Chương 14: Phong Hào
Nãi Hoàng Lưu Tâm
13/01/2024
Lần nữa Mộ Dung Nguyệt trở lại hoàng cung mới phát hiện Thịnh quốc đã xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Thất hoàng huynh của nàng bây giờ là hoàng đế Thịnh quốc, bảo sao mười ngày trước Cố Hành ca ca lại bận rộn như vậy.
Mộ Dung Nguyệt ngồi ở Lạc Anh Điện, nàng mới phát hiện Cố Hành bảo vệ nàng tốt đến như vậy.
Nghe cung nữ nói, Thư Hoàng Quý phi phát điên ở lãnh cung rồi, Lục hoàng tử Mộ Dung Thận đã chết trong trận cung biến, người phụ nữ này vinh quang hơn nửa đời cuối cùng lại rơi vào kết cục như vậy, ngay cả Mộ Dung Hiểu bây giờ cũng không ổn lắm, mẫu phi phát điên, đệ đệ đã chết, bản thân không biết sẽ như thế nào.
Mộ Dung Nguyệt cũng không quá đồng tình với bọn họ, trên đời này có rất nhiều người đáng thương, nhưng người đáng thương tất cũng sẽ có chỗ đáng giận.
Đương kim hoàng thượng phong hào cho nàng là Chiêu Hoa, còn ban cho nàng một phủ công chúa, Mộ Dung Nguyệt đi lại trong cung cũng thấy nhiều người bày tỏ sự kính sợ với mình, có một lần nàng đụng phải Hoàng Hậu, là thê tử kết tóc của Thất ca, nàng vốn nên kêu một tiếng Tẩu tử trước nhưng Hoàng Hậu lại gọi nàng là Chiêu Hoa công chúa, còn hỏi han ân cần khiến Mộ Dung Nguyệt không phản ứng kịp. Một công chúa xuất thân thấp hèn như nàng bây giờ có đãi ngộ này không cần nghĩ cũng biết đều do Cố Hành cả.
Cố Hành quan tâm nàng, lại đối xử với nàng rất tốt, toàn bộ Thịnh quốc ai lại không muốn nịnh bợ hắn, ngay cả Hoàng Thượng cũng vậy, ngôi vị hoàng đế này có thể ngồi ổn hay không đều do Cố Hành.
Nàng đụng phải Mộ Dung Hiểu, Lục tỷ tỷ của nàng, Lục công chúa phong hoa tuyệt đại bây giờ lại một thân chật vật, ánh mắt tựa như một người không có linh hồn, sống trong hoàng cung cũng như một loại chuộc tội.
Mộ Dung Nguyệt nhìn hoàng cung sinh ra cảm giác cảnh còn người mất, mấy ngày nay biên cảnh không yên, Cố Hành đã tới Nam Cảnh chuẩn bị thu thập hai nước nhỏ. Nếu không, lúc này nàng nhất định còn bị hắn đè trên người dạy học bằng Xuân Tình ký! Cũng may là Cố Hành vừa ra khỏi cửa, nàng đã vứt quyển sách này đi.
Mỗi ngày Mộ Dung Nguyệt đều nhận được bồ câu đưa thư của Cố Hành, hắn xảy ra chuyện gì nàng cũng biết, mỗi lần hắn đi xa sẽ mang về cho nàng một đống quà tặng, lúc nào cũng nhớ tới nàng, nghĩ tới đây, trong lòng Mộ Dung Nguyệt cũng trở nên ấm áp.
Đã qua nhiều năm như vậy, một mình nàng ở trong cung cũng đã quen, cảm thấy không sao cả, nhưng bây giờ nàng đã quen với việc mỗi đêm được Cố Hành ca ca ôm ngủ, cung nhân Lạc Anh Điện rất nhiều, Mộ Dung Nguyệt lại cảm thấy trống vắng.
Bây giờ, người mỗi ngày tới thỉnh mạch cho nàng là Vô Song, nàng cũng nhân lúc này mà tâm sự với nàng ấy
"Vô Song, vì sao ta thấy tỷ gần đây hay thất thần thế?" Mộ Dung Nguyệt cảm giác tinh thần Vô Song nhiều ngày gần đây không đúng lắm.
