Vừa Nhớ Thành Nghiện

Chương 7

Cố Từ Vi

25/09/2019

Diêu Bảo Châu trước đó luôn không hiểu, tại sao phải mở một tiệm lẩu Trùng Khánh ở nơi nóng như vậy, tại sao phải ăn lẩu trong sa mạc? Không nóng à?

Đợi khi cô thật sự đi vào, mới rốt cục bừng tỉnh đại ngộ.

Một chiếc bàn tròn, một cái nồi. Trong nồi là nguyên liệu nấu ăn đến từ sông núi hồ biển, bên cạnh bàn là khách qua đường đến từ bốn phương tám hướng. Trong nồi sôi trào, bên ngoài nồi tiếng động lớn ầm ĩ. Bạn đường cạn chén lớn chén nhỏ, ở bên trong ánh chiều tà đỏ, mỗi người đều tự nhiên sinh ra một cổ hào khí.

Trong sa mạc, rời xa thành thị huyên náo, không hỏi lai lịch, chỉ hỏi nơi đi.

Nóng như vậy thì có gì quan trọng hơn sao? Sợ nóng mọi người đã không đến biên giới sa mạc này rồi, đã đến thì không có sợ.

Nơi dùng cơm ở tầng hai và ba, góc độ dễ dàng chứng kiến ánh chiều tà trên núi Minh Sa cách đó không xa.

Trong tiệm đông đúc, gần như mỗi bàn lớn đều ngồi đầy người. Diêu Bảo Châu vừa xuất hiện ở tầng ba đã thu hút sự chú ý của mọi người.

Chợt nhìn Diêu Bảo Châu là dạng ngực to không có não gợi cảm ngọt ngào, thế nhưng khi người cô khẽ động, bỗng nhiên trở nên linh động, phong tình vạn chủng, khí chất mạnh mẽ.

Khí chất này cũng không phải loại nữ cường nhân sát phạt quyết đoán, mà là của phu nhân nhà giàu có tiền, còn không phải kẻ có tiền bình thường, nhất định phải là hoàng đế vương gia, lão đại Thượng Hải, hoặc là cá sấu lớn ngành tài chính.

Bởi vì Diêu Bảo Châu có một loại khí chất đặc biệt: quý mà lại khó hầu hạ.

Ánh mắt của mọi người đuổi theo cô, Diêu Bảo Châu duyên dáng hung hăng càn quấy, tràn ngập tính công kích ở trong nước luôn dễ dàng làm cho người ta chú ý, dù sao cũng không hợp với tình hình trong nước.

Diêu Bảo Châu vừa về nước còn rất không quen, ở trong siêu thị mua sữa chua, gặp được bác gái mua thức ăn, còn bị bị bác gái dùng một loại ánh mắt xem thường dò xét, hận không thể đâm một lỗ thủng trên người cô.

Nhóm bác gái dường như không thể tin được có người ở ban ngày ban mặt ăn mặc như này.

"Tiến sĩ Diêu, ở đây!"

Diêu Bảo Châu nhìn sang, hai đôi vợ chồng ngồi ở góc nhà hàng, gần sân thượng nhất, có thể chứng kiến sa mạc, nhưng là vị trí đó lại không thấy được.

Cô lập tức đi qua, câu nói đầu tiên là: "Gọi tôi là Bảo Châu, Bảo Châu Bảo Châu, đừng kêu tiến sĩ Diêu."

"Cô xem tôi này, đều đã quên cả rồi! Bảo Châu, mau ngồi đi." Giáo sư Giang nói.

Diêu Bảo Châu ngồi xuống, chỉ thấy hai đôi vợ chồng giáo sư, cũng không nhìn thấy người bạn họ muốn giới thiệu cho mình.

Hai đôi vợ chồng đều đã hơn bốn mươi tuổi, hơi chênh lệch một ít tuổi so với Diêu Bảo Châu. Song tính cách Diêu Bảo Châu vốn chín chắn, bọn họ cũng đều là người tư tưởng tiến bộ, cho nên rất nhanh đã ăn ý với nhau trở thành bạn bè.

Diêu Bảo Châu tuy không phải là người tự bế, nhìn rất sáng sủa, nhưng thật sự muốn cô mở rộng cửa lòng lại là chuyện rất khó. Tuy vậy cô thực lòng yêu thích hai đôi vợ chồng này.

Không phải là vì nguyên nhân gì khác, chỉ là bởi vì bọn họ nhìn rất hạnh phúc.

Diêu Bảo Châu cũng không biết có phải do bát tự của mình kém hay không, từ nhỏ đến lớn những người bạn cô quen biết, có rất ít người sinh hoạt trong gia đình hạnh phúc, nếu cha mẹ không ly hôn, thì tình cảm cũng lạnh nhạt hoặc là mỗi ngày đều cãi nhau. Thế cho nên Diêu Bảo Châu nghi ngờ trên đời này rốt cuộc có tồn tại hôn nhân và tình yêu đẹp đẽ hay không.

