Chương 45: Không Muốn Gặp Lại (1)
Vô Tội
03/05/2024
Vương Ly nhìn hào quang, hơi nheo mắt lại, lông mày nhướng lên rồi trùng xuống.
Trên mặt của hắn hiện lên vẻ chán ghét, sau đó lại bình tĩnh.
Hắn chắp tay đứng yên ở bên vách đá.
Gió đêm thổi áo của hắn bay phất phới.
Hào quang lúc đầu tới rất nhanh, nhưng càng tiếp cận cô phong thì càng lúc càng chậm, cho đến lúc cách cô phong còn mấy dặm thì tất cả hào quang lại chậm rì từng chút một.
Hào quang xít tới gần lộ vẻ đề phòng, khí tức lạnh lẻo xuyên qua màn đêm, ban đầu có cảm giác giống như một con thuyền sắt lớn màu đen đang lướt trên không trung, nhưng khi đến gần vách núi chỗ Vương Ly đang đứng, cũng hoàn toàn lộ ra vẻ dữ tợn, chính là một thanh pháp kiếm to lớn màu ô kim.
Thanh pháp kiếm màu ô kim rộng hơn hai trượng, chiều dài hơn mười trượng, dày cũng hơn trượng, toàn thân có cảm giác nặng như núi.
Thân kiếm vô cùng bóng loáng, thân kiếm lóng lánh tinh quang, giống như nước chảy xuôi theo thân kiếm.
Nhưng trên thanh cự kiếm như vậy chỉ có hai tu sĩ đang đứng.
Pháp y của trung niên tu sĩ cầm đầu Trong thân kiếm bộ phận cũng có màu ô kim, trên thân có nhiều phù văn tiểu kiếm ô kim, hai hàng lông mày của hắn kéo dài đến tận tóc mai, ngũ quan đoan chính, trong ánh mắt chớp động giống như có kiếm quang lạnh lùng sắc bén tùy thời hiển hiện, cho người ta lực áp chế không thể giải thích.
Đứng sau lưng y là một tu sĩ trẻ tuổi mặc pháp y màu trắng, tên tu sĩ trẻ tuổi có khuôn mặt tuấn tú, vóc người cao to, pháp y màu trắng như mây bay.
Hắn đứng ở bên cạnh trung niên tu sĩ uy nghiêm, trầm mặc và khiêm tốn.
Lúc Vương Ly chứng kiến trung niên tu sĩ hì không có chút ngạc nhiên nào, nhưng khi nhìn thấy tu sĩ trẻ tuổi mặc pháp y màu trắng, khóe miệng của hắn hiện lên một nụ cười khổ không thể phát giác, nhưng chợt khôi phục như thường.
Lúc trung niên tu sĩ trên thanh cự kiếm màu ô kim nhìn thấy Vương Ly hình như cũng không có ý định chủ động bắt chuyện, trên mặt nhất thời hiện ra một tia không vui. Lão vốn muốn điều khiển mũi kiếm đâm vào vách đá, sau đó bay lên bãi đá thiên nhiên này, nhưng Vương Ly chắp tay đứng ở sát mép vực, dù thanh cự kiếm tiến sát, nhưng lão đoán được Vương Ly sẽ không nhường đường.
Vì vậy lão lập tức thay đổi hướng đi, trực tiếp tới gần từ bên cạnh.
"Sư tỷ đã bố trí pháp trận."
Nhưng đúng vào lúc này, Vương Ly đột nhiên nói: “Hằng Nguyên sư thúc, pháp trận do sư tỷ bố trí chắc chắn không cản được uy năng Cự Hạo Kiếm Cương của ngươi, nhưng nếu pháp trận do tỷ ấy bố trí cẩn thận bị kiếm của ngươi làm hỏng, nếu tỷ ấy nhảy lên trên kiếm của ngươi tự bạo Kim Đan, ta cũng không thể áp chế, bởi vì pháp khí mà ta dùng để áp chế tỷ ấy tự bạo kim đan đã xài hết."
Trung niên tu sĩ bị hắn gọi là Hằng Nguyên sư thúc nhất thời cứng đờ, thanh cự kiếm màu ô kim cũng đứng yên trên không trung.
Nhìn thấy Vương Ly nghiêm túc đứng đó, lão hiểu Vương Ly đã đoán được ý đồ đến đây của bọn họ, nhưng chẳng biết tại sao, thái độ của Vương Ly như vậy lại khiến lão không nổi giận được.
Lão trầm mặc thời gian một hơi thở, mới nhìn Vương Ly, cố dùng giọng hòa nhã nhất nói: “Nghe nói các ngươi nhân lúc Hoa Dương Tông Thông Huệ lão tổ độ kiếp, đoạt đi tổ Âm Lôi Tán của Thông Huệ lão, kế tiếp lại đến chợ Hắc Thuỷ bán đi, đổi lấy 1 viên Thanh Tịnh Hoàn Thần Đan và mấy trăm vạn linh sa."
