Chương 34: Bạn Cùng Bàn
Nãi Hoàng Lưu Tâm
15/11/2022
Cố Hành cảm thấy bạn cùng bàn mình rất đáng yêu.
Giờ giải lao, anh thấy cô đứng ở hành lang, tay cầm hộp sữa bò, Cố Hành nhìn hai đùi thon lắc qua lắc lại dưới lớp váy đồng phục, cũng không biết là ai bất cẩn đụng phải cô, sữa bò làm ướt cổ áo, Cố Hành nhìn dáng vẻ hoảng hốt lại vô tội của cô, lập tức quên mất chuyện thầy giáo dạy toán gọi mình tới văn phòng nói chuyện cuộc thi Olympic.
“Đại ca, xuất thần nhìn đi đâu vậy?” Ngồi ở trước Cố Hành là Trương Tử, từ khi khai giảng cậu ta đã muốn đưa tiền bảo hộ, nhận Cố Hành làm đại ca, nguyên nhân thì không phải nói nhiều, ai bảo ngày đầu khai giảng cậu ta đã bắt gặp Cố Hành thành thạo đánh mấy bọn lưu manh vớ vẩn kia phải chạy mất dép.
Trần Tiêu thở dài, Trương Tử này tự xưng là tiểu đệ trung thành tận tâm nhất của Cố Hành, vậy mà mắt nhìn cũng không có, kia không phải bạn học mới chuyển tới sao, đây còn là lần đầu Cố Hành khen người khác nói chuyện ‘dễ nghe’ nữa.
“Không có gì.”
Một hồi lâu, Cố Hành mới lấy lại tinh thần, ma xui quỷ khiến đi đến trước mặt thiếu nữ, đưa khăn tay của mình cho cô.
“Cảm ơn.”
Anh nghe thấy cô nói, giọng nói mềm mại quyến rũ.
Cố Hành cảm thấy thân thể mình có chỗ nào đó không thể khống chế được, sắc mặt đen đi.
“Đại ca, anh trai đeo kính (thầy dạy toán) còn đang đợi chúng ta đấy.” Trương Tử rất thức thời xuất hiện.
Trần Tiêu ở một bên nhìn cô gái đang lau quần áo, bị thằng nhãi Cố Hành này coi trọng, đối với cô mà nói không biết là phúc hay là hoạ nữa, nhưng bây giờ cậu ta chỉ cảm thấy tên Trương Tử này thật biết làm mất hứng.
Mộ Dung Nguyệt nhận lấy khăn tay của bạn học lau áo, cô cảm ơn, còn muốn nói thêm gì nữa lại thấy sắc mặt Cố Hành không tốt đi rồi.
Mộ Dung Nguyệt cảm thấy bạn cùng bàn này của cô đúng là người tốt, thích giúp đỡ người khác, đến khi cô phải giặt khăn sạch sẽ để trả lại.
Đêm đó, Mộ Dung Nguyệt chuyên tâm giặt khăn tay Cố Hành cho mình mượn.
Chị họ Ngũ Song nhìn khăn tay cô cầm trợn mắt há hốc mồm: “Tiểu Nguyệt Nhi, em phát tài à, khăn tay Burberry bản giới hạn, bà chị đây mới nhìn thấy trên tạp chí thôi đó.”
Mộ Dung Nguyệt nhìn khăn tay nhăn nhó bị cô giặt, trong lòng bồn chồn, chiếc khăn này còn đắt hơn nhiều so với đồng phục của cô.
Sau đó, tại một nơi nào đó, lần đầu tiên nam thần Cố bị mất ngủ, cả đêm trằn trọc, cuối cùng ngủ được rồi thì trong mộng toàn là hình ảnh thiếu nữ nào đó.
Hai chân thon dài quấn lấy eo anh, sau đó anh không khống chế được sức lực của bản thân mà khiến cô khóc, tiếng khóc ấy…
Sáng sớm hôm sau Cố Hành tỉnh lại, sắc mặt càng đen, lần đầu tiên mộng xuân nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ thèm.
*
Lại là một ngày, Cố Hành vừa mới từ chối lời tỏ tình của một cô gái.
Trương Tử ở một bên nhìn lén chỉ muốn ban thưởng cho đại ca của mình danh hiệu ý chí sắt đá.
Chỉ nghe học muội nũng nịu sắp khóc: “Học trưởng, em muốn biết lí do anh từ chối em.”
Gió thổi qua hoa ngọc lan nở rộ, ngay tức khắc, mùi hương lan rộng ra bốn phía, trong không khí đều là hương thơm thanh ngọt.
Một hồi lâu sau, Trương Tử nghe thấy giọng nói đại ca nhà mình mang theo vẻ trịnh trọng.
“Tôi đã có người mình thích rồi.”
Trương Tử tỏ vẻ, trời ạ, cậu đã biết bí mật động trời gì thế này.
Má ôi, người đại ca thích là ai, cậu có quen không ?
Trong đầu Trương Tử bắt đầu suy nghĩ xem là nữ sinh nào có thể lọt vào mắt đại ca, cuối cùng cậu thành công đi học muộn.
Vừa vào phòng học, Cố Hành đã nhìn thấy cô gái nhỏ xinh đang đứng trước bục giảng, thầy giáo viết chữ có vẻ cao, cô đang cẩn thận kiễng chân lau bảng.
Cũng vù động tác này mà làn váy đồng phục bị kéo lên, đùi trắng dường như càng lộ ra nhiều hơn.
Mộ Dung Nguyệt còn đang cố gắng lau bảng, phía sau cô đột nhiên xuất hiện một thân ảnh cao lớn.
Sắc mặt Cố Hành không tốt, cậu ném áo khoác đồng phục cho cô, đoạt lấy khăn lau bảng, lau hai cái sạch sẽ không còn một mảnh.
Mộ Dung Nguyệt lại lần nữa cảm thấy bạn cùng bàn cô đúng là một người tốt. Chỉ là, vì sao lau bảng cũng cần cởi áo khoác ra thế?
Lúc này, nam thần Cố đen mặt mà biết suy nghĩ của Mộ Dung Nguyệt, sợ là sẽ động tay giúp cô mặc thêm áo khoác của mình vào.
Dáng vẻ lau bảng vừa rồi của cô hấp dẫn như thế nào, lớp học nhiều ‘sài lang hổ báo’ như vậy, Mộ Dung Nguyệt ngốc nghếch này không biết sao?
Cùng lúc đó, không biết tại sao, Cố Hành vừa đi lên bục giảng, phòng học vốn đang ầm ĩ đột nhiên yên tĩnh lạ thường.
Cuối cùng, cũng không biết ai nhanh tay quay lại một đoạn video cảnh vừa rồi đăng lên weibo.
Tiêu đề: Nam thần trung học H lau bảng thôi cũng đẹp trai!!!
Cái video ngắn này một tiếng đã lên hotsearch, cư dân mạng sôi nổi bình luận, không cần nhìn mặt, chỉ cần nhìn bóng lưng thôi cũng đủ mọi người tán thưởng.
Nhưng mà, điều mọi người không biết chính là, gần đây Cố Hành không có tâm tư đi học, tuy rằng bình thường anh đi học cũng chỉ ngủ, thầy cô vô cùng thấu hiểu sẽ không quấy rầy học bá nghỉ ngơi.
Nhưng từ sau khi ngồi cùng đồ ngốc này, lực chú ý của anh hoàn toàn đặt trên người cô, kể cả trong giấc ngủ cũng đều là cảnh đang bắt nạt cô.
Nhưng mà, đồ ngốc này nhất định cũng yêu thầm anh, đã vô số lần cô nhìn lén anh trong giờ học.
Cố Hành có thể mặc kệ ánh mắt của tất cả mọi người, chỉ riêng cô, anh hi vọng trong mắt cô chỉ có mình anh.
------oOo------
Giờ giải lao, anh thấy cô đứng ở hành lang, tay cầm hộp sữa bò, Cố Hành nhìn hai đùi thon lắc qua lắc lại dưới lớp váy đồng phục, cũng không biết là ai bất cẩn đụng phải cô, sữa bò làm ướt cổ áo, Cố Hành nhìn dáng vẻ hoảng hốt lại vô tội của cô, lập tức quên mất chuyện thầy giáo dạy toán gọi mình tới văn phòng nói chuyện cuộc thi Olympic.
“Đại ca, xuất thần nhìn đi đâu vậy?” Ngồi ở trước Cố Hành là Trương Tử, từ khi khai giảng cậu ta đã muốn đưa tiền bảo hộ, nhận Cố Hành làm đại ca, nguyên nhân thì không phải nói nhiều, ai bảo ngày đầu khai giảng cậu ta đã bắt gặp Cố Hành thành thạo đánh mấy bọn lưu manh vớ vẩn kia phải chạy mất dép.
Trần Tiêu thở dài, Trương Tử này tự xưng là tiểu đệ trung thành tận tâm nhất của Cố Hành, vậy mà mắt nhìn cũng không có, kia không phải bạn học mới chuyển tới sao, đây còn là lần đầu Cố Hành khen người khác nói chuyện ‘dễ nghe’ nữa.
“Không có gì.”
Một hồi lâu, Cố Hành mới lấy lại tinh thần, ma xui quỷ khiến đi đến trước mặt thiếu nữ, đưa khăn tay của mình cho cô.
“Cảm ơn.”
Anh nghe thấy cô nói, giọng nói mềm mại quyến rũ.
Cố Hành cảm thấy thân thể mình có chỗ nào đó không thể khống chế được, sắc mặt đen đi.
“Đại ca, anh trai đeo kính (thầy dạy toán) còn đang đợi chúng ta đấy.” Trương Tử rất thức thời xuất hiện.
Trần Tiêu ở một bên nhìn cô gái đang lau quần áo, bị thằng nhãi Cố Hành này coi trọng, đối với cô mà nói không biết là phúc hay là hoạ nữa, nhưng bây giờ cậu ta chỉ cảm thấy tên Trương Tử này thật biết làm mất hứng.
Mộ Dung Nguyệt nhận lấy khăn tay của bạn học lau áo, cô cảm ơn, còn muốn nói thêm gì nữa lại thấy sắc mặt Cố Hành không tốt đi rồi.
Mộ Dung Nguyệt cảm thấy bạn cùng bàn này của cô đúng là người tốt, thích giúp đỡ người khác, đến khi cô phải giặt khăn sạch sẽ để trả lại.
Đêm đó, Mộ Dung Nguyệt chuyên tâm giặt khăn tay Cố Hành cho mình mượn.
Chị họ Ngũ Song nhìn khăn tay cô cầm trợn mắt há hốc mồm: “Tiểu Nguyệt Nhi, em phát tài à, khăn tay Burberry bản giới hạn, bà chị đây mới nhìn thấy trên tạp chí thôi đó.”
Mộ Dung Nguyệt nhìn khăn tay nhăn nhó bị cô giặt, trong lòng bồn chồn, chiếc khăn này còn đắt hơn nhiều so với đồng phục của cô.
Sau đó, tại một nơi nào đó, lần đầu tiên nam thần Cố bị mất ngủ, cả đêm trằn trọc, cuối cùng ngủ được rồi thì trong mộng toàn là hình ảnh thiếu nữ nào đó.
Hai chân thon dài quấn lấy eo anh, sau đó anh không khống chế được sức lực của bản thân mà khiến cô khóc, tiếng khóc ấy…
Sáng sớm hôm sau Cố Hành tỉnh lại, sắc mặt càng đen, lần đầu tiên mộng xuân nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ thèm.
*
Lại là một ngày, Cố Hành vừa mới từ chối lời tỏ tình của một cô gái.
Trương Tử ở một bên nhìn lén chỉ muốn ban thưởng cho đại ca của mình danh hiệu ý chí sắt đá.
Chỉ nghe học muội nũng nịu sắp khóc: “Học trưởng, em muốn biết lí do anh từ chối em.”
Gió thổi qua hoa ngọc lan nở rộ, ngay tức khắc, mùi hương lan rộng ra bốn phía, trong không khí đều là hương thơm thanh ngọt.
Một hồi lâu sau, Trương Tử nghe thấy giọng nói đại ca nhà mình mang theo vẻ trịnh trọng.
“Tôi đã có người mình thích rồi.”
Trương Tử tỏ vẻ, trời ạ, cậu đã biết bí mật động trời gì thế này.
Má ôi, người đại ca thích là ai, cậu có quen không ?
Trong đầu Trương Tử bắt đầu suy nghĩ xem là nữ sinh nào có thể lọt vào mắt đại ca, cuối cùng cậu thành công đi học muộn.
Vừa vào phòng học, Cố Hành đã nhìn thấy cô gái nhỏ xinh đang đứng trước bục giảng, thầy giáo viết chữ có vẻ cao, cô đang cẩn thận kiễng chân lau bảng.
Cũng vù động tác này mà làn váy đồng phục bị kéo lên, đùi trắng dường như càng lộ ra nhiều hơn.
Mộ Dung Nguyệt còn đang cố gắng lau bảng, phía sau cô đột nhiên xuất hiện một thân ảnh cao lớn.
Sắc mặt Cố Hành không tốt, cậu ném áo khoác đồng phục cho cô, đoạt lấy khăn lau bảng, lau hai cái sạch sẽ không còn một mảnh.
Mộ Dung Nguyệt lại lần nữa cảm thấy bạn cùng bàn cô đúng là một người tốt. Chỉ là, vì sao lau bảng cũng cần cởi áo khoác ra thế?
Lúc này, nam thần Cố đen mặt mà biết suy nghĩ của Mộ Dung Nguyệt, sợ là sẽ động tay giúp cô mặc thêm áo khoác của mình vào.
Dáng vẻ lau bảng vừa rồi của cô hấp dẫn như thế nào, lớp học nhiều ‘sài lang hổ báo’ như vậy, Mộ Dung Nguyệt ngốc nghếch này không biết sao?
Cùng lúc đó, không biết tại sao, Cố Hành vừa đi lên bục giảng, phòng học vốn đang ầm ĩ đột nhiên yên tĩnh lạ thường.
Cuối cùng, cũng không biết ai nhanh tay quay lại một đoạn video cảnh vừa rồi đăng lên weibo.
Tiêu đề: Nam thần trung học H lau bảng thôi cũng đẹp trai!!!
Cái video ngắn này một tiếng đã lên hotsearch, cư dân mạng sôi nổi bình luận, không cần nhìn mặt, chỉ cần nhìn bóng lưng thôi cũng đủ mọi người tán thưởng.
Nhưng mà, điều mọi người không biết chính là, gần đây Cố Hành không có tâm tư đi học, tuy rằng bình thường anh đi học cũng chỉ ngủ, thầy cô vô cùng thấu hiểu sẽ không quấy rầy học bá nghỉ ngơi.
Nhưng từ sau khi ngồi cùng đồ ngốc này, lực chú ý của anh hoàn toàn đặt trên người cô, kể cả trong giấc ngủ cũng đều là cảnh đang bắt nạt cô.
Nhưng mà, đồ ngốc này nhất định cũng yêu thầm anh, đã vô số lần cô nhìn lén anh trong giờ học.
Cố Hành có thể mặc kệ ánh mắt của tất cả mọi người, chỉ riêng cô, anh hi vọng trong mắt cô chỉ có mình anh.
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.