Chương 28:
Kim Sắc Dương Quang
25/07/2021
Hình thể của con quái vật kiến vô cùng lớn và sức mạnh của nó đồng dạng cũng rất khủng bố. Nó giẫm mạnh một chân xuống, trên mặt đất tức khắc xuất hiện một cái hố to.
Tuy rằng Gintoki đã tránh khỏi đòn công kích đó nhưng vẫn bị những viên đá vỡ nát bắn trúng mắt phải khiến tầm mắt trong lúc nhất thời thay đổi. Đúng lúc này, con quái vật kiến lại ra đòn tấn công thứ hai, mà ngay lúc ấy Gintoki đã đứng giữa đòn tấn công nên bị đánh văng lên tường, phun ra một ngụm máu tươi.
“Khụ khụ khụ… Chậc, thật đáng giận mà…”
Cậu qua loa lau đi vết máu tươi nơi khóe miệng, cậu hoàn toàn không có dư thừa thời gian để thở dốc nữa.
Vì con quái vật kiến đã nhanh chóng lao đến, chuẩn bị dùng cái hàm trước cực lớn của mình để đâm thủng cơ thể của Gintoki.
Nhưng cậu đã nhận ra nếu dùng cứng đối cứng với con quái vật này là vô dụng nên nhanh chóng quyết định bắt đầu tránh né, hơn nữa còn canh chuẩn thời cơ mà nhảy lên người con quái vật kiến kia.
Hành động này của Gintoki đã chọc giận nó, nó bắt đầu điên cuồng rung lắc muốn hất ngã Gintoki xuống. Gintoki nắm chặt râu nó, sau đó cố gắng bò lên đỉnh đầu của nó rồi dùng đao đâm mạnh vào mắt của nó.
Con quái vật kiến bị đau nên tức giận gầm lên. Và còn bắt đầu tự gây thương tích cho mình--- Nó bắt đầu dùng đầu đâm khắp nơi. Cuối cùng điều này đã khiến Gintoki bị quăng ngã xuống đất.
Mất đi một mắt khiến con quái vật kiến rơi vào trạng thái điên cuồng, sau khi nó phát hiện ra vị trí của Gintoki thì lập tức há miệng phun chất lỏng về phía cậu.
Gintoki miễn cưỡng né tránh được, mà vị trí ban đầu cậu đứng bây giờ đã bị chất lỏng bất thình lình bắn đến kia khiến nó bốc khói đặc rồi sau đó biến thành một cái hố to.
Chất lỏng kia vậy mà có khả năng ăn mòn cực kỳ mạnh.
Trong lòng Gintoki kinh hãi không thôi nhưng con quái vật kiến kia tựa hồ định tiếp tục dùng chất lỏng tấn công, khiến Gintoki chạy trốn khắp nơi.
Bộ dạng chật vật của Gintoki khiến Marjo cảm thấy vui sướng:
“Xem đi, bộ dạng mất mặt này, không phải cảm thấy rất giải trí sao?”
Đối với Spandam mà nói, sau nhiều ngày bị Gintoki khi dễ thì bây giờ nhìn thấy bộ dạng này của Gintoki sẽ khiến tâm trạng của anh ta vui lên. Nhưng trên thực tế anh ta lại không vui nổi chút nào.
‘Nếu thằng nhóc đó cứ vậy bị ăn luôn thì người tiếp theo có khi nào là ta không đây?’
Bây giờ Spandam vẫn còn một chút lo lắng. Cho dù Marjo không hề làm gì với anh ta, thậm chí còn tỏ vẻ sẽ không động thủ với anh ta nhưng anh ta vẫn kinh hồn bạt vía như cũ.
Tuy rằng Gintoki khi dễ anh ta, nhưng ít nhất anh ta sẽ không có mối đe dọa đến tính mạng!
Bởi vậy Spandam thật lòng hy vọng Gintoki có thể đánh bại con quái vật kiến kia.
“Thế nào? Có nguyện ý chấp nhận điều kiện của ta không?” Marjo chợt hỏi.
“Ngươi, ngươi muốn ngươi muốn vị trí phó trưởng quan CP0? CP0 chính là vị trí cao nhất trong CP, cái này…”
“Đừng gấp gáp, cứ từ từ thôi…” Marjo mỉm cười nhưng rõ ràng không hề có ý cười nhìn Spandam, ánh mắt ông ta giống như đang nhìn con mồi rồi nhẹ nhàng nói: “Nếu không trước hết để ngươi xem kết cục đồng đội của ngươi thế nào?”
Spandam nghe vậy thì chỉ cảm thấy chân đều mềm nhũn ra.
‘Gintoki!!! Bị ngươi khi dễ như thế nào cũng được, nhưng ngươi nhất định phải thắng đó!!!’
Đương nhiên điện não đồ của Spandam không hề truyền được đến não của Gintoki. Bây giờ cậu đang vừa thở hồng hộc vừa không ngừng chạy khắp nơi trên khán đài gồ ghề lồi lõm.
