Vừa Gặp Đã Thương (Nhất Niệm Sơ Kiến)
Chương 154: Không cần giải thích
Tống Cửu Cận
13/02/2022
Tiểu Thuần nhìn qua Tô Tinh Dã, gửi ảnh lên WeChat. Tô Tinh Dã cũng nhanh chóng lưu lại, rồi gửi cho người kia. Thầm nghĩ chắc giờ này anh đang bận, không trả lời tin nhắn liền đâu nên cô tắt điện thoại. Đang định cất đi thì màn hình sáng lên, có cuộc gọi đến. Nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, cô khẽ nhướn mày.
Ngón tay mảnh khảnh lướt trên màn hình, giọng nói ấm áp vang lên: “Tinh Tinh.”
Tô Tinh Dã dựa lưng vào ghế, “ừm” một cách lạnh nhạt.
Chỉ một chữ “Ừm” đã khiến Thẩm Vọng Tân nhận ra có gì không ổn, vội nói: “Không phải như em nghĩ đâu. Em nghe anh giải thích, anh và cô ta không có chút quan hệ nào cả. Em phải tin anh!”
Tô Tinh Dã hỏi: “Vậy chuyện là như thế nào?”
“Nói ra thì rất dài……”
“Vậy đợi gặp mặt rồi nói cũng được. Bye.” Tô Tinh Dã không chút do dự mà cúp máy. Rồi nói với Tiểu Thuần: “Em đặt cho chị chuyến bay sớm nhất.”
Lần đầu tiên Tiểu Thuần thấy Tô Tinh Dã lạnh lùng với anh Thẩm như vậy. Cô ngơ ngác rút điện thoại, ngoan ngoãn đặt vé. Vừa tìm vừa hỏi: “Chị… chị định bay về tìm anh Thẩm tính sổ ạ?”
Chuông điện thoại reo lên, Tô Tinh Dã mặt không đổi sắc, từ chối nhận cuộc gọi của Thẩm Vọng Tân.
“Sao em lại nghĩ vậy?”
“Chị… chị giận hả?”
“Không có.”
Tiểu Thuần: “???”
Tiểu Thuần nghiêm túc nhìn Tô Tinh Dã vài lần, hình như không giận thật. Vậy thì… là cô nhầm hả??? Khó hiểu quá.
“Vậy… Sao hồi nãy chị lại……”
Tô Tinh Dã cười ranh mãnh: “Nếu chị không giả vờ giận thì anh ấy sẽ biết sợ sao?”
Tiểu Thuần trầm trồ nhìn cô, yên lặng dựng ngón tay cái trong lòng. Không hổ danh là diễn viên, bái phục.
“Chị không giận chút nào luôn hả? Em thấy cô ta có vẻ rất thích anh Thẩm á.” Tiểu Thuần tò mò hỏi.
Tô Tinh Dã nhìn ảnh trên điện thoại, mỉm cười: “Vậy thì sao? Anh ấy lại chỉ thích chị.”
Bức ảnh này là thật, cô gái kia thích Thẩm Vọng Tân cũng là thật. Ánh mắt của cô ta lúc nhìn người yêu cô cũng giống như cô lúc nhìn anh ấy. Nhưng Tô Tinh Dã cũng không phải người mù, bức ảnh này rõ ràng là được chụp ở đoàn phim, bên cạnh còn có nhân viên công tác. Hơn nữa cô quá hiểu Thẩm Vọng Tân, nhìn cái hàm căng chặt của anh là biết anh không thích người phụ nữ trước mặt rồi.
Tiểu Thuần sững sờ, bị câu hồn bởi nụ cười của Tô Tinh Dã. Hóa ra đây chính là sự tin tưởng vô điều kiện trong tình yêu.
……
Mặc dù Tô Tinh Dã không nhận điện thoại của Thẩm Vọng Tân, nhưng Đường Viên vẫn có thể liên lạc với Tiểu Thuần. Biết được thông tìn chuyến bay của Tô Tinh Dã, sau khi sự kiện kết thúc, Thẩm Vọng Tân chạy thẳng đến sân bay, ôm cây đợi thỏ.
Khi tiếng chuông điện thoại của Đường Viên vang lên, Thẩm Vọng Tân lập tức nhìn qua: “Họ đến rồi à?”
Đường Viên nhìn thoáng qua tên người gửi, gật đầu: “Chắc là đến rồi.”
