Chương 23: "Phó lão sư, nghe nói anh bách phát bách trúng."
Chanh Mặc Mạt
03/07/2020
Không nghĩ sẽ nhận được điện thoại của Mục Thừa Dương, Kiều An thực sự kinh ngạc, cô vô thức nhìn về phía Phó Cảnh Tri.
Anh bị cô nhìn chằm chằm có chút kỳ lạ, nhưng vẫn nhìn cô mà cười.
"Có việc gì vậy?" Kiều An nhìn chằm chằm ngón tay phải của mình, bởi vì kéo dây cung, ngón tay cô đã sớm phiếm hồng, còn có chút đau.
Mục Thừa Dương ở đầu dây bên kia bỗng im bặt
Trong điện thoại truyền đến một trận trầm mặc, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân qua lại. Một chút, rồi một chút, Kiều An có thể đoán được lúc này anh ta đang bất an và bực bội.
Cô nhướng mày: "Không nói thì tôi tắt máy nhé?"
"Đừng." Mục Thừa Dương dừng chân lại.
Anh ta đã đứng trước tiệm bánh ngọt một lúc lâu, anh ta muốn gọi hỏi Kiều An hỏi vài chuyện, nhưng đến lúc gọi lại chẳng biết nên nói gì.
Chuyện ngày xưa của anh ta và Hạ Lan quá dài.
Cuối cùng, trong điện thoại truyền đến một tiếng thở dài: "Kiều An, nếu Hạ Lan nói muốn từ chức với cô hoặc là phải rời đi, cô có thể giúp tôi giữ cô ấy lại không?" Giọng nói man mác buồn, lại có phần cấp bách.
Kiều An không nói gì.
Mục Thừa Dương đá một viên sỏi dưới chân, nói tiếp: "Nếu không thì, không cần làm cũng được, chỉ cần nói với tôi một tiếng thôi. Làm ơn đấy, Kiều An."
Lời nói thực thành khẩn, nhưng lại có chút khép nép.
Trong lòng Kiều An cảm thấy vô cùng kỳ lạ: "Được, tôi biết rồi."
Từ trước đến nay cô vẫn luôn thắc mắc, chị Hạ rõ ràng ở Nhật Bản học làm điểm tâm chuyên nghiệp, không biết vì gì lại lựa chọn tiệm bánh của cô lúc mới khai trương để làm, hai bàn tay trắng cùng tiệm bánh ngọt phát triển đến nay.
Chờ cô ngắt điện thoại, Phó Cảnh Tri ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt trầm tĩnh: "Là Thừa Dương sao?"
Kiều An cũng nhìn anh, như muốn hỏi điều gì đó: "Chị Hạ là thợ làm bánh trong tiệm của tôi, Mục Thừa Dương nói, nếu chị Hạ muốn từ chức hoặc rời đi, nhờ tôi thông báo anh ta một tiếng."
Cô bỗng nhiên nhớ tới bộ dạng của Mục Thừa Dương lúc ở tiệm cô hai ngày trước, nghiêm túc nói với cô rằng đã có đối tượng trong lòng. Lúc đấy, cô còn chúc anh ta may mắn, mà mặt anh ta có vẻ cô đơn.
Không nghĩ người đó lại là Hạ Lan.
"Thời gian không còn sớm lắm, muốn về chưa?" Phó Cảnh Tri không nhiều lời, lại một lần nữa vặn nắp bình nước đưa qua cho cô.
Kiều An nhận bình nước, uống mấy ngụm liên tiếp rồi mới gật đầu: "Vâng, hôm nay tôi lái xe tới." Đem bình nước cất vào trong túi, cô xách túi lên.
Phó Cảnh Tri đi theo phía sau cô: "Xe tôi ở khu B."
"Tôi ở khu F."
Phó Cảnh Tri tiếc nuối buông tay: "Xem ra đến thang máy là đường ai nấy đi rồi."
Kiều An liếc mắt, không biết có phải bởi vì tối nay Phó lão sư trước mặt cô làm khá nhiều điều ngốc nghếch bay không, anh như thế nhưng lại trông rất hoạt bát.
Bất giác, cô nói chuyện cũng không còn khách khí nữa: "Lần sau tôi còn tới nữa, Phó lão sư, anh có tới không?" Cô nói, như thế nào đều không nín được cười, trong giọng nói lộ ra chút kiêu ngạo: "Lần sau tôi sẽ không cười anh nữa, bắn tới bia bên cạnh tôi cũng không cười."
Ngữ khí đùa vui, Phó Cảnh Tri một chút cũng không tức giận, bình tĩnh nhìn cô: "Nhất định sẽ tới! Kiều lão sư, lần sau phiền cô giúp tôi ngắm phương hướng."
