Chương 35: Ác Thú Vị (2)
Vô Tội
03/05/2024
"Nhập gia tùy tục nơi đây thật đúng là nhà quê." Hắc y nữ tu cảm thấy khó có thể nghĩ sâu, hiểu càng sâu lại càng không kìm được buồn cười.
Theo ý kiến của cô, cách gọi chủ lưu sở dĩ thành chủ lưu đương nhiên là có đạo lý.
Tu chân giả chia thành 7 tầng đại cảnh, mỗi tầng trong 7 tầng đại cảnh lại chia thành 9 tầng tiểu cảnh.
Pháp bảo kia cũng chia 7 cấp, cấp đầu tiên tương ứng Luyện Khí kỳ, cấp đầu tiên chia thành 9 phẩm, đối với bất cứ tu sĩ nào thì cũng rất rõ ràng.
Ví dụ như pháp bảo nhất cấp cửu phẩm, đó chính là pháp bảo mà tu sĩ Luyện Khí Kỳ tầng chín đều dùng được, pháp bảo nhị cấp nhất phẩm, chính là pháp bảo mà tất cả tu sĩ Trúc Cơ Kỳ tầng một đều dùng được.
Phương thức đặt tên như thế, tu sĩ nào không hiểu được thì chính là đầu heo.
Còn cách gọi của Tiểu Ngọc Châu thì sao?
Pháp bảo nhất cấp gọi là Thiên Tự cấp, pháp bảo nhị cấp gọi là Địa Tự cấp.
Thiên và địa ai hơn lớn?
Kế tiếp lại là Huyền Tự cấp cùng Hoàng Tự cấp, điều này đương nhiên cũng không tính là khó nhớ, nhưng cũng không phải chủ lưu.
Nàng nén cười, cố ý nắm chặt ngón tay, nói: "Theo cách nói này của Tiểu Ngọc Châu, ThanhTịnh Hoàn Thần Đan kia phải gọi là Vũ Tự nhất phẩm linh đan, hoặc gọi là Vũ Tự Thiên Tự linh đan."
Nói xong câu này, nàng vẫn không thể nhịn được cười lớn, càng cố ý nói: "Rõ ràng thất cấp tương ứng 7 tầng đại cảnh, vậy 8 chữ này với bọn hắn là cái quỷ gì?"
Thanh Hư cuối cùng nhịn không được quay đầu lại nhìn nàng.
Y cũng biết đây là ác thú vị của nàng, dù sao y cũng quen rồi, cho nên vẫn rất nghiêm túc đáp lại: "8 chữ này cũng tương ứng 7 tầng đại cảnh, pháp bảo đệ thất cấp, Tiểu Ngọc Châu gọi là Hồng Hoang pháp bảo, trong cách gọi không mang theo chữ gì. Về phần Thanh Tịnh Hoàn Thần Đan, dựa theo cách gọi của Tiểu Ngọc Châu đích xác gọi là Vũ Tự nhất phẩm linh đan, không gọi Vũ Tự Thiên Tự linh đan."
"A ha ha ha!" Ác thú vị của hắc y thiếu nữ ác cuối cùng đã được thỏa mãn, nàng cười đến mức toàn thân run rẩy, hai tay cũng nhịn không được vỗ ầm ầm vào hắc diệp bảo tọa dưới thân: “Cười chết ta rồi, thiệt là lươn lẹo, Thanh Hư, ngươi há mồm cho ta xem chút, xem xem rốt cuộc lưỡi của ngươi của cột vào nhau không?"
Thanh Hư lần này lựa chọn ngậm miệng trầm mặc.
Y không có loại ác thú vị này.
Y không bày tỏ quan điểm của mình, nhưng quan điểm của y đương nhiên trái ngược hắc y thiếu nữ.
Theo ý kiến của y, tồn tại của vạn sự vạn vật đều là hợp lý.
Giống như Tiểu Ngọc Châu gọi thất cấp pháp bảo của Trung Thần Châu là Hồng Hoang pháp bảo, theo y thấy rất hợp lý.
Hồng Hoang có nghĩa là viễn cổ, có nghĩa là thiên địa sơ sinh.
Thấp cấp pháp bảo, bản thân chính là kinh khủng dị bảo được thai nghén trong hỗn độn, dù là những tồn tại cường đại nhất trong lịch sử tu chân, rất nhiều vị cũng nhờ đạt được bảo vật như vậy mới trở thành kẻ cường đại nhất, bọn họ cũng không thể vô căn cứ giả tạp pháp tắc thai nghén ra pháp bảo cường đại như vậy, tối đa chỉ có thể tạo hình và cải tiến.
