Chương 60: Phiên ngoại 6
Na Khả Lộ Lộ
02/08/2021
Phiên ngoại 6: Lánh đời
Đếm không xuể bao nhiêu năm sau khi kết hôn, Lục Gia Xuyên vẫn ngẩn người với Chúc Dĩ Lâm.
Triệu chứng cụ thể thể hiện ở: hồn lơ lửng trên mây, phản ứng chậm chạp, cười ngu, lẩm bẩm dính lấy Chúc Dĩ Lâm không buông, đồng thời còn lặp đi lặp lại câu "Em yêu anh lắm" vô tận, như thể đang niệm kinh.
Ban đầu, Chúc Dĩ Lâm còn nói: "Anh cũng yêu em lắm, cục cưng."
Nhiều lần sau, Chúc Dĩ Lâm cảm thấy suốt ngày yêu tới yêu lui thì hơi sến, liền không nhịn được cười: "Biết rồi biết rồi."
Lục Gia Xuyên lập tức không vui: ""Biết rồi' là thế nào?"
Chúc Dĩ Lâm: "Là anh cũng yêu em đấy."
Lục Gia Xuyên hừ một tiếng, miễn cưỡng khoan dung độ lượng một lần, không so đo với anh.
Lại sau nữa, thực sự quá nhiều lần như vậy, Chúc Dĩ Lâm cũng đổi mấy chục cách nói ứng phó với hắn, thực sự không biết phải phản ứng lại thế nào mới có thể khiến tên dính người này hài lòng, đành phải đổi khách thành chủ. Mỗi lần Lục Gia Xuyên bắt đầu niệm kinh, Chúc Dĩ Lâm liền nghiêm túc hôn Lục Gia Xuyên một cái, hôn cho hắn ngẩn người, sau đó cảnh báo: "Im miệng, không được 'yêu anh' nữa."
Lục Gia Xuyên muốn phản bác, Chúc Dĩ Lâm lại hôn lên, không chặn kín miệng hắn lại thì không thôi.
Lục Gia Xuyên quả nhiên ngậm miệng.
Nhưng không được bao lâu lại phản ứng lại: Niệm kinh là được hôn, trên đời còn có chuyện tốt như vậy sao?
Hắn lại càng hăng hái.
Chúc Dĩ Lâm đại bại.
Thực ra cũng không thể trách Lục Gia Xuyên.
Hắn cảm thấy không ai lại không thể ngẩn người trước Chúc Dĩ Lâm (đương nhiên, hắn kiên quyết cấm chỉ người khác làm vậy), mà hắn lại còn sở hữu Chúc Dĩ Lâm một cách hợp pháp —— Kệ mẹ quốc pháp, Lục Gia Xuyên bảo hợp pháp thì hợp pháp —— Tóm lại, hắn không nhịn được, hắn cứ muốn dại trai đấy, không ai quản nổi đâu.
Lục tổng bá đạo như vậy, Chúc Dĩ Lâm khuất phục sâu sắc.
Tối hôm nay, hai người ăn cơm tối, dắt chó đi dạo xong xuôi, cùng nằm trên sofa ngẩn người nói chuyện phiếm.
Lục Gia Xuyên tâm huyết dâng trào, đột nhiên nói: "Chúc Dĩ Lâm, em hỏi anh chuyện này nhé."
Hắn rất ít khi gọi thẳng tên Chúc Dĩ Lâm như vậy, Chúc Dĩ Lâm quả nhiên bị thu hút, tạm thời thoát ly khỏi trạng thái uể oải nửa ngủ nửa tỉnh, quay đầu sang nghiêm túc nhìn hắn.
Lục Gia Xuyên nói: "Mấy năm chúng ta không ở bên nhau, anh có bao giờ nhớ em không?"
"..." Chúc Dĩ Lâm thấp giọng cười, "Nói thừa, em hỏi câu này từ lâu rồi còn gì."
Lục Gia Xuyên áp sát vào anh, nằm sấp trên người Chúc Dĩ Lâm, cúi đầu, giọng nói cũng thấp, cơ hồ dán lên môi Chúc Dĩ Lâm để nói: "Vậy khi anh 'nhớ em nhất', là hôm nào? —— Không được nói 'hôm nào cũng vậy', qua loa lắm."
Chúc Dĩ Lâm lại cười: "Anh quên rồi."