Thang máy tới tầng B1, Kiều An bước ra ngoài trước: "Vậy, tôi đi trước."
"Ừ, đi đường chú ý an toàn."
Kiều An tìm được xe của mình, lái xe ra bên ngoài. Dọc đường đi máy điện thoại thông báo có tin nhắn trên Wechat không ngừng, cô vốn dĩ định đợi đèn đỏ sẽ cầm điện thoại lên xem, kết quả, trên đường lại toàn đèn xanh hoặc là không có đèn tín hiệu, cô hoàn toàn để cho đầu óc nghỉ ngơi.
Về đến nhà, tắm rửa xong mới cầm điện thoại lên, ở góc biểu tượng Wechat hiện số 52, cô cũng không quan tâm, trước tiên đi xem tin nhắn trước.
Người thứ nhất nhắn là Chu Hoan.
Chu Hoan: [Chị bắn cung sao? Lần sau cứ tìm anh em nha!]
Chu Hoan: [Anh em chính là cao thủ bắn cung đó, hồi sơ trung anh ấy còn thi được giải nhì thành phố! Lần sau chị tìm anh ấy mà nhờ tập luyện, đảm bảo bách phát bách trúng.]
Xem xong, Kiều An bật dậy từ trên giường, mặt tái nhợt đi.
Kiều An: [Anh em lợi hại như vậy sao?]
Cô đi vòng quanh giường một vòng, trong lòng một hồi lâu cũng không thể bình tĩnh lại được. Một lúc lâu sau, cô tắt màn hình điện thoại đi, từ tủ đầu giường lấy ra mấy cái khăn giấy, tỉ mỉ lau toàn bộ máy điện thoại một lần, nửa ngày sau mới mở điện thoại lên.
Chu Hoan trả lời lại rất nhanh: Đúng thế, bách phát bách trúng, là thần xạ thủ đó!
Bách phát bách trúng!
Phải là rất bách phát bách trúng mới đúng, nhiều lần đều ngắm tới bia bên cạnh mà bắn!
Tất cả đều trúng hồng tâm!
Cô còn nói với anh cái gì chứ? Còn làm huấn luyện viên cho anh, đem mũi tên chỉnh phương hướng giúp cho anh, lại còn giúp anh xem bia ngắm nữa. Trước khi về, còn muốn cùng anh lần sau tới chơi!
Chu Hoan hiển nhiên không biết người cùng Kiều An tối nay đi bắn cung là Phó Cảnh Tri, tin nhắn vẫn luôn liên tục được gửi tới, nhân tiện kiêu ngạo khen anh trai cô ấy một phen.
Chu Hoan: [Anh em rất lợi hại, tham gia nhiều lắm! Hồi còn nhỏ em rất thích chơi cùng anh ấy.]
Như đổ thêm dầu vào lửa vậy.
Kiều An trong lòng như muốn đem tất cả mọi thứ đi đốt cháy vậy.
Đã phẫn nộ lại còn thẹn đỏ mắt, chính mình còn múa rìu qua mắt thợ (*), vô cùng đắc ý, rốt cuộc Phó Cảnh Tri chơi bắn cung hay là chơi cô vậy?
(*) múa rìu qua mắt thợ: biểu hiện trình độ thấp kém của mình trước người có trình độ hơn hẳn mình.
Không thể nghĩ ra, cô nhịn không được mở Wechat của Phó Cảnh Tri ra, muốn hỏi cho ra nhẽ.
Khung chat vừa được mở, Wechat tự động cập nhật, ảnh đại diện của anh cũng thay đổi.
Đổi thành một cái cung màu bạc phát sáng, trên đấy còn có mũi tên.
Có ý gì vậy?
Cô muốn chất vấn nhưng rồi cũng chẳng muốn hỏi nữa, Kiều An oán hận tắt Wechat đi, vừa mới ngả xuống gối liền ngủ ngay lập tức.
Trong giấc mộng, cái bia ngắm đầy mũi tên cứ xuất hiện lặp đi lặp lại, làm nhiễu loạn giấc mộng của cô.
*
Hôm sau, Kiều An đến tiệm sớm, bởi vì không ngủ ngon, cô vô cùng uể oải. Nhưng cô lại không nghĩ tới, Hạ Lan còn đến sớm hơn cô, trầm tư ngồi phát ngốc ở quầy thu ngân, sắc mặt không tốt chút nào.
Nhìn thấy cô, Hạ Lan đứng dậy nói: "Kiều Nhi, chị có chuyện muốn nói với em." Biểu tình vô cùng nghiêm túc.
Trong lòng Kiều An lộp bộp một chút, nhớ tới Mục Thừa Dương.
