Chương 26:
Kim Sắc Dương Quang
24/07/2021
Từ sau lần đó, mỗi buổi tối Gintoki đều kéo Spandam đi tìm một lần, đáng tiếc ngoại trừ daifuku nhân đậu ra thì không có thu hoạch được gì khác. Mà mỗi ngày số người biến mất lại càng gia tăng.
Càng ngày Gintoki càng cảm thấy không được bình thường.
Cho đến một buổi tối đã có chuyện xảy ra.
Vốn dĩ Gintoki đang ngủ thì đột nhiên nghe thấy có vài tiếng sột soạt.
Gintoki nghi ngờ ngồi dậy thì nhìn thấy Spandam bình thường luôn ngủ say lúc này lại ngồi dậy rồi bỏ ra ngoài.
“Tiểu đêm sao? Không đúng…”
Gintoki nhìn thoáng qua đôi dép lào vẫn còn đặt dưới giường của anh ta--- Spandam đi chân trần ra ngoài. Ý thức được có chuyện không bình thường, Gintoki tức khắc xuống giường đi theo.
Spandam đi vào giữa rừng cây--- Đây chính là mảnh đất mỗi đêm anh ta và Gintoki đến để tìm người.
Gintoki một đường đi theo sau lưng anh ta, mối nghi ngờ trong lòng cũng càng lúc càng lớn.
‘Đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ Itsuki và những người khác cũng biến mất như thế này sao?’
Gintoki ngẫm một lát rồi định chuẩn bị tiến lên một bước đuổi kịp. Chợt lúc này lại cảm thấy sau lưng mình hơi nặng.
“Ông già?”
Cho dù đã mắc bệnh đãng trí nặng nhưng lực tay vẫn rất mạnh, thầy Long run rẩy há miệng cười lộ ra hàm răng không còn mấy cái của mình, rồi nói: “Juany, muốn ăn daifuku nhân đậu sao?”
“Ai là Juany chứ, đã nói tôi là Gintoki rồi mà!!!” Gintoki quyết đoán nói: “Tôi muốn daifuku nhân đậu nhưng trước để đó đi, bây giờ không rảnh ăn.”
Cậu lại lần nữa nhìn Spandam rồi phát hiện vẫn còn chưa bị lạc mất, nên cậu lại lần nữa chạy lên hai bước, còn túm lấy thầy Long trên lưng xuống.
“Ông không ngủ được à? Bây giờ mấy giờ rồi chứ… Mau về nhà ngủ đi! Nếu không sẽ càng đãng trí hơn đấy! Sẽ trở nên đãng trí tới mức lúc xuống dưới gặp lại bạn già cũng không nhận ra được đấy! Nên cứ về đi!”
Gintoki lải nhải một lát rồi mặc kệ thầy Long mà đuổi theo Spandam.
Chỉ thấy Spandam dừng lại trước một gò đất. Sau đó anh ta ngồi xổm xuống, bắt đầu không ngừng bới thảm cỏ lên.
Một lát sau dưới thảm cỏ hiện lên một cái giếng.
Cậu thấy Spandam chuẩn bị nhảy xuống thì lao đến túm anh ta lại gọi:
“Này này này, tỉnh tỉnh!”
Spandam cũng không phản ứng lại, giống như một cỗ thi thể vậy.
“Tỉnh tỉnh--” Cậu dứt khoát tát cho anh ta vài cái.
Spandam vẫn không có chút phản ứng nào.
“Tỉnh lại cho tôi, tên khốn này!” Cậu lại túm lấy anh ta rồi vật ngược ra sau.
Nhưng Spandam trước sau vẫn không hề có chút phản ứng nào.
“Tỉnh đi tỉnh đi!” Cậu vừa la lên vừa không đừng đập đầu anh ta vào cái cây bên cạnh.
Dù vậy Spandam vẫn không hề phản ứng lại.
“Không được rồi, như vậy thì…” Gintoki nhìn Spandam đang nằm dài trên đất nói thầm.
Cậu im lặng một lát rồi đột nhiên giơ thanh đao lên cắm thẳng vào cúc hoa của Spandam.
Anh ta tức khắc giống như zombie sống lại nhảy dựng lên hét thất thanh.
“À, anh tỉnh rồi.”