Có lẽ chất lõng đã phun hết nên cuối cùng con quái vật kiến kia vẫn dừng dùng chất lỏng tấn công, mà lại dùng cái hàm trước cứng cáp của nó để đâm mạnh về phía Gintoki.
Gintoki đang định né thì đột nhiên liếc mắt thấy một bóng người--- Ông già nhỏ con nghe theo lời căn dặn của Gintoki nên vẫn ngồi ngay ngắn trong góc, giống như không hề biết chuyện gì đang xảy ra vậy, ông ta vẫn híp mắt ngẩn ngơ ngồi đó.
Mắt thấy con quái vật kiến sắp đụng trúng ông ấy, Gintoki chỉ có thể quay đầu lại cắn răng dùng đao đón một đòn này.
Đòn tấn công đó đã khiến mấy cái xương sườn vốn đã gãy của cậu bị chấn thương càng thêm nghiêm trọng.
“Hừ, thật ngu xuẩn mà. Vậy mà còn bảo vệ ông già sắp chết kia!” Lời nói chế nhạo và mỉa mai của Marjo khiến Spandam cũng sinh ra sự đồng cảm.
“Nói đúng đó, đừng quan tâm lão già sắp chết kia nữa! Mau xử lý còn quái vật đó rồi đến cứu ta đi!!!” Spandam trong lòng không ngừng hò hét.
Gintoki không biết ý nghĩ của bọn họ, cậu chỉ biết thân thể của mình vô cùng khó chịu, hàm răng nghiến chặt đến chảy cả máu. Cuối cùng cậu mới có sức hô lên: “Ông già à, có nghe thấy không? Mau rời khỏi chỗ này đi!!!”
Nhưng mà dường như Long đã thật sự ngủ gật rồi nên gọi như thế mà ông ấy vẫn không hề nhúc nhích.
Bất đắc dĩ, Gintoki chỉ có thể hét lớn một lần nữa: “Ông già à! Đừng ngủ nữa!! Tiếp tục ngủ thì sẽ thật sự chết đó!!!”
Lúc này rốt cuộc Long cũng tỉnh lại, ông ấy từ từ ngẩng đầu nhìn Gintoki rồi nói: “Juany,… Muốn ăn daifuku nhân đậu sao?”
“Bây giờ không phải lúc ăn daifuku nhân đậu, hơn nữa bây giờ ông cũng không có daifuku nhân đậu mà.” Gintoki oán trách.
“À, đúng rồi, ta muốn đi câu tôm hùm đất…”
“Ông muốn đi đâu câu tôm hùm đất chứ? Ông già mau tỉnh lại cho tôi!!! Nhìn kỹ hình ảnh trước mắt đi!!!”
Spandam đứng cách xa khán đài nhìn thấy thì chế nhạo nói: “Trước đó không lâu ngươi còn nói tất cả chỉ là giấc mơ thôi bảo ông ta cứ ngủ đi mà.”
Ông già nhỏ con nhìn về phía trước thì thấy con quái vật kiến phát ra tiếng rít gào.
“A… A…” Ông già nhỏ con run rẩy nhìn con kiến một cái, rồi im lặng một lát sau đó nói:
“Con tôm hùm đất này to thật đấy! Ăn cũng sẽ ngon lắm!”
“Đó không phải tôm hùm đất!!! Đừng suốt ngày chỉ biết nghĩ đến tôm hùm đất chứ ông già chết tiệt này!!!”
Gintoki vừa mới oán trách xong thì đã nghe thấy một tiếng ‘Rắc’. trên đao của Gintoki đã xuất hiện vết nứt.
Vốn dĩ cũng không phải thanh đao tốt gì, cũng chỉ là một thanh đao lấy đại trong kho vũ khí mà thôi, đương nhiên không chống đỡ nổi cặp hàm khổng lồ của con quái vật kiến kia. Cuối cùng thanh đao cũng vỡ nát, Gintoki cũng bị đánh bay ra ngoài.
Long ngây ngẩn nhìn con quái vật kiến rồi nói: “Con tôm hùm đất này mạnh thật đấy!”
“Đã nói không phải tôm hùm đất rồi mà!!!!” Gintoki tức muốn hộc máu tức giận quát to.
“Ha ha, không sao hết nha!” Long móc ra mấy viên bi đen cười nói với Gintoki: “Ta có thuốc nổ nhỏ nha! Dùng cái này nổ tôm hùm đất hiệu quả lắm đấy! Có thể một lần nổ được rất nhiều con!”
“Cho dù nổ được nhiều thì cũng…”
Gintoki nói đến đây thì im lặng suy nghĩ một lát rồi chợt nghĩ ra một kế hoạch.
“Ông già à, cứ để tôi bắt tôm hùm đất cho! Ông cứ tìm chỗ trốn trước đi!!!”
