Chương 6
Tometo
06/03/2024
Vài phút trước, sau khi cả hai đã giới thiệu về bản thân với nhau xong. Thanh Bình đã tỏ ý dẫn đường cho Khiết An tới đền, đương nhiên là cô đồng ý liền.
Mặc dù vậy, khi nhìn dáng vẻ Thanh Bình dùng gậy dò đường, từng bước nhẹ nhàng đi trên con đường rất quen thuộc đối với y, Khiết An mới chợt nhận ra rằng y là người khiếm thị.
Suốt quãng đường, Khiết An rơi vào trầm tư. Trong đầu cô xuất hiện nhiều câu hỏi chồng chất lên nhau, lẩn vào nhau đến rối nhưng không giải quyết nổi. Cô vẫn còn ngơ ngẩn trước thông tin rằng Thanh Bình - một người trừ tà, nhưng khiếm thị. Điều đó chẳng phải y hoàn toàn chỉ nhìn được một mảng đen vô tận, việc y chẳng thấy được mọi thứ xung quanh thì làm sao mà có thể thấy được "chúng" cơ chứ. Nhưng rõ ràng khi nãy, y dường như đã "thấy" thì mới trừ tà được chứ.
Khiết An chưa từng nghĩ, việc một người khiếm thị liệu có thể "thấy" chúng không. Và nếu được thì tại sao?
Nhưng có lẽ điều khiến cô ngỡ ngàng hơn nữa, chính là dáng vẻ của Thanh Bình. Đúng như lời của bác tài xế đã nói, y thật sự rất...đẹp.
Dáng người y cao ráo, vận lên người là một chiếc áo sơ mi tay dài cùng quần tây đen. Cả người y toát lên vẻ chững chạc, điềm tĩnh vô cùng. Tóc y dài được thắt bím lại gọn gàng sau lưng, chúng thi thoảng đung đưa theo nhịp chân, thi thoảng lại thướt tha theo chiều gió lay động cả lòng người. Xét đến gương mặt thì, Khiết An phải thầm công nhận, cả nam lẫn nữ có lẽ sẽ điêu đứng trước gương mặt dịu dàng của y.
Khiết An bất giác nhớ tới lúc cô ngã vào lòng ngực Thanh Bình, mặt cô chợt hơi nóng lên. Đúng là khoảnh khắc áp vào lòng ngực Thanh Bình, mùi hương nhàn nhạt từ y bao quanh mũi mang một cảm giác thanh khiết, khiến người khác chợt thấy bình yên. Lúc ngẩng mặt lên là lại thấy nét mặt dịu dàng, đầy ân cần. Cảm giác ấm áp trong lòng ngực y như được che chở, bảo vệ khiến Khiết An chợt muốn thêm nữa... Kiếm Hiệp Hay
"Khiết An? Em có ở đó không?"
"Dạ có!" Khiết An giật mình thoát ra khỏi suy nghĩ của mình, vội vàng đáp lại.
"À xin lỗi vì đã làm em giật mình."
Thanh Bình ngừng lại, y quay lại cười với Khiết An. Mặt dù biết rõ y vốn sẽ không thấy gương mặt đỏ ửng của mình. Nhưng khi thấy đôi mắt mang ý cười của y, Khiết An lại cảm thấy ngại ngùng, vội vàng che đi gương mặt nóng hổi của mình.
"Em không có...giật mình gì hết." Khiết An lí nhí trong miệng.
"Hửm?"
"Không có gì! Mà anh gọi em có chuyện gì..?"
"Đến ngã tư rồi." Nói rồi Thanh Bình chỉ sang ngã tư nhiều xe qua lại. "Qua ngã tư này đi thẳng là tới rồi."
"Dạ vâng..." Khiết An có chút không hiểu.
Đợi vài giây sau vẫn không có tiếng nói, Thanh Bình bật cười, rồi lên tiếng.
