Vừa Thoát Khỏi Game Giải Đố Lại Bị Kéo Vào Trò Chơi Sinh Tồn
Chương 27: Thôn ăn thịt người
Herry Alena
27/04/2024
Tạ Hoài Du lần đầu tiên bực đến phát cáu, cậu từ xưa đến nay chưa từng nợ ai, lần này là lần đầu đấy, đã vậy, muốn trả còn không trả được.
Cậu cởi áo ngoài ra xé phần bên dưới của chiếc áo ba lỗ bên trong, quấn chặt miệng vết thương lại giúp hắn cầm máu.
Cố Lãng chỉ im lặng nhìn biểu tình lo lắng, khó chịu của mèo nhỏ, không dám ho he tiếng nào.
Hắn cũng không ngốc lại đi chọc giận bạn nhỏ nữa.
Phòng livestream 4444 đang có 61029 người xem.
[Aaaa, cơ bụng của vợ]
[Chảy nước miếng…]
[Lầu trên là biến thái à! Thật ra thì tôi cũng vậy]
[Chồng mị mãi keo, ôi 6 múi sầu riêng này nướng lên bảo đảm thơm lắm]
[Chèn ơi tao đang mê ẻm mà đừng biến thái đến mức nghĩ đến cảnh ẻm lên bàn thờ ngay lúc này chứ!]
[Nhưng mà ý định ban đầu vốn dĩ là muốn con hàng này đi chết mà]
[Tôi ủng hộ lầu trên, 6 múi này nướng lên bao ngon]
[+122]
….
“Sau này nếu thấy tôi gặp nguy hiểm thì không cần làm như vậy, cứ mặc kệ tôi rồi chạy đi là được.” Tạ Hoài Du bình tĩnh trấn định nói, việc như vậy ở thế giới trò chơi này vô cùng bình thường, hắn không cần thiết ngốc nghếch đi chắn nguy hiểm cho một kẻ chưa quen biết bao lâu.
Cố Lãng cười cười rồi nhìn cậu lắc đầu nói: “Sẽ không, là đồng đội của cậu, cậu vĩnh viễn có thể giao phía sau lưng lại cho tôi.”
Tạ Hoài Du nghe vậy thì bật cười chế giễu: “Làm gì có chuyện có thể yên tâm giao phía sau mình cho người khác chứ! Anh đừng suy nghĩ mọi việc đơn giản như vậy.”
Cố Lãng nhíu mày hỏi: “Sao cậu lại chắc chắn như thế?”
Bởi vì trước đây tôi đều trải qua cả rồi.
Ở thế giới trò chơi giải đố lúc trước của cậu cũng vậy, dù là đồng đội của nhau, nhưng bản thân mỗi người đều biết lưng của họ không thể hoàn toàn trông cậy vào đồng đội của mình.
Họ chỉ là đồng đội để căn nhắc cùng nhau hoàn thành một vài nhiệm vụ khó khăn, phía sau lưng của bản thân luôn phải để mình tự cảnh giác, không chừng người mới giây trước còn là đồng đội giây sau đã vì cơ hội sống sót mà đâm bạn một nhát từ phía sau.
Tạ Hoài Du khi mới bước vào thế giới vô hạn lưu hiểm ác này cũng từng ngây thơ đặt hết niềm tin vào người khác nhưng rồi nhận lại chỉ là tổn thương. Cho nên dù ở phó bản cuối cùng đồng đội của cậu chết đi, cậu cũng chỉ thoáng có chút luyến tiếc mà thôi.
Người sống trong thế giới này chung quy đều sẽ sớm hiểu quy tắc kia chỉ là cậu không muốn người vừa ra tay cứu mình lại gặp phải những chuyện như cậu khi trước.
“Không có gì, chỉ là tôi muốn nhắc nhở anh vậy thôi, muốn nghe hay không nghe thì tùy.”
Cố Lãng nhìn cậu thật lâu mới dùng cánh tay không bị ảnh hưởng bởi vết thương trên vai nhẹ nhàng xoay mặt cậu qua đối diện với tầm mắt của mình, chân thành nói:
“Tạ Hoài Du, tôi là nói thật, cậu vĩnh viễn có thể tin tưởng tôi, cậu cũng không phải là người sẽ đâm sau lưng tôi đúng không?”
Cố Lãng hắn vốn không phải một kẻ tốt lành gì, người khác hắn không chắc bản thân có đâm sau lưng họ hay không nhưng cậu là ngoại lệ, hắn mãi mãi sẽ luôn đứng phía sau bảo vệ, dõi theo cậu.
Tạ Hoài Du hơi ngạc nhiên tròn mắt nhìn sự chân thành trong mắt hắn, cậu lấy lại tinh thần hất bàn tay đang nhẹ giữ khuôn mặt cậu ra, lỗ tai không nhịn được bất giác đỏ lên. Tạ Hoài Du bắt đầu nói chuyện không rành mạch, qua loa với hắn.
“Biết rồi… tôi đương nhiên không phải người sẽ đâm sau lưng người khác.”
Cố Lãng thoải mái cười: “Vậy nhớ đấy, đừng luôn bi quan như vậy biết chưa?”
“Đã nói là biết rồi mà… Rốt cuộc anh hay tôi mới là lão đại thế!!” Vẻ mặt cậu tuy vẫn lạnh lùng như thế nhưng lời nói ra lại mang theo âm mũi, cứ như là đang làm nũng với hắn vậy.
Đáng yêu chết đi được.
Cố Lãng giả vờ “a” lên một tiếng đánh bay câu hỏi của cậu. Tạ Hoài Du lập tức lo lắng hỏi han hắn: “Anh không sao chứ! Vết thương lại đau rồi à?”
“Tôi không sao, chúng ta vẫn nên quan sát chỗ dừng chân hiện tại một chút, tôi cảm thấy biểu hiện của gia đình trưởng thôn khi đuổi theo chúng ta đến đây có điểm kì lạ.”
Tạ Hoài Du có chút không yên tâm để đồng đội đang mang vết thương trên người ở một mình nhưng nghĩ đến độ nguy hiểm của phó bản, cậu đành cố gắng dẹp nỗi lo lắng sang một bên, bắt đầu quan sát kĩ hơn ngôi miếu kì lạ này.
Rõ ràng nhìn từ bề ngoài đã thấy nơi đây hoàn toàn không có chút thích hợp nào. Nhà ở của thôn dân đa phần đều biểu thị họ rất nghèo, các tấm ván lót sàn ở phòng khách nhà trưởng thôn vừa di chuyển đã phát ra tiếng kẽo kẹt, không lý nào họ lại chịu chi ra nhiều kinh phí chỉ để xây lên một ngôi miếu không biết thờ cái quỷ gì…
Với lại khi nãy trong ánh mắt thoáng có ít phút khôi phục của ông trưởng thôn, cậu thấy được rõ ràng.
Ông ta đang sợ hãi.
Sợ hãi cái gì mới được chứ!
Đôi mắt màu đỏ đang hoạt động dưới tần suất cao chợt đụng phải một bức tượng nhỏ được phủ một lớp vải mỏng màu vàng không nhìn rõ được ngũ quan bên trong.
[Ting!]
[Tìm thấy chân thân của thần, vui lòng bảo quản cẩn thận.]
“Thần???”
Tạ Hoài Du dùng đôi mắt hoài nghi nhìn bức tượng, không dám tin cái thứ quỷ này là chân thân của thần.
Nếu nó là thần thật thì ma quỷ hay mấy chuyện kì lạ sẽ không xảy ra trong phó bản này rồi.
Tà thần thì có.
Bên dưới bức tượng có một dòng chú ngữ kì lạ, những dòng văn tự cổ xưa không biết của thời đại nào được viết ngay tại đó.
Tạ Hoài Du nhận ra kiểu chữ này, nó giống y chữ cậu đã thấy ở một phó bản thần quái giải đố lúc trước vậy.
Dâng hiến máu thịt của các ngươi, hoặc chết…
Nhiệm vụ 1: Tìm ra bí mật đằng sau của thôn dân nơi đây [Tiến độ 1/3]
Tạ Hoài Du định mở tấm vải này ra xem bộ dạng bức tượng một chút nhưng lỗ tai lại khẽ động vọt nhanh ra ngoài.
Đồng đội của cậu ban nãy còn ở đây mà giờ đã không thấy đâu rồi.
Tạ Hoài Du trong lòng không biết sao lại dâng lên dự cảm xấu, cậu nhắn tin qua hệ thống nhưng lại chẳng nhận được chút hồi âm nào.
Tạ Hoài Du nhìn vết máu đã khô trên đất cố gắng giữ bình tĩnh nhắn tin cho các đồng đội khác.
[Tiểu Hi em có liên lạc được với Cố Lãng không?]
Cậu đợi rồi lại đợi qua tầm 5 phút phía bên kia mới đưa ra lời phản hồi mang theo vô vàng lo lắng hỏi.
[Em không liên lạc được với anh ấy… có chuyện rồi sao ạ?]
[Không sao, mọi người cứ bình tĩnh ở yên đó nhé! Anh lo được.]
[Vâng, bọn em cũng thu hoạch được chút manh mối rồi, anh bảo trọng.]
[Ừm, anh biết rồi.]
Tạ Hoài Du khẽ hít một hơi thật sâu sau đó lần theo vết máu để lại tìm kiếm Cố Lãng.
Thật không khiến người làm đại ca như cậu bớt lo chút nào.
Cố Lãng giờ phút này còn nghe được suy nghĩ của cậu chắc chắn sẽ hô oan cho hắn quá, hắn còn chưa kịp làm gì mà.
Phòng livestream 0001 là một khoảng trầm lặng kéo dài.
[Đứa nào đồn ổng tới hệ thống cũng không sợ vậy???]
[Thì đó giờ có thấy ổng cúi đầu trước hệ thống bao giờ đâu.]
[Tao cứ tưởng là ổng vô địch rồi]
[Tao cũng vậy….]
[Aaaaa tao đập chết cái đám đồn bậy kia.]
[Bởi mới nói có mạnh cách mấy thì tên này cũng chỉ là người chơi thôi, sao mà qua nổi Thần của chúng ta chứ!]
[Đúng vậy, một chiêu cũng không đỡ được.]
[…]
Tác giả có lời muốn nói:
Cố Lãng: “Mấy người thì biết cái gì? Tôi bị thương, còn bị đánh lén đó có biết không?”
Mảnh nhỏ Tà thần: “Bại tướng vẫn là bại tướng đừng nên nói nhiều cho thêm nhục.”
Cố Lãng: “… tên khốn, tôi đây nhất định phải băm cậu thành trăm mảnh”
Cậu cởi áo ngoài ra xé phần bên dưới của chiếc áo ba lỗ bên trong, quấn chặt miệng vết thương lại giúp hắn cầm máu.
Cố Lãng chỉ im lặng nhìn biểu tình lo lắng, khó chịu của mèo nhỏ, không dám ho he tiếng nào.
Hắn cũng không ngốc lại đi chọc giận bạn nhỏ nữa.
Phòng livestream 4444 đang có 61029 người xem.
[Aaaa, cơ bụng của vợ]
[Chảy nước miếng…]
[Lầu trên là biến thái à! Thật ra thì tôi cũng vậy]
[Chồng mị mãi keo, ôi 6 múi sầu riêng này nướng lên bảo đảm thơm lắm]
[Chèn ơi tao đang mê ẻm mà đừng biến thái đến mức nghĩ đến cảnh ẻm lên bàn thờ ngay lúc này chứ!]
[Nhưng mà ý định ban đầu vốn dĩ là muốn con hàng này đi chết mà]
[Tôi ủng hộ lầu trên, 6 múi này nướng lên bao ngon]
[+122]
….
“Sau này nếu thấy tôi gặp nguy hiểm thì không cần làm như vậy, cứ mặc kệ tôi rồi chạy đi là được.” Tạ Hoài Du bình tĩnh trấn định nói, việc như vậy ở thế giới trò chơi này vô cùng bình thường, hắn không cần thiết ngốc nghếch đi chắn nguy hiểm cho một kẻ chưa quen biết bao lâu.
Cố Lãng cười cười rồi nhìn cậu lắc đầu nói: “Sẽ không, là đồng đội của cậu, cậu vĩnh viễn có thể giao phía sau lưng lại cho tôi.”
Tạ Hoài Du nghe vậy thì bật cười chế giễu: “Làm gì có chuyện có thể yên tâm giao phía sau mình cho người khác chứ! Anh đừng suy nghĩ mọi việc đơn giản như vậy.”
Cố Lãng nhíu mày hỏi: “Sao cậu lại chắc chắn như thế?”
Bởi vì trước đây tôi đều trải qua cả rồi.
Ở thế giới trò chơi giải đố lúc trước của cậu cũng vậy, dù là đồng đội của nhau, nhưng bản thân mỗi người đều biết lưng của họ không thể hoàn toàn trông cậy vào đồng đội của mình.
Họ chỉ là đồng đội để căn nhắc cùng nhau hoàn thành một vài nhiệm vụ khó khăn, phía sau lưng của bản thân luôn phải để mình tự cảnh giác, không chừng người mới giây trước còn là đồng đội giây sau đã vì cơ hội sống sót mà đâm bạn một nhát từ phía sau.
Tạ Hoài Du khi mới bước vào thế giới vô hạn lưu hiểm ác này cũng từng ngây thơ đặt hết niềm tin vào người khác nhưng rồi nhận lại chỉ là tổn thương. Cho nên dù ở phó bản cuối cùng đồng đội của cậu chết đi, cậu cũng chỉ thoáng có chút luyến tiếc mà thôi.
Người sống trong thế giới này chung quy đều sẽ sớm hiểu quy tắc kia chỉ là cậu không muốn người vừa ra tay cứu mình lại gặp phải những chuyện như cậu khi trước.
“Không có gì, chỉ là tôi muốn nhắc nhở anh vậy thôi, muốn nghe hay không nghe thì tùy.”
Cố Lãng nhìn cậu thật lâu mới dùng cánh tay không bị ảnh hưởng bởi vết thương trên vai nhẹ nhàng xoay mặt cậu qua đối diện với tầm mắt của mình, chân thành nói:
“Tạ Hoài Du, tôi là nói thật, cậu vĩnh viễn có thể tin tưởng tôi, cậu cũng không phải là người sẽ đâm sau lưng tôi đúng không?”
Cố Lãng hắn vốn không phải một kẻ tốt lành gì, người khác hắn không chắc bản thân có đâm sau lưng họ hay không nhưng cậu là ngoại lệ, hắn mãi mãi sẽ luôn đứng phía sau bảo vệ, dõi theo cậu.
Tạ Hoài Du hơi ngạc nhiên tròn mắt nhìn sự chân thành trong mắt hắn, cậu lấy lại tinh thần hất bàn tay đang nhẹ giữ khuôn mặt cậu ra, lỗ tai không nhịn được bất giác đỏ lên. Tạ Hoài Du bắt đầu nói chuyện không rành mạch, qua loa với hắn.
“Biết rồi… tôi đương nhiên không phải người sẽ đâm sau lưng người khác.”
Cố Lãng thoải mái cười: “Vậy nhớ đấy, đừng luôn bi quan như vậy biết chưa?”
“Đã nói là biết rồi mà… Rốt cuộc anh hay tôi mới là lão đại thế!!” Vẻ mặt cậu tuy vẫn lạnh lùng như thế nhưng lời nói ra lại mang theo âm mũi, cứ như là đang làm nũng với hắn vậy.
Đáng yêu chết đi được.
Cố Lãng giả vờ “a” lên một tiếng đánh bay câu hỏi của cậu. Tạ Hoài Du lập tức lo lắng hỏi han hắn: “Anh không sao chứ! Vết thương lại đau rồi à?”
“Tôi không sao, chúng ta vẫn nên quan sát chỗ dừng chân hiện tại một chút, tôi cảm thấy biểu hiện của gia đình trưởng thôn khi đuổi theo chúng ta đến đây có điểm kì lạ.”
Tạ Hoài Du có chút không yên tâm để đồng đội đang mang vết thương trên người ở một mình nhưng nghĩ đến độ nguy hiểm của phó bản, cậu đành cố gắng dẹp nỗi lo lắng sang một bên, bắt đầu quan sát kĩ hơn ngôi miếu kì lạ này.
Rõ ràng nhìn từ bề ngoài đã thấy nơi đây hoàn toàn không có chút thích hợp nào. Nhà ở của thôn dân đa phần đều biểu thị họ rất nghèo, các tấm ván lót sàn ở phòng khách nhà trưởng thôn vừa di chuyển đã phát ra tiếng kẽo kẹt, không lý nào họ lại chịu chi ra nhiều kinh phí chỉ để xây lên một ngôi miếu không biết thờ cái quỷ gì…
Với lại khi nãy trong ánh mắt thoáng có ít phút khôi phục của ông trưởng thôn, cậu thấy được rõ ràng.
Ông ta đang sợ hãi.
Sợ hãi cái gì mới được chứ!
Đôi mắt màu đỏ đang hoạt động dưới tần suất cao chợt đụng phải một bức tượng nhỏ được phủ một lớp vải mỏng màu vàng không nhìn rõ được ngũ quan bên trong.
[Ting!]
[Tìm thấy chân thân của thần, vui lòng bảo quản cẩn thận.]
“Thần???”
Tạ Hoài Du dùng đôi mắt hoài nghi nhìn bức tượng, không dám tin cái thứ quỷ này là chân thân của thần.
Nếu nó là thần thật thì ma quỷ hay mấy chuyện kì lạ sẽ không xảy ra trong phó bản này rồi.
Tà thần thì có.
Bên dưới bức tượng có một dòng chú ngữ kì lạ, những dòng văn tự cổ xưa không biết của thời đại nào được viết ngay tại đó.
Tạ Hoài Du nhận ra kiểu chữ này, nó giống y chữ cậu đã thấy ở một phó bản thần quái giải đố lúc trước vậy.
Dâng hiến máu thịt của các ngươi, hoặc chết…
Nhiệm vụ 1: Tìm ra bí mật đằng sau của thôn dân nơi đây [Tiến độ 1/3]
Tạ Hoài Du định mở tấm vải này ra xem bộ dạng bức tượng một chút nhưng lỗ tai lại khẽ động vọt nhanh ra ngoài.
Đồng đội của cậu ban nãy còn ở đây mà giờ đã không thấy đâu rồi.
Tạ Hoài Du trong lòng không biết sao lại dâng lên dự cảm xấu, cậu nhắn tin qua hệ thống nhưng lại chẳng nhận được chút hồi âm nào.
Tạ Hoài Du nhìn vết máu đã khô trên đất cố gắng giữ bình tĩnh nhắn tin cho các đồng đội khác.
[Tiểu Hi em có liên lạc được với Cố Lãng không?]
Cậu đợi rồi lại đợi qua tầm 5 phút phía bên kia mới đưa ra lời phản hồi mang theo vô vàng lo lắng hỏi.
[Em không liên lạc được với anh ấy… có chuyện rồi sao ạ?]
[Không sao, mọi người cứ bình tĩnh ở yên đó nhé! Anh lo được.]
[Vâng, bọn em cũng thu hoạch được chút manh mối rồi, anh bảo trọng.]
[Ừm, anh biết rồi.]
Tạ Hoài Du khẽ hít một hơi thật sâu sau đó lần theo vết máu để lại tìm kiếm Cố Lãng.
Thật không khiến người làm đại ca như cậu bớt lo chút nào.
Cố Lãng giờ phút này còn nghe được suy nghĩ của cậu chắc chắn sẽ hô oan cho hắn quá, hắn còn chưa kịp làm gì mà.
Phòng livestream 0001 là một khoảng trầm lặng kéo dài.
[Đứa nào đồn ổng tới hệ thống cũng không sợ vậy???]
[Thì đó giờ có thấy ổng cúi đầu trước hệ thống bao giờ đâu.]
[Tao cứ tưởng là ổng vô địch rồi]
[Tao cũng vậy….]
[Aaaaa tao đập chết cái đám đồn bậy kia.]
[Bởi mới nói có mạnh cách mấy thì tên này cũng chỉ là người chơi thôi, sao mà qua nổi Thần của chúng ta chứ!]
[Đúng vậy, một chiêu cũng không đỡ được.]
[…]
Tác giả có lời muốn nói:
Cố Lãng: “Mấy người thì biết cái gì? Tôi bị thương, còn bị đánh lén đó có biết không?”
Mảnh nhỏ Tà thần: “Bại tướng vẫn là bại tướng đừng nên nói nhiều cho thêm nhục.”
Cố Lãng: “… tên khốn, tôi đây nhất định phải băm cậu thành trăm mảnh”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.