"Không được quên."
"Quên thật mà."
"Không được." Chúc Dĩ Lâm bực bội hôn anh một cái. Chúc Dĩ Lâm khép hờ mí mắt, hưởng thụ nụ hôn này, nhưng vẫn không lên tiếng.
Lục Gia Xuyên nói: "Để em đoán xem."
"Được, em đoán đi." Lục Gia Xuyên buồn cười quá đi mất, mặc dù cũng không biết buồn cười chỗ nào, nhưng Chúc Dĩ Lâm cứ cảm thấy hắn buồn cười. Nếu không thì vì sao vừa trông thấy Lục Gia Xuyên, khóe miệng của anh lại cứ cong lên?
"Là lần anh đóng phim bị thương à?" Lục Gia Xuyên nói, "Hôm đó anh được đưa vào bệnh viện cấp cứu, chỉ có Ôn Nhàn ở bên cạnh anh. Nhất định anh rất nhớ em đúng không?"
Chúc Dĩ Lâm lắc đầu: "Không phải lần đó."
"Không phải thật à?" Lục Gia Xuyên không hề nhụt chí, lại hỏi, "Là sinh nhật em ư? Nhất định năm nào anh cũng nhớ sinh nhật em. Anh sẽ cực kỳ nhớ em đúng không, nhất định là vậy."
Chúc Dĩ Lâm hơi ngửa đầu lên, chủ động chạm vào môi Lục Gia Xuyên, "Ngày sinh nhật em anh sẽ nhớ em, nhưng cũng không đúng, đoán lại đi."
"..."
Lục Gia Xuyên không đoán ra được, ôm Chúc Dĩ Lâm lấy lòng, vừa uy hiếp vừa xin tha: "Đừng thừa nước đục thả câu nữa, anh Chúc Dĩ Lâm, xin anh thương xót, mau thỏa mãn lòng hiếu kỳ của em đi, nếu không em sẽ giận đó!"
Chúc Dĩ Lâm giả bộ bị uy hiếp: "Được rồi, vậy anh sẽ miễn cưỡng cho em biết vậy."
Thế nhưng, nói thế nào đây?
Không phải Chúc Dĩ Lâm ngại cất lời, mà là không biết nên cất lời ra sao.
Lục Gia Xuyên quá giỏi biểu đạt, ngày nào cũng treo câu "Em yêu anh lắm" trên miệng, câu thổ lộ nào cũng tràn trề yêu thương, chịu nỗi uất ức gì cũng có thể kể cho anh nghe, vừa rõ ràng rành mạch lại vừa buồn tủi đáng thương. Nhưng Chúc Dĩ Lâm dù có trái tim thành khẩn với người yêu, dường như lại không học được kỹ năng "dốc bầu tâm sự" này.
Anh nhớ Lục Gia Xuyên nhất khi nào?
Nếu câu hỏi này là với người khác, có lẽ rất khó chọn ra "nhất", bởi vì tình cảm không có tiêu chuẩn định lượng. Nhưng Chúc Dĩ Lâm thì thật sự có thể, anh quả thực từng có cảm giác "nhớ nhất" đó.
Đó là bao nhiêu năm trước, anh không nhớ rõ nữa.
Anh chỉ nhớ, đó là một đêm rực rỡ ánh sáng.
Đêm hôm đó, Chúc Dĩ Lâm lên bục nhận thưởng —— Nhận thưởng gì không quan trọng, anh cũng quên mất rồi, nhưng đó là một cột mốc quan trọng trong quá trình chuyển biến tâm lý của anh. Bắt đầu từ thời khắc đó, dường như anh đã nổi đến mức không thể nổi hơn nữa, cũng bình tĩnh đến mức không thể bình tĩnh hơn nữa.
Trên bục, trong mắt khách mời trao giải tràn đầy sự khen ngợi.
Dưới bục, đèn led nhấp nháy không ngừng, fan hâm mộ gào thét, người cùng ngành hâm mộ, bạn bè chúc phúc... Hết thảy những điều đó nâng anh lên cao, anh bay thẳng vào mây, nhìn ai cũng phải cúi đầu, như thể cả thế giới nằm dưới chân anh.
Đó là cảm giác như thế nào chứ?
—— Xa cách lánh đời.
Nhưng Chúc Dĩ Lâm không vui lên nổi.
