Vừa Lúc Gặp Thời Gian Như Thành
Chương 16: Kỳ thi tuyển sinh vào lớp Mười
Nhất Tiểu Thập
09/03/2023
Buổi tối trước một ngày thi chuyển cấp, Ôn Phi cố ý chạy đến nhà Khúc Dĩ Phồn nhờ cậu khoanh phần trọng điểm giúp mình, đúng là thắp đèn đọc sách tới khuya.
Dương Uyển mở cửa: “Tiểu Phi đó hả, cháu tìm Dĩ Phồn sao, thằng bé ra ngoài rồi, chắc là đi chơi bóng rổ với ai rồi.”
Ôn Phi liếc mắt nhìn quả bóng rổ trên xích đu mà Khúc Dĩ Phồn để ở sân, dẩu môi nói: “Không sao đâu cô Khúc, cháu tìm anh ấy viết phần trọng điểm, chẳng phải ngày mai cháu phải đi thi đó sao, thôi bỏ đi, cháu về nhà đọc sách đây ạ.”
Dương Uyển lại hỏi: “Vậy thì khi Dĩ Phồn trở về, có cần cô bảo thằng bé đi tìm cháu không?”
Ôn Phi lắc đầu: “Không cần, không cần, anh ấy đi chơi về chắc hẳn sẽ rất mệt, thôi đi ạ.”
Lúc Dương Uyển đóng cửa lại vẫn còn mỉm cười, nghĩ thầm nhóc Ôn Phi này ngoan quá, rất hiểu chuyện, nghe lời, miệng lại ngọt, đáng tiếc bà ấy và Khúc Hoài Chính không có con gái, càng đáng tiếc hơn là tới bây giờ Ôn Phi vẫn là con gái một, Ôn Lâm và Lục Tiểu Vân cũng không có đứa con thứ hai.
Ôn Lâm không quá coi trọng việc này, mấy năm nay làm ăn càng ngày càng lớn, Lục Tiểu Vân không sinh con trai cho ông luôn cảm thấy có lỗi với ông, Ôn Lâm nói: “Em đừng nghĩ linh tinh trong lòng, nên có thì chúng ta sẽ có, hơn nữa, con gái Ôn Lâm không hề kém cạnh con trai nhà người ta, em đừng mang mấy tư tưởng cổ hủ đó, em mà thế thì Tiểu Phi sẽ buồn đó.”
Mặc dù Ôn Phi không có em trai, cũng không ở nông thôn, anh chị em họ gì đó cũng không thân thiết lắm, nhưng cô chưa từng thấy mình cô đơn, lẻ loi, bởi vì từ đầu đến cuối đều có Khúc Dĩ Phồn ở bên cạnh cô, phần lớn những hiểu biết, kiến thức sau năm tuổi của cô đều biết được từ Khúc Dĩ Phồn.
Mấy ngày thi cử, Ôn Phi không đi tìm Khúc Dĩ Phồn, cô cũng toàn tâm toàn ý tập trung vào cuộc thi, sau khi thi xong, cô mới có thể thở phào một hơi, trên tay vẫn còn cầm bút cất vào túi đã thấy Khúc Dĩ Phồn đứng ở trước khu trường cấp hai đợi cô. Cô nhảy hai ba bước liền, ôm lấy vai Khúc Dĩ Phồn từ phía sau, Khúc Dĩ Phồn không chú ý, bị cô xông tới lảo đảo về phía trước hai bước.
“Ôi, cô bé mập nhà ai đây mà làm eo anh sắp gãy rồi đây này!” Khúc Dĩ Phồn xoa eo một cách khoa trương.
Ôn Phi tỏ vẻ có lỗi: “Xin lỗi anh, để em xem nào.” Sau đó cô vươn tay sờ eo Khúc Dĩ Phồn, nhưng không bóp cho cậu, trực tiếp gãi mấy cái, cuộc đời Khúc Dĩ Phồn thích kẹo nhất và sợ gãi ngứa nhất, cậu lắc eo lùi về sau: “Ai! Dừng tay! Đừng ép anh ra tay!”
