Chương 4: Sóng Gió Weibo
Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
08/10/2023
“Công chúa Bế Nguyệt” chính thức công bố ba tấm ảnh định trang. Cả ba đều cùng một người, cùng một bộ đồ diễn, điểm khác biệt duy nhất chỉ là tư thế và thần thái.
Tấm hình đầu tiên người đàn ông mặc hoa phục ngồi vắt qua chiếc ghế kim văn* xa hoa, cằm khẽ nâng, trên mặt không mang ý cười, khóe mắt chân mày đều là hờ hững. Ánh mắt y dường như đang khinh thường nhìn người trước màn ảnh, cao cao tại thượng lại làm người ta không chút nào phản cảm.
(hoa văn bằng vàng)
Tấm hình thứ hai người đàn ông mặc hoa phục đứng dưới gốc hoa lê, hai tay chắp sau lưng, khóe miệng mang ý cười dịu dàng say lòng người nhưng ánh mắt lại che giấu bi thương khôn kể.
Tấm thứ ba y quỳ một trên chân đất, cánh tay dính máu cầm một thanh kiếm, tóc đen rủ trên vai, đem một thân bạch y lót trong tuyết trắng lại mơ hồ lộ ra tuyệt vọng.
“Bô chủ, anh có bản lĩnh đăng ảnh thì đăng nhiều mấy tấm đi. Nói cho tôi biết tên soái ca này, tôi đảm bảo không đánh chết anh.”
“Màn hình của tôi thật bẩn, tôi phải liếm sạch, ai cũng đừng cản tôi.”
“Đây chính là Hứa Thụy Hằng trong lòng tôi, một Hứa Thụy Hằng sống sờ sờ!”
“Ảnh này chả có gì đẹp, tôi cũng chỉ nhìn mấy chục lần thôi.”
“Diễn viên này tên là Công Tây Kiều? Chưa từng nghe qua, lẽ nào là người mới? Xem ra so với Lương Đông càng giống Hứa Thụy Hằng hơn.”
“Thế mà vẫn có người họ Công, họ này thực rất ít thấy.”
“Ha ha, người nói mỹ nam này họ Công anh đứng ra đây, người ta là họ Công Tây, không phải họ Công.”
Sau khi ảnh định trang được công bố, không tới nửa ngày đã hơn vạn lượt share, thậm chí còn lên bảng hot weibo.
Chỉ là có hồng liền có hắc, rất nhanh đã có người đứng ra biểu thị hoài nghi với ảnh định trang.
“Đây là vị cao thủ P* (photoshop) nào, hiệu quả không tồi, hy vọng tới lúc chiếu phim đừng bị vả mặt.”
“Ha ha, không biết đây là người mới từ chỗ nào chui ra thế, vậy mà lại có người nói anh ta hơn Lương Đông. Tôi không phải fan của ai nhưng cứ cho là hành vi hít thuốc phiện của Lương Đông không đúng thì cũng không nên tùy con chó con mèo nào đạp anh ấy thượng vị. Công Tây Kiều này là cái thứ gì, mấy người chưa xem qua diễn xuất của anh ta, cũng không biết ngượng nói anh ta diễn sống Hứa Thụy Hằng?”
Chủ đề dính tới Lương Đông nhất thời dẫn tới một phen tranh cãi, cuối cùng lấy kết quả fan Lương Đông thua cuộc xảm xịt chạy mất, lưu lại đảng fan nhan khống tiếp tục ở dưới weibo liếm ảnh định trang của người mới.
Công Tây Kiều ở trong đoàn phim quay phim vẫn không biết trên weibo đã ầm ĩ lật trời. Nhưng đối với người đời trước đã trải qua hai quân tranh giành như anh mà nói, cứ cho là biết thì cũng chẳng làm gì. Đời này cho dù có cãi cọ kịch liệt hơn nữa thì cũng chỉ là đấu nước bọt. Còn đời trước không chỉ đấu miệng lưỡi mà còn là liều mạng.
Mặc dù đạo diễn Trương đã cố tình để biên kịch thêm cảnh nhưng thêm thế nào Công Tây Kiều đóng cũng chỉ là vai nam ba. Cho nên sau khi cùng đoàn phim chạy khắp nơi hơn một tháng, phân cảnh của anh cuối cùng cũng phải kết thúc.
