Chương 11: Người khách lạ đến viếng khu vuờn
Nguyễn Ngọc Thuần
04/11/2014
Mấy hôm nay hình như có ai đến vườn nhà mình. Bố đi làm đồng về thông báo.
- Sao bố biết?
- Hôm qua, bố nghe tiếng động rất lạ. Khi bố đi ra thì một tiếng soạt rất lớn rồi im luôn. Nhưng mấy lùm cây còn run dữ lắm.
Mẹ tôi cũng thông báo một chuyện tương tự. Tôi rình suốt hai ngày
trời không thấy gì. Nhưng đến ngày thứ tư đi học về, lại nghe bố nói:
- Hôm nay họ lại đến!
Quái lạ! Tôi đi ra vườn. Ngoài vườn mọi thứ vẫn còn nguyên như
những hôm trước. Tôi hẹn thằng Tí đến nhà, mỗi đứa canh một đầu, hễ nghe tiếng động thì huýt sáo báo tin cho nhau. Chờ mãi chẳng thấy con ma
nào. Tôi gọi thằng Tí cũng chẳng nghe nó đáp. Thì ra nó bỏ về từ đời tám hoánh nào rồi. Cái thằng thiếu kiên nhẫn. Tôi gọi thằng Toàn sang. Nó
hỏi bắt trộm hả. Tôi gật đầu. Nó ôm một khúc cây to bảo gặp ăn trộm sẽ
chọi vào giò nó. Lại chờ. Chờ mãi. Chờ đến lúc chẳng ai nói với ai đồng
lúc bỏ cuộc.
Bẵng đi vài hôm, bố tôi lại thông báo:
- Có ai đó khoét hàng rào nhà mình một lỗ rất to.
Tôi chạy ra xem cứ rùng cả mình. Dứt khoát phải có một ai đó hoặc một con gì đó rất lớn. Bố nói nếu tôi canh chỗ này thì sẽ gặp.
Ở lớp, tụi bạn nó đồn nhà tôi có ma. Một con ma ban ngày. Nó vào
vườn rồi ăn hết cả hoa. Không những thế, con ma còn chọc ghẹo bố tôi
khiến bố tè trong quần mà chạy. Có đứa còn hỏi thẳng, con ma có bóp cổ
bố mày không, sao tao thấy mặt bố mày tím tím.
Tôi ức lắm nhưng chẳng có cách gì nói cho chúng tin, đành hậm hực
về méc bố, tưởng được bênh, ai ngờ bố cười ngất. Những buổi trưa, khi
bọn chúng rủ nhau thụt thò trước ngõ nhà tôi thì trong nhà, bố tôi vờ
rên hừ hừ như bị ma nhập. Thế là bọn chúng chạy "bắn khói".
Mẹ nói, cho dù có quỉ cũng không vật nổi bố. Tuy vậy, tôi vẫn uất ức kinh khủng.
Một buổi trưa khác, sau khi đi học bị tụi bạn chọc tơi bời, tôi
ngồi bên cửa sổ nhìn ra khu vườn. Bất ngờ, tôi thấy lùm bông lài run
lên. Những chiếc lá lay động dữ dội. Tôi vội vàng bò ra nhà sau. Mẹ và
bố còn ở ngoài đồng khiến tôi chột dạ, không biết có nên bò ra ngoài
vườn không. Bỗng dưng tôi thèm có thằng Toàn khủng khiếp. Cuối cùng lấy
hết sức mạnh, tôi bò về phía bụi lài.
Từ bên đây cây hoàng lan, tôi thấy rõ ràng một cái đầu nhô lên, đen thui một chỏm tóc. Tôi bò đến gần nữa thì bất ngờ nhận ra thằng cháu
lão ăn xin. Nó vào vườn nhà tôi để làm gì vậy, thật không hiểu nổi.
Sau khi nhìn tới nhìn lui, nó có vẻ khoan khoái lắm ngồi xuống, mở
túi lấy ra hộp diêm nhỏ. Thì ra nó đi hái cỏ tươi cho món quà của người
khách lạ là chúng tôi. Nó đặt hai bao diêm xuống bãi cỏ, sau đó ngắt
từng ngọn cỏ non, xé nhỏ rồi bỏ vào. Xong xuôi mọi chuyện, nó cất hai
bao diêm vào túi rồi chui vào bụi lài. Nó hái những bông hoa trắng để
lên khắp người của mình. Và cứ như thế... nó ngủ. Giấc ngủ đến với nó
thật nhẹ nhàng và không hiểu nổi.
Tôi đi nhẹ đến gần, nghe hơi thở đều đều và những bông lài nhấp nhô như gợn sóng. Chẳng hiểu sao, tôi bỏ vào nhà. Con ma là như vậy.
