Chương 7: Hạ Dược
Nãi Hoàng Lưu Tâm
09/01/2024
Mộ Dung Nguyệt bị hôn đến mức mơ hồ, nghe thấy lời hứa hẹn của Cố Hành, trong lòng nàng lập tức cảm thấy hạnh phúc.
Lúc này, Cố Hành lại buông nàng ra, vội vàng chạy ra ngoài.
Vừa đi khỏi phòng nhỏ, Cố Hành đã chạy thẳng tới suối nước nóng. Khi nãy, hắn thiếu chút nữa đã nhịn không nổi muốn bắt nạt nàng. Cự vật phía dưới đã trướng đến phát đau, Cố Hành nhắm mắt lại muốn dùng tay giảm bớt xúc động trong lòng.
Hắn ảo tưởng thiếu nữ đang ở trước mắt, nghĩ tới dáng vẻ nàng gọi tên mình, nghĩ tới nàng nói chờ hắn... Dường như suối nước nóng cũng bị dục vọng của hắn thiêu đốt.
Mộ Dung Nguyệt mê mang chạy tới suối nước nóng tìm Cố Hành ca ca của mình, lại thấy hắn trần truồng đứng bên trong. Tuy rằng chỉ nhìn thấy bóng dáng, nhưng đường cong cơ bắp của Cố Hành ca ca cũng đủ khiến nàng đỏ mặt.
Cố Hành tự mình giải quyết nửa ngày trời mới hoà hoãn một chút, hắn cũng không thể để nàng ở một mình quá lâu, lúc trở lại thấy nàng đã ngủ. Mà Mộ Dung Nguyệt cũng chỉ là quá xấu hổ, nhắm mắt lại chỉ toàn hình ảnh thân thể Cố Hành, đến hơi thở cũng bị rối loạn.
*
Sau khi từ Đào Hoa Cốc trở về, bởi vì biên quan đột nhiên phát sinh chiến sự khẩn cấp, Cố Hành lại phải xuất chinh. Thịnh đế cũng lấy đây là lý do tạm hoãn việc tứ hôn, người không cam lòng nhất trong chuyện này chính là Thư Hoàng Quý phi.
Lần này Cố Hành đi vội, Mộ Dung Nguyệt chỉ có thể chạy tới tường thành thượng cung để nhìn hắn và quân đội đi ngày càng xa.
Ngày tháng trong cung bình đạm như nước, nhưng cũng chỉ là vẻ bề ngoài, che giấu cho sóng gợn mãnh liệt bên trong.
Mộ Dung Nguyệt và y nữ Vô Song của Thái Y Viện có quan hệ rất tốt, nàng có thể thấy mấy tháng nay Vô Song rất bận rộn, bởi vì y thuật nàng ấy không tồi, tính tình cũng cẩn thận, mấy vị đại nhân Thái Y Viện cũng thường mang theo nàng ấy tới bắt mạch cho Thịnh đế. Mộ Dung Nguyệt cũng không ngốc, nàng biết phụ hoàng tuổi tác đã cao, bây giờ chỉ sợ là dùng thuốc để duy trì tính mạng.
Thân ở hậu cung, nhưng Mộ Dung Nguyệt cũng hiểu rõ, chỉ vì ngôi vị hoàng đế này mà nhiều người đã ngo ngoe rục rịch.
Mà gần đây, Cố Hành ở biên cảnh liên tiếp có thư báo chiến thắng trở về, đối với người nào đó ở Thịnh Quốc cũng chưa chắc là chuyện tốt.
Chiến sự biên cảnh sắp kết thúc, bởi vì Thương Quốc khơi mào chiến sự tổn thất thê thảm đã bắt đầu cầu hoà, cắt đất đền tiền chính là sứ thần Thương Quốc đã tới biên cảnh đàm phán.
Lần này, Thương Quốc cũng phái hoàng tử tới cầu thân, chỉ vì muốn 'Tần Tấn chi hảo'*, nguyện trăm năm không khơi dậy chiến tranh với Thịnh Quốc, ngàn năm giao hảo với nhau.
Lời này người sáng suốt đều hiểu rõ, chính là đã đánh không lại còn muốn chiếm tiện nghi. Lấy vị thế của Thịnh Quốc bây giờ, có hi vọng trở thành Quốc gia đứng đầu đại lục Áo Định, ngoài mặt Thương Quốc làm vậy, nói không chừng bên trong còn có ý đồ cấu kết với các nước khác làm phản.
Cố Hành tất nhiên hiểu rõ, không có quốc gia nào ở Áo Định không có tai mắt của hắn, thậm chí còn có vài người đã lẻn vào được quan chức chính trị quân đội, đối với Cố Hành mà nói, thống nhất Áo Định cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Dù hiện giờ chiến sự đã hết, Cố Hành tuy ở biên cảnh nhưng tai mắt và gián điệp của hắn đều ở trong triều, mọi chuyện xảy ra ở Thịnh Quốc hắn đều nắm rõ.
Cố Hành nhìn khoảng không mây trời cuồn chộn, thời tiết Thịnh Quốc sợ là sắp thay đổi rồi.
*
Mộ Dung Nguyệt nhìn cung nữ bên người của Thư Hoàng Quý phi tới viếng thăm, trong lòng đột nhiên nghi hoặc. Vào thời điểm mấu chốt như thế này, Thư Hoàng Quý phi còn có tâm tư mở tiệc thưởng trà? Hơn nữa còn mời nàng?
Nàng cũng biết đây chỉ là chồn chúc Tết gà, nhưng nàng không thể không đi, bởi vì đại cung nữ này lời trong lời ngoài đều lấy chuyện mẫu phi nàng có được vào hoàng lăng hay không để ép buộc.
Trước khi Mộ Dung Nguyệt bước vào Tử Thần điện, nàng đã ngửi thấy mùi huân hương, Thư Hoàng Quý phi được ân sủng nhiều năm, Tử Thần điện tất nhiên cũng vô cùng tráng lệ huy hoàng, nàng không tới đây nhiều lần, nhưng chỉ nhìn bên ngoài cũng không khỏi đau lòng thay mẫu phi.
"Nguyệt Nhi tới đây." Thư Hoàng Quý phi từ chủ vị xuống kéo tay Mộ Dung Nguyệt.
Nàng bị sự thân thiết nhiệt tình của bà ta làm cho kinh sợ, cũng nâng cao cảnh giác.
Mộ Dung Nguyệt nhìn chỗ ngồi trống vắng xung quanh, nàng tới sớm quá rồi sao? Hay là nói, đây vốn dĩ chỉ là Hồng Môn Yến? Khả năng nàng cạnh tranh ngôi vị hoàng đế với Lục hoàng tử là bằng không đó! Nàng cũng không phải công chúa được sủng ái, cũng chẳng có nhà ngoại quyền thế gì cả.
Tuy rằng lúc này tâm tư nàng thay đổi liên tục, trên mặt lại không biểu lộ ra cảm xúc gì.
"Tới đây, Nguyệt Nhi dùng trà đi." Thư Hoàng Quý phi vung tay lên, đại cung nữ lập tức tiến tới dâng trà.
Mộ Dung Nguyệt nhận lấy ly trà đặt lên bàn, trà này, tất nhiên nàng sẽ không uống.
"Không biết những người khác sao lại chậm chạp chưa tới?"
Hôm nay, toàn bộ cung nhân Tử Thần Điện đều không thấy đâu, chỉ có Thư Hoàng Quý phi và đại cung nữ thân cận ở đây.
Thư Hoàng Quý phi thầm nghĩ, nha đầu này cũng không ngốc.
Đang chuẩn bị mở miệng nói chuyện, bên này Mộ Dung Nguyệt cảm thấy không ổn, nơi nàng nàng không thể ở thêm nữa.
Lúc nàng đứng dậy chuẩn bị cáo từ lại cảm thấy hoa mắt chóng mặt, nàng nghe thấy bên tai có người nói chuyện, đại cung nữ đỡ lấy mình, "Công chúa mệt rồi, mau tới nội điện nghỉ ngơi thôi."
Lúc này, cả người Mộ Dung Nguyệt đã vô lực, nói cũng không được, Thư Hoàng Quý phi cho một ánh mắt, cung nữ vội vàng đỡ Cửu công chúa vào trong.
Bên này, cuối cùng bà ta cũng lộ ra một nụ cười đắc ý, nói với đại cung nữ, "Mau tới dịch quán mời hoàng tử Thương Quốc tới đây, nói là Lục công chúa cho mời."
Đại cung nữ cầm lệnh bài lập tức chạy ra khỏi cửa.
Thư Hoàng Quý phi ngồi trong đại điện, khảy hộ giáp trên tay, vậy mà Thịnh đế lại muốn chỉ hôn ái nữ của bà ta cho hoàng tử Thương Quốc gì đó, loại hoàng tử của quốc gia bại trận sao có thể cưới được nữ nhi của bà ta! Nữ nhi của bà ta có gả thì cũng phải gả cho Cố Hành, cho nên bà ta liền thuận nước đẩy thuyền, nha đầu Mộ Dung Nguyệt kia vốn dĩ không được sủng ái, nhưng ít nhất cũng là công chúa Thịnh Quốc, bà ta để cho hoàng tử Thương Quốc làm bẩn nha đầu kia, thánh chỉ chỉ hôn tất nhiên cũng sẽ không rơi vào người Mộ Dung Hiểu. Hừ, tới Thương Quốc làm vương phi cũng xem như tiện nghi cho Mộ Dung Nguyệt.
———
*Tần Tấn chi hảo
Câu thành ngữ này có xuất xứ từ "Tả truyện – Hi Công năm thứ 23".
Thời Xuân Thu, nhằm tăng cường mối quan hệ hữu hảo với nước Tần, Tấn Hiến Công đã gả con gái cho Tần Mục Công. Về sau, Tấn Hiến Công khi tuổi về già rất ân sủng Hoàng phi Li Cơ, Li Cơ đã bức chết Thái tử Thân Sinh, lại còn muốn bức hại Công tử Di Ngô và Trọng Nhĩ, khiến hai người hoảng sợ phải trốn khỏi nước Tấn. Sau khi Tấn Hiến Công qua đời, con trai của Li Cơ lên làm vua, nhưng ít lâu sau bị hai vị đại phu trung thành của công tử Di Ngô giết chết, sau đó cử người đi đón công tử Di Ngô đang lưu vong ở nước Lương về làm vua.
Công tử Di Ngô được Tần Mục Công cử quân hộ tống về nước. Mấy năm sau, nước Tấn xảy ra nạn đói phải cầu cứu nước Tần, được Tần Mục Công giúp cho khá nhiều lương thực. Mặc dù nước Tấn nhiều lần nuốt lời hứa và dị nghị nước Tần, nhưng Tần Mục Công vẫn tỏ ra khoan dung độ lượng, một lòng giữ mối bang giao với nước Tấn.
Bấy giờ, công tử Trọng Nhĩ trên đường lưu vong đã lưu lạc đến nước Tần, được Tần Mục Công chọn làm phò mã. Công chúa Hoài Doanh thấy Trọng Nhĩ có phần coi thường mình mới hỏi rằng: "Hai nước Tần Tấn địa vị ngang nhau, cớ sao chàng lại khinh rẻ tôi?". Trọng Nhĩ biết mình sai bèn lập tức xin lỗi.
Về sau, Tần Mục Công cử người hộ tống Trọng Nhĩ về nước. Cuối cùng Trọng Nhĩ trở thành vua nước Tấn, con trai vua cũng cưới công chúa nước Tần làm vợ, hai cha con đều thông gia với nước Tần.
Câu thành ngữ này vốn nói về hai nước thông gia hữu hảo. Nhưng ngày nay người ta vẫn thường dùng nó để chỉ về nghĩa tình hôn nhân.
Theo vietnamese.cri.cn
Lúc này, Cố Hành lại buông nàng ra, vội vàng chạy ra ngoài.
Vừa đi khỏi phòng nhỏ, Cố Hành đã chạy thẳng tới suối nước nóng. Khi nãy, hắn thiếu chút nữa đã nhịn không nổi muốn bắt nạt nàng. Cự vật phía dưới đã trướng đến phát đau, Cố Hành nhắm mắt lại muốn dùng tay giảm bớt xúc động trong lòng.
Hắn ảo tưởng thiếu nữ đang ở trước mắt, nghĩ tới dáng vẻ nàng gọi tên mình, nghĩ tới nàng nói chờ hắn... Dường như suối nước nóng cũng bị dục vọng của hắn thiêu đốt.
Mộ Dung Nguyệt mê mang chạy tới suối nước nóng tìm Cố Hành ca ca của mình, lại thấy hắn trần truồng đứng bên trong. Tuy rằng chỉ nhìn thấy bóng dáng, nhưng đường cong cơ bắp của Cố Hành ca ca cũng đủ khiến nàng đỏ mặt.
Cố Hành tự mình giải quyết nửa ngày trời mới hoà hoãn một chút, hắn cũng không thể để nàng ở một mình quá lâu, lúc trở lại thấy nàng đã ngủ. Mà Mộ Dung Nguyệt cũng chỉ là quá xấu hổ, nhắm mắt lại chỉ toàn hình ảnh thân thể Cố Hành, đến hơi thở cũng bị rối loạn.
*
Sau khi từ Đào Hoa Cốc trở về, bởi vì biên quan đột nhiên phát sinh chiến sự khẩn cấp, Cố Hành lại phải xuất chinh. Thịnh đế cũng lấy đây là lý do tạm hoãn việc tứ hôn, người không cam lòng nhất trong chuyện này chính là Thư Hoàng Quý phi.
Lần này Cố Hành đi vội, Mộ Dung Nguyệt chỉ có thể chạy tới tường thành thượng cung để nhìn hắn và quân đội đi ngày càng xa.
Ngày tháng trong cung bình đạm như nước, nhưng cũng chỉ là vẻ bề ngoài, che giấu cho sóng gợn mãnh liệt bên trong.
Mộ Dung Nguyệt và y nữ Vô Song của Thái Y Viện có quan hệ rất tốt, nàng có thể thấy mấy tháng nay Vô Song rất bận rộn, bởi vì y thuật nàng ấy không tồi, tính tình cũng cẩn thận, mấy vị đại nhân Thái Y Viện cũng thường mang theo nàng ấy tới bắt mạch cho Thịnh đế. Mộ Dung Nguyệt cũng không ngốc, nàng biết phụ hoàng tuổi tác đã cao, bây giờ chỉ sợ là dùng thuốc để duy trì tính mạng.
Thân ở hậu cung, nhưng Mộ Dung Nguyệt cũng hiểu rõ, chỉ vì ngôi vị hoàng đế này mà nhiều người đã ngo ngoe rục rịch.
Mà gần đây, Cố Hành ở biên cảnh liên tiếp có thư báo chiến thắng trở về, đối với người nào đó ở Thịnh Quốc cũng chưa chắc là chuyện tốt.
Chiến sự biên cảnh sắp kết thúc, bởi vì Thương Quốc khơi mào chiến sự tổn thất thê thảm đã bắt đầu cầu hoà, cắt đất đền tiền chính là sứ thần Thương Quốc đã tới biên cảnh đàm phán.
Lần này, Thương Quốc cũng phái hoàng tử tới cầu thân, chỉ vì muốn 'Tần Tấn chi hảo'*, nguyện trăm năm không khơi dậy chiến tranh với Thịnh Quốc, ngàn năm giao hảo với nhau.
