Chương 52:
Không Cúc
26/03/2023
Công chúa là kẻ điên nổi tiếng trong tù cũng đều có lý do cả. Thông thường phạm nhân đã vào đây sẽ rất ít khi bị tăng thời gian chấp hành án phạt, nếu có đánh nhau ẩu đả bình thường thì cũng chỉ bị biệt giam hoặc nhận hình phạt gì đó mà thôi. Công chúa thì khác, y thật sự đã suýt lấy mạng kẻ tằng tịu với Hứa Thắng.
Giang Trì Cảnh biết chuyện này cũng nhờ Lạc Hải mồm mép nhiều chuyện, nghe đâu là tên kia chủ động quyến rũ Hứa Thắng. Vừa hay lúc ấy công chúa sắp ra tù, Hứa Thắng định nhân cơ hội này khiến công chúa từ bỏ hắn để bắt đầu cuộc sống mới bên ngoài. Có ngờ đâu công chúa ra tay luôn với con giáp thứ mười ba kia rồi bị tăng thời gian chấp hành án phạt luôn.
Nếu công chúa lên cơn gϊếŧ chết Lão Cửu thì chắc chắn y sẽ phải ngồi tù thêm mấy chục năm nữa, xem như cả đời phải chịu ngăn cách với Hứa Thắng. Hoặc Hứa Thắng sẽ chọn lựa không ra tù để có thể bên cạnh công chúa.
Giang Trì Cảnh càng nghĩ càng thấy rối, anh hoàn toàn không thể đoán được diễn biến tiếp theo của sự việc lần này. Ấy thế mà Trịnh Minh Dịch vẫn bình tĩnh như thể việc công chúa đi trả thù Lão Cửu là lẽ đương nhiên.
À không, nhìn dáng vẻ này của Trịnh Minh Dịch anh lại thấy, rất có khả năng hắn sẽ hiến kế cho công chúa.
Đúng là hết người này đến người kia khiến anh đau đầu mà.
Hơn mười giờ tối, Lạc Hải gửi tin nhắn tới báo với Giang Trì Cảnh rằng, cuộc phẫu thuật của Hứa Thắng đã thành công tốt đẹp, sáng mai hắn sẽ tỉnh lại. Giang Trì Cảnh lập tức thông suốt đôi phần, sáng hôm sau anh xin nghỉ làm nửa buổi rồi đến bệnh viện ở ngoại thành thăm Hứa Thắng,
Công chúa đã không nghe theo lời khuyên của Giang Trì Cảnh thì anh chỉ có thể chuyển lời Hứa Thắng đến cho y thôi. Nói tóm lại anh không thể để công chúa làm chuyện dại dột được.
“Cảnh sát Giang, cậu nghĩ em ấy sẽ nghe lời tôi nói sao?”
Hứa Thắng đang nằm trong phòng bệnh đặc biệt có quản giáo canh giữ. Nghe Giang Trì Cảnh kể lại mọi sự, phản ứng của Hứa Thắng khác xa những gì mà anh mường tượng.
“Anh không khuyên cậu ấy sao?” Giang Trì Cảnh nhíu mày hỏi, “Rất có khả năng công chúa sẽ làm ra chuyện không tưởng đó.”
“Nếu em ấy mà chịu nghe tôi khuyên bảo,” Hứa Thắng vẫn chưa hồi phục hẳn, đến việc nói tròn câu cũng khiến hắn thấy mất sức, “Thì giờ đã không còn ngồi tù rồi.”
Giang Trì Cảnh im lặng một lát rồi chậm rãi đáp: “Cũng phải.”
Trước kia chắc chắn Hứa Thắng đã từng khuyên công chúa nên ra tù, nhưng cuối cùng y vẫn chọn ở lại bên cạnh Hứa Thắng. Nói như lời Hứa Thắng thì chính là: nếu công chúa chịu nghe lời như thế th y đã không có biệt hiệu là công chúa rồi.
“Vậy cứ kệ cậu ấy sao?” Giang Trì Cảnh cảm khái. Giọng điệu anh trở nên bình tĩnh hơn bởi giờ Giang Trì Cảnh đã nhận ra, ngăn cản công chúa là điều bất khả thi.
“Giờ chỉ mong các cậu có thể để mắt đến em ấy nhiều hơn thôi.” Hứa Thắng ngẩng đầu nhìn trần nhà rồi thở dài, “Tính em ấy vốn nóng, lại không thích nghe dạy đời, làm gì cũng tùy hứng. Có đôi khi tôi cũng thật hết cách…”
Giang Trì Cảnh yên lặng lắng nghe, anh bỗng nhận ra một vấn đề. Do dự một hồi cuối cùng Giang Trì Cảnh vẫn hỏi đối phương: “Vậy sao anh còn thích cậu ấy?”
“Vì… Tôi thích em ấy như thế thôi.” Hứa Thắng cười đáp, hắn nhìn Giang Trì Cảnh. “Cảnh sát Giang, có phải cậu thấy tôi có khuynh hướng tự ngược đúng không?”
Đúng là có một chút.
Giang Trì Cảnh thầm đáp trong lòng mà không nói ra.
“Có người nói, ăn cay là một hình thức tự ngược đãi bản thân.” Hứa Thắng bảo, “Tôi thích ăn cay, em ấy là quả ớt nhỏ của lòng tôi. Cảnh sát Giang hiểu ý tôi chứ?”
Giang Trì Cảnh bỗng nhớ đến Trịnh Minh Dịch, hắn cũng từng nói một câu tương tự như thế. Trịnh Minh Dịch thích ăn đồ ngọt, mà anh thì lại rất ngọt ngào trong mắt hắn.
Dĩ nhiên Giang Trì Cảnh không thấy bản thân mình ngọt ngào chỗ nào, nhưng nghĩ đến chuyện này giúp anh có thể phần nào hiểu được tâm tình của Hứa Thắng. Hắn thích công chúa, chỉ đơn giản là vậy thôi chứ không vì tại sao cả.
“Vậy anh không để ý việc cậu ấy..?” Giang Trì Cảnh bỏ lửng câu nói nhưng anh tin, Hứa Thắng biết anh định hỏi gì.
“Cắm sừng tôi sao?” Hứa Thắng đáp, “Là tôi bất trung với em ấy trước. Tôi ăn nằm với người khác là thật nên cũng không có tư cách để nói em ấy.”
Giang Trì Cảnh mím môi, anh cũng không biết nói sao. Nhưng cá nhân anh cảm thấy Hứa Thắng chỉ cắm sừng công chúa một lần, còn công chúa đi tằng tịu với người khác rất nhiều lần. So ra thì rõ ràng Hứa Thắng chịu bất công nhiều hơn, nhưng nói đi cũng phải nói lại, chuyện ngoại tình không thể tính toán thiệt hơn bằng số lần được.
Rất có thể tổn thương mà công chúa phải chịu khi Hứa Thắng ngoại tình một lần còn sâu năng hơn tổn thương mà Hứa Thắng phải chịu khi công chúa ngoại tình nhiều lần. Nói đơn giản hơn thì là ở trong chăn mới biết chăn có rận, đôi lứa nhà người ta rõ là anh tình tôi nguyện, phận người ngoài như Giang Trì Cảnh cũng không thể nói năng gì thêm.
“Cảnh sát Giang.” Hứa Thắng lên tiếng khiến Giang Trì Cảnh sực tỉnh, “Trước khi tôi về lại, phiền các cậu để ý em ấy giúp. Tôi sẽ tự giải quyết Lão Cửu.”
“Chờ chút.” Giang Trì Cảnh giơ tay chặn lời Hứa Thắng, “Anh còn định ra tay?”
Lạy mẹ tôi ơi, ông trời đang tặng nguyên combo gây đau đầu cho anh đấy hả?
“Để tôi ra tay vẫn tốt hơn là em ấy ra tay.” Hứa Thắng nói.
Giang Trì Cảnh thật sự muốn nổi điên: “Anh biết giờ là lúc nào rồi không? Đơn tha thứ đã được gửi lên tòa rồi, anh sắp được giảm thời gian chấp hành án phạt đấy. Thế mà anh còn muốn ra tay?”
“Cảnh sát Giang, có một số việc buộc phải giải quyết cho xong.”
Hôm qua lúc Giang Trì Cảnh nói đến chuyện Hứa Thắng được giảm án phạt, phản ứng dầu tiên của công chúa không phải là vui mừng mà y chỉ càng thêm căm hận Lão Cửu. Khi ấy Giang Trì Cảnh chợt hiểu được, hóa ra tư duy giữa người và người cũng có thể khác biệt dữ dội đến như vậy.
Giờ Hứa Thắng cũng như thế, rốt cục anh không hiểu nổi hai người họ xem thứ gì mới là quan trọng hơn?
“Tùy anh vậy.” Giang Trì Cảnh chán nản đứng dậy, “Tôi sẽ nhắc đồng nghiệp chú ý cậu ấy nhiều hơn.”
“Làm phiền cậu quá, cảnh sát Giang.” Hứa Thắng nói.
Thật ra còn nửa câu Giang Trì Cảnh vẫn chưa nói hết cho Hứa Thắng nghe. Ấy là khi hắn trở lại nhà tù, anh cũng sẽ dặn dò đồng nghiệp để mắt tới hắn nhiều hơn. Bởi bất kể là ai trong hai người này đi xử lý Lão Cửu đều sẽ khiến mọi chuyện rối tung lên.