Lấy được mấy viên bi đen trong tay Long, Gintoki chạy đến chỗ con quái vật kiến.
Trên khán đài, Marjo nhìn thấy hành động của Gintoki thì nhíu mày nói:
“Làm sao vậy? Tự sát sao?”
“Đừng, đừng nói bậy! Tên kia sẽ không làm như vậy đâu!!!” Spandam phản bác.
Đương nhiên Gintoki sẽ không tự sát, cậu dốc hết sức lao đến phía dưới bụng của con quái vật kiến dùng thanh đao đã bị đứt kia chọc vào bụng nó. Con quái vật kiến tức khắc hét to một tiếng rồi bắt đầu giẫm chân lung tung hòng đạp được Gintoki.
Gintoki nhân cơ hội này lại lần nữa bò lên người nó, hơn nữa còn dùng thứ gì đó quấn quanh cổ nó một vòng.
Có điều, lúc này con quái vật kiến không hề nhận thấy được gì, nó chỉ phẫn nộ với việc Gintoki lại bò lên người nó, vì thế lại lần nữa dùng cách đâm khắp nơi để khiến Gintoki ngã xuống.
Lại không ngờ rằng việc làm này lại hợp với ý muốn của Gintoki--- Ngay khi nó lại lần nữa đâm vào tường thì Gintoki đã ném một viên bi đen xuống.
Trong khoảnh khắc con quái vật kiến chạm vào nó đã tạo thành một vụ nổ lớn, khiến gần như cả cái đầu của nó đều bị thiêu rụi.
--- Nhưng lại không có tổn thương gì thêm.
“Quả nhiên chỉ dựa vào một viên là không đủ!”
Gintoki nhẹ nhàng bâng quơ lẩm bẩm rồi lại ném ba viên bi đen còn thừa trong tay ra.
Rồi cậu chợt nhảy xuống đất, đồng thời trong tay cậu còn đang kéo thứ gì đó.
Đầu con quái vật kiến bị kéo đi khiến nó phát ra tiếng rít gào đầy thống khổ.
Trên khán đài, Marjo kinh ngạc trừng mắt hỏi: “Cậu, cậu ta đang làm cái gì vậy?”
“Kia, cái kia là…” Spandam nhìn ra vật thể trong suốt trong tay của Gintoki, đó chính là sợi dây câu cá cực kỳ chắc chắn mà Long mang đến.
Thấy con quái vật kiến mở to miệng ra, Gintoki tức khắc lấy toàn bộ những viên bi đen còn sót lại ném vào.
Chỉ nghe thấy những tiếng nổ liên tiếp vang lên, toàn bộ phần đầu của con quái vật kiến đã bị nổ tung.
Cuối cùng con quái vật kiến cũng ngã xuống. Mà trên thực tế, Gintoki cũng đã không còn bao nhiêu sức lực, cậu lảo đảo ngồi bệch xuống đất thở phì phò.
Trên khán đài, Spandam đã mừng đến rơi lệ hô lên:
“A, thật tốt quá, thật tốt quá, thắng rồi!!!” Cuối cùng bản thân không cần lo lắng sẽ bị ăn thịt!!
Nhưng mà trái ngược với niềm vui sướng của anh ta, Marjo lại phẫn nộ không thôi rồi giơ tay bóp cổ Spandam.
Gintoki bước đến bên cạnh Long chuẩn bị dẫn ông ấy rời đi thì cái ống dẫn đã đưa họ đến đây lúc này lại xuất hiện hai người.
Marjo ném Spandam tới, Spandam khóc đến mặt mày toàn nước mắt nước mũi chạy vội đến ôm đùi Gintoki.
“Hu hu, mau cứu ta! Ta còn chưa muốn chết!!!”
Gintoki đã không còn dư thừa sức lực mà đá Spandam đi, nên chỉ có thể phớt lơ anh ta mà lộ ra vẻ mặt kinh thường hỏi Marjo: “Boss phía sau đã tự mình lên sân khấu, tiếp theo chuẩn bị phái ai lên sân khấu nữa đây? Hay là kế tiếp chính là ông?”
“Hừ, khiến con thú cưng yêu thích nhất của ta bị thương thành như vậy, ngươi cảm thấy ta sẽ chịu để yên sao?”
“À, nói cách khác thì ông đang chuẩn bị trả thù cho con pet nhà ông đúng không? Như vậy xem ra, ông quả thực là một người chủ tốt đấy!”
“Ta không chỉ là một người chủ tốt thôi đâu…”
Cơ thể của Marjo dần dần thay đổi. Phần đầu bắt đầu trở nên sắc nhọn hơn nữa còn mọc ra hai cọng râu, thân thể bắt đầu dài ra đồng thời cũng từ từ trở nên lớn hơn, thậm chí cả người ông ta còn được bao bọc bởi một lớp vỏ đen cứng rắn.