Diện mạo Hạ Lan vô cùng dịu dàng, mái tóc không dài lắm mỗi ngày đều được búi lên, gọn gàng sạch sẽ, trông cô ấy giống như không thuộc về nhân thế, thanh tao mĩ miều.
"Chị Hạ, chị với Mục Thừa Dương có quan hệ như thế nào vậy?" Kiều An chủ động hỏi.
Hạ Lan sửng sốt, cười vô cùng thong thả, ngữ khí trước sau vẫn ôn hòa, tựa như không có một tia sóng gợn nào: "Ừ, có một chút quan hệ. Kiều Nhi, chị xin lỗi, trước kia có nói với em muốn cùng em đi tới lâu dài, nhưng mà lúc này chị đành phải rút lui trước."
Mặt Kiều An biến sắc: "Chị Hạ, chị muốn từ chức sao?"
Hạ Lan gật đầu: "Đơn xin từ chức chị cũng không viết đâu, nên muốn nói với em một tiếng trước."
"Chị Hạ, trước đây chị cũng chưa bao giờ để bụng ai chuyện gì, cũng không phải người có tính cách dễ xúc động, có phải vì Mục Thừa Dương không?"
"Kiều Nhi, với chị mà nói, anh ta không là gì cả."
Kiều An giật mình: "Vậy hai người..."
Hạ Lan nhìn cô chăm chú, mỉm cười: "Chia tay, đã từ lâu rồi."
"Chị Hạ, em muốn giải thích với chị một vài chuyện." Kiều An do dự, cuối cùng vẫn quyết định sẽ nói với cô ấy: "Ngày hôm qua Mục Thừa Dương có gọi điện cho em, anh ta nói nếu chị từ chức, nhất định phải nói cho anh ta."
"Còn nữa, chị Hạ, Mục Thừa Dương là đối tượng xem mắt của em."
Nụ cười trên môi của Hạ Lan biến mất: "Chị với anh ta tính cách không hợp nhau, nhưng thực ra mà nói, anh ta cũng khá tốt."
Kiều An nghẹn lời, chỉ nghe cô ấy lại nói: "Kiều Nhi, nhưng anh ta chỉ thích hợp làm bạn tốt thôi."
Kiều An cười, cô biết Hạ Lan là người luôn coi việc nào ra việc đó, nhưng vẫn là không thể nhịn cười được: "Chị Hạ, Mục Thừa Dương nói rằng anh ta không thích em, đã sớm có người trong lòng rồi. Anh ta cùng em đi xem mắt chỉ là đối phó với gia đình thôi, chờ một thời gian nữa, em với anh ta sẽ nói với mọi người trong nhà là xem mắt không hợp."
"Với lại, anh ta cũng không phải mẫu người em thích." Cô nhấn mạnh.
Hạ Lan lại lắc đầu: "Kiều Nhi, ngày mai chị sẽ đi."
Kiều An ngăn cô ấy lại, nhìn chằm chằm cô ấy một lát, chần chừ nói: "Chị Ha, lần sau Mục Thừa Dương lại đến tiệm, em để chị tự giải quyết được chứ? Không phải chị vẫn luôn nói với Tiểu Triệu rằng con gái cũng phải có chính kiến của mình sao? Cho dù Mục Thừa Dương hay là ai đi nữa, chị liền nhẫn tâm mặc kệ mấy lời nói đó sao? Chị muốn đi, em biết tìm ai giống chị để tâm sự? Chị Hạ, chị luôn yêu thương em như vậy, em tuyệt đối sẽ đứng về phía chị."
"Kiều An, chị..."
"Chị Hạ, chị biến mất đi có thể đảm bảo được sau này Mục Thừa Dương tuyệt đối không tìm được chị không? Thế giới này nhỏ bé lắm, định luật Murphy (*) đã nói rồi còn gì, chị không thể phủ nhận được. Còn không bằng cứ an tâm chờ đợi, nói không chừng có thể lấy độc trị độc. Chị Ha, chị suy nghĩ lại được không?"
(*) định luật Murphy: hay còn gọi là "định luật bánh bơ" hoặc "định luật đầu độc" do một người Mỹ, ông Edward A. Murphy, Jr nêu ra, định luật được phát biểu như sau: "Nếu có hai hay nhiều cách để làm một việc gì thì một trong cách tình huống có thể đi đến thảm họa, sự việc sẽ đi theo chiều hướng đó".
Hạ Lan trầm mặc, như suy tư gì đó.
*
Ngày hôm sau, quả nhiên Hạ Lan không nhắc đến chuyện từ chức nữa.
Buổi tối Kiều An đi tập yoga, sau khi kết thúc, Phó Cảnh Tri vẫn chờ cô ở phòng nghỉ. Người này ở trước mặt cô bộ dạng vô cùng thản nhiên, không lộ chút chột dạ nào, cô nhìn chằm chằm, không phản ứng.
Phó Cảnh Tri nhíu mày, lại thực mau buông ra.
Hai người đi theo huấn luyện viên lần trước đi bắn cung, Kiều An không nói gì mang mặc đồ bảo hộ vào, kéo dây cung bắn tên, mũi tên rời khỏi cung cắm thật mạnh vào bia, phát ra một tiếng "phốc".
Phó Cảnh Tri đeo bao cổ tay xong, xách cung đi qua, "Kiều An?"
Kiều An vẫn không nói gì, một cái liếc mắt cũng không có nhìn đến anh.
Nhìn cô bắn tên, Phó Cảnh Tri suy nghĩ mãi, vừa vui mừng lại vừa phiền muộn.
Cô gái nhỏ này rốt cuộc cũng học được cách thở trước mặt anh, sẽ không khách khí mà bày tỏ thái độ.
Đột nhiên nhớ tới ảnh Kiều An đăng hai ngày trước trên "vòng bằng hữu", anh đặt cung xuống đi tới phía sau cô, tay phải giữ chặt lấy giây cung của cô: "Kiều An, tôi giúp em bắn cung."
Tư thế nửa ôm lấy cô, trong nháy mắt, tay cô đều cứng lại.
Phó Cảnh Tri hiểu rõ: "Xin lỗi, làm sao mà em biết được vậy?"
Kiều An trong ngực anh mím môi, không chịu nói.
Phó Cảnh Tri cúi đầu, nhìn lông mi cô động đậy, lui ra sau vài bước. Anh lấy điện thoại từ trong túi ra, nhắn tin cho Chu Hoan: Em nói với Kiều An là anh biết bắn cung sao?
Chu Hoan: [Ha ha, khỏi cần phải cảm ơn em!! Anh trai, em đã tạo cho anh cơ hội tốt như vậy, ngoại trừ chuyến du lịch châu Âu ra, không thì mua cho em cái túi xách.]
Qua lời nhắn có thể thấy cô ấy đắc ý như thế nào, cả cái đuôi cũng sắp chổng lên trời rồi.
Chu Hoan: [Không cần phải là LV, TB cũng được.]
Sợ Phó Cảnh Tri không hiểu TB viết tắt là cái gì, Chu Hoan lập tức bổ sung: Tory Burch.
Phó Cảnh Tri nín thở, đem cô nương nào đó đang nhảy nhót cho vào blacklist.
"Kiều An, thực xin lỗi." Sau đó, anh tiến gần cô, lại nói lời xin lỗi.
Rốt cuộc Kiều An cũng xoay người, lần đầu nghiêm túc đánh giá người con trai trước mặt.
Lần đầu thấy Phó Cảnh Tri, cô cho rằng anh là nghiên cứu sinh, cả người như được bao bọc bởi mùi hương của sách vở, khí chất ôn nhuận, mang theo một khí thế nào đó không thể nói rõ được. Sau đó, biết anh là Phó lão sư mà Sở Mịch vẫn thường hay nói đến, cô đối với anh chủ yếu là tôn trọng cùng dè chừng, cũng không dám làm càn trước mặt anh.
Thẳng đến lúc này, Kiều An cảm thấy Phó Cảnh Tri thật giống viên bánh trôi nhân mè đen, bên trong đại khái là tối đen.
Cô có chút hoang mang: "Phó lão sư, nghe nói anh bách phát bách trúng."
Thấy cô rốt cuộc cũng chịu nói chuyện với mình, ánh mắt Phó Cảnh Tri ngưng ở cây cung trên tay cô. Sau đó, anh tiếp nhận cây cung trong tay cô, bày ra tư thế đẹp đẽ giống lần trước.
Kéo dây cung, một phát liền trúng hồng tâm.
Kiều An chớp mắt, lại lấy một mũi tên nữa đưa qua.
Mũi tên vừa đưa tới, lại trúng hồng tâm.
Liên tiếp mười mũi tên, không trúng hồng tâm thì cũng ở vòng 9 điểm.
Liền như vậy khiến huấn luyện viên cũng không nhịn được mà há hốc mồm.
Mà Phó Cảnh Tri vẫn chỉ nắm cung nghiêng đầu nhìn cô, ý cười trong ánh mắt dần lan tỏa.
~
Tác giả có lời muốn nói:
Kiều An: Rốt cuộc Phó lão sư có ý tứ gì?
Phó lão sư: Ý tứ thích em đó.
Chu Hoan: Vì theo đuổi chị dâu, anh tôi liền cho tôi vào blacklist, anh anh anh anh ~ ~ ~
[NOTE]: Truyện được đăng duy nhất tại Wattpad và Wordpress của Uri Micasa.
Anh bị cô nhìn chằm chằm có chút kỳ lạ, nhưng vẫn nhìn cô mà cười.
"Có việc gì vậy?" Kiều An nhìn chằm chằm ngón tay phải của mình, bởi vì kéo dây cung, ngón tay cô đã sớm phiếm hồng, còn có chút đau.
Mục Thừa Dương ở đầu dây bên kia bỗng im bặt
Trong điện thoại truyền đến một trận trầm mặc, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân qua lại. Một chút, rồi một chút, Kiều An có thể đoán được lúc này anh ta đang bất an và bực bội.
Cô nhướng mày: "Không nói thì tôi tắt máy nhé?"
"Đừng." Mục Thừa Dương dừng chân lại.
Anh ta đã đứng trước tiệm bánh ngọt một lúc lâu, anh ta muốn gọi hỏi Kiều An hỏi vài chuyện, nhưng đến lúc gọi lại chẳng biết nên nói gì.
Chuyện ngày xưa của anh ta và Hạ Lan quá dài.
Cuối cùng, trong điện thoại truyền đến một tiếng thở dài: "Kiều An, nếu Hạ Lan nói muốn từ chức với cô hoặc là phải rời đi, cô có thể giúp tôi giữ cô ấy lại không?" Giọng nói man mác buồn, lại có phần cấp bách.
Kiều An không nói gì.
Mục Thừa Dương đá một viên sỏi dưới chân, nói tiếp: "Nếu không thì, không cần làm cũng được, chỉ cần nói với tôi một tiếng thôi. Làm ơn đấy, Kiều An."
Lời nói thực thành khẩn, nhưng lại có chút khép nép.
Trong lòng Kiều An cảm thấy vô cùng kỳ lạ: "Được, tôi biết rồi."
Từ trước đến nay cô vẫn luôn thắc mắc, chị Hạ rõ ràng ở Nhật Bản học làm điểm tâm chuyên nghiệp, không biết vì gì lại lựa chọn tiệm bánh của cô lúc mới khai trương để làm, hai bàn tay trắng cùng tiệm bánh ngọt phát triển đến nay.
Chờ cô ngắt điện thoại, Phó Cảnh Tri ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt trầm tĩnh: "Là Thừa Dương sao?"
Kiều An cũng nhìn anh, như muốn hỏi điều gì đó: "Chị Hạ là thợ làm bánh trong tiệm của tôi, Mục Thừa Dương nói, nếu chị Hạ muốn từ chức hoặc rời đi, nhờ tôi thông báo anh ta một tiếng."
Cô bỗng nhiên nhớ tới bộ dạng của Mục Thừa Dương lúc ở tiệm cô hai ngày trước, nghiêm túc nói với cô rằng đã có đối tượng trong lòng. Lúc đấy, cô còn chúc anh ta may mắn, mà mặt anh ta có vẻ cô đơn.
Không nghĩ người đó lại là Hạ Lan.
"Thời gian không còn sớm lắm, muốn về chưa?" Phó Cảnh Tri không nhiều lời, lại một lần nữa vặn nắp bình nước đưa qua cho cô.
Kiều An nhận bình nước, uống mấy ngụm liên tiếp rồi mới gật đầu: "Vâng, hôm nay tôi lái xe tới." Đem bình nước cất vào trong túi, cô xách túi lên.
Phó Cảnh Tri đi theo phía sau cô: "Xe tôi ở khu B."
"Tôi ở khu F."
Phó Cảnh Tri tiếc nuối buông tay: "Xem ra đến thang máy là đường ai nấy đi rồi."
Kiều An liếc mắt, không biết có phải bởi vì tối nay Phó lão sư trước mặt cô làm khá nhiều điều ngốc nghếch bay không, anh như thế nhưng lại trông rất hoạt bát.
Bất giác, cô nói chuyện cũng không còn khách khí nữa: "Lần sau tôi còn tới nữa, Phó lão sư, anh có tới không?" Cô nói, như thế nào đều không nín được cười, trong giọng nói lộ ra chút kiêu ngạo: "Lần sau tôi sẽ không cười anh nữa, bắn tới bia bên cạnh tôi cũng không cười."
Ngữ khí đùa vui, Phó Cảnh Tri một chút cũng không tức giận, bình tĩnh nhìn cô: "Nhất định sẽ tới! Kiều lão sư, lần sau phiền cô giúp tôi ngắm phương hướng."
Thang máy tới tầng B1, Kiều An bước ra ngoài trước: "Vậy, tôi đi trước."
"Ừ, đi đường chú ý an toàn."
Kiều An tìm được xe của mình, lái xe ra bên ngoài. Dọc đường đi máy điện thoại thông báo có tin nhắn trên Wechat không ngừng, cô vốn dĩ định đợi đèn đỏ sẽ cầm điện thoại lên xem, kết quả, trên đường lại toàn đèn xanh hoặc là không có đèn tín hiệu, cô hoàn toàn để cho đầu óc nghỉ ngơi.
Về đến nhà, tắm rửa xong mới cầm điện thoại lên, ở góc biểu tượng Wechat hiện số 52, cô cũng không quan tâm, trước tiên đi xem tin nhắn trước.
Người thứ nhất nhắn là Chu Hoan.
Chu Hoan: [Chị bắn cung sao? Lần sau cứ tìm anh em nha!]
Chu Hoan: [Anh em chính là cao thủ bắn cung đó, hồi sơ trung anh ấy còn thi được giải nhì thành phố! Lần sau chị tìm anh ấy mà nhờ tập luyện, đảm bảo bách phát bách trúng.]
Xem xong, Kiều An bật dậy từ trên giường, mặt tái nhợt đi.
Kiều An: [Anh em lợi hại như vậy sao?]
Cô đi vòng quanh giường một vòng, trong lòng một hồi lâu cũng không thể bình tĩnh lại được. Một lúc lâu sau, cô tắt màn hình điện thoại đi, từ tủ đầu giường lấy ra mấy cái khăn giấy, tỉ mỉ lau toàn bộ máy điện thoại một lần, nửa ngày sau mới mở điện thoại lên.
Chu Hoan trả lời lại rất nhanh: Đúng thế, bách phát bách trúng, là thần xạ thủ đó!
Bách phát bách trúng!
Phải là rất bách phát bách trúng mới đúng, nhiều lần đều ngắm tới bia bên cạnh mà bắn!
Tất cả đều trúng hồng tâm!
Cô còn nói với anh cái gì chứ? Còn làm huấn luyện viên cho anh, đem mũi tên chỉnh phương hướng giúp cho anh, lại còn giúp anh xem bia ngắm nữa. Trước khi về, còn muốn cùng anh lần sau tới chơi!
Chu Hoan hiển nhiên không biết người cùng Kiều An tối nay đi bắn cung là Phó Cảnh Tri, tin nhắn vẫn luôn liên tục được gửi tới, nhân tiện kiêu ngạo khen anh trai cô ấy một phen.
Chu Hoan: [Anh em rất lợi hại, tham gia nhiều lắm! Hồi còn nhỏ em rất thích chơi cùng anh ấy.]
Như đổ thêm dầu vào lửa vậy.
Kiều An trong lòng như muốn đem tất cả mọi thứ đi đốt cháy vậy.
Đã phẫn nộ lại còn thẹn đỏ mắt, chính mình còn múa rìu qua mắt thợ (*), vô cùng đắc ý, rốt cuộc Phó Cảnh Tri chơi bắn cung hay là chơi cô vậy?
(*) múa rìu qua mắt thợ: biểu hiện trình độ thấp kém của mình trước người có trình độ hơn hẳn mình.
Không thể nghĩ ra, cô nhịn không được mở Wechat của Phó Cảnh Tri ra, muốn hỏi cho ra nhẽ.
Khung chat vừa được mở, Wechat tự động cập nhật, ảnh đại diện của anh cũng thay đổi.
Đổi thành một cái cung màu bạc phát sáng, trên đấy còn có mũi tên.
Có ý gì vậy?
Cô muốn chất vấn nhưng rồi cũng chẳng muốn hỏi nữa, Kiều An oán hận tắt Wechat đi, vừa mới ngả xuống gối liền ngủ ngay lập tức.
Trong giấc mộng, cái bia ngắm đầy mũi tên cứ xuất hiện lặp đi lặp lại, làm nhiễu loạn giấc mộng của cô.
*
Hôm sau, Kiều An đến tiệm sớm, bởi vì không ngủ ngon, cô vô cùng uể oải. Nhưng cô lại không nghĩ tới, Hạ Lan còn đến sớm hơn cô, trầm tư ngồi phát ngốc ở quầy thu ngân, sắc mặt không tốt chút nào.
Nhìn thấy cô, Hạ Lan đứng dậy nói: "Kiều Nhi, chị có chuyện muốn nói với em." Biểu tình vô cùng nghiêm túc.
Trong lòng Kiều An lộp bộp một chút, nhớ tới Mục Thừa Dương.
Diện mạo Hạ Lan vô cùng dịu dàng, mái tóc không dài lắm mỗi ngày đều được búi lên, gọn gàng sạch sẽ, trông cô ấy giống như không thuộc về nhân thế, thanh tao mĩ miều.
"Chị Hạ, chị với Mục Thừa Dương có quan hệ như thế nào vậy?" Kiều An chủ động hỏi.
Hạ Lan sửng sốt, cười vô cùng thong thả, ngữ khí trước sau vẫn ôn hòa, tựa như không có một tia sóng gợn nào: "Ừ, có một chút quan hệ. Kiều Nhi, chị xin lỗi, trước kia có nói với em muốn cùng em đi tới lâu dài, nhưng mà lúc này chị đành phải rút lui trước."
Mặt Kiều An biến sắc: "Chị Hạ, chị muốn từ chức sao?"
Hạ Lan gật đầu: "Đơn xin từ chức chị cũng không viết đâu, nên muốn nói với em một tiếng trước."
"Chị Hạ, trước đây chị cũng chưa bao giờ để bụng ai chuyện gì, cũng không phải người có tính cách dễ xúc động, có phải vì Mục Thừa Dương không?"
"Kiều Nhi, với chị mà nói, anh ta không là gì cả."
Kiều An giật mình: "Vậy hai người..."
Hạ Lan nhìn cô chăm chú, mỉm cười: "Chia tay, đã từ lâu rồi."
"Chị Hạ, em muốn giải thích với chị một vài chuyện." Kiều An do dự, cuối cùng vẫn quyết định sẽ nói với cô ấy: "Ngày hôm qua Mục Thừa Dương có gọi điện cho em, anh ta nói nếu chị từ chức, nhất định phải nói cho anh ta."
"Còn nữa, chị Hạ, Mục Thừa Dương là đối tượng xem mắt của em."
Nụ cười trên môi của Hạ Lan biến mất: "Chị với anh ta tính cách không hợp nhau, nhưng thực ra mà nói, anh ta cũng khá tốt."
Kiều An nghẹn lời, chỉ nghe cô ấy lại nói: "Kiều Nhi, nhưng anh ta chỉ thích hợp làm bạn tốt thôi."
Kiều An cười, cô biết Hạ Lan là người luôn coi việc nào ra việc đó, nhưng vẫn là không thể nhịn cười được: "Chị Hạ, Mục Thừa Dương nói rằng anh ta không thích em, đã sớm có người trong lòng rồi. Anh ta cùng em đi xem mắt chỉ là đối phó với gia đình thôi, chờ một thời gian nữa, em với anh ta sẽ nói với mọi người trong nhà là xem mắt không hợp."
"Với lại, anh ta cũng không phải mẫu người em thích." Cô nhấn mạnh.
Hạ Lan lại lắc đầu: "Kiều Nhi, ngày mai chị sẽ đi."
Kiều An ngăn cô ấy lại, nhìn chằm chằm cô ấy một lát, chần chừ nói: "Chị Ha, lần sau Mục Thừa Dương lại đến tiệm, em để chị tự giải quyết được chứ? Không phải chị vẫn luôn nói với Tiểu Triệu rằng con gái cũng phải có chính kiến của mình sao? Cho dù Mục Thừa Dương hay là ai đi nữa, chị liền nhẫn tâm mặc kệ mấy lời nói đó sao? Chị muốn đi, em biết tìm ai giống chị để tâm sự? Chị Hạ, chị luôn yêu thương em như vậy, em tuyệt đối sẽ đứng về phía chị."
"Kiều An, chị..."
"Chị Hạ, chị biến mất đi có thể đảm bảo được sau này Mục Thừa Dương tuyệt đối không tìm được chị không? Thế giới này nhỏ bé lắm, định luật Murphy (*) đã nói rồi còn gì, chị không thể phủ nhận được. Còn không bằng cứ an tâm chờ đợi, nói không chừng có thể lấy độc trị độc. Chị Ha, chị suy nghĩ lại được không?"
(*) định luật Murphy: hay còn gọi là "định luật bánh bơ" hoặc "định luật đầu độc" do một người Mỹ, ông Edward A. Murphy, Jr nêu ra, định luật được phát biểu như sau: "Nếu có hai hay nhiều cách để làm một việc gì thì một trong cách tình huống có thể đi đến thảm họa, sự việc sẽ đi theo chiều hướng đó".
Hạ Lan trầm mặc, như suy tư gì đó.
*
Ngày hôm sau, quả nhiên Hạ Lan không nhắc đến chuyện từ chức nữa.
Buổi tối Kiều An đi tập yoga, sau khi kết thúc, Phó Cảnh Tri vẫn chờ cô ở phòng nghỉ. Người này ở trước mặt cô bộ dạng vô cùng thản nhiên, không lộ chút chột dạ nào, cô nhìn chằm chằm, không phản ứng.
