Chương 27
Cố Từ Vi
25/09/2019
Trên đời này tất cả đều không hề có cảm giác thần thánh.
Thơ ca, lãng mạn, ước mơ, chỉ cần bạn hé miệng biểu đạt, tất cả đều là tầm thường đấy.
Những chuyện lặt vặt kia xuất hiện trong TV, xã giao truyền thông, tiên phong văn hóa ở bên trong tiết mục trên mạng, bình luận đứng đầu, cũng đều tầm thường, kể cả ở bên trong video phát trực tiếp lấy lòng mọi người cũng chả có gì cao quý.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, Lý Thương Mạc chợt phát hiện, tất cả đều không hề cao quý.
Lúc mười mấy tuổi, còn tin tưởng ước mơ, một lòng nhiệt huyết, trong lòng có tin tưởng, cho nên chưa từng sợ bất cứ gian nan hiểm trở, kết quả lảo đảo đi tới bước này, nên lấy được đều đã nhận được, song nhìn lại phát hiện mình bất tri bất giác đã chệch đường ray, cái gì tín ngưỡng, ước mơ, chỉ là dùng để an ủi mình, ý nghĩa tốt cho hành vi của mọi người.
Khi Lý Thương Mạc phát hiện hoá ra con người cần phải tìm một ý nghĩa để giải thích cho tất cả hành vi, tất cả đều trở nên không còn có ý nghĩa.
Trên đời này tất cả đều không có cảm giác thiêng liêng thần thánh.
Diêu Bảo Châu nghe được Lý Thương Mạc nói như vậy cũng không bất ngờ, nhíu mày nói: "Đúng vậy, vốn trên đời này không có gì có cảm giác thần thánh, thần đã sớm chết rồi."
"Tôi không phải ý kia... Tôi không nói đến chuyện của thần." Lý Thương Mạc cảm thấy rất khó giải thích tâm trạng của mình.
Tất cả đều là hư vô, thế giới cũ đã sụp đổ, phía trên phế tích, lại không thể thành lập một thế giới mới.
"Bản chất nó là một nguyện vọng, chỉ là chính anh không ý thức được mà thôi, sở dĩ có một loại cảm giác vớ vẩn, nhưng thật ra cảm giác vớ vẩn này không phải một mình anh có được, là cộng hưởng của cả nhân loại, chỉ là anh đã trải qua một chuyện, khiến anh được mở mắt, thoát khỏi quần thể ý thức đần độn."
Trên mặt Diêu Bảo Châu hiếm khi xuất hiện vẻ nghiêm túc như vậy, cô hơi nhíu mày, vẻ mặt chăm chú, hoàn toàn không chú ý tới vẻ mặt Lý Thương Mạc ngồi ở bên cạnh, phối hợp tiếp tục biểu đạt ý nghĩ.
"Ngày Thượng đế chết, giá trị cao nhất của nhân loại đã hỏng, siêu hình cũng theo đó tan rã, khắp nơi đều là chủ nghĩa hư vô, linh hồn nhân loại lâm vào bước đường cùng hoang mang, tất cả không có bất kỳ giá trị gì, khoa học khiến cho chúng ta ý thức được cho dù là cá nhân hay là cả nhân loại, trước vấn đề vũ trụ hủy diệt, vận mệnh của chúng ta đều không có chút ý nghĩa nào."
"Nhân loại chỉ có quá khứ không có tương lai, chỉ có hiện thế vớ vẩn, không có một thiên đường nào sắp đặt cho chúng ta đối với tử vong và thống khổ sợ hãi. Cho nên chủ nghĩa hư vô lan tràn, con người không tìm thấy vị trí của mình ở trên thế gian."
"Ngay sau đó, buôn bán và giải trí thống trị nhân loại, vô lo, nông cạn, chết lặng, cơ giới hoá giống như là một bệnh tâm thần lan tràn trong đám người."
"Nếu như thiện ác và tất cả giá trị xem như đều không có ý nghĩa, nếu như không có hư cấu tinh khiết, hồn nhiên, vĩnh hằng, thế giới thần bất diệt, chúng ta rốt cuộc còn có thể sống thế nào?"
"Dostoyevsky nói: nếu như không có Thượng đế, chúng ta còn có cái gì không thể làm sao? Chúng ta sống trong xã hội hiện đại là một thế giới không nắm chắc, con đường không biết trước, mọi người muốn làm gì thì làm, so với địa ngục trong thần thoại còn khuyết điểm và thua kém hơn."
"Tất cả đều có thể làm, cho nên mới khiến cho tất cả đều trở nên không có chút ý nghĩa nào."
Diêu Bảo Châu nói xong, quay đầu nhìn, thấy Lý Thương Mạc ngậm điếu thuốc, nghẹn cười, sâu xa nhìn cô.
"Làm sao vậy?" Diêu Bảo Châu nhíu mi: "Anh cảm thấy ý nghĩ của tôi có vấn đề gì, chúng ta có thể nghiên cứu thảo luận."
Lý Thương Mạc cười, lắc đầu, châm thuốc.
Diêu Bảo Châu hiểu được, bất đắc dĩ mím môi nói: "Tôi hiểu, tôi khiến anh nhàm chán rồi, rất không thú vị."
Thật ra Diêu Bảo Châu bình thường sẽ không nói những lời này, cô biết rõ mọi người thích nghe chuyện bát quái của ngôi sao hơn, nhưng Lý Thương Mạc luôn bất giác khiến cô mở rộng cửa lòng, giống như nói gì với anh cũng có cảm giác.
"Không nhàm chán, cảm thấy rất thú vị đấy."
Lý Thương Mạc nói thật, trong thế giới giải trí, người nghiêm túc suy nghĩ sẽ bị trào phúng là tên điên, cho nên Diêu Bảo Châu nói những lời khiến người ta không hiểu, mới làm cho anh yêu.
Tuy không biết cô rốt cuộc đang nói cái gì, cô nói anh cũng không suy nghĩ, nhưng cảm thấy lúc cô chăm chú nói những lời này dáng vẻ rất đáng yêu, như là học sinh tiểu học, cô con gái nhỏ.
"Cô nói tiếp đi." Lý Thương Mạc rít một hơi thuốc, híp mắt nhìn Diêu Bảo Châu nói: "Tôi đang nghe, tôi muốn nghe cô nói."
Diêu Bảo Châu nghẹn họng, nói: "Tại anh nên tôi chả biết nói gì nữa."
"Vậy tôi hỏi cô."
"Ừ."
"Cô cảm thấy công việc của mình có cảm giác thần thánh sao?" Lý Thương Mạc hỏi.
"Không có." Diêu Bảo Châu không chút do dự nói.
"Có ý nghĩa sao?"
Diêu Bảo Châu cẩn thận suy nghĩ, cân nhắc một chút dùng từ nói: "Nếu như nhìn từ góc độ cao quý, thần thánh, đương nhiên không có chút ý nghĩa nào."
"Vậy tại sao cô còn muốn làm."
"Đơn giản thôi, tôi cảm nhận được niềm vui khi làm chuyện này." Diêu Bảo Châu nói.
"Nhưng chỉ cần công việc của cô còn dính dáng đến thế giới này, nhất định sẽ gặp phải mâu thuẫn, sẽ phải lựa chọn hoặc là thỏa hiệp, đến lúc đó làm sao bây giờ?"
"Tôi vui thì sẽ làm, muốn làm sao thì làm vậy, mặc kệ người khác thấy thế nào, nghĩ như thế nào, cũng mặc kệ có thể xúc phạm tới người khác hay không." Diêu Bảo Châu vẫn trả lời không chút do dự.
Đáp án này quả thực khiến người ta giật mình, ngay cả Lý Thương Mạc đều cảm thấy có chút khó có thể tiếp nhận.
"Mặc kệ đúng sai, chẳng phân biệt thiện ác sao?"
"Mặc kệ đúng sai, chẳng phân biệt thiện ác."
Lý Thương Mạc im lặng, Diêu Bảo Châu có thể hiểu được.
"Nếu như anh hiểu được thiên văn vật lý, anh sẽ phát hiện, vũ trụ của chúng ta cũng không bị thần chi phối, mà là bị quy luật chi phối, những quy luật này là thông dụng, thật ra đều là định luật toán học, một ít công thức vô cùng đơn giản. Chi phối vạn vật chỉ có quy luật toán học, chuyện thiên hạ cũng không liên quan đến tiêu chuẩn đạo đức."
"Cho nên cô không có đạo đức."
"Tôi không có cảm giác đạo đức." Diêu Bảo Châu ngữ khí nhẹ nhõm, cô nhìn về phía Lý Thương Mạc, khiêu khích nhíu mày, hỏi: "Có phải cảm thấy tôi rất đáng sợ hay không?"
Lý Thương Mạc lắc đầu, vẫn ngậm điếu thuốc không nhúc nhích nhìn Diêu Bảo Châu, không nói lời nào.
Anh chẳng những không cảm thấy Diêu Bảo Châu rất đáng sợ, ngược lại cảm thấy cô như vậy rất gợi cảm.
Siêu cấp gợi cảm.
Diêu Bảo Châu cảm giác được ánh mắt Lý Thương Mạc thay đổi, thu lại ánh mắt, cười nói: "Thật ra bình thường tôi cũng không trò chuyện những điều này."
"Vậy cô thường nói những gì?"
"Còn phải xem là người quen hay là người lạ."
"Trò chuyện gì với người quen?"
"Người quen không thích nói chuyện phiếm với tôi, chỉ nói chuyện công việc, nói xong cũng đi, chẳng muốn quấn lấy tôi."
"Vậy người lạ thì sao?"
Diêu Bảo Châu trừng mắt lên, nhìn về phía Lý Thương Mạc, ánh mắt vũ mị chọc người, giọng vừa mềm lại ỏn ẻn nói: "Đương nhiên là cái gì cũng không nói rồi, tôi chỉ biết đứng ở nơi đó, nhìn ngốc nghếch là được rồi."
Lý Thương Mạc buồn cười.
"Tại sao lại nhìn ngốc nghếch? Thích trêu người khác à?"
Nghĩ đến chính mình lúc trước coi Diêu Bảo Châu trở thành ngực to mà không có não, Lý Thương Mạc cảm thấy xấu hổ.
"Bởi vì phụ nữ muốn quyến rũ người, phải nhìn ngốc nghếch đó." Diêu Bảo Châu cười tủm tỉm nói.
"Hả?" Lý Thương Mạc không thể tin nói: "Cô quan tâm người khác có bị mình quyến rũ hay không sao?"
"Đương nhiên, mặc dù tôi là thiên tài, nhưng cơ thể sống ở trong thế giới thế tục, người phàm đương nhiên cũng cần vui vẻ, được người ưa thích cũng rất quan trọng đấy."
Lý Thương Mạc bất đắc dĩ cười, cô nghĩ rất rõ ràng, không thừa lời nào.
"Vậy cho tôi nhìn xem cô quyến rũ người thế nào đi?"
Diêu Bảo Châu bỗng nhiên toát ra vẻ mặt mê mang, dùng một loại ánh mắt hồn nhiên mờ mịt nhìn Lý Thương Mạc, giống như lần đầu tiên anh thấy cô, toàn thân tản mát ra một loại gợi cảm vô tri.
Đàn ông không thích phụ nữ quá thông minh, từ xưa đến nay, điều này chưa bao giờ thay đổi.
Trên người Diêu Bảo Châu có một loại khí chất cực kỳ mâu thuẫn, vừa giảo hoạt vừa hồn nhiên, có lẽ cũng bởi vì cô giả ngốc, cho nên mới làm cho sự gợi cảm của cô tràn đầy nguy hiểm, khiến cho người ta càng muốn chinh phục.
Lý Thương Mạc ngậm điếu thuốc nhìn Diêu Bảo Châu, híp mắt quan sát cô, không nói lời nào.
Diêu Bảo Châu cười, lấy lại vẻ mặt bình thường, nói: "Được rồi, tôi chỉ muốn bật cười trước mặt anh."
Lý Thương Mạc dập tắt thuốc lá, nói: "Tôi cảm thấy lúc cô im lặng là tình cảm nhất."
"Hả?"
"Ừ, làm việc theo ý mình, rất có mị lực."
Diêu Bảo Châu dở khóc dở cười, thưởng thức của Lý Thương Mạc còn rất đặc biệt.
"Mới lạ đúng không?" Diêu Bảo Châu hỏi.
"Không phải." Lý Thương Mạc không chút do dự nói: "Là rung động."
Dù là Diêu Bảo Châu, ở trước mặt bị người nói như vậy, cũng vẫn có chút xấu hổ, nhưng Lý Thương Mạc lại không có ý muốn dừng lại.
"Mỗi lần nhìn cô, tôi đều có cảm giác mới lạ, mỗi giây mỗi phút cô đều khác, toàn bộ thế giới chỉ có cô phát ra ánh sáng, cô là di thể độc lập, còn lại tất cả đều là bối cảnh râu ria. Mỗi ngày, tôi vừa thấy đã yêu cô."
Diêu Bảo Châu không nói lời nào, Lý Thương Mạc quay đầu, bỗng nhiên dùng một loại ánh mắt cực kỳ chăm chú và thâm tình nhìn Diêu Bảo Châu.
"Phụt..." Diêu Bảo Châu nhịn không được bật cười, nói: "Đây là lời thoại trong bộ phim thần tượng nào thế?"
Lý Thương Mạc cũng cười, lại trở về dáng vẻ cà lơ phất phơ, nhướn mày nói: "Được rồi, đã hiểu."
"Đương nhiên, nghe xong cũng biết không phải là anh sẽ nói." Diêu Bảo Châu tức giận nói: "Loại người như anh cũng sẽ không nói loại lời buồn nôn này."
"Hả?" Lý Thương Mạc cười lưu manh, nói: "Tôi chỉ có thể nói những lời không có dinh dưỡng đúng không?"
"Không, anh nói những lời không biết xấu hổ."
"Ví dụ như? Nói thử xem, tôi nói cái gì không biết xấu hổ hả?"
Diêu Bảo Châu không mắc mưu, những lời kia của anh, nói ra bầu không khí sẽ lại mập mờ, quay đầu mặt không biểu cảm nói: "Quên rồi."
"Cô không phải có bộ não siêu cường, trí nhớ rất tốt sao?"
"Chứng quên lựa chọn, không biết sao."
"Không." Lý Thương Mạc nói.
Bỗng nhiên, Diêu Bảo Châu bị người đè xuống giường.
"Anh làm gì thế?"
"Không phải cô có chứng quên lựa chọn sao? Tôi giúp cô nhớ ra những lời nói không biết xấu hổ." Vẻ mặt Lý Thương Mạc vô lại nói: "Vừa rồi chúng ta tới lớp va chạm tư tưởng, cô thấy đấy buổi trưa cũng không có chuyện gì làm, không bằng va chạm lớp thân thể?"
Thật sự đúng là không biết xấu hổ.
"Anh giúp tôi nhớ những lời không biết xấu hổ bằng lời nói là được rồi, không cần phải dùng hành động." Diêu Bảo Châu đẩy Lý Thương Mạc nói: "Tránh ra."
"Được, dùng lời nói không dùng hành động."
"Vậy anh nói đi."
"Ừ."
Ngoài miệng đã đáp ứng, nhưng Lý Thương Mạc vẫn áp Diêu Bảo Châu dưới cơ thể, không nhúc nhích.
"Tôi sẽ dùng lời nói."
Nói xong, Lý Thương Mạc cúi đầu xuống hôn Diêu Bảo Châu.
