Chương 2:
Vô Tội
01/05/2024
Lão quay đầu nhìn lại, tròng mắt lập tức trợn ngược lên: "Linh Tú, con đang làm gì vậy?"
Thiếu nữ đang đập hạt óc chó.
Chỉ đập hạt óc chó thôi cũng không sao, nhưng thiếu nữ này lại để hai cánh tay buông thõng lức lư bên ngoài thuyền, rồi dùng cằm của mình để đập hạt óc chó.
Nhìn qua thật sự là quái đản không nói nổi.
"Đập hạt óc chó ạ, chứ còn có thể làm gì nữa?"
Lão đạo trông cứ như gặp quỷ, thiếu nữ vẫn tỉnh queo nói tiếp: "Trên hạch chu đập hạch đào, không phải rất bình thường sao. Đây là hạt óc chó linh đài do Tam sư thúc đưa cho con, người có muốn ăn không?"
"Không muốn!" Lão đạo càng nhìn thiếu nữ thì càng cạn lời: "Hà Linh Tú ơi Hà Linh Tú, con là người có tư chất cao nhất trong số những môn nhân Hoa Dương Tông chúng ta trong suốt 500 năm qua. Nếu hôm nay Thông Huệ lão tổ không thể nào phá đan Kết Anh, thì sau này hy vọng đạt thành Nguyên Anh của Hoa Dương Tông sẽ dồn hết vào con, con phải tự trọng, không có việc gì thì đừng làm mấy hành vi quái gở như vậy."
Lão vừa mới nói xong, thiếu nữ có tên là Hà Linh Tú lại dùng trán của mình đập hạt óc chó cái rắc, bất lực nói: "Sao lại coi hành vi của con là quái gở, cùng lắm là coi như ngây thơ chất phác."
"Con..."
Lão đạo này chính là Ô Dương chân nhân - trưởng lão của Hoa Dương Tông, cũng coi như là người hung ác trong phạm vi địa giới ba nghìn dặm, bình thường đệ tử của Hoa Dương Tông ở trước mặt lão ngay cả thở mạnh cũng không dám, nhưng lão lại bó tay với Hà Linh Tú: "Với tuổi tác của con, còn dám mặt dầy nói đến ngây thơ chất phác."
"Con nhập tông từ năm 5 tuổi, trong mấy chục năm tiếp theo thì tám phần thời gian đều tập trung tu hành, bỏ đi khoảng thời gian này thì tâm tính của con tối đa chỉ tương đương với đứa trẻ 8 tuổi, sao không thể coi là ngây thơ chất phác." Hà Linh Tú vừa ăn thịt quả óc chó vừa nói.
Ô Dương chân nhân nhịn không được lại lắc đầu, không muốn tranh cãi với nàng.
"Sư tôn, người nói thiên kiếp này có thể nào phán nhầm hay không?" Hà Linh Tú lại đột nhiên nghiêm túc, cứ như hoàn toàn đổi thành một người khác.
Ô Dương chân nhân cau mày: "Con lại đang nghĩ linh tinh gì đó?"
Hà Linh Tú chân thành nói: "Một tu sĩ có thể có nhiều bộ mặt khác nhau, sư tôn người cũng không hiểu con, có lẽ thiên đạo pháp tắc cũng nhìn không hiểu."
"Không được nói tà thuyết dị đoan!" Sắc mặt của Ô Dương chân nhân lạnh như băng: "Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Tịch Diệt, Đại Thừa 7 tầng cảnh giới lớn, mỗi một tầng đều phải đối mặt một lần thiên kiếp tương ứng, đây là thiên đạo pháp tắc bổn nguyên nhất, chưa bao giờ có trường hợp ngoại lệ. Giống như người bình thường sẽ không suy nghĩ sao cá lại bơi trong nước chứ không bơi trên trời, con không cần lãng phí thời gian nghĩ ngợi lung tung ở khía cạnh này."
Hà Linh Tú gật đầu, có vẻ đồng ý cách nói của lão, nhưng trong miệng nhưng vẫn làu bàu một câu: “Bất cứ chuyện gì cũng có ngoại lệ, không phải có một loại cá tên là Cá Bay Trên Trời ở Bắc Minh Châu hay sao?"
"Điều này tối đa chỉ chứng tỏ ta nêu ví dụ chưa chính xác!" Ô Dương chân nhân lập tức bị chọc điên.
"Đừng nói mấy chuyện này nữa." Hà Linh Tú khoát tay áo, cứ như không có chút hứng với cuộc trò chuyện do chính mình khơi mào: “Đợi Thông Huệ lão tổ Độ Kiếp thất bại, rốt cuộc sư phụ muốn con thừa cơ thu thập lôi cương gì gì đó, hay là thu thập Pháp bảo tàn phiến đặc biệt nào đó của lão tổ?"
"Con..." Ô Dương chân nhân lập tức nổi đoá.
.
.
.