Anh đứng trong ánh sáng vô tận, cảm giác được một cách rõ ràng, rằng tên Chúc Dĩ Lâm sẽ bị tên đạo diễn rác rưởi vô danh uy hiếp hãm hại đã hoàn toàn đi xa. Những cái bóng yếu ớt, mờ mịt, sợ sệt đã bị ánh sáng xua đuổi, lìa khỏi linh hồn y, không mảy may còn sót.
Chúc Dĩ Lâm đã thành công.
Nhưng anh lại giật mình nhận ra: Đi tới cuối rồi.
"Hóa ra xa cách lánh đời có nghĩa như vậy." Chúc Dĩ Lâm ngẩn ngơ nghĩ.
Đứng ở độ cao không ai với tới, đoạn tuyệt quan hệ với cả thế giới, trước mắt là một khoảng trống rỗng, vụ trụ trong nháy mắt lặng yên. Anh không cần phải liều mạng để trở thành một người ra sao nữa, anh đã trở thành rồi. Anh tháo gỡ gông xiềng khắp người, tháo từng chiếc mặt nạ sinh tồn xuống, lặng người suy nghĩ: Còn lại gì đây?
Là "bản thân" chân chính sao?
Hay là người nào đó đã bị anh phong ấn trong lòng rất nhiều năm, bản thân cũng không dám liếc nhìn?
... Hóa ra, người đó đã trở thành một phần của "bản thân" anh.
Thời khắc đó, Chúc Dĩ Lâm không thể nào kiềm chế bản thân mà ý thức được, anh rất nhớ Lục Gia Xuyên.
Sau này, rất lâu sau khi bọn họ ở bên nhau, mỗi lần nhắc tới tình yêu, Lục Gia Xuyên đều cảm thấy, tình yêu của hắn với Chúc Dĩ Lâm là đau khổ, tha thiết, lại ngọt ngào. Nhưng hắn rất khó có thể cảm nhận được rằng, tình yêu của Chúc Dĩ Lâm với hắn, là tịch mịch.
Như ánh trăng xa vời, như cánh đồng tuyết lặng im, như tiếng gió trong thung lũng trống vắng, như đám mây trôi lơ lửng, như nỗi đau xa cách lánh đời.
"Đêm hôm đó, cuối cùng anh cũng cảm nhận được cảm giác 'công thành danh toại' là thế nào. Vậy nên, anh rất nhớ em." Chúc Dĩ Lâm nói, "Đừng hỏi vì sao, chắc em sẽ hiểu chứ? Có giang sơn, đương nhiên phải nhớ mỹ nhân rồi."
Lục Gia Xuyên: "Hứ, anh lại qua loa, đồ đểu."
Chúc Dĩ Lâm cười không nói gì.
"Được rồi, anh không nói thì không nói vậy, cũng có phải em không hiểu đâu." Lục Gia Xuyên đẩy Bé Dâu Tây đang âm mưu chen vào lòng họ, có con "Au u " một tiếng, cắn lấy tay áo hắn. Lục Gia Xuyên vừa đấu đá với chó, vừa giở giọng sặc mùi trà, nói: "Em chỉ muốn nghe anh chính miệng tỏ tình thôi mà. Mặc dù không nghe được thì có hơi đau lòng, nhưng thôi anh vui là được, em không sao cả. Em nhịn được mà, em không khóc đâu..."
Chúc Dĩ Lâm: "..."
Sau đó Chúc Dĩ Lâm vẫn nói.
Lục Gia Xuyên quả thực là phiền chết đi được, hắn không nhịn nổi, lại sử dụng niệm kinh đại pháp một lần nữa. Chúc Dĩ Lâm đi đến đâu, hắn dính theo đến đó, như cái máy nghe nhạc mở chế độ vòng lặp một bài hát vậy, cứ phát đi phát lại "Chúc Dĩ Lâm vui là được, em không giận đâu", thỉnh thoảng lại phát bài "Chỉ cần anh bằng lòng để em ở lại bên anh, anh đối xử với em ra sao cũng được, em không oán giận một lời nào".
Chúc Dĩ Lâm: "..."
Không chỉ Chúc Dĩ Lâm thấy phiền, Bé Dâu Tây cũng sắp bị Lục Gia Xuyên phiền chết luôn, thậm chí đến cả hoa bọn họ trồng cũng ủ rũ hơn bình thường phần nào.