Cũng không biết là do đạo diễn đặc biệt sắp xếp hay chỉ là trùng hợp, hai cảnh cuối cùng của anh là Hứa Thụy Hằng về nước được phong vị thái tử và cảnh y về già trước khi chết vì bệnh tật nhớ về nữ chủ năm đó.
Làm boss phản diện, đoạn sau Hứa Thụy Hằng giành được ngôi vị thái tử chính là cao trào của cả bộ phim.
Tuy kết cục cuối cùng là boss phản diện nam ba được hào quang nữ chính chiếu rọi hạ đao xuống, cùng nước của nữ chính ký kết hiệp ước hòa bình, sau đó đem đóa hoa hồng trắng nữ chính giấu thật sâu xuống đáy lòng, cưới bạch phú mỹ nước mình, ngồi lên ngai vàng, bước tới đỉnh cao nhân sinh.
Đối với kiểu phương hướng tình tiết này, Công Tây Kiều quả thực cạn lời, dù sao tác giả và biên kịch vui vẻ là được rồi.
Đổi huyền bào kim long vân của thái tử, đầu đội mũ miện nặng hai cân* (1kg), Công Tây Kiều đứng dưới thềm đá, nghe thấy tín hiệu ghi hình liền dẫm lên thềm từng bước từng bước đi lên.
Trước mặt anh là lão hoàng đế già nua, phía sau là triều thần quỳ lạy. Mỗi bước chân anh đều có thể cảm thấy mình đang cách quyền lực càng lúc càng gần.
“Ta tuy phú quý nhưng nếu Yên Nhi nàng cười với ta một cái, phú quý kia sẽ chỉ là mây khói.”
“Quân tử tinh thông lục nghệ lại có ích gì, ta thà chính mình là nhàn vân dã hạc* bay lượn giữa núi rừng cách xa trần thế.”
(rảnh rỗi không có mối lo gì)
“Hứa công tử kỹ xảo tốt, khoác lên vỏ bọc vân đạm phong khinh lại cất giấu tâm tư mưu lợi bẩn thỉu như thế.”
“Hứa Thụy Hằng, những lời ngươi nói với ta có một câu nào là thật hay không?”
Nhớ đến những thị phi từng phát sinh ở Kiền Quốc, bước chân y thoáng dừng lại nhưng ngay sau đó không chút do dự giẫm xuống.
Y sinh ra trong hoàng thất, càng là hướng đến ngai vàng, những thứ thật thật giả giả khác lại có gì quan trọng?
Đạo diễn Trương nhìn Công Tây Kiều trên màn ảnh, âm thầm hít một hơi, thanh niên trước mắt thật sự quá xuất sắc rồi. Đến cả ông cũng suýt tưởng y là một thái tử tâm cơ chứ không phải một diễn viên đang đóng phim rồi.
Lực cuốn hút quá đáng sợ, đáng sợ đến mức khiến ông cảm thấy sự cuốn hút nồng đậm như vậy, dùng vào một bộ phim mì ăn liền* thế này là một kiểu lãng phí.
(loại phim thần tượng không nghệ thuật không ý nghĩa giống như mì ăn liền tiện dụng nhưng không có dinh dưỡng vậy)
Tháng tám, nắng gắt cuối thu thật kinh khủng. Công Tây Kiều mặc đồ diễn màu đen dày nặng, một cảnh diễn xong là mồ hôi như mưa. Y cởi bộ đồ thái tử trên người ra, dưới sự giúp đỡ của thầy phục trang, mặc lên vương bào*. (áo vua)
Trong phòng hóa trang quạt điện thổi vù vù, anh ngửa đầu để chị Diêu vẽ mặt già cho mình.
Đạo diễn Trương từ bên ngoài đi vào, khẽ vỗ vai anh một cái: “Vốn sắp xếp tối nay mọi người cùng nhau ra ngoài ăn bữa cơm chúc mừng cậu hơ khô thẻ tre*, tiếc là dự báo thời tiết nói ngày mai sẽ đổ mưa, bọn tôi chỉ đành tranh thủ tối nay diễn cảnh đêm ngày mai. Lần sau cả đoàn phim đóng máy chúng ta tụ họp một phen nhé.”
