Vừa Lúc Gặp Thời Gian Như Thành
Chương 66: Bạn mới
Nhất Tiểu Thập
09/03/2023
Đó là ngày huấn luyện quân sự, sáu giờ sáng đã phải thức dậy tập trung ở sân thể dục huấn luyện dưới lầu. Ôn Phi mặc đồng phục rằn ri, vội vàng cùng ba cô gái khác trong ký túc xá đi xuống lầu. Lúc xuống lầu, Dương Tuyết vấp chân cô một cái. Ôn Phi miễn cưỡng đứng vững, chạy đến sân thể dục.
4Sau khi doanh trưởng nói vài câu trên sân khấu, mặt trời từ từ mọc lên. Gần nửa giờ sau, huấn luyện viên bắt đầu huấn luyện. Ôn Phi nhìn sang, phát hiện một hàng người không nhìn thấy đầu, tất cả đều mặc đồng phục giống nhau nên không phân biệt được nam nữ. Chạy ba vòng quanh sân thể dục dài 800 mét là bài huấn luyện đầu tiên trước khi bữa sáng. Ôn Phi đã nghe thấy câu "Chạy ba vòng quanh sân thể dục, tập trung đúng tám giờ"!
Khi Ôn Phi chạy đến vòng thứ hai, cô cảm thấy mình đã thở hổn hển rồi. Đứng bên cạnh Ôn Phi là một cô gái cũng cao tương đương với cô, dáng người cũng gầy gò. Ôn Phi liếc cô ấy một cái, đối phương quay đầu lại, cho Ôn Phi một nụ cười toe toét.
Cô ấy vừa chạy vừa nói: "Chào cậu."
Trong lòng Ôn Phi bỗng nhiên ấm áp. Sau khi trải qua sự thờ ơ của ba cô gái trong ký túc xá, lần đầu tiên từ khi đến ngôi trường này, có người chủ động nói chuyện với cô. Hảo cảm của cô đối với cô gái diện mạo bình thường và làn da ngăm đen tăng lên nhiều, cô thở hổn hển nói: "Xin chào cậu."
“Tớ tên là Vương Á, là bạn cùng lớp của cậu.” Vương Á giơ tay chỉ vào góc của tòa nhà dạy học: “Tớ cũng học biên kịch, ký túc xá ở ngay bên cạnh cậu.”
Ôn Phi đột nhiên cảm thấy một dòng nước ấm áp lan ra khắp người, trong lòng điên cuồng gào thét. Đúng rồi, đúng rồi, đây mới là dáng vẻ mà bạn học cùng lớp nên có, nụ cười ấm áp, thái độ thân thiện, còn tự giới thiệu bản thân. Ba cô nàng trong ký túc xá của cô chắc chắn là những người kỳ quặc.
"Tớ tên là Ôn Phi."
Trong lúc nói chuyện lại chạy thêm một vòng. Vương Á không hề đỏ mặt thở dốc mà vẫn giữ nguyên tốc độ. Trong khí đó đã có rất nhiều nữ sinh dừng cuộc chơi, không chịu nổi mà đi theo phía sau, dáng vẻ chạy bộ có phần giống với cương thi có xác không hồn.
Ôn Phi vẫn có thể chịu được. Lúc trước cô từng học bóng rổ vì Khúc Dĩ Phồn, có khi còn so đấu với người tới mấy chục phút. Mặc dù thể lực vẫn theo kịp nhưng vẫn hơi thở dốc. Song so với dáng vẻ không có việc gì như đang đi đường của Vương Á thì cô không thể làm được.
Vương Á nói: "Tớ biết tên cậu là Ôn Phi. Cậu rất nổi tiếng trong trường."
“Thật sao?” Ôn Phi suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Là bởi vì Khúc Dĩ Phồn hả?"
Vương Á mỉm cười gật đầu: "Đúng đó. Tớ đến sớm hơn cậu rất nhiều. Tháng trước tớ đã đến giúp đỡ ở trường rồi. Danh tiếng của Khúc Dĩ Phồn trong trường không thua gì Chủ tịch Hội học sinh của tổng viện vậy. Rất nhiều nữ sinh thích anh ấy đó."