Spandam kề sát mặt Gintoki dùng giọng điệu nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta biết ngay mà, làm gì có bệnh trĩ nào chứ… Lúc trước ngươi cũng làm vậy với ta chứ gì???”
“Hả? Không không không, ảo giác đó, toàn bộ đều cho anh bị ảo giác thôi.”
“Ảo giác cái quái gì chứ!!! Ngươi cho rằng ta là đồ ngốc sao???”
“Thôi, so với việc cứ đứng đây trách mắng tôi thì không bằng trước tiên nhìn xung quanh của anh xem.”
Lúc này, Spandam mới kinh ngạc phát hiện mình không nằm trong phòng mà đang đứng giữa rừng cây u ám.
“Hả? Sao lại thế này? Vì sao ta lại ở đây? Ta không phải đang ngủ sao?”
“Quả nhiên không phải anh tự đi. Nhưng mà, ít nhiều gì cũng nhờ vào hành động kỳ quái này của anh đã giúp tôi tìm được nơi chúng ta luôn tìm kiếm rồi.” Gintoki đi tới bên cạnh miệng giếng thăm dò, bên trong chỉ có một mảnh hắc ám, không thấy rõ cái gì.
“Là, là cái này sao? Ta, ta tìm được sao? Nhưng mà… Sao ta biết chứ?” Spandam nghi ngờ khó hiểu hỏi.
Nhưng Gintoki cũng không thể trả lời vấn đề này. Đột nhiên lúc này, cậu chú ý thấy có một thứ gì đó màu đen đang di chuyển bên tay của Spandam.
Cậu giơ tay bắt lấy thì thấy trong tay mình là một con kiến nhỏ.
Spandam thấy vậy thì cất giọng chán ghét nói:
“A, gớm chết đi được! Bởi vậy nên ta mới ghét rừng rậm nhất đấy!!!”
“Chẳng lẽ…”
Nghe thấy Gintoki nói thầm, Spandam nghi ngờ hỏi: “Hả? Chẳng lẽ cái gì?”
“...Không có gì.” Gintoki trực tiếp bóp chết con kiến rồi lại nhìn về phía miệng giếng.
Spandam có chút do dự hỏi:
“Ngươi… Không phải muốn vào đó chứ?”
Thấy Gintoki không trả lời, Spandam vội nói: “Ngươi muốn vào thì tự đi một mình đi nha, ta tuyệt đối không đi theo đâu!!”
Gintoki đột nhiên mỉm cười nói:
“Ái chà, anh nói cái gì vậy? Không phải từ trước đến nay chúng ta đều là huynh đệ có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu sao? Anh còn đặc biệt sắp xếp chức Phó CP5 cho tôi mà!!”
“Ai là huynh đệ tốt với ngươi chứ? Ta hoàn toàn bị bắt buộc mà!!!” Spandam ra sức oán giận.
“Cái gọi là huynh đệ, chính là xây dựng từ cưỡng bách và bị cưỡng bách đó.”
“Ngươi chơi ta hả???”
“Tóm lại, anh đi xuống quan sát tình hình cho tôi đi. Dù sao vốn dĩ khi nãy anh cũng chuẩn bị xuống đó mà. Coi như tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ vừa rồi thôi.” Gintoki vừa đẩy Spandam xuống giếng vừa khuyên.
Spandam nhảy ra chỗ khác gào lên: “Đừng nói giỡn chứ! Muốn đi thì tự ngươi đi đi!! Ta không cần đâu!! Thấy thế nào thì cái đó cũng là bẫy, còn chính là cái dạng mà một khi vào là chết chắc nữa!!!”
“Sao anh có thể lạnh lùng vậy chứ? Tôi chỉ là một đứa con nít mà thôi!”
“Đừng có vào lúc này mà cường điệu mình là con nít! Tự ngươi nói coi có khi nào ngươi làm mấy chuyện giống con nít chưa? Cho dù ngươi là trẻ con thì cũng là đồ quái vật trẻ con!!!”
Gintoki và Spandam đang ồn ào đẩy qua đẩy lại, không ngừng muốn đẩy đối phương xuống giếng thì đúng lúc này hai người cảm thấy sau lưng có một lực đẩy mạnh đến. Giây kế tiếp cả hai đã cùng nhau rơi xuống giếng.