Lời này người sáng suốt đều hiểu rõ, chính là đã đánh không lại còn muốn chiếm tiện nghi. Lấy vị thế của Thịnh Quốc bây giờ, có hi vọng trở thành Quốc gia đứng đầu đại lục Áo Định, ngoài mặt Thương Quốc làm vậy, nói không chừng bên trong còn có ý đồ cấu kết với các nước khác làm phản.
Cố Hành tất nhiên hiểu rõ, không có quốc gia nào ở Áo Định không có tai mắt của hắn, thậm chí còn có vài người đã lẻn vào được quan chức chính trị quân đội, đối với Cố Hành mà nói, thống nhất Áo Định cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Dù hiện giờ chiến sự đã hết, Cố Hành tuy ở biên cảnh nhưng tai mắt và gián điệp của hắn đều ở trong triều, mọi chuyện xảy ra ở Thịnh Quốc hắn đều nắm rõ.
Cố Hành nhìn khoảng không mây trời cuồn chộn, thời tiết Thịnh Quốc sợ là sắp thay đổi rồi.
*
Mộ Dung Nguyệt nhìn cung nữ bên người của Thư Hoàng Quý phi tới viếng thăm, trong lòng đột nhiên nghi hoặc. Vào thời điểm mấu chốt như thế này, Thư Hoàng Quý phi còn có tâm tư mở tiệc thưởng trà? Hơn nữa còn mời nàng?
Nàng cũng biết đây chỉ là chồn chúc Tết gà, nhưng nàng không thể không đi, bởi vì đại cung nữ này lời trong lời ngoài đều lấy chuyện mẫu phi nàng có được vào hoàng lăng hay không để ép buộc.
Trước khi Mộ Dung Nguyệt bước vào Tử Thần điện, nàng đã ngửi thấy mùi huân hương, Thư Hoàng Quý phi được ân sủng nhiều năm, Tử Thần điện tất nhiên cũng vô cùng tráng lệ huy hoàng, nàng không tới đây nhiều lần, nhưng chỉ nhìn bên ngoài cũng không khỏi đau lòng thay mẫu phi.
"Nguyệt Nhi tới đây." Thư Hoàng Quý phi từ chủ vị xuống kéo tay Mộ Dung Nguyệt.
Nàng bị sự thân thiết nhiệt tình của bà ta làm cho kinh sợ, cũng nâng cao cảnh giác.
Mộ Dung Nguyệt nhìn chỗ ngồi trống vắng xung quanh, nàng tới sớm quá rồi sao? Hay là nói, đây vốn dĩ chỉ là Hồng Môn Yến? Khả năng nàng cạnh tranh ngôi vị hoàng đế với Lục hoàng tử là bằng không đó! Nàng cũng không phải công chúa được sủng ái, cũng chẳng có nhà ngoại quyền thế gì cả.
Tuy rằng lúc này tâm tư nàng thay đổi liên tục, trên mặt lại không biểu lộ ra cảm xúc gì.
"Tới đây, Nguyệt Nhi dùng trà đi." Thư Hoàng Quý phi vung tay lên, đại cung nữ lập tức tiến tới dâng trà.
Mộ Dung Nguyệt nhận lấy ly trà đặt lên bàn, trà này, tất nhiên nàng sẽ không uống.
"Không biết những người khác sao lại chậm chạp chưa tới?"
Hôm nay, toàn bộ cung nhân Tử Thần Điện đều không thấy đâu, chỉ có Thư Hoàng Quý phi và đại cung nữ thân cận ở đây.
Thư Hoàng Quý phi thầm nghĩ, nha đầu này cũng không ngốc.
Đang chuẩn bị mở miệng nói chuyện, bên này Mộ Dung Nguyệt cảm thấy không ổn, nơi nàng nàng không thể ở thêm nữa.
Lúc nàng đứng dậy chuẩn bị cáo từ lại cảm thấy hoa mắt chóng mặt, nàng nghe thấy bên tai có người nói chuyện, đại cung nữ đỡ lấy mình, "Công chúa mệt rồi, mau tới nội điện nghỉ ngơi thôi."
Lúc này, cả người Mộ Dung Nguyệt đã vô lực, nói cũng không được, Thư Hoàng Quý phi cho một ánh mắt, cung nữ vội vàng đỡ Cửu công chúa vào trong.
Bên này, cuối cùng bà ta cũng lộ ra một nụ cười đắc ý, nói với đại cung nữ, "Mau tới dịch quán mời hoàng tử Thương Quốc tới đây, nói là Lục công chúa cho mời."
Đại cung nữ cầm lệnh bài lập tức chạy ra khỏi cửa.
Thư Hoàng Quý phi ngồi trong đại điện, khảy hộ giáp trên tay, vậy mà Thịnh đế lại muốn chỉ hôn ái nữ của bà ta cho hoàng tử Thương Quốc gì đó, loại hoàng tử của quốc gia bại trận sao có thể cưới được nữ nhi của bà ta! Nữ nhi của bà ta có gả thì cũng phải gả cho Cố Hành, cho nên bà ta liền thuận nước đẩy thuyền, nha đầu Mộ Dung Nguyệt kia vốn dĩ không được sủng ái, nhưng ít nhất cũng là công chúa Thịnh Quốc, bà ta để cho hoàng tử Thương Quốc làm bẩn nha đầu kia, thánh chỉ chỉ hôn tất nhiên cũng sẽ không rơi vào người Mộ Dung Hiểu. Hừ, tới Thương Quốc làm vương phi cũng xem như tiện nghi cho Mộ Dung Nguyệt.
———
*Tần Tấn chi hảo
Câu thành ngữ này có xuất xứ từ "Tả truyện – Hi Công năm thứ 23".
Thời Xuân Thu, nhằm tăng cường mối quan hệ hữu hảo với nước Tần, Tấn Hiến Công đã gả con gái cho Tần Mục Công. Về sau, Tấn Hiến Công khi tuổi về già rất ân sủng Hoàng phi Li Cơ, Li Cơ đã bức chết Thái tử Thân Sinh, lại còn muốn bức hại Công tử Di Ngô và Trọng Nhĩ, khiến hai người hoảng sợ phải trốn khỏi nước Tấn. Sau khi Tấn Hiến Công qua đời, con trai của Li Cơ lên làm vua, nhưng ít lâu sau bị hai vị đại phu trung thành của công tử Di Ngô giết chết, sau đó cử người đi đón công tử Di Ngô đang lưu vong ở nước Lương về làm vua.
Công tử Di Ngô được Tần Mục Công cử quân hộ tống về nước. Mấy năm sau, nước Tấn xảy ra nạn đói phải cầu cứu nước Tần, được Tần Mục Công giúp cho khá nhiều lương thực. Mặc dù nước Tấn nhiều lần nuốt lời hứa và dị nghị nước Tần, nhưng Tần Mục Công vẫn tỏ ra khoan dung độ lượng, một lòng giữ mối bang giao với nước Tấn.
Bấy giờ, công tử Trọng Nhĩ trên đường lưu vong đã lưu lạc đến nước Tần, được Tần Mục Công chọn làm phò mã. Công chúa Hoài Doanh thấy Trọng Nhĩ có phần coi thường mình mới hỏi rằng: "Hai nước Tần Tấn địa vị ngang nhau, cớ sao chàng lại khinh rẻ tôi?". Trọng Nhĩ biết mình sai bèn lập tức xin lỗi.
Về sau, Tần Mục Công cử người hộ tống Trọng Nhĩ về nước. Cuối cùng Trọng Nhĩ trở thành vua nước Tấn, con trai vua cũng cưới công chúa nước Tần làm vợ, hai cha con đều thông gia với nước Tần.
Câu thành ngữ này vốn nói về hai nước thông gia hữu hảo. Nhưng ngày nay người ta vẫn thường dùng nó để chỉ về nghĩa tình hôn nhân.
Theo vietnamese.cri.cn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.