Vừa Tỉnh Dậy Tôi Đã Trở Thành Một Đứa Lẳng Lơ Đê Tiện
Chương 63
Mộc Qua Hoàng
08/10/2020
Đường Ngự Thiên cho là, cho dù Tần Ý có thuộc loại đầu gỗ cũng sẽ không ngu ngơ đến mức đó. (*haha)
Lời hắn nói ý tứ đều rõ ràng minh bạch.
Lúc đứa ngốc kia ngập ngừng nói ‘Thật xin lỗi, giờ em mới biết, em… Em chưa chuẩn bị quà’, hắn ý vị thâm trường, dùng tư thế đẹp trai nhất dựa vào cạnh cửa xe, xác định áo sơ mi đã phanh đến mức quyến rũ nhất, sau đó đứng ngược sáng, lãnh khốc tà mị lại mang theo vài tia thâm tình, nói: “Anh không thiếu thứ gì cả.”
Thừa dịp đứa ngốc kia còn đang hoảng hốt, Đường Ngự Thiên áp sát em ấy. Ghế sau rất rộng, Tần Ý đột nhiên bị hắn áp tới nên ngửa người ra sau, bị hắn đặt dưới thân.
Đường Ngự Thiên vén tóc anh qua bên tai, âm thanh trầm đấp như đàn cello xuyên qua màn đêm.
“Anh chỉ muốn em.”
…
Có phải là nói tới rất rõ ràng rồi không.
Quả thực rõ ràng đến không thể rõ ràng hơn.
Đường Ngự Thiên tắm rửa qua, cố ý mở một chai rượu đỏ lâu năm, khoác áo tắm lỏng là lỏng lẻo, nửa nằm trên giường lật tạp chí.
Nhưng hơn một giờ trôi qua, Tần Ý vẫn không có động tĩnh gì.
Đến lúc hắn nhịn không được, muốn tự mình ra ngoài tìm người, chỉ thấy Tần Ý vừa lúc mang đến một chậu đồ, khó khăn chuẩn bị gõ cửa.
Hai người ở cửa bốn mắt nhìn nhau, vẫn là Tần Ý chủ động phá vỡ phần im lặng lúng túng này.
Cái đứa ngốc nên tự đem mình rửa sạch sẽ rồi dâng lên cho hắn này lại cười cười với hắn, nghĩa chính ngôn từ mà nói: “Sinh nhật vui vẻ, để em nấu cho anh một bát mì.”
Đường Ngự Thiên không biết bản thân nên cảm thấy như thế nào, hắn có chút khó chịu, lại có chút cao hứng, hai cảm xúc bất đồng này lại cùng thể hiện lên mặt hắn, Tần Ý nhìn thấy, tay có chút run. (* khổ =))) giận thì giận nhưng vẫn vui vì người yêu nhỏ chúc mừng sinh nhật cho mình kiểu giản dị nhưng thực tâm như vậy. Loại cảm xúc này có bao nhiêu vi diệu chớ =)))))
Vẻ mặt này của anh ấy, ờm, rốt cục là có ý gì?
Nếu Đường Ngự Thiên biết anh đang nghĩ gì trong lòng, nhất định sẽ dùng hành động nói cho anh biết, bốn chữ muốn tìm bất mãn viết như thế nào.
Nhưng mà hắn lại không biết, chỉ nghiêng người sang, nhường Tần Ý bưng chậu đồ thoạt nhìn nặng nề kia vào phòng, một đường chậm rãi theo sau, nhìn anh khom lưng bày chậu, nhìn anh xắn tay áo lên, cẩn thận vớt mì, làm thành một bát lớn.
Người này, cho dù không nhìn mặt, chỉ nhìn cần cổ lộ ra kia cũng cảo thấy rất tinh xảo. Da Tần Ý là dạng trắng không khoẻ mạnh, còn có thể mơ hồ nhìn thấy vài đường mạch máu xanh.