Cô nhận cuộc gọi, giọng nói của Tiểu Thuần vang lên, đúng là tới rồi. Đường Viên chỉ đường đến chỗ họ đang đứng cho Tiểu Thuần. Không lâu sau, hai người liền nhìn thấy quấn kín mít tiến đến.
Thẩm Vọng Tân nhanh chóng mở cửa xe, chạy ra: “Tinh Tinh!”
Anh duỗi tay muốn ôm cô lại bị Tô Tinh Dã tránh đi, từ chối: “Lên xe đã.”
Thẩm Vọng Tân nhìn bóng dáng thon thả ấy, tủi thân bước theo.
Trên xe, Tô Tinh Dã không như ngày thường chui vào ngực anh mà lạnh lùng dựa lưng vào ghế, nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, không nói một lời. Thẩm Vọng Tân xích lại, nắm lấy bàn tay đang đặt trên đùi thon: “Tinh Tinh……”
“Có gì về khách sạn rồi nói.”
Tô Tinh Dã muốn rút tay về, lại bị anh nắm chặt hơn.
Suốt quãng đường đi không một ai nói chuyện, Tiểu Thuần nhìn Tô Tinh Dã đang lạnh nhạt và Thẩm Vọng Tân đang lo lắng quá kính chiếu hậu, thầm cảm thán. Chị ấy diễn giỏi thật, cô sắp không nhịn được cười rồi.
Cứ như vậy chiếc xe thẳng tiến đến khách sạn, lên lầu rồi Đường Viên đưa thẻ phòng cho Thẩm Vọng Tân, nói: “Anh Thẩm, Tinh Dã, hai người nghỉ ngơi đi. Có gì thì gọi nhé.” Nói xong liền kéo Tiểu Thuần đi khỏi “nơi Thị phi này”.
Trên đường ĐI, Thẩm Vọng Tân đã không ngừng suy nghĩ nên giải thích thế nào để bạn gái tin, nhưng khi bước vào phòng, anh còn chưa kịp mở miệng đã bị đẩy vào cửa. Mùi hương ngọt ngào ập đến, đôi môi bị chiếm đoạt.
“Tinh Tinh……” Anh khó khăn lên tiếng.
“Đừng nói gì cả.”
Tô Tinh Dã tiếp tục lấp kín môi anh, đầu lưỡi mềm mại dùng sức tiến vào, công thành chiếm đất.
Sao Thẩm Vọng Tân có thể nhịn nổi, ánh mắt tối lại. Anh duỗi tay giữ gáy cô, đổi khách thành chủ, quấn lấy nhau.
Đợi đến khi Tô Tinh Dã tỉnh táo lại thì đã bị đè lên giường, nụ hôn nồng nàn lại rơi xuống, làm đầu óc hỗn loạn. Hai thân thể quấn lấy nhau, tàn phá chiếc giường. Hai cái gối vốn được đặt ngay ngắn thì giờ một cái ở đầu giường, một cái lại bị đá xuống dưới. Anh ở đầu sông, em ở cuối sông. Mười ngón tay đan vào nhau, siết chặt làm cô có chút đau đớn.
Không biết có phải ảo giác hay không mà Tô Tinh Dã lại cảm thấy hôm nay anh có chút thô bạo. Mà đúng thật là như vậy, bây giờ Thẩm Vọng Tân chỉ muốn hòa tan cô vào cơ thể mình, để họ không bao giờ phải chia xa nữa. Từ lúc cô tắt điện thoại rồi lại từ chối cuộc gọi, anh đã thật sự bị dọa rồi. Mấy tiếng đồng hồ mà anh tưởng như dài hơn cả một thập kỷ, tra tấn tâm hồn anh. Anh thật sự rất sợ, rất sợ mất đi cô.
……
Lăn lộn một hồi khiến hai người đổ mồ hôi đầm đìa, làm ga giường ướt đẫm một mảng. Một vài sợi tóc dính trên gò má đỏ hồng, đôi mắt to giờ đã ngập nước, đuôi mắt phiếm hồng. Tô Tinh Dã mệt đến múc không nói nên lời, đang thở dốc thì người bên cạnh lại rục rịch, cảm nhận được động tác của anh, mắt cô lập tức trợn tròn, vội vàng giữ tay anh lại “Anh tính làm gì?”
“Không làm gì cả. Anh chỉ xoa thôi.” Ôm cô vào lòng, anh dịu dàng đáp.
Nghe vậy, Tô Tinh Dã mới thả lòng, nếu không phải nhờ cô tập múa nên cơ thể dẻo dai thì eo cô đã bị anh bẻ gãy.
