Chương 16:
Không Cúc
25/03/2023
Thực tế chứng minh, trực giác của Giang Trì Cảnh quả nhiên rất chuẩn.
Anh cứ nghĩ Trần Nhị sẽ kiếm chuyện nên mới nhắc Trịnh Minh Dịch đề phòng gã. Ai mà ngờ Trịnh Minh Dịch chuyển đến khu 2 mới được hai ngày thì bên ấy đã xảy ra một vụ ẩu đả vô cùng nghiêm trọng.
Tiếng gào đau đớn vang lên ở góc lầu 1 thu hút sự chú ý của tất thảy quản giáo khiến họ nháo nhào chạy tới một lượt. Giang Trì Cảnh vừa băng qua hành lang nối hai tòa để đến lầu 2, đống thư trên tay hẵng còn dang dở chưa gửi đi hết. Do là quản giáo văn thư nên Giang Trì Cảnh không tiện xông xáo đi trước, anh chỉ có thể đứng dựa vào lan can lầu 2 ngó nghiêng tình hình bên dưới lầu 1.
Trần Nhị là người được dẫn ra khỏi phòng giam đầu tiên, mặt mũi gã nhăn nhó, mồ hôi nhễ nhại.
Quản giáo bao vây tứ phía Trần Nhị, mãi đến khi gã được đưa lên lầu 2 và đi ngang qua chỗ Giang Trì Cảnh, anh mới thấy trông thấy rõ lòng bàn tay trái của Trần Nhị bị cắm một chiếc bàn chải đánh răng sắc nhọn, máu tươi nhỏ thành dòng sau lưng gã.
“Có chuyện gì vậy?” Giang Trì Cảnh túm một quản giáo mà anh quen lại hỏi.
“Đánh nhau với 1017.” Quản giáo dừng bước đáp, “Để qua chỗ bác sĩ Lạc coi sao đã, nhưng có vẻ phải đưa tới bệnh viện rồi.”
“Là Trần Nhị kiếm chuyện trước sao?” Giang Trì Cảnh hỏi.
“Hắn nói là 1017 kiếm chuyện trước, tôi cũng chả biết.” Quản giáo đáp.
Mỗi lần xảy ra đánh nhau, đương sự đều bao biện lỗi không phải do mình. Trần Nhị nói Trịnh Minh Dịch trêu ngươi gã trước còn thực hư ra sao thì chưa rõ.
“Cái tên 1017 đánh ác thật, ẩu đả hai lần là tiễn đi hai người.” Quản giáo đùa cợt, “Về sau ai muốn vào viện khám thử thì cứ để hắn đập cho một trận là xong.”
Anh ta vừa nói xong thì Trịnh Minh Dịch cũng được các quản giáo khác áp giải qua đây, hắn chỉ khác Trần Nhị ở chỗ là hai tay đều bị còng lại. Hầu hết quản giáo vây quanh đều không cao bằng Trịnh Minh Dịch, cả tốp người đi tới chỗ anh nhưng chỉ riêng Trịnh Minh Dịch trong bộ đồng phục phạm nhân màu cam là cho anh cảm giác tồn tại rõ rệt đến nỗi những người xung quanh hắn dường như đã hóa thành tấm phông nền xám xịt.
Vẻ mặt người nọ vô cảm, thậm chí nhịp thở vẫn đều đặn không chút suy suyển. Nếu không phải trên tay Trịnh Minh Dịch còn hiện rõ vết thương sau khi ẩu đả thì thật khó mà tin được, hắn vừa mới đánh tàn phế cánh tay của một người.
Khoảng cách đôi bên ngày càng rút ngắn. Lúc đi ngang qua chỗ Giang Trì Cảnh, rốt cuộc vẻ mặt Trịnh Minh Dịch cũng có chút thay đổi, chỉ là biểu cảm ấy rất nhẹ nhàng. Hắn ung dung nhìn anh như đang nói: Chào buổi sáng, cảnh sát Giang.
Nhưng giờ anh không còn tâm trạng để chào hỏi hắn nữa.
Thời gian gần đây đôi bên tiếp xúc quá nhiều khiến anh gần như quên mất việc người đàn ông này nguy hiểm đến mức nào.
Trần Nhị được đưa đến bệnh viện chữa trị, còn Trịnh Minh Dịch sau khi được Lạc Hải sơ cứu cũng bị tống đến phòng biệt giam ở khu 1. Trưởng ngục lập tức ra lệnh kiểm tra toàn bộ các phòng, thu giữ tất cả những vật dụng trái với nội quy. Mọi người chộn rộn cả buổi, chỉ có Giang Trì Cảnh và Lạc Hải rảnh rỗi đứng hút thuốc, tán dóc ngoài ban công.
