Vừa Tỉnh Dậy Liền Nghe Nói Tôi Kết Hôn Rồi!!!
Chương 121
Mộc Qua Hoàng
23/10/2020
Lúc mẹ Hoàng Oanh “chát” một tiếng vứt một cái tát trên mặt Thiệu Tư, trong hành lang yên tĩnh thật lâu.
Trừ y tá từ một phía khác lại đây, và tiếng bánh xe đẩy nhẹ nhàng lăn trên mặt sàn bóng loáng, những âm thanh khác đều nghe không rõ lắm, mẹ Hoàng Oanh hít sâu hai cái, bởi vì vừa rồi quá mức dùng sức, dẫn đến tay còn hơi run rẩy rất khẽ, cô gượng chống nói: “Cậu nói là cậu kích thích nó hả?”
Thiệu Tư ngay cả trốn cũng không trốn, đầu nghiêng sang phải hai phân, đứng ở đối diện cô, nhìn cô nói: “Là tôi, xin lỗi.”
“Xảy ra chuyện gì?”
Đúng lúc Vương đội vừa cúi đầu tìm giấy chứng nhận vừa đi sang đây, lúc ngẩng đầu lên liền bắt gặp cảnh này.
Hắn nhìn hai người bọn họ, lại nhìn tình huống trong phòng bệnh, tập trung ánh mắt trên người Thiệu Tư: “Cái gì đó? Cậu làm gì hả.”
Mẹ Hoàng Oanh biết người đứng trước mặt là ai, là siêu sao màn ảnh, nhân vật lớn đắc tội không nổi, cô cũng không quan tâm miệt mài theo đuổi ‘vì sao kích thích’, ‘kích thích thế nào‘, cô không rảnh tự hỏi những việc đó. Đứng trước mặt cô chỉ là một người tổn thương con gái cô, cô không cần cũng không muốn quản nguyên nhân hậu quả gì cả.
Vương đội nhìn ra không ổn, vội vàng tách hai người ra một khoảng, lạnh lùng nói: “Nói chuyện đàng hoàng, rốt cuộc làm sao vậy, xảy ra chuyện gì.”
Bọn họ an bài vài cảnh sát cả ngày 24 giờ thay phiên tuần tra ở cửa phòng bệnh, tiểu Hoàng Oanh vừa xảy ra chuyện gì bọn họ lập tức biết được tin tức. Nhưng mà đầu mối tiểu Hoàng Oanh không phải do Vương đội tự mình trông nom, hôm nay hắn rảnh rỗi, lại vừa vặn lái xe làm việc ở gần đây, liền lại đây nhìn.
Mẹ Hoàng Oanh thu tay, liếc Thiệu Tư một cái, giọng vừa sắc vừa nhọn, nói: “Xảy ra chuyện gì, tôi cũng muốn biết là chuyện gì đó.”
Vương đội nói: “Cô đừng vội —— sự việc luôn có nguyên nhân hậu quả, cô ngồi ở đây một lát, tôi mang Thiệu Tư qua kia hỏi chút, trở về khẳng định cho cô một lời giải thích.”
Mẹ Hoàng Oanh đứng ở tại chỗ, tính tình nóng nảy, nhăn mày, lạnh lẽo ngầm đồng ý: “Vậy được, nhưng nói thô tục thì, nếu không có một lời giải thích hợp lý, hôm nay tôi sẽ không tha cho đâu.”
Chờ trấn an mẹ Hoàng Oanh xong, Vương đội đưa Thiệu Tư đến một góc hành lang khác, đang muốn hỏi kỹ càng tỉ mỉ, lại thấy Thiệu Tư ôm đầu chậm rãi ngồi xổm xuống. Đốt ngón tay hắn căng chặt, ngón tay vốn dĩ dài nhỏ gấp thành độ cong sắc bén, đốt tay trắng bệch. Tóc từ bên tai rũ xuống, lộ ra một đoạn cần cổ trắng đến gần như trong suốt.
Vương đội nhìn hắn, lời ở miệng xoay chuyển một vòng: “…”
Lúc này phía sau truyền đến một trận tiếng bước chân, Vương đội nghiêng đầu, Cố Duyên Chu cắm tay trong túi quần, dừng lại ở chỗ cách hắn ba thước, ánh mắt lướt qua người ngừng ở phía trước, biểu cảm cũng khá trầm lặng.
