Chương 102
Vũ Khúc
13/03/2024
4 năm lại trôi qua.
Năm nay là năm 2115.
Tài ngồi một mình trong phòng tối. Căn phòng cực kỳ tĩnh lặng, thỉnh thoảng mới nghe thấy những tiếng vo ve như ruồi đập cánh, rồi sau đó lại lập tức im bặt.
Hắn đã ngồi trong phòng này được nguyên một ngày.
Cách đây bốn năm, Tài đã yêu cầu Aleksei thiết kế cho hắn một căn phòng đặc biệt, tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Một khi cửa ra vào đã đóng lại thì ánh sáng và âm thanh từ bên ngoài không lọt được vào bên trong.
Ngay cả không khí cũng bị vây kín trong phòng. Căn phòng chật hẹp, nóng bức, người ngồi quá lâu sẽ bị thiếu oxy và cuối cùng mất đi ý thức.
Chính vì căn phòng này nguy hiểm như thế mà luôn luôn cần một nhóm người quan sát bên ngoài đề phòng sự cố. Ban đầu Tài chỉ có thể ở trong phòng được nửa tiếng đồng hồ, bóng tối và sự tĩnh lặng tuyệt đối làm cho hắn phát điên. Dần dần thời gian chịu đựng nâng lên thành một tiếng, hai tiếng, cho đến nửa ngày thì hắn không thở được nữa và ngất đi.
Sau lần đấy, hắn phải tạm ngưng một tháng.
Quá trình tập luyện khởi động lại với việc hắn bắt đầu tập trung hơn vào việc điều tiết hơi thở.
Hắn cố gắng tiết giảm tối đa việc thở ra và hít vào. Thông qua biện pháp này hắn duy trì được lượng oxy cần thiết trong phổi lâu hơn người bình thường.
Hiện tại hắn có thể ngồi trong phòng tối gần hai ngày liên tục mà vẫn tỉnh táo.
Trong phòng này thả mười con ruồi và mười con muỗi. Hắn tự đặt mục tiêu phải giết được tất cả hai mươi con côn trùng này trong vòng một ngày.
Vũ khí của hắn là những chiếc lá bài.
Đây là một nhiệm vụ siêu siêu khó.
Hắn không nhìn thấy gì nên cách duy nhất để phân biệt vị trí của hai mươi con côn trùng là thông qua tiếng đập cánh và dòng không khí di chuyển. Tiếng vo ve của ruồi nghe rõ hơn muỗi, nhưng tốc độ bay của chúng lại nhanh hơn.
Những lá bài ném vào trong không khí tựa như hòn sỏi ném xuống vực sâu, không tạo ra được tác động nào và cũng không giết được con côn trùng nào.
Phải mất một năm luyện tập liên tục hắn mới giết được con ruồi đầu tiên. Ngày nhận ra điều này hắn đã tự thưởng cho mình một chiếc bánh pizza.
Sau đó tốc độ tăng dần lên, đến năm thứ hai hắn đã giết được tất cả ruồi muỗi trong phòng.
Năm thứ ba, hắn giết được bầy côn trùng chỉ với hai mươi lá bài, nghĩa là bách phát bách trúng.
Sang năm thứ tư, hắn nâng mục tiêu lên một tầm cao mới.
Hắn cần phải ngồi yên một chỗ và chỉ được sử dụng một lá bài duy nhất. Hơn thế nữa hắn còn phải giết bầy côn trùng theo thứ tự từ một đến hai mươi.
Làm thế nào để phân biệt được những con muỗi khác nhau trong bóng tối? Ngay cả nếu dùng mắt trong điều kiện ánh sáng hoàn hảo chưa chắc người bình thường đã phân biệt được hai con muỗi có cùng kích cỡ, đối với chúng ta chúng đều là muỗi và giống nhau như hai giọt nước.
Muỗi là muỗi, không có muỗi A và muỗi B. Chúng đều là A và cũng đều là B. Chúng là những người anh em song sinh, thuộc về một giống loài hoàn toàn khác với với con người, bởi vì cơ thể quá nhỏ bé mà trở nên đồng nhất trong mắt chúng ta.
Mang trong mình lòng quyết tâm sắt đá, Tài tìm mọi cách để thực hiện điều không tưởng.
Hắn lần lượt thả từng con côn trùng vào trong phòng tối và dành nhiều giờ đồng hồ theo dõi cách di chuyển của chúng. Dần dần, hắn có thể phân biệt được con này với con kia, và đánh những con số thứ tự mang tính tưởng tượng lên người từng con một.
Sự quen thuộc lớn đến nỗi thay vì xem chúng như những con côn trùng có hại hắn còn phát sinh cảm giác thân cận như giữa chủ với vật nuôi. Trong đám này có một con muỗi rất yếu ớt. Nó không chịu bay đi mà lúc nào cũng đậu nguyên một chỗ. Tài gọi nó là “Công Tử“.
Công Tử mang số một. Tài có cảm giác nặng nề khi phải thí mạng Công Tử đầu tiên. Hắn biết cảm xúc của mình vô lý. Nó chỉ là một con muỗi vô cảm, sống theo bản năng và nếu có điều kiện thích hợp nhất định con muỗi này sẽ hút máu của hắn một cách no nê.
Hắn đã giành thời gian một tuần để làm quen với đàn côn trùng, hắn biết rõ thói quen, sức khỏe và tập tính sinh hoạt của Công Tử, thậm chí hắn còn chủ động cho Công Tử hút máu mình nhiều lần. Giữa hắn và Công Tử có mối liên hệ ngày càng sâu sắc hơn theo thời gian.
Đôi khi, Công Tử đậu lên người hắn như đứa con xa nhà được trở về với gia đình. Công Tử thích mùi vị trên người hắn. Tài mang lại cho nó sự quen thuộc, an toàn và thỏa mãn.
Tài bắt đầu cảm thấy mình đang có dấu hiệu tâm thần. Hắn cần phải rũ bỏ lối suy nghĩ kỳ quặc này, hoàn thành nhiệm vụ và bước ra khỏi căn phòng.
Lá bài trên tay hắn được thiết kế chuyên cho nhiệm vụ này nên cực mỏng và nhẹ, lưỡi sắc hơn banh xa lam, có thể chẻ đôi người của những con muỗi bé tí nếu phát đúng góc và lực. Thủ thuật của hắn là ném lá bài sao cho nó sẽ bay vòng trở lại. Như vậy với một lá bài duy nhất hắn có thể sát hại được toàn bộ đám côn trùng mà không cần bước chân ra khỏi ghế ngồi
Năm nay là năm 2115.
Tài ngồi một mình trong phòng tối. Căn phòng cực kỳ tĩnh lặng, thỉnh thoảng mới nghe thấy những tiếng vo ve như ruồi đập cánh, rồi sau đó lại lập tức im bặt.
Hắn đã ngồi trong phòng này được nguyên một ngày.
Cách đây bốn năm, Tài đã yêu cầu Aleksei thiết kế cho hắn một căn phòng đặc biệt, tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Một khi cửa ra vào đã đóng lại thì ánh sáng và âm thanh từ bên ngoài không lọt được vào bên trong.
Ngay cả không khí cũng bị vây kín trong phòng. Căn phòng chật hẹp, nóng bức, người ngồi quá lâu sẽ bị thiếu oxy và cuối cùng mất đi ý thức.
Chính vì căn phòng này nguy hiểm như thế mà luôn luôn cần một nhóm người quan sát bên ngoài đề phòng sự cố. Ban đầu Tài chỉ có thể ở trong phòng được nửa tiếng đồng hồ, bóng tối và sự tĩnh lặng tuyệt đối làm cho hắn phát điên. Dần dần thời gian chịu đựng nâng lên thành một tiếng, hai tiếng, cho đến nửa ngày thì hắn không thở được nữa và ngất đi.
Sau lần đấy, hắn phải tạm ngưng một tháng.
Quá trình tập luyện khởi động lại với việc hắn bắt đầu tập trung hơn vào việc điều tiết hơi thở.
Hắn cố gắng tiết giảm tối đa việc thở ra và hít vào. Thông qua biện pháp này hắn duy trì được lượng oxy cần thiết trong phổi lâu hơn người bình thường.
Hiện tại hắn có thể ngồi trong phòng tối gần hai ngày liên tục mà vẫn tỉnh táo.
Trong phòng này thả mười con ruồi và mười con muỗi. Hắn tự đặt mục tiêu phải giết được tất cả hai mươi con côn trùng này trong vòng một ngày.
Vũ khí của hắn là những chiếc lá bài.
Đây là một nhiệm vụ siêu siêu khó.