Chú thích:
*hạch đào: quả óc chó
Hạch chu: thuyền làm từ hột quả óc chó
Thiếu nữ đang đập hạt óc chó.
Chỉ đập hạt óc chó thôi cũng không sao, nhưng thiếu nữ này lại để hai cánh tay buông thõng lức lư bên ngoài thuyền, rồi dùng cằm của mình để đập hạt óc chó.
Nhìn qua thật sự là quái đản không nói nổi.
"Đập hạt óc chó ạ, chứ còn có thể làm gì nữa?"
Lão đạo trông cứ như gặp quỷ, thiếu nữ vẫn tỉnh queo nói tiếp: "Trên hạch chu đập hạch đào, không phải rất bình thường sao. Đây là hạt óc chó linh đài do Tam sư thúc đưa cho con, người có muốn ăn không?"
"Không muốn!" Lão đạo càng nhìn thiếu nữ thì càng cạn lời: "Hà Linh Tú ơi Hà Linh Tú, con là người có tư chất cao nhất trong số những môn nhân Hoa Dương Tông chúng ta trong suốt 500 năm qua. Nếu hôm nay Thông Huệ lão tổ không thể nào phá đan Kết Anh, thì sau này hy vọng đạt thành Nguyên Anh của Hoa Dương Tông sẽ dồn hết vào con, con phải tự trọng, không có việc gì thì đừng làm mấy hành vi quái gở như vậy."
Lão vừa mới nói xong, thiếu nữ có tên là Hà Linh Tú lại dùng trán của mình đập hạt óc chó cái rắc, bất lực nói: "Sao lại coi hành vi của con là quái gở, cùng lắm là coi như ngây thơ chất phác."
"Con..."
Lão đạo này chính là Ô Dương chân nhân - trưởng lão của Hoa Dương Tông, cũng coi như là người hung ác trong phạm vi địa giới ba nghìn dặm, bình thường đệ tử của Hoa Dương Tông ở trước mặt lão ngay cả thở mạnh cũng không dám, nhưng lão lại bó tay với Hà Linh Tú: "Với tuổi tác của con, còn dám mặt dầy nói đến ngây thơ chất phác."
"Con nhập tông từ năm 5 tuổi, trong mấy chục năm tiếp theo thì tám phần thời gian đều tập trung tu hành, bỏ đi khoảng thời gian này thì tâm tính của con tối đa chỉ tương đương với đứa trẻ 8 tuổi, sao không thể coi là ngây thơ chất phác." Hà Linh Tú vừa ăn thịt quả óc chó vừa nói.
Ô Dương chân nhân nhịn không được lại lắc đầu, không muốn tranh cãi với nàng.
"Sư tôn, người nói thiên kiếp này có thể nào phán nhầm hay không?" Hà Linh Tú lại đột nhiên nghiêm túc, cứ như hoàn toàn đổi thành một người khác.
Ô Dương chân nhân cau mày: "Con lại đang nghĩ linh tinh gì đó?"
Hà Linh Tú chân thành nói: "Một tu sĩ có thể có nhiều bộ mặt khác nhau, sư tôn người cũng không hiểu con, có lẽ thiên đạo pháp tắc cũng nhìn không hiểu."
"Không được nói tà thuyết dị đoan!" Sắc mặt của Ô Dương chân nhân lạnh như băng: "Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Tịch Diệt, Đại Thừa 7 tầng cảnh giới lớn, mỗi một tầng đều phải đối mặt một lần thiên kiếp tương ứng, đây là thiên đạo pháp tắc bổn nguyên nhất, chưa bao giờ có trường hợp ngoại lệ. Giống như người bình thường sẽ không suy nghĩ sao cá lại bơi trong nước chứ không bơi trên trời, con không cần lãng phí thời gian nghĩ ngợi lung tung ở khía cạnh này."
Hà Linh Tú gật đầu, có vẻ đồng ý cách nói của lão, nhưng trong miệng nhưng vẫn làu bàu một câu: “Bất cứ chuyện gì cũng có ngoại lệ, không phải có một loại cá tên là Cá Bay Trên Trời ở Bắc Minh Châu hay sao?"
"Điều này tối đa chỉ chứng tỏ ta nêu ví dụ chưa chính xác!" Ô Dương chân nhân lập tức bị chọc điên.
"Đừng nói mấy chuyện này nữa." Hà Linh Tú khoát tay áo, cứ như không có chút hứng với cuộc trò chuyện do chính mình khơi mào: “Đợi Thông Huệ lão tổ Độ Kiếp thất bại, rốt cuộc sư phụ muốn con thừa cơ thu thập lôi cương gì gì đó, hay là thu thập Pháp bảo tàn phiến đặc biệt nào đó của lão tổ?"
"Con..." Ô Dương chân nhân lập tức nổi đoá.
.
.
.
Chú thích:
*hạch đào: quả óc chó
Hạch chu: thuyền làm từ hột quả óc chó
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.