Cách hai giây, Cố Duyên Chu chỉa chỉa bên kia: “Qua bên kia nói. Để một mình hắn yên tĩnh chốc lát đã, hắn cũng không chịu nổi.”
Vương đội theo anh qua kia, hai người dựa vào bên cửa sổ, gió thẳng tắp thổi vào trên mặt. Cố Duyên Chu moi từ trong túi ra một hộp thuốc, trước khi hút hỏi ý một chút: “Không để ý chứ?”
Vương đội khoát tay: “Không có gì, không để ý.”
Nơi này vốn chính là khu hút thuốc.
Một tay Cố Duyên Chu cầm bật lửa đang muốn ấn xuống, như nghĩ đến cái gì, lại dừng lại, nắm thuốc rút nó ra khỏi kẽ môi.
Vương đội liếc anh một cái, Cố Duyên Chu cười khổ: “Không hút, hắn không thích mùi thuốc.”
“Tóm tắt cả quá trình sự việc một chút, Thiệu Tư phát một đoạn ghi âm tiếp nhận phỏng vấn của Từ Hoàn Dương cho tiểu Hoàng Oanh nghe, dẫn đến sau khi nó nghe xong không khống chế được cảm xúc. Tôi biết khẳng định anh có rất nhiều vấn đề —— nhưng trước đó, tôi muốn hỏi anh một vấn đề trước.”
Trong tay Cố Duyên Chu còn nắm bật lửa, xoay hai cái trên đầu ngón tay, nói: “Không biết Vương đội có còn nhớ không, trong lúc tiểu Hoàng Oanh nằm viện, lúc bệnh tình ổn định lại, nhóm Thiệu Tư từng đến bệnh viện thăm nó.”
Vương đội đứng thẳng tắp, hàng năm đứng nghiêm đã đứng thành một loại thói quen: “Tôi đương nhiên biết.”
“Thiệu Tư đi tìm cảnh sát phụ trách, nói tiểu Hoàng Oanh không khống chế được cảm xúc có lẽ không đơn giản như vậy, ngay từ đầu chúng tôi đã nghĩ tới vấn đề này, đương nhiên, rất có khả năng cũng chỉ là một phán đoán không thực tế. Nhưng mà người phụ trách vụ án này, hừm —— cảnh sát Đường? Tôi nhớ họ Đường. Hắn tỏ vẻ đứa nhỏ này bị chuyện như vậy, thân thể, tâm hồn đều đã bị tra tấn, cảm xúc nó thay đổi thất thường là bình thường, hơn nữa Từ Hoàn Dương không có hiềm nghi gây án, có thể hoàn toàn loại trừ. Chúng tôi muốn hắn thử một lần, dù chỉ một lần thôi, nhưng mà không được cảnh sát đáp lại.”
Từ sau lần đó, phòng bệnh tiểu Hoàng Oanh liền thành trạng thái cấm thăm hỏi.
Không được cha mẹ tiểu Hoàng Oanh, hoặc là bên cảnh sát cho phép, người không liên quan không được vào.
Cố Duyên Chu nói xong, lại chuyển đề tài về chỗ Thiệu Tư, nói: “Trong khoảng thời gian này hắn đã trải qua rất nhiều chuyện, vẫn luôn đặt ở trong lòng. Tuy rằng miệng không nói, nhưng mà buổi tối thường xuyên nửa đêm mở to mắt nghĩ ngợi. Dưới gối hắn giấu mấy tờ giấy, nói là viết nhạc, còn không cho ai xem, viết viết một đống manh mối linh ta linh tinh ở mặt trái.”
Vụ án này, kéo càng lâu, người bị hại lại càng nhiều.
Cho nên lúc ấy Cố Duyên Chu không có ra mặt ngăn cản.
Anh hối hận chính là, vì sao không để anh phát. Thiệu Tư không chống đỡ nổi hậu quả như thế này.
