Chương 32: Quan Hệ
Nãi Hoàng Lưu Tâm
24/01/2024
Trên người Mộ Dung Nguyệt mặc áo khoác đồng phục của Cố Hành, bị anh cường thế ôm vào trong ngực.
Mắt thấy sắp ra khỏi phòng tự học, Mộ Dung Nguyệt không khỏi bất an.
"Cố Hành... em vẫn nên tự đi hơn." Bị Cố Hành ôm ra ngoài như vậy, quan hệ giữa hai người cũng không rõ ràng, nếu bị thầy cô nhìn thấy thì không giải thích được.
Cố Hành hiểu rõ cô lo lắng điều gì, nhưng lúc này cô còn rảnh rỗi để ý tới điều này sao?
"Em xác định mình tự đi được à?"
Thắt lưng yếu ớt, một chút sức lực cũng không có.
Bị Cố Hành hỏi vậy, cô lại nhớ tới vừa rồi khi kết thúc, anh cầm khăn tay cẩn thận lau nơi tư mật cho mình.
Nhìn ra cô đang xấu hổ, Cố Hành cũng thu hồi tâm tư trêu chọc cô.
"Yên tâm, bây giờ đã tan học lâu rồi, không có ai thấy đâu."
Có thấy thì thế nào, cô là của anh, sớm hay muộn gì tất cả mọi người cũng biết.
Cố Hành gọi điện thoại, lúc ôm Mộ Dung Nguyệt ra cổng trường, một chiếc Bugatti Veyron đã dừng ở đó.
Bên cửa xa là một người đàn ông trung niên mặc tây trang.
"Thiếu gia."
Mộ Dung Nguyệt nghe thấy ông gọi Cố Hành là thiếu gia.
Cố Hành ôm cô vào trong xe, giữa hai hàng ghế tự động dâng lên một màn chắn.
Mộ Dung Nguyệt gục đầu xuống, cảm thấy mất mặt muốn chết.
"Thật sự rất muốn làm em ở đây."
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông truyền vào trong tai cô, sao lại nói lời này nghiêm túc vậy chứ.
Cô vất vả lắm mới bình tĩnh lại được, bây giờ lại xấu hổ đỏ mặt.
*
Mãi cho tới khi Mộ Dung Nguyệt về nhà tắm xong, cả người nằm trên giường, cứ nhắm mắt là lại nghĩ tới cảnh tượng mình và Cố Hành trong phòng tự học.
Trời ạ, sau này còn tới phòng tự học kiểu gì chứ.
Còn nữa, bây giờ, cô và Cố Hành rốt cuộc là loại quan hệ gì?
Một từ đột nhiên xuất hiện trong đầu cô, bạn giường.
Suy nghĩ như vậy, trong lòng Mộ Dung Nguyệt không khỏi lành lạnh.
Thời kì trưởng thành, thanh thiếu niên đúng là dục vọng mãnh liệt, ngay cả bản thân cô mỗi đêm cũng mơ thấy đang triền miên với Cố Hành.
Mà Mộ Dung Nguyệt tất nhiên cũng không có thế mạnh, trừ diện mạo xinh đẹp, tuy rằng từ nhỏ tới lớn người tỏ tình cũng không ít, nhưng trung học H không thiếu mỹ nữ. Dáng người tuy cũng có thể nói là trước sau rõ ràng, nhưng mỹ nữ nóng bỏng cũng không khó tìm.
Cho nên, có lẽ quan hệ giữa cô và Cố Hành bây giờ chính là bạn giường.
Lần đầu tiên thích một người, không ngờ rằng lại bắt đầu bằng mối quan hệ như thế, tạo nghiệp mà.
Ngày mai cô phải đối mặt với Cố Hành như thế nào đây, Mộ Dung Nguyệt muốn thản nhiên một chút, nhưng trong lòng bình tĩnh không nổi.
Cô không hi vọng đây chỉ là quan hệ bạn giường, không hi vọng anh chỉ thích thân thể cô, cô cũng biết lòng tham mình càng ngày càng lớn, chỉ vì thích anh, rất thích anh.