Có những lúc, yêu thương một người đến độ trong tâm còn lại một mảnh mềm mại, không mang theo chút tình dục nào, chỉ đơn giản muốn vươn tay ôm em ấy một cái. (*haha)
Đường Ngự Thiên đột nhiên có thể hiểu được loại tâm tình này, thế nhưng tay hắn còn chưa kịp vòng qua, đã thấy Tần Ý gắp một đống xanh xanh vào bát.
“…”
Cho đến khi sợi mì đều bị cải xanh che giấu, Tần Ý mới đặt đũa xuống, quay đầu chầm chậm nói: “Đường tiên sinh, không biết nên làm gì cho ngày sinh nhật anh, chỉ có thể nấu cho anh một bát mì trường thọ.”
Tần Ý tham khảo từ hình thức tự tổ chức sinh nhật cho mình trước đây, nấu một bát nước dùng, làm trứng chần, cho thêm chút hành thái. Sau đó, xuất phát từ tư tâm, bỏ thêm đầy một bát cải xanh. (*ai kêu thầy Tần ngố chứ thỉnh thoảng thầy cũng gian manh lắm =))))
Anh thực sự là không có đồ vật gì có thể đưa cho hắn, mà anh cũng không nghĩ ra Đường Ngự Thiên cần thứ gì. Hoặc là giống như hắn nói, hắn chỉ muốn…
Tần Ý không có nghĩ tiếp nữa.
Anh nghĩ, góc nhìn trên việc yêu được của anh và Đường Ngự Thiên có khả năng không giống nhau lắm.
Nói chuyện tình yêu không phải chỉ dắt dắt tay nhỏ là đủ rồi sao?
Đường Ngự Thiên nhìn bát mì mà cải xanh cơ hồ muốn tràn ra ngoài kia, do dự rất lâu, ly rượu đỏ chuẩn bị cho Tần Ý đặt trên bàn, dưới ánh đèn, phản chiếu một đoạn hình cung lạnh như băng, tựa hồ như cười nhạo hắn.
… Rất tốt, hắn tức đến độ trí tưởng tượng cũng phong phú hẳn lên.
Tần Ý nhìn hắn ngồi xuống, vươn đôi tay tôn quý kia đến cầm đũa.
Nước dùng toả nhiệt, là hương vị gia đình, khiến Tần Ý cũng cảm thấy thật ấm áp, anh có chút khẩn trương nói ra lời chúc mừng sinh nhật: “Đường tiên sinh, xanh lục là màu sắc của sinh mệnh, là màu tượng trưng cho cuộc sống tình cảm lãng mạn. Bởi vậy, em mới lựa chọn thế giới màu xanh này làm quà sinh nhật cho anh. Mong rằng anh có thể luôn tràn ngập sức sống, thanh xuân không phai tàn.”
Ngữ điệu lên xuống rất chuẩn, đồng thời nghe cũng rất chân thành.
“…”
Đường Ngự Thiên nhìn chằm chằm bát mì mà cải xanh phải chiếm tới một phần hai, lại ngẩng đầu nhìn Tần Ý đang nghiêm túc đến không thể nghiêm túc hơn.
Em ấy nghiêm túc đấy à?
Tần Ý đẩy bát về phía hắn, trông đợi nói: “Nhân lúc còn nóng, anh ăn đi.”
Đường Ngự Thiên đẩy đẩy tầng cải xanh kia, gắp mì lên, dừng một chút lại thả mì xuống, gắp lên một đũa cải xanh. (*dung túng hết mực =)))))
Một sinh nhật khiến người ta khó có thể quên.
Tần Ý ngồi đối diện hắn, cảm thấy bộ dáng người đàn ông này cau mày, cố nhét rau ăn cũng rất tuấn tú. (*thầy Tần cũng u mê mất ròi //v)
Bởi vì ăn quá lao lực, cổ tay hắn hơi nổi gân xanh, mỗi đũa gắp lên đều dường như dùng hết khí lực.
Mà hình ảnh này rơi vào mắt Tần Ý cũng không phải chuyện như vậy, anh hơi liếc mắt, như khi ông anh ngồi đối diện trông anh ăn cơm hồi nhỏ, từ ái nói: “Anh đừng gấp, cứ ăn từ từ.”
Đường Ngự Thiên run tay một cái, mạnh mẽ bấm gãy một mảnh lá rau.
Tần Ý không biết thế nào lại thêm sáng tỏ, không nhịn được liền niệm thêm cho hắn một đoạn: “Nhật nguyệt luân chuyển không bao giờ dừng, nếu yêu có chân tình thì luôn có thể kéo dài.”
Biểu cảm Đường Ngự Thiên như đóng băng.
“… Những năm tháng trưởng thành có muộn phiền, cũng có vui sướng, con đường anh đi có bụi gai, cũng có hoa nở, nhân dịp sinh nhật anh, em muốn chúc: Mong anh thật vui vẻ, mọi mong muốn đều trở thành sự thật. Chúc anh một sinh nhật hạnh phúc!”
Sáng nay Đức thúc cũng chúc hắn sinh nhật vui vẻ, mặc dù Đức thúc người ta lớn tuổi như vậy, nhưng vẫn theo sát làn sóng mới, nói với hắn: “Thiếu gia, sinh nhật dzui dzẻ ~”
Nghe xem, dzui dzẻ.
Một ông lão cũng biết đến dzui dzẻ, người yêu nhỏ của hắn ở đây lại nghiêm trang nói với hắn, cái gì mà trên đường có gai có hoa.
Đường Ngự Thiên đặt đũa xuống, cầm khăn ăn lau lau khoé miệng: “Bảo bảo, chúng ta cần nói chuyện một chút.”
Tần Ý ngồi thẳng: “Anh nói đi.”
“Anh nghi rằng, ngày chúng ta lên giường, chính là ngày mà anh cưỡng dâm em.”
“…”
Đường Ngự Thiên nhu nhu huyệt thái dương: “Trước đây, anh cảm thấy mình sẽ không làm ra chuyện như vậy, hiện tại thì anh không dám khẳng định.”
Đường Ngự Thiên nói xong, thấy Tần Ý sững sờ, vừa sững sờ vừa lui về sau.
“Đường tiên sinh,” Tần Ý mở miệng, lại không biết nên nói cái gì, “Vì sao anh lại nghĩ như vậy?”
Không phải, nói như thế cũng không đúng, giống như anh đang gián tiếp thừa nhận cái sự việc không thể miêu tả kia vậy.
Cũng may, điện thoại trong phòng đột nhiên vang lên.
Đường Ngự Thiên đứng lên nói: “Anh đi nhận điện thoại.”
Để lại Tần Ý một mình ngồi cạnh bàn ngẫm nghĩ, anh đối với phương diện kia luôn không có nhu cầu gì, thậm chí, giai đoạn trưởng thành cũng từng hoài nghi không biết mình có phải lãnh cảm hay không.
Có thể là vì từ rất lâu về trước, sau khi biết tính hướng của bản thân liền tận lực đè nén dục vọng, về lâu về dài, tạo thành một bệnh từ tâm lý.
Anh cũng không phải là không thể, thỉnh thoảng tuốt tuốt cũng có, có thể cứng, nhưng mà nói thật ra thì lại chẳng có cảm giác gì.
Mà Đường Ngự Thiên… Tần Ý cũng không cảm thấy theo đuổi nhục dục là một loại biểu hiện nông cạn, phương thức biểu đạt yêu đương của đàn ông thường không thể tách khỏi dục vọng, hoặc là nói, chỉ muốn tiến vào đối phương, cùng đối phương không giữ lại chút gì, khiến trên người đối phương dính đầy dấu vết của mình… Loại dục vọng độc chiếm cường liệt này, anh có thể hiểu được.
Tiểu Manh Manh: “Khụ khụ, chúc mừng kí chủ, nhiệm vụ một bát cải xanh đã hoàn thành, nhận được nhiều điểm tích luỹ. Còn có, không nghĩ tới ngài mà cũng có thể nói ra một câu như “dính đầy dấu vết của chính mình”… Tôi có hơi kinh ngạc.”
