Vừa Tỉnh Dậy Liền Nghe Nói Tôi Kết Hôn Rồi!!!
Chương 133
Mộc Qua Hoàng
23/10/2020
“Cậu đang xem gì vậy?”
Lý Quang Tông âm thầm đánh giá Thiệu Tư đã lâu rồi, từ xa xa liền nhìn thấy người này thái độ khác thường ôm quyển sách không biết đang nghiên cứu cái gì. Hắn vừa mang theo nước vừa đi qua nói: “Tối hôm qua không xem kịch bản hả? Nói với cậu rồi, người trẻ tuổi kiềm chế chút, túng dục cũng sẽ xảy ra vấn đề đó.”
Thiệu Tư không hề nâng đầu một chút: “Ai túng dục, lời này cậu có giỏi thì nói trước mặt nam thần của cậu kìa. Bảo hắn quản nửa người dưới của mình đi.”
Lý Quang Tông lập tức héo: “Không không không, không giỏi.”
Thiệu Tư lại lật qua vài tờ, thật sự là xem không nổi, một phen khép sách lại, nhận lấy nước, kéo cửa xe bảo mẫu ra: “Tôi đi xuống hít thở không khí.”
Lý Quang Tông ngồi ở ghế phó lái, trên đầu gối đặt notebook, tay gõ báo cáo dừng một chút, quay đầu lại nói: “—— Cậu đừng đi quá xa, lập tức khởi động máy đó.”
Thiệu Tư vặn nắp bình ra, đưa lưng về phía hắn ta phất phất tay, ôn hoà nói: “Biết.”
Lúc Lý Quang Tông quay đầu lại, khóe mắt vô tình lướt qua quyển sách ở chỗ ngồi, con heo trên bìa sách thật sự là rất đáng chú ý, hắn nhịn không được nhìn nhiều hai cái, theo con heo kia nhìn lên trên, nhìn thấy một hàng tiêu đề «Hướng dẫn nuôi heo».
“…” Lý Quang Tông sờ sờ đầu, “Gì?”
Không thể hiểu nổi.
Tới gần năm mới, nhận hoạt động không dám nhận thời hạn dài, không thì kéo dài tới năm sau, lại không thể trở về đoàn tụ với người nhà.
Vì thế sau đủ loại chọn ba lấy bốn, Lý Quang Tông chọn trúng một bộ điện ảnh coi như phù hợp yêu cầu. Chu kỳ quay phim chỉ có mười lăm ngày, trong đó có cảnh của Thiệu Tư, cũng chỉ quay bảy ngày. Thời gian canh cũng xêm xêm.
«Mùa hè năm ấy» là một câu chuyện tình yêu vườn trường thuần khiết lại mông lung, nữ chính thầm mến một nam sinh lớp bên cạnh. Toàn bộ câu chuyện không có gì gay cấn, giống hệt bọt biển đẹp đẽ mộng ảo trong quá trình trưởng thành, tỉnh mộng liền nát.
Bọt đó nhất định là từ trong ly nước có ga chua chua bốc lên, bởi vì… ngực ê ẩm trương trướng.
Thiệu Tư mặc đồng phục đơn giản, ống quần xắn lên trên, lộ ra một đoạn mắt cá chân. Trên mắt cá chân còn cột một sợi dây đỏ tinh tế.
Vừa cao vừa lãnh. Dáng vẻ nam thần mối tình đầu tiêu chuẩn.
Dựa theo kịch bản yêu cầu, giờ phút này hắn đang nằm trên bàn ngủ, sách giáo khoa đặt bên tay.
Lý Quang Tông nhịn không được, lén chụp trộm một tấm. Mặt trời buổi sáng mới vừa nâng lên, vừa lúc xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu vào trên người Thiệu Tư, nhẹ nhàng nhợt nhạt dát một lớp viền cho hắn.
Trang cá nhân wechat.
Lý Quang Tông: [hình ảnh] khởi công rồi, trở về vườn trường! Cảm giác như mình trẻ lại mấy tuổi!
Lý Quang Tông mới vừa đăng lên, lập tức được like. Hắn mở ra nhìn, ba chữ Cố Duyên Chu im ắng nằm ở nơi đó.
…
Cách vài giây, Cố Duyên Chu còn inbox hắn: còn không?
Lý Quang Tông: cái gì?