Chúc Dĩ Lâm tuyên bố đầu hàng, khai hết những gì có thể khai báo.
Lục Gia Xuyên nghe xong, lại thể hiện một màn được đằng chân lân đằng đầu ngay tại chỗ, hắn nói: "À, có thế thôi à, còn chẳng bằng em yêu anh."
Chúc Dĩ Lâm buồn ngủ, giơ tay đẩy hắn ra, về phòng ngủ thay đồ ngủ.
Vừa cởi khuy áo, Lục Gia Xuyên lại dính lấy anh, giở giọng ngọt lịm: "Em yêu anh lắm, anh à."
"Lại nữa." Chúc Dĩ Lâm ngáp một cái.
"Không phải, lần này là thổ lộ chân tình." Lục Gia Xuyên nói, "Anh không biết em yêu anh đến nhường nào đâu. Được rồi, anh biết một chút, nhưng một chút đó chỉ là góc tảng băng mà thôi. Tình yêu của em dành cho anh, mãi mãi nhiều hơn anh tưởng tượng."
"..."
Chúc Dĩ Lâm dừng động tác lại, nghiêm túc nhìn hắn.
Lục Gia Xuyên đứng thẳng người: "Nhìn em làm gì? Anh không phục à."
Chúc Dĩ Lâm lại cười, không nhịn được mà nhủ thầm trong lòng, Lục Gia Xuyên đúng là lạ đời, bạn nói hắn ngốc, thực ra hắn rất thông minh, nhưng nếu nói hắn thông minh, thực ra hắn lại có phần ngờ nghệch, quả thực là đồ đáng ghét, cũng là quỷ đáng yêu.
"Anh cũng vậy." Chúc Dĩ Lâm mặc xong đồ ngủ, nằm lên giường, "Nhưng anh không muốn so đo với em xem ai yêu nhiều, ai yêu ít, em là học sinh tiểu học à? Thi đấu sao? Người quan trọng thắng thua, làm sao lại hiểu 'yêu' là gì?"
Anh nói vậy, Lục Gia Xuyên liền lập tức không phục: "Em quan trọng thắng thua đâu nào? Em chỉ nói tùy tiện thôi được không? Sao em lại không hiểu 'yêu' là gì được?"
Chúc Dĩ Lâm rất khó nén cười: "Ồ, vậy em nói xem 'yêu' là gì?"
Lục Gia Xuyên trầm mặc một hồi, lần đầu tiên từ xưa đến nay, không biết biểu đạt.
Hắn nằm xuống bên cạnh Chúc Dĩ Lâm, ôm eo Chúc Dĩ Lâm, cơ hồ có phần quẫn bách, "anh, hay là anh nói trước đi, anh thấy thế nào?"
Chúc Dĩ Lâm thực ra cũng không hề biết, 'yêu' rất đỗi trừu tượng, vô số tác phẩm nghệ thuật cả trăm ngàn năm qua cũng không thể giải thích rõ, nó không có đáp án tiêu chuẩn, nhưng nếu như nhất định phải cụ thể hóa nó, cảm nhận xuất phát từ nội tâm của Chúc Dĩ Lâm là: "Yêu chính là ——"
Anh nhìn người bên cạnh, "Là Lục Gia Xuyên."
Lục Gia Xuyên sững sờ, được anh dỗ dành mà sướng cả người, nằm sấp bên cạnh Chúc Dĩ Lâm cười đến mức phát run, còn giả vờ buồn bã: "Anh, anh biết quyến rũ em quá đó, làm vậy để em càng một lòng với anh đúng không? Đồ đểu."
"Nghiện còn ngại." Chúc Dĩ Lâm đá hắn một cái trong chăn.
Lục Gia Xuyên vui gần chết.
Hắn nghĩ đến đáp án của bản thân.
Yêu là gì đây?
Chúc Dĩ Lâm nói là "Lục Gia Xuyên", nhưng hắn cảm thấy, yêu là "Lục Gia Xuyên không thể không có Chúc Dĩ Lâm", xin Chúc Dĩ Lâm ở bên cạnh hắn, thích hắn, khát vọng hắn, mãi mãi nhìn về phía hắn.
End
Na Khả Lộ Lộ:
Là phiên ngoại sinh nhật Tiểu Lục, sinh nhật vui vẻ he he.
