Chương 10
Vũ Khúc
16/02/2024
Lời nói của Martin Mac rõ ràng có sức nặng. Kramer mặc dù vẫn thích nhịn đói hơn nhưng đã không còn dám ho he gì nữa.
Có thể thấy rằng Martin Mac, Vincent và Victor đã quyết định vụ tập kích nhóm Con Gà Con từ trước nên chúng thể hiện sự nhất trí cao độ. Một khi ba nhân vật trụ cột và đáng gờm nhất đã nhất trí rồi thì ý kiến của đám còn lại không còn giá trị gì nữa.
Martin Mac thấy mọi người đều im lặng thì gật đầu hài lòng.
- Tốt lắm.
Tài hỏi:
- Chúng mày có những vũ khí nào?
- Lại đây. Tao cho mày xem kho vũ khí của bọn tao.
Martin Mac dẫn Tài vào một căn phòng. Bên trong để ti tỉ loại dao. Có dao dài, dao ngắn, dao găm, dao bầu, dao lọc xương, lại có cả kiếm, cũng ti tỉ loại. Kiếm Nhật, trường kiếm châu Âu, đại kiếm (chắc chỉ dùng để trưng bày), nhiều quá đếm không hết mà cũng không thể phân biệt nổi.
Liên Minh Tự Do tuy cấm tiệt người dân dùng súng nhưng lại hết sức khuyến khích họ dùng dao. Thậm chí Liên Minh còn tặng dao miễn phí cho mọi người để họ tha hồ chém nhau. Càng chém nhau nhiều bầu không khí càng sôi động, trong khi chẳng ảnh hưởng gì đến nền trị an được các Hiệp Sĩ xây dựng dựa trên súng và Liên Minh cảm thấy điều đó thật là tuyệt vời.
Dao được để ngay ngắn hoặc ném bừa bãi trên đường, cài trên các thân cây, chôn dưới đất chẳng khác gì quà của ông già Noel, để bất kỳ ai hễ cần là vớ được ngay các công cụ thô sơ nhưng có khả năng sát thương cực mạnh. Liên Minh đảm bảo rằng những người sống trong Vùng đất Tự Do đều có quyền tự do tuyệt đối trong việc tước đoạt sinh mạng người khác miễn không phải là các Hiệp Sĩ.
Tài không thể không thừa nhận rằng kho vũ khí của nhóm Con Kiến đã gây cho hắn ấn tượng mạnh.
- Không tệ.
Martin Mac nói đầy tự hào.
- Mất bao nhiêu lâu mới tập hợp được từng này đấy.
- Nên mang càng nhiều càng tốt.
Tài nói và tiện thể giắt dao quanh người. Lúc trước hắn đã sử dụng cả ba con dao để giết nhóm Ida, bây giờ cần bổ sung lại vũ khí.
- Bao giờ chúng ta cần đi?
- Bây giờ.
- Luôn à?
- Đúng vậy. Tao rất ngạc nhiên khi thấy lúc tao đến đây mày đang ngủ như một con chó. Lẽ ra mày phải chuẩn bị mọi việc sẵn sàng mới phải.
- Được rồi. Để tao bảo bọn nó. Thế mày đã nghĩ ra cách phục kích chưa?
- Tất nhiên rồi. Mình cần bố trí bốn người mạnh nhất trong nhà thằng Anthony.
- Tao không hiểu. Tại sao lại chui đầu vào rọ?
- Tại sao như thế lại là chui đầu vào rọ? Chúng ta ít người, lại không có súng, không gian càng trống trải, rộng rãi càng bất lợi, ngược lại càng chật hẹp càng dễ làm chủ tình hình, đối phương muốn tiếp viện cũng khó. Tao nghĩ kỹ rồi, bốn trong bốn ngoài. Trừ khi nhóm Con Gà Con huy động toàn bộ lực lượng, còn chúng phái bao nhiêu sẽ chết bấy nhiêu.
- Thế nếu chúng có súng thì sao?
Tài cười nhạt:
- Mày nghĩ tại sao tao lại công khai tên tuổi với nhóm Hiệp Sĩ? Chắc chắn chúng cũng sẽ bí mật phái người theo dõi chúng ta, và những kẻ dám dùng súng sẽ bị đám Hiệp Sĩ trừng phạt.
- Mày đã tính toán xa đến thế. Vãi đái thật. Tao không hiểu. Có ai đào tạo mày không? Chẳng lẽ tất cả mọi thứ mày đều tự biết?
- Chuyện đó mày quan tâm làm gì? Thôi nhanh lên đi, cần chiếm nhà thằng Anthony trước nhóm Con Gà Con nếu không mọi chuyện sẽ hỏng bét. May mắn là tao đang giữ chìa khóa nên chúng ta có ưu thế.
Martin Mac hú lên một tiếng. Cả nhóm Con Kiến bước vào trạng thái chiến đấu. Ngay cả Daniel "Tự Hào" lẫn Brian "Đồ Tể" cũng không thoát được việc bị điều động. Mọi người đều cảm thấy căng thẳng. Ai cũng biết đây là cuộc chiến một mất một còn. Có thể tất cả sẽ chết hết, có thể ai đó sẽ tai qua nạn khỏi và được hưởng niềm vui sống thêm một thời gian nữa. Ấy là nếu họ may mắn không bị đối phương chém cho thành tàn phế.