Phó Cảnh Tri nhíu mày, lại thực mau buông ra.
Hai người đi theo huấn luyện viên lần trước đi bắn cung, Kiều An không nói gì mang mặc đồ bảo hộ vào, kéo dây cung bắn tên, mũi tên rời khỏi cung cắm thật mạnh vào bia, phát ra một tiếng "phốc".
Phó Cảnh Tri đeo bao cổ tay xong, xách cung đi qua, "Kiều An?"
Kiều An vẫn không nói gì, một cái liếc mắt cũng không có nhìn đến anh.
Nhìn cô bắn tên, Phó Cảnh Tri suy nghĩ mãi, vừa vui mừng lại vừa phiền muộn.
Cô gái nhỏ này rốt cuộc cũng học được cách thở trước mặt anh, sẽ không khách khí mà bày tỏ thái độ.
Đột nhiên nhớ tới ảnh Kiều An đăng hai ngày trước trên "vòng bằng hữu", anh đặt cung xuống đi tới phía sau cô, tay phải giữ chặt lấy giây cung của cô: "Kiều An, tôi giúp em bắn cung."
Tư thế nửa ôm lấy cô, trong nháy mắt, tay cô đều cứng lại.
Phó Cảnh Tri hiểu rõ: "Xin lỗi, làm sao mà em biết được vậy?"
Kiều An trong ngực anh mím môi, không chịu nói.
Phó Cảnh Tri cúi đầu, nhìn lông mi cô động đậy, lui ra sau vài bước. Anh lấy điện thoại từ trong túi ra, nhắn tin cho Chu Hoan: Em nói với Kiều An là anh biết bắn cung sao?
Chu Hoan: [Ha ha, khỏi cần phải cảm ơn em!! Anh trai, em đã tạo cho anh cơ hội tốt như vậy, ngoại trừ chuyến du lịch châu Âu ra, không thì mua cho em cái túi xách.]
Qua lời nhắn có thể thấy cô ấy đắc ý như thế nào, cả cái đuôi cũng sắp chổng lên trời rồi.
Chu Hoan: [Không cần phải là LV, TB cũng được.]
Sợ Phó Cảnh Tri không hiểu TB viết tắt là cái gì, Chu Hoan lập tức bổ sung: Tory Burch.
Phó Cảnh Tri nín thở, đem cô nương nào đó đang nhảy nhót cho vào blacklist.
"Kiều An, thực xin lỗi." Sau đó, anh tiến gần cô, lại nói lời xin lỗi.
Rốt cuộc Kiều An cũng xoay người, lần đầu nghiêm túc đánh giá người con trai trước mặt.
Lần đầu thấy Phó Cảnh Tri, cô cho rằng anh là nghiên cứu sinh, cả người như được bao bọc bởi mùi hương của sách vở, khí chất ôn nhuận, mang theo một khí thế nào đó không thể nói rõ được. Sau đó, biết anh là Phó lão sư mà Sở Mịch vẫn thường hay nói đến, cô đối với anh chủ yếu là tôn trọng cùng dè chừng, cũng không dám làm càn trước mặt anh.
Thẳng đến lúc này, Kiều An cảm thấy Phó Cảnh Tri thật giống viên bánh trôi nhân mè đen, bên trong đại khái là tối đen.
Cô có chút hoang mang: "Phó lão sư, nghe nói anh bách phát bách trúng."
Thấy cô rốt cuộc cũng chịu nói chuyện với mình, ánh mắt Phó Cảnh Tri ngưng ở cây cung trên tay cô. Sau đó, anh tiếp nhận cây cung trong tay cô, bày ra tư thế đẹp đẽ giống lần trước.
Kéo dây cung, một phát liền trúng hồng tâm.
Kiều An chớp mắt, lại lấy một mũi tên nữa đưa qua.
Mũi tên vừa đưa tới, lại trúng hồng tâm.
Liên tiếp mười mũi tên, không trúng hồng tâm thì cũng ở vòng 9 điểm.
Liền như vậy khiến huấn luyện viên cũng không nhịn được mà há hốc mồm.
Mà Phó Cảnh Tri vẫn chỉ nắm cung nghiêng đầu nhìn cô, ý cười trong ánh mắt dần lan tỏa.
~
Tác giả có lời muốn nói:
Kiều An: Rốt cuộc Phó lão sư có ý tứ gì?
Phó lão sư: Ý tứ thích em đó.
Chu Hoan: Vì theo đuổi chị dâu, anh tôi liền cho tôi vào blacklist, anh anh anh anh ~ ~ ~
[NOTE]: Truyện được đăng duy nhất tại Wattpad và Wordpress của Uri Micasa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.