Chương 7
Điềm Quán Kỉ
11/08/2023
13.
Lúc tôi đang trợn mắt há mồm, sau lưng dâng lên từng đợt ngưa ngứa kỳ quái.
"A..."
Kỳ quái qua đi.
Ý thức của tôi chậm rãi được khôi phục, trong lòng chấn động.
Hắn đang dùng đầu lưỡi liếm miệng vết thương của tôi.
Tôi không cảm nhận được lông lá gì, mà là một bàn tay to lớn đang áp ở trên lưng của tôi.
Bây giờ, nửa thân trên của tôi trần như nhộng.
Lang Vương biến hình rồi.
Nhưng mà còn chưa tới đêm trăng tròn mà?
Thấy tôi không nhúc nhích gì, hắn lại bắt đầu lấy đầu lưỡi liếm, miệng vết thương bắt đầu khép lại, tôi cảm nhận được một cỗ cảm xúc kì lạ.
Vốn định giả vờ ngất, nhưng mà cái động tác ái muội kia của hắn làm cho tôi thực sự giả vờ không nổi nữa.
"Dừng lại."
Tôi xoay người, không quên nhặt quần áo rách che lên người.
Đập vào mắt tôi là khuôn mặt tuấn mỹ xinh đẹp kia.
Mới vừa trưởng thành, vẫn là hình dạng của một thiếu niên, nhưng ngũ quan vô cùng thâm thúy, vẻ mặt lúc này của hắn vừa nhu hòa vừa ngây thơ, tôi thậm chí còn có cảm giác, giây tiếp theo, trên đầu của hắn sẽ lập tức mọc ra hai cái tai sói màu xám xù xù đấy.
"Anh... mấy ngày nay đi đâu vậy?"
Tôi rất không chịu thua kém, mở miệng nói còn mang theo một cỗ ấm ức.
Trong mắt Lang Vương hiện lên tia mờ mịt: "Gần đây ta cũng không biết tại sao nữa, chưa tới ngày đã biến hóa, ta luôn muốn đi tìm nguyên nhân, sợ dọa tới nàng."
Mẹ ơi, anh cứ việc xuất hiện với cái bộ dáng này nhiều nhiều một chút càng tốt, tôi rất thích ngắm trai đẹp đó.
Hơn nữa, hai cái hình thái của hắn cũng có hai tính cách hoàn toàn trái ngược thì phải.
Lúc còn trong trạng thái sói nguyên thủy, hắn có khí chất uy phong lẫm liệt, loại mà đứng một chỗ thôi cũng khiến cho toàn bộ người thú xung quanh đều kinh sợ ấy. Mà lúc này, hắn đơn thuần, vô hại lại cực kỳ đáng yêu, là chị gái, tôi có chút nhịn không được nhìn hắn trìu mến hơn.
"Không dọa không dọa, bộ dạng này của anh tôi rất thích đó."
"Nhưng mà ta thích bộ dáng là sói hơn."
"Ôi trời, anh là Lang Vương, trạng thái nào mà chả ngầu."
Hôm nay hắn thậm chí còn mặc quần áo da thú mà mấy ngày trước tôi may cho hắn nữa cơ.
"Thế sao hôm nay anh lại tới tìm tôi?"
"Nhịn không được muốn tới tìm nàng."
Tôi: "..." Đừng nói mấy câu thâm tình như vậy có được không, tôi chịu không nổi đâu.
Hắn có chút áy náy nói: "Sớm biết vậy, ta nên ở bên cạnh bảo vệ nàng mới đúng, bằng không cũng không khiến nàng bị thương."
Nói tới đây, tôi mới nhớ tới con gấu chó kia.
"Rót cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Lang Vương nói: "Nàng làm Vương Hậu, thật ra ở trên núi Kim Sơn có một số người vẫn phản đối."
Gấu chó chính là một trong số đó, nó từng bị con người làm tổn thương, mù một bên mắt, cho nên vô cùng kháng cự đối với con người, liền tới tập kích.
"Vậy anh sẽ giết nó sao?"
Lang Vương lắc đầu: "Hắn là bạn từ nhỏ của ta, ta không thể giết hắn, hôm nay cũng là lần đầu tiên hắn thấy ta biến hóa, ta đã nói rõ với hắn rồi. Mặc dù hắn vẫn rất giận, nhưng cũng đã đồng ý với ta là sau này sẽ không tiến vào lãnh thổ của sói nữa, xem như là... tuyệt giao với ta."
Nói tới đây, lần đầu tiên ta cảm nhận được sự mất mát tới từ Lang Vương.
Lang Vương không giống với những con sói bình thường, hắn là người có được hình thái của con người, đồng thời cũng kế thừa tình cảm của họ.
"Trong bầy sói trước kia từng có Lang Vương nào biến hóa được chưa?"
Lang Vương nói từng có.
"Thật lâu thật lâu trước kia, chúng ta luôn không ngừng hấp thu năng lượng từ ánh trăng, vào thời khắc năng lượng đạt tới đỉnh điểm, trong bầy sói sẽ có một con sói cái được lựa chọn, dùng cái chết của nó để chào đón sự ra đời của chúng ta. Nhưng vào thời điểm đó, Vương Hậu được chọn không muốn trở về với Lang Vương. Hơn nữa, Lang Vương lại chỉ có thể có một Vương Hậu, cho nên cuối cùng hắn chỉ có thể sống cô độc suốt quãng đời còn lại. Dần dần, mấy trăm năm nay cũng không có một Lang Vương nào có thể biến hình được."
"Tôi là người đầu tiên?"
"Ừm."
"Anh cũng là con đầu tiên sau trăm năm đó?"
"Ừm."
"Vậy những người không muốn tới đây sẽ có kết cục như thế nào?"
Lang Vương cúi đầu, không trả lời câu hỏi của tôi.
Cho nên, tôi chính là người may mắn.
Lúc ấy hắn nói hai chọn một, là thật?
Nói xong, tôi phát hiện ánh mắt Lang Vương nhìn về phía cổ của tôi.
Vẻ mặt hắn có chút thống khổ cùng ẩn nhẫn.
Lòng tôi khẽ run lên.
Tôi dường như hiểu được mấy ngày nay vì cái gì mà hắn không dám tới tìm tôi.
"Anh, không phải là đang động dục chứ?"
14.
Lang Vương cắn vào sau cổ tôi.
Vừa đau vừa ngứa.
Con người cũng là động vật.
Dục vọng nguyên thủy một khi bộc phát thì giống như một ngọn núi lửa thức tỉnh mà phun trào.
Thiếu niên cẩn thận cắn lấy cổ của tôi.
Tôi lại lớn mật ôm lấy hắn.
Oán niệm nhiều ngày nay rốt cục cũng tại một khắc này biến thành an ủi.
"Vân Vân."
Đây là lần đầu tiên hắn gọi tên tôi.
Không biết vì sao, hốc mắt tôi lại lập tức ướt nhẹp.
"Ta sẽ không lấy quy tắc của tộc sói đến để chèn ép nàng, nàng vẫn mãi mãi là chính mình."
Đây là lời hứa hẹn của Lang Vương.
Trời tối sầm.
Lòng tôi lại hừng hực như thiêu đốt, vĩnh viễn không ngừng.
Lúc tôi đang trợn mắt há mồm, sau lưng dâng lên từng đợt ngưa ngứa kỳ quái.
"A..."
Kỳ quái qua đi.
Ý thức của tôi chậm rãi được khôi phục, trong lòng chấn động.
Hắn đang dùng đầu lưỡi liếm miệng vết thương của tôi.
Tôi không cảm nhận được lông lá gì, mà là một bàn tay to lớn đang áp ở trên lưng của tôi.
Bây giờ, nửa thân trên của tôi trần như nhộng.
Lang Vương biến hình rồi.
Nhưng mà còn chưa tới đêm trăng tròn mà?
Thấy tôi không nhúc nhích gì, hắn lại bắt đầu lấy đầu lưỡi liếm, miệng vết thương bắt đầu khép lại, tôi cảm nhận được một cỗ cảm xúc kì lạ.
Vốn định giả vờ ngất, nhưng mà cái động tác ái muội kia của hắn làm cho tôi thực sự giả vờ không nổi nữa.
"Dừng lại."
Tôi xoay người, không quên nhặt quần áo rách che lên người.
Đập vào mắt tôi là khuôn mặt tuấn mỹ xinh đẹp kia.
Mới vừa trưởng thành, vẫn là hình dạng của một thiếu niên, nhưng ngũ quan vô cùng thâm thúy, vẻ mặt lúc này của hắn vừa nhu hòa vừa ngây thơ, tôi thậm chí còn có cảm giác, giây tiếp theo, trên đầu của hắn sẽ lập tức mọc ra hai cái tai sói màu xám xù xù đấy.
"Anh... mấy ngày nay đi đâu vậy?"
Tôi rất không chịu thua kém, mở miệng nói còn mang theo một cỗ ấm ức.
Trong mắt Lang Vương hiện lên tia mờ mịt: "Gần đây ta cũng không biết tại sao nữa, chưa tới ngày đã biến hóa, ta luôn muốn đi tìm nguyên nhân, sợ dọa tới nàng."
Mẹ ơi, anh cứ việc xuất hiện với cái bộ dáng này nhiều nhiều một chút càng tốt, tôi rất thích ngắm trai đẹp đó.
Hơn nữa, hai cái hình thái của hắn cũng có hai tính cách hoàn toàn trái ngược thì phải.
Lúc còn trong trạng thái sói nguyên thủy, hắn có khí chất uy phong lẫm liệt, loại mà đứng một chỗ thôi cũng khiến cho toàn bộ người thú xung quanh đều kinh sợ ấy. Mà lúc này, hắn đơn thuần, vô hại lại cực kỳ đáng yêu, là chị gái, tôi có chút nhịn không được nhìn hắn trìu mến hơn.
"Không dọa không dọa, bộ dạng này của anh tôi rất thích đó."
"Nhưng mà ta thích bộ dáng là sói hơn."
"Ôi trời, anh là Lang Vương, trạng thái nào mà chả ngầu."
Hôm nay hắn thậm chí còn mặc quần áo da thú mà mấy ngày trước tôi may cho hắn nữa cơ.
"Thế sao hôm nay anh lại tới tìm tôi?"
"Nhịn không được muốn tới tìm nàng."
Tôi: "..." Đừng nói mấy câu thâm tình như vậy có được không, tôi chịu không nổi đâu.
Hắn có chút áy náy nói: "Sớm biết vậy, ta nên ở bên cạnh bảo vệ nàng mới đúng, bằng không cũng không khiến nàng bị thương."
Nói tới đây, tôi mới nhớ tới con gấu chó kia.
"Rót cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Lang Vương nói: "Nàng làm Vương Hậu, thật ra ở trên núi Kim Sơn có một số người vẫn phản đối."
Gấu chó chính là một trong số đó, nó từng bị con người làm tổn thương, mù một bên mắt, cho nên vô cùng kháng cự đối với con người, liền tới tập kích.
"Vậy anh sẽ giết nó sao?"
Lang Vương lắc đầu: "Hắn là bạn từ nhỏ của ta, ta không thể giết hắn, hôm nay cũng là lần đầu tiên hắn thấy ta biến hóa, ta đã nói rõ với hắn rồi. Mặc dù hắn vẫn rất giận, nhưng cũng đã đồng ý với ta là sau này sẽ không tiến vào lãnh thổ của sói nữa, xem như là... tuyệt giao với ta."
Nói tới đây, lần đầu tiên ta cảm nhận được sự mất mát tới từ Lang Vương.
Lang Vương không giống với những con sói bình thường, hắn là người có được hình thái của con người, đồng thời cũng kế thừa tình cảm của họ.
"Trong bầy sói trước kia từng có Lang Vương nào biến hóa được chưa?"
Lang Vương nói từng có.
"Thật lâu thật lâu trước kia, chúng ta luôn không ngừng hấp thu năng lượng từ ánh trăng, vào thời khắc năng lượng đạt tới đỉnh điểm, trong bầy sói sẽ có một con sói cái được lựa chọn, dùng cái chết của nó để chào đón sự ra đời của chúng ta. Nhưng vào thời điểm đó, Vương Hậu được chọn không muốn trở về với Lang Vương. Hơn nữa, Lang Vương lại chỉ có thể có một Vương Hậu, cho nên cuối cùng hắn chỉ có thể sống cô độc suốt quãng đời còn lại. Dần dần, mấy trăm năm nay cũng không có một Lang Vương nào có thể biến hình được."
"Tôi là người đầu tiên?"
"Ừm."
"Anh cũng là con đầu tiên sau trăm năm đó?"
"Ừm."
"Vậy những người không muốn tới đây sẽ có kết cục như thế nào?"
Lang Vương cúi đầu, không trả lời câu hỏi của tôi.
Cho nên, tôi chính là người may mắn.
Lúc ấy hắn nói hai chọn một, là thật?
Nói xong, tôi phát hiện ánh mắt Lang Vương nhìn về phía cổ của tôi.
Vẻ mặt hắn có chút thống khổ cùng ẩn nhẫn.
Lòng tôi khẽ run lên.
Tôi dường như hiểu được mấy ngày nay vì cái gì mà hắn không dám tới tìm tôi.
"Anh, không phải là đang động dục chứ?"
14.
Lang Vương cắn vào sau cổ tôi.
Vừa đau vừa ngứa.
Con người cũng là động vật.
Dục vọng nguyên thủy một khi bộc phát thì giống như một ngọn núi lửa thức tỉnh mà phun trào.
Thiếu niên cẩn thận cắn lấy cổ của tôi.
Tôi lại lớn mật ôm lấy hắn.
Oán niệm nhiều ngày nay rốt cục cũng tại một khắc này biến thành an ủi.
"Vân Vân."
Đây là lần đầu tiên hắn gọi tên tôi.
Không biết vì sao, hốc mắt tôi lại lập tức ướt nhẹp.
"Ta sẽ không lấy quy tắc của tộc sói đến để chèn ép nàng, nàng vẫn mãi mãi là chính mình."
Đây là lời hứa hẹn của Lang Vương.
Trời tối sầm.
Lòng tôi lại hừng hực như thiêu đốt, vĩnh viễn không ngừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.