“A a a a a a-----”
Gintoki và Spandam không ngừng rơi tự do, ngay khi họ sắp đụng đến đáy giếng thì hình như có thứ gì đó câu lấy họ, giúp họ đứng vững trên đất.
Nhìn mặt đất cách mình trong gang tấc, trong lòng Gintoki còn sợ hãi thở dài một tiếng: “Ôi trời… Nguy hiểm thật đó…”
“Này, anh không sao chứ…”
Cậu quay đầu lại định nhìn Spandam vẫn luôn không nói gì, thì thấy anh ta đã trợn trắng hai mắt, miệng sùi bọt mép ngất rồi.
“Cái tên này thật đúng là vô dụng mà!!!” Cậu ghét bỏ chế nhạo một câu rồi cúi đầu nhìn sợi dây móc lấy quần áo mình, lại không ngờ rằng đó là dây câu cá.
Lúc này, một vật thể nhỏ rơi xuống xuất hiện trước mặt Gintoki. Nhìn thấy ông ta, cậu lắp bắp kinh hãi nói:
“Ông già? Không phải kêu ông về nhà ngủ rồi sao? Sao ông lại xuống đây?”
Thầy Long vẫn run rẩy như trước, trong tay còn cầm cần câu.
“Đói bụng… Câu tôm hùm đất…”
“Cho nên ông coi chúng tôi là tôm hùm đất sao? Còn biến chúng tôi thành mồi câu tôm hùm đất nữa hả cái ông già này?” Gintoki tức giận mắng.
Không cần nghĩ nhiều nữa cái lực mạnh đẩy cậu khi nãy chắc chắn là do ông già này tạo ra.
Gintoki gần như muốn che mặt hét lên, rõ ràng cậu đâu có định vào đây đâu chứ.
Nhưng mà, giống như Gintoki nghĩ, dưới giếng quả thật khác một trời một vực với trên miệng giếng nhìn xuống--- Không ngờ bên dưới lại có tồn tại một căn cứ có phạm vi cực kỳ lớn.
Đèn đuốc sáng trưng hoàn toàn không có tăm tối như phía trên nhìn thấy.
Không biết vách tường dùng vật liệu gì xây thành mà nhìn có vẻ rất kiên cố.
Là một nơi rất đáng nghi.
Sau khi thầy Long thu dây câu cá lại, Gintoki thở dài rồi từ từ bò dậy.
Tuy rằng vốn dĩ cậu không định làm vậy nhưng nếu đã vào rồi thì dứt khoát đi xem thử.
Spandam cảm thấy từ khi mình đến nơi này thì đã rất xui xẻo rồi.
Mà xui xẻo nhất chính là quen biết với tên quỷ nhỏ ác ma đầu bạc này. Rõ ràng trước giờ mọi người luôn tôn kính mình, làm gì có ai dám không nể mặt mình chứ. Kết quả tên quỷ nhỏ này lại năm lần bảy lượt khiêu khích mình, thật quá sức đáng giận mà…
Spandam còn đang vọng tưởng trong đầu làm sao để chỉnh đốn Gintoki đến mức khiến cậu phải kêu cha gọi mẹ, kết quả Gintoki đang đi đằng trước đột nhiên dừng lại.
“Oa oa, ta không có nghĩ cái gì hết!!!”
Spandam chợt lùi về sau một bước rồi ôm đầu ngồi xổm xuống đất hét lên, khiến Gintoki không biết nói gì.
“Này, đang gì vậy?”
Thấy Gintoki hình như không định đánh anh ta, thì Spandam lặng lẽ ngẩng đầu lên, lại thấy Gintoki đang âm thầm đứng ở góc rẽ quan sát tình hình bên kia.
Spandam nghi ngờ tiến lên hỏi: “Nhìn cái gì vậy? Có thứ gì xuất hiện sao?”
Chỉ thấy bên kia có một con đường còn lớn hơn con đường trước đó họ đi qua, vả lại không hiểu vì sao bên trên tường còn có vô số lỗ nhỏ màu đen.
“Làm gì vậy? Không phải không có gì sao?”
“À, đâu có…”
Gintoki dừng mắt nhìn những cái lỗ đen trên vách tường kia một lát, rồi cười tủm tỉm quay dầu lại nhìn Spandam.