Ngoại hình này quả thực giống hệt con kiến.
Sau một hồi lâu sửng sốt, Gintoki tức đến cười nói:
“Trái ác quỷ…”
“Không tồi! Ta đúng là ăn trái Mushi Mushi biến thành người kiến! Bởi vậy ta cũng có những năng lực mạnh mẽ của loài kiến!”
*Trái Mushi Mushi: Trái ác quỷ hệ côn trùng.
Dứt lời, bàn tay ông ta đã tức khắc đánh đến, tốc độ cực kỳ nhanh và sức mạnh thì vượt xa con quái vật kiến kia. Mà lúc này Gintoki vốn đã không còn chút sức lực nào.
Nên cậu bị đánh văng vào vách tường rồi phun một ngụm máu tươi.
“Gintoki---”
Spandam hét lên, trong suy nghĩ của anh ta chỉ cần Gintoki ngã xuống thì chắc chắn anh ta cũng xong đời, vì thế khi thấy cảnh tượng như vậy anh ta sợ hãi không thôi.
“Hừ, chỉ dựa vào các ngươi thì không có khả năng đánh thắng được ta! Càng đừng nói đến việc ta chính là một cao thủ lục thức! Mà các ngươi, một đứa là một tên quỷ nhỏ có chút bản lĩnh, còn đứa khác thì chỉ một là đứa con trai vô dụng không biết thứ gì của một tên trưởng quan bất tài, người còn lại thì chỉ là một lão già thối. Các ngươi có thể có năng lực gì mà muốn đánh bại ta chứ?”
Marjo lạnh lùng cười nói.
“Nếu ngay từ đầu ngươi ngoan ngoãn để cho con quái vật kiến kia ăn thịt thì nói không chừng còn có chút thoải mái. Sẽ không đến mức như bây giờ, rơi vào tay ta bị chém thành muôn mảnh mà chết!!”
“A a a a---” Spandam sợ hãi hét lên.
Mà Marjo đã túm lấy Gintoki giơ lên cao.
“Bắt đầu thôi, quỷ nhỏ! Yên tâm đi, ta sẽ cẩn thận nói rõ với Zephyr rằng: ‘Trong một lần đi thực địa huấn luyện, ngươi đã bị quái vật biển ăn thịt không còn một mảnh rồi’, ngươi thấy thế nào?”
Vừa dứt lời, Marjo lập tức chuẩn bị đấm một quyền về phía Gintoki đã nằm bất động không thể nhúc nhích.
Đúng lúc này, một cây gậy gỗ đơn sơ chống đỡ lại đòn tấn công của Marjo.
Marjo trừng lớn mắt nhìn Long: “Ngươi…”
Ông già nhỏ con vẫn run rẩy và híp mắt mỉm cười, giống hệt như ngày người nhìn Marjo.
Nếu lờ đi cây gậy gỗ trong tay ông ta thì ngay cả Marjo cũng sẽ không hề nghi ngờ ông già như vậy có thể làm được cái gì.
“Ngươi muốn làm gì?”
“Đến giờ tập thể dục buổi sáng rồi.”
Lời nói của Long khiến Marjo sửng sốt, rồi đột nhiên nhận ra cái gì mà nói:
“Thì ra ngươi vẫn luôn ngụy trang sao? Cái lão già này!!”
Ông già nhỏ con không hề trả lời, mà giây tiếp theo Marjo đã bị đánh bay lên không trung.
Rồi bất thình lình ông ấy cũng xuất hiện ở giữa không trung, giơ một tay túm lấy chân của Marjo rồi xoay người đập mạnh Marjo văng ra ngoài.
Không đợi Marjo phản ứng thì Long lại lần nữa xuất hiện trước mặt ông ta, dùng một chân đá ông ta văng từ vách tường này đến vách tường kia.
Spandam ngây ngẩn cả người, trợn mắt há hốc mồm nhìn Long vẫn giữ tư thế chiến đấu.
“Wow… Thật lợi hại…”
“Không, không có khả năng…” Marjo không thể tin được mà nhìn Long: “Ta đã đạt đến sức mạnh tối cao, không thể nào thua dưới tay ngươi được!!”
Long không hề nói gì, chỉ vươn đôi tay lên.
Rốt cuộc đôi mắt của ông ta cũng mở ra, lộ ra ánh mắt sắc bén.
“Đại Hợp Lục Thức!”
"【Đại Luân】"
Chỉ trong khoảng khắc, Marjo đã bị liên hoàn công kích sau đó hoàn toàn bị đánh bại.
Spandam ngây người nhìn Long đang từng bước đến gần, chỉ thấy ông ấy biến về lại trạng thái đãng trí trước đó.
Rồi ngồi xuống trước mặt Gintoki.
“Ha ha… Ông già à, ông giấu sâu thật đấy…” Gintoki chỉ còn hơi thở mỏng manh chế nhạo.