Chú Hùng hay kể cho tôi nghe về những người khách lạ thường ghé khu vườn nào đó chỉ vì những bông hoa. Có ngờ đâu, không phải là cổ tích
- Sao bố biết?
- Hôm qua, bố nghe tiếng động rất lạ. Khi bố đi ra thì một tiếng soạt rất lớn rồi im luôn. Nhưng mấy lùm cây còn run dữ lắm.
Mẹ tôi cũng thông báo một chuyện tương tự. Tôi rình suốt hai ngày
trời không thấy gì. Nhưng đến ngày thứ tư đi học về, lại nghe bố nói:
- Hôm nay họ lại đến!
Quái lạ! Tôi đi ra vườn. Ngoài vườn mọi thứ vẫn còn nguyên như
những hôm trước. Tôi hẹn thằng Tí đến nhà, mỗi đứa canh một đầu, hễ nghe tiếng động thì huýt sáo báo tin cho nhau. Chờ mãi chẳng thấy con ma
nào. Tôi gọi thằng Tí cũng chẳng nghe nó đáp. Thì ra nó bỏ về từ đời tám hoánh nào rồi. Cái thằng thiếu kiên nhẫn. Tôi gọi thằng Toàn sang. Nó
hỏi bắt trộm hả. Tôi gật đầu. Nó ôm một khúc cây to bảo gặp ăn trộm sẽ
chọi vào giò nó. Lại chờ. Chờ mãi. Chờ đến lúc chẳng ai nói với ai đồng
lúc bỏ cuộc.
Bẵng đi vài hôm, bố tôi lại thông báo:
- Có ai đó khoét hàng rào nhà mình một lỗ rất to.
Tôi chạy ra xem cứ rùng cả mình. Dứt khoát phải có một ai đó hoặc một con gì đó rất lớn. Bố nói nếu tôi canh chỗ này thì sẽ gặp.
Ở lớp, tụi bạn nó đồn nhà tôi có ma. Một con ma ban ngày. Nó vào
vườn rồi ăn hết cả hoa. Không những thế, con ma còn chọc ghẹo bố tôi
khiến bố tè trong quần mà chạy. Có đứa còn hỏi thẳng, con ma có bóp cổ
bố mày không, sao tao thấy mặt bố mày tím tím.
Tôi ức lắm nhưng chẳng có cách gì nói cho chúng tin, đành hậm hực
về méc bố, tưởng được bênh, ai ngờ bố cười ngất. Những buổi trưa, khi
bọn chúng rủ nhau thụt thò trước ngõ nhà tôi thì trong nhà, bố tôi vờ
rên hừ hừ như bị ma nhập. Thế là bọn chúng chạy "bắn khói".
Mẹ nói, cho dù có quỉ cũng không vật nổi bố. Tuy vậy, tôi vẫn uất ức kinh khủng.
Một buổi trưa khác, sau khi đi học bị tụi bạn chọc tơi bời, tôi
ngồi bên cửa sổ nhìn ra khu vườn. Bất ngờ, tôi thấy lùm bông lài run
lên. Những chiếc lá lay động dữ dội. Tôi vội vàng bò ra nhà sau. Mẹ và
bố còn ở ngoài đồng khiến tôi chột dạ, không biết có nên bò ra ngoài
vườn không. Bỗng dưng tôi thèm có thằng Toàn khủng khiếp. Cuối cùng lấy
hết sức mạnh, tôi bò về phía bụi lài.
Từ bên đây cây hoàng lan, tôi thấy rõ ràng một cái đầu nhô lên, đen thui một chỏm tóc. Tôi bò đến gần nữa thì bất ngờ nhận ra thằng cháu
lão ăn xin. Nó vào vườn nhà tôi để làm gì vậy, thật không hiểu nổi.
Sau khi nhìn tới nhìn lui, nó có vẻ khoan khoái lắm ngồi xuống, mở
túi lấy ra hộp diêm nhỏ. Thì ra nó đi hái cỏ tươi cho món quà của người
khách lạ là chúng tôi. Nó đặt hai bao diêm xuống bãi cỏ, sau đó ngắt
từng ngọn cỏ non, xé nhỏ rồi bỏ vào. Xong xuôi mọi chuyện, nó cất hai
bao diêm vào túi rồi chui vào bụi lài. Nó hái những bông hoa trắng để
lên khắp người của mình. Và cứ như thế... nó ngủ. Giấc ngủ đến với nó
thật nhẹ nhàng và không hiểu nổi.
Tôi đi nhẹ đến gần, nghe hơi thở đều đều và những bông lài nhấp nhô như gợn sóng. Chẳng hiểu sao, tôi bỏ vào nhà. Con ma là như vậy.
Chú Hùng hay kể cho tôi nghe về những người khách lạ thường ghé khu vườn nào đó chỉ vì những bông hoa. Có ngờ đâu, không phải là cổ tích
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.