Chương 49: Sẽ Không Tách Rời (1)
Vô Tội
03/05/2024
Khi Lữ Thần Tịnh đi ra khỏi nhà đá, nàng nhìn thấy Vương Ly đứng trong bóng đêm.
“Đang nhìn gì vậy?” Nàng vỗ vỗ mặt mình, hỏi.
Sắc mặt của nàng có vẻ mệt mỏi, dường như việc tu hành cũng tiêu hao không ít tinh thần của nàng.
“Sư tỷ.”
Vương Ly xoay người lại, xúc động nhìn nàng, “Sau này khi chỉ có hai người chúng ta, tỷ đừng gọi ta là Vương Ly nữa, gọi ta là Vương Tụ, hoặc là Vương Tụ Tụ cũng được.”
Lữ Thần Tịnh ngẩn ra, bỗng thay đổi sắc mặt.
“Thần thức bị hao tổn?” Nàng căng thẳng nói: “Ám hiệu!”
“Ta không phục!” Vương Ly bất đắc dĩ đáp lại ám hiệu, “Sư tỷ, đầu ta không có vấn đề gì, chỉ là ta cảm thấy tên thật sự rất quan trọng.”
“Ồ” Lữ Thần Tịnh yên tâm.
“Ồ là có ý gì?” Vương Ly hơi buồn bực nói.
“Đệ thích gọi Vương Tụ thì gọi là Vương Tụ, gọi Vương Tụ Tụ cũng được.” Lữ Thần Tịnh đột nhiên nhịn không được nở nụ cười, “Có phải đầu đệ thật sự có vấn đề hay không, dù sao ta cũng gọi đệ là sư đệ, đừng nói đệ gọi là Vương Tụ Tụ, cho dù đệ gọi là Vương Bát (đồ con rùa) hay Vương Bát Cao Tử (tên khốn kiếp) cũng không liên quan đến ta.”
“Sư tỷ, tỷ thế này... Tỷ là thục nữ có được không.” Vương Ly im lặng nói: “Ta đang trò chuyện nghiêm túc với tỷ về vấn đề này.”
"Được, có thể.” Lữ Thần Tịnh vỗ trán của mình, lúc này nàng vẫn thản nhiên nở nụ cười, nhìn có vẻ rất bình thường, nhưng trong một giây sau, nét cười trên mặt nàng liền biến mất, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lùng, “Chúng ta sẽ không chia ly.”
Sắc mặt Vương Ly hơi đờ ra, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy ấm áp, thậm chí còn có chút ngọt ngào.
Nhưng câu tiếp theo của Lữ Thần Tịnh suýt chút nữa làm cho hắn ngã khỏi vách núi.
Lữ Thần Tịnh nói: “Dù chết cũng phải chết cùng nhau, sư tỷ sư đệ một nhà chỉnh tề, còn có thể chia ly cái gì.”
Vương Ly tức giận đến mức nở nụ cười, “Sư tỷ, lời này của tỷ quá có lý.”
Lữ Thần Tịnh liếc hắn một cái, “Dù sao đệ cũng không sợ chết.”
Vương Ly lại cảm thấy đau đầu, “Sư tỷ, tỷ có thể đừng nguyền rủa hai chúng ta cùng chết được không... Ta còn trẻ.”
“Hôm nay đệ thật kỳ lạ.” Lữ Thần Tịnh nhìn thoáng qua ba mươi mốt ngọn núi của Huyền Thiên Tông, khóe miệng hơi nhếch lên, “Là có ai đến đây sao?”
“Sư thúc Hằng Nguyên mang theo đại kiếm dài mấy chục trượng của hắn đến đây, còn mang theo sư huynh Trần Bạch Lộ đến truyền lời.” Vương Ly hít sâu một hơi, bình tĩnh lại, trong mắt lại có vẻ lo lắng, “Nói tông chủ tìm được Thanh Mộc Dị Nguyên, vài ngày nữa sẽ luyện thành Thanh Huyền Kiếm Cương.”
“Cho nên đệ lo lắng rằng khi đó hắn sẽ làm hại ta sao?” Lữ Thần Tịnh lập tức tỏ vẻ khinh thường “Ta tưởng đệ lo chuyện gì, thì ra là chuyện này. Cho dù hắn luyện thành Thanh Huyền Kiếm Cương cũng không phải là đối thủ của ta, có gì mà phải lo lắng.”
“Thật không?”
Vương Ly nghi ngờ nhìn Lữ Thần Tịnh, hắn đương nhiên sẽ không đánh giá thấp sư tỷ của mình. Lúc trước đôi khi hắn cảm thấy phải chăng Lữ Thần Tịnh do thần trí có vấn đề mà quá mức tự tin, nhưng hiện tại trong việc tu hành gặp quá nhiều điều kỳ lạ, ý nghĩ của hắn đối với vị sư tỷ này của mình lại có chút khác biệt.
Lữ Thần Tịnh tỏ vẻ đương nhiên, “Không có gì phải lo.”
Vương Ly nhìn nàng: “Thứ ta phải lo thật sự nhiều lắm, chính tỷ cũng biết sức mạnh của kim đan tỷ càng lúc càng lớn, ta chỉ sợ khi nào ta phản ứng chậm một chút thì sẽ thật sự không áp chế được kim đan tự bạo.”
“Vậy thì đừng phản ứng chậm.” Lữ Thần Tịnh lạnh nhạt nói: “Huống chi chẳng phải đệ đã là Luyện Khí tầng sáu sao?”
“Ta mới Luyện Khí tầng sáu mà tỷ nói cứ như ta đã là Kim Đan tầng sáu như tông chủ vậy.” Vương Ly vụng trộm liếc nàng một cái, nói: “Có phải tỷ có việc gì giấu ta không, có phải tỷ đã sớm biết khi ta đến Luyện Khí tầng sáu thì trong khí hải sẽ xuất hiện một tòa Đạo Cung kỳ lạ như vậy?”
“Trong khí hải xuất hiện một tòa Đạo Cung kỳ lạ?” Lữ Thần Tịnh có vẻ bất ngờ, nhíu mày, “Đạo Cung gì?”
“Tỷ không biết sao?” Vương Ly rất nghi ngờ, “Ta luôn cảm thấy lần này tỷ giúp ta lấy được viên Thanh Tịnh Hoàn Thần Đan này, là có bí mật gì không muốn cho người khác biết.”
“Đệ suy nghĩ nhiều.” Lữ Thần Tịnh vô cùng dứt khoát nói bốn chữ này.
Lần này Vương Ly không dễ dàng bỏ qua, quấn quýt hỏi lấy, “Vậy tỷ nói xem vì sao tỷ đã sớm chuẩn bị viên Thanh Tịnh Hoàn Thần Đan này? “
Ánh mắt Lữ Thần Tịnh nhìn Vương Ly như đang nhìn kẻ ngốc, “Tu sĩ cấp thấp đối mặt với tu sĩ cấp cao, nhất là đối mặt với tu sĩ cao hơn không chỉ một cấp, nếu có thể đánh trả, vậy cũng chưa chắc không có cơ hội bỏ trốn. Nhưng nếu đối phương trực tiếp dùng uy áp tinh thần đè chết đệ, thì dù đệ có bao nhiêu bản lĩnh đi nữa cũng có ích gì? Đệ tu Huyền Thiên Đạo Quyết vốn đã xảy ra chuyện khác thường, cường độ chân nguyên và thần thức của đệ vượt xa tu sĩ Luyện Khí kỳ bình thường, cho nên khi đệ đối mặt với hai tu sĩ Kim Đan của Hoa Dương Tông cũng có thể dễ dàng đối phó, nhưng khi đánh nhau thật đương nhiên vẫn không đủ.”
“Cho nên tỷ mới có ý đồ với viên Thanh Tịnh Hoàn Thần Đan này?” Vương Ly nhìn nàng, vẫn không tin, nói: “Sư tỷ, tác dụng lớn nhất của Thanh Tịnh Hoàn Thần Đan này là bổ dưỡng thần hồn, thứ hai là tăng cường thần thức. Sao ta cảm thấy tỷ đã sớm biết thần thức của ta sẽ bị hao tổn nặng trong lần đột phá này, cho nên mới chuẩn bị trước cho ta một viên đan dược như vậy, chuyện này thật sự quá trùng hợp.”
“Ta đoán.” Lữ Thần Tịnh lời ý mà ý nhiều.