(kết thúc cảnh quay trong phim)
“Đạo diễn Trương chú đừng khách khí, tuy phân cảnh của cháu hơ thẻ rồi nhưng sau này vẫn sẽ thường xuyên gặp mặt mọi người, lúc nào ăn cơm cũng đều được. Nếu vì bữa cơm mà làm chậm tiến độ quay, lương tâm cháu cũng bất an lắm.” Công Tây Kiều cười cười, anh một người mới đóng nam ba, cứ cho là có bối cảnh thì mặt cũng chẳng lớn đến mức để nhân viên chủ chế* của đoàn phim đặt tiến độ quay xuống, vì anh mà cử hành lễ hơ khô thẻ tre. Đạo diễn Trương có thể thay mặt bao nhiêu nhân viên khách khí với anh mấy câu như vậy đã là cho anh thể diện lắm rồi.
(các nhân viên sản xuất chính trong đoàn phim)
“Cậu nói đúng, sau này thời gian tụ tập của chúng ta còn rất nhiều.” Đạo diễn Trương hài lòng cười nói, “Tiếp theo là cảnh nội tâm, quay không tốt cũng không cần áp lực. Hồng bao của cậu đoàn phim đều đã chuẩn bị xong rồi.”
Công Tây Kiều cười cảm ơn, từ lâu anh đã nghe nói phần lớn đoàn phim đều sẽ cho diễn viên diễn cảnh bỏ mạng tiền lì xì cho nên không từ chối.
Sau khi ngồi hai ba giờ đồng hồ, hóa trang già nua cuối cùng cũng xong, anh thầm thở phào nhẹ nhõm, từ trong tay Hà Bằng nhận lấy nước cẩn thận uống một ngụm, sau đó nói: “Cuối cùng cũng sắp quay xong. Quay cảnh mùa đông trong ngày hè nóng nực quả thực là xông hơi miễn phí.”
“Bây giờ vẫn chưa bắt đầu quay, hay là chúng ta lên xe ngồi một lát đã, trên xe có điều hòa, so với ở đây mát mẻ hơn.” Hà Bằng nhìn Công Tây Kiều thôi đã thấy nóng rồi. Đây nào phải quay phim, là hoạt động thân thể cực hạn mới đúng.
“Đi.” Công Tây Kiều không chút do dự đồng ý. Có phúc không hưởng lại đi chịu tội không phải là phong cách của anh.
Xe của Công Tây Kiều và mấy diễn viên chính đỗ ngoài trường quay, cũng chỉ là chuyện mấy bước chân, mọi người không có chuyện gì ở trong xe nghỉ ngơi một chút rất thuận tiện.
Thổi hơi lạnh dùng ống hút uống nước trái cây mát rượi, Công Tây Kiều cảm thấy mình cuối cùng cũng sống sót rồi. Anh thở ra một hơi thật dài, toàn thân như không có xương dựa vào lưng ghế, lười nhác nói: “Đóng phim cũng là công việc thể lực, nhân sinh thật khó khăn.” Nếu lúc nói câu này không không bày ra tư thế thoải mái dễ chịu, có lẽ sẽ càng làm người ta tin tưởng hơn.
Một tháng ở chung này Hà Bằng đã sớm quen Công Tây Kiều tính cách hai mặt, đưa điện thoại vốn giữ giúp anh qua, cẩn thận theo dõi động tĩnh ngoài trường quay, đợi đạo diễn Trương có thể sẽ thông báo quay bất cứ lúc nào.
Nhận lấy điện thoại từ tay Hà Bằng, trong lúc vô ý mở ra phím tắt weibo trên màn hình, Công Tây Kiều phát hiện trang đầu có người đang khoe một cái bình hoa, nói đó là ngự dụng của hoàng thất nghìn năm về trước, một chiếc trị giá gần nghìn vạn. Không biết đang khoe giàu hay đang đắc ý đồ cất giấu của mình, giọng điệu ngứa đòn.
Anh mở trang weibo chính của người này ra, phát hiện giọng điệu của weibo này cực kỳ kênh kiệu, thậm chí còn mắng một thương nhân giống ông chủ mỏ than dung tục thấp kém.
Nhìn đến đây Công Tây Kiều nhướng mày, lập tức đăng ký tài khoản tên là “Tiểu Kiều Nhà Có Mỏ Than”.
Tiểu Kiều Nhà Có Mỏ Than: “Chủ weibo, bình vẽ sen vàng năm màu này của anh tuy làm không tồi nhưng cũng không thể thoát khỏi sự thực nó chỉ là một cái bình giả. Đồ sứ của nước ta hơn nghìn năm trước tuy cực kỳ nhẵn nhụi thanh nhã, trình độ thủ công cũng đã đạt tới đỉnh cao nhưng bởi vì năm đó điều kiện hạn chế, đồ gốm thường có vết tích, còn bình của anh căn bản là không có bất kỳ dấu vết gì. Quan trọng nhất là bình sen vàng năm màu không phù hợp với thẩm mỹ thời đại đó, thể chữ lạc khoản sáng tác cũng không phù hợp với phong cách đặc cung* của lò gốm lúc đó. Cho nên nếu như anh không tải nhầm ảnh, loại gốm sứ giả cao cấp nhiều nhất một nghìn khối này, anh không cẩn thận viết nhầm thêm một chữ “vạn” rồi.”
(cung cấp đặc biệt)
Viết xong đoạn này, anh bình tĩnh thoát weibo, ném điện thoại sang một bên.
Ông chủ mỏ than thì làm sao? Ăn cơm nhà anh uống nước nhà anh chắc?
Không lâu sau, dưới weibo vị khoe giàu kia cười ha ha ha một mảnh, không ít người bắt đầu vây xem weibo trang bức* bị vả mặt.
(*giả bộ)
“Trang bức gặp đại thần, bức tranh này vẽ quá đẹp tôi không dám nhìn.”
“Ha ha ha, chủ weibo mặt anh có đau không, nhanh ôm bình hoa một nghìn vạn của mình cút vào hố xí mà khóc đi.”
“Quỳ lạy đại thần, đại thần anh giúp tôi nhìn xem cái gương đồng này, mẹ tôi nói đây là đồ từ mấy trăm năm trước, muốn giữ lại cho tôi làm vật gia truyền. Anh nói nó thật sự là đồ mấy trăm năm trước sao? @Tiểu Kiều Nhà Có Mỏ Than.”
“Đại thần giúp tôi nhìn bình hoa này, là thật sao?”
Dưới weibo khoe giàu, một nửa người cười nhạo chủ weibo, một nửa là cầu đại thần giúp xem thật giả, đến tận khi chủ weibo khoe giàu xóa weibo, hăng hái của cư dân mạng mới dần giảm xuống.
Bên phía weibo hết sức náo nhiệt, bên này Công Tây Kiều lại bắt đầu xuống xe đi quay cảnh cuối cùng. Anh bước ra khỏi cửa xe, híp mắt nhìn mặt trời chói lóa trên đỉnh đầu, mang phong cách đế vương đi về phía trường quay.
Lúc này bên ngoài trường quay, một chiếc xe có rèm che* màu đen chậm rãi dừng lại.
(dùng chỉ chung các loại xe xịn giá mấy chục tỷ gì đó)
“Boss, xe xảy ra chút vấn đề, xe đến đón ngài còn 5 phút nữa mới tới.” Lái xe cẩn thận rụt rè liếc nhìn người đàn ông ngồi phía sau, giọng nói không tự chủ được nhỏ đi vài phần.
“Ừ.” Người ở ghế sau xe trầm trầm đáp một tiếng, không nhìn ra hỉ nộ. Hắn nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, không biết nhìn đến cái gì, tầm mắt hơi chuyển động theo.
Năm phút sau, một chiếc xe có rèm che màu bạc đỗ lại bên cạnh. Vệ sĩ mặc áo sơ mi thắt cà vạt hơi khom lưng mở cửa cho hắn, đồng thời giơ trên nóc xe một chiếc ô đen, không để nửa tia nắng chiếu vào.
Người đàn ông thò chân ra, chiếc giày sậm màu không nhiễm nửa hạt bụi giẫm trên đất, mặt vô biểu tình đi đến chiếc xe màu bạc bên cạnh, sau đó bước chân thoáng dừng lại, nhìn vệ sĩ trẻ tuổi đang giúp mình mở cửa xe: “Đây là đoàn phim nào?”
“Đoàn phim “Công chúa Bế Nguyệt”, là một bộ phim do Giải Trí Hoàn Tinh đầu tư.”
Chắc là tên bộ phim này không quá phù hợp với gu thẩm mỹ của người đàn ông, hắn nhướng mày sau đó ngồi vào trong xe.