*
Cũng may, thầy giáo đã tạm thời giải quyết phiền não của Mộ Dung Nguyệt.
Cố Hành bận rộn với cuộc thi toán quốc tế và hội diễn văn nghệ, mấy ngày sau cũng không xuất hiện.
"Ngày đầu nam thần Cố đi, nhớ cậu ấy quá..."
"Mỗi ngày đều đến lớp chiêm ngưỡng nam thần, bây giờ đề bài cũng không vào đầu."
...
Những lời nói như vậy, ngày nào Mộ Dung Nguyệt cũng nghe thấy, thật ra cô cũng rất nhớ Cố Hành.
Tút tút ——-
Điện thoại rung lên một chút, từ khi phát hiện mọi người đều vụng trộm mang điện thoại tới lớp, Mộ Dung Nguyệt cũng gia nhập hàng ngũ này theo, nhưng cùng lắm thì cô cũng chỉ dùng để tan học liên lạc với ba mẹ với Ngũ Song.
[Mấy ngày nay thi đấu ở tỉnh R, tất cả thuận lợi, đừng nhớ mong.]
Là Cố Hành.
Nhìn thấy tin nhắn này, Mộ Dung Nguyệt ngây người một lúc lâu, thật ra trước đó cô có thấy Cố Hành nhắn tin cho mình, chỉ là di động không mang, cuối cùng vẫn là Trương Tử nói cho cô.
Trong lòng anh, cô không phải chỉ là đối tượng phát tiết dục vọng phải không?
Lúc Cố Hành gửi tin nhắn này, anh nhớ bảo bối nhà mình muốn chết, sau khi nếm thử mùi vị trái cấm ở phòng tự học, mỗi ngày Cố Hành đều phải đọc kinh thư mới có thể bình tĩnh trở lại.
Anh nhớ cô, nhưng cũng biết việc học nặng nề, cho nên mới phải gửi ba chữ 'đừng nhớ mong'.
Mãi cho đến khi nhận được emoji cố lên của thiếu nữ, anh mới dở khóc dở cười, nhóc con này thật sự không nhớ anh?
Thật đáng đánh.
Mắt thấy sắp ra khỏi phòng tự học, Mộ Dung Nguyệt không khỏi bất an.
"Cố Hành... em vẫn nên tự đi hơn." Bị Cố Hành ôm ra ngoài như vậy, quan hệ giữa hai người cũng không rõ ràng, nếu bị thầy cô nhìn thấy thì không giải thích được.
Cố Hành hiểu rõ cô lo lắng điều gì, nhưng lúc này cô còn rảnh rỗi để ý tới điều này sao?
"Em xác định mình tự đi được à?"
Thắt lưng yếu ớt, một chút sức lực cũng không có.
Bị Cố Hành hỏi vậy, cô lại nhớ tới vừa rồi khi kết thúc, anh cầm khăn tay cẩn thận lau nơi tư mật cho mình.
Nhìn ra cô đang xấu hổ, Cố Hành cũng thu hồi tâm tư trêu chọc cô.
"Yên tâm, bây giờ đã tan học lâu rồi, không có ai thấy đâu."
Có thấy thì thế nào, cô là của anh, sớm hay muộn gì tất cả mọi người cũng biết.
Cố Hành gọi điện thoại, lúc ôm Mộ Dung Nguyệt ra cổng trường, một chiếc Bugatti Veyron đã dừng ở đó.
Bên cửa xa là một người đàn ông trung niên mặc tây trang.
"Thiếu gia."
Mộ Dung Nguyệt nghe thấy ông gọi Cố Hành là thiếu gia.
Cố Hành ôm cô vào trong xe, giữa hai hàng ghế tự động dâng lên một màn chắn.
Mộ Dung Nguyệt gục đầu xuống, cảm thấy mất mặt muốn chết.
"Thật sự rất muốn làm em ở đây."
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông truyền vào trong tai cô, sao lại nói lời này nghiêm túc vậy chứ.
Cô vất vả lắm mới bình tĩnh lại được, bây giờ lại xấu hổ đỏ mặt.