Spandam thấy nụ cười này của Gintoki thì cảm thấy sởn hết tóc gáy, anh ta run rẩy hỏi: “Ngươi, ngươi, ngươi lại có ý đồ xấu xa gì?”
“Thấy ghét thật chứ, sao tôi lại có ý đồ xấu xa gì chứ?” Gintoki vỗ vai Spandam rồi cười tủm tỉm nói: “Chỉ là, thật ra Gin-san mắc hội chứng sợ lỗ tròn cho nên không dám nhìn cái vách tường đằng kia. Vậy nên anh có thể giúp tôi đi xem thử tình huống bên đó không?”
Spandam tin mới sợ.
“Ta không đi!!”
Gintoki trực tiếp phớt lờ lời từ chối của Spandam mà giơ chân đá anh ta qua đó.
Spandam bị đá đến con đường kỳ quái kia, tức khắc sợ tới mức nhắm chặt mắt ôm đầu hét lên.
Nhưng qua một lúc sau, anh ta lại phát hiện không có chuyện gì xảy ra nên tức khắc thả lỏng cười nói:
“Ha ha… Ta, ta đã nói rồi mà, căn bản đâu có chuyện gì đâu!”
Spandam còn bắt đầu khoe khoang tùy ý đi lại khắp nói, thậm chí còn sờ mấy cái lỗ đen trên vách tường.
“Xì, chẳng qua là vật trang trí thôi mà.”
Đột nhiên cơn đau đớn truyền từ lưng đến khiến Spandam nhíu mày quay đầu lại, sau đó tức khắc sợ đến cứng đờ người.
Sau lưng anh ta đang có vô số kiến bò lên, hơn nữa chúng còn đang không ngừng ăn mòn quần áo sau lưng rồi thẳng đến da thịt trên người.
“A a a a a----”
Spandam sợ tới mức điên cuồng chạy về phía Gintoki.
Gintoki cũng bị đàn kiến rậm rạp kia dọa nên vội vàng cõng theo thầy Long chạy như điên.
“Đừng chạy nữa! Mau tới giúp ta đi!!!”
“Ngươi mới đừng chạy nữa đó!!! Đừng đuổi theo ta nữa!!!”
Rốt cuộc, dưới sự chạy loạn của họ thì họ đã tìm được một hồ nước và không chút do dự nhảy vào.
Càng ngày Gintoki càng cảm thấy không được bình thường.
Cho đến một buổi tối đã có chuyện xảy ra.
Vốn dĩ Gintoki đang ngủ thì đột nhiên nghe thấy có vài tiếng sột soạt.
Gintoki nghi ngờ ngồi dậy thì nhìn thấy Spandam bình thường luôn ngủ say lúc này lại ngồi dậy rồi bỏ ra ngoài.
“Tiểu đêm sao? Không đúng…”
Gintoki nhìn thoáng qua đôi dép lào vẫn còn đặt dưới giường của anh ta--- Spandam đi chân trần ra ngoài. Ý thức được có chuyện không bình thường, Gintoki tức khắc xuống giường đi theo.
Spandam đi vào giữa rừng cây--- Đây chính là mảnh đất mỗi đêm anh ta và Gintoki đến để tìm người.
Gintoki một đường đi theo sau lưng anh ta, mối nghi ngờ trong lòng cũng càng lúc càng lớn.
‘Đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ Itsuki và những người khác cũng biến mất như thế này sao?’
Gintoki ngẫm một lát rồi định chuẩn bị tiến lên một bước đuổi kịp. Chợt lúc này lại cảm thấy sau lưng mình hơi nặng.
“Ông già?”
Cho dù đã mắc bệnh đãng trí nặng nhưng lực tay vẫn rất mạnh, thầy Long run rẩy há miệng cười lộ ra hàm răng không còn mấy cái của mình, rồi nói: “Juany, muốn ăn daifuku nhân đậu sao?”
“Ai là Juany chứ, đã nói tôi là Gintoki rồi mà!!!” Gintoki quyết đoán nói: “Tôi muốn daifuku nhân đậu nhưng trước để đó đi, bây giờ không rảnh ăn.”
Cậu lại lần nữa nhìn Spandam rồi phát hiện vẫn còn chưa bị lạc mất, nên cậu lại lần nữa chạy lên hai bước, còn túm lấy thầy Long trên lưng xuống.
“Ông không ngủ được à? Bây giờ mấy giờ rồi chứ… Mau về nhà ngủ đi! Nếu không sẽ càng đãng trí hơn đấy! Sẽ trở nên đãng trí tới mức lúc xuống dưới gặp lại bạn già cũng không nhận ra được đấy! Nên cứ về đi!”
Gintoki lải nhải một lát rồi mặc kệ thầy Long mà đuổi theo Spandam.
Chỉ thấy Spandam dừng lại trước một gò đất. Sau đó anh ta ngồi xổm xuống, bắt đầu không ngừng bới thảm cỏ lên.
Một lát sau dưới thảm cỏ hiện lên một cái giếng.
Cậu thấy Spandam chuẩn bị nhảy xuống thì lao đến túm anh ta lại gọi:
“Này này này, tỉnh tỉnh!”
Spandam cũng không phản ứng lại, giống như một cỗ thi thể vậy.
“Tỉnh tỉnh--” Cậu dứt khoát tát cho anh ta vài cái.
Spandam vẫn không có chút phản ứng nào.
“Tỉnh lại cho tôi, tên khốn này!” Cậu lại túm lấy anh ta rồi vật ngược ra sau.
Nhưng Spandam trước sau vẫn không hề có chút phản ứng nào.
“Tỉnh đi tỉnh đi!” Cậu vừa la lên vừa không đừng đập đầu anh ta vào cái cây bên cạnh.
Dù vậy Spandam vẫn không hề phản ứng lại.
“Không được rồi, như vậy thì…” Gintoki nhìn Spandam đang nằm dài trên đất nói thầm.
Cậu im lặng một lát rồi đột nhiên giơ thanh đao lên cắm thẳng vào cúc hoa của Spandam.
Anh ta tức khắc giống như zombie sống lại nhảy dựng lên hét thất thanh.
“À, anh tỉnh rồi.”
Spandam kề sát mặt Gintoki dùng giọng điệu nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta biết ngay mà, làm gì có bệnh trĩ nào chứ… Lúc trước ngươi cũng làm vậy với ta chứ gì???”
“Hả? Không không không, ảo giác đó, toàn bộ đều cho anh bị ảo giác thôi.”
“Ảo giác cái quái gì chứ!!! Ngươi cho rằng ta là đồ ngốc sao???”
“Thôi, so với việc cứ đứng đây trách mắng tôi thì không bằng trước tiên nhìn xung quanh của anh xem.”
Lúc này, Spandam mới kinh ngạc phát hiện mình không nằm trong phòng mà đang đứng giữa rừng cây u ám.
“Hả? Sao lại thế này? Vì sao ta lại ở đây? Ta không phải đang ngủ sao?”
“Quả nhiên không phải anh tự đi. Nhưng mà, ít nhiều gì cũng nhờ vào hành động kỳ quái này của anh đã giúp tôi tìm được nơi chúng ta luôn tìm kiếm rồi.” Gintoki đi tới bên cạnh miệng giếng thăm dò, bên trong chỉ có một mảnh hắc ám, không thấy rõ cái gì.
“Là, là cái này sao? Ta, ta tìm được sao? Nhưng mà… Sao ta biết chứ?” Spandam nghi ngờ khó hiểu hỏi.
Nhưng Gintoki cũng không thể trả lời vấn đề này. Đột nhiên lúc này, cậu chú ý thấy có một thứ gì đó màu đen đang di chuyển bên tay của Spandam.
Cậu giơ tay bắt lấy thì thấy trong tay mình là một con kiến nhỏ.
Spandam thấy vậy thì cất giọng chán ghét nói:
“A, gớm chết đi được! Bởi vậy nên ta mới ghét rừng rậm nhất đấy!!!”
“Chẳng lẽ…”
Nghe thấy Gintoki nói thầm, Spandam nghi ngờ hỏi: “Hả? Chẳng lẽ cái gì?”
“...Không có gì.” Gintoki trực tiếp bóp chết con kiến rồi lại nhìn về phía miệng giếng.
Spandam có chút do dự hỏi:
“Ngươi… Không phải muốn vào đó chứ?”
Thấy Gintoki không trả lời, Spandam vội nói: “Ngươi muốn vào thì tự đi một mình đi nha, ta tuyệt đối không đi theo đâu!!”