Ôn Phi bĩu môi, nghĩ rằng đây là điều hiển nhiên. Từ nhỏ đến lớn, Khúc Dĩ Phồn luôn trải qua cuộc sống được mọi người chú ý vây quanh, đi tới đâu cũng không có ngoại lệ: "Anh ấy không phải là Chủ tịch Hội học sinh sao?"
Vương Á lắc đầu: "Không phải, anh ấy chỉ tham gia câu lạc bộ trượt patin thôi. Thỉnh thoảng đi chơi chứ cũng không làm chuyện chính gì, nhưng năm nào anh ấy cũng nhận được học bổng cả. Anh ấy còn là bạn tốt với Chủ tịch Hội học sinh nữa đấy."
Ôn Phi gật đầu, còn muốn nói gì đó thì cuộc chạy đã gần kết thúc. Cô thật sự không mở miệng được, đành phải đợi đến khi chạy xong mới quấn lấy Vương Á kết bạn.
Sau khi ngồi bên bậc đá nghỉ ngơi một lúc, cả hai về kí túc xá tắm rửa rồi cặp kè xuống nhà ăn ăn tối.
Ôn Phi hỏi Vương Á: "Ban đầu cậu vốn đã đen như vậy sao?"
Vương Á cười: "Trước đây tớ cũng không đen như vậy. Mùa hè năm nay giúp đỡ trong trường nên mới bị rám nắng nhưng cũng không thành vấn đề. Dù sao sau đợt huấn luyện quân sự cũng bị đen lại."
Ôn Phi nhìn thoáng qua tay chân của mình. Từ nhỏ cô đã trắng như thế, dường như chưa bao giờ bị đen da. Cô nghĩ nếu bị rám nắng một chút cũng không tệ, tốt nhất là có làn da màu lúa mạch như Khúc Dĩ Phồn, thế thì mỗi khi đứng chung một chỗ mỉm cười sẽ giống y như nhau.
Vương Á đến từ miền Bắc. Qua trò chuyện, Ôn Phi biết được Vương Á đã theo nghiệp biên kịch từ lâu, từng đăng một cuốn tiểu thuyết trên mạng và được chọn chuyển thể thành phim, hơn nữa cũng đã xuất bản cuốn tiểu thuyết đó.
Ôn Phi hỏi là phim điện ảnh gì. Sau khi Vương Á nói tên, Ôn Phi rất ngạc nhiên. Mặc dù chưa từng xem bộ phim này ở rạp chiếu phim nhưng cô biết các diễn viên trong đó đều là ngôi sao trên hạng hai.
4Sau khi doanh trưởng nói vài câu trên sân khấu, mặt trời từ từ mọc lên. Gần nửa giờ sau, huấn luyện viên bắt đầu huấn luyện. Ôn Phi nhìn sang, phát hiện một hàng người không nhìn thấy đầu, tất cả đều mặc đồng phục giống nhau nên không phân biệt được nam nữ. Chạy ba vòng quanh sân thể dục dài 800 mét là bài huấn luyện đầu tiên trước khi bữa sáng. Ôn Phi đã nghe thấy câu "Chạy ba vòng quanh sân thể dục, tập trung đúng tám giờ"!
Khi Ôn Phi chạy đến vòng thứ hai, cô cảm thấy mình đã thở hổn hển rồi. Đứng bên cạnh Ôn Phi là một cô gái cũng cao tương đương với cô, dáng người cũng gầy gò. Ôn Phi liếc cô ấy một cái, đối phương quay đầu lại, cho Ôn Phi một nụ cười toe toét.
Cô ấy vừa chạy vừa nói: "Chào cậu."
Trong lòng Ôn Phi bỗng nhiên ấm áp. Sau khi trải qua sự thờ ơ của ba cô gái trong ký túc xá, lần đầu tiên từ khi đến ngôi trường này, có người chủ động nói chuyện với cô. Hảo cảm của cô đối với cô gái diện mạo bình thường và làn da ngăm đen tăng lên nhiều, cô thở hổn hển nói: "Xin chào cậu."
“Tớ tên là Vương Á, là bạn cùng lớp của cậu.” Vương Á giơ tay chỉ vào góc của tòa nhà dạy học: “Tớ cũng học biên kịch, ký túc xá ở ngay bên cạnh cậu.”