Hắn không nhìn thấy gì nên cách duy nhất để phân biệt vị trí của hai mươi con côn trùng là thông qua tiếng đập cánh và dòng không khí di chuyển. Tiếng vo ve của ruồi nghe rõ hơn muỗi, nhưng tốc độ bay của chúng lại nhanh hơn.
Những lá bài ném vào trong không khí tựa như hòn sỏi ném xuống vực sâu, không tạo ra được tác động nào và cũng không giết được con côn trùng nào.
Phải mất một năm luyện tập liên tục hắn mới giết được con ruồi đầu tiên. Ngày nhận ra điều này hắn đã tự thưởng cho mình một chiếc bánh pizza.
Sau đó tốc độ tăng dần lên, đến năm thứ hai hắn đã giết được tất cả ruồi muỗi trong phòng.
Năm thứ ba, hắn giết được bầy côn trùng chỉ với hai mươi lá bài, nghĩa là bách phát bách trúng.
Sang năm thứ tư, hắn nâng mục tiêu lên một tầm cao mới.
Hắn cần phải ngồi yên một chỗ và chỉ được sử dụng một lá bài duy nhất. Hơn thế nữa hắn còn phải giết bầy côn trùng theo thứ tự từ một đến hai mươi.
Làm thế nào để phân biệt được những con muỗi khác nhau trong bóng tối? Ngay cả nếu dùng mắt trong điều kiện ánh sáng hoàn hảo chưa chắc người bình thường đã phân biệt được hai con muỗi có cùng kích cỡ, đối với chúng ta chúng đều là muỗi và giống nhau như hai giọt nước.
Muỗi là muỗi, không có muỗi A và muỗi B. Chúng đều là A và cũng đều là B. Chúng là những người anh em song sinh, thuộc về một giống loài hoàn toàn khác với với con người, bởi vì cơ thể quá nhỏ bé mà trở nên đồng nhất trong mắt chúng ta.
Mang trong mình lòng quyết tâm sắt đá, Tài tìm mọi cách để thực hiện điều không tưởng.
Hắn lần lượt thả từng con côn trùng vào trong phòng tối và dành nhiều giờ đồng hồ theo dõi cách di chuyển của chúng. Dần dần, hắn có thể phân biệt được con này với con kia, và đánh những con số thứ tự mang tính tưởng tượng lên người từng con một.
Sự quen thuộc lớn đến nỗi thay vì xem chúng như những con côn trùng có hại hắn còn phát sinh cảm giác thân cận như giữa chủ với vật nuôi. Trong đám này có một con muỗi rất yếu ớt. Nó không chịu bay đi mà lúc nào cũng đậu nguyên một chỗ. Tài gọi nó là “Công Tử“.
Công Tử mang số một. Tài có cảm giác nặng nề khi phải thí mạng Công Tử đầu tiên. Hắn biết cảm xúc của mình vô lý. Nó chỉ là một con muỗi vô cảm, sống theo bản năng và nếu có điều kiện thích hợp nhất định con muỗi này sẽ hút máu của hắn một cách no nê.
Hắn đã giành thời gian một tuần để làm quen với đàn côn trùng, hắn biết rõ thói quen, sức khỏe và tập tính sinh hoạt của Công Tử, thậm chí hắn còn chủ động cho Công Tử hút máu mình nhiều lần. Giữa hắn và Công Tử có mối liên hệ ngày càng sâu sắc hơn theo thời gian.
Đôi khi, Công Tử đậu lên người hắn như đứa con xa nhà được trở về với gia đình. Công Tử thích mùi vị trên người hắn. Tài mang lại cho nó sự quen thuộc, an toàn và thỏa mãn.
Tài bắt đầu cảm thấy mình đang có dấu hiệu tâm thần. Hắn cần phải rũ bỏ lối suy nghĩ kỳ quặc này, hoàn thành nhiệm vụ và bước ra khỏi căn phòng.
Lá bài trên tay hắn được thiết kế chuyên cho nhiệm vụ này nên cực mỏng và nhẹ, lưỡi sắc hơn banh xa lam, có thể chẻ đôi người của những con muỗi bé tí nếu phát đúng góc và lực. Thủ thuật của hắn là ném lá bài sao cho nó sẽ bay vòng trở lại. Như vậy với một lá bài duy nhất hắn có thể sát hại được toàn bộ đám côn trùng mà không cần bước chân ra khỏi ghế ngồi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.