Công chúa đi, công chúa bị tăng thêm thời gian chịu án phạt, Hứa Thắng thì được giảm; Hứa Thắng đi, Hứa Thắng không được giảm thời gian chịu án phạt, công chúa sẽ gây chuyện rồi cũng bị tăng thời gian ngồi tù. Đây chỉ toàn là những kết quả không đáng phải xảy ra.
Giang Trì Cảnh đương rít một điếu ở khu vực hút thuốc bên ngoài bệnh viện. Anh càng nghĩ càng thấy khó hiểu, việc gì mình phải ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng chứ? Hai ông thần kia rõ là chẳng biết cảm thông cho người khác gì hết.
Dập điếu thuốc trong tay xong, Giang Trì Cảnh định quay về nhà tù làm việc tiếp nhưng lúc đi đến bãi đậu xe bệnh viện, anh bỗng bất ngờ gặp người quen.
“Quan Vĩ?” Giang Trì Cảnh ngạc nhiên hỏi, “Anh đến gặp Hứa Thắng sao?”
“Cậu cũng thế hả?” Quan Vĩ cũng giật mình không kém, “Đám anh em của Hứa Thắng nhờ tôi đến xem anh ta thế nào.”
“Hứa Thắng vẫn ổn, không bị gì nghiêm trọng đâu.” Giang Trì Cảnh nói.
“Không sao thì tốt rồi.” Quan Vĩ nói, “Cậu biết chuyện anh ta sắp được giảm thời gian chịu phạt chưa? Hôm qua tôi đi nghe ngóng rồi, có khả năng chỉ hai tháng nữa là Hứa Thắng ra tù.”
“Nhanh vậy à?” Nhớ tới thái độ của Hứa Thắng và công chúa, Giang Trì Cảnh lại thấy đau đầu.
“Còn chuyện vụ án nữa, cậu chuyển lời cho Trịnh Minh Dịch bảo là trong tuần này khả năng cao là sẽ có kết quả luôn nhé.”
“Ý anh là…” Giang Trì Cảnh tư lự, “Nếu tiến độ nhanh chóng thì trước cuối tháng là Trịnh Minh Dịch có thể ra tù.”
“Gần như là thế, vụ án của anh ta chắc chắn sẽ được phúc thẩm, chỉ là…” Quan Vĩ bỗng dừng lại.
“Chỉ là gì cơ?” Giang Trì Cảnh hỏi.
“Để bắt được điểm yếu của Ngô Bằng thì hơi khó, còn phải xem xem manh mối trong tay Trịnh Minh Dịch có đủ để làm bằng chứng kết tội không.”
Thật ra Giang Trì Cảnh không quá lo lắng về chuyện Ngô Bằng bị tóm, bởi anh biết Trịnh Minh Dịch hẳn đã có kế hoạch đủ đầy rồi.
Tạm biệt Quan Vĩ rồi, Giang Trì Cảnh bèn lái xe trở về nhà tù.
Giờ nghỉ giải lao trưa nay Giang Trì Cảnh vẫn ra sân tập ngồi, duy có một điểm kỳ quặc ấy là người ngồi bên cạnh hắn bỗng biến thành công chúa. Giang Trì Cảnh cau mày nhìn ra bên ngoài cửa sổ, anh chẳng mảy may hứng thú với bộ phim câm đang trình chiếu.
Trịnh Minh Dịch nói hắn sẽ đi khuyên công chúa, nhưng Giang Trì Cảnh vẫn luôn cảm thấy đây không phải là tác phong làm việc của hắn. Bởi muốn khuyên một ai đó thì cần dùng lý lẽ để cảm hóa họ. Còn Trịnh Minh Dịch? Anh thừa hiểu hắn sẽ không nói đạo lý suông để thuyết phục mà sẽ dùng giao dịch đổi chác với người đó.
Nhìn bầu không khí giữa hai người kiểu gì cũng không giống một bên đang khuyên răn, một bên chịu lắng nghe. Trịnh Minh Dịch cứ nói luôn miệng dù mặt mày vẫn lạnh tanh như thế. Công chúa thi thoảng sẽ đáp lại vài câu, y trưng ra biểu cảm thích thú và tò mò chứ không còn dáng vẻ khó đoán như lúc nói chuyện cùng anh.
Quan sát chưa đầy ba phút nhưng Giang Trì Cảnh khẳng định, Trịnh Minh Dịch quả thực đang hiến kế cho công chúa.
Cuộc trò chuyện gần kết thúc, đáy mắt công chúa lại hiện lên những suy tư mà không ai hiểu nổi. Nhưng rất nhanh sau đó y giơ tay phải ra và quyết đoán nói hai từ với Trịnh Minh Dịch.
Nếu như Giang Trì Cảnh không nhìn lầm, công chúa rõ ràng đã nói: “Đồng ý.”
Trịnh Minh Dịch cũng giơ tay phải ra nắm tay công chúa. Đúng lúc này, công chúa bỗng nhìn về phía thư viện, y tinh nghịch nháy mắt với Giang Trì Cảnh như khoe rằng, Trịnh Minh Dịch đang ở gần tôi hơn này.
Trịnh Minh Dịch thả tay công chúa ra, hắn quay đầu mỉm cười nhìn Giang Trì Cảnh rồi đi thẳng về phía thư viện.
Dĩ nhiên Giang Trì Cảnh đang rất tò mò, thế nhưng anh vẫn nín nhịn đợi đến hai giờ. Phạm nhân trong thư viện lần lượt rời đi, Trịnh Minh Dịch tiến đến ngồi cạnh Giang Trì Cảnh. Hắn hỏi: “Hôm nay không có bánh dâu tây cho anh sao?”
Đầu óc Giang Trì Cảnh rối loạn, hơi đâu mà còn tâm trạng làm bánh với chả biếc? Anh bình tĩnh bật ra hai chữ: “Không có.”
“Ừm.” Trịnh Minh Dịch cũng lười chất vấn thêm.
Đôi bên im lặng một lúc, cuối cùng Giang Trì Cảnh vẫn không kìm lòng được hỏi, “Rốt cục anh bày kế gì cho công chúa đó?”
Trịnh Minh Dịch mỉm cười như thể nãy giờ hắn chỉ đợi giây phút này mà thôi: “Không gì đâu, anh chỉ bảo cậu ta nhẹ tay chút thôi.”
“Công chúa ra tay thì sao mà nhẹ được?” Giang Trì Cảnh khó hiểu.
Rõ là Lão Cửu định đâm chết Hứa Thắng, với tính cách của công chúa thì dù không đập chết được Lão Cửu thì cũng phải đánh cho đối phương tàn phế mới hả dạ.
“Cậu ta…”
Trịnh Minh Dịch còn chưa nói hết câu, một bóng người bỗng xông vào thư viện cắt ngang cuộc trò chuyện. Vu Quang vội vội vàng vàng nhào tới bàn làm việc hét to: “Tin chấn động, Lão Cửu bị công chúa hϊếp rồi!”
Nghe được tin này, đại não Giang Trì Cảnh như muốn nổ tung. Anh đứng bật dậy, hai mắt trợn tròn, chiếc ghế sau lưng đập hẳn vào tường tạo nên tiếng động vang dội.
Công chúa sao lại dại dột đi cưỡng bức Lão Cửu vậy?!?
Lão Cửu là trai thẳng thôi không nói, tuổi gã cũng còn trẻ trung gì đâu, đầu thì trọc, bụng thì phệ, nhìn thôi cũng đủ tắt nắng rồi.
Hứa Thắng có thể chấp nhận việc công chúa ngoại tình thể xác chứ không đời nào chấp nhận chuyện này, khẩu vị quá ư là nặng rồi!!!
Đầu óc Giang Trì Cảnh còn đang tê dại trước tin chấn động này, ai ngờ Vu Quang bỗng thở hồng hộc bổ sung thêm: “Hϊếp bằng cây lau nhà ạ.”
Cái thằng này sao không nói đàng hoàng cho hết câu luôn đi?!?
Giang Trì Cảnh ném quyển sổ tay cái độp lên bàn: “Trời đất ơi, như vậy không gọi là cưỡиɠ ɧϊếp được!”
Ngày nào cũng thế này khéo anh bị dọa cho ra bệnh tim mất.
“Ơ thế ạ?” Vu Quang ngờ nghệch gãi đầu, hoàn toàn không nhận thức được mình vừa khiến người ta suýt đứng tim.
Giang Trì Cảnh rụng rời tay chân ngồi trở lại ghế, anh hớp một miếng nước bình ổn lại tâm trạng.
Công chúa quả là biết cách trả thù. Lão Cửu dùng cán cây lau nhà đâm Hứa Thắng, y làm thế này đâu chỉ đơn giản là ăn miếng trả miếng. Bị người khác đâm đồ vào hậu môn còn nhục nhã hơn là bị đâm vào người gấp trăm lần.
Khoan từ từ.
Công chúa tính nóng đầu óc cũng không sáng dạ, y làm sao nghĩ ra được biện pháp trả thù này?