Tần Ý: “…”
Bên kia, Đường Ngự Thiên nhận được một cú điện thoại từ người không mấy quan trọng.
Đường Thanh Long trốn trong nhà vệ sinh, gọi điện thoại cho Đường Ngự Thiên, cho dù địa vị của gã không bằng người, cho dù lần trên du thuyền khiến gã mất hết mặt mũi, nhưng tốt xấu gì gã cũng phải bày ra tư thái của Nhị thúc.
Chỉ nghe gã trầm giọng ho khan một tiếng, hơi có chút phong độ của Đường Bát gia: “Ngự Thiên.”
“Anh là ai?”
Đường Thanh Long: “… Là tôi.” Tuy rằng quan hệ giữa chúng ta không được tốt, nhưng cũng không đến nỗi cậu vừa gặp đã đả kích người như vậy đi.
“Tôi là Nhị thúc của cậu,” Đường Thanh Long nhận mệnh đáp, “Đến giọng tôi cậu cũng không nghe ra.”
Đường Ngự Thiên: “À, hoá ra là Nhị thúc.”
Người như hắn lại ngoan ngoãn gọi gã hai tiếng Nhị thúc, Đường Thanh Long cảm thấy ngạc nhiên, quả nhiên một giây sau, Đường Ngự Thiên lành lạnh nói: “Nhị thúc, còn bị mất nước không?”
Hai chữ mất nước này, gã quả thực không dám hồi tưởng.
Trôi nổi trên biển cùng với một tấm gỗ, rong ruổi lâu như vậy, cái đoạn ký ức kia thực sự quá đau khổ.
Nói không lại hắn, Đường Thanh Long cũng không tiếp tục quanh co, đi thẳng đến vấn đề chính: “Bát gia gần đây có điểm kỳ lạ.”
Đường Ngự Thiên lúc này mới dựng lên mấy phần tinh thần: “Hửm?”
“Lúc trước, ông ta thường mang về nhà mấy người mẫu trẻ, dạo này lại không thấy ai,” Đường Thanh Long nói xong cố ý dừng lại một chút, chắc chắn ngoài cửa không có âm thanh gì mới tiếp tục nói, “Càng kinh khủng hơn là, hôm qua tôi đi qua phòng ổng… Không cẩn thận nhìn thấy ông ta… Ông ta…”
“Anh có thể nói xong trong một hơi không?”
Đường Thanh Long quả thực muốn cúp điện thoại, gì chứ, làm như ông đây muốn nói chuyện trời đất với mày lắm vậy.
Vì vậy gã tức giận, dồn khí đan điền mà rống lên: “Ông ta trang điểm, cậu biết không, đệt mợ, ông ta còn trang điểm, cầm miếng mút đánh phấn lên mặt!”
Đường Ngự Thiên: “Hôm nay là cá tháng tư à?”
Cá mẹ cậu!
Đường Thanh Long tiếp tục nói, lỗ tai hơi động, nghe ra ngoài cửa có tiếng vang nhỏ, vì vậy vội vàng cúp điện thoại: “Tôi tôi tôi không thèm nghe cậu nói nữa, mà cậu rảnh rỗi thì nhanh chóng về nhà một chuyến.”
Đường Ngự Thiên trước cũng chả để ý, thế nhưng hắn đột nhiên nhớ tới, lúc trên xe Tần Ý đã nói cho hắn về kí chủ thứ ba.
“Bảo bảo, em lại đây một chút,” Đường Ngự Thiên cầm ống nghe, “Nãy em có nhắc đến, chuyện về kí chủ thứ ba, giờ nói lại xem.”
Lúc Tần Ý chuyên chú nghĩ ngợi việc của mình, phản xạ hình cung sẽ đặc biệt dài, anh chỉ nghe được nửa câu đầu, sau đó đi tới, còn chưa đợi Đường Ngự Thiên phản ứng lại đã nhón chân lên, ngây ngô mà thơm nhẹ lên môi Đường Ngự Thiên.