Hơn nữa thuần túy dùng chữ mà nói, y cũng cảm thấy hai chữ Hồng Hoang có khí thế hơn nhiều thất cấp đơn giản.
Hắc y thiếu nữ cười rất lâu mới ngừng lại được.
"Rốt cuộc đã tới."
Nàng thu lại nụ cười, đột nhiên lại nói một câu như vậy.
Thanh Hư nhẹ gật đầu.
"Lưu lại hai người sống." Nàng nghiêm túc, nói: "Ta cảm giác có chút không đúng, Thông Huệ lão tổ độ kiếp tại loại địa phương đó, người đến đó cũng rất nhiều."
Bên dưới đám mây đen là một mảnh thuỷ vực trắng xoá.
Trên không trung ngoại trừ đóa mây đen này, cũng không có quầng sáng khác xuất hiện, nhưng khi nàng nói xong câu đó, trên mặt nước bỗng xuất hiện hơn mười cái bóng quỷ dị.
Hơn mười cái bóng quỷ dị thoạt nhìn chỉ là hơn mười bóng ánh sáng trắng bệch, nhưng nhìn kỹ thì lại là hơn mười mặt khóc trắng bệch.
Có vài người trời sinh đã có ác thú vị.
Ác thú vị của vài người đã biến thành một loại tiêu chí.
Tại Tiểu Ngọc Châu, mặt khóc trắng bệch đại biểu cho ho một nhóm tà đạo bỏ qua Tam Thánh Đạo, là tà tu lấy việc tập sát tu sĩ các tông môn để đạt được tài nguyên tu hành.
Phần lớn tu sĩ Tiểu Ngọc Châu chứng kiến tiêu chí như vậy đều kinh hãi khiếp sợ.
"Khóc cái gì mà khóc, cười cho ta." Nhưng nhìn những mặt khóc trắng bệch này, hắc y nữ tu lại cười lạnh quát.
Hơn mười chiếc lá đen bay ra từ trong tay của nàng.
Chiếc lá trong nháy mắt biến mất, không xuất hiện lại dưới bảo tọa của nàng.
Xoẹt!
Trên không trung có hơn mười thanh tinh màu đen cực lớn tung hoành, uy năng cuồng bạo trong nháy mắt trực tiếp bức ra hơn mười pháp bảo phi độn ẩn nấp trên không trung, sau đó mãnh liệt xuyên thủng chúng!
Theo ý kiến của cô, cách gọi chủ lưu sở dĩ thành chủ lưu đương nhiên là có đạo lý.
Tu chân giả chia thành 7 tầng đại cảnh, mỗi tầng trong 7 tầng đại cảnh lại chia thành 9 tầng tiểu cảnh.
Pháp bảo kia cũng chia 7 cấp, cấp đầu tiên tương ứng Luyện Khí kỳ, cấp đầu tiên chia thành 9 phẩm, đối với bất cứ tu sĩ nào thì cũng rất rõ ràng.
Ví dụ như pháp bảo nhất cấp cửu phẩm, đó chính là pháp bảo mà tu sĩ Luyện Khí Kỳ tầng chín đều dùng được, pháp bảo nhị cấp nhất phẩm, chính là pháp bảo mà tất cả tu sĩ Trúc Cơ Kỳ tầng một đều dùng được.
Phương thức đặt tên như thế, tu sĩ nào không hiểu được thì chính là đầu heo.
Còn cách gọi của Tiểu Ngọc Châu thì sao?
Pháp bảo nhất cấp gọi là Thiên Tự cấp, pháp bảo nhị cấp gọi là Địa Tự cấp.
Thiên và địa ai hơn lớn?
Kế tiếp lại là Huyền Tự cấp cùng Hoàng Tự cấp, điều này đương nhiên cũng không tính là khó nhớ, nhưng cũng không phải chủ lưu.
Nàng nén cười, cố ý nắm chặt ngón tay, nói: "Theo cách nói này của Tiểu Ngọc Châu, ThanhTịnh Hoàn Thần Đan kia phải gọi là Vũ Tự nhất phẩm linh đan, hoặc gọi là Vũ Tự Thiên Tự linh đan."
Nói xong câu này, nàng vẫn không thể nhịn được cười lớn, càng cố ý nói: "Rõ ràng thất cấp tương ứng 7 tầng đại cảnh, vậy 8 chữ này với bọn hắn là cái quỷ gì?"
Thanh Hư cuối cùng nhịn không được quay đầu lại nhìn nàng.
