Chương 2: Cảnh Phim Đầu Tiên
Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
08/10/2023
Công Tây Kiều được người mang vào phòng hóa trang để thử trang phục. Hóa trang cho anh là một chị gái chừng ba mươi tuổi, nhân viên dẫn anh vào gọi cô là chị Diêu.
Nhìn quầy trang điểm một hàng dài chổi cọ lớn lớn nhỏ nhỏ mà anh không thể gọi nổi tên, Công Tây Kiều nở một nụ cười hiền lành với chị Diêu, sau đó chọn một tư thế thuận lợi nhất với đối phương ngồi xuống.
Chị Diêu nhìn đồ hóa trang dùng chung trên bàn, quay đầu nói với trợ lý nhỏ: “Lấy túi trang điểm của chị lại đây.”
Trợ lý nhỏ nghe xong nhìn Công Tây Kiều một cái, xoay người chạy đi lấy túi trang điểm.
Chị Diêu không thích nhiều lời, sau khi cô tỉ mỉ nhìn khuôn mặt Công Tây Kiều một lượt, thương lượng với thầy thiết kế tạo hình vài câu liền gọi người lấy đến một bộ đồ diễn màu trắng thêu hoa văn bạc cho anh thay, chuẩn bị xong tóc giả cho anh, mới bắt đầu trang điểm mặt.
“Cậu có ngũ quan rất đẹp, cũng rất uyển chuyển, rất thích hợp với vai diễn này.” Chị Diêu hóa trang xong nhìn đồng hồ trên tường, đã qua 12 giờ trưa. “Bây giờ mọi người đều chuẩn bị ăn cơm, cậu cùng nhân viên bên ngoài đi gặp đạo diễn Trương, xem còn có chỗ nào cần sửa không.”
“Làm phiền chị Diêu rồi.” Công Tây Kiều cười gật gật đầu với cô, đứng dậy tiện tay đem ghế đẩy vào trong.
“Đợi chút.” Chị Diêu từ trên giá bên cạnh gỡ xuống một cái túi hương, đưa cho anh thắt bên hông, lùi ra sau một bước, nói: “Bây giờ đi ra đi, nếu tạo hình này thích hợp, lát nữa có thể sẽ có người chụp ảnh định trang* cho cậu.”
(ảnh chụp sau khi diễn viên đã hóa trang dựa theo vai diễn đó, dùng làm căn cứ tham khảo.)
Công Tây Kiều cười cảm kích với cô, xoay người đi ra.
Đợi sau khi anh đi rồi, trợ lý nhỏ vẫn luôn ở bên cạnh không biết mở miệng thế nào mới tò mò hỏi: “Chị Diêu, người mới này có gì đặc biệt sao?”
Chị Diêu thu dọn túi trang điểm của mình đầu cũng không ngẩng lên nói: “Chị ở trong vòng giải trí gần chục năm, một người có thể nổi hay không vẫn nhìn ra được.”
Trợ lý nhỏ mặt hồng hồng nghĩ, dung mạo người trẻ tuổi ban nãy quả thực rất xuất sắc, anh chỉ cười một cái cũng đủ khiến người ta tim đập thình thịch rồi.
Chị Diêu quay đầu nhìn trợ lý nhỏ, khẽ cười, vòng tròn này không thiếu nhất chính là nam nữ có dung mạo đẹp đẽ, nhưng có thể giống như người mới kia, từ trong ra ngoài đều làm người khác sinh ra cảm giác dễ chịu thì lại rất ít.
Bạch y mỹ sức, ngọc quan chiết phiến, đây quả thực là trang bị cần thiết cho quý công tử trong phim ảnh, diễn viên Lương Đông diễn Hứa Thụy Hằng lúc trước cũng vì tướng mạo xuất sắc mới được đạo diễn Trương chọn trúng. Lúc đó sau khi ảnh định trang phát ra kéo theo không ít fan nhan khống.
