Vừa Xuyên Qua Đã Bị Lưu Đày, Ta Dìu Dắt Cả Nhà Làm Ruộng Phất Lên
Chương 36:
Trà Nghệ
16/07/2024
Hơn nữa chỉ cần là người sáng suốt đều có thể nhìn ra, thánh chỉ lần này của hoàng thượng so với những người bị lưu đày khác thì tốt hơn nhiều, chỉ là trở về thân phận thường dân, chỉ cần kiên trì đến Bắc Cảnh, chưa biết chừng có thể trở lại!
Thật ra lần này gia gia cũng là tai bay vạ gió, mới nhậm chức Thị lang Công bộ được hơn một tháng, nạn lụt ở Giang Nam đã có từ lâu.
Lần này vốn không phải do ông phụ trách, mà là do Tam hoàng tử và Thái tử tranh nhau đi Giang Nam khảo sát thực tế, dẫn đến tình hình thiên tai lâu ngày không được giải quyết.
Nhưng con của ai thì người đó xót, Thái tử vô tình rơi vào bẫy, bị các hoàng tử khác hãm hại, ông không thể gánh vác trách nhiệm này, vì vậy chỉ có thể chuyển hướng sự chú ý.
Đánh năm mươi đại bản vào tất cả các quan viên Công bộ phụ trách công trình đắp đê, vì không có thế lực cộng thêm chức quan ở Công bộ cũng khá quan trọng nên Thẩm lão gia bị coi là vật tế thần, trực tiếp bị phán lưu đày.
Nhưng những điều này thánh thượng không biết sao?
Một Thị lang Công bộ mới nhậm chức chưa đầy một tháng thì có thể làm được gì? Trong đó trách nhiệm của ông là nhỏ nhất nhưng để kiềm chế triều đình, một quân cờ không đáng kể đã bị từ bỏ một cách dứt khoát.
Thậm chí còn cảm thấy mình đã để lại một con đường sống cho Thẩm phủ.
Nhưng sau khi nghe lời khen ngợi của gia gia, sắc mặt của Thẩm nhị phu nhân lập tức mất hết huyết sắc.
Ban đầu, tại sao nàng là đích nữ của một viên quan tam phẩm lại phải gả cho đích thứ tử không ra gì của Thẩm phủ, chẳng phải là để trốn tránh số phận bị lưu đày đến Lĩnh Nam sao?
Chẳng lẽ hôm nay lại một lần nữa lặp lại?
Nàng tự nhủ trong lòng: Không không không, đây không phải là số phận của mình, tại sao một tiểu thư khuê các như mình lại phải trải qua chuyện này hai lần?
"Ầm!"
Tiếng đầu gối quỳ mạnh xuống thảm nhung, phá vỡ mọi tưởng tượng tốt đẹp của mọi người, không phải ai cũng muốn chịu khổ như vậy.
Chịu đựng ánh mắt như muốn đâm xuyên qua mình của mọi người, Thẩm nhị phu nhân từng chữ một nói:
"Con dâu muốn hòa ly rồi về nhà, con dâu còn trẻ như vậy, con dâu không muốn chết trên đường lưu đày, xin phụ thân đồng ý với yêu cầu của con dâu!"
Thật ra lần này gia gia cũng là tai bay vạ gió, mới nhậm chức Thị lang Công bộ được hơn một tháng, nạn lụt ở Giang Nam đã có từ lâu.
Lần này vốn không phải do ông phụ trách, mà là do Tam hoàng tử và Thái tử tranh nhau đi Giang Nam khảo sát thực tế, dẫn đến tình hình thiên tai lâu ngày không được giải quyết.
Nhưng con của ai thì người đó xót, Thái tử vô tình rơi vào bẫy, bị các hoàng tử khác hãm hại, ông không thể gánh vác trách nhiệm này, vì vậy chỉ có thể chuyển hướng sự chú ý.
Đánh năm mươi đại bản vào tất cả các quan viên Công bộ phụ trách công trình đắp đê, vì không có thế lực cộng thêm chức quan ở Công bộ cũng khá quan trọng nên Thẩm lão gia bị coi là vật tế thần, trực tiếp bị phán lưu đày.
Nhưng những điều này thánh thượng không biết sao?
Một Thị lang Công bộ mới nhậm chức chưa đầy một tháng thì có thể làm được gì? Trong đó trách nhiệm của ông là nhỏ nhất nhưng để kiềm chế triều đình, một quân cờ không đáng kể đã bị từ bỏ một cách dứt khoát.
Thậm chí còn cảm thấy mình đã để lại một con đường sống cho Thẩm phủ.
Nhưng sau khi nghe lời khen ngợi của gia gia, sắc mặt của Thẩm nhị phu nhân lập tức mất hết huyết sắc.
Ban đầu, tại sao nàng là đích nữ của một viên quan tam phẩm lại phải gả cho đích thứ tử không ra gì của Thẩm phủ, chẳng phải là để trốn tránh số phận bị lưu đày đến Lĩnh Nam sao?
Chẳng lẽ hôm nay lại một lần nữa lặp lại?
Nàng tự nhủ trong lòng: Không không không, đây không phải là số phận của mình, tại sao một tiểu thư khuê các như mình lại phải trải qua chuyện này hai lần?
"Ầm!"
Tiếng đầu gối quỳ mạnh xuống thảm nhung, phá vỡ mọi tưởng tượng tốt đẹp của mọi người, không phải ai cũng muốn chịu khổ như vậy.
Chịu đựng ánh mắt như muốn đâm xuyên qua mình của mọi người, Thẩm nhị phu nhân từng chữ một nói:
"Con dâu muốn hòa ly rồi về nhà, con dâu còn trẻ như vậy, con dâu không muốn chết trên đường lưu đày, xin phụ thân đồng ý với yêu cầu của con dâu!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.