“Quản giáo áp giải Trần Nhị nói là gã động tay động chân trước.”
Người sơ cứu cho vết thương trên tay trái Trần Nhị là Lạc Hải, thế nên thông tin y tiếp cận có phần rõ ràng hơn Giang Trì Cảnh. Nghe Lạc Hải nói thế anh cũng không lấy làm lạ, bởi trong ấn tượng của anh thì Trịnh Minh Dịch chỉ tấn công người khác khi đối phương chọc điên hắn mà thôi.
“Nhưng có một chuyện,” Lạc Hải hà ra một hơi khói, y nhìn Giang Trì Cảnh, “Đám phạm nhân cùng phòng đều nói là Trịnh Minh Dịch kiếm chuyện với Trần Nhị trước.”
Giang Trì Cảnh dùng ngón cái gảy tàn thuốc: “Kiếm chuyện như nào?”
“Anh cũng không rõ.” Lạc Hải nhún vai, “Chỉ là anh nhắc cậu rồi đó, tốt nhất nên giữ khoảng cách với cái tên đấy.”
Giang Trì Cảnh chẳng đáp lời, anh cũng không rõ mình và Trịnh Minh Dịch gần gũi đến mức nào mà cần phải giữ khoảng cách. Giang Trì Cảnh im lặng một lúc rồi hỏi: “Lỡ như Lão Cửu dặn bọn họ nói vậy thì sao?”
“Cậu lại nói đỡ cho Trịnh Minh Dịch.” Lạc Hải đáp.
Giang Trì Cảnh cảm thấy anh đã khách quan lắm rồi, nhưng có lẽ do anh tiếp xúc với Trịnh Minh Dịch nhiều hơn nên mới biết được những khía cạnh “bình thường” của hắn, còn Lạc Hải vốn chỉ nhìn thấy bộ dạng đi đánh người của Trịnh Minh Dịch nên y nghĩ thế cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Nói xa xôi hơn một chút, Giang Trì Cảnh không chỉ biết được những khía cạnh bình thường khác của Trịnh Minh Dịch mà anh còn gặp cả dáng vẻ sinh hoạt hàng ngày của hắn rồi. Chắc bởi thế nên anh mới quen miệng nói đỡ cho người nọ.
“Anh cứ vậy.” Giang Trì Cảnh nói, “Toàn đi lo lắng cho người khác.”
“Cậu biết tính anh rồi mà, không đổi được đâu.” Lạc Hải đáp, “Nghe bảo sau khi biệt giam xong Trịnh Minh Dịch sẽ bị chuyển tới khu 1.”
“Xem ra hôm nọ anh đoán cũng chả sai.” Giang Trì Cảnh thở dài, “Biết vậy ban đầu cứ xếp anh ta vào danh sách tội phạm nguy hiểm cấp độ cao cho rồi.”
Không cần biết thời gian qua xảy ra những gì nhưng cuối cùng thì Trịnh Minh Dịch vẫn bị đưa đến khu 1 – nơi được quản lí gắt gao nhất nhà tù phía Nam. Phạm nhân nơi đây ở một đẳng cấp hoàn toàn khác, hầu hết tay bọn chúng đều từng nhuốm máu người, có người bị phán chung thân, có kẻ nhận án tử hình được ân giảm(*).
*Án tử hình được ân giảm/ân xá là một hình phạt chỉ có riêng trong bộ luật của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Nói ngắn gọn thì tử tù được nhà nước cho thực hiện 2 năm án treo, trong 2 năm này nếu có biểu hiện tốt thì giảm xuống chung thân, còn vẫn lì lợm không hối cải thì cứ y án tử hình.
Những người này bị hạn chế số lần thân nhân đến thăm, chập tối cũng không được tham gia các hoạt động vui chơi giải trí tập thể. Tuy nói là đi tù mỗi người đều ở phòng riêng nhưng không phạm nhân bình thường nào muốn mình bị nhốt ở đấy cả.
Lần này Trịnh Minh Dịch bị biệt giam 72 tiếng. Ba ngày nghe có vẻ rất ngắn nhưng bị giam trong căn phòng nhỏ hẹp và tối tăm như vậy, từng giây phút trôi qua đều sẽ khiến người ta khó chịu không thôi.