Đếm không xuể bao nhiêu năm sau khi kết hôn, Lục Gia Xuyên vẫn ngẩn người với Chúc Dĩ Lâm.
Triệu chứng cụ thể thể hiện ở: hồn lơ lửng trên mây, phản ứng chậm chạp, cười ngu, lẩm bẩm dính lấy Chúc Dĩ Lâm không buông, đồng thời còn lặp đi lặp lại câu "Em yêu anh lắm" vô tận, như thể đang niệm kinh.
Ban đầu, Chúc Dĩ Lâm còn nói: "Anh cũng yêu em lắm, cục cưng."
Nhiều lần sau, Chúc Dĩ Lâm cảm thấy suốt ngày yêu tới yêu lui thì hơi sến, liền không nhịn được cười: "Biết rồi biết rồi."
Lục Gia Xuyên lập tức không vui: ""Biết rồi' là thế nào?"
Chúc Dĩ Lâm: "Là anh cũng yêu em đấy."
Lục Gia Xuyên hừ một tiếng, miễn cưỡng khoan dung độ lượng một lần, không so đo với anh.
Lại sau nữa, thực sự quá nhiều lần như vậy, Chúc Dĩ Lâm cũng đổi mấy chục cách nói ứng phó với hắn, thực sự không biết phải phản ứng lại thế nào mới có thể khiến tên dính người này hài lòng, đành phải đổi khách thành chủ. Mỗi lần Lục Gia Xuyên bắt đầu niệm kinh, Chúc Dĩ Lâm liền nghiêm túc hôn Lục Gia Xuyên một cái, hôn cho hắn ngẩn người, sau đó cảnh báo: "Im miệng, không được 'yêu anh' nữa."
Lục Gia Xuyên muốn phản bác, Chúc Dĩ Lâm lại hôn lên, không chặn kín miệng hắn lại thì không thôi.
Lục Gia Xuyên quả nhiên ngậm miệng.
Nhưng không được bao lâu lại phản ứng lại: Niệm kinh là được hôn, trên đời còn có chuyện tốt như vậy sao?
Hắn lại càng hăng hái.
Chúc Dĩ Lâm đại bại.
Thực ra cũng không thể trách Lục Gia Xuyên.
Hắn cảm thấy không ai lại không thể ngẩn người trước Chúc Dĩ Lâm (đương nhiên, hắn kiên quyết cấm chỉ người khác làm vậy), mà hắn lại còn sở hữu Chúc Dĩ Lâm một cách hợp pháp —— Kệ mẹ quốc pháp, Lục Gia Xuyên bảo hợp pháp thì hợp pháp —— Tóm lại, hắn không nhịn được, hắn cứ muốn dại trai đấy, không ai quản nổi đâu.
Lục tổng bá đạo như vậy, Chúc Dĩ Lâm khuất phục sâu sắc.
Tối hôm nay, hai người ăn cơm tối, dắt chó đi dạo xong xuôi, cùng nằm trên sofa ngẩn người nói chuyện phiếm.
Lục Gia Xuyên tâm huyết dâng trào, đột nhiên nói: "Chúc Dĩ Lâm, em hỏi anh chuyện này nhé."
Hắn rất ít khi gọi thẳng tên Chúc Dĩ Lâm như vậy, Chúc Dĩ Lâm quả nhiên bị thu hút, tạm thời thoát ly khỏi trạng thái uể oải nửa ngủ nửa tỉnh, quay đầu sang nghiêm túc nhìn hắn.
Lục Gia Xuyên nói: "Mấy năm chúng ta không ở bên nhau, anh có bao giờ nhớ em không?"
"..." Chúc Dĩ Lâm thấp giọng cười, "Nói thừa, em hỏi câu này từ lâu rồi còn gì."
Lục Gia Xuyên áp sát vào anh, nằm sấp trên người Chúc Dĩ Lâm, cúi đầu, giọng nói cũng thấp, cơ hồ dán lên môi Chúc Dĩ Lâm để nói: "Vậy khi anh 'nhớ em nhất', là hôm nào? —— Không được nói 'hôm nào cũng vậy', qua loa lắm."
Chúc Dĩ Lâm lại cười: "Anh quên rồi."
"Không được quên."
"Quên thật mà."