Cố Duyên Chu: ảnh chụp.
A a a a a.
Lý Quang Tông chợt hiểu.
Thiệu Tư quay xong buổi sáng, cái gọi là quay cũng chỉ là ngồi ở trong phòng học xem sách, viết bài, chơi bóng trên sân bóng rổ, thanh xuân hết biết.
Đạo diễn nắm chặt tiết tấu, chờ bóng thuận lợi vào rổ, rơi xuống, nảy nảy vài cái trên mặt đất, kêu: “Cắt, cảnh này qua.”
Từ trên sân bóng đi xuống, Thiệu Tư hơi hơi xoay người, hai tay chống trên đầu gối, mồ hôi trên đầu là hiệu quả lấy nước khoáng hắt ra. Hắn ngẩng đầu nhìn sang hướng Lý Quang Tông, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm hắn ta: “Cậu, làm gì đó.”
Lý Quang Tông giấu đầu hở đuôi giấu di động ra sau: “Không có gì… Tôi chỉ tới đây xem thôi.”
Thiệu Tư không hỏi lại, ngoắc ngoắc tay với hắn ta: “Đem đây.”
Lý Quang Tông: “Tôi nhìn màn hình di động soi gương thôi, tóc tôi vừa rồi có hơi loạn, cậu giúp tôi nhìn xem, còn loạn không?”
“Nói lung tung, bịa tiếp đi, tôi nhìn thấy cậu ấn nút tắt máy.”
“…” Lý Quang Tông nói, “Tôi có ấn sao?”
Không thể gạt được. Lý Quang Tông không có biện pháp, đành phải đưa di động qua.
Trên màn ảnh còn dừng lại ở giao diện wechat.
[Cố Duyên Chu]: đồng phục không tồi, có thể mang một bộ về không?
Trong hàng chữ này, rõ ràng không có bất luận một chữ nào không đứng đắn, nhưng mà lấy hiểu biết của Thiệu Tư đối với anh, mười một chữ này tuyệt đối không chỉ đơn giản như mặt ngoài thoạt nhìn.
… Hơn nữa, còn hơi 18+.
Lý Quang Tông thấy Thiệu Tư lướt ghi chép nói chuyện một chốc, sau khi lướt xong còn tính trực tiếp dùng tài khoản của hắn ta hồi âm, vội nói: “Cậu đừng nói lung tung nha, tôi tự nhận là điểm của tôi trong cảm nhận của Cố ảnh đế vẫn rất cao, cậu đừng kéo chân tôi, thật vất vả mới tăng độ thiện cảm lên được…”
Thiệu Tư: “Độ thiện cảm chó má, không phải đều là do bán tôi mà kéo lên sao. Hiện giờ tôi rất tức giận, cậu đừng nói chuyện với tôi —— mẹ nó chụp cái quỷ gì đây, có thể chọn góc độ không, chân tôi nào có ngắn như vậy.”
Lý Quang Tông: “…” Hóa ra là cậu để ý cái này.
Thiệu Tư thu hồi hai tấm không quá vừa lòng, sau đó ném di động lại cho Lý Quang Tông.
Lý Quang Tông tiếp nhận di động, tiện tay hồi âm: muốn đồng phục làm gì?
[Cố Duyên Chu]: làm ba Thiệu của cậu?
…
[Cố Duyên Chu] đã thu hồi một tin nhắn.
Lý Quang Tông trợn mắt há mồm.
Cái tin nhắn kia tuy rằng rút về cực nhanh, có điều Thiệu Tư đứng ngay bên cạnh, tự nhiên nhìn đến rõ ràng. Hắn đưa tay xoa mũi, mắng: “Tiền đồ.”
Lý Quang Tông sửng sốt hơn nửa ngày, sau đó khoát tay nói: “Không được, tôi phải bình tĩnh lại.”
Thiệu Tư: “Hắn cứ như vậy đó, không cần phải kinh ngạc. Hắn mới nói đồng phục tôi đã đoán được rồi, chỉ có chút tiền đồ ấy thôi.”
Lý Quang Tông: tôi không hiểu vợ chồng son mấy người lắm.
Hôm nay Cố Duyên Chu ở trong đoàn quay phim, địa điểm quay phim cách nơi này không quá xa, trong một thành điện ảnh mới xây phía tây. Thành điện ảnh cổ kính, cấu tạo to lớn khí thế, trên con đường nhỏ cạnh ao hoa sen gác mấy cái máy, phun ‘khói tiên’ ra ngoài.