“Juany à, ngươi là người tốt! Zephyr thật không nhìn lầm người!” Long nhìn Gintoki lộ ra nụ cười hiền từ.
Tuy rằng Gintoki đã tránh khỏi đòn công kích đó nhưng vẫn bị những viên đá vỡ nát bắn trúng mắt phải khiến tầm mắt trong lúc nhất thời thay đổi. Đúng lúc này, con quái vật kiến lại ra đòn tấn công thứ hai, mà ngay lúc ấy Gintoki đã đứng giữa đòn tấn công nên bị đánh văng lên tường, phun ra một ngụm máu tươi.
“Khụ khụ khụ… Chậc, thật đáng giận mà…”
Cậu qua loa lau đi vết máu tươi nơi khóe miệng, cậu hoàn toàn không có dư thừa thời gian để thở dốc nữa.
Vì con quái vật kiến đã nhanh chóng lao đến, chuẩn bị dùng cái hàm trước cực lớn của mình để đâm thủng cơ thể của Gintoki.
Nhưng cậu đã nhận ra nếu dùng cứng đối cứng với con quái vật này là vô dụng nên nhanh chóng quyết định bắt đầu tránh né, hơn nữa còn canh chuẩn thời cơ mà nhảy lên người con quái vật kiến kia.
Hành động này của Gintoki đã chọc giận nó, nó bắt đầu điên cuồng rung lắc muốn hất ngã Gintoki xuống. Gintoki nắm chặt râu nó, sau đó cố gắng bò lên đỉnh đầu của nó rồi dùng đao đâm mạnh vào mắt của nó.
Con quái vật kiến bị đau nên tức giận gầm lên. Và còn bắt đầu tự gây thương tích cho mình--- Nó bắt đầu dùng đầu đâm khắp nơi. Cuối cùng điều này đã khiến Gintoki bị quăng ngã xuống đất.
Mất đi một mắt khiến con quái vật kiến rơi vào trạng thái điên cuồng, sau khi nó phát hiện ra vị trí của Gintoki thì lập tức há miệng phun chất lỏng về phía cậu.
Gintoki miễn cưỡng né tránh được, mà vị trí ban đầu cậu đứng bây giờ đã bị chất lỏng bất thình lình bắn đến kia khiến nó bốc khói đặc rồi sau đó biến thành một cái hố to.
Chất lỏng kia vậy mà có khả năng ăn mòn cực kỳ mạnh.
Trong lòng Gintoki kinh hãi không thôi nhưng con quái vật kiến kia tựa hồ định tiếp tục dùng chất lỏng tấn công, khiến Gintoki chạy trốn khắp nơi.
Bộ dạng chật vật của Gintoki khiến Marjo cảm thấy vui sướng:
“Xem đi, bộ dạng mất mặt này, không phải cảm thấy rất giải trí sao?”
Đối với Spandam mà nói, sau nhiều ngày bị Gintoki khi dễ thì bây giờ nhìn thấy bộ dạng này của Gintoki sẽ khiến tâm trạng của anh ta vui lên. Nhưng trên thực tế anh ta lại không vui nổi chút nào.
‘Nếu thằng nhóc đó cứ vậy bị ăn luôn thì người tiếp theo có khi nào là ta không đây?’
Bây giờ Spandam vẫn còn một chút lo lắng. Cho dù Marjo không hề làm gì với anh ta, thậm chí còn tỏ vẻ sẽ không động thủ với anh ta nhưng anh ta vẫn kinh hồn bạt vía như cũ.
Tuy rằng Gintoki khi dễ anh ta, nhưng ít nhất anh ta sẽ không có mối đe dọa đến tính mạng!
Bởi vậy Spandam thật lòng hy vọng Gintoki có thể đánh bại con quái vật kiến kia.
“Thế nào? Có nguyện ý chấp nhận điều kiện của ta không?” Marjo chợt hỏi.
“Ngươi, ngươi muốn ngươi muốn vị trí phó trưởng quan CP0? CP0 chính là vị trí cao nhất trong CP, cái này…”
“Đừng gấp gáp, cứ từ từ thôi…” Marjo mỉm cười nhưng rõ ràng không hề có ý cười nhìn Spandam, ánh mắt ông ta giống như đang nhìn con mồi rồi nhẹ nhàng nói: “Nếu không trước hết để ngươi xem kết cục đồng đội của ngươi thế nào?”
Spandam nghe vậy thì chỉ cảm thấy chân đều mềm nhũn ra.
‘Gintoki!!! Bị ngươi khi dễ như thế nào cũng được, nhưng ngươi nhất định phải thắng đó!!!’
Đương nhiên điện não đồ của Spandam không hề truyền được đến não của Gintoki. Bây giờ cậu đang vừa thở hồng hộc vừa không ngừng chạy khắp nơi trên khán đài gồ ghề lồi lõm.