Gintoki đột nhiên mỉm cười nói:
“Ái chà, anh nói cái gì vậy? Không phải từ trước đến nay chúng ta đều là huynh đệ có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu sao? Anh còn đặc biệt sắp xếp chức Phó CP5 cho tôi mà!!”
“Ai là huynh đệ tốt với ngươi chứ? Ta hoàn toàn bị bắt buộc mà!!!” Spandam ra sức oán giận.
“Cái gọi là huynh đệ, chính là xây dựng từ cưỡng bách và bị cưỡng bách đó.”
“Ngươi chơi ta hả???”
“Tóm lại, anh đi xuống quan sát tình hình cho tôi đi. Dù sao vốn dĩ khi nãy anh cũng chuẩn bị xuống đó mà. Coi như tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ vừa rồi thôi.” Gintoki vừa đẩy Spandam xuống giếng vừa khuyên.
Spandam nhảy ra chỗ khác gào lên: “Đừng nói giỡn chứ! Muốn đi thì tự ngươi đi đi!! Ta không cần đâu!! Thấy thế nào thì cái đó cũng là bẫy, còn chính là cái dạng mà một khi vào là chết chắc nữa!!!”
“Sao anh có thể lạnh lùng vậy chứ? Tôi chỉ là một đứa con nít mà thôi!”
“Đừng có vào lúc này mà cường điệu mình là con nít! Tự ngươi nói coi có khi nào ngươi làm mấy chuyện giống con nít chưa? Cho dù ngươi là trẻ con thì cũng là đồ quái vật trẻ con!!!”
Gintoki và Spandam đang ồn ào đẩy qua đẩy lại, không ngừng muốn đẩy đối phương xuống giếng thì đúng lúc này hai người cảm thấy sau lưng có một lực đẩy mạnh đến. Giây kế tiếp cả hai đã cùng nhau rơi xuống giếng.
“A a a a a a-----”
Gintoki và Spandam không ngừng rơi tự do, ngay khi họ sắp đụng đến đáy giếng thì hình như có thứ gì đó câu lấy họ, giúp họ đứng vững trên đất.
Nhìn mặt đất cách mình trong gang tấc, trong lòng Gintoki còn sợ hãi thở dài một tiếng: “Ôi trời… Nguy hiểm thật đó…”
“Này, anh không sao chứ…”
Cậu quay đầu lại định nhìn Spandam vẫn luôn không nói gì, thì thấy anh ta đã trợn trắng hai mắt, miệng sùi bọt mép ngất rồi.
“Cái tên này thật đúng là vô dụng mà!!!” Cậu ghét bỏ chế nhạo một câu rồi cúi đầu nhìn sợi dây móc lấy quần áo mình, lại không ngờ rằng đó là dây câu cá.
Lúc này, một vật thể nhỏ rơi xuống xuất hiện trước mặt Gintoki. Nhìn thấy ông ta, cậu lắp bắp kinh hãi nói:
“Ông già? Không phải kêu ông về nhà ngủ rồi sao? Sao ông lại xuống đây?”
Thầy Long vẫn run rẩy như trước, trong tay còn cầm cần câu.
“Đói bụng… Câu tôm hùm đất…”
“Cho nên ông coi chúng tôi là tôm hùm đất sao? Còn biến chúng tôi thành mồi câu tôm hùm đất nữa hả cái ông già này?” Gintoki tức giận mắng.
Không cần nghĩ nhiều nữa cái lực mạnh đẩy cậu khi nãy chắc chắn là do ông già này tạo ra.
Gintoki gần như muốn che mặt hét lên, rõ ràng cậu đâu có định vào đây đâu chứ.
Nhưng mà, giống như Gintoki nghĩ, dưới giếng quả thật khác một trời một vực với trên miệng giếng nhìn xuống--- Không ngờ bên dưới lại có tồn tại một căn cứ có phạm vi cực kỳ lớn.
Đèn đuốc sáng trưng hoàn toàn không có tăm tối như phía trên nhìn thấy.
Không biết vách tường dùng vật liệu gì xây thành mà nhìn có vẻ rất kiên cố.
Là một nơi rất đáng nghi.