Lúc Thiệu Tư đi qua, bọn họ vừa lúc quay xong một cảnh đêm cuối cùng, mọi người đều bận rộn kết thúc công việc, phim trường nhốn nháo, còn có người khiêng máy móc đi tới đi lui.
Phim trường vốn dĩ bố trí gọn ghẽ, bởi vì một cảnh nổ mả một đống hỗn độn, đầy đất đều là mảnh vụn, Thiệu Tư tìm không thấy chỗ đặt chân, chỉ có thể đứng ở cửa. Buổi tối gió lớn, hắn quấn một cái khăn choàng, khăn choàng che hơn phân nửa khuôn mặt.
Thiệu Tư cầm di động, vừa dạo bước vừa hỏi: “A lô, anh ở đâu.”
“Ở phòng nghỉ tẩy trang, mới vừa kết thúc công việc.” Cố Duyên Chu thay về quần áo của mình, tùy ý thợ trang điểm lấy tóc giả trên đầu xuống, anh nghe được tiếng bối cảnh ồn ào trong điện thoại Thiệu Tư, lại nói, “… Đã trễ thế này còn chạy loạn bên ngoài.”
Thiệu Tư chưa nói mình ngay ở cửa chờ anh, chỉ nói: “Anh còn bao lâu?”
Cố Duyên Chu: “—— chờ một lát, sao anh nghe được giọng đạo diễn của anh trong điện thoại?”
Thiệu Tư: “Lỗ tai thính dữ thế.”
Thợ trang điểm đang muốn tẩy trang mắt cho anh, Cố Duyên Chu khoát tay, đứng lên đi ra ngoài: “Em lại đây hả? Đứng yên đừng nhúc nhích, anh tới tìm em.”
Thiệu Tư còn chưa kịp nói chuyện, điện thoại đã bị ngắt.
Lúc ra cửa Cố Duyên Chu đi gấp, áo khoác cầm ở trong tay, chưa kịp mặc, khoảnh khắc ánh mắt chạm đến đối phương liền dừng lại bất động, đầy mắt đều là người này: “Nếu anh không hỏi em em liền tính đứng đây hoài hả?”
Thiệu Tư: “Đương nhiên không phải, nếu quá mười phút anh còn chưa ra phỏng chừng em liền về.”
Cố Duyên Chu: “…”
Hết cách với người này.
Cố Duyên Chu trực tiếp nắm tay hắn đi ra ngoài, Thiệu Tư nói: “Anh tẩy trang xong rồi hả?”
Cố Duyên Chu nói: “Không tẩy, về nhà làm.”
“A —— Duyên Chu, ” đạo diễn vừa vặn nhìn thấy, chạy hai bước tới đưa thuốc hút cho anh, “Hôm nay quay thực thuận lợi, người mới ở trong đoàn, cũng nhờ cậu chỉ điểm cô ta, không thì không biết quay tới khi nào nữa. Tôi phiền nhất loại này, bên tài trợ cưỡng ép nhét người, ngay cả diễn cũng không biết diễn, còn muốn nhân vật làm cái quái gì cậu nói xem có phải không.”
Đạo diễn là một ông chú râu quai nón, ông ta nói xong, đưa điếu thuốc qua.
Cố Duyên Chu không nhận, hơi cong cong mắt, bộ dạng ra vẻ đạo mạo: “Xin lỗi, vợ tôi không thích ngửi mùi thuốc.”
Ban đêm tối lửa tắt đèn, trước đó đạo diễn không phát hiện bên cạnh anh còn có một người, nghe vậy, kinh ngạc nói: “Vợ?”
Ông ta ý thức được cái gì đó, vì thế dịch ánh mắt sang bên cạnh hai phân, gặp phải một đôi mắt, thanh thanh lãnh lãnh, hệt như kết băng.
Thiệu Tư đeo khăn choàng, nơi khác đều che, chỉ lộ ra đôi mắt.
Cũng không phủ nhận cái xưng hô này.
Đạo diễn nhìn mà cả người lạnh lẽo, nhét thuốc lại về trong hộp, vỗ vỗ vai Cố Duyên Chu: “Xin lỗi xin lỗi, không chú ý tới, vậy các cậu đi đường cẩn thận nha, lái xe chậm một chút.”