Phòng biệt giam nằm ở lầu 3 của khu 1, thường thì lúc đi gửi thư Giang Trì Cảnh không ghé tới chỗ này. Thế mà hôm nay sau khi giao phong thư cuối cùng tại khu 1, Giang Trì Cảnh lần lữa một lúc cuối cùng vẫn quyết định đi đến tầng lầu mà anh chưa bao giờ đặt chân tới.
“Cảnh sát Giang?” Trưởng khu 1 đang tuần tra nhác thấy bóng anh bèn cất tiếng chào hỏi, “Sao cậu lại đến đây?”
“Tìm 1017 nói chuyện chút thôi ạ.”
Quản giáo tìm phạm nhân nói chuyện là việc rất bình thường, hơn nữa chỗ này là địa bàn của người khác, Giang Trì Cảnh muốn giấu mục đích đến đây cũng khó.
“Bàn chuyện cổ phiếu hả?” Trưởng khu tò mò.
Chuyện Trịnh Minh Dịch tư vấn cổ phiếu cho trưởng ngục từ lâu đã không còn là bí mật ở đây, thậm chí có quản giáo chơi cổ phiếu còn chủ động đến tìm thư ký của trưởng ngục để nghe ngóng tin tức.
“Vâng.” Giang Trì Cảnh đáp ngắn gọn.
“Thế được. Cậu ta ở phòng số 3 đấy, cứ đến là gặp thôi.”
Khác với phòng giam bình thường, trên cánh cửa phòng biệt giam không có song sắt mà chỉ có một ô cửa nhỏ ở bên dưới để đưa thức ăn. Giang Trì Cảnh ngồi thụp xuống, anh vừa mở ô cửa ra đã nghe có tiếng thở dốc ở bên trong. Giang Trì Cảnh ngó vào trong thì thấy Trịnh Minh Dịch đang hít đất.
“1017.” Giang Trì Cảnh gọi, “Là tôi.”
Trịnh Minh Dịch không mặc áo, những tia nắng yếu ớt rọi lên tấm lưng hắn khiến anh mơ hồ nhìn thấy đường nét cơ bắp nhấp nhô lên xuống.
“Cảnh sát Giang đó à?”
Trịnh Minh Dịch dừng động tác, hắn lấy quần áo bên cạnh lau mồ hôi rồi tới ngồi khoanh chân bên cửa: “Có chuyện gì sao”
Vị trí ô cửa có hơi thấp, Trịnh Minh Dịch đang ngồi ngay sau cửa nên Giang Trì Cảnh cũng quyết định ngồi tựa lưng vào đó. Anh chống cằm, nghiêng đầu vào trong: “Có chuyện muốn hỏi anh nè.”
Trịnh Minh Dịch cười nhẹ, hắn cũng đổi sang tư thế quay lưng tựa vào cửa: “Cậu nhiều chuyện để hỏi thật đấy.”
Nếu lúc này không có cửa sắt ngăn cách, lưng của hai người sẽ chạm vào nhau.
Giang Trì Cảnh yên lặng một lúc, mãi cho đến khi nhịp thở của Trịnh Minh Dịch ở sau cánh cửa bình ổn trở lại anh mới cất tiếng hỏi: “Anh cố tình đúng không?”
“Cố tình cái gì cơ?” Trịnh Minh Dịch đáp lại bằng giọng điệu bình thản.
“Vụ Trần Nhị.” Giang Trì Cảnh đáp, “Anh cố tình chọc điên gã chứ gì?”
“Nếu khinh khỉnh cũng được tính là chọc điên thì đúng rồi đấy.”
“Anh khinh gã thế nào?”
“Thì chỉ là… làm lơ hắn thôi.”
Mỗi phòng giam đều có phân chia cấp bậc phạm nhân, người được xem là đại ca trong phòng dĩ nhiên sẽ có nhiều đặc quyền hơn, ví như được ưu tiên khi phân phát đồ dùng chẳng hạn.
Đại ca trong phòng của Trịnh Minh Dịch là Trần Nhị, nếu như hắn cố tình làm lơ gã thì hẳn sẽ bị xem là kẻ kiếm chuyện rồi.
Giang Trì Cảnh có được đáp án mình muốn, anh nhẹ nhàng “à” một tiếng rồi đáp: “Đúng là anh cố tình mà.”