"Không được." Chúc Dĩ Lâm bực bội hôn anh một cái. Chúc Dĩ Lâm khép hờ mí mắt, hưởng thụ nụ hôn này, nhưng vẫn không lên tiếng.
Lục Gia Xuyên nói: "Để em đoán xem."
"Được, em đoán đi." Lục Gia Xuyên buồn cười quá đi mất, mặc dù cũng không biết buồn cười chỗ nào, nhưng Chúc Dĩ Lâm cứ cảm thấy hắn buồn cười. Nếu không thì vì sao vừa trông thấy Lục Gia Xuyên, khóe miệng của anh lại cứ cong lên?
"Là lần anh đóng phim bị thương à?" Lục Gia Xuyên nói, "Hôm đó anh được đưa vào bệnh viện cấp cứu, chỉ có Ôn Nhàn ở bên cạnh anh. Nhất định anh rất nhớ em đúng không?"
Chúc Dĩ Lâm lắc đầu: "Không phải lần đó."
"Không phải thật à?" Lục Gia Xuyên không hề nhụt chí, lại hỏi, "Là sinh nhật em ư? Nhất định năm nào anh cũng nhớ sinh nhật em. Anh sẽ cực kỳ nhớ em đúng không, nhất định là vậy."
Chúc Dĩ Lâm hơi ngửa đầu lên, chủ động chạm vào môi Lục Gia Xuyên, "Ngày sinh nhật em anh sẽ nhớ em, nhưng cũng không đúng, đoán lại đi."
"..."
Lục Gia Xuyên không đoán ra được, ôm Chúc Dĩ Lâm lấy lòng, vừa uy hiếp vừa xin tha: "Đừng thừa nước đục thả câu nữa, anh Chúc Dĩ Lâm, xin anh thương xót, mau thỏa mãn lòng hiếu kỳ của em đi, nếu không em sẽ giận đó!"
Chúc Dĩ Lâm giả bộ bị uy hiếp: "Được rồi, vậy anh sẽ miễn cưỡng cho em biết vậy."
Thế nhưng, nói thế nào đây?
Không phải Chúc Dĩ Lâm ngại cất lời, mà là không biết nên cất lời ra sao.
Lục Gia Xuyên quá giỏi biểu đạt, ngày nào cũng treo câu "Em yêu anh lắm" trên miệng, câu thổ lộ nào cũng tràn trề yêu thương, chịu nỗi uất ức gì cũng có thể kể cho anh nghe, vừa rõ ràng rành mạch lại vừa buồn tủi đáng thương. Nhưng Chúc Dĩ Lâm dù có trái tim thành khẩn với người yêu, dường như lại không học được kỹ năng "dốc bầu tâm sự" này.
Anh nhớ Lục Gia Xuyên nhất khi nào?
Nếu câu hỏi này là với người khác, có lẽ rất khó chọn ra "nhất", bởi vì tình cảm không có tiêu chuẩn định lượng. Nhưng Chúc Dĩ Lâm thì thật sự có thể, anh quả thực từng có cảm giác "nhớ nhất" đó.
Đó là bao nhiêu năm trước, anh không nhớ rõ nữa.
Anh chỉ nhớ, đó là một đêm rực rỡ ánh sáng.
Đêm hôm đó, Chúc Dĩ Lâm lên bục nhận thưởng —— Nhận thưởng gì không quan trọng, anh cũng quên mất rồi, nhưng đó là một cột mốc quan trọng trong quá trình chuyển biến tâm lý của anh. Bắt đầu từ thời khắc đó, dường như anh đã nổi đến mức không thể nổi hơn nữa, cũng bình tĩnh đến mức không thể bình tĩnh hơn nữa.
Trên bục, trong mắt khách mời trao giải tràn đầy sự khen ngợi.
Dưới bục, đèn led nhấp nháy không ngừng, fan hâm mộ gào thét, người cùng ngành hâm mộ, bạn bè chúc phúc... Hết thảy những điều đó nâng anh lên cao, anh bay thẳng vào mây, nhìn ai cũng phải cúi đầu, như thể cả thế giới nằm dưới chân anh.
Đó là cảm giác như thế nào chứ?
—— Xa cách lánh đời.
Nhưng Chúc Dĩ Lâm không vui lên nổi.