Vương Ly bình tĩnh nhìn trung niên tu sĩ, nói: “Cũng gần như vậy, nhưng nói đoạt Âm Lôi Tán trên tay của Thông Huệ lão tổ là không đúng, Âm Lôi Tán cuối cùng là do Thông Huệ lão tổ tặng cho chúng ta."
Trung niên tu sĩ không nhịn được nhíu mày, thanh âm cũng có chút lạnh lẽo: “Nói thì nói thế, nhưng sự thật mà ta nghe được là các ngươi thừa cơ đoạt lấy Âm Lôi Tán, sau đó dùng ngôn ngữ vô lễ, lại tới gần Thông Huệ lão tổ uy hiếp tự bạo Kim Đan, lúc này mới lấy được Âm Lôi Tán."
"Hằng Nguyên sư thúc ngươi thông minh hơn ta, tự nhiên giỏi phán đoán hơn ta." Vương Ly nghiêm túc nói: “Nếu như ngươi đã biết hết mọi chuyện, nên biết lúc sư tỷ của ta tự bạo Kim Đan, đã bị ta xuất thủ áp chế. Nhưng suy cho cùng Âm Lôi Tán là vật của Thông Huệ lão tổ, nếu lão không phải muốn cho chúng ta, thì lúc đó lão đã thành nguyên anh, cho dù không thể áp chế sư tỷ ta tự bạo Kim Đan, cũng đủ có thời gian tránh thoát an toàn, rồi tìm chúng ta tính sổ. Nhưng nếu lão không tặng Âm Lôi Tán cho chúng ta, thậm chí khi sư tỷ ta nói năng xấc xược, còn tặng thêm một pháp môn luyện khí không tầm thường, điều này chứng tỏ Thông Huệ lão tổ rất vui, trong tình huống đó hứa hẹn cho chúng ta ngay trước mặt nhiều tu sĩ như vậy, sau này đương nhiên cũng không thể vì vậy ghi hận trong lòng, cũng không giận lây sang Huyền Thiên Tông. Ta cũng biết Hằng Nguyên sư thúc ngươi lo lắng ta và sư tỷ sẽ khiến Huyền Thiên Tông rước lấy tai họa, nhưng sẽ không bao giờ xảy ra chuyện đó."
Trên mặt của hắn hiện lên vẻ chán ghét, sau đó lại bình tĩnh.
Hắn chắp tay đứng yên ở bên vách đá.
Gió đêm thổi áo của hắn bay phất phới.
Hào quang lúc đầu tới rất nhanh, nhưng càng tiếp cận cô phong thì càng lúc càng chậm, cho đến lúc cách cô phong còn mấy dặm thì tất cả hào quang lại chậm rì từng chút một.
Hào quang xít tới gần lộ vẻ đề phòng, khí tức lạnh lẻo xuyên qua màn đêm, ban đầu có cảm giác giống như một con thuyền sắt lớn màu đen đang lướt trên không trung, nhưng khi đến gần vách núi chỗ Vương Ly đang đứng, cũng hoàn toàn lộ ra vẻ dữ tợn, chính là một thanh pháp kiếm to lớn màu ô kim.
Thanh pháp kiếm màu ô kim rộng hơn hai trượng, chiều dài hơn mười trượng, dày cũng hơn trượng, toàn thân có cảm giác nặng như núi.
Thân kiếm vô cùng bóng loáng, thân kiếm lóng lánh tinh quang, giống như nước chảy xuôi theo thân kiếm.
Nhưng trên thanh cự kiếm như vậy chỉ có hai tu sĩ đang đứng.
Pháp y của trung niên tu sĩ cầm đầu Trong thân kiếm bộ phận cũng có màu ô kim, trên thân có nhiều phù văn tiểu kiếm ô kim, hai hàng lông mày của hắn kéo dài đến tận tóc mai, ngũ quan đoan chính, trong ánh mắt chớp động giống như có kiếm quang lạnh lùng sắc bén tùy thời hiển hiện, cho người ta lực áp chế không thể giải thích.
Đứng sau lưng y là một tu sĩ trẻ tuổi mặc pháp y màu trắng, tên tu sĩ trẻ tuổi có khuôn mặt tuấn tú, vóc người cao to, pháp y màu trắng như mây bay.
Hắn đứng ở bên cạnh trung niên tu sĩ uy nghiêm, trầm mặc và khiêm tốn.