Mãi đến khi chiếc xe màu bạc đi rồi hắn cũng không nhìn trường quay kia thêm một lần nào nữa.
Tấm hình đầu tiên người đàn ông mặc hoa phục ngồi vắt qua chiếc ghế kim văn* xa hoa, cằm khẽ nâng, trên mặt không mang ý cười, khóe mắt chân mày đều là hờ hững. Ánh mắt y dường như đang khinh thường nhìn người trước màn ảnh, cao cao tại thượng lại làm người ta không chút nào phản cảm.
(hoa văn bằng vàng)
Tấm hình thứ hai người đàn ông mặc hoa phục đứng dưới gốc hoa lê, hai tay chắp sau lưng, khóe miệng mang ý cười dịu dàng say lòng người nhưng ánh mắt lại che giấu bi thương khôn kể.
Tấm thứ ba y quỳ một trên chân đất, cánh tay dính máu cầm một thanh kiếm, tóc đen rủ trên vai, đem một thân bạch y lót trong tuyết trắng lại mơ hồ lộ ra tuyệt vọng.
“Bô chủ, anh có bản lĩnh đăng ảnh thì đăng nhiều mấy tấm đi. Nói cho tôi biết tên soái ca này, tôi đảm bảo không đánh chết anh.”
“Màn hình của tôi thật bẩn, tôi phải liếm sạch, ai cũng đừng cản tôi.”
“Đây chính là Hứa Thụy Hằng trong lòng tôi, một Hứa Thụy Hằng sống sờ sờ!”
“Ảnh này chả có gì đẹp, tôi cũng chỉ nhìn mấy chục lần thôi.”
“Diễn viên này tên là Công Tây Kiều? Chưa từng nghe qua, lẽ nào là người mới? Xem ra so với Lương Đông càng giống Hứa Thụy Hằng hơn.”
“Thế mà vẫn có người họ Công, họ này thực rất ít thấy.”
“Ha ha, người nói mỹ nam này họ Công anh đứng ra đây, người ta là họ Công Tây, không phải họ Công.”
Sau khi ảnh định trang được công bố, không tới nửa ngày đã hơn vạn lượt share, thậm chí còn lên bảng hot weibo.
Chỉ là có hồng liền có hắc, rất nhanh đã có người đứng ra biểu thị hoài nghi với ảnh định trang.
“Đây là vị cao thủ P* (photoshop) nào, hiệu quả không tồi, hy vọng tới lúc chiếu phim đừng bị vả mặt.”
“Ha ha, không biết đây là người mới từ chỗ nào chui ra thế, vậy mà lại có người nói anh ta hơn Lương Đông. Tôi không phải fan của ai nhưng cứ cho là hành vi hít thuốc phiện của Lương Đông không đúng thì cũng không nên tùy con chó con mèo nào đạp anh ấy thượng vị. Công Tây Kiều này là cái thứ gì, mấy người chưa xem qua diễn xuất của anh ta, cũng không biết ngượng nói anh ta diễn sống Hứa Thụy Hằng?”
Chủ đề dính tới Lương Đông nhất thời dẫn tới một phen tranh cãi, cuối cùng lấy kết quả fan Lương Đông thua cuộc xảm xịt chạy mất, lưu lại đảng fan nhan khống tiếp tục ở dưới weibo liếm ảnh định trang của người mới.
Công Tây Kiều ở trong đoàn phim quay phim vẫn không biết trên weibo đã ầm ĩ lật trời. Nhưng đối với người đời trước đã trải qua hai quân tranh giành như anh mà nói, cứ cho là biết thì cũng chẳng làm gì. Đời này cho dù có cãi cọ kịch liệt hơn nữa thì cũng chỉ là đấu nước bọt. Còn đời trước không chỉ đấu miệng lưỡi mà còn là liều mạng.
Mặc dù đạo diễn Trương đã cố tình để biên kịch thêm cảnh nhưng thêm thế nào Công Tây Kiều đóng cũng chỉ là vai nam ba. Cho nên sau khi cùng đoàn phim chạy khắp nơi hơn một tháng, phân cảnh của anh cuối cùng cũng phải kết thúc.
Cũng không biết là do đạo diễn đặc biệt sắp xếp hay chỉ là trùng hợp, hai cảnh cuối cùng của anh là Hứa Thụy Hằng về nước được phong vị thái tử và cảnh y về già trước khi chết vì bệnh tật nhớ về nữ chủ năm đó.
