Vừa Gặp Đã Yêu: Độc Sủng Vợ Bé Nhỏ
Chương 67: . Tổ Tình Và Hề Dao Gặp Du Côn
Vân Khởi Mặc Ly
26/04/2023
Nghiệp Chung Giác nghe thấy di động truyền đến một giọng nữ: "Xin chào, số điện thoại mà bạn đang gọi tạm thời đang tắt máy...
Trong lòng anh đột nhiên cảm thấy lo lắng, anh mở vòng bạn bè ra thì nhìn thấy Mạc Tố Tình đã đăng một vài viết cách đây vài phút trước.
Anh bấm vào đó, sau khi xem nội dung thì chợt hiểu ra lý do vì sao Mạc Tổ Tình lại có thái độ như vậy.
Bài viết mà Mạc Tố Tình đăng lên trên vòng bạn bè có nội dung như thế này: "Mình ngửi thấy một mùi nước hoa rất nhẹ, ngoài ra còn nhìn thấy một dấu son mờ, rất mờ... Khó chịu nhất là khi đau khổmột mình, mình có chút không hiểu nổi bản thân nữa rồi."
Khi Diệp Chung Giác nhìn thấy bài viết này, phản ứng đầu tiên là anh đột nhiên thay
đổi cảm xúc, phản ứng thứ hai chính là phấn khích, điều này chứng minh cô gái của anh không phải không có cảm giác gì đối với anh.
Anh có thể hiểu rằng cô đang ghen vì chuyện này.
Nghĩ vậy, Diệp Chung Giác vội vàng lấy áo khoác, cầm lấy chìa khóa xe đi thẳng đến văn phòng tạp chí nổi tiếng.
Nhưng sau khi đến văn phòng tạp chí, anh lại được bảo vệ thông báo rằng cô đã tan làm, Mạc Tố Tình và Lệnh Hề Dao đã ra về từ sớm.
Diệp Chung Giác đột nhiên phát hiện, vào lúc anh muốn tìm cô để giải thích thì ngay cả bóng dáng của cô cũng tìm không thấy.
Diệp Chung Giác gọi điện thoại lại cho cô nhưng vẫn đang trong trạng thái tắt máy.
Diệp Chung Giác về nhà đợi, đợi hai tiếng đồng hồ mà Mạc Tổ Tình vẫn chưa quay về.
Diệp Chung Giác đã nghĩ đến việc cho người đi tìm cô nhưng lại nghĩ đến có thể thân phận của mình sẽ bị lộ, thật vất vả cô mới thích mình một chút, anh không muốn sau khi cô biết thân phận của anh sẽ vứt bỏ đi chút tình cảm này.
Anh đành phải chịu đựng, yên lặng chờ đợi.
Quán bar Bát Nguyệt Vị Ương.
Trên quầy bar có hai người phụ nữ xinh đẹp, một người trong sáng ngây thơ, người còn lại thì cực kỳ xinh đẹp mà lạnh lùng.
Hai người cứ liên tục uống không ngừng giống như để trút giận.
Hai người này không phải là ai khác ngoài, chính là Mạc Tổ Tình và Lệnh Hề Dao cùng nhau ra ngoài uống rượu.
Lệnh Hề Dao nói rằng cô ấy đã liều mình hầu anh hùng, cùng Mạc Tố Tình đi ra ngoài uống rượu nhưng thực chất cô ấy lại uống nhiều hơn so với Mạc Tổ Tình.
Tâm trạng của Lệnh Hề Dao không tốt, gần đây cô vẫn luôn miễn cưỡng tươi cười.
Không ai biết rằng từ khi biết tin chú nhỏ và An Tuệ Lâm quen nhau, cô ấy cực kỳ không vui.
Hai người phụ nữ không vui ngồi trong quán bar mượn rượu để giải tỏa nỗi buồn.
Trên một chiếc bàn cách quầy bar không xa, vài người đàn ông đang ngồi ở đó, xung quanh là những người phụ nữ xinh đẹp, trong đó có một người đang lười biếng dựa lưng vào ghế sô pha với dáng vẻ rất thỏa mãn.
Những người khác ngồi bên cạnh nịnh nọt anh ấy.