Tô Tinh Dã dựa vào lồng ngực ấm áp, nhắm mắt hưởng thụ sự mát xa của anh.
Lúc này Thẩm Vọng Tân mới nhớ ra nguyên nhân khiến mình hoảng sợ, vội mở miệng: “Tinh Tinh, anh thể là anh không có quan hệ gì với Thư Nguyệt cả.”
Tô Tinh Dã bừng tỉnh, ký ức ùa về. Thư Nguyệt? Chị họ của Đồ Đồ? Hỏi sao cô lại thấy quen thế.
“Anh không biết làm sao cô ta vào được trường quay nhưng bọn anh thật sự……”
Tô Tinh Dã ngắt lời “Suỵt. Anh không cần phải giải thích đâu.”
Thẩm Vọng Tân hiểu sai ý, tưởng cô còn giận, anh luống cuống không biết nên làm gì. Bàn tay đang mát xa cũng dừng lại, vội vàng nắm lấy tay cô: “Tinh Tinh, em vẫn còn……”
Không để anh nói xong, Tô Tinh Dã đã nâng người, khóa môi anh, miết nhẹ rồi buông ra. Cô dùng hai tay giữ mặt anh, cười nói: “Em biết anh không thích cô ta, cũng biết hai người không có quan hệ gì cả. Em biết hết.”
Thẩm Vọng Tân ngẩn ra hai giây: “Vậy sao em……”
“Đây là bài học nhỏ dành cho anh đấy. Vả lại, em cũng muốn đến thăm anh.” Tô Tinh Dã ma mãnh đáp.
Thẩm Vọng Tân lại ngơ ra, rồi bật cười, nụ cười vô cùng sủng ái. Anh vươn tay nhéo mũi cô: “Em đã làm anh sợ đấy.”
Tô Tinh Dã đột nhiên hỏi: “Sao anh lại biết tên cô ta? Là người quen à?”
Thẩm Vọng Tân dùng sức kéo cô vào lòng, từ tốn giải thích: “Cũng không hẳn.”
“Vậy thì sao?”
Thẩm Vọng Tân kể cho cô nghe những chuyện đã xảy ra.
Nghe xong, Tô Tinh Dã im lặng một lúc, cô không ngờ giữa họ lại có nhiều khúc mắc như vậy. Qua lời kể của anh, cô cảm nhận được Thư Nguyệt rất thích anh nhưng cô không đồng ý với cách làm của cô ấy. Tình yêu không phải thứ cứ muốn là có được.
Chuyện này làm cô nhớ lại lúc mình còn quay phim ở Vô Tích, khi Đồ Đồ giới thiệu Thư Nguyệt, cô đã cảm nhận được một ánh mắt vô cùng căm ghét đang nhìn mình. Khi ấy cô cũng không để ý lắm, giờ nghĩ lại chắc chắn là cô ta. Dù sao cũng đã thích Thẩm Vọng Tân nhiều năm như vậy, luôn dõi theo anh, sao có thể không biết đến cô.
Tô Tinh Dã im lặng làm Thẩm Vọng Tân lo lắng: “Tinh Tinh, sao vậy?”
Tô Tinh Dã chớp mắt, cảm thán: “Không có gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy em thật may mắn.”
“Sao em lại nghĩ vậy?”
“Em thích anh, anh cũng thích em. Qúa may mắn còn gì?”
“Cũng đúng.” Anh thích em, em cũng thích anh.
Tô Tinh Dã nở nụ cười: “Mà này, anh không thắc mắc vì sao em lại có bức ảnh đấy à?”
“Từ Paparazzi hả?”
“Ừ. Nó được gửi cho Tiểu Thuần.”
“Muốn em bỏ tiền ra mua hả?”
Tô Tinh Dã ngạc nhiên: “Sao anh biết?”
“Vì anh cũng nhận được.”
“Gửi cho anh luôn á? Vậy anh trả lời như thế nào?”
“Không mua, để luật sư gửi thư cảnh cáo.”
Tô Tinh Dã bật cười: “Vậy anh đoán xem em đã làm gì.”
Thẩm Vọng Tân nhìn cô.
Tô Tinh Dã nhịn cười: “Cũng không mua, để luật sư gửi thư cảnh cáo.”
Đôi trẻ nhìn nhau, rồi bật cười ha hả. Quả nhiên, ở chung càng lâu càng giống nhau.