Làm boss phản diện, đoạn sau Hứa Thụy Hằng giành được ngôi vị thái tử chính là cao trào của cả bộ phim.
Tuy kết cục cuối cùng là boss phản diện nam ba được hào quang nữ chính chiếu rọi hạ đao xuống, cùng nước của nữ chính ký kết hiệp ước hòa bình, sau đó đem đóa hoa hồng trắng nữ chính giấu thật sâu xuống đáy lòng, cưới bạch phú mỹ nước mình, ngồi lên ngai vàng, bước tới đỉnh cao nhân sinh.
Đối với kiểu phương hướng tình tiết này, Công Tây Kiều quả thực cạn lời, dù sao tác giả và biên kịch vui vẻ là được rồi.
Đổi huyền bào kim long vân của thái tử, đầu đội mũ miện nặng hai cân* (1kg), Công Tây Kiều đứng dưới thềm đá, nghe thấy tín hiệu ghi hình liền dẫm lên thềm từng bước từng bước đi lên.
Trước mặt anh là lão hoàng đế già nua, phía sau là triều thần quỳ lạy. Mỗi bước chân anh đều có thể cảm thấy mình đang cách quyền lực càng lúc càng gần.
“Ta tuy phú quý nhưng nếu Yên Nhi nàng cười với ta một cái, phú quý kia sẽ chỉ là mây khói.”
“Quân tử tinh thông lục nghệ lại có ích gì, ta thà chính mình là nhàn vân dã hạc* bay lượn giữa núi rừng cách xa trần thế.”
(rảnh rỗi không có mối lo gì)
“Hứa công tử kỹ xảo tốt, khoác lên vỏ bọc vân đạm phong khinh lại cất giấu tâm tư mưu lợi bẩn thỉu như thế.”
“Hứa Thụy Hằng, những lời ngươi nói với ta có một câu nào là thật hay không?”
Nhớ đến những thị phi từng phát sinh ở Kiền Quốc, bước chân y thoáng dừng lại nhưng ngay sau đó không chút do dự giẫm xuống.
Y sinh ra trong hoàng thất, càng là hướng đến ngai vàng, những thứ thật thật giả giả khác lại có gì quan trọng?
Đạo diễn Trương nhìn Công Tây Kiều trên màn ảnh, âm thầm hít một hơi, thanh niên trước mắt thật sự quá xuất sắc rồi. Đến cả ông cũng suýt tưởng y là một thái tử tâm cơ chứ không phải một diễn viên đang đóng phim rồi.
Lực cuốn hút quá đáng sợ, đáng sợ đến mức khiến ông cảm thấy sự cuốn hút nồng đậm như vậy, dùng vào một bộ phim mì ăn liền* thế này là một kiểu lãng phí.
(loại phim thần tượng không nghệ thuật không ý nghĩa giống như mì ăn liền tiện dụng nhưng không có dinh dưỡng vậy)
Tháng tám, nắng gắt cuối thu thật kinh khủng. Công Tây Kiều mặc đồ diễn màu đen dày nặng, một cảnh diễn xong là mồ hôi như mưa. Y cởi bộ đồ thái tử trên người ra, dưới sự giúp đỡ của thầy phục trang, mặc lên vương bào*. (áo vua)
Trong phòng hóa trang quạt điện thổi vù vù, anh ngửa đầu để chị Diêu vẽ mặt già cho mình.
Đạo diễn Trương từ bên ngoài đi vào, khẽ vỗ vai anh một cái: “Vốn sắp xếp tối nay mọi người cùng nhau ra ngoài ăn bữa cơm chúc mừng cậu hơ khô thẻ tre*, tiếc là dự báo thời tiết nói ngày mai sẽ đổ mưa, bọn tôi chỉ đành tranh thủ tối nay diễn cảnh đêm ngày mai. Lần sau cả đoàn phim đóng máy chúng ta tụ họp một phen nhé.”