“Sinh, sinh nhật vui vẻ.”
Rầm một tiếng.
Ống nghe cùng dây điện thoại đồng thời rơi trên mặt đất.
Lời hắn nói ý tứ đều rõ ràng minh bạch.
Lúc đứa ngốc kia ngập ngừng nói ‘Thật xin lỗi, giờ em mới biết, em… Em chưa chuẩn bị quà’, hắn ý vị thâm trường, dùng tư thế đẹp trai nhất dựa vào cạnh cửa xe, xác định áo sơ mi đã phanh đến mức quyến rũ nhất, sau đó đứng ngược sáng, lãnh khốc tà mị lại mang theo vài tia thâm tình, nói: “Anh không thiếu thứ gì cả.”
Thừa dịp đứa ngốc kia còn đang hoảng hốt, Đường Ngự Thiên áp sát em ấy. Ghế sau rất rộng, Tần Ý đột nhiên bị hắn áp tới nên ngửa người ra sau, bị hắn đặt dưới thân.
Đường Ngự Thiên vén tóc anh qua bên tai, âm thanh trầm đấp như đàn cello xuyên qua màn đêm.
“Anh chỉ muốn em.”
…
Có phải là nói tới rất rõ ràng rồi không.
Quả thực rõ ràng đến không thể rõ ràng hơn.
Đường Ngự Thiên tắm rửa qua, cố ý mở một chai rượu đỏ lâu năm, khoác áo tắm lỏng là lỏng lẻo, nửa nằm trên giường lật tạp chí.
Nhưng hơn một giờ trôi qua, Tần Ý vẫn không có động tĩnh gì.
Đến lúc hắn nhịn không được, muốn tự mình ra ngoài tìm người, chỉ thấy Tần Ý vừa lúc mang đến một chậu đồ, khó khăn chuẩn bị gõ cửa.
Hai người ở cửa bốn mắt nhìn nhau, vẫn là Tần Ý chủ động phá vỡ phần im lặng lúng túng này.
Cái đứa ngốc nên tự đem mình rửa sạch sẽ rồi dâng lên cho hắn này lại cười cười với hắn, nghĩa chính ngôn từ mà nói: “Sinh nhật vui vẻ, để em nấu cho anh một bát mì.”
Đường Ngự Thiên không biết bản thân nên cảm thấy như thế nào, hắn có chút khó chịu, lại có chút cao hứng, hai cảm xúc bất đồng này lại cùng thể hiện lên mặt hắn, Tần Ý nhìn thấy, tay có chút run. (* khổ =))) giận thì giận nhưng vẫn vui vì người yêu nhỏ chúc mừng sinh nhật cho mình kiểu giản dị nhưng thực tâm như vậy. Loại cảm xúc này có bao nhiêu vi diệu chớ =)))))
Vẻ mặt này của anh ấy, ờm, rốt cục là có ý gì?
Nếu Đường Ngự Thiên biết anh đang nghĩ gì trong lòng, nhất định sẽ dùng hành động nói cho anh biết, bốn chữ muốn tìm bất mãn viết như thế nào.
Nhưng mà hắn lại không biết, chỉ nghiêng người sang, nhường Tần Ý bưng chậu đồ thoạt nhìn nặng nề kia vào phòng, một đường chậm rãi theo sau, nhìn anh khom lưng bày chậu, nhìn anh xắn tay áo lên, cẩn thận vớt mì, làm thành một bát lớn.
Người này, cho dù không nhìn mặt, chỉ nhìn cần cổ lộ ra kia cũng cảo thấy rất tinh xảo. Da Tần Ý là dạng trắng không khoẻ mạnh, còn có thể mơ hồ nhìn thấy vài đường mạch máu xanh.
Có những lúc, yêu thương một người đến độ trong tâm còn lại một mảnh mềm mại, không mang theo chút tình dục nào, chỉ đơn giản muốn vươn tay ôm em ấy một cái. (*haha)
Đường Ngự Thiên đột nhiên có thể hiểu được loại tâm tình này, thế nhưng tay hắn còn chưa kịp vòng qua, đã thấy Tần Ý gắp một đống xanh xanh vào bát.