……
Sáng mai Thẩm Vọng Tân còn phải lên núi, buổi chiều Tô Tinh Dã cũng có việc ở Bắc Kinh nên họ phải dậy từ sớm, Thẩm Vọng Tân cùng người yêu sáng, rồi đích thân đưa đến sân bay, nhìn cô đi vào cổng an ninh mới cùng Đường Viên quay về phim trường.
Tô Tinh Dã trở về quá nhanh nên Dương Vân không hề hay biết. Sau khi về Bắc Kinh, cô lại quay cuồng trong công việc. Vì Thẩm Vọng Tân đang quay phim ở trên núi nên điện thoại không có tín hiệu, không thể gọi điện nên cô chỉ có thể lao đầu vào làm việc để xua đi nỗi nhớ.
Buổi tối, trên đường trở về, Tô Tinh Dã nhận được cuộc gọi đến từ Dương Vân.
“Tinh Tinh, chị có tin tốt dành cho em đây. Nhã Phù muốn mời em và Vọng Tân quảng bá sản phẩm dưỡng da.” Dương Vân hưng phấn thông báo.
Nhã Phù luôn đứng đầu trong ngành mỹ phẩm, Dương Vân cũng đã nghe phong phanh chuyện họ sắp ra bộ mỹ phẩm mới dành cho các cặp đôi, rất nhiều nghệ sĩ đang tranh dành tài nguyên này. Thậm chí còn có một số nam nữ diễn viên bắt tay nhau, không ngờ miếng bánh thơm ngon này lại rơi xuống đầu mình.
Dương Vân vô cùng ngạc nhiên, dù sao hiện tai cả hai đều đang tập trung quay phim, không tham gia các hoạt động bên ngoài, nên mức độ nổi tiếng cũng kém hơn so với những tiểu hoa đán khác.
Nhã Phù đã tặng cho họ cành ôliu này, sao bọn họ có thể từ chối?
Thẩm Vọng Tân cũng nhận được điện thoại từ Đặng Khôn, biết được Nhã Phù chấp nhận chờ anh quay xong, về lại Bắc Kinh rồi mới chụp. Sự tử tế này sao anh có thể từ chối được, hai bên nhanh chóng ký hợp đồng.
Cuối tháng mười,《 song sinh 》đóng máy, Thẩm Vọng Tân bay về Bắc Kinh.
Tô Tinh Dã đi theo xe bảo mẫu, đến sân bay đón anh. Sauk hi chào hỏi fans, Thẩm Vọng Tân bước lên xe. Cửa vừa đóng, hai người vội vã lao vào nhau. Ngửi mùi thơm ngọt ngào trên ngưởi cô, anh hỏi: “Nhớ anh không?”
Tô Tinh Dã vùi đầu vào ngực anh, nghe vậy, ngẩng mặt lên, tặng cho anh một nụ hôn: “Anh đoán xem.”
Đặng Khôn cho Thẩm Vọng Tân nghỉ xả hơi vài ngày, Dương Vân cũng hoãn lại lịch trình của Tô Tinh Dã, để đôi trẻ được ở bên nhau. Trong mấy ngày ấy, hai người không bước chân ra khỏi cửa, chỉ quấn quýt bên nhau. Nguyên liệu nấu ăn đều nhờ trợ lý mang đến.
Sau kỳ nghỉ ngắn hạn, họ bắt đầu quay quảng cáo cho Nhã Phù.
Từ khi thông báo sẽ dùng chung trợ lý và tài xế, phóng viên đã chụp được ảnh hai người cùng đến công ty Nhã Phù. Vì việc hợp tác chưa được công bố nên phòng làm việc đang định chi tiền mua hình chụp thì bị người phụ trách bên Nhã Phù ngăn lại, bảo không cần thiết. Dù phóng viên không tung ra thì mấy ngày nữa cũng có thông báo chính thức.
Sau khi phóng viên đăng tin, weibo chính thức của Nhã Phù cũng đăng một bài viết úp mở cùng một tấm hình cặp đôi được làm mờ.
Hôm này chính là ngày Nhã Phù cho ra mắt bộ dưỡng da dành cho cặp đôi. Sau chuổi ngày đoán già đoán non của cư dân mạng thì cuối cùng weibo chính thức của công ty cũng đăng tin. Các fans lập tức ào đến, có người buồn cũng có người vui. Mà vui tất nhiên là Mãn Thiên Tinh, Lượng Tân Tân và Vọng Tinh.
Bức ảnh được đăng lên là hình mà Thẩm Vọng Tân và Tô Tinh Dã đã chụp trước đó.