Hắn cố tình kiếm chuyện khiến Trần Nhị nổi điên, đến khi đối phương không nhịn được muốn đánh mình thì Trịnh Minh Dịch “buộc phải” đáp trả, như vậy có thể giúp hắn giảm hình phạt đến mức tối thiểu. Dù Giang Trì Cảnh có nói đỡ cho Trịnh Minh Dịch trước mặt Lạc Hải, nhưng trong thâm tâm anh đã sớm đoán được người nọ không hề vô tội.
Mục đích của Trịnh Minh Dịch lần này rất đơn giản.
“Anh muốn ở phòng đơn.”
Trịnh Minh Dịch không phủ nhận: “Bị cảnh sát Giang phát hiện rồi.”
Tuy ở phòng giam đơn lẻ sẽ bị hạn chế tự do nhưng ít ra vẫn còn đỡ hơn việc không biết khi nào mình sẽ bị người ta ám hại. Nếu Trịnh Minh Dịch tiếp tục ở lại khu 2 thì hắn sẽ luôn trong tình trạng gặp nguy hiểm, nhưng ngược lại nếu được chuyển đến nơi nguy hiểm như khu 1 thì Trịnh Minh Dịch lại có thể an toàn tuyệt đối khi ở trong phòng.
“Anh cứ thế này sẽ ngày càng bị cô lập đấy.” Giang Trì Cảnh nói.
Với phòng giam đơn lẻ, phạm nhân chỉ có bơ vơ một mình trong đó chứ nào được tiện nghi như khi ở phòng đơn khách sạn. Trong khi đó con người vốn là động vật cần giao tiếp xã hội, nếu cứ để bản thân ngột ngạt lâu dài như thế thì sớm muộn gì cũng sẽ bị điên thôi.
“Tôi không cần giao tiếp với phạm nhân khác.” Nói đoạn Trịnh Minh Dịch dừng lại trong thoáng chốc. Hắn chuyển sang giọng điệu thoải mái hơn, nửa đùa nửa thật bảo: “Với cả tôi còn cậu cơ mà, cảnh sát Giang.”
Giang Trì Cảnh không có tâm tình đùa cợt với Trịnh Minh Dịch, anh quay đầu thì thào cạnh bên ô cửa: “Lần sau đừng làm thế nữa nhé.”
“Đừng làm sao?” Trịnh Minh Dịch hỏi.
“Dùng bạo lực giải quyết vấn đề.”
Người nọ cười nhẹ một tiếng: “Cậu đang lên lớp tôi đấy hả cảnh sát Giang?”
“Tôi không đùa với anh đâu, Trịnh Minh Dịch.” Giang Trì Cảnh nghiêm giọng, “Anh mà tái phạm là tôi không đọc sách cho anh nghe nữa đâu đó.”
Lần này đến lượt Trịnh Minh Dịch im lặng, sau cánh cửa sắt dường như chẳng có động tĩnh gì. Ngay lúc Giang Trì Cảnh nghĩ rằng đối phương không thèm trả lời, Trịnh Minh Dịch bỗng khe khẽ thở dài: “Nhưng nếu có những chuyện chỉ giải quyết được bằng bạo lực thì sao nhỉ?”
Giang Trì Cảnh cũng không trông mong mình rằng mình mới nói bâng quơ đôi câu đã có thể khiến Trịnh Minh Dịch thay đổi tác phong làm việc cố hữu.
“Nếu buộc phải đánh nhau, anh làm ơn đánh có chừng mực thôi.”
Chứ cứ hơi tí là đánh người ta hoặc gãy xương, không thì què tay, Giang Trì Cảnh chưa từng thấy ai ngang ngược tới vậy.
Trịnh Minh Dịch nhẹ nhàng đáp: “Biết rồi, nghe lời cảnh sát Giang vậy.”
Giang Trì Cảnh cũng không rõ Trịnh Minh Dịch có đang trả lời qua loa lấy lệ hay không. Quan trọng là anh đã nói hết những gì mình muốn, còn hắn có nghe lọt lỗ tai hay không đều không phải chuyện của anh.
Lúc anh đứng dậy chuẩn bị rời đi, giọng Trịnh Minh Dịch bỗng vang lên qua ô cửa.
“Tôi nghe lời rồi, vậy mai cậu có thể đến nói chuyện với tôi được không?” Trịnh Minh Dịch lười nhác kéo dài âm cuối, “Ở đây chán lắm.”
Phòng biệt giam đương nhiên phải chán rồi.
Giang Trì Cảnh sải bước trên đôi Dr. Martens, anh cất giọng đều đều đáp: “Còn tùy vào tâm trạng của tôi nữa.”
Anh cứ nghĩ Trần Nhị sẽ kiếm chuyện nên mới nhắc Trịnh Minh Dịch đề phòng gã. Ai mà ngờ Trịnh Minh Dịch chuyển đến khu 2 mới được hai ngày thì bên ấy đã xảy ra một vụ ẩu đả vô cùng nghiêm trọng.
Tiếng gào đau đớn vang lên ở góc lầu 1 thu hút sự chú ý của tất thảy quản giáo khiến họ nháo nhào chạy tới một lượt. Giang Trì Cảnh vừa băng qua hành lang nối hai tòa để đến lầu 2, đống thư trên tay hẵng còn dang dở chưa gửi đi hết. Do là quản giáo văn thư nên Giang Trì Cảnh không tiện xông xáo đi trước, anh chỉ có thể đứng dựa vào lan can lầu 2 ngó nghiêng tình hình bên dưới lầu 1.
Trần Nhị là người được dẫn ra khỏi phòng giam đầu tiên, mặt mũi gã nhăn nhó, mồ hôi nhễ nhại.
Quản giáo bao vây tứ phía Trần Nhị, mãi đến khi gã được đưa lên lầu 2 và đi ngang qua chỗ Giang Trì Cảnh, anh mới thấy trông thấy rõ lòng bàn tay trái của Trần Nhị bị cắm một chiếc bàn chải đánh răng sắc nhọn, máu tươi nhỏ thành dòng sau lưng gã.
“Có chuyện gì vậy?” Giang Trì Cảnh túm một quản giáo mà anh quen lại hỏi.
“Đánh nhau với 1017.” Quản giáo dừng bước đáp, “Để qua chỗ bác sĩ Lạc coi sao đã, nhưng có vẻ phải đưa tới bệnh viện rồi.”
“Là Trần Nhị kiếm chuyện trước sao?” Giang Trì Cảnh hỏi.
“Hắn nói là 1017 kiếm chuyện trước, tôi cũng chả biết.” Quản giáo đáp.
Mỗi lần xảy ra đánh nhau, đương sự đều bao biện lỗi không phải do mình. Trần Nhị nói Trịnh Minh Dịch trêu ngươi gã trước còn thực hư ra sao thì chưa rõ.
“Cái tên 1017 đánh ác thật, ẩu đả hai lần là tiễn đi hai người.” Quản giáo đùa cợt, “Về sau ai muốn vào viện khám thử thì cứ để hắn đập cho một trận là xong.”
Anh ta vừa nói xong thì Trịnh Minh Dịch cũng được các quản giáo khác áp giải qua đây, hắn chỉ khác Trần Nhị ở chỗ là hai tay đều bị còng lại. Hầu hết quản giáo vây quanh đều không cao bằng Trịnh Minh Dịch, cả tốp người đi tới chỗ anh nhưng chỉ riêng Trịnh Minh Dịch trong bộ đồng phục phạm nhân màu cam là cho anh cảm giác tồn tại rõ rệt đến nỗi những người xung quanh hắn dường như đã hóa thành tấm phông nền xám xịt.
Vẻ mặt người nọ vô cảm, thậm chí nhịp thở vẫn đều đặn không chút suy suyển. Nếu không phải trên tay Trịnh Minh Dịch còn hiện rõ vết thương sau khi ẩu đả thì thật khó mà tin được, hắn vừa mới đánh tàn phế cánh tay của một người.
Khoảng cách đôi bên ngày càng rút ngắn. Lúc đi ngang qua chỗ Giang Trì Cảnh, rốt cuộc vẻ mặt Trịnh Minh Dịch cũng có chút thay đổi, chỉ là biểu cảm ấy rất nhẹ nhàng. Hắn ung dung nhìn anh như đang nói: Chào buổi sáng, cảnh sát Giang.
Nhưng giờ anh không còn tâm trạng để chào hỏi hắn nữa.
Thời gian gần đây đôi bên tiếp xúc quá nhiều khiến anh gần như quên mất việc người đàn ông này nguy hiểm đến mức nào.
Trần Nhị được đưa đến bệnh viện chữa trị, còn Trịnh Minh Dịch sau khi được Lạc Hải sơ cứu cũng bị tống đến phòng biệt giam ở khu 1. Trưởng ngục lập tức ra lệnh kiểm tra toàn bộ các phòng, thu giữ tất cả những vật dụng trái với nội quy. Mọi người chộn rộn cả buổi, chỉ có Giang Trì Cảnh và Lạc Hải rảnh rỗi đứng hút thuốc, tán dóc ngoài ban công.