Giang Trì Cảnh lập tức quay sang nhìn Trịnh Minh Dịch. Khác với dáng vẻ như muốn bệnh tim của Giang Trì Cảnh, Trịnh Minh Dịch nhún vai bằng vẻ ngây thơ vô tội: “Cậu ta nhẹ tay rồi đấy.”
Giang Trì Cảnh biết chuyện này cũng nhờ Lạc Hải mồm mép nhiều chuyện, nghe đâu là tên kia chủ động quyến rũ Hứa Thắng. Vừa hay lúc ấy công chúa sắp ra tù, Hứa Thắng định nhân cơ hội này khiến công chúa từ bỏ hắn để bắt đầu cuộc sống mới bên ngoài. Có ngờ đâu công chúa ra tay luôn với con giáp thứ mười ba kia rồi bị tăng thời gian chấp hành án phạt luôn.
Nếu công chúa lên cơn gϊếŧ chết Lão Cửu thì chắc chắn y sẽ phải ngồi tù thêm mấy chục năm nữa, xem như cả đời phải chịu ngăn cách với Hứa Thắng. Hoặc Hứa Thắng sẽ chọn lựa không ra tù để có thể bên cạnh công chúa.
Giang Trì Cảnh càng nghĩ càng thấy rối, anh hoàn toàn không thể đoán được diễn biến tiếp theo của sự việc lần này. Ấy thế mà Trịnh Minh Dịch vẫn bình tĩnh như thể việc công chúa đi trả thù Lão Cửu là lẽ đương nhiên.
À không, nhìn dáng vẻ này của Trịnh Minh Dịch anh lại thấy, rất có khả năng hắn sẽ hiến kế cho công chúa.
Đúng là hết người này đến người kia khiến anh đau đầu mà.
Hơn mười giờ tối, Lạc Hải gửi tin nhắn tới báo với Giang Trì Cảnh rằng, cuộc phẫu thuật của Hứa Thắng đã thành công tốt đẹp, sáng mai hắn sẽ tỉnh lại. Giang Trì Cảnh lập tức thông suốt đôi phần, sáng hôm sau anh xin nghỉ làm nửa buổi rồi đến bệnh viện ở ngoại thành thăm Hứa Thắng,
Công chúa đã không nghe theo lời khuyên của Giang Trì Cảnh thì anh chỉ có thể chuyển lời Hứa Thắng đến cho y thôi. Nói tóm lại anh không thể để công chúa làm chuyện dại dột được.
“Cảnh sát Giang, cậu nghĩ em ấy sẽ nghe lời tôi nói sao?”
Hứa Thắng đang nằm trong phòng bệnh đặc biệt có quản giáo canh giữ. Nghe Giang Trì Cảnh kể lại mọi sự, phản ứng của Hứa Thắng khác xa những gì mà anh mường tượng.
“Anh không khuyên cậu ấy sao?” Giang Trì Cảnh nhíu mày hỏi, “Rất có khả năng công chúa sẽ làm ra chuyện không tưởng đó.”
“Nếu em ấy mà chịu nghe tôi khuyên bảo,” Hứa Thắng vẫn chưa hồi phục hẳn, đến việc nói tròn câu cũng khiến hắn thấy mất sức, “Thì giờ đã không còn ngồi tù rồi.”
Giang Trì Cảnh im lặng một lát rồi chậm rãi đáp: “Cũng phải.”
Trước kia chắc chắn Hứa Thắng đã từng khuyên công chúa nên ra tù, nhưng cuối cùng y vẫn chọn ở lại bên cạnh Hứa Thắng. Nói như lời Hứa Thắng thì chính là: nếu công chúa chịu nghe lời như thế th y đã không có biệt hiệu là công chúa rồi.
“Vậy cứ kệ cậu ấy sao?” Giang Trì Cảnh cảm khái. Giọng điệu anh trở nên bình tĩnh hơn bởi giờ Giang Trì Cảnh đã nhận ra, ngăn cản công chúa là điều bất khả thi.
“Giờ chỉ mong các cậu có thể để mắt đến em ấy nhiều hơn thôi.” Hứa Thắng ngẩng đầu nhìn trần nhà rồi thở dài, “Tính em ấy vốn nóng, lại không thích nghe dạy đời, làm gì cũng tùy hứng. Có đôi khi tôi cũng thật hết cách…”
Giang Trì Cảnh yên lặng lắng nghe, anh bỗng nhận ra một vấn đề. Do dự một hồi cuối cùng Giang Trì Cảnh vẫn hỏi đối phương: “Vậy sao anh còn thích cậu ấy?”
“Vì… Tôi thích em ấy như thế thôi.” Hứa Thắng cười đáp, hắn nhìn Giang Trì Cảnh. “Cảnh sát Giang, có phải cậu thấy tôi có khuynh hướng tự ngược đúng không?”