(kết thúc cảnh quay trong phim)
“Đạo diễn Trương chú đừng khách khí, tuy phân cảnh của cháu hơ thẻ rồi nhưng sau này vẫn sẽ thường xuyên gặp mặt mọi người, lúc nào ăn cơm cũng đều được. Nếu vì bữa cơm mà làm chậm tiến độ quay, lương tâm cháu cũng bất an lắm.” Công Tây Kiều cười cười, anh một người mới đóng nam ba, cứ cho là có bối cảnh thì mặt cũng chẳng lớn đến mức để nhân viên chủ chế* của đoàn phim đặt tiến độ quay xuống, vì anh mà cử hành lễ hơ khô thẻ tre. Đạo diễn Trương có thể thay mặt bao nhiêu nhân viên khách khí với anh mấy câu như vậy đã là cho anh thể diện lắm rồi.
(các nhân viên sản xuất chính trong đoàn phim)
“Cậu nói đúng, sau này thời gian tụ tập của chúng ta còn rất nhiều.” Đạo diễn Trương hài lòng cười nói, “Tiếp theo là cảnh nội tâm, quay không tốt cũng không cần áp lực. Hồng bao của cậu đoàn phim đều đã chuẩn bị xong rồi.”
Công Tây Kiều cười cảm ơn, từ lâu anh đã nghe nói phần lớn đoàn phim đều sẽ cho diễn viên diễn cảnh bỏ mạng tiền lì xì cho nên không từ chối.
Sau khi ngồi hai ba giờ đồng hồ, hóa trang già nua cuối cùng cũng xong, anh thầm thở phào nhẹ nhõm, từ trong tay Hà Bằng nhận lấy nước cẩn thận uống một ngụm, sau đó nói: “Cuối cùng cũng sắp quay xong. Quay cảnh mùa đông trong ngày hè nóng nực quả thực là xông hơi miễn phí.”
“Bây giờ vẫn chưa bắt đầu quay, hay là chúng ta lên xe ngồi một lát đã, trên xe có điều hòa, so với ở đây mát mẻ hơn.” Hà Bằng nhìn Công Tây Kiều thôi đã thấy nóng rồi. Đây nào phải quay phim, là hoạt động thân thể cực hạn mới đúng.
“Đi.” Công Tây Kiều không chút do dự đồng ý. Có phúc không hưởng lại đi chịu tội không phải là phong cách của anh.
Xe của Công Tây Kiều và mấy diễn viên chính đỗ ngoài trường quay, cũng chỉ là chuyện mấy bước chân, mọi người không có chuyện gì ở trong xe nghỉ ngơi một chút rất thuận tiện.
Thổi hơi lạnh dùng ống hút uống nước trái cây mát rượi, Công Tây Kiều cảm thấy mình cuối cùng cũng sống sót rồi. Anh thở ra một hơi thật dài, toàn thân như không có xương dựa vào lưng ghế, lười nhác nói: “Đóng phim cũng là công việc thể lực, nhân sinh thật khó khăn.” Nếu lúc nói câu này không không bày ra tư thế thoải mái dễ chịu, có lẽ sẽ càng làm người ta tin tưởng hơn.
Một tháng ở chung này Hà Bằng đã sớm quen Công Tây Kiều tính cách hai mặt, đưa điện thoại vốn giữ giúp anh qua, cẩn thận theo dõi động tĩnh ngoài trường quay, đợi đạo diễn Trương có thể sẽ thông báo quay bất cứ lúc nào.
Nhận lấy điện thoại từ tay Hà Bằng, trong lúc vô ý mở ra phím tắt weibo trên màn hình, Công Tây Kiều phát hiện trang đầu có người đang khoe một cái bình hoa, nói đó là ngự dụng của hoàng thất nghìn năm về trước, một chiếc trị giá gần nghìn vạn. Không biết đang khoe giàu hay đang đắc ý đồ cất giấu của mình, giọng điệu ngứa đòn.
Anh mở trang weibo chính của người này ra, phát hiện giọng điệu của weibo này cực kỳ kênh kiệu, thậm chí còn mắng một thương nhân giống ông chủ mỏ than dung tục thấp kém.
Nhìn đến đây Công Tây Kiều nhướng mày, lập tức đăng ký tài khoản tên là “Tiểu Kiều Nhà Có Mỏ Than”.
