Chương 18
Hắc Miêu Bạch Bạch
11/06/2013
Đương nhiên không giống
với lúc trước! Lần đó cho dù là lên giường, nhưng không phải xuất phát từ tình
yêu, chúng ta đều chỉ vì chứng minh một số việc mà thôi. Cô vì người đàn ông
khác, tôi vì người phụ nữ khác. Còn lần này, tuy chỉ là một nụ hôn, lại là vì
cô thích tôi…
Mà tôi hình như cũng có chút… Thích cô. Lâm Diễn cực kỳ không tình nguyện, lần đầu tiên bắt đầu thừa nhận điều này.
Nhớ tới Chu Thanh Thanh ở trên QQ nói câu kia với Liny. Điện, Lâm Diễn càng chắc chắn Chu Thanh Thanh đã thích anh rồi. Sau đó cũng rất đắc chí mà nghĩ: Chu Thanh Thanh tuy hơi ngốc, hơi chậm chạp, hơi khiến người ta lo lắng… Thế nhưng, xét việc cô thích anh như vậy, anh cũng nhượng bộ, thích cô “một chút”!
“Lâm, Lâm Diễn… Tôi có một chuyện rất quan trọng, muốn nói với anh!” Chỉ trong những thời điểm rất nghiêm túc, Chu Thanh Thanh mới cẩn thận gọi đầy đủ tên của anh.
Chuyện rất quan trọng? Tiếp theo không phải cô sẽ tỏ tình với anh chứ? Trong lòng Lâm Diễn chờ mong, căng thẳng, vui muốn chết, nhưng biểu hiện ra ngoài lại là gương mặt vô cùng lạnh nhạt, nghiêm túc, dùng giọng mũi đáp lại một tiếng: “Ừm?”
“Đột nhiên tôi nhớ ra một chuyện rất quan trọng! Theo lý thuyết, trước khi chúng ta gặp nhau, thì phải quen biết đã mới đúng… Rốt cuộc là tại sao anh lại biết tôi?”
Sắc mặt Lâm Diễn như trời trong xanh bắt đầu chuyển nhiều mây: “… Tôi có nên vui khi cuối cùng cô cũng ý thức được vấn đề này không?”
Chu Thanh Thanh nghiêm mặt nói: “Tôi biết là tôi chậm hiểu, nhưng cũng không có nghĩa là tôi rất qua quít lấy lệ, xin hãy trả lời trực tiếp vào vấn đề, đừng nói sang chuyện khác.”
Cô có cảm giác Lâm Diễn dường như là một người mà cô rất quen thuộc. Nhưng cô không biết anh là ai, loại cảm giác này, rất bị động…
Sắc mặt Lâm Diễn càng thêm tối tăm phiền muộn, cô gái này, lúc cần thông minh thì không thông minh, lại thích để tâm vào những chuyện vụn vặt: “Tự cô đoán được, không phải sẽ càng có ý nghĩa sao?” Sớm nói cho cô biết tôi là ai, làm sao tôi còn dùng thân phận Liny. Điện nghe trộm tâm tư của cô được nữa?
Chu Thanh Thanh tủi thân: “Không đoán được…”
“Vậy thì đừng có đoán! Tôi đi nấu cơm!” Lâm Diễn đứng bật dậy, đi về phía phòng bếp, tỏ vẻ không muốn tiếp tục đề tài này.
Đưa mắt nhìn bóng lưng tao nhã lạnh lùng đi vào bếp, thực ra Chu Thanh Thanh vẫn còn rất muốn hỏi, vừa rồi tại sao anh lại hôn cô? Là vì thích, hay chỉ là nhất thời xúc động, muốn trút cảm giác buồn bực trong lòng? Nhưng mà, cô lại rất sợ nghe được đáp án…
Hình như cô, thật sự hơi thích Lâm mỹ nam rồi, có nên nói cho anh biết không? Trong lòng cô đang vô cùng rối rắm!
***
“Kính coong! Kính coong!”
Lâm Diễn đang nấu cơm trong bếp, Chu Thanh Thanh đang ngồi trên ghế sa-lông xem ti vi thì chuông cửa chợt reo lên.
Chu Thanh Thanh không thể không đứng dậy đi mở cửa. Trong lòng là câu hỏi phổ biến nhất: Ai vậy nhỉ? Chắc là đến tìm Lâm Diễn.
Người tới đúng là đến tìm Lâm Diễn, có điều, Chu Thanh Thanh không thể ngờ được, người này, cô cũng quen!