Vương Ly cạn lời, “Vậy tại sao ta không đoán được?”
“Đang nhìn gì vậy?” Nàng vỗ vỗ mặt mình, hỏi.
Sắc mặt của nàng có vẻ mệt mỏi, dường như việc tu hành cũng tiêu hao không ít tinh thần của nàng.
“Sư tỷ.”
Vương Ly xoay người lại, xúc động nhìn nàng, “Sau này khi chỉ có hai người chúng ta, tỷ đừng gọi ta là Vương Ly nữa, gọi ta là Vương Tụ, hoặc là Vương Tụ Tụ cũng được.”
Lữ Thần Tịnh ngẩn ra, bỗng thay đổi sắc mặt.
“Thần thức bị hao tổn?” Nàng căng thẳng nói: “Ám hiệu!”
“Ta không phục!” Vương Ly bất đắc dĩ đáp lại ám hiệu, “Sư tỷ, đầu ta không có vấn đề gì, chỉ là ta cảm thấy tên thật sự rất quan trọng.”
“Ồ” Lữ Thần Tịnh yên tâm.
“Ồ là có ý gì?” Vương Ly hơi buồn bực nói.
“Đệ thích gọi Vương Tụ thì gọi là Vương Tụ, gọi Vương Tụ Tụ cũng được.” Lữ Thần Tịnh đột nhiên nhịn không được nở nụ cười, “Có phải đầu đệ thật sự có vấn đề hay không, dù sao ta cũng gọi đệ là sư đệ, đừng nói đệ gọi là Vương Tụ Tụ, cho dù đệ gọi là Vương Bát (đồ con rùa) hay Vương Bát Cao Tử (tên khốn kiếp) cũng không liên quan đến ta.”
“Sư tỷ, tỷ thế này... Tỷ là thục nữ có được không.” Vương Ly im lặng nói: “Ta đang trò chuyện nghiêm túc với tỷ về vấn đề này.”
"Được, có thể.” Lữ Thần Tịnh vỗ trán của mình, lúc này nàng vẫn thản nhiên nở nụ cười, nhìn có vẻ rất bình thường, nhưng trong một giây sau, nét cười trên mặt nàng liền biến mất, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lùng, “Chúng ta sẽ không chia ly.”
Sắc mặt Vương Ly hơi đờ ra, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy ấm áp, thậm chí còn có chút ngọt ngào.
Nhưng câu tiếp theo của Lữ Thần Tịnh suýt chút nữa làm cho hắn ngã khỏi vách núi.
Lữ Thần Tịnh nói: “Dù chết cũng phải chết cùng nhau, sư tỷ sư đệ một nhà chỉnh tề, còn có thể chia ly cái gì.”
Vương Ly tức giận đến mức nở nụ cười, “Sư tỷ, lời này của tỷ quá có lý.”
Lữ Thần Tịnh liếc hắn một cái, “Dù sao đệ cũng không sợ chết.”
Vương Ly lại cảm thấy đau đầu, “Sư tỷ, tỷ có thể đừng nguyền rủa hai chúng ta cùng chết được không... Ta còn trẻ.”
“Hôm nay đệ thật kỳ lạ.” Lữ Thần Tịnh nhìn thoáng qua ba mươi mốt ngọn núi của Huyền Thiên Tông, khóe miệng hơi nhếch lên, “Là có ai đến đây sao?”
“Sư thúc Hằng Nguyên mang theo đại kiếm dài mấy chục trượng của hắn đến đây, còn mang theo sư huynh Trần Bạch Lộ đến truyền lời.” Vương Ly hít sâu một hơi, bình tĩnh lại, trong mắt lại có vẻ lo lắng, “Nói tông chủ tìm được Thanh Mộc Dị Nguyên, vài ngày nữa sẽ luyện thành Thanh Huyền Kiếm Cương.”
“Cho nên đệ lo lắng rằng khi đó hắn sẽ làm hại ta sao?” Lữ Thần Tịnh lập tức tỏ vẻ khinh thường “Ta tưởng đệ lo chuyện gì, thì ra là chuyện này. Cho dù hắn luyện thành Thanh Huyền Kiếm Cương cũng không phải là đối thủ của ta, có gì mà phải lo lắng.”