Đây là hoạt động đầu tiên sau khi hai người thông báo sẽ hợp tác, lại còn là một quảng cáo xa xỉ. Không để kim chủ ba ba thất vọng, ba nhà bắt tay nhau khống chế bình luận, giúp đôi trẻ tạo ấn tượng tốt cho người qua đường.
....
Ngón tay mảnh khảnh lướt trên màn hình, giọng nói ấm áp vang lên: “Tinh Tinh.”
Tô Tinh Dã dựa lưng vào ghế, “ừm” một cách lạnh nhạt.
Chỉ một chữ “Ừm” đã khiến Thẩm Vọng Tân nhận ra có gì không ổn, vội nói: “Không phải như em nghĩ đâu. Em nghe anh giải thích, anh và cô ta không có chút quan hệ nào cả. Em phải tin anh!”
Tô Tinh Dã hỏi: “Vậy chuyện là như thế nào?”
“Nói ra thì rất dài……”
“Vậy đợi gặp mặt rồi nói cũng được. Bye.” Tô Tinh Dã không chút do dự mà cúp máy. Rồi nói với Tiểu Thuần: “Em đặt cho chị chuyến bay sớm nhất.”
Lần đầu tiên Tiểu Thuần thấy Tô Tinh Dã lạnh lùng với anh Thẩm như vậy. Cô ngơ ngác rút điện thoại, ngoan ngoãn đặt vé. Vừa tìm vừa hỏi: “Chị… chị định bay về tìm anh Thẩm tính sổ ạ?”
Chuông điện thoại reo lên, Tô Tinh Dã mặt không đổi sắc, từ chối nhận cuộc gọi của Thẩm Vọng Tân.
“Sao em lại nghĩ vậy?”
“Chị… chị giận hả?”
“Không có.”
Tiểu Thuần: “???”
Tiểu Thuần nghiêm túc nhìn Tô Tinh Dã vài lần, hình như không giận thật. Vậy thì… là cô nhầm hả??? Khó hiểu quá.
“Vậy… Sao hồi nãy chị lại……”
Tô Tinh Dã cười ranh mãnh: “Nếu chị không giả vờ giận thì anh ấy sẽ biết sợ sao?”
Tiểu Thuần trầm trồ nhìn cô, yên lặng dựng ngón tay cái trong lòng. Không hổ danh là diễn viên, bái phục.
“Chị không giận chút nào luôn hả? Em thấy cô ta có vẻ rất thích anh Thẩm á.” Tiểu Thuần tò mò hỏi.
Tô Tinh Dã nhìn ảnh trên điện thoại, mỉm cười: “Vậy thì sao? Anh ấy lại chỉ thích chị.”
Bức ảnh này là thật, cô gái kia thích Thẩm Vọng Tân cũng là thật. Ánh mắt của cô ta lúc nhìn người yêu cô cũng giống như cô lúc nhìn anh ấy. Nhưng Tô Tinh Dã cũng không phải người mù, bức ảnh này rõ ràng là được chụp ở đoàn phim, bên cạnh còn có nhân viên công tác. Hơn nữa cô quá hiểu Thẩm Vọng Tân, nhìn cái hàm căng chặt của anh là biết anh không thích người phụ nữ trước mặt rồi.
Tiểu Thuần sững sờ, bị câu hồn bởi nụ cười của Tô Tinh Dã. Hóa ra đây chính là sự tin tưởng vô điều kiện trong tình yêu.
……
Mặc dù Tô Tinh Dã không nhận điện thoại của Thẩm Vọng Tân, nhưng Đường Viên vẫn có thể liên lạc với Tiểu Thuần. Biết được thông tìn chuyến bay của Tô Tinh Dã, sau khi sự kiện kết thúc, Thẩm Vọng Tân chạy thẳng đến sân bay, ôm cây đợi thỏ.
Khi tiếng chuông điện thoại của Đường Viên vang lên, Thẩm Vọng Tân lập tức nhìn qua: “Họ đến rồi à?”
Đường Viên nhìn thoáng qua tên người gửi, gật đầu: “Chắc là đến rồi.”
Cô nhận cuộc gọi, giọng nói của Tiểu Thuần vang lên, đúng là tới rồi. Đường Viên chỉ đường đến chỗ họ đang đứng cho Tiểu Thuần. Không lâu sau, hai người liền nhìn thấy quấn kín mít tiến đến.
Thẩm Vọng Tân nhanh chóng mở cửa xe, chạy ra: “Tinh Tinh!”