Cho nên khi nhìn thấy cặp vợ chồng tản ra hạnh phúc tự đáy lòng, cô cảm thấy rất tốt.

Cô nghĩ đời người còn có thể có loại vui vẻ đơn giản này, cũng rất tốt.

"Sao mọi người lại đột nhiên nghĩ đến giới thiệu bạn cho tôi?" Diêu Bảo Châu hỏi."Anh ta ở đâu vậy?"



"Đi ra ngoài hút thuốc rồi." Vợ giáo sư Giang giải thích: "Là như thế này, không phải cô muốn đi quốc lộ 315 sao? Người bạn này của chúng tôi muốn đi Nhã Khương, đang tìm xe đi nhờ."

"Tại sao anh ta không tự mình lái xe?"

"Cậu ấy không thể lái xe."

Không thể lái xe? Người tàn tật à?

"Mang theo một người cũng đơn giản thôi, chỉ là mười mấy giờ đường xe, tôi là người sợ nhàm chán." Diêu Bảo Châu nói.

Cô vẫn còn hơi muốn từ chối, ở trong xe yên tĩnh, một mình cô lái xe khá tốt, bên cạnh mà có người luôn lải nhải chuyện nhàm chán, mười mấy giờ đồng hồ này rất thống khổ.

Lời này nếu để người khác nghe sẽ không hiểu, nhưng bọn họ là bạn bè với Diêu Bảo Châu, mặc dù chỉ là tiếp xúc ngắn ngủi, nhưng vẫn hiểu rõ tinh cách cơ bản của cô.

"Chúng tôi cũng hiểu tính cô, cho nên cũng bảo với cậu ấy chưa chắc đã được, tính cho hai người làm quen một chút, xem cô có sẵn lòng kết bạn hay không." Vợ giáo sư Giang dường như vô cùng thưởng thức người này, tán dương nói: "Người này rất tốt, là ca sĩ, cô ở nước ngoài có khả năng không biết cậu ta, nhưng người này thật sự rất thú vị, nói chuyện rất có ý tứ, cũng không giống với các ngôi sao khác, yên lặng làm công ích, cũng không tuyên truyền."

"Không tuyên truyền thì làm sao chị biết được?"

"Cậu ta quyên tiền cho nhóm thiên văn của giáo sư Giang đấy."

Điều này khiến Diêu Bảo Châu có chút kinh ngạc.

Ca sĩ góp tiền cho nhóm thiên văn?

Hai ngành bắn đại bác cũng không tới, người nọ nghĩ như thế nào vậy?

"Là người yêu thích thiên văn à?"

"Không rõ lắm. Nhưng cô yên tâm, chúng tôi chưa nói thân phận của cô đâu, biết rõ cô hiếm khi xuất hiện. Cậu ấy đây rồi!"

Diêu Bảo Châu quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông kéo thấp mũ lưỡi trai đang cúi đầu bước nhanh tới.

Vừa rồi khi họ nhắc đến người kia, trong đầu Diêu Bảo Châu hiện lên mặt của anh, nhưng cảm thấy chắc có lẽ không trùng hợp như vậy. Hiện tại nhìn thấy anh đi tới, cô cảm thấy bất ngờ một cách hợp lí.

Sao bọn họ lại có duyên như vậy?

Diêu Bảo Châu nhịn không được cười, tâm tình vui sướng, lại vô tình tiếp tục gặp được, cô cảm thấy hoài nghi mình và Lý Thương Mạc trong số mệnh đã định sẽ gặp lại rồi.

Lý Thương Mạc bước vội vàng đi đến bên cạnh bàn ăn, quay lưng về phía những khách hàng khác ngồi xuống, bởi vì bàn ăn ở trong góc, cho nên cũng không có người chú ý tới anh.

Lúc này anh mới gỡ mũ lưỡi trai xuống, nhìn về phía người ngồi cùng bàn. Ngẩng đầu, anh nhìn thấy đối diện là một người quen.

Diêu Bảo Châu hai tay chống cằm, cười tủm tỉm nhìn anh, nhân lúc tất cả mọi người không chú ý, cô còn cố ý trừng anh.

Yêu tinh.

"Đây là người bạn mọi người muốn giới thiệu cho tôi sao?" Diêu Bảo Châu chủ động chào hỏi Lý Thương Mạc: "Xin chào, tôi là Diêu Bảo Châu."

"Lý Thương Mạc."

Hai người liếc nhau, đạt thành sự ăn ý trong tốc độ ánh sáng.



Lý Thương Mạc đứng dậy, bắt tay với Diêu Bảo Châu, không ai ngăn cản họ làm quen với nhau.

"Lần đầu gặp mặt, rất hân hạnh được biết cô." Lý Thương Mạc lịch sự ôn hòa nói.

Ơ, Lý Thương Mạc này làm sao vậy?

Lúc ở bên cạnh bốn người này nghiêm túc, lịch sự như vậy, hoàn toàn như là hai người với tên lưu manh cô gặp trên đường.

Diêu Bảo Châu cũng đứng dậy, vươn tay ra với Lý Thương Mạc.

Lúc Lý Thương Mạc cầm chặt tay cô, Diêu Bảo Châu sững sờ. Tay Lý Thương Mạc sao thô ráp như vậy, giống như bị cọ sát.

Lý Thương Mạc đứng đắn đến mức Diêu Bảo Châu cũng không dám nghĩ đây là anh, anh nhanh chóng thu tay lại.

Hai người ngồi xuống, giáo sư Giang lại giới thiệu bọn họ với nhau, lúc nói đến Diêu Bảo Châu dừng một chút, nói: "Bảo Châu... và chúng tôi quen nhau ở Đôn Hoàng, cô ấy là..."

Diêu Bảo Châu tiếp lời: "Trong nhà tôi đang chờ sắp xếp việc làm, cho nên tranh thủ đi chơi."

Lý Thương Mạc gật đầu, cũng không nhiều lời, cũng không nhìn Diêu Bảo Châu quá nhiều, đúng lúc thức ăn mang lên, mấy người bắt đầu ăn lẩu, may mắn hai đôi vợ chồng kia đều rất hay nói, cho nên bầu không khí trên bàn ăn cũng náo nhiệt.

Diêu Bảo Châu quan sát Lý Thương Mạc, phát hiện anh dường như vô cùng tôn trọng hai đôi vợ chồng giáo sư này, mở miệng là một tiếng thầy, thái độ cũng rất khiêm tốn, không giống dáng vẻ tự kỷ muốn chết ở trước mặt cô.

Rượu qua ba tuần, mọi người ăn hết vài thứ. Uống rượu, tâm trạng cũng thả lỏng hơn.

"Anh Lý, anh thích thiên văn à?" Diêu Bảo Châu chủ động nói chuyện với Lý Thương Mạc, hỏi: "Nghe giáo sư Giang nói, anh quyên góp tiền cho họ?"

Đối với chuyện này Diêu Bảo Châu thật sự tò mò, bởi vì vật lý thiên văn cũng không phải ngành được đông đảo quần chúng biết đến.

Hơn nữa ngôi sao quyên tiền cũng đều là quyên cho công trình hi vọng hoặc là người tàn tật, nếu không cũng là nuôi mấy con gấu trúc hoặc là khỉ lông vàng, tạo ra ánh sáng cho mình để nhiều người biết đến.

"Không tính là vậy, chỉ là tôi cảm thấy hứng thú đối với phương diện này, bình thường tôi có rất ít cơ hội học tập, ngẫu nhiên quen được giáo sư Giang, biết rõ bọn họ thiếu kinh phí ủng hộ, cho nên dốc chút sức lực nhỏ bé."

Nghe Lý Thương Mạc nói giọng điệu này, Diêu Bảo Châu cảm thấy kinh ngạc, đây vẫn là tên lưu manh cô quen trước đó sao?

Còn dốc chút sức lực nhỏ bé đây này...

"Tiểu Lý thật sự không giống các ngôi sao kia, vô cùng thông minh, lại hiếu học." Giáo sư Giang nhịn không được cảm thán: "Tôn trọng tri thức, tôn trọng văn hóa, có một trái tim vô cùng thuần túy."

Ơ, hoá ra anh vô cùng tôn trọng văn hóa nha.

Diêu Bảo Châu đã hiểu, khó trách thái độ Lý Thương Mạc đối với cô lỗ mảng, có lẽ là cảm thấy cô là người phụ nữ ngực to mà không có não, giống như những người phụ nữ kia trong giới, cho nên không đáng để anh tôn trọng nha.

Diêu Bảo Châu gắp thịt dê, chỉ cảm thấy buồn cười.

Nhưng mà không sao hết, dù sao đây cũng không phải là lần đầu cô bị hiểu lầm. Cô thích giả heo ăn thịt hổ thì làm sao?

Diêu Bảo Châu nhìn Lý Thương Mạc, Lý Thương Mạc cảm giác được ánh mắt kia, cũng nhìn về phía cô, ánh mắt hai người giao nhau, ai cũng không có ý định dịch chuyển tầm mắt.

Không đúng, Diêu Bảo Châu nghĩ, là giả heo ăn sói hoang.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vừa Nhớ Thành Nghiện

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook