Vua Hải Quân

Chương 30:

Kim Sắc Dương Quang

26/07/2021

Thị trấn Kẹo, ý nghĩa như tên gọi, đây là một thị trấn chuyên sản xuất đồ ngọt.

Phong cách kiến trúc ở đây giống như truyện cổ tích vậy, khắp nơi đều tràn ngập một mùi hương ngọt ngào.

Trên bến tàu đang có rất nhiều công nhân khuân những thùng kẹo đã được đóng gói kỹ càng lên thuyền. Đúng lúc này lại có người hô lên:

“Này, mau đến đây xem, có thứ gì trôi lại đây này!”

Nghe vậy không ít người nhìn ra phía mặt biển, quả nhiên mơ hồ có thể nhìn thấy một con thuyền nhỏ đang trôi lềnh bềnh.

“Đó là cái gì?”

Có người dùng kính viễn vọng xem sau đó tức khắc hét tên.

“Này, đã xảy ra chuyện rồi, trên đó có người! Là một đứa trẻ!!”

“Cái gì?”

Sau khi mọi người biết được tình hình thì vội vàng lái thuyền ra ngoài kéo con thuyền nhỏ kia lại đây. Mà thiếu niên tóc bạc trên thuyền hiển nhiên đã ở trong trạng thái giống như cái xác khô.

“Cái bộ dạng này… Cậu ta đã ăn nhầm ‘cá chép độc’ rồi!”

“Không xong rồi mau đưa cậu ta đến bệnh viện đi!!!”

Trong lúc nhất thời trên bến tàu nhốn nháo đến gà bay chó sủa.

Gintoki bị một mùi thơm ngọt ngào đánh thức. Cậu vừa mở mắt ra đã nhìn thấy cái đèn dâu tây trên đầu mình, trong chớp mắt không chút do dự đã cắn một miếng.

Nghe thấy tiếng động, y tá vội chạy đến phòng vừa lúc thấy cảnh tượng này thì không khỏi lên tiếng: “Chờ một chút, cậu đang làm cái gì vậy?”

Gintoki một tay cầm đèn dâu tây, trong miệng còn phình to ngấu nghiến nhai nhìn y tá.

“À, lúc tỉnh lại nhìn thấy dâu tây trông có vẻ rất ngon miệng, kết quả ăn vào mới phát hiện thì ra là kẹo dâu tây…”

“Tôi không hỏi cảm nhận của cậu!!!” Y tá lớn tiếng trách.

“Tuy rằng là kẹo dâu tây nhưng hương vị cũng không tồi!”

“Tôi cũng không hỏi hương vị như thế nào!!!”

“Ha ha ha…” Một tiếng cười sang sảng truyền đến. Chỉ thấy một ông chú mặc áo bác sĩ bước vào, ông ta nhìn thấy Gintoki thì cười nói: “Vừa tỉnh lại đã muốn ăn, xem ra bộ dạng này đã bình phục không tồi.”

“Bác sĩ, nhưng cậu ta ăn đèn của bệnh viện chúng ta đó!” Y tá nhỏ giọng oán trách.

Vị bác sĩ kia lại làm lơ lời oán trách đó mà ôn tồn khuyên Gintoki: “Sau này cậu đừng tùy tiện bắt những con cá lạ trong biển ăn, rất dễ xảy ra chuyện đấy.”

“Gin-san cũng không muốn đâu! Nhưng mà nói thật, so với chết đói thì cảm giác bị trúng độc chết vẫn thoải mái hơn một chút… À, hình như cũng không phải, cả hai cái đó đều khó chịu như nhau thôi… Vẫn thôi đi, Gin-san vẫn không muốn chết!”

Gintoki gãi gãi đầu rồi hỏi: “Ông chú à, là ông cứu tôi sao?”

“Là công nhân ở bến tàu phát hiện và đưa cậu đến đây. Một chút nữa khỏe lại thì đi cảm tạ người ta đi.” Bác sĩ mỉm cười rót một ly nước cho Gintoki.