Vương đội quay đầu lại nhìn Thiệu Tư, cuối cùng vẫn không nói ra lời trách cứ gì, hắn phân rõ nặng nhẹ, lập tức tổng kết: “Chuyện bây giờ chính là, tiểu Hoàng Oanh hai lần nghe được giọng Từ Hoàn Dương, hai lần đều biểu hiện ra phản ứng kịch liệt. Cho nên Từ Hoàn Dương rất có khả năng có vấn đề, hoặc là nói giọng của hắn có vấn đề.”
Tuy rằng cảnh sát đặc biệt thành lập một tổ, theo sát đầu mối quan trọng tiểu Hoàng Oanh này.
Nhưng mà, qua một đoạn thời gian, không như mong muốn. Manh mối này vẫn luôn tiến triển chậm chạp.
Tiểu Hoàng Oanh là người sống sót duy nhất, muốn biết tin tức gì, chỉ có thể thu hoạch từ miệng cô bé, việc này không khác gì lần thứ hai vạch vết sẹo của đứa nhỏ ấy ra, làm cho cô bé trở lại cái ngày máu tươi đầm đìa đó.
Mới đầu cảnh sát thẩm vấn tiểu Hoàng Oanh dưới sự theo kèm của bác sĩ, dùng các loại phương thức hướng dẫn cô bé nhớ lại ngày đó, nhưng mà tiểu Hoàng Oanh chậm chạp không nói ra manh mối gì có lợi, mẹ Hoàng Oanh cũng năm lần bảy lượt ngăn chặn, cảm xúc kịch liệt đẩy cửa vào: “Mấy người đi ra ngoài cho tôi —— đi ra ngoài, đừng dọa nó nữa, muốn manh mối thì mấy người đi chỗ khác tìm đi, đến hiện trường phạm tội tìm đó, tiểu Hoàng Oanh của chúng tôi chịu không nổi kích thích này. Dựa vào cái gì còn phải để Hoàng Oanh của chúng tôi chịu tội.”
Ba Hoàng Oanh vẻ mặt trầm lặng đi tới, muốn kéo mẹ Hoàng Oanh ra ngoài: “Em đừng làm rộn, phối hợp cảnh sát phá án đi.”
Mẹ Hoàng Oanh nhất quyết không buông tha: “Phối hợp cái gì, nó có còn là con gái của anh không, con người anh có phải không có lương tâm không hả, hả?”
Hai bên người nhà không thống nhất ý kiến, tiến độ bên này cũng giảm xuống. Vương đội vô cùng lo lắng, hôm nay nhịn không được muốn giám sát tiến độ, nhìn xem có thể giải quyết vấn đề hay không, nên mới xuất hiện ở nơi này.
“Được, chúng tôi biết rồi… đây là một điểm đột phá cực kỳ hiếm có, ” Vương đội nhận ra được một manh mối mấu chốt, cũng không có bao nhiêu vui vẻ, hắn nghĩ đến vấn đề hiện tại đang đặt trước mặt họ, nói, “Có điều lần này các cậu thực hiện quả thật cũng không thỏa đáng lắm, đương nhiên, chúng tôi cũng có sơ sẩy, không coi trọng suy nghĩ mà các cậu cung cấp lúc đầu. Về điểm ấy, tôi đại điện cảnh sát Đường xin lỗi các cậu.”
Cố Duyên Chu: “Anh không cần như vậy. Chờ một lát tôi sẽ đi giải thích với La nữ sĩ, xem có thể được cô ấy tha thứ hay không, lại thương lượng một chút về vấn đề bồi thường, trách nhiệm này chúng tôi sẽ gánh vác.”
Vương đội không chút do dự: “Tôi cùng đi với cậu, cô ta… chỉ sợ không dễ nói chuyện.”
Mẹ Hoàng Oanh đâu chỉ là không dễ nói chuyện.
Làm một người mẹ, cô không hề từ nan mà đẩy bất cứ một ai có khả năng tổn thương tới con gái mình ra ngoài.
“Ngoài miệng nói thật dễ nghe, tôi không chấp nhận loại lý do này, tôi không chấp nhận.” Mẹ Hoàng Oanh đứng ở cửa phòng bệnh, liên tục xua tay, mặt đỏ bừng lên, “Biết rất rõ là có thể sẽ kích thích đến nó, vì sao còn phát cho nó nghe? Phải, mấy người không xác định, chỉ là thăm dò, chẳng lẽ vậy là có thể trở thành lý do à?”
Cố Duyên Chu: “Thật sự rất xin lỗi, đã tạo thành kết quả như thế, có yêu cầu gì ngài cứ việc nói, chúng tôi nguyện dùng hết toàn lực bù lại.”
Mẹ Hoàng Oanh: “Người xảy ra vấn đề cậu bồi thường nổi sao —— ”
Tiếng khắc khẩu rất kịch liệt, thẳng tắp chui vào trong lỗ tai Thiệu Tư. Thiệu Tư đứng ở bên cạnh Cố Duyên Chu, căn bản không biết nên nói cái gì cho tốt. Hai chữ xin lỗi cũng đã nói nát, hắn cảm thấy đặc biệt vô lực.
Lúc phát ghi âm hắn vẫn luôn do dự, ma xui quỷ khiến vẫn phát ra.
Lúc ấy hắn cũng không biết mình đang suy nghĩ gì, trong đầu đều là ngã tư đường vào lần đầu tiên đến công ty Cố Phong. Hắn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nhìn thấy cái thùng rác loang lổ vết tích. Ngày hôm sau cái thùng rác ấy liền xuất hiện trên màn hình TV, biến thành tin tức buổi sáng cực kỳ tàn nhẫn.
Còn có cảnh tượng lúc cửa nhà vệ sinh bị đẩy ra, tiểu Hoàng Oanh ngã vào trong vũng máu.
Hiện trường nghi thức khởi động máy thất kinh.
Lý Á Lôi mất tích.
Thiệu Tư nhìn trong phòng bệnh, tiểu Hoàng Oanh được tiêm thuốc an thần sau đó ngủ yên.
Mẹ Hoàng Oanh nói không sai, người xảy ra vấn đề hắn không đền nổi.
Tận đến khi ba Hoàng Oanh chạy tới, trận khói thuốc súng này mới có thể bình ổn.
Ba Hoàng Oanh nghe Vương đội nói ngọn nguồn, lại thêm tiểu Hoàng Oanh đã khôi phục ổn định dưới sự trị liệu của bác sĩ, tỏ vẻ hiểu được: “Nếu đã xảy ra, nếu như có trợ giúp cho vụ án… Tôi cho rằng chúng ta có thể nhìn về phía trước.”
Mẹ Hoàng Oanh hô lớn: “Anh hào phóng thật nhỉ, vậy ra người nằm trong phòng bệnh không phải con gái anh à?”
Ba Hoàng Oanh: “Em đừng la lối trong bệnh viện, ảnh hưởng người khác. Nằm đó đương nhiên là con gái của anh, anh cũng tin tưởng con gái anh, nó không phải một đứa nhỏ yếu ớt, nó kiên cường hơn tưởng tượng nhiều lắm… cả bác sĩ cũng nói, nó khôi phục rất nhanh, còn không sợ người lạ. Em cũng phải tin tưởng cảnh sát, họ nhất định sẽ tiến hành thẩm vấn dưới tình huống có thể cam đoan an nguy của con mình. Phải, đúng là sẽ có đau khổ, nhưng không chỉ mình em là mẹ của con em, những người mẹ khác cũng đều có con của mình —— vụ án này có thêm chút manh mối liền phá được sớm một chút, liền bớt đi một gia đình tan nát.”
Ba Hoàng Oanh nói xong đoạn này, sờ sờ túi áo, không tìm ra thuốc. Cố Duyên Chu rút ra một điếu đưa qua, ba Hoàng Oanh thấp giọng nói một câu: “Cám ơn.”
Cố Duyên Chu cũng nói một câu: “Cám ơn.”
Đau lòng sao. Đương nhiên hắn cũng đau lòng.
Nhưng chính bởi vì từng chịu nỗi đau này, mới không hy vọng loại đau đớn này ập xuống những gia đình khác nữa.
Tiểu Hoàng Oanh coi như là may mắn. Khi đứa nhỏ ấy trải qua phẫu thuật, mở mắt ra, há mồm gọi hắn là ba, hắn mới cảm thấy mình sống lại.
Mà vài đứa bé lúc trước không cứu được, cha mẹ bọn nó hiện giờ đang thế nào, hắn cũng không dám tưởng tượng.
Ba Hoàng Oanh lại duỗi tay lấy bật lửa, chuẩn bị đến khu hút thuốc hút một điếu, chỉ nói: “Không cần cố kỵ chúng tôi, cứ dựa theo quy trình bình thường đi.”
Trừ y tá từ một phía khác lại đây, và tiếng bánh xe đẩy nhẹ nhàng lăn trên mặt sàn bóng loáng, những âm thanh khác đều nghe không rõ lắm, mẹ Hoàng Oanh hít sâu hai cái, bởi vì vừa rồi quá mức dùng sức, dẫn đến tay còn hơi run rẩy rất khẽ, cô gượng chống nói: “Cậu nói là cậu kích thích nó hả?”
Thiệu Tư ngay cả trốn cũng không trốn, đầu nghiêng sang phải hai phân, đứng ở đối diện cô, nhìn cô nói: “Là tôi, xin lỗi.”
“Xảy ra chuyện gì?”
Đúng lúc Vương đội vừa cúi đầu tìm giấy chứng nhận vừa đi sang đây, lúc ngẩng đầu lên liền bắt gặp cảnh này.
Hắn nhìn hai người bọn họ, lại nhìn tình huống trong phòng bệnh, tập trung ánh mắt trên người Thiệu Tư: “Cái gì đó? Cậu làm gì hả.”
Mẹ Hoàng Oanh biết người đứng trước mặt là ai, là siêu sao màn ảnh, nhân vật lớn đắc tội không nổi, cô cũng không quan tâm miệt mài theo đuổi ‘vì sao kích thích’, ‘kích thích thế nào‘, cô không rảnh tự hỏi những việc đó. Đứng trước mặt cô chỉ là một người tổn thương con gái cô, cô không cần cũng không muốn quản nguyên nhân hậu quả gì cả.
Vương đội nhìn ra không ổn, vội vàng tách hai người ra một khoảng, lạnh lùng nói: “Nói chuyện đàng hoàng, rốt cuộc làm sao vậy, xảy ra chuyện gì.”
Bọn họ an bài vài cảnh sát cả ngày 24 giờ thay phiên tuần tra ở cửa phòng bệnh, tiểu Hoàng Oanh vừa xảy ra chuyện gì bọn họ lập tức biết được tin tức. Nhưng mà đầu mối tiểu Hoàng Oanh không phải do Vương đội tự mình trông nom, hôm nay hắn rảnh rỗi, lại vừa vặn lái xe làm việc ở gần đây, liền lại đây nhìn.
Mẹ Hoàng Oanh thu tay, liếc Thiệu Tư một cái, giọng vừa sắc vừa nhọn, nói: “Xảy ra chuyện gì, tôi cũng muốn biết là chuyện gì đó.”
Vương đội nói: “Cô đừng vội —— sự việc luôn có nguyên nhân hậu quả, cô ngồi ở đây một lát, tôi mang Thiệu Tư qua kia hỏi chút, trở về khẳng định cho cô một lời giải thích.”
Mẹ Hoàng Oanh đứng ở tại chỗ, tính tình nóng nảy, nhăn mày, lạnh lẽo ngầm đồng ý: “Vậy được, nhưng nói thô tục thì, nếu không có một lời giải thích hợp lý, hôm nay tôi sẽ không tha cho đâu.”
Chờ trấn an mẹ Hoàng Oanh xong, Vương đội đưa Thiệu Tư đến một góc hành lang khác, đang muốn hỏi kỹ càng tỉ mỉ, lại thấy Thiệu Tư ôm đầu chậm rãi ngồi xổm xuống. Đốt ngón tay hắn căng chặt, ngón tay vốn dĩ dài nhỏ gấp thành độ cong sắc bén, đốt tay trắng bệch. Tóc từ bên tai rũ xuống, lộ ra một đoạn cần cổ trắng đến gần như trong suốt.
Vương đội nhìn hắn, lời ở miệng xoay chuyển một vòng: “…”
Lúc này phía sau truyền đến một trận tiếng bước chân, Vương đội nghiêng đầu, Cố Duyên Chu cắm tay trong túi quần, dừng lại ở chỗ cách hắn ba thước, ánh mắt lướt qua người ngừng ở phía trước, biểu cảm cũng khá trầm lặng.