Ôn Phi rút tay về, tỏ vẻ chẳng sao hết, Khúc Dĩ Phồn nhận đồ trên tay cô, cánh tay còn lại thì khoác vai cô: “Thi thế nào?”
Ôn Phi bĩu môi: “Muốn thi được thành tích biến thái như anh thì không thể nào, nhưng mà thi đỗ cái lớp biến thái đó của anh thì vẫn có hy vọng.”
Khúc Dĩ Phồn bật cười: “Anh không hy vọng em có thể đuổi theo anh, em thế này rất tốt rồi, đừng dậm chân tại chỗ là được.”
Ôn Phi xì một tiếng, có chút không quen với động tác này của Khúc Dĩ Phồn, bình thường cậu và mấy anh em ở cấp ba đi đường hay chơi đùa đều thích khoác vai bọn họ, điều này khiến Ôn Phi cảm thấy mình cứ như là nam vậy đó, ít nhất là trong lòng Khúc Dĩ Phồn nghĩ thế.
Thực tế thì trong lòng Khúc Dĩ Phồn quả thực không coi Ôn Phi là nữ, hai người đi thẳng về nhà, Ôn Phi buồn chán hỏi một câu: “Mấy ngày trước khi em thi tới tìm anh mà anh chẳng ở nhà, ai đi đâu thế?”
Khúc Dĩ Phồn á một tiếng, không trả lời, chỉ nói: “Nhóc con như em thì lo nhiều thế làm gì.”
Ôn Phi không để trong lòng, cô còn đang mải nghĩ đến lớp học huấn luyện đánh bóng rổ đặc biệt vào kỳ nghỉ hè, cô đã đồng ý lên cấp ba sẽ chơi bóng rổ với Khúc Dĩ Phồn, cô không biết đánh, nhưng muốn bản thân học được, như vậy mới có đề tài chung với Khúc Dĩ Phồn, sau khi có sở thích chung rồi thì cô mới có thể đứng ngang với Khúc Dĩ Phồn.
Đối với Ôn Phi mà nói, có được sự công nhận của Khúc Dĩ Phồn mới động lực lớn nhất cho những nỗ lực của cô.
Dương Uyển mở cửa: “Tiểu Phi đó hả, cháu tìm Dĩ Phồn sao, thằng bé ra ngoài rồi, chắc là đi chơi bóng rổ với ai rồi.”
Ôn Phi liếc mắt nhìn quả bóng rổ trên xích đu mà Khúc Dĩ Phồn để ở sân, dẩu môi nói: “Không sao đâu cô Khúc, cháu tìm anh ấy viết phần trọng điểm, chẳng phải ngày mai cháu phải đi thi đó sao, thôi bỏ đi, cháu về nhà đọc sách đây ạ.”
Dương Uyển lại hỏi: “Vậy thì khi Dĩ Phồn trở về, có cần cô bảo thằng bé đi tìm cháu không?”
Ôn Phi lắc đầu: “Không cần, không cần, anh ấy đi chơi về chắc hẳn sẽ rất mệt, thôi đi ạ.”
Lúc Dương Uyển đóng cửa lại vẫn còn mỉm cười, nghĩ thầm nhóc Ôn Phi này ngoan quá, rất hiểu chuyện, nghe lời, miệng lại ngọt, đáng tiếc bà ấy và Khúc Hoài Chính không có con gái, càng đáng tiếc hơn là tới bây giờ Ôn Phi vẫn là con gái một, Ôn Lâm và Lục Tiểu Vân cũng không có đứa con thứ hai.
Ôn Lâm không quá coi trọng việc này, mấy năm nay làm ăn càng ngày càng lớn, Lục Tiểu Vân không sinh con trai cho ông luôn cảm thấy có lỗi với ông, Ôn Lâm nói: “Em đừng nghĩ linh tinh trong lòng, nên có thì chúng ta sẽ có, hơn nữa, con gái Ôn Lâm không hề kém cạnh con trai nhà người ta, em đừng mang mấy tư tưởng cổ hủ đó, em mà thế thì Tiểu Phi sẽ buồn đó.”
