Vừa Thành Tiên Thần, Con Cháu Cầu Ta Đăng Cơ
Chương 87: Cảnh Triều Nội Loạn, Bắt Đầu Độ Kiếp (1)
Nhâm Ngã Tiếu
05/05/2023
Khương Vũ động dung, sắc mặt rất khó nhìn.
Hắn mặc dù đã là thái tử, nhưng Khương Dự những năm nay như là Chiến thần ngăn cản Cổ Hãn, đã là hi vọng của bách tính khắp thiên hạ, một khi hắn giành lấy công lao quá lớn, vị trí thái tử của hắn chưa hẳn ổn, dù sao Tần vương còn lớn tuổi hơn hắn.
Khương Uyên lên tiếng, không người dám phản bác, thậm chí đều thở dài một hơi.
Giao cho Tần vương Khương Dự cũng tốt, kẻ này chính là mãng phu, tất nhiên sẽ tiếp chỉ.
So với kiến công lập nghiệp, ngay văn võ bá quan càng sợ chết hơn.
...
Thanh Sơn liên miên, cầu nhỏ nước chảy, một mảnh vùng núi có một gian khách sạn.
Thanh Hư đạo trưởng ngồi ở trước bàn, đang uống trà, bên cạnh có một tên tiểu đạo sĩ đi theo, thoạt nhìn chỉ có mười tuổi.
- Nghe nói không, gần đây đệ tử Long Khởi quan hành tẩu giang hồ, đều cầm trong tay bùa chú của Trường Sinh tiên sư, tùy tiện một tấm đã có thể thể hiện ra lực sát thương của tuyệt đỉnh cao thủ.
- Xác thực nghe nói, Trường Sinh đạo trưởng thật đúng là tiên sư, ta ngược lại chưa nghe nói qua thế gian có người thứ hai có thể nghiên cứu ra lá bùa dạng này.
- Nghe nói có vài môn phái đã đi tới Kinh Thành, muốn cầu mua lá bùa tiên sư số lượng lớn.
- Trường Sinh đạo trưởng sẽ không bán đâu, dù sao Long Khởi quan chính là đạo quan do hoàng đế khâm định, hưởng thụ bổng lộc của triều đình, căn bản không thiếu tiền.
Nghe những giang hồ nhân sĩ khác thảo luận, tiểu đạo sĩ không khỏi nhìn về phía Thanh Hư đạo trưởng, thấp giọng hỏi:
- Sư phụ, Trường Sinh đạo trưởng thật là đồ đệ của ngài?
Thanh Hư đạo trưởng thổi tan hơi nóng bay trên chén trà, nói:
- Chẳng qua là có danh phận thôi, võ công và tài năng của hắn cũng không phải ta dạy, trước kia ta cho rằng hắn có cao nhân chỉ bảo, hiện tại xem ra, có lẽ hắn thật đúng là dựa vào chính mình, thiên tư quá cao, thật không phải phàm nhân có thể bằng. Thậm chí ta nghĩ…
Tiểu đạo sĩ cái hiểu cái không, hỏi:
- Vậy hắn thật chính là tiên thần chuyển thế?
Thanh Hư đạo trưởng nói:
- Có lẽ vậy, về sau ngươi đi Long Khởi quan, dùng ánh mắt của mình mà phán đoán.
Gương mặt Tiểu đạo sĩ lộ vẻ vẻ chờ mong.
Đúng lúc này, phương xa nổi đầy bụi đất, số lượng lớn kỵ binh chạy nhanh đến, cầm đầu chính là Khương Dự người khoác ngân giáp, đầu đội ngân quan cánh phượng, thân hình hắn khôi ngô, khuôn mặt anh tuấn, tay trái dắt dây thừng, tay phải cầm một thanh Phương Thiên Họa Kích, xa xa nhìn lại liền có thể cảm nhận được cỗ bá khí ngoài ta còn ai.
Bây giờ Khương Dự đã là Tần vương danh chấn thiên hạ, hi vọng của Đại Cảnh triều.
- Đó là quân đội của Tần vương, xem bộ dáng là muốn đuổi đi Tham Châu, ai, bệ hạ thật sự hồ đồ, vì sao muốn lập Thất hoàng tử làm thái tử? Tần vương cũng là Hoàng hậu nương nương sinh ra, sau khi Thái Tử chết, nên để hắn là trưởng tử.
Có hiệp khách tức giận căm phẫn nói, lời hắn nói được những người khác tán thành, sau khi Thất hoàng tử giám quốc cũng không có thể hiện ra tài năng, Đại Cảnh vẫn ngày càng sa sút như cũ.
Khương Vũ rõ ràng có võ công siêu cường, nhưng thủy chung nghẹn ở kinh thành, không dám suất quân thân chinh giống như Khương Dự.
...
Cuối năm, lại là một mùa đông.
Dưới Địa Linh thụ, Trần Lễ hưng phấn nói về chiến tích của Khương Dự, trưng binh hai tháng, Tần vương đã thân chinh Tham Châu, hướng về thiên hạ chứng minh Đại Cảnh vẫn là Chân Long chi triều, quân đội của thứ sử Tham Châu căn bản không phải đối thủ của Tần vương, Cổ Hãn điều động hai mươi vạn đại quân trợ giúp, kết quả thất bại tan tác mà quay trở về.
Ngày xưa võ lâm chí tôn Tông Thiên Vũ thế không thể đỡ, tiến vào phủ thứ sử, thành công chém đầu địch nhân.
- Không thể không nói, Tông Thiên Vũ thật mạnh, Tần vương có thể nhiều lần tạo ra chiến công, may mắn có hắn, một khi võ lâm cao thủ hao hết chân khí, cũng sẽ bị mài chết, nhưng Tông Thiên Vũ hết sức thông minh, mỗi lần ra tay đều đánh tới thủ lĩnh kẻ địch, trọng thương sĩ khí của quân địch.
Trần Lễ cảm khái nói, Tần vương và Tông Thiên Vũ đã chứng minh cho tất cả người trong thiên hạ rằng võ lâm và quân đội đều có thể dung hợp.
Khương Trường Sinh cũng tràn ngập cảm khái, không nghĩ tới hai người này vậy mà đi được gần như thế, nhớ năm đó hai người vừa gặp nhau cũng không quá hữu hảo.
Dạng này cũng tốt, có Tông Thiên Vũ ở bên cạnh, an toàn của vị đệ đệ thân sinh của Khương Trường Sinh này cũng có thể được cam đoan.
- Tần vương tuy mạnh, nhưng Đại Cảnh khuyết thiếu một minh quân.
Tiểu Ngụy Vương Khương Tử Ngọc đột nhiên lại gần nói, biểu lộ một mặt trịnh trọng.
Lời này nếu truyền đi, tất sẽ bị chặt đầu, nhưng Trần Lễ to gan lớn mật, hắn và Khương Tử Ngọc có thể nói là mới quen đã thân, Trần Lễ càng có loại cảm giác sinh không gặp thời.
Trần Lễ cười hỏi:
- Ngụy Vương điện hạ, nếu ngươi là quân vương, ngươi sẽ làm thế nào?
Hắn mặc dù đã là thái tử, nhưng Khương Dự những năm nay như là Chiến thần ngăn cản Cổ Hãn, đã là hi vọng của bách tính khắp thiên hạ, một khi hắn giành lấy công lao quá lớn, vị trí thái tử của hắn chưa hẳn ổn, dù sao Tần vương còn lớn tuổi hơn hắn.
Khương Uyên lên tiếng, không người dám phản bác, thậm chí đều thở dài một hơi.
Giao cho Tần vương Khương Dự cũng tốt, kẻ này chính là mãng phu, tất nhiên sẽ tiếp chỉ.
So với kiến công lập nghiệp, ngay văn võ bá quan càng sợ chết hơn.
...
Thanh Sơn liên miên, cầu nhỏ nước chảy, một mảnh vùng núi có một gian khách sạn.
Thanh Hư đạo trưởng ngồi ở trước bàn, đang uống trà, bên cạnh có một tên tiểu đạo sĩ đi theo, thoạt nhìn chỉ có mười tuổi.
- Nghe nói không, gần đây đệ tử Long Khởi quan hành tẩu giang hồ, đều cầm trong tay bùa chú của Trường Sinh tiên sư, tùy tiện một tấm đã có thể thể hiện ra lực sát thương của tuyệt đỉnh cao thủ.
- Xác thực nghe nói, Trường Sinh đạo trưởng thật đúng là tiên sư, ta ngược lại chưa nghe nói qua thế gian có người thứ hai có thể nghiên cứu ra lá bùa dạng này.
- Nghe nói có vài môn phái đã đi tới Kinh Thành, muốn cầu mua lá bùa tiên sư số lượng lớn.
- Trường Sinh đạo trưởng sẽ không bán đâu, dù sao Long Khởi quan chính là đạo quan do hoàng đế khâm định, hưởng thụ bổng lộc của triều đình, căn bản không thiếu tiền.
Nghe những giang hồ nhân sĩ khác thảo luận, tiểu đạo sĩ không khỏi nhìn về phía Thanh Hư đạo trưởng, thấp giọng hỏi:
- Sư phụ, Trường Sinh đạo trưởng thật là đồ đệ của ngài?
Thanh Hư đạo trưởng thổi tan hơi nóng bay trên chén trà, nói:
- Chẳng qua là có danh phận thôi, võ công và tài năng của hắn cũng không phải ta dạy, trước kia ta cho rằng hắn có cao nhân chỉ bảo, hiện tại xem ra, có lẽ hắn thật đúng là dựa vào chính mình, thiên tư quá cao, thật không phải phàm nhân có thể bằng. Thậm chí ta nghĩ…
Tiểu đạo sĩ cái hiểu cái không, hỏi:
- Vậy hắn thật chính là tiên thần chuyển thế?
Thanh Hư đạo trưởng nói:
- Có lẽ vậy, về sau ngươi đi Long Khởi quan, dùng ánh mắt của mình mà phán đoán.
Gương mặt Tiểu đạo sĩ lộ vẻ vẻ chờ mong.
Đúng lúc này, phương xa nổi đầy bụi đất, số lượng lớn kỵ binh chạy nhanh đến, cầm đầu chính là Khương Dự người khoác ngân giáp, đầu đội ngân quan cánh phượng, thân hình hắn khôi ngô, khuôn mặt anh tuấn, tay trái dắt dây thừng, tay phải cầm một thanh Phương Thiên Họa Kích, xa xa nhìn lại liền có thể cảm nhận được cỗ bá khí ngoài ta còn ai.
Bây giờ Khương Dự đã là Tần vương danh chấn thiên hạ, hi vọng của Đại Cảnh triều.
- Đó là quân đội của Tần vương, xem bộ dáng là muốn đuổi đi Tham Châu, ai, bệ hạ thật sự hồ đồ, vì sao muốn lập Thất hoàng tử làm thái tử? Tần vương cũng là Hoàng hậu nương nương sinh ra, sau khi Thái Tử chết, nên để hắn là trưởng tử.
Có hiệp khách tức giận căm phẫn nói, lời hắn nói được những người khác tán thành, sau khi Thất hoàng tử giám quốc cũng không có thể hiện ra tài năng, Đại Cảnh vẫn ngày càng sa sút như cũ.
Khương Vũ rõ ràng có võ công siêu cường, nhưng thủy chung nghẹn ở kinh thành, không dám suất quân thân chinh giống như Khương Dự.
...
Cuối năm, lại là một mùa đông.
Dưới Địa Linh thụ, Trần Lễ hưng phấn nói về chiến tích của Khương Dự, trưng binh hai tháng, Tần vương đã thân chinh Tham Châu, hướng về thiên hạ chứng minh Đại Cảnh vẫn là Chân Long chi triều, quân đội của thứ sử Tham Châu căn bản không phải đối thủ của Tần vương, Cổ Hãn điều động hai mươi vạn đại quân trợ giúp, kết quả thất bại tan tác mà quay trở về.
Ngày xưa võ lâm chí tôn Tông Thiên Vũ thế không thể đỡ, tiến vào phủ thứ sử, thành công chém đầu địch nhân.
- Không thể không nói, Tông Thiên Vũ thật mạnh, Tần vương có thể nhiều lần tạo ra chiến công, may mắn có hắn, một khi võ lâm cao thủ hao hết chân khí, cũng sẽ bị mài chết, nhưng Tông Thiên Vũ hết sức thông minh, mỗi lần ra tay đều đánh tới thủ lĩnh kẻ địch, trọng thương sĩ khí của quân địch.
Trần Lễ cảm khái nói, Tần vương và Tông Thiên Vũ đã chứng minh cho tất cả người trong thiên hạ rằng võ lâm và quân đội đều có thể dung hợp.
Khương Trường Sinh cũng tràn ngập cảm khái, không nghĩ tới hai người này vậy mà đi được gần như thế, nhớ năm đó hai người vừa gặp nhau cũng không quá hữu hảo.
Dạng này cũng tốt, có Tông Thiên Vũ ở bên cạnh, an toàn của vị đệ đệ thân sinh của Khương Trường Sinh này cũng có thể được cam đoan.
- Tần vương tuy mạnh, nhưng Đại Cảnh khuyết thiếu một minh quân.
Tiểu Ngụy Vương Khương Tử Ngọc đột nhiên lại gần nói, biểu lộ một mặt trịnh trọng.
Lời này nếu truyền đi, tất sẽ bị chặt đầu, nhưng Trần Lễ to gan lớn mật, hắn và Khương Tử Ngọc có thể nói là mới quen đã thân, Trần Lễ càng có loại cảm giác sinh không gặp thời.
Trần Lễ cười hỏi:
- Ngụy Vương điện hạ, nếu ngươi là quân vương, ngươi sẽ làm thế nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.