“…”
Cho đến khi sợi mì đều bị cải xanh che giấu, Tần Ý mới đặt đũa xuống, quay đầu chầm chậm nói: “Đường tiên sinh, không biết nên làm gì cho ngày sinh nhật anh, chỉ có thể nấu cho anh một bát mì trường thọ.”
Tần Ý tham khảo từ hình thức tự tổ chức sinh nhật cho mình trước đây, nấu một bát nước dùng, làm trứng chần, cho thêm chút hành thái. Sau đó, xuất phát từ tư tâm, bỏ thêm đầy một bát cải xanh. (*ai kêu thầy Tần ngố chứ thỉnh thoảng thầy cũng gian manh lắm =))))
Anh thực sự là không có đồ vật gì có thể đưa cho hắn, mà anh cũng không nghĩ ra Đường Ngự Thiên cần thứ gì. Hoặc là giống như hắn nói, hắn chỉ muốn…
Tần Ý không có nghĩ tiếp nữa.
Anh nghĩ, góc nhìn trên việc yêu được của anh và Đường Ngự Thiên có khả năng không giống nhau lắm.
Nói chuyện tình yêu không phải chỉ dắt dắt tay nhỏ là đủ rồi sao?
Đường Ngự Thiên nhìn bát mì mà cải xanh cơ hồ muốn tràn ra ngoài kia, do dự rất lâu, ly rượu đỏ chuẩn bị cho Tần Ý đặt trên bàn, dưới ánh đèn, phản chiếu một đoạn hình cung lạnh như băng, tựa hồ như cười nhạo hắn.
… Rất tốt, hắn tức đến độ trí tưởng tượng cũng phong phú hẳn lên.
Tần Ý nhìn hắn ngồi xuống, vươn đôi tay tôn quý kia đến cầm đũa.
Nước dùng toả nhiệt, là hương vị gia đình, khiến Tần Ý cũng cảm thấy thật ấm áp, anh có chút khẩn trương nói ra lời chúc mừng sinh nhật: “Đường tiên sinh, xanh lục là màu sắc của sinh mệnh, là màu tượng trưng cho cuộc sống tình cảm lãng mạn. Bởi vậy, em mới lựa chọn thế giới màu xanh này làm quà sinh nhật cho anh. Mong rằng anh có thể luôn tràn ngập sức sống, thanh xuân không phai tàn.”
Ngữ điệu lên xuống rất chuẩn, đồng thời nghe cũng rất chân thành.
“…”
Đường Ngự Thiên nhìn chằm chằm bát mì mà cải xanh phải chiếm tới một phần hai, lại ngẩng đầu nhìn Tần Ý đang nghiêm túc đến không thể nghiêm túc hơn.
Em ấy nghiêm túc đấy à?
Tần Ý đẩy bát về phía hắn, trông đợi nói: “Nhân lúc còn nóng, anh ăn đi.”
Đường Ngự Thiên đẩy đẩy tầng cải xanh kia, gắp mì lên, dừng một chút lại thả mì xuống, gắp lên một đũa cải xanh. (*dung túng hết mực =)))))
Một sinh nhật khiến người ta khó có thể quên.
Tần Ý ngồi đối diện hắn, cảm thấy bộ dáng người đàn ông này cau mày, cố nhét rau ăn cũng rất tuấn tú. (*thầy Tần cũng u mê mất ròi //v)
Bởi vì ăn quá lao lực, cổ tay hắn hơi nổi gân xanh, mỗi đũa gắp lên đều dường như dùng hết khí lực.
Mà hình ảnh này rơi vào mắt Tần Ý cũng không phải chuyện như vậy, anh hơi liếc mắt, như khi ông anh ngồi đối diện trông anh ăn cơm hồi nhỏ, từ ái nói: “Anh đừng gấp, cứ ăn từ từ.”
Đường Ngự Thiên run tay một cái, mạnh mẽ bấm gãy một mảnh lá rau.
