Vừa Lúc Gặp Thời Gian Như Thành
Chương 127: Rơi xuống nước
Nhất Tiểu Thập
09/03/2023
Ùm một tiếng, bỗng nhiên Khúc Dĩ Phồn quay đầu, đã nhìn thấy tầng tuyết kia phía trên bể bơi tan ra, mặt băng vỡ tan, còn có Ôn Phi rơi xuống nước đang giãy dụa.
Không để ý ánh mắt của mọi người, Khúc Dĩ Phồn còn không kịp cởi áo khoác đã nhảy vào bể bơi, nước lạnh thấu xương thuận theo cổ áo tràn vào khắp toàn thân, anh kéo tay Ôn Phi lại, ôm cô vào trong ngực rồi đứng lên, nước chỉ sâu tới eo hơn phần bụng của bọn họ một chút, nhưng bây giờ trên người cả hai đều ướt.
Ôn Phi lạnh cứng không nói được một câu, Khúc Dĩ Phồn không nói hai lời ôm ngang cô lên, sau khi ra khỏi bể bơi đã nhanh chân đi đến phòng nghỉ.
Vài cặp tình nhân đang ném tuyết trong vườn hoa tất cả đều dừng hành động lại, mở to hai mắt nhìn một đôi sa sút này, đột nhiên có một cô gái mở miệng: “Thật là lãng mạn nha!”
Một người con trai ở bên cạnh phun ngụm nước trong miệng ra: “Giữa mùa đông này mà còn lãng mạn?”
Cô gái kia trợn mắt nhìn người con trai một cái: “Anh biết cái gì, nếu như có một người con trai cũng căng thẳng vì em, trong một khắc em rơi vào nước lập tức ôm lấy em vậy em nhất định sẽ yêu anh ấy!"
Người con trai cũng làm rõ với cô gái: “Đừng quên em chính là bạn gái của anh…”
Lục Tiểu Vân đang tán gẫu với Dương Uyển ở đại sảnh, đột nhiên cửa lớn mở ra, tất cả mọi người đứng ở đại sảnh đều nhìn về phía cửa, chỉ thấy Khúc Dĩ Phồn một thân toàn nước đang ôm Ôn Phi sắc mặt trắng bệch lo lắng đi lên lầu.
“Mẹ, phòng nào có chăn vậy?” Khúc Dĩ Phồn vừa lên lầu vừa hỏi.
Dương Uyển gặp chuyện bất thình lình đầu óc vẫn chưa rõ ràng, đưa tay chỉ về cái phòng cuối cùng, trên người Khúc Dĩ Phồn vẫn đang nhỏ nước, sau khi lên lầu hai, đại sảnh mới trở nên rộn vang.
“Thế này là thế nào?”
“Rơi xuống bể bơi sao.”
“Hai người đó là con cái nhà ai thế?”
“Người thân bên nhà trai, chỗ này chính là nhà đứa bé trai kia.”
Vu Tuệ Tuệ và Phương Đằng đang lần lượt mời rượu từng người họ hàng trong gia đình, trong thời khắc mấu chốt đột nhiên bị Ôn Phi và Khúc Dĩ Phồn xông đến cướp đi tất cả nổi bật, bàn tay cầm ly rượu của cô ta hơi siết chặt, nụ cười trên mặt cũng có phần gượng gạo.
Cuộc sống của cô ta chênh lệch hơn so với những gì cô ta dự tính, quả thật rời khỏi Khúc Dĩ Phồn, cô ta mới phát hiện mình không cao cao tại thượng giống như trong tưởng tượng, nhưng đây cũng không đại biểu cho gì cả, cô ta vẫn có thể chọn được một người tốt nhất trong tất cả những chàng trai theo đuổi mình.
Dù cho người đó là anh họ của Khúc Dĩ Phồn, nhưng Khúc Dĩ Phồn lại ầm ĩ ở lễ đính hôn của cô ta hết lần này đến lần khác, anh với Ôn Phi hai người đút nước đút bánh gato cho nhau, lại ôm nhau ra ra vào vào, trực tiếp giẫm tôn nghiêm của cô ta xuống dưới chân.
Khúc Dĩ Phồn tìm được phòng, không dám đặt thẳng Ôn Phi lên giường, trên người cô đều là nước, anh sợ làm ướt giường đến lúc đó không có nơi nào sưởi ấm.