“Thật không?”
Vương Ly nghi ngờ nhìn Lữ Thần Tịnh, hắn đương nhiên sẽ không đánh giá thấp sư tỷ của mình. Lúc trước đôi khi hắn cảm thấy phải chăng Lữ Thần Tịnh do thần trí có vấn đề mà quá mức tự tin, nhưng hiện tại trong việc tu hành gặp quá nhiều điều kỳ lạ, ý nghĩ của hắn đối với vị sư tỷ này của mình lại có chút khác biệt.
Lữ Thần Tịnh tỏ vẻ đương nhiên, “Không có gì phải lo.”
Vương Ly nhìn nàng: “Thứ ta phải lo thật sự nhiều lắm, chính tỷ cũng biết sức mạnh của kim đan tỷ càng lúc càng lớn, ta chỉ sợ khi nào ta phản ứng chậm một chút thì sẽ thật sự không áp chế được kim đan tự bạo.”
“Vậy thì đừng phản ứng chậm.” Lữ Thần Tịnh lạnh nhạt nói: “Huống chi chẳng phải đệ đã là Luyện Khí tầng sáu sao?”
“Ta mới Luyện Khí tầng sáu mà tỷ nói cứ như ta đã là Kim Đan tầng sáu như tông chủ vậy.” Vương Ly vụng trộm liếc nàng một cái, nói: “Có phải tỷ có việc gì giấu ta không, có phải tỷ đã sớm biết khi ta đến Luyện Khí tầng sáu thì trong khí hải sẽ xuất hiện một tòa Đạo Cung kỳ lạ như vậy?”
“Trong khí hải xuất hiện một tòa Đạo Cung kỳ lạ?” Lữ Thần Tịnh có vẻ bất ngờ, nhíu mày, “Đạo Cung gì?”
“Tỷ không biết sao?” Vương Ly rất nghi ngờ, “Ta luôn cảm thấy lần này tỷ giúp ta lấy được viên Thanh Tịnh Hoàn Thần Đan này, là có bí mật gì không muốn cho người khác biết.”
“Đệ suy nghĩ nhiều.” Lữ Thần Tịnh vô cùng dứt khoát nói bốn chữ này.
Lần này Vương Ly không dễ dàng bỏ qua, quấn quýt hỏi lấy, “Vậy tỷ nói xem vì sao tỷ đã sớm chuẩn bị viên Thanh Tịnh Hoàn Thần Đan này? “
Ánh mắt Lữ Thần Tịnh nhìn Vương Ly như đang nhìn kẻ ngốc, “Tu sĩ cấp thấp đối mặt với tu sĩ cấp cao, nhất là đối mặt với tu sĩ cao hơn không chỉ một cấp, nếu có thể đánh trả, vậy cũng chưa chắc không có cơ hội bỏ trốn. Nhưng nếu đối phương trực tiếp dùng uy áp tinh thần đè chết đệ, thì dù đệ có bao nhiêu bản lĩnh đi nữa cũng có ích gì? Đệ tu Huyền Thiên Đạo Quyết vốn đã xảy ra chuyện khác thường, cường độ chân nguyên và thần thức của đệ vượt xa tu sĩ Luyện Khí kỳ bình thường, cho nên khi đệ đối mặt với hai tu sĩ Kim Đan của Hoa Dương Tông cũng có thể dễ dàng đối phó, nhưng khi đánh nhau thật đương nhiên vẫn không đủ.”
“Cho nên tỷ mới có ý đồ với viên Thanh Tịnh Hoàn Thần Đan này?” Vương Ly nhìn nàng, vẫn không tin, nói: “Sư tỷ, tác dụng lớn nhất của Thanh Tịnh Hoàn Thần Đan này là bổ dưỡng thần hồn, thứ hai là tăng cường thần thức. Sao ta cảm thấy tỷ đã sớm biết thần thức của ta sẽ bị hao tổn nặng trong lần đột phá này, cho nên mới chuẩn bị trước cho ta một viên đan dược như vậy, chuyện này thật sự quá trùng hợp.”
“Ta đoán.” Lữ Thần Tịnh lời ý mà ý nhiều.
Vương Ly cạn lời, “Vậy tại sao ta không đoán được?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.