"Công chúa, thần nữ..." Vô Song rũ mắt.
"Được rồi, chúng ta quen nhau nhiều năm như vậy rồi, tỷ không cần để ý mấy cái lễ nghi phiền phức đó." Mộ Dung Nguyệt thật lòng lo cho Vô Song, nàng không có nhiều bạn bè, người có thể trở thành bạn với nàng nàng đều muốn quan tâm chân thành.
"Thân thể tỷ không khỏe sao? Nếu không khỏe thì xin nghỉ, ta tới Thái Y Viện cùng tỷ." Mộ Dung Nguyệt mấy năm nay Vô Song si mê nghiên cứu y thuật.
Vô Song lắc lắc đầu, lại trầm mặc không nói.
Mộ Dung Nguyệt thấy nàng ấy im lặng, có lẽ là không tiện mở miệng, nàng chỉ nói, "Vô Song, hôm nay tỷ về sớm nghỉ ngơi đi, ta phái người tới Thái Y Viện thông báo."
"Nguyệt Nhi, cảm ơn muội." Nhiều chuyện không thể một câu là nói rõ được, Vô Song cũng không biết nên bắt đầu thế nào.
Cung nhân đưa Vô Song ra ngoài, Mộ Dung Nguyệt thấy bên cạnh có một chiếc túi thơm màu xanh đen, bên trên thêu một gốc hoa lan xinh đẹp, còn thêu một chữ 'Lâm'.
Mộ Dung Nguyệt nhìn thấy chiếc túi thơm này ở chỗ Vô Song vừa ngồi, nhưng đây rõ ràng là túi thơm kiểu nam.
Mà chữ Lâm này, Mộ Dung Nguyệt lập tức nghĩ tới một người — Tân trạng nguyên Lâm Trì, cũng là Hình bộ sĩ lang.
Nguyên nhân nghĩ tới hắn ta hoàn toàn là vì Lâm Trì cũng coi như một người tài hoa trị quốc, Mộ Dung Nguyệt cũng từng nghe thấy tên người này qua miệng Cố Hành.
Theo những gì nàng biết, trạng nguyên Lâm xuất thân bần hàn, tuy là thiếu niên anh tài nhưng còn trẻ đã để tang vợ, cho nên đến nay vẫn độc thân.
Chuyện của Lâm Trì không cần Mộ Dung Nguyệt hỏi thăm quá nhiều, dù sao thì tin tức trong cung lan truyền rất nhanh, nhất là tin về tân trạng nguyên.
Mấy ngày sau, Mộ Dung Nguyệt phái người đi tìm hiểu quan hệ giữa Vô Song và Lâm Trì.
Thế mới biết được một tháng rưỡi trước, mẫu thân Lâm Trì tới kinh thành xem bệnh, mà Vô Song trùng hợp là người tới khám, hai người thường xuyên qua lại nên quen nhau.
Vậy nên, Vô Song có tư tình với Lâm trạng nguyên?
Trong lòng Mộ Dung Nguyệt cũng biết quản chuyện người khác là không tốt, nhưng nàng chỉ muốn bóng gió xem Lâm sĩ lang nghĩ thế nào, nguyên nhân tất nhiên là trên phố nghe đồn, Lâm sĩ lang yêu vong thê sâu đậm, cũng không nguyện ý kết hôn lần nữa.
Nam tử không được vào hậu cung, quy định này chỉ ngoại trừ một mình Cố Hành, vậy nên Mộ Dung Nguyệt quyết định đi gặp Lâm Trì một lần, cho cung nữ trên đường hạ triều đưa Lâm Trì một tờ giấy nhỏ.
————————
Tiểu kịch trường:
Thái giám: Bẩm báo Hoàng Thượng, Chiêu Hoa công chúa truyền thư tín cho Lâm sĩ lang.
Tân đế: Lâm sĩ lang này đúng là không biết điều.