“Quản giáo áp giải Trần Nhị nói là gã động tay động chân trước.”
Người sơ cứu cho vết thương trên tay trái Trần Nhị là Lạc Hải, thế nên thông tin y tiếp cận có phần rõ ràng hơn Giang Trì Cảnh. Nghe Lạc Hải nói thế anh cũng không lấy làm lạ, bởi trong ấn tượng của anh thì Trịnh Minh Dịch chỉ tấn công người khác khi đối phương chọc điên hắn mà thôi.
“Nhưng có một chuyện,” Lạc Hải hà ra một hơi khói, y nhìn Giang Trì Cảnh, “Đám phạm nhân cùng phòng đều nói là Trịnh Minh Dịch kiếm chuyện với Trần Nhị trước.”
Giang Trì Cảnh dùng ngón cái gảy tàn thuốc: “Kiếm chuyện như nào?”
“Anh cũng không rõ.” Lạc Hải nhún vai, “Chỉ là anh nhắc cậu rồi đó, tốt nhất nên giữ khoảng cách với cái tên đấy.”
Giang Trì Cảnh chẳng đáp lời, anh cũng không rõ mình và Trịnh Minh Dịch gần gũi đến mức nào mà cần phải giữ khoảng cách. Giang Trì Cảnh im lặng một lúc rồi hỏi: “Lỡ như Lão Cửu dặn bọn họ nói vậy thì sao?”
“Cậu lại nói đỡ cho Trịnh Minh Dịch.” Lạc Hải đáp.
Giang Trì Cảnh cảm thấy anh đã khách quan lắm rồi, nhưng có lẽ do anh tiếp xúc với Trịnh Minh Dịch nhiều hơn nên mới biết được những khía cạnh “bình thường” của hắn, còn Lạc Hải vốn chỉ nhìn thấy bộ dạng đi đánh người của Trịnh Minh Dịch nên y nghĩ thế cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Nói xa xôi hơn một chút, Giang Trì Cảnh không chỉ biết được những khía cạnh bình thường khác của Trịnh Minh Dịch mà anh còn gặp cả dáng vẻ sinh hoạt hàng ngày của hắn rồi. Chắc bởi thế nên anh mới quen miệng nói đỡ cho người nọ.
“Anh cứ vậy.” Giang Trì Cảnh nói, “Toàn đi lo lắng cho người khác.”
“Cậu biết tính anh rồi mà, không đổi được đâu.” Lạc Hải đáp, “Nghe bảo sau khi biệt giam xong Trịnh Minh Dịch sẽ bị chuyển tới khu 1.”
“Xem ra hôm nọ anh đoán cũng chả sai.” Giang Trì Cảnh thở dài, “Biết vậy ban đầu cứ xếp anh ta vào danh sách tội phạm nguy hiểm cấp độ cao cho rồi.”
Không cần biết thời gian qua xảy ra những gì nhưng cuối cùng thì Trịnh Minh Dịch vẫn bị đưa đến khu 1 – nơi được quản lí gắt gao nhất nhà tù phía Nam. Phạm nhân nơi đây ở một đẳng cấp hoàn toàn khác, hầu hết tay bọn chúng đều từng nhuốm máu người, có người bị phán chung thân, có kẻ nhận án tử hình được ân giảm(*).
*Án tử hình được ân giảm/ân xá là một hình phạt chỉ có riêng trong bộ luật của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Nói ngắn gọn thì tử tù được nhà nước cho thực hiện 2 năm án treo, trong 2 năm này nếu có biểu hiện tốt thì giảm xuống chung thân, còn vẫn lì lợm không hối cải thì cứ y án tử hình.
Những người này bị hạn chế số lần thân nhân đến thăm, chập tối cũng không được tham gia các hoạt động vui chơi giải trí tập thể. Tuy nói là đi tù mỗi người đều ở phòng riêng nhưng không phạm nhân bình thường nào muốn mình bị nhốt ở đấy cả.
Lần này Trịnh Minh Dịch bị biệt giam 72 tiếng. Ba ngày nghe có vẻ rất ngắn nhưng bị giam trong căn phòng nhỏ hẹp và tối tăm như vậy, từng giây phút trôi qua đều sẽ khiến người ta khó chịu không thôi.