Đúng là có một chút.
Giang Trì Cảnh thầm đáp trong lòng mà không nói ra.
“Có người nói, ăn cay là một hình thức tự ngược đãi bản thân.” Hứa Thắng bảo, “Tôi thích ăn cay, em ấy là quả ớt nhỏ của lòng tôi. Cảnh sát Giang hiểu ý tôi chứ?”
Giang Trì Cảnh bỗng nhớ đến Trịnh Minh Dịch, hắn cũng từng nói một câu tương tự như thế. Trịnh Minh Dịch thích ăn đồ ngọt, mà anh thì lại rất ngọt ngào trong mắt hắn.
Dĩ nhiên Giang Trì Cảnh không thấy bản thân mình ngọt ngào chỗ nào, nhưng nghĩ đến chuyện này giúp anh có thể phần nào hiểu được tâm tình của Hứa Thắng. Hắn thích công chúa, chỉ đơn giản là vậy thôi chứ không vì tại sao cả.
“Vậy anh không để ý việc cậu ấy..?” Giang Trì Cảnh bỏ lửng câu nói nhưng anh tin, Hứa Thắng biết anh định hỏi gì.
“Cắm sừng tôi sao?” Hứa Thắng đáp, “Là tôi bất trung với em ấy trước. Tôi ăn nằm với người khác là thật nên cũng không có tư cách để nói em ấy.”
Giang Trì Cảnh mím môi, anh cũng không biết nói sao. Nhưng cá nhân anh cảm thấy Hứa Thắng chỉ cắm sừng công chúa một lần, còn công chúa đi tằng tịu với người khác rất nhiều lần. So ra thì rõ ràng Hứa Thắng chịu bất công nhiều hơn, nhưng nói đi cũng phải nói lại, chuyện ngoại tình không thể tính toán thiệt hơn bằng số lần được.
Rất có thể tổn thương mà công chúa phải chịu khi Hứa Thắng ngoại tình một lần còn sâu năng hơn tổn thương mà Hứa Thắng phải chịu khi công chúa ngoại tình nhiều lần. Nói đơn giản hơn thì là ở trong chăn mới biết chăn có rận, đôi lứa nhà người ta rõ là anh tình tôi nguyện, phận người ngoài như Giang Trì Cảnh cũng không thể nói năng gì thêm.
“Cảnh sát Giang.” Hứa Thắng lên tiếng khiến Giang Trì Cảnh sực tỉnh, “Trước khi tôi về lại, phiền các cậu để ý em ấy giúp. Tôi sẽ tự giải quyết Lão Cửu.”
“Chờ chút.” Giang Trì Cảnh giơ tay chặn lời Hứa Thắng, “Anh còn định ra tay?”
Lạy mẹ tôi ơi, ông trời đang tặng nguyên combo gây đau đầu cho anh đấy hả?
“Để tôi ra tay vẫn tốt hơn là em ấy ra tay.” Hứa Thắng nói.
Giang Trì Cảnh thật sự muốn nổi điên: “Anh biết giờ là lúc nào rồi không? Đơn tha thứ đã được gửi lên tòa rồi, anh sắp được giảm thời gian chấp hành án phạt đấy. Thế mà anh còn muốn ra tay?”
“Cảnh sát Giang, có một số việc buộc phải giải quyết cho xong.”
Hôm qua lúc Giang Trì Cảnh nói đến chuyện Hứa Thắng được giảm án phạt, phản ứng dầu tiên của công chúa không phải là vui mừng mà y chỉ càng thêm căm hận Lão Cửu. Khi ấy Giang Trì Cảnh chợt hiểu được, hóa ra tư duy giữa người và người cũng có thể khác biệt dữ dội đến như vậy.
Giờ Hứa Thắng cũng như thế, rốt cục anh không hiểu nổi hai người họ xem thứ gì mới là quan trọng hơn?
“Tùy anh vậy.” Giang Trì Cảnh chán nản đứng dậy, “Tôi sẽ nhắc đồng nghiệp chú ý cậu ấy nhiều hơn.”
“Làm phiền cậu quá, cảnh sát Giang.” Hứa Thắng nói.
Thật ra còn nửa câu Giang Trì Cảnh vẫn chưa nói hết cho Hứa Thắng nghe. Ấy là khi hắn trở lại nhà tù, anh cũng sẽ dặn dò đồng nghiệp để mắt tới hắn nhiều hơn. Bởi bất kể là ai trong hai người này đi xử lý Lão Cửu đều sẽ khiến mọi chuyện rối tung lên.