Sau khi thầy Long thu dây câu cá lại, Gintoki thở dài rồi từ từ bò dậy.
Tuy rằng vốn dĩ cậu không định làm vậy nhưng nếu đã vào rồi thì dứt khoát đi xem thử.
Spandam cảm thấy từ khi mình đến nơi này thì đã rất xui xẻo rồi.
Mà xui xẻo nhất chính là quen biết với tên quỷ nhỏ ác ma đầu bạc này. Rõ ràng trước giờ mọi người luôn tôn kính mình, làm gì có ai dám không nể mặt mình chứ. Kết quả tên quỷ nhỏ này lại năm lần bảy lượt khiêu khích mình, thật quá sức đáng giận mà…
Spandam còn đang vọng tưởng trong đầu làm sao để chỉnh đốn Gintoki đến mức khiến cậu phải kêu cha gọi mẹ, kết quả Gintoki đang đi đằng trước đột nhiên dừng lại.
“Oa oa, ta không có nghĩ cái gì hết!!!”
Spandam chợt lùi về sau một bước rồi ôm đầu ngồi xổm xuống đất hét lên, khiến Gintoki không biết nói gì.
“Này, đang gì vậy?”
Thấy Gintoki hình như không định đánh anh ta, thì Spandam lặng lẽ ngẩng đầu lên, lại thấy Gintoki đang âm thầm đứng ở góc rẽ quan sát tình hình bên kia.
Spandam nghi ngờ tiến lên hỏi: “Nhìn cái gì vậy? Có thứ gì xuất hiện sao?”
Chỉ thấy bên kia có một con đường còn lớn hơn con đường trước đó họ đi qua, vả lại không hiểu vì sao bên trên tường còn có vô số lỗ nhỏ màu đen.
“Làm gì vậy? Không phải không có gì sao?”
“À, đâu có…”
Gintoki dừng mắt nhìn những cái lỗ đen trên vách tường kia một lát, rồi cười tủm tỉm quay dầu lại nhìn Spandam.
Spandam thấy nụ cười này của Gintoki thì cảm thấy sởn hết tóc gáy, anh ta run rẩy hỏi: “Ngươi, ngươi, ngươi lại có ý đồ xấu xa gì?”
“Thấy ghét thật chứ, sao tôi lại có ý đồ xấu xa gì chứ?” Gintoki vỗ vai Spandam rồi cười tủm tỉm nói: “Chỉ là, thật ra Gin-san mắc hội chứng sợ lỗ tròn cho nên không dám nhìn cái vách tường đằng kia. Vậy nên anh có thể giúp tôi đi xem thử tình huống bên đó không?”
Spandam tin mới sợ.
“Ta không đi!!”
Gintoki trực tiếp phớt lờ lời từ chối của Spandam mà giơ chân đá anh ta qua đó.
Spandam bị đá đến con đường kỳ quái kia, tức khắc sợ tới mức nhắm chặt mắt ôm đầu hét lên.
Nhưng qua một lúc sau, anh ta lại phát hiện không có chuyện gì xảy ra nên tức khắc thả lỏng cười nói:
“Ha ha… Ta, ta đã nói rồi mà, căn bản đâu có chuyện gì đâu!”
Spandam còn bắt đầu khoe khoang tùy ý đi lại khắp nói, thậm chí còn sờ mấy cái lỗ đen trên vách tường.
“Xì, chẳng qua là vật trang trí thôi mà.”
Đột nhiên cơn đau đớn truyền từ lưng đến khiến Spandam nhíu mày quay đầu lại, sau đó tức khắc sợ đến cứng đờ người.
Sau lưng anh ta đang có vô số kiến bò lên, hơn nữa chúng còn đang không ngừng ăn mòn quần áo sau lưng rồi thẳng đến da thịt trên người.
“A a a a a----”
Spandam sợ tới mức điên cuồng chạy về phía Gintoki.
Gintoki cũng bị đàn kiến rậm rạp kia dọa nên vội vàng cõng theo thầy Long chạy như điên.
“Đừng chạy nữa! Mau tới giúp ta đi!!!”
“Ngươi mới đừng chạy nữa đó!!! Đừng đuổi theo ta nữa!!!”
Rốt cuộc, dưới sự chạy loạn của họ thì họ đã tìm được một hồ nước và không chút do dự nhảy vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.