Chương 17:
Kim Sắc Dương Quang
20/07/2021
Sau cuộc khảo thí nhập môn kia, ba người mới Gintoki, Ertha và Lim đã chính thức trở thành học sinh của Zephyr, bắt đầu huấn luyện địa ngục mỗi ngày.
Trước kia, bọn họ tưởng tượng ra vô số các loại huấn luyện ma quỷ khác nhau, nhưng mà trên thực tế họ vẫn nghĩ quá nhẹ nhàng rồi.
Trình độ nghiêm khắc của Zephyr khiến bọn họ gần như muốn mất mạng. Ngay cả Gintoki cũng phải oán giận--- Ông già này còn tàn nhẫn hơn ông nội của mình nữa!!!
Tuy nhiên, tuy nói như thế nhưng Ertha và Lim lại rất chăm chỉ làm đến nơi đến chốn những nhiệm vụ mà Zephyr sắp xếp cho bọn họ. Zephyr đều nhìn thấy và rất vừa lòng với bọn họ.
Duy nhất chỉ có Gintoki.
Lúc thực lực của Ertha và Lim ngày càng tăng trưởng thì Gintoki đồng dạng cũng từ từ gia tăng--- công lực lười biếng của cậu.
Zephyr đối với việc này cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.
Trong một lần bắt tại trận hành vi lười biếng của Gintoki, Zephyr thở dài một tiếng nói:
“Thật là, rõ ràng năm đó ông nội nhóc rất chăm chỉ mà! Sao tới lượt nhóc lại biến thành thế này? Ông nội nhóc sẽ rất thất vọng đấy!!”
Bị treo ngược lên Gintoki mở to cặp mắt cá chết chế nhạo nói: “Đại khái vì lúc ông già đó di truyền xuống lại quên không di truyền gien chăm chỉ đi. Nói nữa thì ông định treo ngược tôi tới khi nào vậy?”
“Vốn định treo đến khi nhóc tỉnh lại mới thôi. Đáng tiếc nhóc hoàn toàn không định giả bộ ngoan ngoãn một chút, cảm thấy cứ tiếp tục như vậy sẽ hoàn toàn không có chút hiệu quả nào! Gintoki, nhóc cũng xem như có công tích vĩ đại đấy! Nhóc chính là học sinh đầu tiên khiến ta đây cảm thấy đau đầu như vậy!!!”
“Không không không, đó chỉ là do ông tiếp xúc với học sinh còn quá ít mà thôi! Học sinh nghịch ngợm hơn Gin-san có rất nhiều mà! Gin-san vậy đã xem như là dịu dàng rồi đó! Ít nhất không giống tên học sinh nào đó mỗi ngày trốn học đập kính rình coi nữ sinh thay quần áo.”
“Nếu nhóc thật sự dám làm như vậy thì ta ném thẳng nhóc xuống biển!!!”
“Nói cái gì vậy! Làm một thanh niên hoàn chỉnh, thỉnh thoảng sẽ ôm mấy ý nghĩ sắc tình là chuyện bình thường mà! Không bằng nói đây mới là chuyện bình thường nhất!”
“Nhóc căn bản là hoàn chỉnh quá mức rồi đấy? Nhóc mới bao lớn đâu chứ?”
“Ông không ngại thì đi hỏi mấy đứa học sinh nam của ông xem, đảm bảo toàn bộ bọn họ đều từng có ý nghĩ như vậy, thậm chí có vài người còn hành động nữa kìa!!!”
Đám học sinh nam bị kéo xuống nước tức khắc la lên.
“Không có đâu! Đừng có so sánh chúng ta với tên nhãi như cậu!”
“Đúng vậy, chúng ta là người đứng đắn! Sẽ không có chuyện tùy tiện đi rình coi đâu!!”
“Đúng vậy đó, nhiều nhất thì lúc phát hiện quần lót rơi xuống đất thì trộm giấu đi mà thôi!!”
Trong phút chốc, toàn bộ mọi người đều đưa ánh mắt nhìn về phía nam sinh “cất giấu quần lót” kia.
Lúc này nam sinh kia cũng ý thức được mình đã vô ý nói thật ra rồi, tức khắc hoang mang rối loạn cứu chữa lại: “A, không, cái kia, tôi chỉ nêu ví dụ thôi! Thật ra tôi chưa từng trải qua!”
Nhưng mà không có ai tin tưởng cậu ta hết. Ngay cả đám nữ sinh cũng dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn cậu ta.
Zephyr bó tay, mà Gintoki thì đổ dầu vào lửa nói: “Ông xem kìa, trong đám học sinh của ông vẫn có rất nhiều biến thái mà.”
“Đừng có chuyển đề tài! Bây giờ đang nói chuyện của nhóc!!”
Đối với hành vi dễ như trở bàn tay đã có thể chuyển đề tài của Gintoki, Zephyr cũng chỉ cảm thấy không nói nên lời.
“Nếu cậu cứ tiếp tục như vậy thì ta chỉ có thể đưa ra biện pháp cuối cùng!”
Nghe thấy Zephyr nói vậy, Gintoki chớp mắt hỏi:
“Cái gì? Rốt cuộc ông cũng quyết định đuổi Gin-san ra khỏi thuyền sao?”
“Đây chính là mục tiêu nhóc chờ mong sao?” Zephyr nhịn không được chế nhạo.
“Hừ, ông nội của nhóc đã phó thác nhóc cho ta rèn luyện, đừng cho rằng ta sẽ dễ dàng thả nhóc chạy!! Với lại, từ ngày ta nhận việc giảng dạy đến nay đã dạy qua biết bao nhiêu học sinh, nếu không có cách huấn luyện nhóc thành hải quân ưu tú thì sẽ ảnh hưởng đến danh dự của ta!!!”
Zephyr đột nhiên mở trói cho Gintoki. Gintoki còn chưa phản ứng lại, giây tiếp theo cậu chỉ cảm thấy cả người cứng đờ.
Không ngờ Zephyr lại cho Gintoki mặc một bộ vest bằng máy móc, cường lực cố định và trọng lượng của nó khiến Gintoki xém thì bị đè sát xuống đất.
“Đây là cái gì vậy??” Gintoki lớn tiếng hỏi.
“Đây là món đồ năm đó một tên nhà khoa học làm giúp ta, gọi là--- trang phục tu hành cường lực! Bên trong nó không chỉ có chứa trang bị trọng lực khiến nhóc lúc nào cũng bị áp lực siêu mạnh đè nặng, hơn nữa, quan trọng nhất chính là…”
Làm lơ nỗ lực cởi trang phục tu hành của Gintoki, đột nhiên Zephyr lấy ra một cái bàn phím, ấn một nút trên đó.
Trong phút chốc, Gintoki đột nhiên đứng lên hơn nữa còn nhanh chóng chạy hết một vòng con thuyền.
“Ô a a a a a--- Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy---”
“Cái này là nguyên bộ đó.” Tâm trạng của Zephyr sung sướng giải thích: “Chỉ cần làm xong những việc đã được thiết lập, cái trang phục tu hành này sẽ căn cứ theo động tác được chỉ thị mà tiến hành. Thế nào, đây đúng là đạo cụ tuyệt vời nhất đối với người thích lười biếng như nhóc đấy!!”
“Tuyệt vời cái quỷ----”
Gintoki không thể khống chế thân thể của mình chỉ có thể không ngừng chạy khắp nơi, cậu bắt đầu khóc ra nước mắt rồi.
Mà Zephyr hoàn toàn làm lơ vẻ mặt bi ai của Gintoki, nhìn bàn phím trong tay nói thầm:
“Ừ, rốt cuộc ngay từ đầu mà nghiêm khắc cũng không tốt, vậy chọn cái đơn giản vậy… Trước tiên cứ chạy hai trăm vòng là được.”
“Cái này mà đơn giản cái quỷ á? Ông đây là bồi dưỡng cái gì chứ? Dạy thành Baki* sao???”
*Baki: Là một manga với nhân vật chính là Baki không ngừng rèn luyện để nâng cao kỹ năng võ thuật của mình.