Anh đứng trong ánh sáng vô tận, cảm giác được một cách rõ ràng, rằng tên Chúc Dĩ Lâm sẽ bị tên đạo diễn rác rưởi vô danh uy hiếp hãm hại đã hoàn toàn đi xa. Những cái bóng yếu ớt, mờ mịt, sợ sệt đã bị ánh sáng xua đuổi, lìa khỏi linh hồn y, không mảy may còn sót.
Chúc Dĩ Lâm đã thành công.
Nhưng anh lại giật mình nhận ra: Đi tới cuối rồi.
"Hóa ra xa cách lánh đời có nghĩa như vậy." Chúc Dĩ Lâm ngẩn ngơ nghĩ.
Đứng ở độ cao không ai với tới, đoạn tuyệt quan hệ với cả thế giới, trước mắt là một khoảng trống rỗng, vụ trụ trong nháy mắt lặng yên. Anh không cần phải liều mạng để trở thành một người ra sao nữa, anh đã trở thành rồi. Anh tháo gỡ gông xiềng khắp người, tháo từng chiếc mặt nạ sinh tồn xuống, lặng người suy nghĩ: Còn lại gì đây?
Là "bản thân" chân chính sao?
Hay là người nào đó đã bị anh phong ấn trong lòng rất nhiều năm, bản thân cũng không dám liếc nhìn?
... Hóa ra, người đó đã trở thành một phần của "bản thân" anh.
Thời khắc đó, Chúc Dĩ Lâm không thể nào kiềm chế bản thân mà ý thức được, anh rất nhớ Lục Gia Xuyên.
Sau này, rất lâu sau khi bọn họ ở bên nhau, mỗi lần nhắc tới tình yêu, Lục Gia Xuyên đều cảm thấy, tình yêu của hắn với Chúc Dĩ Lâm là đau khổ, tha thiết, lại ngọt ngào. Nhưng hắn rất khó có thể cảm nhận được rằng, tình yêu của Chúc Dĩ Lâm với hắn, là tịch mịch.
Như ánh trăng xa vời, như cánh đồng tuyết lặng im, như tiếng gió trong thung lũng trống vắng, như đám mây trôi lơ lửng, như nỗi đau xa cách lánh đời.
"Đêm hôm đó, cuối cùng anh cũng cảm nhận được cảm giác 'công thành danh toại' là thế nào. Vậy nên, anh rất nhớ em." Chúc Dĩ Lâm nói, "Đừng hỏi vì sao, chắc em sẽ hiểu chứ? Có giang sơn, đương nhiên phải nhớ mỹ nhân rồi."
Lục Gia Xuyên: "Hứ, anh lại qua loa, đồ đểu."
Chúc Dĩ Lâm cười không nói gì.
"Được rồi, anh không nói thì không nói vậy, cũng có phải em không hiểu đâu." Lục Gia Xuyên đẩy Bé Dâu Tây đang âm mưu chen vào lòng họ, có con "Au u " một tiếng, cắn lấy tay áo hắn. Lục Gia Xuyên vừa đấu đá với chó, vừa giở giọng sặc mùi trà, nói: "Em chỉ muốn nghe anh chính miệng tỏ tình thôi mà. Mặc dù không nghe được thì có hơi đau lòng, nhưng thôi anh vui là được, em không sao cả. Em nhịn được mà, em không khóc đâu..."
Chúc Dĩ Lâm: "..."
Sau đó Chúc Dĩ Lâm vẫn nói.
Lục Gia Xuyên quả thực là phiền chết đi được, hắn không nhịn nổi, lại sử dụng niệm kinh đại pháp một lần nữa. Chúc Dĩ Lâm đi đến đâu, hắn dính theo đến đó, như cái máy nghe nhạc mở chế độ vòng lặp một bài hát vậy, cứ phát đi phát lại "Chúc Dĩ Lâm vui là được, em không giận đâu", thỉnh thoảng lại phát bài "Chỉ cần anh bằng lòng để em ở lại bên anh, anh đối xử với em ra sao cũng được, em không oán giận một lời nào".
Chúc Dĩ Lâm: "..."
Không chỉ Chúc Dĩ Lâm thấy phiền, Bé Dâu Tây cũng sắp bị Lục Gia Xuyên phiền chết luôn, thậm chí đến cả hoa bọn họ trồng cũng ủ rũ hơn bình thường phần nào.