Gintoki nhận lấy rồi uống một ngụm, không ngờ đến cả nước cũng mang theo hương vị ngọt ngào và trong lành.

Lúc cậu uống ngụm thứ hai thì đột nhiên bác sĩ nói một câu: “À, phiền cậu trả một chút tiền thuốc men đi, tất cả là ba ngàn belly.”

Nghe vậy Gintoki tức khắc phun ngụm nước vừa uống vào miệng.

Ra khỏi bệnh viện, Gintoki nhìn tình trạng cái ví tiền của mình mà không khỏi nói thầm: “Cái tên bác sĩ vô lương kia… Đối mặt với một đứa trẻ đáng yêu như mình vậy mà còn đòi tiền… Nhưng mà…”

Gintoki ngẩng đầu nhìn khắp nơi, mùi hương ngọt ngào từ bốn phương tám hướng truyền đến khiến Gintoki cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều rất thoải mái.

“Thật đúng là một nơi tốt đẹp!”



Gintoki kìm nén không được tâm trạng hưng phấn của mình mà bắt đầu đi lang thang khắp nơi.

“Hửm?”

Một thiếu niên ngồi trên lầu hai của một quán cà phê trong lúc lơ đáng nhìn xuống, rất nhanh đã chú ý đến thiếu niên tóc bạc mắt đỏ kia, sau đó tức khắc sửng sốt.

“Người kia…”

Đương nhiên Gintoki không nhận ra có người đang nhìn cậu. Bây giờ, toàn bộ tinh thần của cậu đang đặt hết lên vô số kẹo xung quanh, vui đến quên cả trời đất.

Chờ sau khi Gintoki đến bến tàu thì toàn thân của cậu từ trên xuống dưới đã chất đầy kẹo.

Một người công nhân trong đó đã nhận ra Gintoki, nên cao hứng chạy đến.

“À, cậu tỉnh lại rồi sao? Vừa tỉnh lại đã ăn nhiều đồ ngọt như vậy! Thế nào, kẹo ở chỗ chúng tôi ăn rất ngon đúng không?”

“Ừ, xác thật rất cao cấp! Gin-san đã quyết định tương lai sau khi về hưu sẽ đến chỗ này dưỡng lão!”

“Ha ha ha, cậu mới bao lớn chứ mà đã nghĩ đến chuyện lâu dài như vậy rồi!”

Gintoki nhìn thanh niên trước mặt, thật đúng là một người tốt.

“À, cái cửa hàng này…. Cậu còn mua ‘kẹo Juhait’ à!”

Gintoki nhìn túi kẹo hình tròn với năm màu sắc rực rỡ trong tay, gật đầu đáp: “Ừ, cái cửa hàng kẹo này ăn rất ngon! Đặc biệt là kẹo sữa dâu! Quả thực giống như vừa uống một ly sữa dâu vậy!!!”

“Vậy sao?” Thanh niên kia vô cùng kích động nói: “Kẹo đó đều do vợ của tôi làm đấy!”

Gintoki hơi sửng sốt rồi nhớ đến người phụ nữ đã gói túi kẹo giúp mình, tuy rằng đó là một cô gái có dung mạo bình thường nhưng khi cười lên thì ấm áp như trứng gà nướng chín.

Thật sự là một cặp vợ chồng xứng đôi mà. Nhưng những lời này Gintoki tuyệt đối sẽ không nói trước mặt đương sự đâu.

Sau đó, Gintoki lại chạy đến một tiệm khác để khiêu chiến một đại tiệc buffet kẹo chocolate, trong thời gian quy định là ba mươi phút phải phải ăn hết buffet. Nhưng Gintoki chỉ tốn hai mươi phút để hoàn thành. Sau đó còn lấy được thẻ miễn phí chiêu đãi đồ ngọt, nhưng ngay hôm đó cậu cũng đã dùng hết rồi.