Cố Duyên Chu nói: “Ừm, đi đây. Ngày mai gặp.”
Thiệu Tư đi ở phía sau anh, theo anh lên xe. Cố Duyên Chu khởi động máy, lúc quẹo ra ngoài, thuận miệng nói: “Giúp anh gọi điện thoại cho anh Dương đi, anh có mấy thứ ở trong phòng trang điểm, bảo hắn thu dọn mang về nhà.”
Thiệu Tư: “Di động anh để chỗ nào?”
Cố Duyên Chu nghiêng đầu nhìn hắn một cái: “Trong túi quần áo, em lật lật xem.”
Điện thoại nhanh chóng được nhận, từ trong điện thoại truyền đến một tiếng: “A lô?”
Thiệu Tư không chút khách khí dán di động bên tai Cố Duyên Chu: “… Anh tự mình nói, em lười nói.”
Cố Duyên Chu: “…”
Trần Dương nghe xong, tìm một vòng trong phòng trang điểm: “Rồi, tôi nhìn thấy —— kịch bản với đồng hồ đúng không? Tôi giúp cậu cất trước, ngày mai mang lại cho cậu.”
Nói xong điện thoại, ngã tư phía trước vừa lúc gặp được một cái đèn đỏ.
Cố Duyên Chu đạp phanh, vươn tay nhéo nhéo mặt Thiệu Tư: “Làm biếng chết em đi, nói mấy câu cũng lười nói.”
Thiệu Tư nghiêng đầu né tránh tay anh: “Đừng làm rộn, hôm nay ai nói muốn làm em, khoản nợ này em còn chưa tính với anh đâu. Dọa con trai đến hoa dung thất sắc.”
Cố Duyên Chu sờ sờ mũi: “Hắn? Hoa dung?”
“Thuận miệng so sánh thôi đừng tích cực như vậy, ” Thiệu Tư nói, “Dù sao thì hình tượng anh cũng triệt để sụp rồi.”
Cố Duyên Chu nói: “Hình tượng có thể sụp, nhưng mà lòng dạ muốn làm em là thật.”
“…”
Thiệu Tư tập mãi thành quen, mặt không đổi sắc nhắc nhở anh: “Đồ ngốc, đèn xanh.”
Lý Quang Tông âm thầm đánh giá Thiệu Tư đã lâu rồi, từ xa xa liền nhìn thấy người này thái độ khác thường ôm quyển sách không biết đang nghiên cứu cái gì. Hắn vừa mang theo nước vừa đi qua nói: “Tối hôm qua không xem kịch bản hả? Nói với cậu rồi, người trẻ tuổi kiềm chế chút, túng dục cũng sẽ xảy ra vấn đề đó.”
Thiệu Tư không hề nâng đầu một chút: “Ai túng dục, lời này cậu có giỏi thì nói trước mặt nam thần của cậu kìa. Bảo hắn quản nửa người dưới của mình đi.”
Lý Quang Tông lập tức héo: “Không không không, không giỏi.”
Thiệu Tư lại lật qua vài tờ, thật sự là xem không nổi, một phen khép sách lại, nhận lấy nước, kéo cửa xe bảo mẫu ra: “Tôi đi xuống hít thở không khí.”
Lý Quang Tông ngồi ở ghế phó lái, trên đầu gối đặt notebook, tay gõ báo cáo dừng một chút, quay đầu lại nói: “—— Cậu đừng đi quá xa, lập tức khởi động máy đó.”
Thiệu Tư vặn nắp bình ra, đưa lưng về phía hắn ta phất phất tay, ôn hoà nói: “Biết.”
Lúc Lý Quang Tông quay đầu lại, khóe mắt vô tình lướt qua quyển sách ở chỗ ngồi, con heo trên bìa sách thật sự là rất đáng chú ý, hắn nhịn không được nhìn nhiều hai cái, theo con heo kia nhìn lên trên, nhìn thấy một hàng tiêu đề «Hướng dẫn nuôi heo».
“…” Lý Quang Tông sờ sờ đầu, “Gì?”
Không thể hiểu nổi.
Tới gần năm mới, nhận hoạt động không dám nhận thời hạn dài, không thì kéo dài tới năm sau, lại không thể trở về đoàn tụ với người nhà.