Nhân viên đoàn phim vốn cũng cảm thấy Lương Đông mười phần thích hợp với vai diễn này nhưng khi bọn họ nhìn thấy Công Tây Kiều đi ra mới phát hiện, thì ra công tử lớn lên dễ nhìn và nhẹ nhàng đẹp đẽ là có khác biệt.
Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Công Tây Kiều, bọn họ suýt chút nữa tưởng đó thực sự là quý công tử xuyên không tới chứ không phải là diễn viên.
Đây là một loại cảm giác bọn họ không thể hình dung được, nhưng ai nhìn thấy Công Tây Kiều lúc này cũng sẽ cảm thán từ tận đáy lòng, thì ra quý công tử thời cổ đại là như vậy!
Đừng nói là nhân viên bình thường, đến cả đạo diễn Trương đang cùng nam nữ chính giảng giải kịch bản cũng ngẩn ra, chút không vui trong lòng kia cũng lập tức biến mất không chút tung tích. Nếu không phải bận tâm đoàn phim quá nhiều người ông đã sớm vỗ đùi cái đét, ông đây là nhặt được báu vật rồi!
Trong lòng vui vẻ, ông cũng chẳng màng chỉ đạo kịch bản cho nam nữ chính nữa, lập tức cao giọng gọi người chụp ảnh đến: “Nhân lúc trạng thái của cậu ấy tốt mau chụp vài tấm ảnh định trang, trở về bảo hậu kỳ làm ngay trong đêm nay, tranh thủ trong ba ngày phải đưa ảnh định trang công bố ra ngoài.”
Ngày nóng nực làm lớp trang điểm trôi đi thì hiệu quả sẽ không tốt, khuôn mặt như bây giờ xem ra rất ổn.
“Tiểu công tử thật quý khí,” nữ diễn viên chính Trần Văn cười cười khích lệ, “Lớn lên đẹp trai như vậy, đợi phim phát ra nhất định sẽ có không ít thiếu nữ đố kị với tôi đấy.”
Nam diễn viên chính Chu Hoài Sinh cũng cười: “Xem ra có tiểu thịt tươi, Trần đại mỹ nữ của chúng ta liền đem khúc xương già tôi đây vứt sang một bên rồi.”
“Diễn với anh Chu, không cần phim lên sóng đã có không ít fan của anh hâm mộ muốn sống chết với em rồi.” Trần Văn nhếch khóe môi, “Cũng không biết có bao nhiêu fan đang ở sau lưng nhắc đến em đâu.”
Nghe đến lời này, ý cười trên mặt Chu Hoài Sinh càng rõ rệt: “Cũng như nhau cũng như nhau, fan của em ngày nào cũng bình luận dưới weibo của anh, bảo anh phải chiếu cố em cẩn thận, anh mới là lưng mang trọng trách đây.”
Hai người không cùng công ty quản lý, ngày thường ở trong đoàn phim một mảnh hòa khí, có lúc thậm chí còn giúp nhau phát weibo xào nhân khí. Về phần hai người thực sự có bao nhiêu giao tình thì chỉ tự họ biết thôi.
Mà bên này Công Tây Kiều sau khi bị nhân viên chụp ảnh kéo đi chụp ảnh định trang hơn một tiếng đồng hồ, đói đến mức ngực dán vào lưng. Lúc này cũng không biết hậu cần nào nhét cho anh hai cái cà mèn dùng một lần. Hộp cơm vẫn còn tỏa ra hơi ấm.
Anh cũng không làm dáng, tìm một góc bắt đầu ăn. Hương vị đồ ăn không ngon, cơm cũng hơi cứng nhưng với anh cũng chẳng sao cả ăn hết cả hộp. Nửa chừng còn được một nữ nhân viên hữu nghị tặng cho hai tờ giấy ướt.
Đạo diễn Trương đem nhất cử nhất động của Công Tây Kiều đặt vào trong mắt, đợi anh đem hộp cơm bỏ vào thùng rác rồi ông mới bảo phó đạo diễn gọi anh tới.