Tần Ý không biết thế nào lại thêm sáng tỏ, không nhịn được liền niệm thêm cho hắn một đoạn: “Nhật nguyệt luân chuyển không bao giờ dừng, nếu yêu có chân tình thì luôn có thể kéo dài.”
Biểu cảm Đường Ngự Thiên như đóng băng.
“… Những năm tháng trưởng thành có muộn phiền, cũng có vui sướng, con đường anh đi có bụi gai, cũng có hoa nở, nhân dịp sinh nhật anh, em muốn chúc: Mong anh thật vui vẻ, mọi mong muốn đều trở thành sự thật. Chúc anh một sinh nhật hạnh phúc!”
Sáng nay Đức thúc cũng chúc hắn sinh nhật vui vẻ, mặc dù Đức thúc người ta lớn tuổi như vậy, nhưng vẫn theo sát làn sóng mới, nói với hắn: “Thiếu gia, sinh nhật dzui dzẻ ~”
Nghe xem, dzui dzẻ.
Một ông lão cũng biết đến dzui dzẻ, người yêu nhỏ của hắn ở đây lại nghiêm trang nói với hắn, cái gì mà trên đường có gai có hoa.
Đường Ngự Thiên đặt đũa xuống, cầm khăn ăn lau lau khoé miệng: “Bảo bảo, chúng ta cần nói chuyện một chút.”
Tần Ý ngồi thẳng: “Anh nói đi.”
“Anh nghi rằng, ngày chúng ta lên giường, chính là ngày mà anh cưỡng dâm em.”
“…”
Đường Ngự Thiên nhu nhu huyệt thái dương: “Trước đây, anh cảm thấy mình sẽ không làm ra chuyện như vậy, hiện tại thì anh không dám khẳng định.”
Đường Ngự Thiên nói xong, thấy Tần Ý sững sờ, vừa sững sờ vừa lui về sau.
“Đường tiên sinh,” Tần Ý mở miệng, lại không biết nên nói cái gì, “Vì sao anh lại nghĩ như vậy?”
Không phải, nói như thế cũng không đúng, giống như anh đang gián tiếp thừa nhận cái sự việc không thể miêu tả kia vậy.
Cũng may, điện thoại trong phòng đột nhiên vang lên.
Đường Ngự Thiên đứng lên nói: “Anh đi nhận điện thoại.”
Để lại Tần Ý một mình ngồi cạnh bàn ngẫm nghĩ, anh đối với phương diện kia luôn không có nhu cầu gì, thậm chí, giai đoạn trưởng thành cũng từng hoài nghi không biết mình có phải lãnh cảm hay không.
Có thể là vì từ rất lâu về trước, sau khi biết tính hướng của bản thân liền tận lực đè nén dục vọng, về lâu về dài, tạo thành một bệnh từ tâm lý.
Anh cũng không phải là không thể, thỉnh thoảng tuốt tuốt cũng có, có thể cứng, nhưng mà nói thật ra thì lại chẳng có cảm giác gì.
Mà Đường Ngự Thiên… Tần Ý cũng không cảm thấy theo đuổi nhục dục là một loại biểu hiện nông cạn, phương thức biểu đạt yêu đương của đàn ông thường không thể tách khỏi dục vọng, hoặc là nói, chỉ muốn tiến vào đối phương, cùng đối phương không giữ lại chút gì, khiến trên người đối phương dính đầy dấu vết của mình… Loại dục vọng độc chiếm cường liệt này, anh có thể hiểu được.
Tiểu Manh Manh: “Khụ khụ, chúc mừng kí chủ, nhiệm vụ một bát cải xanh đã hoàn thành, nhận được nhiều điểm tích luỹ. Còn có, không nghĩ tới ngài mà cũng có thể nói ra một câu như “dính đầy dấu vết của chính mình”… Tôi có hơi kinh ngạc.”
Tần Ý: “…”
Bên kia, Đường Ngự Thiên nhận được một cú điện thoại từ người không mấy quan trọng.