Lâm sĩ lang: Hiểu lầm, hiểu lầm tất cả đều là hiểu lầm.
Thất hoàng huynh của nàng bây giờ là hoàng đế Thịnh quốc, bảo sao mười ngày trước Cố Hành ca ca lại bận rộn như vậy.
Mộ Dung Nguyệt ngồi ở Lạc Anh Điện, nàng mới phát hiện Cố Hành bảo vệ nàng tốt đến như vậy.
Nghe cung nữ nói, Thư Hoàng Quý phi phát điên ở lãnh cung rồi, Lục hoàng tử Mộ Dung Thận đã chết trong trận cung biến, người phụ nữ này vinh quang hơn nửa đời cuối cùng lại rơi vào kết cục như vậy, ngay cả Mộ Dung Hiểu bây giờ cũng không ổn lắm, mẫu phi phát điên, đệ đệ đã chết, bản thân không biết sẽ như thế nào.
Mộ Dung Nguyệt cũng không quá đồng tình với bọn họ, trên đời này có rất nhiều người đáng thương, nhưng người đáng thương tất cũng sẽ có chỗ đáng giận.
Đương kim hoàng thượng phong hào cho nàng là Chiêu Hoa, còn ban cho nàng một phủ công chúa, Mộ Dung Nguyệt đi lại trong cung cũng thấy nhiều người bày tỏ sự kính sợ với mình, có một lần nàng đụng phải Hoàng Hậu, là thê tử kết tóc của Thất ca, nàng vốn nên kêu một tiếng Tẩu tử trước nhưng Hoàng Hậu lại gọi nàng là Chiêu Hoa công chúa, còn hỏi han ân cần khiến Mộ Dung Nguyệt không phản ứng kịp. Một công chúa xuất thân thấp hèn như nàng bây giờ có đãi ngộ này không cần nghĩ cũng biết đều do Cố Hành cả.
Cố Hành quan tâm nàng, lại đối xử với nàng rất tốt, toàn bộ Thịnh quốc ai lại không muốn nịnh bợ hắn, ngay cả Hoàng Thượng cũng vậy, ngôi vị hoàng đế này có thể ngồi ổn hay không đều do Cố Hành.
Nàng đụng phải Mộ Dung Hiểu, Lục tỷ tỷ của nàng, Lục công chúa phong hoa tuyệt đại bây giờ lại một thân chật vật, ánh mắt tựa như một người không có linh hồn, sống trong hoàng cung cũng như một loại chuộc tội.
Mộ Dung Nguyệt nhìn hoàng cung sinh ra cảm giác cảnh còn người mất, mấy ngày nay biên cảnh không yên, Cố Hành đã tới Nam Cảnh chuẩn bị thu thập hai nước nhỏ. Nếu không, lúc này nàng nhất định còn bị hắn đè trên người dạy học bằng Xuân Tình ký! Cũng may là Cố Hành vừa ra khỏi cửa, nàng đã vứt quyển sách này đi.
Mỗi ngày Mộ Dung Nguyệt đều nhận được bồ câu đưa thư của Cố Hành, hắn xảy ra chuyện gì nàng cũng biết, mỗi lần hắn đi xa sẽ mang về cho nàng một đống quà tặng, lúc nào cũng nhớ tới nàng, nghĩ tới đây, trong lòng Mộ Dung Nguyệt cũng trở nên ấm áp.
Đã qua nhiều năm như vậy, một mình nàng ở trong cung cũng đã quen, cảm thấy không sao cả, nhưng bây giờ nàng đã quen với việc mỗi đêm được Cố Hành ca ca ôm ngủ, cung nhân Lạc Anh Điện rất nhiều, Mộ Dung Nguyệt lại cảm thấy trống vắng.
Bây giờ, người mỗi ngày tới thỉnh mạch cho nàng là Vô Song, nàng cũng nhân lúc này mà tâm sự với nàng ấy
"Vô Song, vì sao ta thấy tỷ gần đây hay thất thần thế?" Mộ Dung Nguyệt cảm giác tinh thần Vô Song nhiều ngày gần đây không đúng lắm.