*
Mãi cho tới khi Mộ Dung Nguyệt về nhà tắm xong, cả người nằm trên giường, cứ nhắm mắt là lại nghĩ tới cảnh tượng mình và Cố Hành trong phòng tự học.
Trời ạ, sau này còn tới phòng tự học kiểu gì chứ.
Còn nữa, bây giờ, cô và Cố Hành rốt cuộc là loại quan hệ gì?
Một từ đột nhiên xuất hiện trong đầu cô, bạn giường.
Suy nghĩ như vậy, trong lòng Mộ Dung Nguyệt không khỏi lành lạnh.
Thời kì trưởng thành, thanh thiếu niên đúng là dục vọng mãnh liệt, ngay cả bản thân cô mỗi đêm cũng mơ thấy đang triền miên với Cố Hành.
Mà Mộ Dung Nguyệt tất nhiên cũng không có thế mạnh, trừ diện mạo xinh đẹp, tuy rằng từ nhỏ tới lớn người tỏ tình cũng không ít, nhưng trung học H không thiếu mỹ nữ. Dáng người tuy cũng có thể nói là trước sau rõ ràng, nhưng mỹ nữ nóng bỏng cũng không khó tìm.
Cho nên, có lẽ quan hệ giữa cô và Cố Hành bây giờ chính là bạn giường.
Lần đầu tiên thích một người, không ngờ rằng lại bắt đầu bằng mối quan hệ như thế, tạo nghiệp mà.
Ngày mai cô phải đối mặt với Cố Hành như thế nào đây, Mộ Dung Nguyệt muốn thản nhiên một chút, nhưng trong lòng bình tĩnh không nổi.
Cô không hi vọng đây chỉ là quan hệ bạn giường, không hi vọng anh chỉ thích thân thể cô, cô cũng biết lòng tham mình càng ngày càng lớn, chỉ vì thích anh, rất thích anh.
*
Cũng may, thầy giáo đã tạm thời giải quyết phiền não của Mộ Dung Nguyệt.
Cố Hành bận rộn với cuộc thi toán quốc tế và hội diễn văn nghệ, mấy ngày sau cũng không xuất hiện.
"Ngày đầu nam thần Cố đi, nhớ cậu ấy quá..."
"Mỗi ngày đều đến lớp chiêm ngưỡng nam thần, bây giờ đề bài cũng không vào đầu."
...
Những lời nói như vậy, ngày nào Mộ Dung Nguyệt cũng nghe thấy, thật ra cô cũng rất nhớ Cố Hành.
Tút tút ——-
Điện thoại rung lên một chút, từ khi phát hiện mọi người đều vụng trộm mang điện thoại tới lớp, Mộ Dung Nguyệt cũng gia nhập hàng ngũ này theo, nhưng cùng lắm thì cô cũng chỉ dùng để tan học liên lạc với ba mẹ với Ngũ Song.
[Mấy ngày nay thi đấu ở tỉnh R, tất cả thuận lợi, đừng nhớ mong.]
Là Cố Hành.
Nhìn thấy tin nhắn này, Mộ Dung Nguyệt ngây người một lúc lâu, thật ra trước đó cô có thấy Cố Hành nhắn tin cho mình, chỉ là di động không mang, cuối cùng vẫn là Trương Tử nói cho cô.
Trong lòng anh, cô không phải chỉ là đối tượng phát tiết dục vọng phải không?
Lúc Cố Hành gửi tin nhắn này, anh nhớ bảo bối nhà mình muốn chết, sau khi nếm thử mùi vị trái cấm ở phòng tự học, mỗi ngày Cố Hành đều phải đọc kinh thư mới có thể bình tĩnh trở lại.
Anh nhớ cô, nhưng cũng biết việc học nặng nề, cho nên mới phải gửi ba chữ 'đừng nhớ mong'.
Mãi cho đến khi nhận được emoji cố lên của thiếu nữ, anh mới dở khóc dở cười, nhóc con này thật sự không nhớ anh?
Thật đáng đánh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.