Chương 19: Ám Hiệu Ta Không Phục (2)
Vô Tội
03/05/2024
Loại linh khí Dị Nguyên dâng trào bị gột rửa, không chỉ gột rửa sạch sẽ các tổn thương ẩn cùng dược lực hỗn tạp còn sót lại trong cơ thể từ lần lão cắn dược lúc trước, mà ngay cả kia phù lục màu đen trên thân Nguyên Anh cũng đều vỡ nát thành từng mảnh.
"Đi chết đi!"
Áp lực của Thông Huệ lão tổ nhẹ hẳn, lập tức bừng bừng chiến ý đưa tay lên, lại tế ra một hộp kiếm màu đen, trong khoảnh khắc truyền ra tiếng kiếm minh thê lương, 27 đạo kiếm quang đen nhánh với tốc độ khủng khiếp trong nháy mắt hung hăng đâm vào lôi cầu màu xanh đậm kia.
Oanh! Oanh! Oanh!
27 đạo pháp kiếm lập tức bị liếp lôi chấn nát, nhưng ngay lúc vỡ nát, uy năng pháp kiếm hoàn toàn bùng nổ, lôi cầu màu xanh đậm cũng bị đánh tan thành từng mảnh.
Ô Dương chân nhân vốn đã nín thở, lúc này nhìn thấy hình ảnh như vậy, trên mặt của lão còn chưa kịp hiện lên vẻ vui mừng, chỉ thấy tất cả kiếp lôi trên bầu trời trong nháy mắt bị lôi quang màu xanh đậm dẫn dắt, trong nháy mắt hình thành 4 cỗ lôi quang với kích thước như thùng nước, hung hăng đè xuống.
"A!"
Thông Huệ lão tổ hoàn không kịp phản ứng nữa, 4 cỗ lôi quang đã hung hăng trùng kích Âm Lôi Tán trên đỉnh đầu lão.
Chân nguyên trong cơ thể lão bộc phát điên cuồng, kích phát uy năng của Âm Lôi Tán đến cực hạn, nhưng vẫn cản không nổi, lôi quang vẩn đục trên Âm Lôi Tán trong nháy mắt tiêu tan hơn phân nửa, trên mặt tán(dù) trong nháy mắt xuất hiện tổn hại, hơn mười cỗ kiếp lôi nhỏ vụn sáng lên như rắn trườn loại quật lên trên người của lão.
Pháp y trên người lão không có năng lực chống cự bị quất nát, cơ thể lão lập tức nát bét, từng đạo vết thương đáng sợ, có thể mơ hồ nhìn thấy các cơ quan nội tạng và xương trong cơ thể lão.
"Đi lấy Âm Lôi Tán!" Đúng vào lúc này, trong tai của Vương Ly vang lên thanh âm của sư tỷ hắn.
"Vào lúc này sao?" Vương Ly cau mày.
"Nhanh!" Nữ tu sĩ cực kỳ chắc chắn gật đầu, nghiêm túc nói: "Chậm thì bị đoạt trước mất."
Thời điểm này dù là tu sĩ Kim Đan Kỳ cũng không dám nhảy vào khu vực lôi kiếp bao phủ, càng không cần nói đến tu sĩ Trúc Cơ Kỳ hay Luyện Khí kỳ, nhưng Vương Ly nghe nữ tu sĩ nói như vậy, thì chỉ nói: "Ám hiệu."
Nữ tu nói: "Ta không phục."
"Tốt."
Vương Ly không do dự nữa, đưa tay bóp nát một phù lục màu xanh, trong nháy mắt bị một cơn gió màu xanh bao bọc, bay thẳng đến trung tâm lôi kiếp.
"Chỉ vậy thôi sao?"
Trong trung tâm lôi lên vang lên một tiếng cười điên cuồng.
Trên người Thông Huệ lão tổ lại dâng lên huyết quang ngập trời, trong huyết quang xuất hiện một đạo kiếm quang dị thường cuồng bạo, tất cả huyết quang toàn bộ đều hội tu về phía đạo kiếm quang, đạo kiếm quang mang theo một loại khí tức điên cuồng khó có thể hình dung bằng lời, còn chói mắt hơn cả kiếp lôi trên bầu trời.
Vương Ly híp mắt nhìn đạo kiếm quang điên cuồng, đây là Đan Huyết đại pháp của Hoa Dương Tông mà Thông Huệ lão tổ lại lần nữa vận dụng.