Một trong những người đàn ông kia đột nhiên lên tiếng nói với người đàn ông đang tựa vào ghế sô pha: "Tổng giám đốc Vũ, anh nhìn xem hai người phụ nữ kia thế nào?"
Không sai, người đàn ông ngồi ở trung tâm chính là Tằng Hạn Vũ, người vừa mới về nước cách đây không lâu.
Anh ấy đưa đôi mắt đào hoa đa tình nhìn về phía Mạc Tổ Tình và Lệnh Hề Dao trước quầy bar.
Thế nhưng anh ấy chỉ nhìn thấy sườn mặt của Mạc Tổ Tình và bóng lưng của Lệnh Hề Dao, còn lại thì nhìn không rõ.
Anh ấy cười khẽ, tiếng cười ưu nhã mê người.
"Thế nào? Liên quan gì đến tôi?"
Người đàn ông vừa mới mở miệng nói chuyệnlập tức xanh mặt, đã biết trước chàng trai này khó nói chuyện nhưng anh ta không ngờ lại khó đến vậy, rõ ràng là một câu nịnh nọt khen ngợi nhưng phản ứng của anh ấy lại khiến người khác không thể nắm bắt được, trái tim bất giác run rẩy từng hồi.
Anh ta vội vàng nở nụ cười nịnh nọt.
"Ý của tổng giám đốc Vũlà.."
Đúng lúc này, một người đàn ông có vẻ ngoài ngăm đen, cao lớn vạm vỡ, theo sau là
ba người đàn em đang nởmột nụ cười dâm đãng đi về phía Mạc Tố Tình và Lệnh Hề Dao ở quầy bar.
Anh ta vươn tay vỗ vào bả vai Mạc Tố Tình, Mạc Tổ Tình giật mình sửng sốt, lập tức từ trên ghế đứng lên nhìn anh ta với vẻ mặt cảnh giác, giọng điệu lễ phép.
"Anh làm gì vậy?"
Người đàn ông nhìn thấy Mạc Tố Tình quay người, ánh sáng trong đôi mắt chợt lóe lên. Người phụ nữ này đẹp như vậy, vừa rồi anh ta chỉ nhìn thấy bóng lưng, anh ta còn tưởng rằng đó chỉ là một cô gái có vẻ ngoài bình thường nhưng không ngờ anh ta lại gặp chuyện tốt như vậy.
Nụ cười của anh ta khiến người khác cảm thấy ghê tởm: "Tôi đang làm gì hả, người đẹp, em đoán xem tôi muốn làm gì?"
Mạc Tố Tình khó hiểu, nhíu mày nhìn anh ta: "Vậy anh muốn làm gì?"
Người đàn ông cao lớn không nhịn được bước lên từng bước, đưa tay sờ sờ cằm Mạc Tố Tình, Mạc Tổ Tình lập tức né tránh anh ta.
Giọng điệu của anh ta đầy ngả ngớn và đùa giỡn.
"Tất nhiên tôi muốn... em rồi!"
Ngay lập tức,vẻ mặt Mạc Tổ Tình trở nên
thật khó coi, không ngờ đến quán bar uống rượu lại xui xẻo đụng phải loại người ghê tởm này.
Người đàn em đứng phía sau người đàn ông cao lớn kia lên tiếng nói: "Cô bé, cậu chủ nhà chúng tôi vừa ý cô, thế mà cô lại dám trốn à?"
Nói xong, anh ta định bắt lấy cánh tay của Mạc Tố Tình nhưng lại bị người đàn ông vạm vỡ kia chặn lại: "Này, làm cái gì vậy! Đối xử với người đẹp đương nhiên phải dịu dàng một chút, mày thô lỗ như thế làm sao khiến người đẹp vui vẻ được chứ. Thứ tao muốn là cả trái tim và thân xác của cô ấy, ngay cả điều này mày cũng không hiểu à?"
Người đàn em kia liên tục gật đầu nói phải.
Nghe giọng điệu và lời nói của người đàn ông cao lớn này, Mạc Tố Tình cảm thấy càng ngày càng ghê tởm. Ngay khi cô không thể nhịn được nữa gần như bùng nổ thì lại thấy Lệnh Hề Dao vốn đang im lặng uống rượu đột nhiên đứng thẳng lên.