Phòng biệt giam nằm ở lầu 3 của khu 1, thường thì lúc đi gửi thư Giang Trì Cảnh không ghé tới chỗ này. Thế mà hôm nay sau khi giao phong thư cuối cùng tại khu 1, Giang Trì Cảnh lần lữa một lúc cuối cùng vẫn quyết định đi đến tầng lầu mà anh chưa bao giờ đặt chân tới.
“Cảnh sát Giang?” Trưởng khu 1 đang tuần tra nhác thấy bóng anh bèn cất tiếng chào hỏi, “Sao cậu lại đến đây?”
“Tìm 1017 nói chuyện chút thôi ạ.”
Quản giáo tìm phạm nhân nói chuyện là việc rất bình thường, hơn nữa chỗ này là địa bàn của người khác, Giang Trì Cảnh muốn giấu mục đích đến đây cũng khó.
“Bàn chuyện cổ phiếu hả?” Trưởng khu tò mò.
Chuyện Trịnh Minh Dịch tư vấn cổ phiếu cho trưởng ngục từ lâu đã không còn là bí mật ở đây, thậm chí có quản giáo chơi cổ phiếu còn chủ động đến tìm thư ký của trưởng ngục để nghe ngóng tin tức.
“Vâng.” Giang Trì Cảnh đáp ngắn gọn.
“Thế được. Cậu ta ở phòng số 3 đấy, cứ đến là gặp thôi.”
Khác với phòng giam bình thường, trên cánh cửa phòng biệt giam không có song sắt mà chỉ có một ô cửa nhỏ ở bên dưới để đưa thức ăn. Giang Trì Cảnh ngồi thụp xuống, anh vừa mở ô cửa ra đã nghe có tiếng thở dốc ở bên trong. Giang Trì Cảnh ngó vào trong thì thấy Trịnh Minh Dịch đang hít đất.
“1017.” Giang Trì Cảnh gọi, “Là tôi.”
Trịnh Minh Dịch không mặc áo, những tia nắng yếu ớt rọi lên tấm lưng hắn khiến anh mơ hồ nhìn thấy đường nét cơ bắp nhấp nhô lên xuống.
“Cảnh sát Giang đó à?”
Trịnh Minh Dịch dừng động tác, hắn lấy quần áo bên cạnh lau mồ hôi rồi tới ngồi khoanh chân bên cửa: “Có chuyện gì sao”
Vị trí ô cửa có hơi thấp, Trịnh Minh Dịch đang ngồi ngay sau cửa nên Giang Trì Cảnh cũng quyết định ngồi tựa lưng vào đó. Anh chống cằm, nghiêng đầu vào trong: “Có chuyện muốn hỏi anh nè.”
Trịnh Minh Dịch cười nhẹ, hắn cũng đổi sang tư thế quay lưng tựa vào cửa: “Cậu nhiều chuyện để hỏi thật đấy.”
Nếu lúc này không có cửa sắt ngăn cách, lưng của hai người sẽ chạm vào nhau.
Giang Trì Cảnh yên lặng một lúc, mãi cho đến khi nhịp thở của Trịnh Minh Dịch ở sau cánh cửa bình ổn trở lại anh mới cất tiếng hỏi: “Anh cố tình đúng không?”
“Cố tình cái gì cơ?” Trịnh Minh Dịch đáp lại bằng giọng điệu bình thản.
“Vụ Trần Nhị.” Giang Trì Cảnh đáp, “Anh cố tình chọc điên gã chứ gì?”
“Nếu khinh khỉnh cũng được tính là chọc điên thì đúng rồi đấy.”
“Anh khinh gã thế nào?”
“Thì chỉ là… làm lơ hắn thôi.”
Mỗi phòng giam đều có phân chia cấp bậc phạm nhân, người được xem là đại ca trong phòng dĩ nhiên sẽ có nhiều đặc quyền hơn, ví như được ưu tiên khi phân phát đồ dùng chẳng hạn.
Đại ca trong phòng của Trịnh Minh Dịch là Trần Nhị, nếu như hắn cố tình làm lơ gã thì hẳn sẽ bị xem là kẻ kiếm chuyện rồi.
Giang Trì Cảnh có được đáp án mình muốn, anh nhẹ nhàng “à” một tiếng rồi đáp: “Đúng là anh cố tình mà.”
Hắn cố tình kiếm chuyện khiến Trần Nhị nổi điên, đến khi đối phương không nhịn được muốn đánh mình thì Trịnh Minh Dịch “buộc phải” đáp trả, như vậy có thể giúp hắn giảm hình phạt đến mức tối thiểu. Dù Giang Trì Cảnh có nói đỡ cho Trịnh Minh Dịch trước mặt Lạc Hải, nhưng trong thâm tâm anh đã sớm đoán được người nọ không hề vô tội.
Mục đích của Trịnh Minh Dịch lần này rất đơn giản.
“Anh muốn ở phòng đơn.”
Trịnh Minh Dịch không phủ nhận: “Bị cảnh sát Giang phát hiện rồi.”
Tuy ở phòng giam đơn lẻ sẽ bị hạn chế tự do nhưng ít ra vẫn còn đỡ hơn việc không biết khi nào mình sẽ bị người ta ám hại. Nếu Trịnh Minh Dịch tiếp tục ở lại khu 2 thì hắn sẽ luôn trong tình trạng gặp nguy hiểm, nhưng ngược lại nếu được chuyển đến nơi nguy hiểm như khu 1 thì Trịnh Minh Dịch lại có thể an toàn tuyệt đối khi ở trong phòng.
“Anh cứ thế này sẽ ngày càng bị cô lập đấy.” Giang Trì Cảnh nói.
Với phòng giam đơn lẻ, phạm nhân chỉ có bơ vơ một mình trong đó chứ nào được tiện nghi như khi ở phòng đơn khách sạn. Trong khi đó con người vốn là động vật cần giao tiếp xã hội, nếu cứ để bản thân ngột ngạt lâu dài như thế thì sớm muộn gì cũng sẽ bị điên thôi.
“Tôi không cần giao tiếp với phạm nhân khác.” Nói đoạn Trịnh Minh Dịch dừng lại trong thoáng chốc. Hắn chuyển sang giọng điệu thoải mái hơn, nửa đùa nửa thật bảo: “Với cả tôi còn cậu cơ mà, cảnh sát Giang.”
Giang Trì Cảnh không có tâm tình đùa cợt với Trịnh Minh Dịch, anh quay đầu thì thào cạnh bên ô cửa: “Lần sau đừng làm thế nữa nhé.”
“Đừng làm sao?” Trịnh Minh Dịch hỏi.
“Dùng bạo lực giải quyết vấn đề.”
Người nọ cười nhẹ một tiếng: “Cậu đang lên lớp tôi đấy hả cảnh sát Giang?”
“Tôi không đùa với anh đâu, Trịnh Minh Dịch.” Giang Trì Cảnh nghiêm giọng, “Anh mà tái phạm là tôi không đọc sách cho anh nghe nữa đâu đó.”
Lần này đến lượt Trịnh Minh Dịch im lặng, sau cánh cửa sắt dường như chẳng có động tĩnh gì. Ngay lúc Giang Trì Cảnh nghĩ rằng đối phương không thèm trả lời, Trịnh Minh Dịch bỗng khe khẽ thở dài: “Nhưng nếu có những chuyện chỉ giải quyết được bằng bạo lực thì sao nhỉ?”
Giang Trì Cảnh cũng không trông mong mình rằng mình mới nói bâng quơ đôi câu đã có thể khiến Trịnh Minh Dịch thay đổi tác phong làm việc cố hữu.
“Nếu buộc phải đánh nhau, anh làm ơn đánh có chừng mực thôi.”
Chứ cứ hơi tí là đánh người ta hoặc gãy xương, không thì què tay, Giang Trì Cảnh chưa từng thấy ai ngang ngược tới vậy.
Trịnh Minh Dịch nhẹ nhàng đáp: “Biết rồi, nghe lời cảnh sát Giang vậy.”
Giang Trì Cảnh cũng không rõ Trịnh Minh Dịch có đang trả lời qua loa lấy lệ hay không. Quan trọng là anh đã nói hết những gì mình muốn, còn hắn có nghe lọt lỗ tai hay không đều không phải chuyện của anh.
Lúc anh đứng dậy chuẩn bị rời đi, giọng Trịnh Minh Dịch bỗng vang lên qua ô cửa.
“Tôi nghe lời rồi, vậy mai cậu có thể đến nói chuyện với tôi được không?” Trịnh Minh Dịch lười nhác kéo dài âm cuối, “Ở đây chán lắm.”
Phòng biệt giam đương nhiên phải chán rồi.
Giang Trì Cảnh sải bước trên đôi Dr. Martens, anh cất giọng đều đều đáp: “Còn tùy vào tâm trạng của tôi nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.