Tiểu Kiều Nhà Có Mỏ Than: “Chủ weibo, bình vẽ sen vàng năm màu này của anh tuy làm không tồi nhưng cũng không thể thoát khỏi sự thực nó chỉ là một cái bình giả. Đồ sứ của nước ta hơn nghìn năm trước tuy cực kỳ nhẵn nhụi thanh nhã, trình độ thủ công cũng đã đạt tới đỉnh cao nhưng bởi vì năm đó điều kiện hạn chế, đồ gốm thường có vết tích, còn bình của anh căn bản là không có bất kỳ dấu vết gì. Quan trọng nhất là bình sen vàng năm màu không phù hợp với thẩm mỹ thời đại đó, thể chữ lạc khoản sáng tác cũng không phù hợp với phong cách đặc cung* của lò gốm lúc đó. Cho nên nếu như anh không tải nhầm ảnh, loại gốm sứ giả cao cấp nhiều nhất một nghìn khối này, anh không cẩn thận viết nhầm thêm một chữ “vạn” rồi.”
(cung cấp đặc biệt)
Viết xong đoạn này, anh bình tĩnh thoát weibo, ném điện thoại sang một bên.
Ông chủ mỏ than thì làm sao? Ăn cơm nhà anh uống nước nhà anh chắc?
Không lâu sau, dưới weibo vị khoe giàu kia cười ha ha ha một mảnh, không ít người bắt đầu vây xem weibo trang bức* bị vả mặt.
(*giả bộ)
“Trang bức gặp đại thần, bức tranh này vẽ quá đẹp tôi không dám nhìn.”
“Ha ha ha, chủ weibo mặt anh có đau không, nhanh ôm bình hoa một nghìn vạn của mình cút vào hố xí mà khóc đi.”
“Quỳ lạy đại thần, đại thần anh giúp tôi nhìn xem cái gương đồng này, mẹ tôi nói đây là đồ từ mấy trăm năm trước, muốn giữ lại cho tôi làm vật gia truyền. Anh nói nó thật sự là đồ mấy trăm năm trước sao? @Tiểu Kiều Nhà Có Mỏ Than.”
“Đại thần giúp tôi nhìn bình hoa này, là thật sao?”
Dưới weibo khoe giàu, một nửa người cười nhạo chủ weibo, một nửa là cầu đại thần giúp xem thật giả, đến tận khi chủ weibo khoe giàu xóa weibo, hăng hái của cư dân mạng mới dần giảm xuống.
Bên phía weibo hết sức náo nhiệt, bên này Công Tây Kiều lại bắt đầu xuống xe đi quay cảnh cuối cùng. Anh bước ra khỏi cửa xe, híp mắt nhìn mặt trời chói lóa trên đỉnh đầu, mang phong cách đế vương đi về phía trường quay.
Lúc này bên ngoài trường quay, một chiếc xe có rèm che* màu đen chậm rãi dừng lại.
(dùng chỉ chung các loại xe xịn giá mấy chục tỷ gì đó)
“Boss, xe xảy ra chút vấn đề, xe đến đón ngài còn 5 phút nữa mới tới.” Lái xe cẩn thận rụt rè liếc nhìn người đàn ông ngồi phía sau, giọng nói không tự chủ được nhỏ đi vài phần.
“Ừ.” Người ở ghế sau xe trầm trầm đáp một tiếng, không nhìn ra hỉ nộ. Hắn nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, không biết nhìn đến cái gì, tầm mắt hơi chuyển động theo.
Năm phút sau, một chiếc xe có rèm che màu bạc đỗ lại bên cạnh. Vệ sĩ mặc áo sơ mi thắt cà vạt hơi khom lưng mở cửa cho hắn, đồng thời giơ trên nóc xe một chiếc ô đen, không để nửa tia nắng chiếu vào.
Người đàn ông thò chân ra, chiếc giày sậm màu không nhiễm nửa hạt bụi giẫm trên đất, mặt vô biểu tình đi đến chiếc xe màu bạc bên cạnh, sau đó bước chân thoáng dừng lại, nhìn vệ sĩ trẻ tuổi đang giúp mình mở cửa xe: “Đây là đoàn phim nào?”
“Đoàn phim “Công chúa Bế Nguyệt”, là một bộ phim do Giải Trí Hoàn Tinh đầu tư.”
Chắc là tên bộ phim này không quá phù hợp với gu thẩm mỹ của người đàn ông, hắn nhướng mày sau đó ngồi vào trong xe.
Mãi đến khi chiếc xe màu bạc đi rồi hắn cũng không nhìn trường quay kia thêm một lần nào nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.