Cô ấy nở một nụ cười đáng sợ nhìn chằm chằm vào người đàn ông cao lớn kia.
"Thật không? Tôi không ngờ anh lại có suy nghĩ như vậy đối với chị em chúng tôi.."
Giọng điệu của Lệnh Hề Dao vô cùng
quyến rũ, người đàn ông cao lớn cảm thấy trong lòng ngứa ngáy nhưng không biết tại sao anh ta lại cảm thấy hơi sợ hãi người phụ nữ trước mặt.
Mạc Tổ Tình nhíu mày liếc nhìn xung quanh, có rất nhiều người đứng xem nhưng lại không có ai đến giải vây.
Có người đứng gần đó khe khẽ nói: "Đây không phải là người đứng đầu Hắc Long của khu vực này sao?"
"Không sai, có thể là hôm nay hai cô gái này tới số rồi!"
Mạc Tố Tình nghe xong những lời này thì vẻ mặt càng trở nên khó coi, chẳng trách mọi người chỉ đứng xem kịch, hóa ra là người không thể trêu vào.
Đột nhiên cô phát hiện vẻ mặt của Lệnh Hề Dao có gì đó không bình thường, đợi đến khi cô phản ứng kịp thì đã muộn.
Chỉ thấy Lệnh Hề Dao nhanh chóng nhặt chai rượu lên đập vào đầu người đàn ông Hắc Long cao lớn.
Một tiếng thủy tinh vỡ nát vang lên, khi mọi người chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì một dòng máu đen từ trên đầu Hắc Long chảy xuống.
Mạc Tố Tình bị dọa đến ngẩn người,
những người xung quanh còn sợ hơn cả cô, không ai ngờ được rằng Lệnh Hề Dao sẽ đột nhiên làm một việc bạo lực dọa người như vậy.
Mạc Tố Tình thấy tình hình không ổn nên lập tức kéo Lệnh Hề Dao chạy đi.
Nhưng mà Lệnh Hề Dao thật sự đã uống quá nhiều.
Cô ấy khinh thường nhìn Hắc Long đang chảy máu rồi cười nhạo: "Thế nào, không phục à? Nói cho mày biết, hôm nay bà đây đánh mày! Tao nói cho mày biết, hôm nay mà tao mất một sợi tóc thì chắc chắn mày sẽ chết không có chỗ chôn! Mẹ nó, đến lúc đó có khi chết như thế nào mày còn không biết, mày có tin không?"
Có lẽ là do giọng điệu của Lệnh Hề Dao quá mức gay gắt khiến tất cả mọi người đều bị cô ấy chèn ép, kể cả Hắc Long và mấy người đàn em của anh ta.
Những người xung quanh đều im lặng không nói gì, chỉ có Lệnh Hề Dao nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Hắc Long, ánh mắt như muốn băm anh ta ra thành trăm mảnh.
Mạc Tố Tình thấy tình hình trở nên thế này rất không có lợi cho các cô, dù sao bên kia cũng là một đám đàn ông cao to vạm vỡ, hai người phụ nữ yếu ớt không thể nào đấu
lại bọn họ.
Vì thế cô nhân lúc mọi người đang đơ ra vì kinh ngạc bèn lập tức cầm lấy tay Lệnh Hề Dao bước ra ngoài.
"Hề Dao, chạy nhanh lên!"
Hắc Long vẫn đang duy trì thái độ giằng co với các cô, mặc kệ cho máu tươi vẫn đang chảy từ trên đầu xuống cực kỳ đáng sợ.
Nói cho cùng, ở khu vực này của thành phố A, anh ta chưa bao giờ nhục nhã như vậy.
Thế nhưng nếu như những điều trong lời nói của Lệnh Hề Dao là sự thật, mà bây giờ anh ta lại vì tức giận nhất thời mà động đến người không thể trêu vào, vậy thì anh ta sẽ xong đời.
Giọng nói vừa rồi của Lệnh Hề Dao quá mức kiêu ngạo, tư thế kiêu căng kia không thể nào giả vờ được.