“Nghe sản xuất Diêu nói trước khi tới cậu đã xem qua kịch bản rồi?” Đạo diễn Trương từ góc phòng lôi ra một cái ghế nhỏ đặt xuống trước mặt Công Tây Kiều, ra hiệu cho anh ngồi xuống, “Cậu đối với nội dung có ấn tượng gì không?”
Công Tây Kiều vén phục trang ngồi xuống ghế nhỏ: “Chú Diêu chỉ đưa cho cháu xem một số đoạn kịch có liên quan đến Hứa Thụy Hằng, cho nên cháu đối với kịch bản không hiểu rõ lắm. Nhưng trước khi đến cháu đã đọc qua tiểu thuyết nguyên gốc một lượt.”
“Xem hiểu không?” Đạo diễn Trương ôn hòa hỏi.
Công Tây Kiều nghĩ nghĩ, nói: “Tình tiết đều nhớ, chỉ là có một số chỗ không quá rõ ràng.”
Đạo diễn Trương cười cười, biết đối với một người đàn ông như Công Tây Kiều, tiểu thuyết ngôn tình quả thực không có bao nhiêu hấp dẫn. Chỉ là ông cũng không nói toạc ra. “Nếu đã như vậy, đợi lúc nữa liền quay cảnh cậu cùng nữ chính lần đầu gặp mặt. Cậu là lần đầu tiên quay phim, không cần quá khẩn trương, bây giờ trước tiên học thuộc lời thoại đi.” Nói xong ông từ bàn bên cạnh cầm một bộ kịch bản nhét vào tay Công Tây Kiều rồi xoay người rời khỏi.
Nam ba và nữ chính lần đầu gặp mặt ở phần đầu được miêu tả cực kỳ hồi hộp và lãng mạn.
Công chúa vì đào hôn né tránh quan binh, công tử ở trong lương đình bên hồ đánh đàn, hết thảy đều đẹp như một bức tranh.
Nhưng mà này nọ quá đẹp quá trùng hợp đều là hư ảo, thân phận của vị công tử phiêu phiêu kia kỳ thực là hoàng tử địch quốc, tiếp cận công chúa là để đánh cắp cơ mật.
Về phần đi đánh cắp cơ mật địch quốc vì sao phải do hoàng tử thân phận cao quý tự mình mạo hiểm, hơn nữa lại đi tiếp cận một nàng công chúa căn bản không hề quản lý chuyện triều chính, tác giả và biên kịch bày tỏ tất cả đều không quan trọng, quan trọng là vị hoàng tử này mai sau nhất định phải thích công chúa.
Nội dung tuy có chút cẩu huyết nhưng vai nam ba này, chỉ cần bắt được trọng điểm thì vẫn rất thu hút quần chúng. Công Tây Kiều khép kịch bản trong tay lại, nhìn một đám nhân viên công tác cách đó không xa đang sắp xếp ngoại cảnh, ngón trỏ thon dài xinh đẹp nhẹ nhàng gõ gõ bìa kịch bản.
Diễn kịch, chính là bản lĩnh giữ nhà của anh.
Đợi đến buổi chiều 5 giờ hơn, Công Tây Kiều cùng nữ chính đối diễn rốt cục cũng phải bắt đầu. Bởi vì trời quá nóng anh còn phải đi bổ trang một lần.
Đi vào lương đình, anh nhìn đạo cụ cổ cầm trên bàn đá, tiện tay đem đàn đặt ngược xoay trở lại, sau đó ở trên cổ cầm nhẹ nhàng gảy một chút. Âm sắc không tính là hay nhưng cũng miễn cưỡng có thể nghe được.
Đạo diễn Trương chú ý tới động tác của anh, mở miệng hỏi: “Tiểu Kiều, cậu biết đàn cổ cầm?”
“Trước đây học qua vài năm.” Công Tây Kiều ở trước cổ cầm ngồi xuống, phát hiện độ cao bàn đá và ghế có chút không đúng, không đạt được tư thế ngồi khảy đàn lý tưởng nhất vì vậy hơi điều chỉnh một chút.