Cách hai giây, Cố Duyên Chu chỉa chỉa bên kia: “Qua bên kia nói. Để một mình hắn yên tĩnh chốc lát đã, hắn cũng không chịu nổi.”
Vương đội theo anh qua kia, hai người dựa vào bên cửa sổ, gió thẳng tắp thổi vào trên mặt. Cố Duyên Chu moi từ trong túi ra một hộp thuốc, trước khi hút hỏi ý một chút: “Không để ý chứ?”
Vương đội khoát tay: “Không có gì, không để ý.”
Nơi này vốn chính là khu hút thuốc.
Một tay Cố Duyên Chu cầm bật lửa đang muốn ấn xuống, như nghĩ đến cái gì, lại dừng lại, nắm thuốc rút nó ra khỏi kẽ môi.
Vương đội liếc anh một cái, Cố Duyên Chu cười khổ: “Không hút, hắn không thích mùi thuốc.”
“Tóm tắt cả quá trình sự việc một chút, Thiệu Tư phát một đoạn ghi âm tiếp nhận phỏng vấn của Từ Hoàn Dương cho tiểu Hoàng Oanh nghe, dẫn đến sau khi nó nghe xong không khống chế được cảm xúc. Tôi biết khẳng định anh có rất nhiều vấn đề —— nhưng trước đó, tôi muốn hỏi anh một vấn đề trước.”
Trong tay Cố Duyên Chu còn nắm bật lửa, xoay hai cái trên đầu ngón tay, nói: “Không biết Vương đội có còn nhớ không, trong lúc tiểu Hoàng Oanh nằm viện, lúc bệnh tình ổn định lại, nhóm Thiệu Tư từng đến bệnh viện thăm nó.”
Vương đội đứng thẳng tắp, hàng năm đứng nghiêm đã đứng thành một loại thói quen: “Tôi đương nhiên biết.”
“Thiệu Tư đi tìm cảnh sát phụ trách, nói tiểu Hoàng Oanh không khống chế được cảm xúc có lẽ không đơn giản như vậy, ngay từ đầu chúng tôi đã nghĩ tới vấn đề này, đương nhiên, rất có khả năng cũng chỉ là một phán đoán không thực tế. Nhưng mà người phụ trách vụ án này, hừm —— cảnh sát Đường? Tôi nhớ họ Đường. Hắn tỏ vẻ đứa nhỏ này bị chuyện như vậy, thân thể, tâm hồn đều đã bị tra tấn, cảm xúc nó thay đổi thất thường là bình thường, hơn nữa Từ Hoàn Dương không có hiềm nghi gây án, có thể hoàn toàn loại trừ. Chúng tôi muốn hắn thử một lần, dù chỉ một lần thôi, nhưng mà không được cảnh sát đáp lại.”
Từ sau lần đó, phòng bệnh tiểu Hoàng Oanh liền thành trạng thái cấm thăm hỏi.
Không được cha mẹ tiểu Hoàng Oanh, hoặc là bên cảnh sát cho phép, người không liên quan không được vào.
Cố Duyên Chu nói xong, lại chuyển đề tài về chỗ Thiệu Tư, nói: “Trong khoảng thời gian này hắn đã trải qua rất nhiều chuyện, vẫn luôn đặt ở trong lòng. Tuy rằng miệng không nói, nhưng mà buổi tối thường xuyên nửa đêm mở to mắt nghĩ ngợi. Dưới gối hắn giấu mấy tờ giấy, nói là viết nhạc, còn không cho ai xem, viết viết một đống manh mối linh ta linh tinh ở mặt trái.”
Vụ án này, kéo càng lâu, người bị hại lại càng nhiều.
Cho nên lúc ấy Cố Duyên Chu không có ra mặt ngăn cản.
Anh hối hận chính là, vì sao không để anh phát. Thiệu Tư không chống đỡ nổi hậu quả như thế này.
Vương đội quay đầu lại nhìn Thiệu Tư, cuối cùng vẫn không nói ra lời trách cứ gì, hắn phân rõ nặng nhẹ, lập tức tổng kết: “Chuyện bây giờ chính là, tiểu Hoàng Oanh hai lần nghe được giọng Từ Hoàn Dương, hai lần đều biểu hiện ra phản ứng kịch liệt. Cho nên Từ Hoàn Dương rất có khả năng có vấn đề, hoặc là nói giọng của hắn có vấn đề.”