Vì thế sau đủ loại chọn ba lấy bốn, Lý Quang Tông chọn trúng một bộ điện ảnh coi như phù hợp yêu cầu. Chu kỳ quay phim chỉ có mười lăm ngày, trong đó có cảnh của Thiệu Tư, cũng chỉ quay bảy ngày. Thời gian canh cũng xêm xêm.
«Mùa hè năm ấy» là một câu chuyện tình yêu vườn trường thuần khiết lại mông lung, nữ chính thầm mến một nam sinh lớp bên cạnh. Toàn bộ câu chuyện không có gì gay cấn, giống hệt bọt biển đẹp đẽ mộng ảo trong quá trình trưởng thành, tỉnh mộng liền nát.
Bọt đó nhất định là từ trong ly nước có ga chua chua bốc lên, bởi vì… ngực ê ẩm trương trướng.
Thiệu Tư mặc đồng phục đơn giản, ống quần xắn lên trên, lộ ra một đoạn mắt cá chân. Trên mắt cá chân còn cột một sợi dây đỏ tinh tế.
Vừa cao vừa lãnh. Dáng vẻ nam thần mối tình đầu tiêu chuẩn.
Dựa theo kịch bản yêu cầu, giờ phút này hắn đang nằm trên bàn ngủ, sách giáo khoa đặt bên tay.
Lý Quang Tông nhịn không được, lén chụp trộm một tấm. Mặt trời buổi sáng mới vừa nâng lên, vừa lúc xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu vào trên người Thiệu Tư, nhẹ nhàng nhợt nhạt dát một lớp viền cho hắn.
Trang cá nhân wechat.
Lý Quang Tông: [hình ảnh] khởi công rồi, trở về vườn trường! Cảm giác như mình trẻ lại mấy tuổi!
Lý Quang Tông mới vừa đăng lên, lập tức được like. Hắn mở ra nhìn, ba chữ Cố Duyên Chu im ắng nằm ở nơi đó.
…
Cách vài giây, Cố Duyên Chu còn inbox hắn: còn không?
Lý Quang Tông: cái gì?
Cố Duyên Chu: ảnh chụp.
A a a a a.
Lý Quang Tông chợt hiểu.
Thiệu Tư quay xong buổi sáng, cái gọi là quay cũng chỉ là ngồi ở trong phòng học xem sách, viết bài, chơi bóng trên sân bóng rổ, thanh xuân hết biết.
Đạo diễn nắm chặt tiết tấu, chờ bóng thuận lợi vào rổ, rơi xuống, nảy nảy vài cái trên mặt đất, kêu: “Cắt, cảnh này qua.”
Từ trên sân bóng đi xuống, Thiệu Tư hơi hơi xoay người, hai tay chống trên đầu gối, mồ hôi trên đầu là hiệu quả lấy nước khoáng hắt ra. Hắn ngẩng đầu nhìn sang hướng Lý Quang Tông, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm hắn ta: “Cậu, làm gì đó.”
Lý Quang Tông giấu đầu hở đuôi giấu di động ra sau: “Không có gì… Tôi chỉ tới đây xem thôi.”
Thiệu Tư không hỏi lại, ngoắc ngoắc tay với hắn ta: “Đem đây.”
Lý Quang Tông: “Tôi nhìn màn hình di động soi gương thôi, tóc tôi vừa rồi có hơi loạn, cậu giúp tôi nhìn xem, còn loạn không?”
“Nói lung tung, bịa tiếp đi, tôi nhìn thấy cậu ấn nút tắt máy.”
“…” Lý Quang Tông nói, “Tôi có ấn sao?”
Không thể gạt được. Lý Quang Tông không có biện pháp, đành phải đưa di động qua.
Trên màn ảnh còn dừng lại ở giao diện wechat.
[Cố Duyên Chu]: đồng phục không tồi, có thể mang một bộ về không?
Trong hàng chữ này, rõ ràng không có bất luận một chữ nào không đứng đắn, nhưng mà lấy hiểu biết của Thiệu Tư đối với anh, mười một chữ này tuyệt đối không chỉ đơn giản như mặt ngoài thoạt nhìn.
… Hơn nữa, còn hơi 18+.