Zephyr vẫn tiếp tục phớt lờ Gintoki mà nhìn bàn phím trong tay nói thầm:
“Ừ, chạy xong thì hít đất 500 cái, gập bụng 500 cái và ngồi xổm bật lên 500 cái vậy. Tin chắc chưa đến ba năm, nhóc nhất định sẽ trở nên mạnh mẽ!”
“Đúng vậy! Nhất định có thể mạnh lên! Hơn nữa cùng với việc gia tăng sức mạnh thì chắc chắn sẽ biến thành đầu trọc!!!”
Nhưng mà mặc kệ Gintoki gào thét thế nào, cũng không thể thay đổi quyết tâm của Zephyr. Vì thế từ ngày đó trở đi, Gintoki đã bị bắt không ngừng chạy theo phương hướng “Đầu trọc mạnh nhất”.
Sớm biết có ngày như vậy, còn không bằng ngoan ngoãn nghe lời và đừng lười biếng ngay từ đầu!
Đây là kết luận thảm khốc mà Gintoki đúc kết ra được.
“Ha ha ha ha---”
Một tiếng cười vô cùng càn rỡ không hề kiêng nể chút nào truyền ra từ phòng Thủy sư Đô Đốc.
Trong nháy mắt Gintoki tức đến nổi gân xanh, trừng mắt nhìn ông già vô sỉ đang cười đến vô tâm vô phổi, cậu dữ tợn hét lên: “Ông già thúi cười đủ chưa? Biến ông thành Inuyashiki* bây giờ, đồ khốn!!”
*Inuyashiki: Manga ‘Ông bác siêu nhân’ nói về một ông già bị biến thành người máy.
“Gọi ai là đồ khốn đó hả tên nhãi ranh này!” Garp phẫn nộ tung một thiết quyền đánh Gintoki bay ra ngoài, nửa người dính vào vách tường.
Chẳng sợ đã quen với sự hỗ động của họ, nhưng Thủy sư Đô Đốc Sengoku vẫn không nhịn được mà nhíu mày.
“Này, Garp! Đừng tùy tiện phá hoại của công! Một hồi sửa lại cho tôi đấy!!”
“Có nghe không hả tên nhóc thối tha! Một hồi sửa lại cho ta đó!!” Garp không chút do dự đã đẩy việc cho Gintoki.
Gintoki thật vất vả mới kéo mình ra khỏi vách tường được, sắc mặt khó coi lẩm bẩm nói: “Nếu không phải mặc bộ đồ Iron Man này khiến cơ bắp đau nhức, thì ông đây đã sớm đá văng ông già này rồi! Mỗi ngày đều ăn bánh ngọt, sao không thấy ông trúng gió ngã xuống đi!”
Garp nghe được rõ ràng nên ném thẳng nửa cái bánh ngọt đang ăn vào đầu Gintoki:
“Tên khốn này nguyền rủa ai đó! Sao ta lại có một đứa cháu hỗn láo như vậy chứ?”
“Còn không phải bởi vì bản thân ông là một người ông nội vô sỉ sao!!” Gintoki giận sôi máu mắng: “Nhìn bộ dạng thê thảm của cháu nội mình lại có thể cười ha hả, người ông nội như vậy còn trông cậy cháu nội mình có thể ngoan ngoãn hiếu thuận sao!!! Con quyết định rồi, chẳng sợ dùng hết sức của mình cũng nhất định phải chọc ông tức chết!!”
“Cái gì? Con dám phát ra lời tuyên bố đại nghịch bất đạo như vậy sao? Đã vậy thì, ta cũng ra quyết sách mới, trước khi con tức chết ta thì ta đánh chết con mới được!!”
“Hai ông cháu các người đủ rồi đó!!! Đừng có đại náo trong phòng của người khác!!!”
Sengoku không nhịn được trực tiếp đấm hai quyền khiến Gintoki và Garp đang chuẩn bị đánh nhau đều ngã xuống đất.
Hai ông cháu xoa cục u to trên đầu, bất mãn nhìn Sengoku.
“Này, sao ông cũng nhúng tay vào vậy? Đừng tưởng mình là cấp trên thì tôi bỏ qua nha!! Rứt bộ râu bánh quai chèo của ông xuống, thêm mè rồi cầm đi chiên bây giờ!!!”
“Nhóc học ăn nói ở đâu vậy hả? Thật không ra gì!!”
“Sengoku!! Sao ông cũng đánh tôi luôn thế? Ông cũng trách tôi ăn bánh ngọt của ông sao? Cùng lắm thì lần sau tôi đem trà sang đây là được!”
“Ai thèm trà của ông chứ! Garp, ông cũng nghe tôi nói đi!!”
Sengoku thở dài nói:
“Thiệt là, hai người các ngươi tốt xấu gì cũng đã hai năm không gặp, không thể thẳng thắn với nhau một chút sao? Giống như ông cháu bình thường ở chung với không được sao?”
Gintoki và Garp trực tiếp quay mặt đi chỗ khác.
Bây giờ Gintoki đã mười ba tuổi, bước lên thuyền của Zephyr làm thực tập cũng được hai năm rồi. Nói cách khác, Gintoki đã mặc trang phục tu hành đặc chế được hai năm rồi.
Đối với Gintoki mà nói, đây là hai năm vô cùng thống khổ. Tuy nhiên vẫn có chuyện đáng vui mừng, ví dụ như tóc của Gintoki vẫn còn rậm rạp.
Bởi vì trước đó không lâu cậu bắt được một đám hải tặc, nên được Zephyr đặc biệt cho về. Lúc này Gintoki mới có thể nghỉ ngơi một chút.
Garp cảm thán: “Không hổ là Zephyr! Giao cho ông ta quả nhiên là yên tâm nhất!!”
“Ông già, đừng yên tâm! Sớm hay muộn gì ông cũng phải người đầu bạc tiễn kẻ đầu đen thôi!!”
“Con tóc đen chỗ nào!!” Garp tức khắc chế nhạo.
Sengoku trực tiếp làm lơ hai người lại cãi vã mà nghiêm túc nhắc nhở Gintoki: “Có chuyện này phải nhắc nhở nhóc một chút! Hôm nay sẽ có một nhân vật rất nguy hiểm đến đây. Nếu không có việc gì thì nhóc đừng đi lung tung biết không.”
“Nhân vật nguy hiểm?”
Sengoku gật đầu đáp: “Là nhân vật vừa nguy hiểm vừa ác liệt.”
“Tên đáng sợ gì đó, Gin-san sẽ không đi chọc đâu!” Gintoki vừa đi trên hành lang vừa cà lơ phất phơ lầm bầm nói: “So với nhân vật nguy hiểm, thì còn không bằng đi tìm dì Meha! Mà chắc dì ấy còn chưa về hưu…”
Lúc này, bên ngoài cửa sổ lại có một vài hình ảnh thu hút sự chú ý của Gintoki.
“Này, dừng tay--- a!!”
Một tên lính hải quân trong tay cầm quân đao chém một tên lính khác bị thương. Những người khác thấy thế muốn tiến đến ngăn cản nhưng phát hiện ra người kia lại vung đao về phía bọn họ.
“Ngươi, ngươi điên rồi sao?”
“Ta… Ta cũng không biết!! Không phải ta!! Thật sự không phải ta làm!!!”
Tên lính kia run rẩy, sắc mặt khủng hoảng hô lên.
“Cơ thể của ta, nó đột nhiên tự cử động… A A mau chạy đi!!”
Vừa dứt lời, anh ta lại chuẩn bị chém về phía một tên binh sĩ.
Phía dưới là một vùng quỷ khóc sói gào đầy thê lương, mà trên mái hiên có một tên đàn ông tóc vàng, mang kính râm và mặc áo khoác lông chim màu hồng. Anh ta vừa di chuyển ngón trỏ, ngón giữa và ngón út, vừa dùng ánh mắt thích thú nhìn những chuyện đang xảy ra, và phát ra tiếng cười quỷ dị “phu phu phu”.
Bất thình lình lúc này lại có nước giột từ trên xuống, toàn bộ đổ lên đầu của anh ta.
Đôi tay anh ta dừng lại, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về phía trên.
Chỉ thấy một đứa nhóc có mái tóc màu trắng bạc đang chớp mắt tỏ vẻ đáng yêu xin lỗi nói: “A, tôi đang lau cửa sổ không cẩn thận khiến cả thùng nước đổ xuống dưới. Thực xin lỗi nha đại ca!”
Trước kia, bọn họ tưởng tượng ra vô số các loại huấn luyện ma quỷ khác nhau, nhưng mà trên thực tế họ vẫn nghĩ quá nhẹ nhàng rồi.
Trình độ nghiêm khắc của Zephyr khiến bọn họ gần như muốn mất mạng. Ngay cả Gintoki cũng phải oán giận--- Ông già này còn tàn nhẫn hơn ông nội của mình nữa!!!
Tuy nhiên, tuy nói như thế nhưng Ertha và Lim lại rất chăm chỉ làm đến nơi đến chốn những nhiệm vụ mà Zephyr sắp xếp cho bọn họ. Zephyr đều nhìn thấy và rất vừa lòng với bọn họ.
Duy nhất chỉ có Gintoki.
Lúc thực lực của Ertha và Lim ngày càng tăng trưởng thì Gintoki đồng dạng cũng từ từ gia tăng--- công lực lười biếng của cậu.
Zephyr đối với việc này cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.
Trong một lần bắt tại trận hành vi lười biếng của Gintoki, Zephyr thở dài một tiếng nói:
“Thật là, rõ ràng năm đó ông nội nhóc rất chăm chỉ mà! Sao tới lượt nhóc lại biến thành thế này? Ông nội nhóc sẽ rất thất vọng đấy!!”
Bị treo ngược lên Gintoki mở to cặp mắt cá chết chế nhạo nói: “Đại khái vì lúc ông già đó di truyền xuống lại quên không di truyền gien chăm chỉ đi. Nói nữa thì ông định treo ngược tôi tới khi nào vậy?”
“Vốn định treo đến khi nhóc tỉnh lại mới thôi. Đáng tiếc nhóc hoàn toàn không định giả bộ ngoan ngoãn một chút, cảm thấy cứ tiếp tục như vậy sẽ hoàn toàn không có chút hiệu quả nào! Gintoki, nhóc cũng xem như có công tích vĩ đại đấy! Nhóc chính là học sinh đầu tiên khiến ta đây cảm thấy đau đầu như vậy!!!”
“Không không không, đó chỉ là do ông tiếp xúc với học sinh còn quá ít mà thôi! Học sinh nghịch ngợm hơn Gin-san có rất nhiều mà! Gin-san vậy đã xem như là dịu dàng rồi đó! Ít nhất không giống tên học sinh nào đó mỗi ngày trốn học đập kính rình coi nữ sinh thay quần áo.”
“Nếu nhóc thật sự dám làm như vậy thì ta ném thẳng nhóc xuống biển!!!”
“Nói cái gì vậy! Làm một thanh niên hoàn chỉnh, thỉnh thoảng sẽ ôm mấy ý nghĩ sắc tình là chuyện bình thường mà! Không bằng nói đây mới là chuyện bình thường nhất!”
“Nhóc căn bản là hoàn chỉnh quá mức rồi đấy? Nhóc mới bao lớn đâu chứ?”
“Ông không ngại thì đi hỏi mấy đứa học sinh nam của ông xem, đảm bảo toàn bộ bọn họ đều từng có ý nghĩ như vậy, thậm chí có vài người còn hành động nữa kìa!!!”
Đám học sinh nam bị kéo xuống nước tức khắc la lên.
“Không có đâu! Đừng có so sánh chúng ta với tên nhãi như cậu!”
“Đúng vậy, chúng ta là người đứng đắn! Sẽ không có chuyện tùy tiện đi rình coi đâu!!”
“Đúng vậy đó, nhiều nhất thì lúc phát hiện quần lót rơi xuống đất thì trộm giấu đi mà thôi!!”
Trong phút chốc, toàn bộ mọi người đều đưa ánh mắt nhìn về phía nam sinh “cất giấu quần lót” kia.
Lúc này nam sinh kia cũng ý thức được mình đã vô ý nói thật ra rồi, tức khắc hoang mang rối loạn cứu chữa lại: “A, không, cái kia, tôi chỉ nêu ví dụ thôi! Thật ra tôi chưa từng trải qua!”