Mặc dù Ôn Phi không có em trai, cũng không ở nông thôn, anh chị em họ gì đó cũng không thân thiết lắm, nhưng cô chưa từng thấy mình cô đơn, lẻ loi, bởi vì từ đầu đến cuối đều có Khúc Dĩ Phồn ở bên cạnh cô, phần lớn những hiểu biết, kiến thức sau năm tuổi của cô đều biết được từ Khúc Dĩ Phồn.
Mấy ngày thi cử, Ôn Phi không đi tìm Khúc Dĩ Phồn, cô cũng toàn tâm toàn ý tập trung vào cuộc thi, sau khi thi xong, cô mới có thể thở phào một hơi, trên tay vẫn còn cầm bút cất vào túi đã thấy Khúc Dĩ Phồn đứng ở trước khu trường cấp hai đợi cô. Cô nhảy hai ba bước liền, ôm lấy vai Khúc Dĩ Phồn từ phía sau, Khúc Dĩ Phồn không chú ý, bị cô xông tới lảo đảo về phía trước hai bước.
“Ôi, cô bé mập nhà ai đây mà làm eo anh sắp gãy rồi đây này!” Khúc Dĩ Phồn xoa eo một cách khoa trương.
Ôn Phi tỏ vẻ có lỗi: “Xin lỗi anh, để em xem nào.” Sau đó cô vươn tay sờ eo Khúc Dĩ Phồn, nhưng không bóp cho cậu, trực tiếp gãi mấy cái, cuộc đời Khúc Dĩ Phồn thích kẹo nhất và sợ gãi ngứa nhất, cậu lắc eo lùi về sau: “Ai! Dừng tay! Đừng ép anh ra tay!”
Ôn Phi rút tay về, tỏ vẻ chẳng sao hết, Khúc Dĩ Phồn nhận đồ trên tay cô, cánh tay còn lại thì khoác vai cô: “Thi thế nào?”
Ôn Phi bĩu môi: “Muốn thi được thành tích biến thái như anh thì không thể nào, nhưng mà thi đỗ cái lớp biến thái đó của anh thì vẫn có hy vọng.”
Khúc Dĩ Phồn bật cười: “Anh không hy vọng em có thể đuổi theo anh, em thế này rất tốt rồi, đừng dậm chân tại chỗ là được.”
Ôn Phi xì một tiếng, có chút không quen với động tác này của Khúc Dĩ Phồn, bình thường cậu và mấy anh em ở cấp ba đi đường hay chơi đùa đều thích khoác vai bọn họ, điều này khiến Ôn Phi cảm thấy mình cứ như là nam vậy đó, ít nhất là trong lòng Khúc Dĩ Phồn nghĩ thế.
Thực tế thì trong lòng Khúc Dĩ Phồn quả thực không coi Ôn Phi là nữ, hai người đi thẳng về nhà, Ôn Phi buồn chán hỏi một câu: “Mấy ngày trước khi em thi tới tìm anh mà anh chẳng ở nhà, ai đi đâu thế?”
Khúc Dĩ Phồn á một tiếng, không trả lời, chỉ nói: “Nhóc con như em thì lo nhiều thế làm gì.”
Ôn Phi không để trong lòng, cô còn đang mải nghĩ đến lớp học huấn luyện đánh bóng rổ đặc biệt vào kỳ nghỉ hè, cô đã đồng ý lên cấp ba sẽ chơi bóng rổ với Khúc Dĩ Phồn, cô không biết đánh, nhưng muốn bản thân học được, như vậy mới có đề tài chung với Khúc Dĩ Phồn, sau khi có sở thích chung rồi thì cô mới có thể đứng ngang với Khúc Dĩ Phồn.
Đối với Ôn Phi mà nói, có được sự công nhận của Khúc Dĩ Phồn mới động lực lớn nhất cho những nỗ lực của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.