Y cũng biết đây là ác thú vị của nàng, dù sao y cũng quen rồi, cho nên vẫn rất nghiêm túc đáp lại: "8 chữ này cũng tương ứng 7 tầng đại cảnh, pháp bảo đệ thất cấp, Tiểu Ngọc Châu gọi là Hồng Hoang pháp bảo, trong cách gọi không mang theo chữ gì. Về phần Thanh Tịnh Hoàn Thần Đan, dựa theo cách gọi của Tiểu Ngọc Châu đích xác gọi là Vũ Tự nhất phẩm linh đan, không gọi Vũ Tự Thiên Tự linh đan."
"A ha ha ha!" Ác thú vị của hắc y thiếu nữ ác cuối cùng đã được thỏa mãn, nàng cười đến mức toàn thân run rẩy, hai tay cũng nhịn không được vỗ ầm ầm vào hắc diệp bảo tọa dưới thân: “Cười chết ta rồi, thiệt là lươn lẹo, Thanh Hư, ngươi há mồm cho ta xem chút, xem xem rốt cuộc lưỡi của ngươi của cột vào nhau không?"
Thanh Hư lần này lựa chọn ngậm miệng trầm mặc.
Y không có loại ác thú vị này.
Y không bày tỏ quan điểm của mình, nhưng quan điểm của y đương nhiên trái ngược hắc y thiếu nữ.
Theo ý kiến của y, tồn tại của vạn sự vạn vật đều là hợp lý.
Giống như Tiểu Ngọc Châu gọi thất cấp pháp bảo của Trung Thần Châu là Hồng Hoang pháp bảo, theo y thấy rất hợp lý.
Hồng Hoang có nghĩa là viễn cổ, có nghĩa là thiên địa sơ sinh.
Thấp cấp pháp bảo, bản thân chính là kinh khủng dị bảo được thai nghén trong hỗn độn, dù là những tồn tại cường đại nhất trong lịch sử tu chân, rất nhiều vị cũng nhờ đạt được bảo vật như vậy mới trở thành kẻ cường đại nhất, bọn họ cũng không thể vô căn cứ giả tạp pháp tắc thai nghén ra pháp bảo cường đại như vậy, tối đa chỉ có thể tạo hình và cải tiến.
Hơn nữa thuần túy dùng chữ mà nói, y cũng cảm thấy hai chữ Hồng Hoang có khí thế hơn nhiều thất cấp đơn giản.
Hắc y thiếu nữ cười rất lâu mới ngừng lại được.
"Rốt cuộc đã tới."
Nàng thu lại nụ cười, đột nhiên lại nói một câu như vậy.
Thanh Hư nhẹ gật đầu.
"Lưu lại hai người sống." Nàng nghiêm túc, nói: "Ta cảm giác có chút không đúng, Thông Huệ lão tổ độ kiếp tại loại địa phương đó, người đến đó cũng rất nhiều."
Bên dưới đám mây đen là một mảnh thuỷ vực trắng xoá.
Trên không trung ngoại trừ đóa mây đen này, cũng không có quầng sáng khác xuất hiện, nhưng khi nàng nói xong câu đó, trên mặt nước bỗng xuất hiện hơn mười cái bóng quỷ dị.
Hơn mười cái bóng quỷ dị thoạt nhìn chỉ là hơn mười bóng ánh sáng trắng bệch, nhưng nhìn kỹ thì lại là hơn mười mặt khóc trắng bệch.
Có vài người trời sinh đã có ác thú vị.
Ác thú vị của vài người đã biến thành một loại tiêu chí.
Tại Tiểu Ngọc Châu, mặt khóc trắng bệch đại biểu cho ho một nhóm tà đạo bỏ qua Tam Thánh Đạo, là tà tu lấy việc tập sát tu sĩ các tông môn để đạt được tài nguyên tu hành.
Phần lớn tu sĩ Tiểu Ngọc Châu chứng kiến tiêu chí như vậy đều kinh hãi khiếp sợ.
"Khóc cái gì mà khóc, cười cho ta." Nhưng nhìn những mặt khóc trắng bệch này, hắc y nữ tu lại cười lạnh quát.
Hơn mười chiếc lá đen bay ra từ trong tay của nàng.
Chiếc lá trong nháy mắt biến mất, không xuất hiện lại dưới bảo tọa của nàng.
Xoẹt!
Trên không trung có hơn mười thanh tinh màu đen cực lớn tung hoành, uy năng cuồng bạo trong nháy mắt trực tiếp bức ra hơn mười pháp bảo phi độn ẩn nấp trên không trung, sau đó mãnh liệt xuyên thủng chúng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.