Anh duỗi tay muốn ôm cô lại bị Tô Tinh Dã tránh đi, từ chối: “Lên xe đã.”
Thẩm Vọng Tân nhìn bóng dáng thon thả ấy, tủi thân bước theo.
Trên xe, Tô Tinh Dã không như ngày thường chui vào ngực anh mà lạnh lùng dựa lưng vào ghế, nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, không nói một lời. Thẩm Vọng Tân xích lại, nắm lấy bàn tay đang đặt trên đùi thon: “Tinh Tinh……”
“Có gì về khách sạn rồi nói.”
Tô Tinh Dã muốn rút tay về, lại bị anh nắm chặt hơn.
Suốt quãng đường đi không một ai nói chuyện, Tiểu Thuần nhìn Tô Tinh Dã đang lạnh nhạt và Thẩm Vọng Tân đang lo lắng quá kính chiếu hậu, thầm cảm thán. Chị ấy diễn giỏi thật, cô sắp không nhịn được cười rồi.
Cứ như vậy chiếc xe thẳng tiến đến khách sạn, lên lầu rồi Đường Viên đưa thẻ phòng cho Thẩm Vọng Tân, nói: “Anh Thẩm, Tinh Dã, hai người nghỉ ngơi đi. Có gì thì gọi nhé.” Nói xong liền kéo Tiểu Thuần đi khỏi “nơi Thị phi này”.
Trên đường ĐI, Thẩm Vọng Tân đã không ngừng suy nghĩ nên giải thích thế nào để bạn gái tin, nhưng khi bước vào phòng, anh còn chưa kịp mở miệng đã bị đẩy vào cửa. Mùi hương ngọt ngào ập đến, đôi môi bị chiếm đoạt.
“Tinh Tinh……” Anh khó khăn lên tiếng.
“Đừng nói gì cả.”
Tô Tinh Dã tiếp tục lấp kín môi anh, đầu lưỡi mềm mại dùng sức tiến vào, công thành chiếm đất.
Sao Thẩm Vọng Tân có thể nhịn nổi, ánh mắt tối lại. Anh duỗi tay giữ gáy cô, đổi khách thành chủ, quấn lấy nhau.
Đợi đến khi Tô Tinh Dã tỉnh táo lại thì đã bị đè lên giường, nụ hôn nồng nàn lại rơi xuống, làm đầu óc hỗn loạn. Hai thân thể quấn lấy nhau, tàn phá chiếc giường. Hai cái gối vốn được đặt ngay ngắn thì giờ một cái ở đầu giường, một cái lại bị đá xuống dưới. Anh ở đầu sông, em ở cuối sông. Mười ngón tay đan vào nhau, siết chặt làm cô có chút đau đớn.
Không biết có phải ảo giác hay không mà Tô Tinh Dã lại cảm thấy hôm nay anh có chút thô bạo. Mà đúng thật là như vậy, bây giờ Thẩm Vọng Tân chỉ muốn hòa tan cô vào cơ thể mình, để họ không bao giờ phải chia xa nữa. Từ lúc cô tắt điện thoại rồi lại từ chối cuộc gọi, anh đã thật sự bị dọa rồi. Mấy tiếng đồng hồ mà anh tưởng như dài hơn cả một thập kỷ, tra tấn tâm hồn anh. Anh thật sự rất sợ, rất sợ mất đi cô.
……
Lăn lộn một hồi khiến hai người đổ mồ hôi đầm đìa, làm ga giường ướt đẫm một mảng. Một vài sợi tóc dính trên gò má đỏ hồng, đôi mắt to giờ đã ngập nước, đuôi mắt phiếm hồng. Tô Tinh Dã mệt đến múc không nói nên lời, đang thở dốc thì người bên cạnh lại rục rịch, cảm nhận được động tác của anh, mắt cô lập tức trợn tròn, vội vàng giữ tay anh lại “Anh tính làm gì?”
“Không làm gì cả. Anh chỉ xoa thôi.” Ôm cô vào lòng, anh dịu dàng đáp.
Nghe vậy, Tô Tinh Dã mới thả lòng, nếu không phải nhờ cô tập múa nên cơ thể dẻo dai thì eo cô đã bị anh bẻ gãy.
Tô Tinh Dã dựa vào lồng ngực ấm áp, nhắm mắt hưởng thụ sự mát xa của anh.
Lúc này Thẩm Vọng Tân mới nhớ ra nguyên nhân khiến mình hoảng sợ, vội mở miệng: “Tinh Tinh, anh thể là anh không có quan hệ gì với Thư Nguyệt cả.”