Có lẽ chất lõng đã phun hết nên cuối cùng con quái vật kiến kia vẫn dừng dùng chất lỏng tấn công, mà lại dùng cái hàm trước cứng cáp của nó để đâm mạnh về phía Gintoki.
Gintoki đang định né thì đột nhiên liếc mắt thấy một bóng người--- Ông già nhỏ con nghe theo lời căn dặn của Gintoki nên vẫn ngồi ngay ngắn trong góc, giống như không hề biết chuyện gì đang xảy ra vậy, ông ta vẫn híp mắt ngẩn ngơ ngồi đó.
Mắt thấy con quái vật kiến sắp đụng trúng ông ấy, Gintoki chỉ có thể quay đầu lại cắn răng dùng đao đón một đòn này.
Đòn tấn công đó đã khiến mấy cái xương sườn vốn đã gãy của cậu bị chấn thương càng thêm nghiêm trọng.
“Hừ, thật ngu xuẩn mà. Vậy mà còn bảo vệ ông già sắp chết kia!” Lời nói chế nhạo và mỉa mai của Marjo khiến Spandam cũng sinh ra sự đồng cảm.
“Nói đúng đó, đừng quan tâm lão già sắp chết kia nữa! Mau xử lý còn quái vật đó rồi đến cứu ta đi!!!” Spandam trong lòng không ngừng hò hét.
Gintoki không biết ý nghĩ của bọn họ, cậu chỉ biết thân thể của mình vô cùng khó chịu, hàm răng nghiến chặt đến chảy cả máu. Cuối cùng cậu mới có sức hô lên: “Ông già à, có nghe thấy không? Mau rời khỏi chỗ này đi!!!”
Nhưng mà dường như Long đã thật sự ngủ gật rồi nên gọi như thế mà ông ấy vẫn không hề nhúc nhích.
Bất đắc dĩ, Gintoki chỉ có thể hét lớn một lần nữa: “Ông già à! Đừng ngủ nữa!! Tiếp tục ngủ thì sẽ thật sự chết đó!!!”
Lúc này rốt cuộc Long cũng tỉnh lại, ông ấy từ từ ngẩng đầu nhìn Gintoki rồi nói: “Juany,… Muốn ăn daifuku nhân đậu sao?”
“Bây giờ không phải lúc ăn daifuku nhân đậu, hơn nữa bây giờ ông cũng không có daifuku nhân đậu mà.” Gintoki oán trách.
“À, đúng rồi, ta muốn đi câu tôm hùm đất…”
“Ông muốn đi đâu câu tôm hùm đất chứ? Ông già mau tỉnh lại cho tôi!!! Nhìn kỹ hình ảnh trước mắt đi!!!”
Spandam đứng cách xa khán đài nhìn thấy thì chế nhạo nói: “Trước đó không lâu ngươi còn nói tất cả chỉ là giấc mơ thôi bảo ông ta cứ ngủ đi mà.”
Ông già nhỏ con nhìn về phía trước thì thấy con quái vật kiến phát ra tiếng rít gào.
“A… A…” Ông già nhỏ con run rẩy nhìn con kiến một cái, rồi im lặng một lát sau đó nói:
“Con tôm hùm đất này to thật đấy! Ăn cũng sẽ ngon lắm!”
“Đó không phải tôm hùm đất!!! Đừng suốt ngày chỉ biết nghĩ đến tôm hùm đất chứ ông già chết tiệt này!!!”
Gintoki vừa mới oán trách xong thì đã nghe thấy một tiếng ‘Rắc’. trên đao của Gintoki đã xuất hiện vết nứt.
Vốn dĩ cũng không phải thanh đao tốt gì, cũng chỉ là một thanh đao lấy đại trong kho vũ khí mà thôi, đương nhiên không chống đỡ nổi cặp hàm khổng lồ của con quái vật kiến kia. Cuối cùng thanh đao cũng vỡ nát, Gintoki cũng bị đánh bay ra ngoài.
Long ngây ngẩn nhìn con quái vật kiến rồi nói: “Con tôm hùm đất này mạnh thật đấy!”
“Đã nói không phải tôm hùm đất rồi mà!!!!” Gintoki tức muốn hộc máu tức giận quát to.
“Ha ha, không sao hết nha!” Long móc ra mấy viên bi đen cười nói với Gintoki: “Ta có thuốc nổ nhỏ nha! Dùng cái này nổ tôm hùm đất hiệu quả lắm đấy! Có thể một lần nổ được rất nhiều con!”
“Cho dù nổ được nhiều thì cũng…”
Gintoki nói đến đây thì im lặng suy nghĩ một lát rồi chợt nghĩ ra một kế hoạch.
“Ông già à, cứ để tôi bắt tôm hùm đất cho! Ông cứ tìm chỗ trốn trước đi!!!”
Lấy được mấy viên bi đen trong tay Long, Gintoki chạy đến chỗ con quái vật kiến.
Trên khán đài, Marjo nhìn thấy hành động của Gintoki thì nhíu mày nói:
“Làm sao vậy? Tự sát sao?”
“Đừng, đừng nói bậy! Tên kia sẽ không làm như vậy đâu!!!” Spandam phản bác.
Đương nhiên Gintoki sẽ không tự sát, cậu dốc hết sức lao đến phía dưới bụng của con quái vật kiến dùng thanh đao đã bị đứt kia chọc vào bụng nó. Con quái vật kiến tức khắc hét to một tiếng rồi bắt đầu giẫm chân lung tung hòng đạp được Gintoki.
Gintoki nhân cơ hội này lại lần nữa bò lên người nó, hơn nữa còn dùng thứ gì đó quấn quanh cổ nó một vòng.
Có điều, lúc này con quái vật kiến không hề nhận thấy được gì, nó chỉ phẫn nộ với việc Gintoki lại bò lên người nó, vì thế lại lần nữa dùng cách đâm khắp nơi để khiến Gintoki ngã xuống.
Lại không ngờ rằng việc làm này lại hợp với ý muốn của Gintoki--- Ngay khi nó lại lần nữa đâm vào tường thì Gintoki đã ném một viên bi đen xuống.
Trong khoảnh khắc con quái vật kiến chạm vào nó đã tạo thành một vụ nổ lớn, khiến gần như cả cái đầu của nó đều bị thiêu rụi.
--- Nhưng lại không có tổn thương gì thêm.
“Quả nhiên chỉ dựa vào một viên là không đủ!”
Gintoki nhẹ nhàng bâng quơ lẩm bẩm rồi lại ném ba viên bi đen còn thừa trong tay ra.
Rồi cậu chợt nhảy xuống đất, đồng thời trong tay cậu còn đang kéo thứ gì đó.
Đầu con quái vật kiến bị kéo đi khiến nó phát ra tiếng rít gào đầy thống khổ.
Trên khán đài, Marjo kinh ngạc trừng mắt hỏi: “Cậu, cậu ta đang làm cái gì vậy?”
“Kia, cái kia là…” Spandam nhìn ra vật thể trong suốt trong tay của Gintoki, đó chính là sợi dây câu cá cực kỳ chắc chắn mà Long mang đến.
Thấy con quái vật kiến mở to miệng ra, Gintoki tức khắc lấy toàn bộ những viên bi đen còn sót lại ném vào.
Chỉ nghe thấy những tiếng nổ liên tiếp vang lên, toàn bộ phần đầu của con quái vật kiến đã bị nổ tung.
Cuối cùng con quái vật kiến cũng ngã xuống. Mà trên thực tế, Gintoki cũng đã không còn bao nhiêu sức lực, cậu lảo đảo ngồi bệch xuống đất thở phì phò.
Trên khán đài, Spandam đã mừng đến rơi lệ hô lên:
“A, thật tốt quá, thật tốt quá, thắng rồi!!!” Cuối cùng bản thân không cần lo lắng sẽ bị ăn thịt!!
Nhưng mà trái ngược với niềm vui sướng của anh ta, Marjo lại phẫn nộ không thôi rồi giơ tay bóp cổ Spandam.
Gintoki bước đến bên cạnh Long chuẩn bị dẫn ông ấy rời đi thì cái ống dẫn đã đưa họ đến đây lúc này lại xuất hiện hai người.
Marjo ném Spandam tới, Spandam khóc đến mặt mày toàn nước mắt nước mũi chạy vội đến ôm đùi Gintoki.
“Hu hu, mau cứu ta! Ta còn chưa muốn chết!!!”
Gintoki đã không còn dư thừa sức lực mà đá Spandam đi, nên chỉ có thể phớt lơ anh ta mà lộ ra vẻ mặt kinh thường hỏi Marjo: “Boss phía sau đã tự mình lên sân khấu, tiếp theo chuẩn bị phái ai lên sân khấu nữa đây? Hay là kế tiếp chính là ông?”
“Hừ, khiến con thú cưng yêu thích nhất của ta bị thương thành như vậy, ngươi cảm thấy ta sẽ chịu để yên sao?”
“À, nói cách khác thì ông đang chuẩn bị trả thù cho con pet nhà ông đúng không? Như vậy xem ra, ông quả thực là một người chủ tốt đấy!”
“Ta không chỉ là một người chủ tốt thôi đâu…”
Cơ thể của Marjo dần dần thay đổi. Phần đầu bắt đầu trở nên sắc nhọn hơn nữa còn mọc ra hai cọng râu, thân thể bắt đầu dài ra đồng thời cũng từ từ trở nên lớn hơn, thậm chí cả người ông ta còn được bao bọc bởi một lớp vỏ đen cứng rắn.
Ngoại hình này quả thực giống hệt con kiến.