Lúc này cậu đã hoàn toàn không còn bộ mặt nghẹn khuất như lúc trên biển nữa, ngược lại cậu còn vô cùng cảm khích sự sắp xếp của Long.

“Nơi này chính là thiên đường! Là thiên đường đồ ngọt!!! Là nơi thật sự thuộc về Gin-san!!” Gintoki bắt đầu lâng lâng: “Tạm biệt nha, Shinpachi, Kagura!! Tạm biệt nha, lão già thối, Luffy! Gin-san đã quyết định từ nay về sau sẽ mai danh ẩn tích sống ở đây!!!”

Nhưng giây kế tiếp vài tiếng đạn pháo oanh tạc đã kéo Gintoki quay lại hiện thực.

Trên bến tàu, một con thuyền cướp biển với đầu tàu làm bằng kẹo đã cập bờ. Một đám hải tặc trên đầu đội kẹo bắt đầu vung đao chém phá khắp nơi.

Thuyền trưởng đám hải tặc trên đầu còn cắm hai cây kẹo nhìn vô cùng buồn cười.

“Chúng ta là ‘băng hải tặc Kẹo’, từ hôm nay trở đi nơi này chính là cứ điểm của ông đây!!! Bây giờ các ngươi mau tiến cống một chút đi, cũng không cần rất nhiều chỉ cần mười tấn kẹo là được!!! Mau lên!!!”

“Mười, mười tấn?” Có người run rẩy nói: “Không có khả năng… Chúng tôi còn phải giao hàng cho các thị trấn khác nữa!”

Anh ta vừa dứt lời đã bị thuyền trưởng của băng hải tặc kia chém một nhát vào người, tức khắc khiến anh ta chảy máu ròng ròng.

“Nhìn bộ dạng này thì có vẻ các ngươi còn chưa hiểu rõ nhỉ…” Thuyền trưởng băng hải tặc nở nụ cười âm hiểm nói: “Ta không phải thương lượng, mà là ra mệnh lệnh cho các ngươi! Nếu các ngươi làm không được, vậy ta sẽ giết chết hết đám các ngươi!!!”

Một đám người giận mà không dám nói gì. Mà đám hải tặc thấy họ vậy thì lại rất đắc ý.

Đúng lúc này từ xa hình như có thứ gì đó khí thế cực kỳ hung hãn đang xông tới.

“Đó là cái gì vậy? Trâu rừng sao?”

Thuyền trưởng băng hải tặc còn đang kinh ngạc thì đã thấy thứ đó lao đến trước mặt mình, hơn nữa còn giơ chân đá một cú khiến anh ta văng ra ngoài.

“Là tên khốn nào dám quấy nhiễu thiên đường của Gin-san vậy hả?”

Thuyền trưởng băng hải tặc bị Gintoki đá bay lên thuyền của anh ta, vả lại cả người đều dính chặt vào cái đầu tàu làm bằng kẹo kia.

Một đám hải tặc thấy vậy thì sợ ngây người.



“Thuyền, thuyền trưởng----”

“Tên nhóc này ngươi muốn làm gì thuyền trưởng chúng ta vậy hả…”

Một tên hải tặc trong đó tức giận lên tiếng mắng nhưng còn chưa dứt lời thì đã bị Gintoki dùng tay bóp chặt mặt anh ta, hơn nữa còn đập mạnh mặt anh ta xuống đất.

“Là ta hỏi các người muốn làm cái gì mới đúng!!!!”

“Dám quấy rầy giấc mộng đẹp của Gin-san!!!” Gintoki giơ hai tay ra, mỗi tay túm lấy đũng quần của một tên hải tặc sau đó quật ngã cả hai.

“Dám phá hoại thiên đường của Gin-san!!!” Gintoki đá một cước vào trứng trứng của một tên hải tặc.