Tô Tinh Dã bừng tỉnh, ký ức ùa về. Thư Nguyệt? Chị họ của Đồ Đồ? Hỏi sao cô lại thấy quen thế.
“Anh không biết làm sao cô ta vào được trường quay nhưng bọn anh thật sự……”
Tô Tinh Dã ngắt lời “Suỵt. Anh không cần phải giải thích đâu.”
Thẩm Vọng Tân hiểu sai ý, tưởng cô còn giận, anh luống cuống không biết nên làm gì. Bàn tay đang mát xa cũng dừng lại, vội vàng nắm lấy tay cô: “Tinh Tinh, em vẫn còn……”
Không để anh nói xong, Tô Tinh Dã đã nâng người, khóa môi anh, miết nhẹ rồi buông ra. Cô dùng hai tay giữ mặt anh, cười nói: “Em biết anh không thích cô ta, cũng biết hai người không có quan hệ gì cả. Em biết hết.”
Thẩm Vọng Tân ngẩn ra hai giây: “Vậy sao em……”
“Đây là bài học nhỏ dành cho anh đấy. Vả lại, em cũng muốn đến thăm anh.” Tô Tinh Dã ma mãnh đáp.
Thẩm Vọng Tân lại ngơ ra, rồi bật cười, nụ cười vô cùng sủng ái. Anh vươn tay nhéo mũi cô: “Em đã làm anh sợ đấy.”
Tô Tinh Dã đột nhiên hỏi: “Sao anh lại biết tên cô ta? Là người quen à?”
Thẩm Vọng Tân dùng sức kéo cô vào lòng, từ tốn giải thích: “Cũng không hẳn.”
“Vậy thì sao?”
Thẩm Vọng Tân kể cho cô nghe những chuyện đã xảy ra.
Nghe xong, Tô Tinh Dã im lặng một lúc, cô không ngờ giữa họ lại có nhiều khúc mắc như vậy. Qua lời kể của anh, cô cảm nhận được Thư Nguyệt rất thích anh nhưng cô không đồng ý với cách làm của cô ấy. Tình yêu không phải thứ cứ muốn là có được.
Chuyện này làm cô nhớ lại lúc mình còn quay phim ở Vô Tích, khi Đồ Đồ giới thiệu Thư Nguyệt, cô đã cảm nhận được một ánh mắt vô cùng căm ghét đang nhìn mình. Khi ấy cô cũng không để ý lắm, giờ nghĩ lại chắc chắn là cô ta. Dù sao cũng đã thích Thẩm Vọng Tân nhiều năm như vậy, luôn dõi theo anh, sao có thể không biết đến cô.
Tô Tinh Dã im lặng làm Thẩm Vọng Tân lo lắng: “Tinh Tinh, sao vậy?”
Tô Tinh Dã chớp mắt, cảm thán: “Không có gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy em thật may mắn.”
“Sao em lại nghĩ vậy?”
“Em thích anh, anh cũng thích em. Qúa may mắn còn gì?”
“Cũng đúng.” Anh thích em, em cũng thích anh.
Tô Tinh Dã nở nụ cười: “Mà này, anh không thắc mắc vì sao em lại có bức ảnh đấy à?”
“Từ Paparazzi hả?”
“Ừ. Nó được gửi cho Tiểu Thuần.”
“Muốn em bỏ tiền ra mua hả?”
Tô Tinh Dã ngạc nhiên: “Sao anh biết?”
“Vì anh cũng nhận được.”
“Gửi cho anh luôn á? Vậy anh trả lời như thế nào?”
“Không mua, để luật sư gửi thư cảnh cáo.”
Tô Tinh Dã bật cười: “Vậy anh đoán xem em đã làm gì.”
Thẩm Vọng Tân nhìn cô.
Tô Tinh Dã nhịn cười: “Cũng không mua, để luật sư gửi thư cảnh cáo.”
Đôi trẻ nhìn nhau, rồi bật cười ha hả. Quả nhiên, ở chung càng lâu càng giống nhau.
……
Sáng mai Thẩm Vọng Tân còn phải lên núi, buổi chiều Tô Tinh Dã cũng có việc ở Bắc Kinh nên họ phải dậy từ sớm, Thẩm Vọng Tân cùng người yêu sáng, rồi đích thân đưa đến sân bay, nhìn cô đi vào cổng an ninh mới cùng Đường Viên quay về phim trường.