Ôn Phi đột nhiên cảm thấy một dòng nước ấm áp lan ra khắp người, trong lòng điên cuồng gào thét. Đúng rồi, đúng rồi, đây mới là dáng vẻ mà bạn học cùng lớp nên có, nụ cười ấm áp, thái độ thân thiện, còn tự giới thiệu bản thân. Ba cô nàng trong ký túc xá của cô chắc chắn là những người kỳ quặc.
"Tớ tên là Ôn Phi."
Trong lúc nói chuyện lại chạy thêm một vòng. Vương Á không hề đỏ mặt thở dốc mà vẫn giữ nguyên tốc độ. Trong khí đó đã có rất nhiều nữ sinh dừng cuộc chơi, không chịu nổi mà đi theo phía sau, dáng vẻ chạy bộ có phần giống với cương thi có xác không hồn.
Ôn Phi vẫn có thể chịu được. Lúc trước cô từng học bóng rổ vì Khúc Dĩ Phồn, có khi còn so đấu với người tới mấy chục phút. Mặc dù thể lực vẫn theo kịp nhưng vẫn hơi thở dốc. Song so với dáng vẻ không có việc gì như đang đi đường của Vương Á thì cô không thể làm được.
Vương Á nói: "Tớ biết tên cậu là Ôn Phi. Cậu rất nổi tiếng trong trường."
“Thật sao?” Ôn Phi suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Là bởi vì Khúc Dĩ Phồn hả?"
Vương Á mỉm cười gật đầu: "Đúng đó. Tớ đến sớm hơn cậu rất nhiều. Tháng trước tớ đã đến giúp đỡ ở trường rồi. Danh tiếng của Khúc Dĩ Phồn trong trường không thua gì Chủ tịch Hội học sinh của tổng viện vậy. Rất nhiều nữ sinh thích anh ấy đó."
Ôn Phi bĩu môi, nghĩ rằng đây là điều hiển nhiên. Từ nhỏ đến lớn, Khúc Dĩ Phồn luôn trải qua cuộc sống được mọi người chú ý vây quanh, đi tới đâu cũng không có ngoại lệ: "Anh ấy không phải là Chủ tịch Hội học sinh sao?"
Vương Á lắc đầu: "Không phải, anh ấy chỉ tham gia câu lạc bộ trượt patin thôi. Thỉnh thoảng đi chơi chứ cũng không làm chuyện chính gì, nhưng năm nào anh ấy cũng nhận được học bổng cả. Anh ấy còn là bạn tốt với Chủ tịch Hội học sinh nữa đấy."
Ôn Phi gật đầu, còn muốn nói gì đó thì cuộc chạy đã gần kết thúc. Cô thật sự không mở miệng được, đành phải đợi đến khi chạy xong mới quấn lấy Vương Á kết bạn.
Sau khi ngồi bên bậc đá nghỉ ngơi một lúc, cả hai về kí túc xá tắm rửa rồi cặp kè xuống nhà ăn ăn tối.
Ôn Phi hỏi Vương Á: "Ban đầu cậu vốn đã đen như vậy sao?"
Vương Á cười: "Trước đây tớ cũng không đen như vậy. Mùa hè năm nay giúp đỡ trong trường nên mới bị rám nắng nhưng cũng không thành vấn đề. Dù sao sau đợt huấn luyện quân sự cũng bị đen lại."
Ôn Phi nhìn thoáng qua tay chân của mình. Từ nhỏ cô đã trắng như thế, dường như chưa bao giờ bị đen da. Cô nghĩ nếu bị rám nắng một chút cũng không tệ, tốt nhất là có làn da màu lúa mạch như Khúc Dĩ Phồn, thế thì mỗi khi đứng chung một chỗ mỉm cười sẽ giống y như nhau.
Vương Á đến từ miền Bắc. Qua trò chuyện, Ôn Phi biết được Vương Á đã theo nghiệp biên kịch từ lâu, từng đăng một cuốn tiểu thuyết trên mạng và được chọn chuyển thể thành phim, hơn nữa cũng đã xuất bản cuốn tiểu thuyết đó.
Ôn Phi hỏi là phim điện ảnh gì. Sau khi Vương Á nói tên, Ôn Phi rất ngạc nhiên. Mặc dù chưa từng xem bộ phim này ở rạp chiếu phim nhưng cô biết các diễn viên trong đó đều là ngôi sao trên hạng hai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.