“Hơn nữa còn mơ tưởng muốn cướp đồ ngọt của Gin-san!!!” Gintoki lại túm lấy một tên hải tặc khác trong đó rồi đá liên hoàn cước vào người anh ta.

Một chân dẫm lên đỉnh núi xác người, Gintoki dữ tợn hét lên: “Nghe rõ cho ta, nơi này chính là địa bàn của ông đây!!! Dám đến quấy rầy địa bàn của ông đây nữa thì sẽ thiên tru các ngươi!!! Bài trừ hết đám các ngươi bây giờ, lũ khốn này!!!”

Tất cả mọi người đều sợ ngây người, bao gồm cả đám cư dân của thị trấn Kẹo.

Nói như thế nào đây… Nơi này cũng không phải địa bàn của cậu đâu?

Nhưng lại không ai nói ra.

Lúc này, cả đám hải tặc đã bị Gintoki xử lý gần hết rồi, chỉ còn lại duy nhất một người. Nhưng anh ta cũng tự biết bản thân không có khả năng đánh bại được Ginyoki nên định trốn đi, nhưng không ngờ rằng lại bị Gintoki phát hiện ngay lập tức.

Mắt thấy bản thân có thể không trốn được rồi, nên anh ta đột nhiên nghĩ ra một kế hoạch, anh ta bắt bừa một thiếu niên làm con tin.

“Đừng, đừng nhúc nhích! Nếu không ta sẽ giết chết tên này!!!” Tên hải tặc kia đắc ý nói.

Gintoki nhíu mày rồi chợt ngây ngẩn cả người.

Mà tên hải tặc kia còn chưa kịp phản ứng lại thì chàng trai bị anh ta bắt đột nhiên giơ tay ra túm lấy mặt anh ta.

“【 Ryusoken】”

Chỉ trong nháy mắt tên hải tặc đã cảm thấy cả gương mặt mình đau đớn không thôi, quả thực giống như xương cốt đều bị đôi tay kia bóp nát vậy, đau đớn kịch liệt khiến anh ta hét lên.

“A a a a a----”

“Lực của ngón tay ta có thể bóp nát xương của ngươi đấy!”

Thiếu niên nhẹ nhàng bâng quơ nói, sau đó nắm tên hải tặc đang kêu la thảm thiết ném ra ngoài.

Đến lúc này thì băng hải tặc Kẹo đã bị diệt sạch.

Đám cư dân ở thị trấn Kẹo reo hò hoan hô. Nhưng Gintoki vẫn giật mình đứng ngây người ra đó.

Ngoại trừ kinh ngạc với ngoại hình của người trước mặt, cậu còn kinh ngạc với chiêu thức của cậu ta.

“Chào, Gintoki!” Thiếu niên lộ ra nụ cười quen thuộc chào Gintoki.

Người bạn thời đã năm năm không gặp, bây giờ đã thay đổi rất nhiều, hàm răng sún trước kia đã đầy đủ, mái tóc húi cua màu vàng kim bây giờ đã dài ra một chút nhìn có vẻ hơi giống quý tộc, trên gương mặt không có vết sẹo nên nhìn rất anh tuấn. Nhìn người bạn thân đã trở thành một chàng trai phong độ nhẹ nhàng, Gintoki cảm thấy hơi sững sờ.

Đại khái cũng nhận ra tâm trạng của Gintoki nên cậu ta hơi cười khổ nói:

“Sao vậy? Nếu cậu mà nói không nhớ rõ tớ, tớ sẽ rất thất vọng đấy! Hay là do, tớ đã thay đổi quá nhiều?”

“À, đúng thật là thay đổi quá nhiều…”

Gintoki dừng một lát rồi nghiêm túc nói tiếp:

“Thì ra bộ dạng dưới lớp vỏ bọc thú cưng của Katsura của ngươi là thế này, Elizabeth đệ nhị!”

“Đó là ai vậy chứ, tớ là Sabo!!!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vua Hải Quân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook