Vừa Xuyên Qua Đã Bị Lưu Đày, Ta Dìu Dắt Cả Nhà Làm Ruộng Phất Lên
Chương 38:
Trà Nghệ
16/07/2024
Thẩm nhị phu nhân không đợi mực khô, giật lấy tờ hòa ly trên bàn, không, bây giờ hẳn phải gọi là Vương tiểu thư, cẩn thận đặt trước mắt ngắm nghía, từng chữ từng chữ xem cho rõ.
Tờ hòa ly trong tay theo bàn tay run rẩy của bà ta mà lay động, không ngừng phát ra tiếng "Sột soạt."
Sau khi xác định xong nội dung, bà ta hành đại lễ cuối cùng với mọi người trong phòng, rồi vội vã chạy ra ngoài.
Bên tai vẫn mơ hồ nghe thấy tiếng bà ta trao đổi với nha dịch.
Trong phòng lại là bầu không khí nặng nề, đặc biệt là Thẩm Nguyệt cảm thấy mình bị mẫu thân vứt bỏ, cả người nằm trên đất khóc không thành tiếng.
Không lâu sau, tiếng động bên ngoài dần dần xa đi, xem ra tờ hòa ly kia có hiệu quả.
Thẩm mẫu không đành lòng, buông tay Thẩm Gia ra, ôm chầm lấy Thẩm Nguyệt đang nằm trên đất, nói: "Nguyệt Nương đừng quá đau lòng, sau này đại bá mẫu sẽ đối xử với con như con gái ruột của mình, con cũng có thể coi ta là mẫu thân của con."
Không biết Thẩm Nguyệt nghe xong có tâm trạng thế nào, dù sao thì nhị thúc vẫn luôn tin vào câu "Nam nhi có lệ không rơi" nhưng sau câu nói này thì hốc mắt đã đỏ hoe.
Thẩm lão gia cũng vỗ vai ông để an ủi mà không nói gì.
Cả gian phòng chìm trong bầu không khí ngột ngạt, nặng nề, Thẩm Gia ngồi bên cạnh huynh trưởng Thẩm Từ, Thẩm mẫu thì đi an ủi Thẩm Nguyệt nên ngồi đối diện nàng.
Có thể thấy, một đứa trẻ như Thẩm Từ được cả nhà đặt nhiều kỳ vọng, ngày ngày đối mặt với sách vở, gặp phải tình huống đột xuất như thế này, khó tránh khỏi có chút bối rối.
Vừa rồi vẫn luôn ngồi ngây ngốc trên ghế, không có quá nhiều dao động tâm lý trước hành động của mọi người.
Hiện tại nhìn mẫu thân không ngừng quan tâm đến đường muội, dây thần kinh của hắn cuối cùng cũng phục hồi một chút.
Hắn nhìn Thẩm Gia bên cạnh, cúi đầu hỏi:
"Gia Nương, hôm qua muội đi đâu cả ngày vậy? Nói ra thì ca ca còn chưa kịp làm quen với muội, cũng không biết thân thể này của ta có thể kiên trì đi hết ba nghìn dặm hay không?"
Thẩm Từ hiện tại mới hiểu được ý nghĩa của câu "Trăm vô nhất dụng là thư sinh."
Tờ hòa ly trong tay theo bàn tay run rẩy của bà ta mà lay động, không ngừng phát ra tiếng "Sột soạt."
Sau khi xác định xong nội dung, bà ta hành đại lễ cuối cùng với mọi người trong phòng, rồi vội vã chạy ra ngoài.
Bên tai vẫn mơ hồ nghe thấy tiếng bà ta trao đổi với nha dịch.
Trong phòng lại là bầu không khí nặng nề, đặc biệt là Thẩm Nguyệt cảm thấy mình bị mẫu thân vứt bỏ, cả người nằm trên đất khóc không thành tiếng.
Không lâu sau, tiếng động bên ngoài dần dần xa đi, xem ra tờ hòa ly kia có hiệu quả.
Thẩm mẫu không đành lòng, buông tay Thẩm Gia ra, ôm chầm lấy Thẩm Nguyệt đang nằm trên đất, nói: "Nguyệt Nương đừng quá đau lòng, sau này đại bá mẫu sẽ đối xử với con như con gái ruột của mình, con cũng có thể coi ta là mẫu thân của con."
Không biết Thẩm Nguyệt nghe xong có tâm trạng thế nào, dù sao thì nhị thúc vẫn luôn tin vào câu "Nam nhi có lệ không rơi" nhưng sau câu nói này thì hốc mắt đã đỏ hoe.
Thẩm lão gia cũng vỗ vai ông để an ủi mà không nói gì.
Cả gian phòng chìm trong bầu không khí ngột ngạt, nặng nề, Thẩm Gia ngồi bên cạnh huynh trưởng Thẩm Từ, Thẩm mẫu thì đi an ủi Thẩm Nguyệt nên ngồi đối diện nàng.
Có thể thấy, một đứa trẻ như Thẩm Từ được cả nhà đặt nhiều kỳ vọng, ngày ngày đối mặt với sách vở, gặp phải tình huống đột xuất như thế này, khó tránh khỏi có chút bối rối.
Vừa rồi vẫn luôn ngồi ngây ngốc trên ghế, không có quá nhiều dao động tâm lý trước hành động của mọi người.
Hiện tại nhìn mẫu thân không ngừng quan tâm đến đường muội, dây thần kinh của hắn cuối cùng cũng phục hồi một chút.
Hắn nhìn Thẩm Gia bên cạnh, cúi đầu hỏi:
"Gia Nương, hôm qua muội đi đâu cả ngày vậy? Nói ra thì ca ca còn chưa kịp làm quen với muội, cũng không biết thân thể này của ta có thể kiên trì đi hết ba nghìn dặm hay không?"
Thẩm Từ hiện tại mới hiểu được ý nghĩa của câu "Trăm vô nhất dụng là thư sinh."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.