Cửa vừa mở ra, hai người bên trong bên ngoài đều sợ tới mức nhảy giật lùi lại một bước, sau đó hai miệng một lời thốt lên vô cùng kinh ngạc: “Cái gì, là cậu/cô sao? Sao cậu/cô lại đến/ở đây?”
Lâm Diễn ở trong phòng bếp nghe thấy có tiếng ồn, mặc tạp dề màu lam nhạt, thò đầu ra, nhíu mày, “Tô Kế, sao cậu lại đến đây? Trước khi đến cũng không gọi báo một tiếng!”
Tô Kế lấy lại tinh thần, không đếm xỉa đến cô gái vẫn đang ngơ ngác nhìn mình, chen vào cửa, giống như là nhà của chính mình, thuần thục đổi một đôi dép lê. Vừa đủng đỉnh nói: “Lúc nào em muốn tới thì tới, ở đây giống như một nửa cái nhà của em, còn phải gọi báo cái gì! Đúng rồi, anh, sao cái cô ngốc này lại ở nhà anh?”
Chu Thanh Thanh nổi giận: “Ai ngốc! Đây bây giờ cũng là nhà của tôi!” Tuy cô chỉ là ở nhờ.
Tô Kế quay đầu lại, sờ sờ cằm, nhìn kỹ Chu Thanh Thanh từ trên xuống dưới: “Chậc chậc, anh, sao lại lại vừa mắt loại này? Phẩm vị của anh có vẻ kém đi nhiều quá, bụng đói ăn quàng sao?”
Chu Thanh Thanh: Cậu đừng có làm tổn thương người khác như thế, này! >_<…
Nhưng mà, tiểu mỹ nam vừa gọi Lâm Diễn là, anh? Trùng hợp quá! Trái đất này nhỏ thật…
Tô Kế quay người đi vào bếp tìm Lâm Diễn. “Hay là anh sợ cô ta quay về quấy rầy người thân của em, cho nên mới hi sinh thân mình, chặn cô ta giúp em phải không? Anh, anh thật sự là quá vĩ đại! Em không biết anh yêu em như vậy đấy?”
Khóe miệng Lâm Diễn giật giật, ánh mắt như dao phóng tới, không lạnh không nhạt ném cho Tô Kế một câu: “Có chuyện gì nói mau, nói xong thì xéo ngay cho tôi!” Rõ ràng tỏ vẻ: Nhà tôi không chào đón cậu.
Tô Kế trợn trừng hai mắt, tròng mắt đen lúng liếng đảo qua đảo lại giữa Lâm Diễn và Chu Thanh Thanh. Sau đó dựa vào khung cửa phòng bếp, xoay đầu lại nói với Chu Thanh Thanh: “Ái chà, tôi bảo này cô kia, cô tên gì hả? Chu Thất Thất hay là Chu Thiến Thiến nhỉ? Mắt nhìn của cô xem như cũng không tệ, trước thì vừa ý người nhà của tôi, sau đó lại vừa ý đối tượng thầm mến trước kia của tôi… Mắt nhìn của chúng ta hợp nhau thật đấy! Quan trọng nhất là, hai người đàn ông này đều bị cô câu được! Tôi chỉ câu được một người! Cô còn lợi hại hơn tôi!...”
Lâm Diễn quay người, một cú trời long đất lở bất ngờ đập vào đầu Tô Kế, “Nói vớ vẩn cái gì đấy hả! Lát nữa còn muốn ăn tối thì câm cái miệng cậu lại!” Thằng này tới nhà anh, mười lần thì chín lần tới ăn chực.
“Á! Đau quá!” Tô Kế vội vàng ôm đầu tháo chạy.
***
Không thèm so đo chuyện tiểu mỹ nam nhớ nhầm tên cô, dù sao cô cũng chẳng nhớ tên cậu ta là gì. Chu Thanh Thanh bị một câu “Đối tượng thầm mến trước kia của tôi” làm cho suy nghĩ miên man, OH MY GOD! Tiểu mỹ nam không chỉ có quan hệ anh em với Lâm Diễn, lại còn chơi trò yêu đương cấm kị?!
Chẳng lẽ, trước đó cô đã hoàn toàn hiểu lầm Lâm Diễn? Cô tưởng anh buồn vì chuyện bạn gái cũ đòi “sinh con”. Bây giờ xem ra, Lâm mỹ nam căn bản là gặp phải “bạn trai cũ” – tiểu mỹ nam bắt cá hai tay, sau đó đồng thời cha mẹ buộc anh phải cân nhắc vấn đề “sinh con”?