Người thạo nghề vừa ra tay liền biết có hay không. Công Tây Kiều vừa ngồi xuống một cái, quần chúng bỗng cảm thấy anh thoắt cái trở nên cao lớn vĩ đại, giống như có kỹ năng tăng cấp hào quang, cả người đều thăng hoa.
“Được rồi, máy một hai chuẩn bị,” Đạo diễn Trương dẫn đầu hồi thần, hướng Trần Văn chuẩn bị lọt vào ống kính làm một cái thủ thế, “Khai máy!”
Trong nháy mắt, ngón tay Công Tây Kiều đặt lên dây đàn, mạt khiêu câu tích đả*, ngón tay linh hoạt đàn ra âm thanh nước chảy mây trôi, dễ nghe giống như phối nhạc ngoài trời mà không phải do anh tự tay đàn ra vậy.
(Động tác khi đàn: vuốt, khều, vạch, gảy, bắn)
Trần Văn nhìn quý công tử phong lưu không kiềm chế được trong lương đình, bước chân chạy trốn không tự chủ ngừng lại, đến cả lời thoại và động tác tiếp theo cũng quên béng mất.
“Khụ khụ.” Đạo diễn Trương ho hai tiếng để cho mọi người hoàn hồn lại, “Mọi người chuẩn bị một chút, làm lại cảnh này.”
Mọi người lúc này mới bừng tỉnh, đạo cụ Trần càng là lau mặt một cái, là ai nói con trai của nhà giàu mới nổi đều là phú nhị đại quần là áo lượt? Có bản lĩnh thì đứng ra đây, ông cam đoan không đánh vào mặt!
Đặc biệt là có kiểu phú nhị đại khốc huyễn như vậy sao? Tư thế đàn quả thực là đẹp trai chết người mà. So với Công Tây Kiều, Lương Đông gọi là diễn cái trò đùa gì?
Hoa đào nở rộ rơi xuống lương đình, công chúa xinh đẹp động lòng người cẩn thận nghiêng đầu quan sát công tử đánh đàn: “Ngươi đàn khúc nhạc gì vậy, thật dễ nghe.”
Ngón tay công tử dừng lại, tiếng đàn dễ nghe cũng im bặt. Anh quay đầu lại, để cho công chúa nhìn thấy khuôn mặt tươi cười tuấn mỹ của mình: “Chỉ là một khúc nhạc dân dã, có thể lọt vào mắt xanh giai nhân vậy chính là vinh hạnh của nó rồi.”
Gió nhẹ nổi lên, cánh hoa bay đầy trời. Từng cánh hoa phấn hồng rơi trên vai, trên cổ cầm của anh và cả dòng suối ngoài lương đình.
Đạo diễn Trương vẻ mặt kích động nhìn màn hình theo dõi đang đặc tả Công Tây Kiều, nếu sớm biết vị phú nhị đại mang tiền vào đoàn này lợi hại như thế ông đã sớm đồng ý luôn rồi, nào sẽ kéo dài tới tận bây giờ.
“Rất tốt, rất tốt.” Ông mở miệng tán dương, “Văn Văn biểu cảm rất không tồi, ban nãy ánh mắt kia biểu hiện rất đúng chỗ. Tiểu Kiều cùng Văn Văn chuẩn bị cảnh tiếp theo. Xong cảnh đó hôm nay cậu có thể về nhà rồi.”
Trần Văn thở dài một hơi. Ban nãy trong nháy mắt Công Tây Kiều quay đầu kia tim cô như ngừng đập, nếu không phải tình tiết bộ phim cũng yêu cầu cô phải diễn dáng vẻ thất thần, chỉ sợ cô đã phải ăn NG rồi.
Nghĩ như vậy cô nhịn không được lại nhìn Công Tây Kiều thêm một cái. Không phải đào tạo chính quy mà lại có thể xuất sắc như vậy quả khiến người ta kinh ngạc. Lúc cô quay bộ phim đầu tiên đến cả tay để chỗ nào cũng không biết, thực sự không thể so bì được với anh.
