Chương 5
Điềm Quán Kỉ
11/08/2023
9.
Cô em cùng cha khác má kia của tôi tên là Trình Gia Nặc, còn gã tra nam đê tiện kia tên Lưu Cao.
Hai đứa đê tiện đó chính là kẻ đã ném tôi ở vùng núi Kim Sơn đồng không mông quạnh kia.
Lúc này, Trình Gia Nặc đang ngồi ở ghế phó lái, mười ngón tay gắt gao túm chặt vào nhau, rúc tới bên cạnh gã.
"Gia Nặc, em nói xem chúng ta để chị gái em ở nơi này, nhỡ đâu cô ta tìm được đường về thì phải làm sao bây giờ?"
"Chị ta không có năng lực lớn như vậy đâu, em sớm đã ngứa mắt chị ta rồi, trong nhà không có chị ta cũng sẽ chẳng có ai thèm để ý cả."
"Nhưng mà, cô ta là chị ruột của em..."
"Không phải cùng một mẹ sinh ra, ruột thịt chỗ nào chứ? Bản thân có mẹ mà còn ngang nhiên sống trong nhà của em, nhìn thấy là ghê tởm. Được rồi, con đường kia em cũng đã hỏi thăm rồi, dân cư cũng không đi qua đó đâu, chỗ đó gần chỗ ma quỷ hay ở gì gì đó ấy."
"Thật ra chúng ta cũng không cần phải làm tuyệt tình đến vậy."
"Lưu Cao, anh im miệng đi." Trình Gia Nặc lườm gã một cái, "Trước kia thì bày ra cái bộ dáng khúm núm, sao lúc đó trốn cô ta làm bậy với em, thuê phòng dẫn em vào khách sạn thì không thấy anh nhát gan như vậy. Giờ xem anh đi, cứ coi như là cô ta đã chết rồi đi. Lý do giải thích với cảnh sát em cũng đã dạy anh rồi..."
Đột nhiên, gã phanh gấp lại.
Trình Gia Nặc thiếu chút nữa đập mặt vào tấm kính thủy tinh phía trước.
"Anh lái xe cái kiểu gì đấy..."
Mặc Lưu Cao trắng bệch, môi run bần bật.
"Vân Vân..."
Trình Gia Nặc lúc này cũng đổi sắc mặt, cũng chậm rãi quay đầu qua.
Tốt lắm.
Tôi rất vừa lòng với biểu tình lúc này của bọn chúng.
Y như nhìn thấy quỷ vậy.
Hiện tại, tôi chính là một con quỷ tới đòi mạng của chúng đây.
10.
"Xuống xe."
"Ầm ---"
Xe đột nhiên bị một lực lớn tác động xuống.
Sói Vương đã nói với ta rằng, đây là Kền Kền vương núi Kim Sơn của bọn họ, nơi này có gió thổi cỏ lay gì thì cũng bị nó thu hết dưới đáy mắt.
Móng vuốt của nó găm cho cái xe ô tô biến dạng luôn.
Trình Gia Nặc ở trong xe thét chói tai.
"Xì xì."
Đằng đuôi xe, đột nhiên xuất hiện một con rắn đuôi chuông có hình thể to tổ bố.
Đàn rắn đuôi chuông này là một trong những thuộc hạ canh gác của Sói Vương, hôm nay Sói Vương có lệnh, tất cả thủ lĩnh các tộc đều tự thân xuất mã.
Hai người kia ngã bổ nhào xuống xe, ôm nhau rúc vào một góc.
Tiếng bước chân nặng nề chậm rãi vang lên phía sau tôi, tôi biết, hắn tới rồi.
Sói thị vệ cũng chầm chậm vây quanh chiếc xe việt dã.
"Trình Vân Vân, mẹ nó cô là loại yêu quái gì?! Cứu mạng... cứu mạng với!"
Trình Gia Nặc không quan tâm gào to lên.
Tôi nhíu mày, tự dưng ngửi thấy một cỗ hương vị không dễ chịu chút nào.
Cô ta bị dọa tới tè ra quần rồi?
"Chết tới nơi rồi, còn cố gào?"
Lưu Cao dập đầu với tôi: "Vân Vân, Vân Vân, tha cho anh, anh sai rồi, đều là chủ ý của Trình Gia Nặc, không có quan hệ gì với anh cả! Anh cũng đã khuyên cô ta không nên làm như vậy, còn có còn có! Số tiền tiết kiệm anh lấy của em, anh nhất định sẽ trả lại cho em! Gấp hai! A không phải, gấp ba, gấp bốn lần!"
Mẹ nó, gã còn trộm tiền tiết kiệm của tôi?
Bên kia.
Bạch Mao: "Lâu lắm rồi ta còn chưa được ăn thịt người đấy."
Rắn đuôi chuông: "Ta thì không thích nhân loại lắm."
Kền Kền vương cố ý nói: "Lúc các ngươi bảo ta tới giúp cũng đâu có nói như vậy đâu."
Thị vệ lang 1: "Chú ý một chút, Vương Hậu vẫn còn ở đây đấy."
Tôi thật sự có thể nghe hiểu bọn chúng nói chuyện.
Đột nhiên, trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả.
Thì ra ở một thế giới nào đó, cũng có người nguyện ý đi quan tâm tới cảm thụ của tôi.
"Các người bắt đầu cấu kết từ lúc nào?"
Lưu Cao giờ là tôi hỏi gì đều đáp nấy: "Lần đầu tiên tới nhà em ăn cơm, gặp mặt em gái em."
Sớm như vậy sao, bọn đê tiện này.
"Lấy tiền tiết kiệm của tôi làm gì?"
"Mua giày chơi bóng, mua đồ trang sức cho cô ta, đưa cô ta đi thuê phòng."
Số tiền tôi phải làm việc vất vả bao nhiêu năm mới kiếm được, vốn định mua cho bản thân một căn nhà nhỏ, cứ thế mà bị gã lấy đi tiêu xài?
"Tại sao lại muốn giết tôi, các người muốn yêu đương với nhau thì có thể trực tiếp nói cho tôi."
Giờ phút này, Lưu Cao hối hận muốn chết: "Anh cũng nói như vậy rồi, nhưng cô ta cứ muốn đi sửa mũi, vừa vặn lại nghe nói anh có mật mã thẻ tiết kiệm của em cho nên mới lôi kéo anh làm bậy!"
Tôi nhìn Trình Gia Nặc, nhiều năm như vậy, tôi luôn ghen tị với cô ta, cô ta bị mẹ mình làm hư, ở nhà luôn gây khó dễ cho tôi, nhân lúc cha tôi không có nhà thì chiếm đoạt đồ vậy của tôi, cái gì cũng đều muốn lấy, còn tôi chỉ có thể nhẫn nhịn.
Nhưng một điều nhịn của tôi, đổi lại là sự tàn độc nhẫn tâm này của cô ta đây.
Hôm nay, tôi phải trả lại cho cô ta toàn bộ.
Tôi ngạo mạn chậm rãi lui về sau: "Tôi hiểu rồi, đã hỏi xong."
Bạch Mao đi tới bên cạnh tôi, Lang Vương tiến lên: "Bảo vệ nàng."
Lưu Cao nhìn thấy con sói to lớn nhào tới trước mặt gã, gã sợ tới mức tè ra quần, lui về phía sau cũng là một bầy sói.
Dù hiện tại tất cả động vật hoang dã đều xuất hiện ở đây cũng không đáng sợ bằng bầy sói trước mặt.
Lang Vương cúi đầu, kề sát vào mặt Lưu Cao.
Hắn ngủi ngủi, mùi hương trên người Vương Hậu của hắn đã không ngửi được nữa.
Còn phải cảm ơn gã vì đã đem Vương Hậu tới cho hắn đây.
Nhưng mà gã lại làm nàng bị thương.
Vậy thì phải giết.
"Nhân loại kia."
Lang Vương mở miệng.
Lưu Cao với Trình Gia Nặc chính thức hóa đá.
Kinh ngạc còn có tôi nữa.
"Các ngươi nên tự hào vì có thể chết trên đất Kim Sơn của ta."
Tôi quay lưng đi.
Nhưng tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng dã thú cắn xé cơ thể ở phía sau vẫn khiến tôi nổi da gà.
Thật lâu sau.
Thanh âm dừng lại.
Lang Vương cọ cọ tay của tôi, ý bảo tôi cùng hắn quay về.
"Không cầm cảm thấy chúng ta tàn nhẫn, lúc bọn họ tàn nhẫn, bọn họ cũng không suy nghĩ cho nàng."
Cô em cùng cha khác má kia của tôi tên là Trình Gia Nặc, còn gã tra nam đê tiện kia tên Lưu Cao.
Hai đứa đê tiện đó chính là kẻ đã ném tôi ở vùng núi Kim Sơn đồng không mông quạnh kia.
Lúc này, Trình Gia Nặc đang ngồi ở ghế phó lái, mười ngón tay gắt gao túm chặt vào nhau, rúc tới bên cạnh gã.
"Gia Nặc, em nói xem chúng ta để chị gái em ở nơi này, nhỡ đâu cô ta tìm được đường về thì phải làm sao bây giờ?"
"Chị ta không có năng lực lớn như vậy đâu, em sớm đã ngứa mắt chị ta rồi, trong nhà không có chị ta cũng sẽ chẳng có ai thèm để ý cả."
"Nhưng mà, cô ta là chị ruột của em..."
"Không phải cùng một mẹ sinh ra, ruột thịt chỗ nào chứ? Bản thân có mẹ mà còn ngang nhiên sống trong nhà của em, nhìn thấy là ghê tởm. Được rồi, con đường kia em cũng đã hỏi thăm rồi, dân cư cũng không đi qua đó đâu, chỗ đó gần chỗ ma quỷ hay ở gì gì đó ấy."
"Thật ra chúng ta cũng không cần phải làm tuyệt tình đến vậy."
"Lưu Cao, anh im miệng đi." Trình Gia Nặc lườm gã một cái, "Trước kia thì bày ra cái bộ dáng khúm núm, sao lúc đó trốn cô ta làm bậy với em, thuê phòng dẫn em vào khách sạn thì không thấy anh nhát gan như vậy. Giờ xem anh đi, cứ coi như là cô ta đã chết rồi đi. Lý do giải thích với cảnh sát em cũng đã dạy anh rồi..."
Đột nhiên, gã phanh gấp lại.
Trình Gia Nặc thiếu chút nữa đập mặt vào tấm kính thủy tinh phía trước.
"Anh lái xe cái kiểu gì đấy..."
Mặc Lưu Cao trắng bệch, môi run bần bật.
"Vân Vân..."
Trình Gia Nặc lúc này cũng đổi sắc mặt, cũng chậm rãi quay đầu qua.
Tốt lắm.
Tôi rất vừa lòng với biểu tình lúc này của bọn chúng.
Y như nhìn thấy quỷ vậy.
Hiện tại, tôi chính là một con quỷ tới đòi mạng của chúng đây.
10.
"Xuống xe."
"Ầm ---"
Xe đột nhiên bị một lực lớn tác động xuống.
Sói Vương đã nói với ta rằng, đây là Kền Kền vương núi Kim Sơn của bọn họ, nơi này có gió thổi cỏ lay gì thì cũng bị nó thu hết dưới đáy mắt.
Móng vuốt của nó găm cho cái xe ô tô biến dạng luôn.
Trình Gia Nặc ở trong xe thét chói tai.
"Xì xì."
Đằng đuôi xe, đột nhiên xuất hiện một con rắn đuôi chuông có hình thể to tổ bố.
Đàn rắn đuôi chuông này là một trong những thuộc hạ canh gác của Sói Vương, hôm nay Sói Vương có lệnh, tất cả thủ lĩnh các tộc đều tự thân xuất mã.
Hai người kia ngã bổ nhào xuống xe, ôm nhau rúc vào một góc.
Tiếng bước chân nặng nề chậm rãi vang lên phía sau tôi, tôi biết, hắn tới rồi.
Sói thị vệ cũng chầm chậm vây quanh chiếc xe việt dã.
"Trình Vân Vân, mẹ nó cô là loại yêu quái gì?! Cứu mạng... cứu mạng với!"
Trình Gia Nặc không quan tâm gào to lên.
Tôi nhíu mày, tự dưng ngửi thấy một cỗ hương vị không dễ chịu chút nào.
Cô ta bị dọa tới tè ra quần rồi?
"Chết tới nơi rồi, còn cố gào?"
Lưu Cao dập đầu với tôi: "Vân Vân, Vân Vân, tha cho anh, anh sai rồi, đều là chủ ý của Trình Gia Nặc, không có quan hệ gì với anh cả! Anh cũng đã khuyên cô ta không nên làm như vậy, còn có còn có! Số tiền tiết kiệm anh lấy của em, anh nhất định sẽ trả lại cho em! Gấp hai! A không phải, gấp ba, gấp bốn lần!"
Mẹ nó, gã còn trộm tiền tiết kiệm của tôi?
Bên kia.
Bạch Mao: "Lâu lắm rồi ta còn chưa được ăn thịt người đấy."
Rắn đuôi chuông: "Ta thì không thích nhân loại lắm."
Kền Kền vương cố ý nói: "Lúc các ngươi bảo ta tới giúp cũng đâu có nói như vậy đâu."
Thị vệ lang 1: "Chú ý một chút, Vương Hậu vẫn còn ở đây đấy."
Tôi thật sự có thể nghe hiểu bọn chúng nói chuyện.
Đột nhiên, trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả.
Thì ra ở một thế giới nào đó, cũng có người nguyện ý đi quan tâm tới cảm thụ của tôi.
"Các người bắt đầu cấu kết từ lúc nào?"
Lưu Cao giờ là tôi hỏi gì đều đáp nấy: "Lần đầu tiên tới nhà em ăn cơm, gặp mặt em gái em."
Sớm như vậy sao, bọn đê tiện này.
"Lấy tiền tiết kiệm của tôi làm gì?"
"Mua giày chơi bóng, mua đồ trang sức cho cô ta, đưa cô ta đi thuê phòng."
Số tiền tôi phải làm việc vất vả bao nhiêu năm mới kiếm được, vốn định mua cho bản thân một căn nhà nhỏ, cứ thế mà bị gã lấy đi tiêu xài?
"Tại sao lại muốn giết tôi, các người muốn yêu đương với nhau thì có thể trực tiếp nói cho tôi."
Giờ phút này, Lưu Cao hối hận muốn chết: "Anh cũng nói như vậy rồi, nhưng cô ta cứ muốn đi sửa mũi, vừa vặn lại nghe nói anh có mật mã thẻ tiết kiệm của em cho nên mới lôi kéo anh làm bậy!"
Tôi nhìn Trình Gia Nặc, nhiều năm như vậy, tôi luôn ghen tị với cô ta, cô ta bị mẹ mình làm hư, ở nhà luôn gây khó dễ cho tôi, nhân lúc cha tôi không có nhà thì chiếm đoạt đồ vậy của tôi, cái gì cũng đều muốn lấy, còn tôi chỉ có thể nhẫn nhịn.
Nhưng một điều nhịn của tôi, đổi lại là sự tàn độc nhẫn tâm này của cô ta đây.
Hôm nay, tôi phải trả lại cho cô ta toàn bộ.
Tôi ngạo mạn chậm rãi lui về sau: "Tôi hiểu rồi, đã hỏi xong."
Bạch Mao đi tới bên cạnh tôi, Lang Vương tiến lên: "Bảo vệ nàng."
Lưu Cao nhìn thấy con sói to lớn nhào tới trước mặt gã, gã sợ tới mức tè ra quần, lui về phía sau cũng là một bầy sói.
Dù hiện tại tất cả động vật hoang dã đều xuất hiện ở đây cũng không đáng sợ bằng bầy sói trước mặt.
Lang Vương cúi đầu, kề sát vào mặt Lưu Cao.
Hắn ngủi ngủi, mùi hương trên người Vương Hậu của hắn đã không ngửi được nữa.
Còn phải cảm ơn gã vì đã đem Vương Hậu tới cho hắn đây.
Nhưng mà gã lại làm nàng bị thương.
Vậy thì phải giết.
"Nhân loại kia."
Lang Vương mở miệng.
Lưu Cao với Trình Gia Nặc chính thức hóa đá.
Kinh ngạc còn có tôi nữa.
"Các ngươi nên tự hào vì có thể chết trên đất Kim Sơn của ta."
Tôi quay lưng đi.
Nhưng tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng dã thú cắn xé cơ thể ở phía sau vẫn khiến tôi nổi da gà.
Thật lâu sau.
Thanh âm dừng lại.
Lang Vương cọ cọ tay của tôi, ý bảo tôi cùng hắn quay về.
"Không cầm cảm thấy chúng ta tàn nhẫn, lúc bọn họ tàn nhẫn, bọn họ cũng không suy nghĩ cho nàng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.