Lần này, tuyệt đối không thể lại bỏ dở nửa chừng.
Thơ ca, lãng mạn, ước mơ, chỉ cần bạn hé miệng biểu đạt, tất cả đều là tầm thường đấy.
Những chuyện lặt vặt kia xuất hiện trong TV, xã giao truyền thông, tiên phong văn hóa ở bên trong tiết mục trên mạng, bình luận đứng đầu, cũng đều tầm thường, kể cả ở bên trong video phát trực tiếp lấy lòng mọi người cũng chả có gì cao quý.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, Lý Thương Mạc chợt phát hiện, tất cả đều không hề cao quý.
Lúc mười mấy tuổi, còn tin tưởng ước mơ, một lòng nhiệt huyết, trong lòng có tin tưởng, cho nên chưa từng sợ bất cứ gian nan hiểm trở, kết quả lảo đảo đi tới bước này, nên lấy được đều đã nhận được, song nhìn lại phát hiện mình bất tri bất giác đã chệch đường ray, cái gì tín ngưỡng, ước mơ, chỉ là dùng để an ủi mình, ý nghĩa tốt cho hành vi của mọi người.
Khi Lý Thương Mạc phát hiện hoá ra con người cần phải tìm một ý nghĩa để giải thích cho tất cả hành vi, tất cả đều trở nên không còn có ý nghĩa.
Trên đời này tất cả đều không có cảm giác thiêng liêng thần thánh.
Diêu Bảo Châu nghe được Lý Thương Mạc nói như vậy cũng không bất ngờ, nhíu mày nói: "Đúng vậy, vốn trên đời này không có gì có cảm giác thần thánh, thần đã sớm chết rồi."
"Tôi không phải ý kia... Tôi không nói đến chuyện của thần." Lý Thương Mạc cảm thấy rất khó giải thích tâm trạng của mình.
Tất cả đều là hư vô, thế giới cũ đã sụp đổ, phía trên phế tích, lại không thể thành lập một thế giới mới.
"Bản chất nó là một nguyện vọng, chỉ là chính anh không ý thức được mà thôi, sở dĩ có một loại cảm giác vớ vẩn, nhưng thật ra cảm giác vớ vẩn này không phải một mình anh có được, là cộng hưởng của cả nhân loại, chỉ là anh đã trải qua một chuyện, khiến anh được mở mắt, thoát khỏi quần thể ý thức đần độn."
Trên mặt Diêu Bảo Châu hiếm khi xuất hiện vẻ nghiêm túc như vậy, cô hơi nhíu mày, vẻ mặt chăm chú, hoàn toàn không chú ý tới vẻ mặt Lý Thương Mạc ngồi ở bên cạnh, phối hợp tiếp tục biểu đạt ý nghĩ.
"Ngày Thượng đế chết, giá trị cao nhất của nhân loại đã hỏng, siêu hình cũng theo đó tan rã, khắp nơi đều là chủ nghĩa hư vô, linh hồn nhân loại lâm vào bước đường cùng hoang mang, tất cả không có bất kỳ giá trị gì, khoa học khiến cho chúng ta ý thức được cho dù là cá nhân hay là cả nhân loại, trước vấn đề vũ trụ hủy diệt, vận mệnh của chúng ta đều không có chút ý nghĩa nào."
"Nhân loại chỉ có quá khứ không có tương lai, chỉ có hiện thế vớ vẩn, không có một thiên đường nào sắp đặt cho chúng ta đối với tử vong và thống khổ sợ hãi. Cho nên chủ nghĩa hư vô lan tràn, con người không tìm thấy vị trí của mình ở trên thế gian."
"Ngay sau đó, buôn bán và giải trí thống trị nhân loại, vô lo, nông cạn, chết lặng, cơ giới hoá giống như là một bệnh tâm thần lan tràn trong đám người."
"Nếu như thiện ác và tất cả giá trị xem như đều không có ý nghĩa, nếu như không có hư cấu tinh khiết, hồn nhiên, vĩnh hằng, thế giới thần bất diệt, chúng ta rốt cuộc còn có thể sống thế nào?"
"Dostoyevsky nói: nếu như không có Thượng đế, chúng ta còn có cái gì không thể làm sao? Chúng ta sống trong xã hội hiện đại là một thế giới không nắm chắc, con đường không biết trước, mọi người muốn làm gì thì làm, so với địa ngục trong thần thoại còn khuyết điểm và thua kém hơn."
"Tất cả đều có thể làm, cho nên mới khiến cho tất cả đều trở nên không có chút ý nghĩa nào."
Diêu Bảo Châu nói xong, quay đầu nhìn, thấy Lý Thương Mạc ngậm điếu thuốc, nghẹn cười, sâu xa nhìn cô.
"Làm sao vậy?" Diêu Bảo Châu nhíu mi: "Anh cảm thấy ý nghĩ của tôi có vấn đề gì, chúng ta có thể nghiên cứu thảo luận."
Lý Thương Mạc cười, lắc đầu, châm thuốc.
Diêu Bảo Châu hiểu được, bất đắc dĩ mím môi nói: "Tôi hiểu, tôi khiến anh nhàm chán rồi, rất không thú vị."
Thật ra Diêu Bảo Châu bình thường sẽ không nói những lời này, cô biết rõ mọi người thích nghe chuyện bát quái của ngôi sao hơn, nhưng Lý Thương Mạc luôn bất giác khiến cô mở rộng cửa lòng, giống như nói gì với anh cũng có cảm giác.
"Không nhàm chán, cảm thấy rất thú vị đấy."
Lý Thương Mạc nói thật, trong thế giới giải trí, người nghiêm túc suy nghĩ sẽ bị trào phúng là tên điên, cho nên Diêu Bảo Châu nói những lời khiến người ta không hiểu, mới làm cho anh yêu.
Tuy không biết cô rốt cuộc đang nói cái gì, cô nói anh cũng không suy nghĩ, nhưng cảm thấy lúc cô chăm chú nói những lời này dáng vẻ rất đáng yêu, như là học sinh tiểu học, cô con gái nhỏ.
"Cô nói tiếp đi." Lý Thương Mạc rít một hơi thuốc, híp mắt nhìn Diêu Bảo Châu nói: "Tôi đang nghe, tôi muốn nghe cô nói."
Diêu Bảo Châu nghẹn họng, nói: "Tại anh nên tôi chả biết nói gì nữa."
"Vậy tôi hỏi cô."
"Ừ."
"Cô cảm thấy công việc của mình có cảm giác thần thánh sao?" Lý Thương Mạc hỏi.
"Không có." Diêu Bảo Châu không chút do dự nói.
"Có ý nghĩa sao?"
Diêu Bảo Châu cẩn thận suy nghĩ, cân nhắc một chút dùng từ nói: "Nếu như nhìn từ góc độ cao quý, thần thánh, đương nhiên không có chút ý nghĩa nào."
"Vậy tại sao cô còn muốn làm."
"Đơn giản thôi, tôi cảm nhận được niềm vui khi làm chuyện này." Diêu Bảo Châu nói.
"Nhưng chỉ cần công việc của cô còn dính dáng đến thế giới này, nhất định sẽ gặp phải mâu thuẫn, sẽ phải lựa chọn hoặc là thỏa hiệp, đến lúc đó làm sao bây giờ?"
"Tôi vui thì sẽ làm, muốn làm sao thì làm vậy, mặc kệ người khác thấy thế nào, nghĩ như thế nào, cũng mặc kệ có thể xúc phạm tới người khác hay không." Diêu Bảo Châu vẫn trả lời không chút do dự.
Đáp án này quả thực khiến người ta giật mình, ngay cả Lý Thương Mạc đều cảm thấy có chút khó có thể tiếp nhận.
"Mặc kệ đúng sai, chẳng phân biệt thiện ác sao?"
"Mặc kệ đúng sai, chẳng phân biệt thiện ác."
Lý Thương Mạc im lặng, Diêu Bảo Châu có thể hiểu được.
"Nếu như anh hiểu được thiên văn vật lý, anh sẽ phát hiện, vũ trụ của chúng ta cũng không bị thần chi phối, mà là bị quy luật chi phối, những quy luật này là thông dụng, thật ra đều là định luật toán học, một ít công thức vô cùng đơn giản. Chi phối vạn vật chỉ có quy luật toán học, chuyện thiên hạ cũng không liên quan đến tiêu chuẩn đạo đức."
"Cho nên cô không có đạo đức."
"Tôi không có cảm giác đạo đức." Diêu Bảo Châu ngữ khí nhẹ nhõm, cô nhìn về phía Lý Thương Mạc, khiêu khích nhíu mày, hỏi: "Có phải cảm thấy tôi rất đáng sợ hay không?"
Lý Thương Mạc lắc đầu, vẫn ngậm điếu thuốc không nhúc nhích nhìn Diêu Bảo Châu, không nói lời nào.
Anh chẳng những không cảm thấy Diêu Bảo Châu rất đáng sợ, ngược lại cảm thấy cô như vậy rất gợi cảm.
Siêu cấp gợi cảm.
Diêu Bảo Châu cảm giác được ánh mắt Lý Thương Mạc thay đổi, thu lại ánh mắt, cười nói: "Thật ra bình thường tôi cũng không trò chuyện những điều này."
"Vậy cô thường nói những gì?"
"Còn phải xem là người quen hay là người lạ."
"Trò chuyện gì với người quen?"
"Người quen không thích nói chuyện phiếm với tôi, chỉ nói chuyện công việc, nói xong cũng đi, chẳng muốn quấn lấy tôi."
"Vậy người lạ thì sao?"
Diêu Bảo Châu trừng mắt lên, nhìn về phía Lý Thương Mạc, ánh mắt vũ mị chọc người, giọng vừa mềm lại ỏn ẻn nói: "Đương nhiên là cái gì cũng không nói rồi, tôi chỉ biết đứng ở nơi đó, nhìn ngốc nghếch là được rồi."
Lý Thương Mạc buồn cười.
"Tại sao lại nhìn ngốc nghếch? Thích trêu người khác à?"
Nghĩ đến chính mình lúc trước coi Diêu Bảo Châu trở thành ngực to mà không có não, Lý Thương Mạc cảm thấy xấu hổ.
"Bởi vì phụ nữ muốn quyến rũ người, phải nhìn ngốc nghếch đó." Diêu Bảo Châu cười tủm tỉm nói.
"Hả?" Lý Thương Mạc không thể tin nói: "Cô quan tâm người khác có bị mình quyến rũ hay không sao?"
"Đương nhiên, mặc dù tôi là thiên tài, nhưng cơ thể sống ở trong thế giới thế tục, người phàm đương nhiên cũng cần vui vẻ, được người ưa thích cũng rất quan trọng đấy."
Lý Thương Mạc bất đắc dĩ cười, cô nghĩ rất rõ ràng, không thừa lời nào.
"Vậy cho tôi nhìn xem cô quyến rũ người thế nào đi?"
Diêu Bảo Châu bỗng nhiên toát ra vẻ mặt mê mang, dùng một loại ánh mắt hồn nhiên mờ mịt nhìn Lý Thương Mạc, giống như lần đầu tiên anh thấy cô, toàn thân tản mát ra một loại gợi cảm vô tri.
Đàn ông không thích phụ nữ quá thông minh, từ xưa đến nay, điều này chưa bao giờ thay đổi.
Trên người Diêu Bảo Châu có một loại khí chất cực kỳ mâu thuẫn, vừa giảo hoạt vừa hồn nhiên, có lẽ cũng bởi vì cô giả ngốc, cho nên mới làm cho sự gợi cảm của cô tràn đầy nguy hiểm, khiến cho người ta càng muốn chinh phục.
Lý Thương Mạc ngậm điếu thuốc nhìn Diêu Bảo Châu, híp mắt quan sát cô, không nói lời nào.
Diêu Bảo Châu cười, lấy lại vẻ mặt bình thường, nói: "Được rồi, tôi chỉ muốn bật cười trước mặt anh."
Lý Thương Mạc dập tắt thuốc lá, nói: "Tôi cảm thấy lúc cô im lặng là tình cảm nhất."
"Hả?"
"Ừ, làm việc theo ý mình, rất có mị lực."
Diêu Bảo Châu dở khóc dở cười, thưởng thức của Lý Thương Mạc còn rất đặc biệt.
"Mới lạ đúng không?" Diêu Bảo Châu hỏi.
"Không phải." Lý Thương Mạc không chút do dự nói: "Là rung động."
Dù là Diêu Bảo Châu, ở trước mặt bị người nói như vậy, cũng vẫn có chút xấu hổ, nhưng Lý Thương Mạc lại không có ý muốn dừng lại.
"Mỗi lần nhìn cô, tôi đều có cảm giác mới lạ, mỗi giây mỗi phút cô đều khác, toàn bộ thế giới chỉ có cô phát ra ánh sáng, cô là di thể độc lập, còn lại tất cả đều là bối cảnh râu ria. Mỗi ngày, tôi vừa thấy đã yêu cô."
Diêu Bảo Châu không nói lời nào, Lý Thương Mạc quay đầu, bỗng nhiên dùng một loại ánh mắt cực kỳ chăm chú và thâm tình nhìn Diêu Bảo Châu.
"Phụt..." Diêu Bảo Châu nhịn không được bật cười, nói: "Đây là lời thoại trong bộ phim thần tượng nào thế?"
Lý Thương Mạc cũng cười, lại trở về dáng vẻ cà lơ phất phơ, nhướn mày nói: "Được rồi, đã hiểu."
"Đương nhiên, nghe xong cũng biết không phải là anh sẽ nói." Diêu Bảo Châu tức giận nói: "Loại người như anh cũng sẽ không nói loại lời buồn nôn này."
"Hả?" Lý Thương Mạc cười lưu manh, nói: "Tôi chỉ có thể nói những lời không có dinh dưỡng đúng không?"
"Không, anh nói những lời không biết xấu hổ."
"Ví dụ như? Nói thử xem, tôi nói cái gì không biết xấu hổ hả?"
Diêu Bảo Châu không mắc mưu, những lời kia của anh, nói ra bầu không khí sẽ lại mập mờ, quay đầu mặt không biểu cảm nói: "Quên rồi."
"Cô không phải có bộ não siêu cường, trí nhớ rất tốt sao?"
"Chứng quên lựa chọn, không biết sao."
"Không." Lý Thương Mạc nói.
Bỗng nhiên, Diêu Bảo Châu bị người đè xuống giường.
"Anh làm gì thế?"
"Không phải cô có chứng quên lựa chọn sao? Tôi giúp cô nhớ ra những lời nói không biết xấu hổ." Vẻ mặt Lý Thương Mạc vô lại nói: "Vừa rồi chúng ta tới lớp va chạm tư tưởng, cô thấy đấy buổi trưa cũng không có chuyện gì làm, không bằng va chạm lớp thân thể?"
Thật sự đúng là không biết xấu hổ.
"Anh giúp tôi nhớ những lời không biết xấu hổ bằng lời nói là được rồi, không cần phải dùng hành động." Diêu Bảo Châu đẩy Lý Thương Mạc nói: "Tránh ra."
"Được, dùng lời nói không dùng hành động."
"Vậy anh nói đi."
"Ừ."
Ngoài miệng đã đáp ứng, nhưng Lý Thương Mạc vẫn áp Diêu Bảo Châu dưới cơ thể, không nhúc nhích.
"Tôi sẽ dùng lời nói."
Nói xong, Lý Thương Mạc cúi đầu xuống hôn Diêu Bảo Châu.
Lần này, tuyệt đối không thể lại bỏ dở nửa chừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.