Lý Quang Tông thấy Thiệu Tư lướt ghi chép nói chuyện một chốc, sau khi lướt xong còn tính trực tiếp dùng tài khoản của hắn ta hồi âm, vội nói: “Cậu đừng nói lung tung nha, tôi tự nhận là điểm của tôi trong cảm nhận của Cố ảnh đế vẫn rất cao, cậu đừng kéo chân tôi, thật vất vả mới tăng độ thiện cảm lên được…”
Thiệu Tư: “Độ thiện cảm chó má, không phải đều là do bán tôi mà kéo lên sao. Hiện giờ tôi rất tức giận, cậu đừng nói chuyện với tôi —— mẹ nó chụp cái quỷ gì đây, có thể chọn góc độ không, chân tôi nào có ngắn như vậy.”
Lý Quang Tông: “…” Hóa ra là cậu để ý cái này.
Thiệu Tư thu hồi hai tấm không quá vừa lòng, sau đó ném di động lại cho Lý Quang Tông.
Lý Quang Tông tiếp nhận di động, tiện tay hồi âm: muốn đồng phục làm gì?
[Cố Duyên Chu]: làm ba Thiệu của cậu?
…
[Cố Duyên Chu] đã thu hồi một tin nhắn.
Lý Quang Tông trợn mắt há mồm.
Cái tin nhắn kia tuy rằng rút về cực nhanh, có điều Thiệu Tư đứng ngay bên cạnh, tự nhiên nhìn đến rõ ràng. Hắn đưa tay xoa mũi, mắng: “Tiền đồ.”
Lý Quang Tông sửng sốt hơn nửa ngày, sau đó khoát tay nói: “Không được, tôi phải bình tĩnh lại.”
Thiệu Tư: “Hắn cứ như vậy đó, không cần phải kinh ngạc. Hắn mới nói đồng phục tôi đã đoán được rồi, chỉ có chút tiền đồ ấy thôi.”
Lý Quang Tông: tôi không hiểu vợ chồng son mấy người lắm.
Hôm nay Cố Duyên Chu ở trong đoàn quay phim, địa điểm quay phim cách nơi này không quá xa, trong một thành điện ảnh mới xây phía tây. Thành điện ảnh cổ kính, cấu tạo to lớn khí thế, trên con đường nhỏ cạnh ao hoa sen gác mấy cái máy, phun ‘khói tiên’ ra ngoài.
Lúc Thiệu Tư đi qua, bọn họ vừa lúc quay xong một cảnh đêm cuối cùng, mọi người đều bận rộn kết thúc công việc, phim trường nhốn nháo, còn có người khiêng máy móc đi tới đi lui.
Phim trường vốn dĩ bố trí gọn ghẽ, bởi vì một cảnh nổ mả một đống hỗn độn, đầy đất đều là mảnh vụn, Thiệu Tư tìm không thấy chỗ đặt chân, chỉ có thể đứng ở cửa. Buổi tối gió lớn, hắn quấn một cái khăn choàng, khăn choàng che hơn phân nửa khuôn mặt.
Thiệu Tư cầm di động, vừa dạo bước vừa hỏi: “A lô, anh ở đâu.”
“Ở phòng nghỉ tẩy trang, mới vừa kết thúc công việc.” Cố Duyên Chu thay về quần áo của mình, tùy ý thợ trang điểm lấy tóc giả trên đầu xuống, anh nghe được tiếng bối cảnh ồn ào trong điện thoại Thiệu Tư, lại nói, “… Đã trễ thế này còn chạy loạn bên ngoài.”
Thiệu Tư chưa nói mình ngay ở cửa chờ anh, chỉ nói: “Anh còn bao lâu?”
Cố Duyên Chu: “—— chờ một lát, sao anh nghe được giọng đạo diễn của anh trong điện thoại?”
Thiệu Tư: “Lỗ tai thính dữ thế.”
Thợ trang điểm đang muốn tẩy trang mắt cho anh, Cố Duyên Chu khoát tay, đứng lên đi ra ngoài: “Em lại đây hả? Đứng yên đừng nhúc nhích, anh tới tìm em.”
Thiệu Tư còn chưa kịp nói chuyện, điện thoại đã bị ngắt.
Lúc ra cửa Cố Duyên Chu đi gấp, áo khoác cầm ở trong tay, chưa kịp mặc, khoảnh khắc ánh mắt chạm đến đối phương liền dừng lại bất động, đầy mắt đều là người này: “Nếu anh không hỏi em em liền tính đứng đây hoài hả?”
Thiệu Tư: “Đương nhiên không phải, nếu quá mười phút anh còn chưa ra phỏng chừng em liền về.”
Cố Duyên Chu: “…”
Hết cách với người này.
Cố Duyên Chu trực tiếp nắm tay hắn đi ra ngoài, Thiệu Tư nói: “Anh tẩy trang xong rồi hả?”
Cố Duyên Chu nói: “Không tẩy, về nhà làm.”
“A —— Duyên Chu, ” đạo diễn vừa vặn nhìn thấy, chạy hai bước tới đưa thuốc hút cho anh, “Hôm nay quay thực thuận lợi, người mới ở trong đoàn, cũng nhờ cậu chỉ điểm cô ta, không thì không biết quay tới khi nào nữa. Tôi phiền nhất loại này, bên tài trợ cưỡng ép nhét người, ngay cả diễn cũng không biết diễn, còn muốn nhân vật làm cái quái gì cậu nói xem có phải không.”
Đạo diễn là một ông chú râu quai nón, ông ta nói xong, đưa điếu thuốc qua.
Cố Duyên Chu không nhận, hơi cong cong mắt, bộ dạng ra vẻ đạo mạo: “Xin lỗi, vợ tôi không thích ngửi mùi thuốc.”
Ban đêm tối lửa tắt đèn, trước đó đạo diễn không phát hiện bên cạnh anh còn có một người, nghe vậy, kinh ngạc nói: “Vợ?”
Ông ta ý thức được cái gì đó, vì thế dịch ánh mắt sang bên cạnh hai phân, gặp phải một đôi mắt, thanh thanh lãnh lãnh, hệt như kết băng.
Thiệu Tư đeo khăn choàng, nơi khác đều che, chỉ lộ ra đôi mắt.
Cũng không phủ nhận cái xưng hô này.
Đạo diễn nhìn mà cả người lạnh lẽo, nhét thuốc lại về trong hộp, vỗ vỗ vai Cố Duyên Chu: “Xin lỗi xin lỗi, không chú ý tới, vậy các cậu đi đường cẩn thận nha, lái xe chậm một chút.”
Cố Duyên Chu nói: “Ừm, đi đây. Ngày mai gặp.”
Thiệu Tư đi ở phía sau anh, theo anh lên xe. Cố Duyên Chu khởi động máy, lúc quẹo ra ngoài, thuận miệng nói: “Giúp anh gọi điện thoại cho anh Dương đi, anh có mấy thứ ở trong phòng trang điểm, bảo hắn thu dọn mang về nhà.”
Thiệu Tư: “Di động anh để chỗ nào?”
Cố Duyên Chu nghiêng đầu nhìn hắn một cái: “Trong túi quần áo, em lật lật xem.”
Điện thoại nhanh chóng được nhận, từ trong điện thoại truyền đến một tiếng: “A lô?”
Thiệu Tư không chút khách khí dán di động bên tai Cố Duyên Chu: “… Anh tự mình nói, em lười nói.”
Cố Duyên Chu: “…”
Trần Dương nghe xong, tìm một vòng trong phòng trang điểm: “Rồi, tôi nhìn thấy —— kịch bản với đồng hồ đúng không? Tôi giúp cậu cất trước, ngày mai mang lại cho cậu.”
Nói xong điện thoại, ngã tư phía trước vừa lúc gặp được một cái đèn đỏ.
Cố Duyên Chu đạp phanh, vươn tay nhéo nhéo mặt Thiệu Tư: “Làm biếng chết em đi, nói mấy câu cũng lười nói.”
Thiệu Tư nghiêng đầu né tránh tay anh: “Đừng làm rộn, hôm nay ai nói muốn làm em, khoản nợ này em còn chưa tính với anh đâu. Dọa con trai đến hoa dung thất sắc.”
Cố Duyên Chu sờ sờ mũi: “Hắn? Hoa dung?”
“Thuận miệng so sánh thôi đừng tích cực như vậy, ” Thiệu Tư nói, “Dù sao thì hình tượng anh cũng triệt để sụp rồi.”
Cố Duyên Chu nói: “Hình tượng có thể sụp, nhưng mà lòng dạ muốn làm em là thật.”
“…”
Thiệu Tư tập mãi thành quen, mặt không đổi sắc nhắc nhở anh: “Đồ ngốc, đèn xanh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.