Vừa Xuyên Qua Đã Bị Lưu Đày, Ta Dìu Dắt Cả Nhà Làm Ruộng Phất Lên
Chương 5:
Trà Nghệ
04/07/2024
Còn Gia nhi, con về thu dọn hành lý trước, ngày mai nương đưa con ra khỏi phủ.
Được rồi, ta cũng mệt rồi, giải tán thôi."
Lúc này, Tống Phù đã bị tin tức của Thẩm Gia làm cho choáng váng, cũng không còn tâm trạng tiếp tục ở lại đây, đứng dậy hành lễ nói:
"Vậy con gái đi trước, nương nghỉ ngơi cho khỏe."
Nói xong liền dẫn theo nha hoàn của mình quay người rời đi.
Cuối cùng cũng thấy đầu gối đỡ đau hơn, Thẩm Gia cũng không muốn tiếp tục ở lại đây làm người ta chán ghét, vô lực nói một câu:
"Con gái cáo lui."
Nhớ ra nguyên thân hình như còn một nha hoàn ở đây, hai tay chống vào tay vịn, hành lễ cáo lui, mắt hướng về phía bóng tối xung quanh tìm người quen.
Thấy Thẩm Gia thân hình không vững, một cô nương dung mạo thanh tú, thân thể khỏe mạnh lập tức chạy tới, đỡ lấy thân thể Thẩm Gia, hướng ra ngoài cửa mà đi.
Xem ra đây hẳn là đại nha hoàn trung thành của nàng, Phù Trúc.
Đối với nha hoàn trung thành này, Thẩm Gia cũng rất có ấn tượng, thế là nhẹ giọng nói một câu: "Phù Trúc, chúng ta đi thôi."
Nhìn tiểu thư yếu ớt, trong lòng Phù Trúc đau như cắt, trước kia tiểu thư nào từng chịu sự trừng phạt như thế này, gần đây vì Nhị tiểu thư trở về, chuyện như vậy bắt đầu thường xuyên xảy ra.
Nghĩ đến đây, trong lòng nàng ấy liền khó chịu, tự coi mình là cây gậy chống của tiểu thư từng bước từng bước hướng ra ngoài mà đi.
Đột nhiên, sau lưng hai người truyền đến một câu nói không có tình cảm:
"Ta không phải đã bảo con đổi tên nha hoàn này sao?
Một nha hoàn nhỏ bé mà dám xung đột với tên của tiểu thư, xem ra con còn phải luyện tập thêm bản lĩnh quản lý người dưới.”
Giọng điệu như vậy, mười mấy năm qua Thẩm Gia hẳn đã quen rồi.
Thẩm Gia bước chân khựng lại, không quay đầu, nhẹ nhàng vỗ tay Phù Trúc để an ủi, trả lời:
"Con gái biết rồi, về sẽ quản lý tốt người trong viện của mình."
Sau đó, dưới sự dẫn dắt của Phù Trúc, một đường đi về viện của mình.
Viện của Thẩm Gia không tính là lớn, thật sự là gia quyến Hầu phủ đông đúc, với thân phận đích nữ của cô mới được một mình ở một viện.
Được rồi, ta cũng mệt rồi, giải tán thôi."
Lúc này, Tống Phù đã bị tin tức của Thẩm Gia làm cho choáng váng, cũng không còn tâm trạng tiếp tục ở lại đây, đứng dậy hành lễ nói:
"Vậy con gái đi trước, nương nghỉ ngơi cho khỏe."
Nói xong liền dẫn theo nha hoàn của mình quay người rời đi.
Cuối cùng cũng thấy đầu gối đỡ đau hơn, Thẩm Gia cũng không muốn tiếp tục ở lại đây làm người ta chán ghét, vô lực nói một câu:
"Con gái cáo lui."
Nhớ ra nguyên thân hình như còn một nha hoàn ở đây, hai tay chống vào tay vịn, hành lễ cáo lui, mắt hướng về phía bóng tối xung quanh tìm người quen.
Thấy Thẩm Gia thân hình không vững, một cô nương dung mạo thanh tú, thân thể khỏe mạnh lập tức chạy tới, đỡ lấy thân thể Thẩm Gia, hướng ra ngoài cửa mà đi.
Xem ra đây hẳn là đại nha hoàn trung thành của nàng, Phù Trúc.
Đối với nha hoàn trung thành này, Thẩm Gia cũng rất có ấn tượng, thế là nhẹ giọng nói một câu: "Phù Trúc, chúng ta đi thôi."
Nhìn tiểu thư yếu ớt, trong lòng Phù Trúc đau như cắt, trước kia tiểu thư nào từng chịu sự trừng phạt như thế này, gần đây vì Nhị tiểu thư trở về, chuyện như vậy bắt đầu thường xuyên xảy ra.
Nghĩ đến đây, trong lòng nàng ấy liền khó chịu, tự coi mình là cây gậy chống của tiểu thư từng bước từng bước hướng ra ngoài mà đi.
Đột nhiên, sau lưng hai người truyền đến một câu nói không có tình cảm:
"Ta không phải đã bảo con đổi tên nha hoàn này sao?
Một nha hoàn nhỏ bé mà dám xung đột với tên của tiểu thư, xem ra con còn phải luyện tập thêm bản lĩnh quản lý người dưới.”
Giọng điệu như vậy, mười mấy năm qua Thẩm Gia hẳn đã quen rồi.
Thẩm Gia bước chân khựng lại, không quay đầu, nhẹ nhàng vỗ tay Phù Trúc để an ủi, trả lời:
"Con gái biết rồi, về sẽ quản lý tốt người trong viện của mình."
Sau đó, dưới sự dẫn dắt của Phù Trúc, một đường đi về viện của mình.
Viện của Thẩm Gia không tính là lớn, thật sự là gia quyến Hầu phủ đông đúc, với thân phận đích nữ của cô mới được một mình ở một viện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.