Trong lòng Hắc Long vẫn đang hoảng sợ, không biết nên làm như thế nào.
Thế nhưng khi Mạc Tổ Tình kéo Lệnh Hề Dao đi, anh ta lập tức tỉnh táo lại.
Mẹ nó! Người phụ nữ xấu xa này chắc chắn đang lừa anh ta.
Anh ta không nói hai lời, lập tức lao lên túm tóc Mạc Tổ Tình kéo cô lại.
Da đầu Mạc Tố Tình đột nhiên run lên,
Lệnh Hề Dao vừa quay đầu lại đã nhìn thấy khuôn mặt gớm ghiếc của Hắc Long.
Cô ấy lập tức tỉnh táo và lo lắng hét lên: "Tố Tình!"
Cô ấy xoay người nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Hắc Long, vẻ mặt lạnh lùng.
"Thả cô ấy ra, nếu không tạo sẽ không bỏ qua cho mày!"
Ánh mắt Hắc Long đầy giễu cợt nhìn cô ấy, thái độ khá tự tin.
"Thế nào, còn dám dùng những lời này để dọa bố mày à? Tao nói cho mà biết, tạo không sợ mày, còn muốn dọa tao sao? Tao nói cho mày biết, không có cửa đâu! Mày cũng không chịu ra ngoài mà hỏi xem Hắc Long tao là người như thế nào, một chút trò nhỏ ấy mà đòi lừa tạo sao?"
Lệnh Hề Dao thấy tình huống như vậy đành phải yên lặng rút điện thoại di động từ trong túi ra.
Hắc Long trừng mắt nhìn Lệnh Hề Dao, trong lòng hơi lo lắng, dù sao thì thái độ của Lệnh Hề Dao cũng quá bình tĩnh rồi.
Chẳng lẽ hôm nay anh ta lại thật sự đen đủi như vậy sao?
Người đàn em phía sau đột nhiên hét lên: "Cậu chủ, cô ta đang gọi điện thoại!"
Hắc Long nghe vậy thì lập tức tức giận, điều đầu tiên anh ta nghĩ đến là Lệnh Hề Dao đang gọi cảnh sát thay vì gọi người đến giúp đỡ.
Anh ta lớn tiếng nói: "Bắt cô ta lại! Tao sẽ giết mày trước tiên, xem mày có còn dám gọi điện thoại trước mặt tao nữa không!"
Nói xong, hai người đàn em lần lượt bắt lấy tay của Lệnh Hề Dao, Hắc Long giật lấy điện thoại di động của cô ấy rồi lập tức ném mạnh xuống đất, chiếc điện thoại vỡ thành nhiều mảnh nhỏ.
Lệnh Hề Dao cũng nóng nảy, cô ấy vừa mới gọi điện đi, cũng không biết bao giờ chú nhỏ mới có thể đến.
Thế nhưng bây giờ Hắc Long lại có vẻ tức nước vỡ bờ!
Lệnh Hề Dao dùng sức giãy giụa nhưng sức lực của cô ấy quá yếu để đấu lại hai tên đàn ông to lớn.
Những người ngồi bên cạnh Tằng Hạn Vũ nhìn thấy tình hình ở bên này đang dần trở nên quá khích, một số người có ý định bước đến.
Dù sao thì khi hai người phụ nữ gặp chuyện như vậy, bọn họ cũng không thể xem như không nhìn thấy gì được.
Thế nhưng Tằng Hãn Vũ lại giơ tay lên, ý bảo không cần phải vội.
Đúng lúc này, âm thanh đau đớn của hai người đàn ông lần lượt vang lên.
Lệnh Hề Dao nhanh chóng giẫm lên chân họ khiến cho hai người đang giữ lấy cô ấy lập tức thả cô ấy ra và đau đớn ôm chân.
Hai chân cô ấy đã dùng hết sức của cơ thể khiến cho đôi chân của họ có may mắn không tàn tật thì cũng không thể lành lại hơn trong mười ngày nửa tháng.
Lệnh Hề Dao nhanh chóng cầm bình rượu trên bàn vung mạnh về phía Hắc Long, dáng vẻ hoàn toàn không quan tâm đến hậu quả.
Đúng lúc này, Mạc Tố Tình đang bị Hắc Long giữ chặt lập tức co khuỷu tay thúc thẳng vào bụng Hắc Long, còn không quên đá mạnh vào thân dưới của Hắc Long.
&
Trong lòng anh đột nhiên cảm thấy lo lắng, anh mở vòng bạn bè ra thì nhìn thấy Mạc Tố Tình đã đăng một vài viết cách đây vài phút trước.
Anh bấm vào đó, sau khi xem nội dung thì chợt hiểu ra lý do vì sao Mạc Tổ Tình lại có thái độ như vậy.
Bài viết mà Mạc Tố Tình đăng lên trên vòng bạn bè có nội dung như thế này: "Mình ngửi thấy một mùi nước hoa rất nhẹ, ngoài ra còn nhìn thấy một dấu son mờ, rất mờ... Khó chịu nhất là khi đau khổmột mình, mình có chút không hiểu nổi bản thân nữa rồi."
Khi Diệp Chung Giác nhìn thấy bài viết này, phản ứng đầu tiên là anh đột nhiên thay
đổi cảm xúc, phản ứng thứ hai chính là phấn khích, điều này chứng minh cô gái của anh không phải không có cảm giác gì đối với anh.
Anh có thể hiểu rằng cô đang ghen vì chuyện này.
Nghĩ vậy, Diệp Chung Giác vội vàng lấy áo khoác, cầm lấy chìa khóa xe đi thẳng đến văn phòng tạp chí nổi tiếng.
Nhưng sau khi đến văn phòng tạp chí, anh lại được bảo vệ thông báo rằng cô đã tan làm, Mạc Tố Tình và Lệnh Hề Dao đã ra về từ sớm.
Diệp Chung Giác đột nhiên phát hiện, vào lúc anh muốn tìm cô để giải thích thì ngay cả bóng dáng của cô cũng tìm không thấy.
Diệp Chung Giác gọi điện thoại lại cho cô nhưng vẫn đang trong trạng thái tắt máy.
Diệp Chung Giác về nhà đợi, đợi hai tiếng đồng hồ mà Mạc Tổ Tình vẫn chưa quay về.
Diệp Chung Giác đã nghĩ đến việc cho người đi tìm cô nhưng lại nghĩ đến có thể thân phận của mình sẽ bị lộ, thật vất vả cô mới thích mình một chút, anh không muốn sau khi cô biết thân phận của anh sẽ vứt bỏ đi chút tình cảm này.
Anh đành phải chịu đựng, yên lặng chờ đợi.
Quán bar Bát Nguyệt Vị Ương.
Trên quầy bar có hai người phụ nữ xinh đẹp, một người trong sáng ngây thơ, người còn lại thì cực kỳ xinh đẹp mà lạnh lùng.
Hai người cứ liên tục uống không ngừng giống như để trút giận.
Hai người này không phải là ai khác ngoài, chính là Mạc Tổ Tình và Lệnh Hề Dao cùng nhau ra ngoài uống rượu.
Lệnh Hề Dao nói rằng cô ấy đã liều mình hầu anh hùng, cùng Mạc Tố Tình đi ra ngoài uống rượu nhưng thực chất cô ấy lại uống nhiều hơn so với Mạc Tổ Tình.
Tâm trạng của Lệnh Hề Dao không tốt, gần đây cô vẫn luôn miễn cưỡng tươi cười.
Không ai biết rằng từ khi biết tin chú nhỏ và An Tuệ Lâm quen nhau, cô ấy cực kỳ không vui.
Hai người phụ nữ không vui ngồi trong quán bar mượn rượu để giải tỏa nỗi buồn.
Trên một chiếc bàn cách quầy bar không xa, vài người đàn ông đang ngồi ở đó, xung quanh là những người phụ nữ xinh đẹp, trong đó có một người đang lười biếng dựa lưng vào ghế sô pha với dáng vẻ rất thỏa mãn.
Những người khác ngồi bên cạnh nịnh nọt anh ấy.
Một trong những người đàn ông kia đột nhiên lên tiếng nói với người đàn ông đang tựa vào ghế sô pha: "Tổng giám đốc Vũ, anh nhìn xem hai người phụ nữ kia thế nào?"