Lúc Vương Ly chứng kiến trung niên tu sĩ hì không có chút ngạc nhiên nào, nhưng khi nhìn thấy tu sĩ trẻ tuổi mặc pháp y màu trắng, khóe miệng của hắn hiện lên một nụ cười khổ không thể phát giác, nhưng chợt khôi phục như thường.
Lúc trung niên tu sĩ trên thanh cự kiếm màu ô kim nhìn thấy Vương Ly hình như cũng không có ý định chủ động bắt chuyện, trên mặt nhất thời hiện ra một tia không vui. Lão vốn muốn điều khiển mũi kiếm đâm vào vách đá, sau đó bay lên bãi đá thiên nhiên này, nhưng Vương Ly chắp tay đứng ở sát mép vực, dù thanh cự kiếm tiến sát, nhưng lão đoán được Vương Ly sẽ không nhường đường.
Vì vậy lão lập tức thay đổi hướng đi, trực tiếp tới gần từ bên cạnh.
"Sư tỷ đã bố trí pháp trận."
Nhưng đúng vào lúc này, Vương Ly đột nhiên nói: “Hằng Nguyên sư thúc, pháp trận do sư tỷ bố trí chắc chắn không cản được uy năng Cự Hạo Kiếm Cương của ngươi, nhưng nếu pháp trận do tỷ ấy bố trí cẩn thận bị kiếm của ngươi làm hỏng, nếu tỷ ấy nhảy lên trên kiếm của ngươi tự bạo Kim Đan, ta cũng không thể áp chế, bởi vì pháp khí mà ta dùng để áp chế tỷ ấy tự bạo kim đan đã xài hết."
Trung niên tu sĩ bị hắn gọi là Hằng Nguyên sư thúc nhất thời cứng đờ, thanh cự kiếm màu ô kim cũng đứng yên trên không trung.
Nhìn thấy Vương Ly nghiêm túc đứng đó, lão hiểu Vương Ly đã đoán được ý đồ đến đây của bọn họ, nhưng chẳng biết tại sao, thái độ của Vương Ly như vậy lại khiến lão không nổi giận được.
Lão trầm mặc thời gian một hơi thở, mới nhìn Vương Ly, cố dùng giọng hòa nhã nhất nói: “Nghe nói các ngươi nhân lúc Hoa Dương Tông Thông Huệ lão tổ độ kiếp, đoạt đi tổ Âm Lôi Tán của Thông Huệ lão, kế tiếp lại đến chợ Hắc Thuỷ bán đi, đổi lấy 1 viên Thanh Tịnh Hoàn Thần Đan và mấy trăm vạn linh sa."
Vương Ly bình tĩnh nhìn trung niên tu sĩ, nói: “Cũng gần như vậy, nhưng nói đoạt Âm Lôi Tán trên tay của Thông Huệ lão tổ là không đúng, Âm Lôi Tán cuối cùng là do Thông Huệ lão tổ tặng cho chúng ta."
Trung niên tu sĩ không nhịn được nhíu mày, thanh âm cũng có chút lạnh lẽo: “Nói thì nói thế, nhưng sự thật mà ta nghe được là các ngươi thừa cơ đoạt lấy Âm Lôi Tán, sau đó dùng ngôn ngữ vô lễ, lại tới gần Thông Huệ lão tổ uy hiếp tự bạo Kim Đan, lúc này mới lấy được Âm Lôi Tán."
"Hằng Nguyên sư thúc ngươi thông minh hơn ta, tự nhiên giỏi phán đoán hơn ta." Vương Ly nghiêm túc nói: “Nếu như ngươi đã biết hết mọi chuyện, nên biết lúc sư tỷ của ta tự bạo Kim Đan, đã bị ta xuất thủ áp chế. Nhưng suy cho cùng Âm Lôi Tán là vật của Thông Huệ lão tổ, nếu lão không phải muốn cho chúng ta, thì lúc đó lão đã thành nguyên anh, cho dù không thể áp chế sư tỷ ta tự bạo Kim Đan, cũng đủ có thời gian tránh thoát an toàn, rồi tìm chúng ta tính sổ. Nhưng nếu lão không tặng Âm Lôi Tán cho chúng ta, thậm chí khi sư tỷ ta nói năng xấc xược, còn tặng thêm một pháp môn luyện khí không tầm thường, điều này chứng tỏ Thông Huệ lão tổ rất vui, trong tình huống đó hứa hẹn cho chúng ta ngay trước mặt nhiều tu sĩ như vậy, sau này đương nhiên cũng không thể vì vậy ghi hận trong lòng, cũng không giận lây sang Huyền Thiên Tông. Ta cũng biết Hằng Nguyên sư thúc ngươi lo lắng ta và sư tỷ sẽ khiến Huyền Thiên Tông rước lấy tai họa, nhưng sẽ không bao giờ xảy ra chuyện đó."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.