Chúc Dĩ Lâm tuyên bố đầu hàng, khai hết những gì có thể khai báo.
Lục Gia Xuyên nghe xong, lại thể hiện một màn được đằng chân lân đằng đầu ngay tại chỗ, hắn nói: "À, có thế thôi à, còn chẳng bằng em yêu anh."
Chúc Dĩ Lâm buồn ngủ, giơ tay đẩy hắn ra, về phòng ngủ thay đồ ngủ.
Vừa cởi khuy áo, Lục Gia Xuyên lại dính lấy anh, giở giọng ngọt lịm: "Em yêu anh lắm, anh à."
"Lại nữa." Chúc Dĩ Lâm ngáp một cái.
"Không phải, lần này là thổ lộ chân tình." Lục Gia Xuyên nói, "Anh không biết em yêu anh đến nhường nào đâu. Được rồi, anh biết một chút, nhưng một chút đó chỉ là góc tảng băng mà thôi. Tình yêu của em dành cho anh, mãi mãi nhiều hơn anh tưởng tượng."
"..."
Chúc Dĩ Lâm dừng động tác lại, nghiêm túc nhìn hắn.
Lục Gia Xuyên đứng thẳng người: "Nhìn em làm gì? Anh không phục à."
Chúc Dĩ Lâm lại cười, không nhịn được mà nhủ thầm trong lòng, Lục Gia Xuyên đúng là lạ đời, bạn nói hắn ngốc, thực ra hắn rất thông minh, nhưng nếu nói hắn thông minh, thực ra hắn lại có phần ngờ nghệch, quả thực là đồ đáng ghét, cũng là quỷ đáng yêu.
"Anh cũng vậy." Chúc Dĩ Lâm mặc xong đồ ngủ, nằm lên giường, "Nhưng anh không muốn so đo với em xem ai yêu nhiều, ai yêu ít, em là học sinh tiểu học à? Thi đấu sao? Người quan trọng thắng thua, làm sao lại hiểu 'yêu' là gì?"
Anh nói vậy, Lục Gia Xuyên liền lập tức không phục: "Em quan trọng thắng thua đâu nào? Em chỉ nói tùy tiện thôi được không? Sao em lại không hiểu 'yêu' là gì được?"
Chúc Dĩ Lâm rất khó nén cười: "Ồ, vậy em nói xem 'yêu' là gì?"
Lục Gia Xuyên trầm mặc một hồi, lần đầu tiên từ xưa đến nay, không biết biểu đạt.
Hắn nằm xuống bên cạnh Chúc Dĩ Lâm, ôm eo Chúc Dĩ Lâm, cơ hồ có phần quẫn bách, "anh, hay là anh nói trước đi, anh thấy thế nào?"
Chúc Dĩ Lâm thực ra cũng không hề biết, 'yêu' rất đỗi trừu tượng, vô số tác phẩm nghệ thuật cả trăm ngàn năm qua cũng không thể giải thích rõ, nó không có đáp án tiêu chuẩn, nhưng nếu như nhất định phải cụ thể hóa nó, cảm nhận xuất phát từ nội tâm của Chúc Dĩ Lâm là: "Yêu chính là ——"
Anh nhìn người bên cạnh, "Là Lục Gia Xuyên."
Lục Gia Xuyên sững sờ, được anh dỗ dành mà sướng cả người, nằm sấp bên cạnh Chúc Dĩ Lâm cười đến mức phát run, còn giả vờ buồn bã: "Anh, anh biết quyến rũ em quá đó, làm vậy để em càng một lòng với anh đúng không? Đồ đểu."
"Nghiện còn ngại." Chúc Dĩ Lâm đá hắn một cái trong chăn.
Lục Gia Xuyên vui gần chết.
Hắn nghĩ đến đáp án của bản thân.
Yêu là gì đây?
Chúc Dĩ Lâm nói là "Lục Gia Xuyên", nhưng hắn cảm thấy, yêu là "Lục Gia Xuyên không thể không có Chúc Dĩ Lâm", xin Chúc Dĩ Lâm ở bên cạnh hắn, thích hắn, khát vọng hắn, mãi mãi nhìn về phía hắn.
End
Na Khả Lộ Lộ:
Là phiên ngoại sinh nhật Tiểu Lục, sinh nhật vui vẻ he he.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.