Không sai, người đàn ông ngồi ở trung tâm chính là Tằng Hạn Vũ, người vừa mới về nước cách đây không lâu.
Anh ấy đưa đôi mắt đào hoa đa tình nhìn về phía Mạc Tổ Tình và Lệnh Hề Dao trước quầy bar.
Thế nhưng anh ấy chỉ nhìn thấy sườn mặt của Mạc Tổ Tình và bóng lưng của Lệnh Hề Dao, còn lại thì nhìn không rõ.
Anh ấy cười khẽ, tiếng cười ưu nhã mê người.
"Thế nào? Liên quan gì đến tôi?"
Người đàn ông vừa mới mở miệng nói chuyệnlập tức xanh mặt, đã biết trước chàng trai này khó nói chuyện nhưng anh ta không ngờ lại khó đến vậy, rõ ràng là một câu nịnh nọt khen ngợi nhưng phản ứng của anh ấy lại khiến người khác không thể nắm bắt được, trái tim bất giác run rẩy từng hồi.
Anh ta vội vàng nở nụ cười nịnh nọt.
"Ý của tổng giám đốc Vũlà.."
Đúng lúc này, một người đàn ông có vẻ ngoài ngăm đen, cao lớn vạm vỡ, theo sau là
ba người đàn em đang nởmột nụ cười dâm đãng đi về phía Mạc Tố Tình và Lệnh Hề Dao ở quầy bar.
Anh ta vươn tay vỗ vào bả vai Mạc Tố Tình, Mạc Tổ Tình giật mình sửng sốt, lập tức từ trên ghế đứng lên nhìn anh ta với vẻ mặt cảnh giác, giọng điệu lễ phép.
"Anh làm gì vậy?"
Người đàn ông nhìn thấy Mạc Tố Tình quay người, ánh sáng trong đôi mắt chợt lóe lên. Người phụ nữ này đẹp như vậy, vừa rồi anh ta chỉ nhìn thấy bóng lưng, anh ta còn tưởng rằng đó chỉ là một cô gái có vẻ ngoài bình thường nhưng không ngờ anh ta lại gặp chuyện tốt như vậy.
Nụ cười của anh ta khiến người khác cảm thấy ghê tởm: "Tôi đang làm gì hả, người đẹp, em đoán xem tôi muốn làm gì?"
Mạc Tố Tình khó hiểu, nhíu mày nhìn anh ta: "Vậy anh muốn làm gì?"
Người đàn ông cao lớn không nhịn được bước lên từng bước, đưa tay sờ sờ cằm Mạc Tố Tình, Mạc Tổ Tình lập tức né tránh anh ta.
Giọng điệu của anh ta đầy ngả ngớn và đùa giỡn.
"Tất nhiên tôi muốn... em rồi!"
Ngay lập tức,vẻ mặt Mạc Tổ Tình trở nên
thật khó coi, không ngờ đến quán bar uống rượu lại xui xẻo đụng phải loại người ghê tởm này.
Người đàn em đứng phía sau người đàn ông cao lớn kia lên tiếng nói: "Cô bé, cậu chủ nhà chúng tôi vừa ý cô, thế mà cô lại dám trốn à?"
Nói xong, anh ta định bắt lấy cánh tay của Mạc Tố Tình nhưng lại bị người đàn ông vạm vỡ kia chặn lại: "Này, làm cái gì vậy! Đối xử với người đẹp đương nhiên phải dịu dàng một chút, mày thô lỗ như thế làm sao khiến người đẹp vui vẻ được chứ. Thứ tao muốn là cả trái tim và thân xác của cô ấy, ngay cả điều này mày cũng không hiểu à?"
Người đàn em kia liên tục gật đầu nói phải.
Nghe giọng điệu và lời nói của người đàn ông cao lớn này, Mạc Tố Tình cảm thấy càng ngày càng ghê tởm. Ngay khi cô không thể nhịn được nữa gần như bùng nổ thì lại thấy Lệnh Hề Dao vốn đang im lặng uống rượu đột nhiên đứng thẳng lên.
Cô ấy nở một nụ cười đáng sợ nhìn chằm chằm vào người đàn ông cao lớn kia.