Nhưng mà không có ai tin tưởng cậu ta hết. Ngay cả đám nữ sinh cũng dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn cậu ta.
Zephyr bó tay, mà Gintoki thì đổ dầu vào lửa nói: “Ông xem kìa, trong đám học sinh của ông vẫn có rất nhiều biến thái mà.”
“Đừng có chuyển đề tài! Bây giờ đang nói chuyện của nhóc!!”
Đối với hành vi dễ như trở bàn tay đã có thể chuyển đề tài của Gintoki, Zephyr cũng chỉ cảm thấy không nói nên lời.
“Nếu cậu cứ tiếp tục như vậy thì ta chỉ có thể đưa ra biện pháp cuối cùng!”
Nghe thấy Zephyr nói vậy, Gintoki chớp mắt hỏi:
“Cái gì? Rốt cuộc ông cũng quyết định đuổi Gin-san ra khỏi thuyền sao?”
“Đây chính là mục tiêu nhóc chờ mong sao?” Zephyr nhịn không được chế nhạo.
“Hừ, ông nội của nhóc đã phó thác nhóc cho ta rèn luyện, đừng cho rằng ta sẽ dễ dàng thả nhóc chạy!! Với lại, từ ngày ta nhận việc giảng dạy đến nay đã dạy qua biết bao nhiêu học sinh, nếu không có cách huấn luyện nhóc thành hải quân ưu tú thì sẽ ảnh hưởng đến danh dự của ta!!!”
Zephyr đột nhiên mở trói cho Gintoki. Gintoki còn chưa phản ứng lại, giây tiếp theo cậu chỉ cảm thấy cả người cứng đờ.
Không ngờ Zephyr lại cho Gintoki mặc một bộ vest bằng máy móc, cường lực cố định và trọng lượng của nó khiến Gintoki xém thì bị đè sát xuống đất.
“Đây là cái gì vậy??” Gintoki lớn tiếng hỏi.
“Đây là món đồ năm đó một tên nhà khoa học làm giúp ta, gọi là--- trang phục tu hành cường lực! Bên trong nó không chỉ có chứa trang bị trọng lực khiến nhóc lúc nào cũng bị áp lực siêu mạnh đè nặng, hơn nữa, quan trọng nhất chính là…”
Làm lơ nỗ lực cởi trang phục tu hành của Gintoki, đột nhiên Zephyr lấy ra một cái bàn phím, ấn một nút trên đó.
Trong phút chốc, Gintoki đột nhiên đứng lên hơn nữa còn nhanh chóng chạy hết một vòng con thuyền.
“Ô a a a a a--- Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy---”
“Cái này là nguyên bộ đó.” Tâm trạng của Zephyr sung sướng giải thích: “Chỉ cần làm xong những việc đã được thiết lập, cái trang phục tu hành này sẽ căn cứ theo động tác được chỉ thị mà tiến hành. Thế nào, đây đúng là đạo cụ tuyệt vời nhất đối với người thích lười biếng như nhóc đấy!!”
“Tuyệt vời cái quỷ----”
Gintoki không thể khống chế thân thể của mình chỉ có thể không ngừng chạy khắp nơi, cậu bắt đầu khóc ra nước mắt rồi.
Mà Zephyr hoàn toàn làm lơ vẻ mặt bi ai của Gintoki, nhìn bàn phím trong tay nói thầm:
“Ừ, rốt cuộc ngay từ đầu mà nghiêm khắc cũng không tốt, vậy chọn cái đơn giản vậy… Trước tiên cứ chạy hai trăm vòng là được.”
“Cái này mà đơn giản cái quỷ á? Ông đây là bồi dưỡng cái gì chứ? Dạy thành Baki* sao???”
*Baki: Là một manga với nhân vật chính là Baki không ngừng rèn luyện để nâng cao kỹ năng võ thuật của mình.
Zephyr vẫn tiếp tục phớt lờ Gintoki mà nhìn bàn phím trong tay nói thầm:
“Ừ, chạy xong thì hít đất 500 cái, gập bụng 500 cái và ngồi xổm bật lên 500 cái vậy. Tin chắc chưa đến ba năm, nhóc nhất định sẽ trở nên mạnh mẽ!”
“Đúng vậy! Nhất định có thể mạnh lên! Hơn nữa cùng với việc gia tăng sức mạnh thì chắc chắn sẽ biến thành đầu trọc!!!”
Nhưng mà mặc kệ Gintoki gào thét thế nào, cũng không thể thay đổi quyết tâm của Zephyr. Vì thế từ ngày đó trở đi, Gintoki đã bị bắt không ngừng chạy theo phương hướng “Đầu trọc mạnh nhất”.
Sớm biết có ngày như vậy, còn không bằng ngoan ngoãn nghe lời và đừng lười biếng ngay từ đầu!
Đây là kết luận thảm khốc mà Gintoki đúc kết ra được.
“Ha ha ha ha---”
Một tiếng cười vô cùng càn rỡ không hề kiêng nể chút nào truyền ra từ phòng Thủy sư Đô Đốc.
Trong nháy mắt Gintoki tức đến nổi gân xanh, trừng mắt nhìn ông già vô sỉ đang cười đến vô tâm vô phổi, cậu dữ tợn hét lên: “Ông già thúi cười đủ chưa? Biến ông thành Inuyashiki* bây giờ, đồ khốn!!”
*Inuyashiki: Manga ‘Ông bác siêu nhân’ nói về một ông già bị biến thành người máy.
“Gọi ai là đồ khốn đó hả tên nhãi ranh này!” Garp phẫn nộ tung một thiết quyền đánh Gintoki bay ra ngoài, nửa người dính vào vách tường.
Chẳng sợ đã quen với sự hỗ động của họ, nhưng Thủy sư Đô Đốc Sengoku vẫn không nhịn được mà nhíu mày.
“Này, Garp! Đừng tùy tiện phá hoại của công! Một hồi sửa lại cho tôi đấy!!”
“Có nghe không hả tên nhóc thối tha! Một hồi sửa lại cho ta đó!!” Garp không chút do dự đã đẩy việc cho Gintoki.
Gintoki thật vất vả mới kéo mình ra khỏi vách tường được, sắc mặt khó coi lẩm bẩm nói: “Nếu không phải mặc bộ đồ Iron Man này khiến cơ bắp đau nhức, thì ông đây đã sớm đá văng ông già này rồi! Mỗi ngày đều ăn bánh ngọt, sao không thấy ông trúng gió ngã xuống đi!”
Garp nghe được rõ ràng nên ném thẳng nửa cái bánh ngọt đang ăn vào đầu Gintoki:
“Tên khốn này nguyền rủa ai đó! Sao ta lại có một đứa cháu hỗn láo như vậy chứ?”
“Còn không phải bởi vì bản thân ông là một người ông nội vô sỉ sao!!” Gintoki giận sôi máu mắng: “Nhìn bộ dạng thê thảm của cháu nội mình lại có thể cười ha hả, người ông nội như vậy còn trông cậy cháu nội mình có thể ngoan ngoãn hiếu thuận sao!!! Con quyết định rồi, chẳng sợ dùng hết sức của mình cũng nhất định phải chọc ông tức chết!!”
“Cái gì? Con dám phát ra lời tuyên bố đại nghịch bất đạo như vậy sao? Đã vậy thì, ta cũng ra quyết sách mới, trước khi con tức chết ta thì ta đánh chết con mới được!!”
“Hai ông cháu các người đủ rồi đó!!! Đừng có đại náo trong phòng của người khác!!!”
Sengoku không nhịn được trực tiếp đấm hai quyền khiến Gintoki và Garp đang chuẩn bị đánh nhau đều ngã xuống đất.
Hai ông cháu xoa cục u to trên đầu, bất mãn nhìn Sengoku.
“Này, sao ông cũng nhúng tay vào vậy? Đừng tưởng mình là cấp trên thì tôi bỏ qua nha!! Rứt bộ râu bánh quai chèo của ông xuống, thêm mè rồi cầm đi chiên bây giờ!!!”
“Nhóc học ăn nói ở đâu vậy hả? Thật không ra gì!!”