Công chúa đi, công chúa bị tăng thêm thời gian chịu án phạt, Hứa Thắng thì được giảm; Hứa Thắng đi, Hứa Thắng không được giảm thời gian chịu án phạt, công chúa sẽ gây chuyện rồi cũng bị tăng thời gian ngồi tù. Đây chỉ toàn là những kết quả không đáng phải xảy ra.
Giang Trì Cảnh đương rít một điếu ở khu vực hút thuốc bên ngoài bệnh viện. Anh càng nghĩ càng thấy khó hiểu, việc gì mình phải ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng chứ? Hai ông thần kia rõ là chẳng biết cảm thông cho người khác gì hết.
Dập điếu thuốc trong tay xong, Giang Trì Cảnh định quay về nhà tù làm việc tiếp nhưng lúc đi đến bãi đậu xe bệnh viện, anh bỗng bất ngờ gặp người quen.
“Quan Vĩ?” Giang Trì Cảnh ngạc nhiên hỏi, “Anh đến gặp Hứa Thắng sao?”
“Cậu cũng thế hả?” Quan Vĩ cũng giật mình không kém, “Đám anh em của Hứa Thắng nhờ tôi đến xem anh ta thế nào.”
“Hứa Thắng vẫn ổn, không bị gì nghiêm trọng đâu.” Giang Trì Cảnh nói.
“Không sao thì tốt rồi.” Quan Vĩ nói, “Cậu biết chuyện anh ta sắp được giảm thời gian chịu phạt chưa? Hôm qua tôi đi nghe ngóng rồi, có khả năng chỉ hai tháng nữa là Hứa Thắng ra tù.”
“Nhanh vậy à?” Nhớ tới thái độ của Hứa Thắng và công chúa, Giang Trì Cảnh lại thấy đau đầu.
“Còn chuyện vụ án nữa, cậu chuyển lời cho Trịnh Minh Dịch bảo là trong tuần này khả năng cao là sẽ có kết quả luôn nhé.”
“Ý anh là…” Giang Trì Cảnh tư lự, “Nếu tiến độ nhanh chóng thì trước cuối tháng là Trịnh Minh Dịch có thể ra tù.”
“Gần như là thế, vụ án của anh ta chắc chắn sẽ được phúc thẩm, chỉ là…” Quan Vĩ bỗng dừng lại.
“Chỉ là gì cơ?” Giang Trì Cảnh hỏi.
“Để bắt được điểm yếu của Ngô Bằng thì hơi khó, còn phải xem xem manh mối trong tay Trịnh Minh Dịch có đủ để làm bằng chứng kết tội không.”
Thật ra Giang Trì Cảnh không quá lo lắng về chuyện Ngô Bằng bị tóm, bởi anh biết Trịnh Minh Dịch hẳn đã có kế hoạch đủ đầy rồi.
Tạm biệt Quan Vĩ rồi, Giang Trì Cảnh bèn lái xe trở về nhà tù.
Giờ nghỉ giải lao trưa nay Giang Trì Cảnh vẫn ra sân tập ngồi, duy có một điểm kỳ quặc ấy là người ngồi bên cạnh hắn bỗng biến thành công chúa. Giang Trì Cảnh cau mày nhìn ra bên ngoài cửa sổ, anh chẳng mảy may hứng thú với bộ phim câm đang trình chiếu.
Trịnh Minh Dịch nói hắn sẽ đi khuyên công chúa, nhưng Giang Trì Cảnh vẫn luôn cảm thấy đây không phải là tác phong làm việc của hắn. Bởi muốn khuyên một ai đó thì cần dùng lý lẽ để cảm hóa họ. Còn Trịnh Minh Dịch? Anh thừa hiểu hắn sẽ không nói đạo lý suông để thuyết phục mà sẽ dùng giao dịch đổi chác với người đó.
Nhìn bầu không khí giữa hai người kiểu gì cũng không giống một bên đang khuyên răn, một bên chịu lắng nghe. Trịnh Minh Dịch cứ nói luôn miệng dù mặt mày vẫn lạnh tanh như thế. Công chúa thi thoảng sẽ đáp lại vài câu, y trưng ra biểu cảm thích thú và tò mò chứ không còn dáng vẻ khó đoán như lúc nói chuyện cùng anh.
Quan sát chưa đầy ba phút nhưng Giang Trì Cảnh khẳng định, Trịnh Minh Dịch quả thực đang hiến kế cho công chúa.
Cuộc trò chuyện gần kết thúc, đáy mắt công chúa lại hiện lên những suy tư mà không ai hiểu nổi. Nhưng rất nhanh sau đó y giơ tay phải ra và quyết đoán nói hai từ với Trịnh Minh Dịch.
Nếu như Giang Trì Cảnh không nhìn lầm, công chúa rõ ràng đã nói: “Đồng ý.”