Cô chỉ là một hủ nữ gà mờ, cô cũng rất vui khi ở bên cạnh có hai anh chàng GAY siêu cấp đẹp trai như vậy kết thành đôi, thế nhưng, tại sao lúc nào cũng là người đàn ông mà cô thích a a a! >_<
Trên cái thế giới này, chuyện bi kịch nhất, chính là sau khi một cô gái thích một người đàn ông, rồi mới phát hiện anh ta là GAY!
Trên cái thế giới này, chuyện càng bi kịch hơn là, cô đã gặp hai lần bi kịch như thế… T.T
Tô Kế nhìn vẻ mặt Chu Thanh Thanh như thể sắp gục ngã, bỗng cảm thấy cô gái này tuy hơi ngốc nhưng nhìn vẫn rất thuận mắt: “Này, vẻ mặt của cô là sao? Vừa ý cùng một người đàn ông với bổn thiếu gia này là rất mất mặt à? Đây là vinh hạnh của cô đó có biết không?”
Chu Thanh Thanh run run hỏi: “Lâm Diễn cũng là GAY?”
Amen! Tung hoa! Một cô gái ngu ngốc đã chó ngáp phải ruồi tưởng mình thông minh lắm, cứ thế miên man đắm chìm trong tưởng tượng của bản thân, sau đó lâm vào ngõ cụt…
Tô Kế sững sờ, sau đó bật cười lớn: “Phụt ha ha ha…”
Cô gái này thật khiến người ta phải ôm bụng, đập bàn đập ghế mà cười!
Chu Thanh Thanh thì lại khổ sở muốn khóc, chớp chớp, nước mắt không khống chế được rầm rầm chảy xuống.
Hu hu hu hu…
Nhìn thấy Chu Thanh Thanh khóc, Tô Kế bắt đầu luống cuống: “Này, cô đừng khóc! Cô nghĩ đi đâu thế hả? Nếu tôi mà bẻ cong được anh ấy, thì có còn cần phải rút lui để đi câu cái con tôm sứt sẹo Hàn Duệ kia không?”
Trong phòng bếp, Lâm Diễn mơ hồ nghe thấy tiếng ồn ào, mặc kệ đang xào rau, vội vàng tắt bếp chạy tới, giận dữ nói: “Tô Kế cậu làm gì cô ấy vậy?”
Đẩy Tô Kế ra, sau đó vòng tay ôm Chu Thanh Thanh đang ngồi xổm dưới đất, giọng nói bất chợt trở nên vô cùng dịu dàng: “Cô bé ngốc này, sao lại khóc?”
Mà tôi hình như cũng có chút… Thích cô. Lâm Diễn cực kỳ không tình nguyện, lần đầu tiên bắt đầu thừa nhận điều này.
Nhớ tới Chu Thanh Thanh ở trên QQ nói câu kia với Liny. Điện, Lâm Diễn càng chắc chắn Chu Thanh Thanh đã thích anh rồi. Sau đó cũng rất đắc chí mà nghĩ: Chu Thanh Thanh tuy hơi ngốc, hơi chậm chạp, hơi khiến người ta lo lắng… Thế nhưng, xét việc cô thích anh như vậy, anh cũng nhượng bộ, thích cô “một chút”!
“Lâm, Lâm Diễn… Tôi có một chuyện rất quan trọng, muốn nói với anh!” Chỉ trong những thời điểm rất nghiêm túc, Chu Thanh Thanh mới cẩn thận gọi đầy đủ tên của anh.
Chuyện rất quan trọng? Tiếp theo không phải cô sẽ tỏ tình với anh chứ? Trong lòng Lâm Diễn chờ mong, căng thẳng, vui muốn chết, nhưng biểu hiện ra ngoài lại là gương mặt vô cùng lạnh nhạt, nghiêm túc, dùng giọng mũi đáp lại một tiếng: “Ừm?”
“Đột nhiên tôi nhớ ra một chuyện rất quan trọng! Theo lý thuyết, trước khi chúng ta gặp nhau, thì phải quen biết đã mới đúng… Rốt cuộc là tại sao anh lại biết tôi?”
Sắc mặt Lâm Diễn như trời trong xanh bắt đầu chuyển nhiều mây: “… Tôi có nên vui khi cuối cùng cô cũng ý thức được vấn đề này không?”
Chu Thanh Thanh nghiêm mặt nói: “Tôi biết là tôi chậm hiểu, nhưng cũng không có nghĩa là tôi rất qua quít lấy lệ, xin hãy trả lời trực tiếp vào vấn đề, đừng nói sang chuyện khác.”
Cô có cảm giác Lâm Diễn dường như là một người mà cô rất quen thuộc. Nhưng cô không biết anh là ai, loại cảm giác này, rất bị động…
Sắc mặt Lâm Diễn càng thêm tối tăm phiền muộn, cô gái này, lúc cần thông minh thì không thông minh, lại thích để tâm vào những chuyện vụn vặt: “Tự cô đoán được, không phải sẽ càng có ý nghĩa sao?” Sớm nói cho cô biết tôi là ai, làm sao tôi còn dùng thân phận Liny. Điện nghe trộm tâm tư của cô được nữa?
Chu Thanh Thanh tủi thân: “Không đoán được…”
“Vậy thì đừng có đoán! Tôi đi nấu cơm!” Lâm Diễn đứng bật dậy, đi về phía phòng bếp, tỏ vẻ không muốn tiếp tục đề tài này.
Đưa mắt nhìn bóng lưng tao nhã lạnh lùng đi vào bếp, thực ra Chu Thanh Thanh vẫn còn rất muốn hỏi, vừa rồi tại sao anh lại hôn cô? Là vì thích, hay chỉ là nhất thời xúc động, muốn trút cảm giác buồn bực trong lòng? Nhưng mà, cô lại rất sợ nghe được đáp án…
Hình như cô, thật sự hơi thích Lâm mỹ nam rồi, có nên nói cho anh biết không? Trong lòng cô đang vô cùng rối rắm!
***
“Kính coong! Kính coong!”
Lâm Diễn đang nấu cơm trong bếp, Chu Thanh Thanh đang ngồi trên ghế sa-lông xem ti vi thì chuông cửa chợt reo lên.
Chu Thanh Thanh không thể không đứng dậy đi mở cửa. Trong lòng là câu hỏi phổ biến nhất: Ai vậy nhỉ? Chắc là đến tìm Lâm Diễn.
Người tới đúng là đến tìm Lâm Diễn, có điều, Chu Thanh Thanh không thể ngờ được, người này, cô cũng quen!
Cửa vừa mở ra, hai người bên trong bên ngoài đều sợ tới mức nhảy giật lùi lại một bước, sau đó hai miệng một lời thốt lên vô cùng kinh ngạc: “Cái gì, là cậu/cô sao? Sao cậu/cô lại đến/ở đây?”
Lâm Diễn ở trong phòng bếp nghe thấy có tiếng ồn, mặc tạp dề màu lam nhạt, thò đầu ra, nhíu mày, “Tô Kế, sao cậu lại đến đây? Trước khi đến cũng không gọi báo một tiếng!”
Tô Kế lấy lại tinh thần, không đếm xỉa đến cô gái vẫn đang ngơ ngác nhìn mình, chen vào cửa, giống như là nhà của chính mình, thuần thục đổi một đôi dép lê. Vừa đủng đỉnh nói: “Lúc nào em muốn tới thì tới, ở đây giống như một nửa cái nhà của em, còn phải gọi báo cái gì! Đúng rồi, anh, sao cái cô ngốc này lại ở nhà anh?”
Chu Thanh Thanh nổi giận: “Ai ngốc! Đây bây giờ cũng là nhà của tôi!” Tuy cô chỉ là ở nhờ.
Tô Kế quay đầu lại, sờ sờ cằm, nhìn kỹ Chu Thanh Thanh từ trên xuống dưới: “Chậc chậc, anh, sao lại lại vừa mắt loại này? Phẩm vị của anh có vẻ kém đi nhiều quá, bụng đói ăn quàng sao?”
Chu Thanh Thanh: Cậu đừng có làm tổn thương người khác như thế, này! >_<…
Nhưng mà, tiểu mỹ nam vừa gọi Lâm Diễn là, anh? Trùng hợp quá! Trái đất này nhỏ thật…
Tô Kế quay người đi vào bếp tìm Lâm Diễn. “Hay là anh sợ cô ta quay về quấy rầy người thân của em, cho nên mới hi sinh thân mình, chặn cô ta giúp em phải không? Anh, anh thật sự là quá vĩ đại! Em không biết anh yêu em như vậy đấy?”
Khóe miệng Lâm Diễn giật giật, ánh mắt như dao phóng tới, không lạnh không nhạt ném cho Tô Kế một câu: “Có chuyện gì nói mau, nói xong thì xéo ngay cho tôi!” Rõ ràng tỏ vẻ: Nhà tôi không chào đón cậu.
Tô Kế trợn trừng hai mắt, tròng mắt đen lúng liếng đảo qua đảo lại giữa Lâm Diễn và Chu Thanh Thanh. Sau đó dựa vào khung cửa phòng bếp, xoay đầu lại nói với Chu Thanh Thanh: “Ái chà, tôi bảo này cô kia, cô tên gì hả? Chu Thất Thất hay là Chu Thiến Thiến nhỉ? Mắt nhìn của cô xem như cũng không tệ, trước thì vừa ý người nhà của tôi, sau đó lại vừa ý đối tượng thầm mến trước kia của tôi… Mắt nhìn của chúng ta hợp nhau thật đấy! Quan trọng nhất là, hai người đàn ông này đều bị cô câu được! Tôi chỉ câu được một người! Cô còn lợi hại hơn tôi!...”
Lâm Diễn quay người, một cú trời long đất lở bất ngờ đập vào đầu Tô Kế, “Nói vớ vẩn cái gì đấy hả! Lát nữa còn muốn ăn tối thì câm cái miệng cậu lại!” Thằng này tới nhà anh, mười lần thì chín lần tới ăn chực.
“Á! Đau quá!” Tô Kế vội vàng ôm đầu tháo chạy.
***
Không thèm so đo chuyện tiểu mỹ nam nhớ nhầm tên cô, dù sao cô cũng chẳng nhớ tên cậu ta là gì. Chu Thanh Thanh bị một câu “Đối tượng thầm mến trước kia của tôi” làm cho suy nghĩ miên man, OH MY GOD! Tiểu mỹ nam không chỉ có quan hệ anh em với Lâm Diễn, lại còn chơi trò yêu đương cấm kị?!
Chẳng lẽ, trước đó cô đã hoàn toàn hiểu lầm Lâm Diễn? Cô tưởng anh buồn vì chuyện bạn gái cũ đòi “sinh con”. Bây giờ xem ra, Lâm mỹ nam căn bản là gặp phải “bạn trai cũ” – tiểu mỹ nam bắt cá hai tay, sau đó đồng thời cha mẹ buộc anh phải cân nhắc vấn đề “sinh con”?
Cô chỉ là một hủ nữ gà mờ, cô cũng rất vui khi ở bên cạnh có hai anh chàng GAY siêu cấp đẹp trai như vậy kết thành đôi, thế nhưng, tại sao lúc nào cũng là người đàn ông mà cô thích a a a! >_<
Trên cái thế giới này, chuyện bi kịch nhất, chính là sau khi một cô gái thích một người đàn ông, rồi mới phát hiện anh ta là GAY!
Trên cái thế giới này, chuyện càng bi kịch hơn là, cô đã gặp hai lần bi kịch như thế… T.T
Tô Kế nhìn vẻ mặt Chu Thanh Thanh như thể sắp gục ngã, bỗng cảm thấy cô gái này tuy hơi ngốc nhưng nhìn vẫn rất thuận mắt: “Này, vẻ mặt của cô là sao? Vừa ý cùng một người đàn ông với bổn thiếu gia này là rất mất mặt à? Đây là vinh hạnh của cô đó có biết không?”
Chu Thanh Thanh run run hỏi: “Lâm Diễn cũng là GAY?”
Amen! Tung hoa! Một cô gái ngu ngốc đã chó ngáp phải ruồi tưởng mình thông minh lắm, cứ thế miên man đắm chìm trong tưởng tượng của bản thân, sau đó lâm vào ngõ cụt…
Tô Kế sững sờ, sau đó bật cười lớn: “Phụt ha ha ha…”
Cô gái này thật khiến người ta phải ôm bụng, đập bàn đập ghế mà cười!
Chu Thanh Thanh thì lại khổ sở muốn khóc, chớp chớp, nước mắt không khống chế được rầm rầm chảy xuống.
Hu hu hu hu…
Nhìn thấy Chu Thanh Thanh khóc, Tô Kế bắt đầu luống cuống: “Này, cô đừng khóc! Cô nghĩ đi đâu thế hả? Nếu tôi mà bẻ cong được anh ấy, thì có còn cần phải rút lui để đi câu cái con tôm sứt sẹo Hàn Duệ kia không?”
Trong phòng bếp, Lâm Diễn mơ hồ nghe thấy tiếng ồn ào, mặc kệ đang xào rau, vội vàng tắt bếp chạy tới, giận dữ nói: “Tô Kế cậu làm gì cô ấy vậy?”
Đẩy Tô Kế ra, sau đó vòng tay ôm Chu Thanh Thanh đang ngồi xổm dưới đất, giọng nói bất chợt trở nên vô cùng dịu dàng: “Cô bé ngốc này, sao lại khóc?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.