Nhìn quầy trang điểm một hàng dài chổi cọ lớn lớn nhỏ nhỏ mà anh không thể gọi nổi tên, Công Tây Kiều nở một nụ cười hiền lành với chị Diêu, sau đó chọn một tư thế thuận lợi nhất với đối phương ngồi xuống.
Chị Diêu nhìn đồ hóa trang dùng chung trên bàn, quay đầu nói với trợ lý nhỏ: “Lấy túi trang điểm của chị lại đây.”
Trợ lý nhỏ nghe xong nhìn Công Tây Kiều một cái, xoay người chạy đi lấy túi trang điểm.
Chị Diêu không thích nhiều lời, sau khi cô tỉ mỉ nhìn khuôn mặt Công Tây Kiều một lượt, thương lượng với thầy thiết kế tạo hình vài câu liền gọi người lấy đến một bộ đồ diễn màu trắng thêu hoa văn bạc cho anh thay, chuẩn bị xong tóc giả cho anh, mới bắt đầu trang điểm mặt.
“Cậu có ngũ quan rất đẹp, cũng rất uyển chuyển, rất thích hợp với vai diễn này.” Chị Diêu hóa trang xong nhìn đồng hồ trên tường, đã qua 12 giờ trưa. “Bây giờ mọi người đều chuẩn bị ăn cơm, cậu cùng nhân viên bên ngoài đi gặp đạo diễn Trương, xem còn có chỗ nào cần sửa không.”
“Làm phiền chị Diêu rồi.” Công Tây Kiều cười gật gật đầu với cô, đứng dậy tiện tay đem ghế đẩy vào trong.
“Đợi chút.” Chị Diêu từ trên giá bên cạnh gỡ xuống một cái túi hương, đưa cho anh thắt bên hông, lùi ra sau một bước, nói: “Bây giờ đi ra đi, nếu tạo hình này thích hợp, lát nữa có thể sẽ có người chụp ảnh định trang* cho cậu.”
(ảnh chụp sau khi diễn viên đã hóa trang dựa theo vai diễn đó, dùng làm căn cứ tham khảo.)
Công Tây Kiều cười cảm kích với cô, xoay người đi ra.
Đợi sau khi anh đi rồi, trợ lý nhỏ vẫn luôn ở bên cạnh không biết mở miệng thế nào mới tò mò hỏi: “Chị Diêu, người mới này có gì đặc biệt sao?”
Chị Diêu thu dọn túi trang điểm của mình đầu cũng không ngẩng lên nói: “Chị ở trong vòng giải trí gần chục năm, một người có thể nổi hay không vẫn nhìn ra được.”
Trợ lý nhỏ mặt hồng hồng nghĩ, dung mạo người trẻ tuổi ban nãy quả thực rất xuất sắc, anh chỉ cười một cái cũng đủ khiến người ta tim đập thình thịch rồi.
Chị Diêu quay đầu nhìn trợ lý nhỏ, khẽ cười, vòng tròn này không thiếu nhất chính là nam nữ có dung mạo đẹp đẽ, nhưng có thể giống như người mới kia, từ trong ra ngoài đều làm người khác sinh ra cảm giác dễ chịu thì lại rất ít.
Bạch y mỹ sức, ngọc quan chiết phiến, đây quả thực là trang bị cần thiết cho quý công tử trong phim ảnh, diễn viên Lương Đông diễn Hứa Thụy Hằng lúc trước cũng vì tướng mạo xuất sắc mới được đạo diễn Trương chọn trúng. Lúc đó sau khi ảnh định trang phát ra kéo theo không ít fan nhan khống.
Nhân viên đoàn phim vốn cũng cảm thấy Lương Đông mười phần thích hợp với vai diễn này nhưng khi bọn họ nhìn thấy Công Tây Kiều đi ra mới phát hiện, thì ra công tử lớn lên dễ nhìn và nhẹ nhàng đẹp đẽ là có khác biệt.
Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Công Tây Kiều, bọn họ suýt chút nữa tưởng đó thực sự là quý công tử xuyên không tới chứ không phải là diễn viên.
Đây là một loại cảm giác bọn họ không thể hình dung được, nhưng ai nhìn thấy Công Tây Kiều lúc này cũng sẽ cảm thán từ tận đáy lòng, thì ra quý công tử thời cổ đại là như vậy!
Đừng nói là nhân viên bình thường, đến cả đạo diễn Trương đang cùng nam nữ chính giảng giải kịch bản cũng ngẩn ra, chút không vui trong lòng kia cũng lập tức biến mất không chút tung tích. Nếu không phải bận tâm đoàn phim quá nhiều người ông đã sớm vỗ đùi cái đét, ông đây là nhặt được báu vật rồi!
Trong lòng vui vẻ, ông cũng chẳng màng chỉ đạo kịch bản cho nam nữ chính nữa, lập tức cao giọng gọi người chụp ảnh đến: “Nhân lúc trạng thái của cậu ấy tốt mau chụp vài tấm ảnh định trang, trở về bảo hậu kỳ làm ngay trong đêm nay, tranh thủ trong ba ngày phải đưa ảnh định trang công bố ra ngoài.”
Ngày nóng nực làm lớp trang điểm trôi đi thì hiệu quả sẽ không tốt, khuôn mặt như bây giờ xem ra rất ổn.
“Tiểu công tử thật quý khí,” nữ diễn viên chính Trần Văn cười cười khích lệ, “Lớn lên đẹp trai như vậy, đợi phim phát ra nhất định sẽ có không ít thiếu nữ đố kị với tôi đấy.”
Nam diễn viên chính Chu Hoài Sinh cũng cười: “Xem ra có tiểu thịt tươi, Trần đại mỹ nữ của chúng ta liền đem khúc xương già tôi đây vứt sang một bên rồi.”
“Diễn với anh Chu, không cần phim lên sóng đã có không ít fan của anh hâm mộ muốn sống chết với em rồi.” Trần Văn nhếch khóe môi, “Cũng không biết có bao nhiêu fan đang ở sau lưng nhắc đến em đâu.”
Nghe đến lời này, ý cười trên mặt Chu Hoài Sinh càng rõ rệt: “Cũng như nhau cũng như nhau, fan của em ngày nào cũng bình luận dưới weibo của anh, bảo anh phải chiếu cố em cẩn thận, anh mới là lưng mang trọng trách đây.”
Hai người không cùng công ty quản lý, ngày thường ở trong đoàn phim một mảnh hòa khí, có lúc thậm chí còn giúp nhau phát weibo xào nhân khí. Về phần hai người thực sự có bao nhiêu giao tình thì chỉ tự họ biết thôi.
Mà bên này Công Tây Kiều sau khi bị nhân viên chụp ảnh kéo đi chụp ảnh định trang hơn một tiếng đồng hồ, đói đến mức ngực dán vào lưng. Lúc này cũng không biết hậu cần nào nhét cho anh hai cái cà mèn dùng một lần. Hộp cơm vẫn còn tỏa ra hơi ấm.
Anh cũng không làm dáng, tìm một góc bắt đầu ăn. Hương vị đồ ăn không ngon, cơm cũng hơi cứng nhưng với anh cũng chẳng sao cả ăn hết cả hộp. Nửa chừng còn được một nữ nhân viên hữu nghị tặng cho hai tờ giấy ướt.
Đạo diễn Trương đem nhất cử nhất động của Công Tây Kiều đặt vào trong mắt, đợi anh đem hộp cơm bỏ vào thùng rác rồi ông mới bảo phó đạo diễn gọi anh tới.