"Em dẫn anh sang đường nhé?"
Bình thường Thanh Bình sẽ nhờ cô bán hàng rong gần đây giúp y qua đường. Dẫu sao thì ngã tư này xảy ra khá nhiều tai nạn, mà tai nạn thì hầu như đều là do "chúng" - thứ đang bám lấy cây đèn giao thông gây ra. Dù đã "dọn dẹp" nhiều lắm rồi, nhưng có vẻ "chúng" vẫn tiếp tục xuất hiện.
Một trong số "chúng" có vẻ quen Thanh Bình, nên khi y sang đường một mình, "chúng" sẽ cố ý khiến y gặp tai nạn. Né nhiều sẽ quen nhưng chung quy sẽ khá là phiền phức.
Thanh Bình nén lại tiếng thở dài, y cần giữ hình tượng trước người mới gặp nữa chứ.
"Dạ được."
Khiết An vô cùng nồng nhiệt mà chấp nhận. Dường như cô không để ý "chúng" trên đèn giao thông không ngừng nhìn chằm chằm vào cô. Ngược lại Thanh Bình vô cùng cảnh giác tuy ngoài mặt là vẻ bình thản, y hướng lên chỗ của "chúng" rồi mỉm cười. Nụ cười tưởng chừng như vô hại, nhưng với sức ép vô hình đầy quen thuộc, "chúng" lập tức bị dọa sợ mà tách nhau ra rồi biến khỏi chỗ đó.
"Có chuyện gì sao...?"
Khiết An nhìn theo hướng của Thanh Bình, chẳng có gì ở đó cả. Cô có chút bối rối, không lẽ y thấy được thứ gì mà cô không thấy được sao?
"Chỉ là anh nghĩ trời hôm nay có vẻ đẹp nhỉ?"
"Dạ vâng." Khiết An mỉm cười đáp lại. Chợt nhận ra điều gì đó cô nói thêm vào. "Bầu trời rất xanh đấy anh."
Thanh Bình ngây người, y quay sang Khiết An rồi bật cười đáp lại.
"Cảm ơn em."
Mặc dù vậy, khi nhìn dáng vẻ Thanh Bình dùng gậy dò đường, từng bước nhẹ nhàng đi trên con đường rất quen thuộc đối với y, Khiết An mới chợt nhận ra rằng y là người khiếm thị.
Suốt quãng đường, Khiết An rơi vào trầm tư. Trong đầu cô xuất hiện nhiều câu hỏi chồng chất lên nhau, lẩn vào nhau đến rối nhưng không giải quyết nổi. Cô vẫn còn ngơ ngẩn trước thông tin rằng Thanh Bình - một người trừ tà, nhưng khiếm thị. Điều đó chẳng phải y hoàn toàn chỉ nhìn được một mảng đen vô tận, việc y chẳng thấy được mọi thứ xung quanh thì làm sao mà có thể thấy được "chúng" cơ chứ. Nhưng rõ ràng khi nãy, y dường như đã "thấy" thì mới trừ tà được chứ.
Khiết An chưa từng nghĩ, việc một người khiếm thị liệu có thể "thấy" chúng không. Và nếu được thì tại sao?
Nhưng có lẽ điều khiến cô ngỡ ngàng hơn nữa, chính là dáng vẻ của Thanh Bình. Đúng như lời của bác tài xế đã nói, y thật sự rất...đẹp.
Dáng người y cao ráo, vận lên người là một chiếc áo sơ mi tay dài cùng quần tây đen. Cả người y toát lên vẻ chững chạc, điềm tĩnh vô cùng. Tóc y dài được thắt bím lại gọn gàng sau lưng, chúng thi thoảng đung đưa theo nhịp chân, thi thoảng lại thướt tha theo chiều gió lay động cả lòng người. Xét đến gương mặt thì, Khiết An phải thầm công nhận, cả nam lẫn nữ có lẽ sẽ điêu đứng trước gương mặt dịu dàng của y.