Trịnh Minh Dịch cũng giơ tay phải ra nắm tay công chúa. Đúng lúc này, công chúa bỗng nhìn về phía thư viện, y tinh nghịch nháy mắt với Giang Trì Cảnh như khoe rằng, Trịnh Minh Dịch đang ở gần tôi hơn này.
Trịnh Minh Dịch thả tay công chúa ra, hắn quay đầu mỉm cười nhìn Giang Trì Cảnh rồi đi thẳng về phía thư viện.
Dĩ nhiên Giang Trì Cảnh đang rất tò mò, thế nhưng anh vẫn nín nhịn đợi đến hai giờ. Phạm nhân trong thư viện lần lượt rời đi, Trịnh Minh Dịch tiến đến ngồi cạnh Giang Trì Cảnh. Hắn hỏi: “Hôm nay không có bánh dâu tây cho anh sao?”
Đầu óc Giang Trì Cảnh rối loạn, hơi đâu mà còn tâm trạng làm bánh với chả biếc? Anh bình tĩnh bật ra hai chữ: “Không có.”
“Ừm.” Trịnh Minh Dịch cũng lười chất vấn thêm.
Đôi bên im lặng một lúc, cuối cùng Giang Trì Cảnh vẫn không kìm lòng được hỏi, “Rốt cục anh bày kế gì cho công chúa đó?”
Trịnh Minh Dịch mỉm cười như thể nãy giờ hắn chỉ đợi giây phút này mà thôi: “Không gì đâu, anh chỉ bảo cậu ta nhẹ tay chút thôi.”
“Công chúa ra tay thì sao mà nhẹ được?” Giang Trì Cảnh khó hiểu.
Rõ là Lão Cửu định đâm chết Hứa Thắng, với tính cách của công chúa thì dù không đập chết được Lão Cửu thì cũng phải đánh cho đối phương tàn phế mới hả dạ.
“Cậu ta…”
Trịnh Minh Dịch còn chưa nói hết câu, một bóng người bỗng xông vào thư viện cắt ngang cuộc trò chuyện. Vu Quang vội vội vàng vàng nhào tới bàn làm việc hét to: “Tin chấn động, Lão Cửu bị công chúa hϊếp rồi!”
Nghe được tin này, đại não Giang Trì Cảnh như muốn nổ tung. Anh đứng bật dậy, hai mắt trợn tròn, chiếc ghế sau lưng đập hẳn vào tường tạo nên tiếng động vang dội.
Công chúa sao lại dại dột đi cưỡng bức Lão Cửu vậy?!?
Lão Cửu là trai thẳng thôi không nói, tuổi gã cũng còn trẻ trung gì đâu, đầu thì trọc, bụng thì phệ, nhìn thôi cũng đủ tắt nắng rồi.
Hứa Thắng có thể chấp nhận việc công chúa ngoại tình thể xác chứ không đời nào chấp nhận chuyện này, khẩu vị quá ư là nặng rồi!!!
Đầu óc Giang Trì Cảnh còn đang tê dại trước tin chấn động này, ai ngờ Vu Quang bỗng thở hồng hộc bổ sung thêm: “Hϊếp bằng cây lau nhà ạ.”
Cái thằng này sao không nói đàng hoàng cho hết câu luôn đi?!?
Giang Trì Cảnh ném quyển sổ tay cái độp lên bàn: “Trời đất ơi, như vậy không gọi là cưỡиɠ ɧϊếp được!”
Ngày nào cũng thế này khéo anh bị dọa cho ra bệnh tim mất.
“Ơ thế ạ?” Vu Quang ngờ nghệch gãi đầu, hoàn toàn không nhận thức được mình vừa khiến người ta suýt đứng tim.
Giang Trì Cảnh rụng rời tay chân ngồi trở lại ghế, anh hớp một miếng nước bình ổn lại tâm trạng.
Công chúa quả là biết cách trả thù. Lão Cửu dùng cán cây lau nhà đâm Hứa Thắng, y làm thế này đâu chỉ đơn giản là ăn miếng trả miếng. Bị người khác đâm đồ vào hậu môn còn nhục nhã hơn là bị đâm vào người gấp trăm lần.
Khoan từ từ.
Công chúa tính nóng đầu óc cũng không sáng dạ, y làm sao nghĩ ra được biện pháp trả thù này?
Giang Trì Cảnh lập tức quay sang nhìn Trịnh Minh Dịch. Khác với dáng vẻ như muốn bệnh tim của Giang Trì Cảnh, Trịnh Minh Dịch nhún vai bằng vẻ ngây thơ vô tội: “Cậu ta nhẹ tay rồi đấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.