Sau một hồi lâu sửng sốt, Gintoki tức đến cười nói:
“Trái ác quỷ…”
“Không tồi! Ta đúng là ăn trái Mushi Mushi biến thành người kiến! Bởi vậy ta cũng có những năng lực mạnh mẽ của loài kiến!”
*Trái Mushi Mushi: Trái ác quỷ hệ côn trùng.
Dứt lời, bàn tay ông ta đã tức khắc đánh đến, tốc độ cực kỳ nhanh và sức mạnh thì vượt xa con quái vật kiến kia. Mà lúc này Gintoki vốn đã không còn chút sức lực nào.
Nên cậu bị đánh văng vào vách tường rồi phun một ngụm máu tươi.
“Gintoki---”
Spandam hét lên, trong suy nghĩ của anh ta chỉ cần Gintoki ngã xuống thì chắc chắn anh ta cũng xong đời, vì thế khi thấy cảnh tượng như vậy anh ta sợ hãi không thôi.
“Hừ, chỉ dựa vào các ngươi thì không có khả năng đánh thắng được ta! Càng đừng nói đến việc ta chính là một cao thủ lục thức! Mà các ngươi, một đứa là một tên quỷ nhỏ có chút bản lĩnh, còn đứa khác thì chỉ một là đứa con trai vô dụng không biết thứ gì của một tên trưởng quan bất tài, người còn lại thì chỉ là một lão già thối. Các ngươi có thể có năng lực gì mà muốn đánh bại ta chứ?”
Marjo lạnh lùng cười nói.
“Nếu ngay từ đầu ngươi ngoan ngoãn để cho con quái vật kiến kia ăn thịt thì nói không chừng còn có chút thoải mái. Sẽ không đến mức như bây giờ, rơi vào tay ta bị chém thành muôn mảnh mà chết!!”
“A a a a---” Spandam sợ hãi hét lên.
Mà Marjo đã túm lấy Gintoki giơ lên cao.
“Bắt đầu thôi, quỷ nhỏ! Yên tâm đi, ta sẽ cẩn thận nói rõ với Zephyr rằng: ‘Trong một lần đi thực địa huấn luyện, ngươi đã bị quái vật biển ăn thịt không còn một mảnh rồi’, ngươi thấy thế nào?”
Vừa dứt lời, Marjo lập tức chuẩn bị đấm một quyền về phía Gintoki đã nằm bất động không thể nhúc nhích.
Đúng lúc này, một cây gậy gỗ đơn sơ chống đỡ lại đòn tấn công của Marjo.
Marjo trừng lớn mắt nhìn Long: “Ngươi…”
Ông già nhỏ con vẫn run rẩy và híp mắt mỉm cười, giống hệt như ngày người nhìn Marjo.
Nếu lờ đi cây gậy gỗ trong tay ông ta thì ngay cả Marjo cũng sẽ không hề nghi ngờ ông già như vậy có thể làm được cái gì.
“Ngươi muốn làm gì?”
“Đến giờ tập thể dục buổi sáng rồi.”
Lời nói của Long khiến Marjo sửng sốt, rồi đột nhiên nhận ra cái gì mà nói:
“Thì ra ngươi vẫn luôn ngụy trang sao? Cái lão già này!!”
Ông già nhỏ con không hề trả lời, mà giây tiếp theo Marjo đã bị đánh bay lên không trung.
Rồi bất thình lình ông ấy cũng xuất hiện ở giữa không trung, giơ một tay túm lấy chân của Marjo rồi xoay người đập mạnh Marjo văng ra ngoài.
Không đợi Marjo phản ứng thì Long lại lần nữa xuất hiện trước mặt ông ta, dùng một chân đá ông ta văng từ vách tường này đến vách tường kia.
Spandam ngây ngẩn cả người, trợn mắt há hốc mồm nhìn Long vẫn giữ tư thế chiến đấu.
“Wow… Thật lợi hại…”
“Không, không có khả năng…” Marjo không thể tin được mà nhìn Long: “Ta đã đạt đến sức mạnh tối cao, không thể nào thua dưới tay ngươi được!!”
Long không hề nói gì, chỉ vươn đôi tay lên.
Rốt cuộc đôi mắt của ông ta cũng mở ra, lộ ra ánh mắt sắc bén.
“Đại Hợp Lục Thức!”
"【Đại Luân】"
Chỉ trong khoảng khắc, Marjo đã bị liên hoàn công kích sau đó hoàn toàn bị đánh bại.
Spandam ngây người nhìn Long đang từng bước đến gần, chỉ thấy ông ấy biến về lại trạng thái đãng trí trước đó.
Rồi ngồi xuống trước mặt Gintoki.
“Ha ha… Ông già à, ông giấu sâu thật đấy…” Gintoki chỉ còn hơi thở mỏng manh chế nhạo.
“Juany à, ngươi là người tốt! Zephyr thật không nhìn lầm người!” Long nhìn Gintoki lộ ra nụ cười hiền từ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.