Tô Tinh Dã trở về quá nhanh nên Dương Vân không hề hay biết. Sau khi về Bắc Kinh, cô lại quay cuồng trong công việc. Vì Thẩm Vọng Tân đang quay phim ở trên núi nên điện thoại không có tín hiệu, không thể gọi điện nên cô chỉ có thể lao đầu vào làm việc để xua đi nỗi nhớ.
Buổi tối, trên đường trở về, Tô Tinh Dã nhận được cuộc gọi đến từ Dương Vân.
“Tinh Tinh, chị có tin tốt dành cho em đây. Nhã Phù muốn mời em và Vọng Tân quảng bá sản phẩm dưỡng da.” Dương Vân hưng phấn thông báo.
Nhã Phù luôn đứng đầu trong ngành mỹ phẩm, Dương Vân cũng đã nghe phong phanh chuyện họ sắp ra bộ mỹ phẩm mới dành cho các cặp đôi, rất nhiều nghệ sĩ đang tranh dành tài nguyên này. Thậm chí còn có một số nam nữ diễn viên bắt tay nhau, không ngờ miếng bánh thơm ngon này lại rơi xuống đầu mình.
Dương Vân vô cùng ngạc nhiên, dù sao hiện tai cả hai đều đang tập trung quay phim, không tham gia các hoạt động bên ngoài, nên mức độ nổi tiếng cũng kém hơn so với những tiểu hoa đán khác.
Nhã Phù đã tặng cho họ cành ôliu này, sao bọn họ có thể từ chối?
Thẩm Vọng Tân cũng nhận được điện thoại từ Đặng Khôn, biết được Nhã Phù chấp nhận chờ anh quay xong, về lại Bắc Kinh rồi mới chụp. Sự tử tế này sao anh có thể từ chối được, hai bên nhanh chóng ký hợp đồng.
Cuối tháng mười,《 song sinh 》đóng máy, Thẩm Vọng Tân bay về Bắc Kinh.
Tô Tinh Dã đi theo xe bảo mẫu, đến sân bay đón anh. Sauk hi chào hỏi fans, Thẩm Vọng Tân bước lên xe. Cửa vừa đóng, hai người vội vã lao vào nhau. Ngửi mùi thơm ngọt ngào trên ngưởi cô, anh hỏi: “Nhớ anh không?”
Tô Tinh Dã vùi đầu vào ngực anh, nghe vậy, ngẩng mặt lên, tặng cho anh một nụ hôn: “Anh đoán xem.”
Đặng Khôn cho Thẩm Vọng Tân nghỉ xả hơi vài ngày, Dương Vân cũng hoãn lại lịch trình của Tô Tinh Dã, để đôi trẻ được ở bên nhau. Trong mấy ngày ấy, hai người không bước chân ra khỏi cửa, chỉ quấn quýt bên nhau. Nguyên liệu nấu ăn đều nhờ trợ lý mang đến.
Sau kỳ nghỉ ngắn hạn, họ bắt đầu quay quảng cáo cho Nhã Phù.
Từ khi thông báo sẽ dùng chung trợ lý và tài xế, phóng viên đã chụp được ảnh hai người cùng đến công ty Nhã Phù. Vì việc hợp tác chưa được công bố nên phòng làm việc đang định chi tiền mua hình chụp thì bị người phụ trách bên Nhã Phù ngăn lại, bảo không cần thiết. Dù phóng viên không tung ra thì mấy ngày nữa cũng có thông báo chính thức.
Sau khi phóng viên đăng tin, weibo chính thức của Nhã Phù cũng đăng một bài viết úp mở cùng một tấm hình cặp đôi được làm mờ.
Hôm này chính là ngày Nhã Phù cho ra mắt bộ dưỡng da dành cho cặp đôi. Sau chuổi ngày đoán già đoán non của cư dân mạng thì cuối cùng weibo chính thức của công ty cũng đăng tin. Các fans lập tức ào đến, có người buồn cũng có người vui. Mà vui tất nhiên là Mãn Thiên Tinh, Lượng Tân Tân và Vọng Tinh.
Bức ảnh được đăng lên là hình mà Thẩm Vọng Tân và Tô Tinh Dã đã chụp trước đó.
Đây là hoạt động đầu tiên sau khi hai người thông báo sẽ hợp tác, lại còn là một quảng cáo xa xỉ. Không để kim chủ ba ba thất vọng, ba nhà bắt tay nhau khống chế bình luận, giúp đôi trẻ tạo ấn tượng tốt cho người qua đường.
....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.