"Công chúa, thần nữ..." Vô Song rũ mắt.
"Được rồi, chúng ta quen nhau nhiều năm như vậy rồi, tỷ không cần để ý mấy cái lễ nghi phiền phức đó." Mộ Dung Nguyệt thật lòng lo cho Vô Song, nàng không có nhiều bạn bè, người có thể trở thành bạn với nàng nàng đều muốn quan tâm chân thành.
"Thân thể tỷ không khỏe sao? Nếu không khỏe thì xin nghỉ, ta tới Thái Y Viện cùng tỷ." Mộ Dung Nguyệt mấy năm nay Vô Song si mê nghiên cứu y thuật.
Vô Song lắc lắc đầu, lại trầm mặc không nói.
Mộ Dung Nguyệt thấy nàng ấy im lặng, có lẽ là không tiện mở miệng, nàng chỉ nói, "Vô Song, hôm nay tỷ về sớm nghỉ ngơi đi, ta phái người tới Thái Y Viện thông báo."
"Nguyệt Nhi, cảm ơn muội." Nhiều chuyện không thể một câu là nói rõ được, Vô Song cũng không biết nên bắt đầu thế nào.
Cung nhân đưa Vô Song ra ngoài, Mộ Dung Nguyệt thấy bên cạnh có một chiếc túi thơm màu xanh đen, bên trên thêu một gốc hoa lan xinh đẹp, còn thêu một chữ 'Lâm'.
Mộ Dung Nguyệt nhìn thấy chiếc túi thơm này ở chỗ Vô Song vừa ngồi, nhưng đây rõ ràng là túi thơm kiểu nam.
Mà chữ Lâm này, Mộ Dung Nguyệt lập tức nghĩ tới một người — Tân trạng nguyên Lâm Trì, cũng là Hình bộ sĩ lang.
Nguyên nhân nghĩ tới hắn ta hoàn toàn là vì Lâm Trì cũng coi như một người tài hoa trị quốc, Mộ Dung Nguyệt cũng từng nghe thấy tên người này qua miệng Cố Hành.
Theo những gì nàng biết, trạng nguyên Lâm xuất thân bần hàn, tuy là thiếu niên anh tài nhưng còn trẻ đã để tang vợ, cho nên đến nay vẫn độc thân.
Chuyện của Lâm Trì không cần Mộ Dung Nguyệt hỏi thăm quá nhiều, dù sao thì tin tức trong cung lan truyền rất nhanh, nhất là tin về tân trạng nguyên.
Mấy ngày sau, Mộ Dung Nguyệt phái người đi tìm hiểu quan hệ giữa Vô Song và Lâm Trì.
Thế mới biết được một tháng rưỡi trước, mẫu thân Lâm Trì tới kinh thành xem bệnh, mà Vô Song trùng hợp là người tới khám, hai người thường xuyên qua lại nên quen nhau.
Vậy nên, Vô Song có tư tình với Lâm trạng nguyên?
Trong lòng Mộ Dung Nguyệt cũng biết quản chuyện người khác là không tốt, nhưng nàng chỉ muốn bóng gió xem Lâm sĩ lang nghĩ thế nào, nguyên nhân tất nhiên là trên phố nghe đồn, Lâm sĩ lang yêu vong thê sâu đậm, cũng không nguyện ý kết hôn lần nữa.
Nam tử không được vào hậu cung, quy định này chỉ ngoại trừ một mình Cố Hành, vậy nên Mộ Dung Nguyệt quyết định đi gặp Lâm Trì một lần, cho cung nữ trên đường hạ triều đưa Lâm Trì một tờ giấy nhỏ.
————————
Tiểu kịch trường:
Thái giám: Bẩm báo Hoàng Thượng, Chiêu Hoa công chúa truyền thư tín cho Lâm sĩ lang.
Tân đế: Lâm sĩ lang này đúng là không biết điều.
Lâm sĩ lang: Hiểu lầm, hiểu lầm tất cả đều là hiểu lầm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.