"Thật không? Tôi không ngờ anh lại có suy nghĩ như vậy đối với chị em chúng tôi.."
Giọng điệu của Lệnh Hề Dao vô cùng
quyến rũ, người đàn ông cao lớn cảm thấy trong lòng ngứa ngáy nhưng không biết tại sao anh ta lại cảm thấy hơi sợ hãi người phụ nữ trước mặt.
Mạc Tổ Tình nhíu mày liếc nhìn xung quanh, có rất nhiều người đứng xem nhưng lại không có ai đến giải vây.
Có người đứng gần đó khe khẽ nói: "Đây không phải là người đứng đầu Hắc Long của khu vực này sao?"
"Không sai, có thể là hôm nay hai cô gái này tới số rồi!"
Mạc Tố Tình nghe xong những lời này thì vẻ mặt càng trở nên khó coi, chẳng trách mọi người chỉ đứng xem kịch, hóa ra là người không thể trêu vào.
Đột nhiên cô phát hiện vẻ mặt của Lệnh Hề Dao có gì đó không bình thường, đợi đến khi cô phản ứng kịp thì đã muộn.
Chỉ thấy Lệnh Hề Dao nhanh chóng nhặt chai rượu lên đập vào đầu người đàn ông Hắc Long cao lớn.
Một tiếng thủy tinh vỡ nát vang lên, khi mọi người chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì một dòng máu đen từ trên đầu Hắc Long chảy xuống.
Mạc Tố Tình bị dọa đến ngẩn người,
những người xung quanh còn sợ hơn cả cô, không ai ngờ được rằng Lệnh Hề Dao sẽ đột nhiên làm một việc bạo lực dọa người như vậy.
Mạc Tố Tình thấy tình hình không ổn nên lập tức kéo Lệnh Hề Dao chạy đi.
Nhưng mà Lệnh Hề Dao thật sự đã uống quá nhiều.
Cô ấy khinh thường nhìn Hắc Long đang chảy máu rồi cười nhạo: "Thế nào, không phục à? Nói cho mày biết, hôm nay bà đây đánh mày! Tao nói cho mày biết, hôm nay mà tao mất một sợi tóc thì chắc chắn mày sẽ chết không có chỗ chôn! Mẹ nó, đến lúc đó có khi chết như thế nào mày còn không biết, mày có tin không?"
Có lẽ là do giọng điệu của Lệnh Hề Dao quá mức gay gắt khiến tất cả mọi người đều bị cô ấy chèn ép, kể cả Hắc Long và mấy người đàn em của anh ta.
Những người xung quanh đều im lặng không nói gì, chỉ có Lệnh Hề Dao nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Hắc Long, ánh mắt như muốn băm anh ta ra thành trăm mảnh.
Mạc Tố Tình thấy tình hình trở nên thế này rất không có lợi cho các cô, dù sao bên kia cũng là một đám đàn ông cao to vạm vỡ, hai người phụ nữ yếu ớt không thể nào đấu
lại bọn họ.
Vì thế cô nhân lúc mọi người đang đơ ra vì kinh ngạc bèn lập tức cầm lấy tay Lệnh Hề Dao bước ra ngoài.
"Hề Dao, chạy nhanh lên!"
Hắc Long vẫn đang duy trì thái độ giằng co với các cô, mặc kệ cho máu tươi vẫn đang chảy từ trên đầu xuống cực kỳ đáng sợ.
Nói cho cùng, ở khu vực này của thành phố A, anh ta chưa bao giờ nhục nhã như vậy.
Thế nhưng nếu như những điều trong lời nói của Lệnh Hề Dao là sự thật, mà bây giờ anh ta lại vì tức giận nhất thời mà động đến người không thể trêu vào, vậy thì anh ta sẽ xong đời.
Giọng nói vừa rồi của Lệnh Hề Dao quá mức kiêu ngạo, tư thế kiêu căng kia không thể nào giả vờ được.
Trong lòng Hắc Long vẫn đang hoảng sợ, không biết nên làm như thế nào.
Thế nhưng khi Mạc Tổ Tình kéo Lệnh Hề Dao đi, anh ta lập tức tỉnh táo lại.
