Vừa Lúc Gặp Thời Gian Như Thành
Chương 97: Choáng ngợp
Nhất Tiểu Thập
09/03/2023
Ôn Phi gọi điện thoại cho Khúc Dĩ Phồn nhưng lại không thấy bắt máy, chắc là bây giờ anh đang làm việc. Ôn Phi thở dài lấy di động ra, gọi cho bên bất động sản, bên kia nghe thấy bị rò rỉ nước thì liền nói sẽ phái người đến.
Vài phút sau, một người giống như vừa tốt nghiệp đại học vội vàng chạy đến, thấy trên mặt đất đầy nước thì có chút ngạc nhiên, lại nhìn thoáng qua địa chỉ nhà mà Ôn Phi đứng, cô hỏi: "Nhà của cô à? Mở ra nhìn thử xem."
Ôn Phi lắc đầu: "Không phải của tôi."
"Đây có phải là do chủ nhà này quên khóa nước không?" Cô nữ sinh bên bất động sản vừa nói xong, Ôn Phi liền lắc đầu: "Không đâu, mỗi ngày trước khi ra cửa nếu không kiểm tra cả nhà một lần anh ấy sẽ không thoải mái."
"Nhìn như thế này..."
Ôn Phi cắt ngang lời cô ấy: "Tốt nhất là cô nên yêu cầu người của bất động sản bên cô gọi điện cho lầu trên để bọn họ xuống đây nhìn thử một lần, tôi cảm thấy chắc do rò rỉ nước."
Nữ sinh bên bất động sản trừng mắt nhìn cô, đây phải rò rỉ nước bao lâu mới có thể thành như vậy chứ.
Sau khi gọi xong, quả nhiên thấy người tầng trên xuống với dáng vẻ vội vội vàng vàng. Ôn Phi có thấy người đàn ông kia mấy lần nên có chút ấn tượng, dọn đến đây cũng được bốn tháng, cũng có qua lại với hàng xóm, chỉ là ánh mắt người tầng trên này có vẻ rất thô tục nên Khúc Dĩ Phồn không cho Ôn Phi nói chuyện với hắn.
Người ở lầu trên cũng không thừa nhận do bọn hắn có vấn đề, Ôn Phi nhìn thoáng qua thời gian không sai biệt nhiều lắm nên mới mở miệng: "Đều lấy di động ra gọi vào dãy số này, khi nào kết nối được mới thôi."
Ôn Phi cho mọi người xung quanh nhìn thoáng qua dãy số, cô gái bên bất động sản kia không thể chịu được trường hợp có nhiều người như vậy, vì thế hỏi: "Vừa nhìn thì thấy số này không phải số di động, bây giờ quan trọng nhất là làm cho chủ nhà này quay về, mở cửa ra xem tình hình nghiêm trọng đến đâu."
Ôn Phi chỉ vào dòng nước trên mặt đất: "Phải chảy đến lầu một cô mới cảm thấy nghiêm trọng có phải không? Bây giờ, anh ấy đang làm việc chỉ có thể gọi vào dãy số này mới có thể gọi anh ấy trở về thôi."
Vì thế mười mấy người trên lầu bốn của tiểu khu đứng trên mặt nước gọi điện thoại.
Gọi vài lần đều không kết nối được, Ôn Phi có chút bực bội nên cúp máy, phát lại cuộc gọi, nữ sinh bên bất động sản kia cẩn thận đưa di động cho Ôn Phi: "Tôi, tôi đã kết nối được rồi."
Ôn Phi nhìn thoáng qua, để lên bên tai chợt nghe thấy giọng nói dễ nghe còn mang theo ý cười vô cùng ôn nhu nói: "Vị thính giả này, xin chào, lần đầu tiên xin chúc mừng bạn là người nghe may mắn đầu tiên đã kết nối vào đường dây nóng của chúng tôi, xin hỏi bạn họ gì?"
Ôn Phi: "Khúc Dĩ Phồn."
Bên kia là một khoảng im lặng, Ôn Phi nhìn thoáng qua tín hiệu di động, mở miệng: "Anh có nghe thấy không?"
Khúc Dĩ Phồn đang ở nơi làm việc bỗng nhiên nghe thấy giọng nói này, lập tức biết được là ai gọi đến, nghĩ thầm, Ôn Phi có phải đang rảnh lắm hay không? Vì thế anh "A" một tiếng.
Ôn Phi thấy được đáp lại, lập tức mở miệng: "Nhà anh bị ngập."
Bên kia trầm mặc một lúc, một lát sau điện thoại kết thúc, Ôn Phi đưa điện thoại di động trả lại cho nữ sinh bên bất động sản kia nói: "Chờ đi, chắc tầm hai mươi phút nữa anh ấy sẽ trở lại."
Ôn Phi lo mấy người này sẽ không rời đi nên cũng không quay về nhà mình, cả người co lại trong áo bông, ngay cả cặp mắt cũng không muốn lộ ra, lạnh đến run lên, giày vải đã bị nước làm ướt, lúc sau cô lùi mấy bước tựa người vào tường.
Quả nhiên khoảng hai mươi phút sau, Ôn Phi thấy Khúc Dĩ Phồn từ cửa thang máy đi đến, trên mặt anh có hơi lo lắng nhìn cô một cái, Ôn Phi không nói gì, đi theo phía sau Khúc Dĩ Phồn.
Đến lúc này, những hồi ức kỷ niệm của họ trong gần mười lăm năm đã qua với nhau đều được Ôn Phi nhớ lại. Khoảnh khắc Khúc Dĩ Phồn kéo hành lý vào nhà cô, Ôn Phi chỉ biết bản thân mình vĩnh viễn không thể thoát khỏi người này.