Thông Huệ lão tổ gặp phải tình huống bị nghiền ép thân thể cùng linh khí Nguyên Anh đến cực hạn, một kích này nếu như không thể đánh tan kiếp lôi, vậy lão sẽ lập tức bị kiếp lôi đánh thành mây khói.
Với tu vi lúc này của Vương Ly, cả một tia kiếp lôi vỡ nát cũng đủ đánh hắn thịt nát xương tan, hơn nữa lúc này Thông Huệ lão tổ độ kiếp chưa kết thúc, hắn trực tiếp xâm nhập khu vực thiên kiếp bao phủ, rất có thể bị thiên đạo pháp tắc trừng phạt.
Vương Ly thậm chí có thể cảm nhận được một loại uy áp như thực chất giống như là thủy triều đang không ngừng đập vào hắn, loại cảm giác này cứ như hắn đã rơi vào một đầm băng.
Cơ thể của hắn không kìm được khẽ rùng mình, trên da hiện ra vô số vết sưng nhỏ khó chịu, nhưng vẻ căng thẳng và sợ hãi cũng nhanh chóng rút đi như thủy triều, con mắt lập tức trong vắt.
Trong cơn gió màu xanh bao bọc, cơ thể của hắn cứ như lá vàng rơi, cùng lúc đó, trên mười ngón tay lộ ra tinh mang màu xám như có như không.
10 đạo tinh mang màu xám nhanh chóng rời khỏi đầu ngón tay của hắn, bay tới trước người của hắn, biến thành 10 đạo kiếm ảnh lóng lánh.
Phía trước đối diện hắn, đạo kiếm quang của Thông Huệ lão tổ đã chân chính xoắn giết với kiếp lôi, kiếm quang hướng thẳng lên, mang theo một loại khí tức xuyên thấu trời đất, giống như muốn chọc thủng bầu trời, lôi quang vỡ nát rơi xuống như thác nước. Trước người của hắn, giống như có vô số bụi gai sáng lên với sát ý ngang dọc mọc trên mặt đất và trong khoảng không.
Ý thức của Thông Huệ lão tổ đã có chút mơ hồ, trong thức hải của lão như thể bị tiếng sấm xâm nhập, rung ầm ầm.
Ngũ tạng lục phủ của lão giống như đang bị lửa thiêu, huyết nhục cùng cốt cách đều hoàn toàn nát nhừ.
Đạo kiếm quang do lão khống chế vẫn hướng thẳng lên, nhưng nên đâm vào hướng nào, là đâm về thiên đạo mênh mông, mịt mờ, hay đâm về những kiếp vân kim sắc nặng như chì, chính lão cũng không biết.
"Đi chết đi!"
Áp lực của Thông Huệ lão tổ nhẹ hẳn, lập tức bừng bừng chiến ý đưa tay lên, lại tế ra một hộp kiếm màu đen, trong khoảnh khắc truyền ra tiếng kiếm minh thê lương, 27 đạo kiếm quang đen nhánh với tốc độ khủng khiếp trong nháy mắt hung hăng đâm vào lôi cầu màu xanh đậm kia.
Oanh! Oanh! Oanh!
27 đạo pháp kiếm lập tức bị liếp lôi chấn nát, nhưng ngay lúc vỡ nát, uy năng pháp kiếm hoàn toàn bùng nổ, lôi cầu màu xanh đậm cũng bị đánh tan thành từng mảnh.
Ô Dương chân nhân vốn đã nín thở, lúc này nhìn thấy hình ảnh như vậy, trên mặt của lão còn chưa kịp hiện lên vẻ vui mừng, chỉ thấy tất cả kiếp lôi trên bầu trời trong nháy mắt bị lôi quang màu xanh đậm dẫn dắt, trong nháy mắt hình thành 4 cỗ lôi quang với kích thước như thùng nước, hung hăng đè xuống.
"A!"
Thông Huệ lão tổ hoàn không kịp phản ứng nữa, 4 cỗ lôi quang đã hung hăng trùng kích Âm Lôi Tán trên đỉnh đầu lão.
Chân nguyên trong cơ thể lão bộc phát điên cuồng, kích phát uy năng của Âm Lôi Tán đến cực hạn, nhưng vẫn cản không nổi, lôi quang vẩn đục trên Âm Lôi Tán trong nháy mắt tiêu tan hơn phân nửa, trên mặt tán(dù) trong nháy mắt xuất hiện tổn hại, hơn mười cỗ kiếp lôi nhỏ vụn sáng lên như rắn trườn loại quật lên trên người của lão.
Pháp y trên người lão không có năng lực chống cự bị quất nát, cơ thể lão lập tức nát bét, từng đạo vết thương đáng sợ, có thể mơ hồ nhìn thấy các cơ quan nội tạng và xương trong cơ thể lão.
"Đi lấy Âm Lôi Tán!" Đúng vào lúc này, trong tai của Vương Ly vang lên thanh âm của sư tỷ hắn.
"Vào lúc này sao?" Vương Ly cau mày.
"Nhanh!" Nữ tu sĩ cực kỳ chắc chắn gật đầu, nghiêm túc nói: "Chậm thì bị đoạt trước mất."
Thời điểm này dù là tu sĩ Kim Đan Kỳ cũng không dám nhảy vào khu vực lôi kiếp bao phủ, càng không cần nói đến tu sĩ Trúc Cơ Kỳ hay Luyện Khí kỳ, nhưng Vương Ly nghe nữ tu sĩ nói như vậy, thì chỉ nói: "Ám hiệu."
Nữ tu nói: "Ta không phục."
"Tốt."
Vương Ly không do dự nữa, đưa tay bóp nát một phù lục màu xanh, trong nháy mắt bị một cơn gió màu xanh bao bọc, bay thẳng đến trung tâm lôi kiếp.
"Chỉ vậy thôi sao?"
Trong trung tâm lôi lên vang lên một tiếng cười điên cuồng.
Trên người Thông Huệ lão tổ lại dâng lên huyết quang ngập trời, trong huyết quang xuất hiện một đạo kiếm quang dị thường cuồng bạo, tất cả huyết quang toàn bộ đều hội tu về phía đạo kiếm quang, đạo kiếm quang mang theo một loại khí tức điên cuồng khó có thể hình dung bằng lời, còn chói mắt hơn cả kiếp lôi trên bầu trời.
Vương Ly híp mắt nhìn đạo kiếm quang điên cuồng, đây là Đan Huyết đại pháp của Hoa Dương Tông mà Thông Huệ lão tổ lại lần nữa vận dụng.
Thông Huệ lão tổ gặp phải tình huống bị nghiền ép thân thể cùng linh khí Nguyên Anh đến cực hạn, một kích này nếu như không thể đánh tan kiếp lôi, vậy lão sẽ lập tức bị kiếp lôi đánh thành mây khói.
Với tu vi lúc này của Vương Ly, cả một tia kiếp lôi vỡ nát cũng đủ đánh hắn thịt nát xương tan, hơn nữa lúc này Thông Huệ lão tổ độ kiếp chưa kết thúc, hắn trực tiếp xâm nhập khu vực thiên kiếp bao phủ, rất có thể bị thiên đạo pháp tắc trừng phạt.
Vương Ly thậm chí có thể cảm nhận được một loại uy áp như thực chất giống như là thủy triều đang không ngừng đập vào hắn, loại cảm giác này cứ như hắn đã rơi vào một đầm băng.
Cơ thể của hắn không kìm được khẽ rùng mình, trên da hiện ra vô số vết sưng nhỏ khó chịu, nhưng vẻ căng thẳng và sợ hãi cũng nhanh chóng rút đi như thủy triều, con mắt lập tức trong vắt.
Trong cơn gió màu xanh bao bọc, cơ thể của hắn cứ như lá vàng rơi, cùng lúc đó, trên mười ngón tay lộ ra tinh mang màu xám như có như không.
10 đạo tinh mang màu xám nhanh chóng rời khỏi đầu ngón tay của hắn, bay tới trước người của hắn, biến thành 10 đạo kiếm ảnh lóng lánh.
Phía trước đối diện hắn, đạo kiếm quang của Thông Huệ lão tổ đã chân chính xoắn giết với kiếp lôi, kiếm quang hướng thẳng lên, mang theo một loại khí tức xuyên thấu trời đất, giống như muốn chọc thủng bầu trời, lôi quang vỡ nát rơi xuống như thác nước. Trước người của hắn, giống như có vô số bụi gai sáng lên với sát ý ngang dọc mọc trên mặt đất và trong khoảng không.
Ý thức của Thông Huệ lão tổ đã có chút mơ hồ, trong thức hải của lão như thể bị tiếng sấm xâm nhập, rung ầm ầm.
Ngũ tạng lục phủ của lão giống như đang bị lửa thiêu, huyết nhục cùng cốt cách đều hoàn toàn nát nhừ.
Đạo kiếm quang do lão khống chế vẫn hướng thẳng lên, nhưng nên đâm vào hướng nào, là đâm về thiên đạo mênh mông, mịt mờ, hay đâm về những kiếp vân kim sắc nặng như chì, chính lão cũng không biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.