Ôn Phi vốn đã sợ lạnh, trong một khắc rơi xuống nước còn uống mấy ngụm nước đá, tuyết trên đỉnh đầu tất cả cũng đều tan ra, tóc cũng bị ướt đến nhỏ giọt, toàn thân run rẩy, ngón tay cũng không động đậy được, Khúc Dĩ Phồn liền đặt cô ngồi ở bên giường rồi giúp cô cởi từng lớp quần áo.
Hàm răng của Ôn Phi run lên, mở miệng nói: “Em... Em tự làm.”
“Tự em làm? Em cử động được à?” Khúc Dĩ Phồn trừng cô một cái, trong lòng trách cô tay chân vụng về, lúc chỉ còn lại chiếc áo lót lông dê, Ôn Phi mới ôm cánh tay lắc đầu: “Em tự làm, anh xoay qua chỗ khác đi.”
Khúc Dĩ Phồn dừng tay lại, không cử động thêm, đột nhiên trên mặt hơi đỏ một chút, thật sự là vừa căng thẳng đã quên béng mất, nói thế nào Ôn Phi cũng là con gái, anh cắn răng, đứng lên quay người lại đối diện với cửa: “Cởi xong rồi thì chui vào chăn đi, anh mở lò sưởi cho em, thế này sẽ tốt hơn một chút.”
Ôn Phi cởi xong quần áo bèn chui vào chăn, chôn mặt trong chăn, nhỏ giọng nói một câu: “Được.”
Lúc này Khúc Dĩ Phồn mới quay người, sau khi mở lò sưởi lại rót cho cô một ly nước nóng, hơi đỡ đầu Ôn Phi lên đút cho cô một ngụm, uống xong nước nóng mới cảm thấy tốt hơn một chút, Ôn Phi nói: “Thật ra là em muốn đẩy anh xuống.”
Khúc Dĩ Phồn cười: “Em xem, bây giờ anh cũng xuống đó không như thường rồi.”
Ôn Phi hỏi: “Có phải anh cảm thấy em rất tùy hứng không?”
Khúc Dĩ Phồn đưa tay xoa mái tóc ướt của cô, nói: “Anh yêu hết sự tùy hứng này của em.”
Khác với ngày trước, Ôn Phi sẽ vì anh mà cảm xúc lên xuống, sẽ vì anh mà giận dỗi, bất luận kết quả như thế nào, cũng chỉ vì mình anh mà thôi.
Không để ý ánh mắt của mọi người, Khúc Dĩ Phồn còn không kịp cởi áo khoác đã nhảy vào bể bơi, nước lạnh thấu xương thuận theo cổ áo tràn vào khắp toàn thân, anh kéo tay Ôn Phi lại, ôm cô vào trong ngực rồi đứng lên, nước chỉ sâu tới eo hơn phần bụng của bọn họ một chút, nhưng bây giờ trên người cả hai đều ướt.
Ôn Phi lạnh cứng không nói được một câu, Khúc Dĩ Phồn không nói hai lời ôm ngang cô lên, sau khi ra khỏi bể bơi đã nhanh chân đi đến phòng nghỉ.
Vài cặp tình nhân đang ném tuyết trong vườn hoa tất cả đều dừng hành động lại, mở to hai mắt nhìn một đôi sa sút này, đột nhiên có một cô gái mở miệng: “Thật là lãng mạn nha!”
Một người con trai ở bên cạnh phun ngụm nước trong miệng ra: “Giữa mùa đông này mà còn lãng mạn?”
Cô gái kia trợn mắt nhìn người con trai một cái: “Anh biết cái gì, nếu như có một người con trai cũng căng thẳng vì em, trong một khắc em rơi vào nước lập tức ôm lấy em vậy em nhất định sẽ yêu anh ấy!"
Người con trai cũng làm rõ với cô gái: “Đừng quên em chính là bạn gái của anh…”
Lục Tiểu Vân đang tán gẫu với Dương Uyển ở đại sảnh, đột nhiên cửa lớn mở ra, tất cả mọi người đứng ở đại sảnh đều nhìn về phía cửa, chỉ thấy Khúc Dĩ Phồn một thân toàn nước đang ôm Ôn Phi sắc mặt trắng bệch lo lắng đi lên lầu.
“Mẹ, phòng nào có chăn vậy?” Khúc Dĩ Phồn vừa lên lầu vừa hỏi.