Mẹ nó! Người phụ nữ xấu xa này chắc chắn đang lừa anh ta.
Anh ta không nói hai lời, lập tức lao lên túm tóc Mạc Tổ Tình kéo cô lại.
Da đầu Mạc Tố Tình đột nhiên run lên,
Lệnh Hề Dao vừa quay đầu lại đã nhìn thấy khuôn mặt gớm ghiếc của Hắc Long.
Cô ấy lập tức tỉnh táo và lo lắng hét lên: "Tố Tình!"
Cô ấy xoay người nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Hắc Long, vẻ mặt lạnh lùng.
"Thả cô ấy ra, nếu không tạo sẽ không bỏ qua cho mày!"
Ánh mắt Hắc Long đầy giễu cợt nhìn cô ấy, thái độ khá tự tin.
"Thế nào, còn dám dùng những lời này để dọa bố mày à? Tao nói cho mà biết, tạo không sợ mày, còn muốn dọa tao sao? Tao nói cho mày biết, không có cửa đâu! Mày cũng không chịu ra ngoài mà hỏi xem Hắc Long tao là người như thế nào, một chút trò nhỏ ấy mà đòi lừa tạo sao?"
Lệnh Hề Dao thấy tình huống như vậy đành phải yên lặng rút điện thoại di động từ trong túi ra.
Hắc Long trừng mắt nhìn Lệnh Hề Dao, trong lòng hơi lo lắng, dù sao thì thái độ của Lệnh Hề Dao cũng quá bình tĩnh rồi.
Chẳng lẽ hôm nay anh ta lại thật sự đen đủi như vậy sao?
Người đàn em phía sau đột nhiên hét lên: "Cậu chủ, cô ta đang gọi điện thoại!"
Hắc Long nghe vậy thì lập tức tức giận, điều đầu tiên anh ta nghĩ đến là Lệnh Hề Dao đang gọi cảnh sát thay vì gọi người đến giúp đỡ.
Anh ta lớn tiếng nói: "Bắt cô ta lại! Tao sẽ giết mày trước tiên, xem mày có còn dám gọi điện thoại trước mặt tao nữa không!"
Nói xong, hai người đàn em lần lượt bắt lấy tay của Lệnh Hề Dao, Hắc Long giật lấy điện thoại di động của cô ấy rồi lập tức ném mạnh xuống đất, chiếc điện thoại vỡ thành nhiều mảnh nhỏ.
Lệnh Hề Dao cũng nóng nảy, cô ấy vừa mới gọi điện đi, cũng không biết bao giờ chú nhỏ mới có thể đến.
Thế nhưng bây giờ Hắc Long lại có vẻ tức nước vỡ bờ!
Lệnh Hề Dao dùng sức giãy giụa nhưng sức lực của cô ấy quá yếu để đấu lại hai tên đàn ông to lớn.
Những người ngồi bên cạnh Tằng Hạn Vũ nhìn thấy tình hình ở bên này đang dần trở nên quá khích, một số người có ý định bước đến.
Dù sao thì khi hai người phụ nữ gặp chuyện như vậy, bọn họ cũng không thể xem như không nhìn thấy gì được.
Thế nhưng Tằng Hãn Vũ lại giơ tay lên, ý bảo không cần phải vội.
Đúng lúc này, âm thanh đau đớn của hai người đàn ông lần lượt vang lên.
Lệnh Hề Dao nhanh chóng giẫm lên chân họ khiến cho hai người đang giữ lấy cô ấy lập tức thả cô ấy ra và đau đớn ôm chân.
Hai chân cô ấy đã dùng hết sức của cơ thể khiến cho đôi chân của họ có may mắn không tàn tật thì cũng không thể lành lại hơn trong mười ngày nửa tháng.
Lệnh Hề Dao nhanh chóng cầm bình rượu trên bàn vung mạnh về phía Hắc Long, dáng vẻ hoàn toàn không quan tâm đến hậu quả.
Đúng lúc này, Mạc Tố Tình đang bị Hắc Long giữ chặt lập tức co khuỷu tay thúc thẳng vào bụng Hắc Long, còn không quên đá mạnh vào thân dưới của Hắc Long.
&
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.