Tuy rằng cảnh sát đặc biệt thành lập một tổ, theo sát đầu mối quan trọng tiểu Hoàng Oanh này.
Nhưng mà, qua một đoạn thời gian, không như mong muốn. Manh mối này vẫn luôn tiến triển chậm chạp.
Tiểu Hoàng Oanh là người sống sót duy nhất, muốn biết tin tức gì, chỉ có thể thu hoạch từ miệng cô bé, việc này không khác gì lần thứ hai vạch vết sẹo của đứa nhỏ ấy ra, làm cho cô bé trở lại cái ngày máu tươi đầm đìa đó.
Mới đầu cảnh sát thẩm vấn tiểu Hoàng Oanh dưới sự theo kèm của bác sĩ, dùng các loại phương thức hướng dẫn cô bé nhớ lại ngày đó, nhưng mà tiểu Hoàng Oanh chậm chạp không nói ra manh mối gì có lợi, mẹ Hoàng Oanh cũng năm lần bảy lượt ngăn chặn, cảm xúc kịch liệt đẩy cửa vào: “Mấy người đi ra ngoài cho tôi —— đi ra ngoài, đừng dọa nó nữa, muốn manh mối thì mấy người đi chỗ khác tìm đi, đến hiện trường phạm tội tìm đó, tiểu Hoàng Oanh của chúng tôi chịu không nổi kích thích này. Dựa vào cái gì còn phải để Hoàng Oanh của chúng tôi chịu tội.”
Ba Hoàng Oanh vẻ mặt trầm lặng đi tới, muốn kéo mẹ Hoàng Oanh ra ngoài: “Em đừng làm rộn, phối hợp cảnh sát phá án đi.”
Mẹ Hoàng Oanh nhất quyết không buông tha: “Phối hợp cái gì, nó có còn là con gái của anh không, con người anh có phải không có lương tâm không hả, hả?”
Hai bên người nhà không thống nhất ý kiến, tiến độ bên này cũng giảm xuống. Vương đội vô cùng lo lắng, hôm nay nhịn không được muốn giám sát tiến độ, nhìn xem có thể giải quyết vấn đề hay không, nên mới xuất hiện ở nơi này.
“Được, chúng tôi biết rồi… đây là một điểm đột phá cực kỳ hiếm có, ” Vương đội nhận ra được một manh mối mấu chốt, cũng không có bao nhiêu vui vẻ, hắn nghĩ đến vấn đề hiện tại đang đặt trước mặt họ, nói, “Có điều lần này các cậu thực hiện quả thật cũng không thỏa đáng lắm, đương nhiên, chúng tôi cũng có sơ sẩy, không coi trọng suy nghĩ mà các cậu cung cấp lúc đầu. Về điểm ấy, tôi đại điện cảnh sát Đường xin lỗi các cậu.”
Cố Duyên Chu: “Anh không cần như vậy. Chờ một lát tôi sẽ đi giải thích với La nữ sĩ, xem có thể được cô ấy tha thứ hay không, lại thương lượng một chút về vấn đề bồi thường, trách nhiệm này chúng tôi sẽ gánh vác.”
Vương đội không chút do dự: “Tôi cùng đi với cậu, cô ta… chỉ sợ không dễ nói chuyện.”
Mẹ Hoàng Oanh đâu chỉ là không dễ nói chuyện.
Làm một người mẹ, cô không hề từ nan mà đẩy bất cứ một ai có khả năng tổn thương tới con gái mình ra ngoài.
“Ngoài miệng nói thật dễ nghe, tôi không chấp nhận loại lý do này, tôi không chấp nhận.” Mẹ Hoàng Oanh đứng ở cửa phòng bệnh, liên tục xua tay, mặt đỏ bừng lên, “Biết rất rõ là có thể sẽ kích thích đến nó, vì sao còn phát cho nó nghe? Phải, mấy người không xác định, chỉ là thăm dò, chẳng lẽ vậy là có thể trở thành lý do à?”
Cố Duyên Chu: “Thật sự rất xin lỗi, đã tạo thành kết quả như thế, có yêu cầu gì ngài cứ việc nói, chúng tôi nguyện dùng hết toàn lực bù lại.”
Mẹ Hoàng Oanh: “Người xảy ra vấn đề cậu bồi thường nổi sao —— ”
Tiếng khắc khẩu rất kịch liệt, thẳng tắp chui vào trong lỗ tai Thiệu Tư. Thiệu Tư đứng ở bên cạnh Cố Duyên Chu, căn bản không biết nên nói cái gì cho tốt. Hai chữ xin lỗi cũng đã nói nát, hắn cảm thấy đặc biệt vô lực.
Lúc phát ghi âm hắn vẫn luôn do dự, ma xui quỷ khiến vẫn phát ra.
Lúc ấy hắn cũng không biết mình đang suy nghĩ gì, trong đầu đều là ngã tư đường vào lần đầu tiên đến công ty Cố Phong. Hắn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nhìn thấy cái thùng rác loang lổ vết tích. Ngày hôm sau cái thùng rác ấy liền xuất hiện trên màn hình TV, biến thành tin tức buổi sáng cực kỳ tàn nhẫn.
Còn có cảnh tượng lúc cửa nhà vệ sinh bị đẩy ra, tiểu Hoàng Oanh ngã vào trong vũng máu.
Hiện trường nghi thức khởi động máy thất kinh.
Lý Á Lôi mất tích.
Thiệu Tư nhìn trong phòng bệnh, tiểu Hoàng Oanh được tiêm thuốc an thần sau đó ngủ yên.
Mẹ Hoàng Oanh nói không sai, người xảy ra vấn đề hắn không đền nổi.
Tận đến khi ba Hoàng Oanh chạy tới, trận khói thuốc súng này mới có thể bình ổn.
Ba Hoàng Oanh nghe Vương đội nói ngọn nguồn, lại thêm tiểu Hoàng Oanh đã khôi phục ổn định dưới sự trị liệu của bác sĩ, tỏ vẻ hiểu được: “Nếu đã xảy ra, nếu như có trợ giúp cho vụ án… Tôi cho rằng chúng ta có thể nhìn về phía trước.”
Mẹ Hoàng Oanh hô lớn: “Anh hào phóng thật nhỉ, vậy ra người nằm trong phòng bệnh không phải con gái anh à?”
Ba Hoàng Oanh: “Em đừng la lối trong bệnh viện, ảnh hưởng người khác. Nằm đó đương nhiên là con gái của anh, anh cũng tin tưởng con gái anh, nó không phải một đứa nhỏ yếu ớt, nó kiên cường hơn tưởng tượng nhiều lắm… cả bác sĩ cũng nói, nó khôi phục rất nhanh, còn không sợ người lạ. Em cũng phải tin tưởng cảnh sát, họ nhất định sẽ tiến hành thẩm vấn dưới tình huống có thể cam đoan an nguy của con mình. Phải, đúng là sẽ có đau khổ, nhưng không chỉ mình em là mẹ của con em, những người mẹ khác cũng đều có con của mình —— vụ án này có thêm chút manh mối liền phá được sớm một chút, liền bớt đi một gia đình tan nát.”
Ba Hoàng Oanh nói xong đoạn này, sờ sờ túi áo, không tìm ra thuốc. Cố Duyên Chu rút ra một điếu đưa qua, ba Hoàng Oanh thấp giọng nói một câu: “Cám ơn.”
Cố Duyên Chu cũng nói một câu: “Cám ơn.”
Đau lòng sao. Đương nhiên hắn cũng đau lòng.
Nhưng chính bởi vì từng chịu nỗi đau này, mới không hy vọng loại đau đớn này ập xuống những gia đình khác nữa.
Tiểu Hoàng Oanh coi như là may mắn. Khi đứa nhỏ ấy trải qua phẫu thuật, mở mắt ra, há mồm gọi hắn là ba, hắn mới cảm thấy mình sống lại.
Mà vài đứa bé lúc trước không cứu được, cha mẹ bọn nó hiện giờ đang thế nào, hắn cũng không dám tưởng tượng.
Ba Hoàng Oanh lại duỗi tay lấy bật lửa, chuẩn bị đến khu hút thuốc hút một điếu, chỉ nói: “Không cần cố kỵ chúng tôi, cứ dựa theo quy trình bình thường đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.