“Nghe sản xuất Diêu nói trước khi tới cậu đã xem qua kịch bản rồi?” Đạo diễn Trương từ góc phòng lôi ra một cái ghế nhỏ đặt xuống trước mặt Công Tây Kiều, ra hiệu cho anh ngồi xuống, “Cậu đối với nội dung có ấn tượng gì không?”
Công Tây Kiều vén phục trang ngồi xuống ghế nhỏ: “Chú Diêu chỉ đưa cho cháu xem một số đoạn kịch có liên quan đến Hứa Thụy Hằng, cho nên cháu đối với kịch bản không hiểu rõ lắm. Nhưng trước khi đến cháu đã đọc qua tiểu thuyết nguyên gốc một lượt.”
“Xem hiểu không?” Đạo diễn Trương ôn hòa hỏi.
Công Tây Kiều nghĩ nghĩ, nói: “Tình tiết đều nhớ, chỉ là có một số chỗ không quá rõ ràng.”
Đạo diễn Trương cười cười, biết đối với một người đàn ông như Công Tây Kiều, tiểu thuyết ngôn tình quả thực không có bao nhiêu hấp dẫn. Chỉ là ông cũng không nói toạc ra. “Nếu đã như vậy, đợi lúc nữa liền quay cảnh cậu cùng nữ chính lần đầu gặp mặt. Cậu là lần đầu tiên quay phim, không cần quá khẩn trương, bây giờ trước tiên học thuộc lời thoại đi.” Nói xong ông từ bàn bên cạnh cầm một bộ kịch bản nhét vào tay Công Tây Kiều rồi xoay người rời khỏi.
Nam ba và nữ chính lần đầu gặp mặt ở phần đầu được miêu tả cực kỳ hồi hộp và lãng mạn.
Công chúa vì đào hôn né tránh quan binh, công tử ở trong lương đình bên hồ đánh đàn, hết thảy đều đẹp như một bức tranh.
Nhưng mà này nọ quá đẹp quá trùng hợp đều là hư ảo, thân phận của vị công tử phiêu phiêu kia kỳ thực là hoàng tử địch quốc, tiếp cận công chúa là để đánh cắp cơ mật.
Về phần đi đánh cắp cơ mật địch quốc vì sao phải do hoàng tử thân phận cao quý tự mình mạo hiểm, hơn nữa lại đi tiếp cận một nàng công chúa căn bản không hề quản lý chuyện triều chính, tác giả và biên kịch bày tỏ tất cả đều không quan trọng, quan trọng là vị hoàng tử này mai sau nhất định phải thích công chúa.
Nội dung tuy có chút cẩu huyết nhưng vai nam ba này, chỉ cần bắt được trọng điểm thì vẫn rất thu hút quần chúng. Công Tây Kiều khép kịch bản trong tay lại, nhìn một đám nhân viên công tác cách đó không xa đang sắp xếp ngoại cảnh, ngón trỏ thon dài xinh đẹp nhẹ nhàng gõ gõ bìa kịch bản.
Diễn kịch, chính là bản lĩnh giữ nhà của anh.
Đợi đến buổi chiều 5 giờ hơn, Công Tây Kiều cùng nữ chính đối diễn rốt cục cũng phải bắt đầu. Bởi vì trời quá nóng anh còn phải đi bổ trang một lần.
Đi vào lương đình, anh nhìn đạo cụ cổ cầm trên bàn đá, tiện tay đem đàn đặt ngược xoay trở lại, sau đó ở trên cổ cầm nhẹ nhàng gảy một chút. Âm sắc không tính là hay nhưng cũng miễn cưỡng có thể nghe được.
Đạo diễn Trương chú ý tới động tác của anh, mở miệng hỏi: “Tiểu Kiều, cậu biết đàn cổ cầm?”
“Trước đây học qua vài năm.” Công Tây Kiều ở trước cổ cầm ngồi xuống, phát hiện độ cao bàn đá và ghế có chút không đúng, không đạt được tư thế ngồi khảy đàn lý tưởng nhất vì vậy hơi điều chỉnh một chút.
Người thạo nghề vừa ra tay liền biết có hay không. Công Tây Kiều vừa ngồi xuống một cái, quần chúng bỗng cảm thấy anh thoắt cái trở nên cao lớn vĩ đại, giống như có kỹ năng tăng cấp hào quang, cả người đều thăng hoa.
“Được rồi, máy một hai chuẩn bị,” Đạo diễn Trương dẫn đầu hồi thần, hướng Trần Văn chuẩn bị lọt vào ống kính làm một cái thủ thế, “Khai máy!”
Trong nháy mắt, ngón tay Công Tây Kiều đặt lên dây đàn, mạt khiêu câu tích đả*, ngón tay linh hoạt đàn ra âm thanh nước chảy mây trôi, dễ nghe giống như phối nhạc ngoài trời mà không phải do anh tự tay đàn ra vậy.
(Động tác khi đàn: vuốt, khều, vạch, gảy, bắn)
Trần Văn nhìn quý công tử phong lưu không kiềm chế được trong lương đình, bước chân chạy trốn không tự chủ ngừng lại, đến cả lời thoại và động tác tiếp theo cũng quên béng mất.
“Khụ khụ.” Đạo diễn Trương ho hai tiếng để cho mọi người hoàn hồn lại, “Mọi người chuẩn bị một chút, làm lại cảnh này.”
Mọi người lúc này mới bừng tỉnh, đạo cụ Trần càng là lau mặt một cái, là ai nói con trai của nhà giàu mới nổi đều là phú nhị đại quần là áo lượt? Có bản lĩnh thì đứng ra đây, ông cam đoan không đánh vào mặt!
Đặc biệt là có kiểu phú nhị đại khốc huyễn như vậy sao? Tư thế đàn quả thực là đẹp trai chết người mà. So với Công Tây Kiều, Lương Đông gọi là diễn cái trò đùa gì?
Hoa đào nở rộ rơi xuống lương đình, công chúa xinh đẹp động lòng người cẩn thận nghiêng đầu quan sát công tử đánh đàn: “Ngươi đàn khúc nhạc gì vậy, thật dễ nghe.”
Ngón tay công tử dừng lại, tiếng đàn dễ nghe cũng im bặt. Anh quay đầu lại, để cho công chúa nhìn thấy khuôn mặt tươi cười tuấn mỹ của mình: “Chỉ là một khúc nhạc dân dã, có thể lọt vào mắt xanh giai nhân vậy chính là vinh hạnh của nó rồi.”
Gió nhẹ nổi lên, cánh hoa bay đầy trời. Từng cánh hoa phấn hồng rơi trên vai, trên cổ cầm của anh và cả dòng suối ngoài lương đình.
Đạo diễn Trương vẻ mặt kích động nhìn màn hình theo dõi đang đặc tả Công Tây Kiều, nếu sớm biết vị phú nhị đại mang tiền vào đoàn này lợi hại như thế ông đã sớm đồng ý luôn rồi, nào sẽ kéo dài tới tận bây giờ.
“Rất tốt, rất tốt.” Ông mở miệng tán dương, “Văn Văn biểu cảm rất không tồi, ban nãy ánh mắt kia biểu hiện rất đúng chỗ. Tiểu Kiều cùng Văn Văn chuẩn bị cảnh tiếp theo. Xong cảnh đó hôm nay cậu có thể về nhà rồi.”
Trần Văn thở dài một hơi. Ban nãy trong nháy mắt Công Tây Kiều quay đầu kia tim cô như ngừng đập, nếu không phải tình tiết bộ phim cũng yêu cầu cô phải diễn dáng vẻ thất thần, chỉ sợ cô đã phải ăn NG rồi.
Nghĩ như vậy cô nhịn không được lại nhìn Công Tây Kiều thêm một cái. Không phải đào tạo chính quy mà lại có thể xuất sắc như vậy quả khiến người ta kinh ngạc. Lúc cô quay bộ phim đầu tiên đến cả tay để chỗ nào cũng không biết, thực sự không thể so bì được với anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.