“Sengoku!! Sao ông cũng đánh tôi luôn thế? Ông cũng trách tôi ăn bánh ngọt của ông sao? Cùng lắm thì lần sau tôi đem trà sang đây là được!”
“Ai thèm trà của ông chứ! Garp, ông cũng nghe tôi nói đi!!”
Sengoku thở dài nói:
“Thiệt là, hai người các ngươi tốt xấu gì cũng đã hai năm không gặp, không thể thẳng thắn với nhau một chút sao? Giống như ông cháu bình thường ở chung với không được sao?”
Gintoki và Garp trực tiếp quay mặt đi chỗ khác.
Bây giờ Gintoki đã mười ba tuổi, bước lên thuyền của Zephyr làm thực tập cũng được hai năm rồi. Nói cách khác, Gintoki đã mặc trang phục tu hành đặc chế được hai năm rồi.
Đối với Gintoki mà nói, đây là hai năm vô cùng thống khổ. Tuy nhiên vẫn có chuyện đáng vui mừng, ví dụ như tóc của Gintoki vẫn còn rậm rạp.
Bởi vì trước đó không lâu cậu bắt được một đám hải tặc, nên được Zephyr đặc biệt cho về. Lúc này Gintoki mới có thể nghỉ ngơi một chút.
Garp cảm thán: “Không hổ là Zephyr! Giao cho ông ta quả nhiên là yên tâm nhất!!”
“Ông già, đừng yên tâm! Sớm hay muộn gì ông cũng phải người đầu bạc tiễn kẻ đầu đen thôi!!”
“Con tóc đen chỗ nào!!” Garp tức khắc chế nhạo.
Sengoku trực tiếp làm lơ hai người lại cãi vã mà nghiêm túc nhắc nhở Gintoki: “Có chuyện này phải nhắc nhở nhóc một chút! Hôm nay sẽ có một nhân vật rất nguy hiểm đến đây. Nếu không có việc gì thì nhóc đừng đi lung tung biết không.”
“Nhân vật nguy hiểm?”
Sengoku gật đầu đáp: “Là nhân vật vừa nguy hiểm vừa ác liệt.”
“Tên đáng sợ gì đó, Gin-san sẽ không đi chọc đâu!” Gintoki vừa đi trên hành lang vừa cà lơ phất phơ lầm bầm nói: “So với nhân vật nguy hiểm, thì còn không bằng đi tìm dì Meha! Mà chắc dì ấy còn chưa về hưu…”
Lúc này, bên ngoài cửa sổ lại có một vài hình ảnh thu hút sự chú ý của Gintoki.
“Này, dừng tay--- a!!”
Một tên lính hải quân trong tay cầm quân đao chém một tên lính khác bị thương. Những người khác thấy thế muốn tiến đến ngăn cản nhưng phát hiện ra người kia lại vung đao về phía bọn họ.
“Ngươi, ngươi điên rồi sao?”
“Ta… Ta cũng không biết!! Không phải ta!! Thật sự không phải ta làm!!!”
Tên lính kia run rẩy, sắc mặt khủng hoảng hô lên.
“Cơ thể của ta, nó đột nhiên tự cử động… A A mau chạy đi!!”
Vừa dứt lời, anh ta lại chuẩn bị chém về phía một tên binh sĩ.
Phía dưới là một vùng quỷ khóc sói gào đầy thê lương, mà trên mái hiên có một tên đàn ông tóc vàng, mang kính râm và mặc áo khoác lông chim màu hồng. Anh ta vừa di chuyển ngón trỏ, ngón giữa và ngón út, vừa dùng ánh mắt thích thú nhìn những chuyện đang xảy ra, và phát ra tiếng cười quỷ dị “phu phu phu”.
Bất thình lình lúc này lại có nước giột từ trên xuống, toàn bộ đổ lên đầu của anh ta.
Đôi tay anh ta dừng lại, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về phía trên.
Chỉ thấy một đứa nhóc có mái tóc màu trắng bạc đang chớp mắt tỏ vẻ đáng yêu xin lỗi nói: “A, tôi đang lau cửa sổ không cẩn thận khiến cả thùng nước đổ xuống dưới. Thực xin lỗi nha đại ca!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.