Dương Uyển gặp chuyện bất thình lình đầu óc vẫn chưa rõ ràng, đưa tay chỉ về cái phòng cuối cùng, trên người Khúc Dĩ Phồn vẫn đang nhỏ nước, sau khi lên lầu hai, đại sảnh mới trở nên rộn vang.
“Thế này là thế nào?”
“Rơi xuống bể bơi sao.”
“Hai người đó là con cái nhà ai thế?”
“Người thân bên nhà trai, chỗ này chính là nhà đứa bé trai kia.”
Vu Tuệ Tuệ và Phương Đằng đang lần lượt mời rượu từng người họ hàng trong gia đình, trong thời khắc mấu chốt đột nhiên bị Ôn Phi và Khúc Dĩ Phồn xông đến cướp đi tất cả nổi bật, bàn tay cầm ly rượu của cô ta hơi siết chặt, nụ cười trên mặt cũng có phần gượng gạo.
Cuộc sống của cô ta chênh lệch hơn so với những gì cô ta dự tính, quả thật rời khỏi Khúc Dĩ Phồn, cô ta mới phát hiện mình không cao cao tại thượng giống như trong tưởng tượng, nhưng đây cũng không đại biểu cho gì cả, cô ta vẫn có thể chọn được một người tốt nhất trong tất cả những chàng trai theo đuổi mình.
Dù cho người đó là anh họ của Khúc Dĩ Phồn, nhưng Khúc Dĩ Phồn lại ầm ĩ ở lễ đính hôn của cô ta hết lần này đến lần khác, anh với Ôn Phi hai người đút nước đút bánh gato cho nhau, lại ôm nhau ra ra vào vào, trực tiếp giẫm tôn nghiêm của cô ta xuống dưới chân.
Khúc Dĩ Phồn tìm được phòng, không dám đặt thẳng Ôn Phi lên giường, trên người cô đều là nước, anh sợ làm ướt giường đến lúc đó không có nơi nào sưởi ấm.
Ôn Phi vốn đã sợ lạnh, trong một khắc rơi xuống nước còn uống mấy ngụm nước đá, tuyết trên đỉnh đầu tất cả cũng đều tan ra, tóc cũng bị ướt đến nhỏ giọt, toàn thân run rẩy, ngón tay cũng không động đậy được, Khúc Dĩ Phồn liền đặt cô ngồi ở bên giường rồi giúp cô cởi từng lớp quần áo.
Hàm răng của Ôn Phi run lên, mở miệng nói: “Em... Em tự làm.”
“Tự em làm? Em cử động được à?” Khúc Dĩ Phồn trừng cô một cái, trong lòng trách cô tay chân vụng về, lúc chỉ còn lại chiếc áo lót lông dê, Ôn Phi mới ôm cánh tay lắc đầu: “Em tự làm, anh xoay qua chỗ khác đi.”
Khúc Dĩ Phồn dừng tay lại, không cử động thêm, đột nhiên trên mặt hơi đỏ một chút, thật sự là vừa căng thẳng đã quên béng mất, nói thế nào Ôn Phi cũng là con gái, anh cắn răng, đứng lên quay người lại đối diện với cửa: “Cởi xong rồi thì chui vào chăn đi, anh mở lò sưởi cho em, thế này sẽ tốt hơn một chút.”
Ôn Phi cởi xong quần áo bèn chui vào chăn, chôn mặt trong chăn, nhỏ giọng nói một câu: “Được.”
Lúc này Khúc Dĩ Phồn mới quay người, sau khi mở lò sưởi lại rót cho cô một ly nước nóng, hơi đỡ đầu Ôn Phi lên đút cho cô một ngụm, uống xong nước nóng mới cảm thấy tốt hơn một chút, Ôn Phi nói: “Thật ra là em muốn đẩy anh xuống.”
Khúc Dĩ Phồn cười: “Em xem, bây giờ anh cũng xuống đó không như thường rồi.”
Ôn Phi hỏi: “Có phải anh cảm thấy em rất tùy hứng không?”
Khúc Dĩ Phồn đưa tay xoa mái tóc ướt của cô, nói: “Anh yêu hết sự tùy hứng này của em.”
Khác với ngày trước, Ôn Phi sẽ vì anh mà cảm xúc lên xuống, sẽ vì anh mà giận dỗi, bất luận kết quả như thế nào, cũng chỉ vì mình anh mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.