Mà cô cũng càng hiểu rõ, ở phương diện khác mà nói cô cũng muốn người này mãi mãi không thoát khỏi mình.
Vài phút sau, một người giống như vừa tốt nghiệp đại học vội vàng chạy đến, thấy trên mặt đất đầy nước thì có chút ngạc nhiên, lại nhìn thoáng qua địa chỉ nhà mà Ôn Phi đứng, cô hỏi: "Nhà của cô à? Mở ra nhìn thử xem."
Ôn Phi lắc đầu: "Không phải của tôi."
"Đây có phải là do chủ nhà này quên khóa nước không?" Cô nữ sinh bên bất động sản vừa nói xong, Ôn Phi liền lắc đầu: "Không đâu, mỗi ngày trước khi ra cửa nếu không kiểm tra cả nhà một lần anh ấy sẽ không thoải mái."
"Nhìn như thế này..."
Ôn Phi cắt ngang lời cô ấy: "Tốt nhất là cô nên yêu cầu người của bất động sản bên cô gọi điện cho lầu trên để bọn họ xuống đây nhìn thử một lần, tôi cảm thấy chắc do rò rỉ nước."
Nữ sinh bên bất động sản trừng mắt nhìn cô, đây phải rò rỉ nước bao lâu mới có thể thành như vậy chứ.
Sau khi gọi xong, quả nhiên thấy người tầng trên xuống với dáng vẻ vội vội vàng vàng. Ôn Phi có thấy người đàn ông kia mấy lần nên có chút ấn tượng, dọn đến đây cũng được bốn tháng, cũng có qua lại với hàng xóm, chỉ là ánh mắt người tầng trên này có vẻ rất thô tục nên Khúc Dĩ Phồn không cho Ôn Phi nói chuyện với hắn.
Người ở lầu trên cũng không thừa nhận do bọn hắn có vấn đề, Ôn Phi nhìn thoáng qua thời gian không sai biệt nhiều lắm nên mới mở miệng: "Đều lấy di động ra gọi vào dãy số này, khi nào kết nối được mới thôi."
Ôn Phi cho mọi người xung quanh nhìn thoáng qua dãy số, cô gái bên bất động sản kia không thể chịu được trường hợp có nhiều người như vậy, vì thế hỏi: "Vừa nhìn thì thấy số này không phải số di động, bây giờ quan trọng nhất là làm cho chủ nhà này quay về, mở cửa ra xem tình hình nghiêm trọng đến đâu."
Ôn Phi chỉ vào dòng nước trên mặt đất: "Phải chảy đến lầu một cô mới cảm thấy nghiêm trọng có phải không? Bây giờ, anh ấy đang làm việc chỉ có thể gọi vào dãy số này mới có thể gọi anh ấy trở về thôi."
Vì thế mười mấy người trên lầu bốn của tiểu khu đứng trên mặt nước gọi điện thoại.
Gọi vài lần đều không kết nối được, Ôn Phi có chút bực bội nên cúp máy, phát lại cuộc gọi, nữ sinh bên bất động sản kia cẩn thận đưa di động cho Ôn Phi: "Tôi, tôi đã kết nối được rồi."
Ôn Phi nhìn thoáng qua, để lên bên tai chợt nghe thấy giọng nói dễ nghe còn mang theo ý cười vô cùng ôn nhu nói: "Vị thính giả này, xin chào, lần đầu tiên xin chúc mừng bạn là người nghe may mắn đầu tiên đã kết nối vào đường dây nóng của chúng tôi, xin hỏi bạn họ gì?"
Ôn Phi: "Khúc Dĩ Phồn."
Bên kia là một khoảng im lặng, Ôn Phi nhìn thoáng qua tín hiệu di động, mở miệng: "Anh có nghe thấy không?"
Khúc Dĩ Phồn đang ở nơi làm việc bỗng nhiên nghe thấy giọng nói này, lập tức biết được là ai gọi đến, nghĩ thầm, Ôn Phi có phải đang rảnh lắm hay không? Vì thế anh "A" một tiếng.
Ôn Phi thấy được đáp lại, lập tức mở miệng: "Nhà anh bị ngập."
Bên kia trầm mặc một lúc, một lát sau điện thoại kết thúc, Ôn Phi đưa điện thoại di động trả lại cho nữ sinh bên bất động sản kia nói: "Chờ đi, chắc tầm hai mươi phút nữa anh ấy sẽ trở lại."
Ôn Phi lo mấy người này sẽ không rời đi nên cũng không quay về nhà mình, cả người co lại trong áo bông, ngay cả cặp mắt cũng không muốn lộ ra, lạnh đến run lên, giày vải đã bị nước làm ướt, lúc sau cô lùi mấy bước tựa người vào tường.
Quả nhiên khoảng hai mươi phút sau, Ôn Phi thấy Khúc Dĩ Phồn từ cửa thang máy đi đến, trên mặt anh có hơi lo lắng nhìn cô một cái, Ôn Phi không nói gì, đi theo phía sau Khúc Dĩ Phồn.
Đến lúc này, những hồi ức kỷ niệm của họ trong gần mười lăm năm đã qua với nhau đều được Ôn Phi nhớ lại. Khoảnh khắc Khúc Dĩ Phồn kéo hành lý vào nhà cô, Ôn Phi chỉ biết bản thân mình vĩnh viễn không thể thoát khỏi người này.
Mà cô cũng càng hiểu rõ, ở phương diện khác mà nói cô cũng muốn người này mãi mãi không thoát khỏi mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.