Đường Thanh Long trốn trong nhà vệ sinh, gọi điện thoại cho Đường Ngự Thiên, cho dù địa vị của gã không bằng người, cho dù lần trên du thuyền khiến gã mất hết mặt mũi, nhưng tốt xấu gì gã cũng phải bày ra tư thái của Nhị thúc.
Chỉ nghe gã trầm giọng ho khan một tiếng, hơi có chút phong độ của Đường Bát gia: “Ngự Thiên.”
“Anh là ai?”
Đường Thanh Long: “… Là tôi.” Tuy rằng quan hệ giữa chúng ta không được tốt, nhưng cũng không đến nỗi cậu vừa gặp đã đả kích người như vậy đi.
“Tôi là Nhị thúc của cậu,” Đường Thanh Long nhận mệnh đáp, “Đến giọng tôi cậu cũng không nghe ra.”
Đường Ngự Thiên: “À, hoá ra là Nhị thúc.”
Người như hắn lại ngoan ngoãn gọi gã hai tiếng Nhị thúc, Đường Thanh Long cảm thấy ngạc nhiên, quả nhiên một giây sau, Đường Ngự Thiên lành lạnh nói: “Nhị thúc, còn bị mất nước không?”
Hai chữ mất nước này, gã quả thực không dám hồi tưởng.
Trôi nổi trên biển cùng với một tấm gỗ, rong ruổi lâu như vậy, cái đoạn ký ức kia thực sự quá đau khổ.
Nói không lại hắn, Đường Thanh Long cũng không tiếp tục quanh co, đi thẳng đến vấn đề chính: “Bát gia gần đây có điểm kỳ lạ.”
Đường Ngự Thiên lúc này mới dựng lên mấy phần tinh thần: “Hửm?”
“Lúc trước, ông ta thường mang về nhà mấy người mẫu trẻ, dạo này lại không thấy ai,” Đường Thanh Long nói xong cố ý dừng lại một chút, chắc chắn ngoài cửa không có âm thanh gì mới tiếp tục nói, “Càng kinh khủng hơn là, hôm qua tôi đi qua phòng ổng… Không cẩn thận nhìn thấy ông ta… Ông ta…”
“Anh có thể nói xong trong một hơi không?”
Đường Thanh Long quả thực muốn cúp điện thoại, gì chứ, làm như ông đây muốn nói chuyện trời đất với mày lắm vậy.
Vì vậy gã tức giận, dồn khí đan điền mà rống lên: “Ông ta trang điểm, cậu biết không, đệt mợ, ông ta còn trang điểm, cầm miếng mút đánh phấn lên mặt!”
Đường Ngự Thiên: “Hôm nay là cá tháng tư à?”
Cá mẹ cậu!
Đường Thanh Long tiếp tục nói, lỗ tai hơi động, nghe ra ngoài cửa có tiếng vang nhỏ, vì vậy vội vàng cúp điện thoại: “Tôi tôi tôi không thèm nghe cậu nói nữa, mà cậu rảnh rỗi thì nhanh chóng về nhà một chuyến.”
Đường Ngự Thiên trước cũng chả để ý, thế nhưng hắn đột nhiên nhớ tới, lúc trên xe Tần Ý đã nói cho hắn về kí chủ thứ ba.
“Bảo bảo, em lại đây một chút,” Đường Ngự Thiên cầm ống nghe, “Nãy em có nhắc đến, chuyện về kí chủ thứ ba, giờ nói lại xem.”
Lúc Tần Ý chuyên chú nghĩ ngợi việc của mình, phản xạ hình cung sẽ đặc biệt dài, anh chỉ nghe được nửa câu đầu, sau đó đi tới, còn chưa đợi Đường Ngự Thiên phản ứng lại đã nhón chân lên, ngây ngô mà thơm nhẹ lên môi Đường Ngự Thiên.
“Sinh, sinh nhật vui vẻ.”
Rầm một tiếng.
Ống nghe cùng dây điện thoại đồng thời rơi trên mặt đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.