Khiết An bất giác nhớ tới lúc cô ngã vào lòng ngực Thanh Bình, mặt cô chợt hơi nóng lên. Đúng là khoảnh khắc áp vào lòng ngực Thanh Bình, mùi hương nhàn nhạt từ y bao quanh mũi mang một cảm giác thanh khiết, khiến người khác chợt thấy bình yên. Lúc ngẩng mặt lên là lại thấy nét mặt dịu dàng, đầy ân cần. Cảm giác ấm áp trong lòng ngực y như được che chở, bảo vệ khiến Khiết An chợt muốn thêm nữa... Kiếm Hiệp Hay
"Khiết An? Em có ở đó không?"
"Dạ có!" Khiết An giật mình thoát ra khỏi suy nghĩ của mình, vội vàng đáp lại.
"À xin lỗi vì đã làm em giật mình."
Thanh Bình ngừng lại, y quay lại cười với Khiết An. Mặt dù biết rõ y vốn sẽ không thấy gương mặt đỏ ửng của mình. Nhưng khi thấy đôi mắt mang ý cười của y, Khiết An lại cảm thấy ngại ngùng, vội vàng che đi gương mặt nóng hổi của mình.
"Em không có...giật mình gì hết." Khiết An lí nhí trong miệng.
"Hửm?"
"Không có gì! Mà anh gọi em có chuyện gì..?"
"Đến ngã tư rồi." Nói rồi Thanh Bình chỉ sang ngã tư nhiều xe qua lại. "Qua ngã tư này đi thẳng là tới rồi."
"Dạ vâng..." Khiết An có chút không hiểu.
Đợi vài giây sau vẫn không có tiếng nói, Thanh Bình bật cười, rồi lên tiếng.
"Em dẫn anh sang đường nhé?"
Bình thường Thanh Bình sẽ nhờ cô bán hàng rong gần đây giúp y qua đường. Dẫu sao thì ngã tư này xảy ra khá nhiều tai nạn, mà tai nạn thì hầu như đều là do "chúng" - thứ đang bám lấy cây đèn giao thông gây ra. Dù đã "dọn dẹp" nhiều lắm rồi, nhưng có vẻ "chúng" vẫn tiếp tục xuất hiện.
Một trong số "chúng" có vẻ quen Thanh Bình, nên khi y sang đường một mình, "chúng" sẽ cố ý khiến y gặp tai nạn. Né nhiều sẽ quen nhưng chung quy sẽ khá là phiền phức.
Thanh Bình nén lại tiếng thở dài, y cần giữ hình tượng trước người mới gặp nữa chứ.
"Dạ được."
Khiết An vô cùng nồng nhiệt mà chấp nhận. Dường như cô không để ý "chúng" trên đèn giao thông không ngừng nhìn chằm chằm vào cô. Ngược lại Thanh Bình vô cùng cảnh giác tuy ngoài mặt là vẻ bình thản, y hướng lên chỗ của "chúng" rồi mỉm cười. Nụ cười tưởng chừng như vô hại, nhưng với sức ép vô hình đầy quen thuộc, "chúng" lập tức bị dọa sợ mà tách nhau ra rồi biến khỏi chỗ đó.
"Có chuyện gì sao...?"
Khiết An nhìn theo hướng của Thanh Bình, chẳng có gì ở đó cả. Cô có chút bối rối, không lẽ y thấy được thứ gì mà cô không thấy được sao?
"Chỉ là anh nghĩ trời hôm nay có vẻ đẹp nhỉ?"
"Dạ vâng." Khiết An mỉm cười đáp lại. Chợt nhận ra điều gì đó cô nói thêm vào. "Bầu trời rất xanh đấy anh."
Thanh Bình ngây người, y quay sang Khiết An rồi bật cười đáp lại.
"Cảm ơn em."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.