Trong lúc nhộn nhạo, Tài đã kịp quan sát hết các phòng trong khu tập kết và hắn có thể khẳng định với độ xác tín tương đối rằng Trung không bị giam giữ ở đây. Thằng bé đã bị đưa đi chỗ khác. Chỗ khác là chỗ nào tất nhiên Martin Mac không bao giờ chịu hé răng tiết lộ. Bản thân gã cũng chỉ là tay sai của một nhân vật thần bí nào đó mà thôi.
Được rồi. Tài thầm nghĩ. Tao sẽ cách buộc mày phải cung khai.
Nhóm Con Kiến huy động tổng lực đến khu vực phố Hoa Nhài. Tài đề nghị bốn người là hắn, Martin Mac, Vincent và Victor sẽ chiếm cứ bên trong nhà Anthony, viện cớ rằng đó là chiến trường trọng điểm nên lực lượng phải càng mạnh càng tốt, tuy nhiên lúc Martin Mac phân phối, Vincent lại bảo.
- Tao nghĩ rằng phải có người bên ngoài làm nhiệm vụ thám thính.
Tài bảo:
- Để việc ấy cho Daniel và Brian lo.
- Hai thằng ăn hại ấy không xử lý nổi. Martin Mac, hãy cho Kramer vào bên trong cùng bọn mày.
Martin Mac gật đầu. Tài cũng không dám lằng nhằng thêm nữa.
Hắn cảm thấy Vincent là kẻ thâm trầm, không dễ đối phó. Thỉnh thoảng Vincent lại liếc mắt nhìn về phía hắn, khi hắn nhìn lại, thì quay mặt đi chỗ khác. Chẳng biết trong đầu gã đang nghĩ gì.
Có lẽ kế hoạch của hắn phải điều chỉnh một ít.
Có thể thấy rằng Martin Mac, Vincent và Victor đã quyết định vụ tập kích nhóm Con Gà Con từ trước nên chúng thể hiện sự nhất trí cao độ. Một khi ba nhân vật trụ cột và đáng gờm nhất đã nhất trí rồi thì ý kiến của đám còn lại không còn giá trị gì nữa.
Martin Mac thấy mọi người đều im lặng thì gật đầu hài lòng.
- Tốt lắm.
Tài hỏi:
- Chúng mày có những vũ khí nào?
- Lại đây. Tao cho mày xem kho vũ khí của bọn tao.
Martin Mac dẫn Tài vào một căn phòng. Bên trong để ti tỉ loại dao. Có dao dài, dao ngắn, dao găm, dao bầu, dao lọc xương, lại có cả kiếm, cũng ti tỉ loại. Kiếm Nhật, trường kiếm châu Âu, đại kiếm (chắc chỉ dùng để trưng bày), nhiều quá đếm không hết mà cũng không thể phân biệt nổi.
Liên Minh Tự Do tuy cấm tiệt người dân dùng súng nhưng lại hết sức khuyến khích họ dùng dao. Thậm chí Liên Minh còn tặng dao miễn phí cho mọi người để họ tha hồ chém nhau. Càng chém nhau nhiều bầu không khí càng sôi động, trong khi chẳng ảnh hưởng gì đến nền trị an được các Hiệp Sĩ xây dựng dựa trên súng và Liên Minh cảm thấy điều đó thật là tuyệt vời.
Dao được để ngay ngắn hoặc ném bừa bãi trên đường, cài trên các thân cây, chôn dưới đất chẳng khác gì quà của ông già Noel, để bất kỳ ai hễ cần là vớ được ngay các công cụ thô sơ nhưng có khả năng sát thương cực mạnh. Liên Minh đảm bảo rằng những người sống trong Vùng đất Tự Do đều có quyền tự do tuyệt đối trong việc tước đoạt sinh mạng người khác miễn không phải là các Hiệp Sĩ.
Tài không thể không thừa nhận rằng kho vũ khí của nhóm Con Kiến đã gây cho hắn ấn tượng mạnh.
- Không tệ.
Martin Mac nói đầy tự hào.
- Mất bao nhiêu lâu mới tập hợp được từng này đấy.
- Nên mang càng nhiều càng tốt.
Tài nói và tiện thể giắt dao quanh người. Lúc trước hắn đã sử dụng cả ba con dao để giết nhóm Ida, bây giờ cần bổ sung lại vũ khí.
- Bao giờ chúng ta cần đi?
- Bây giờ.
- Luôn à?
- Đúng vậy. Tao rất ngạc nhiên khi thấy lúc tao đến đây mày đang ngủ như một con chó. Lẽ ra mày phải chuẩn bị mọi việc sẵn sàng mới phải.
- Được rồi. Để tao bảo bọn nó. Thế mày đã nghĩ ra cách phục kích chưa?
- Tất nhiên rồi. Mình cần bố trí bốn người mạnh nhất trong nhà thằng Anthony.
- Tao không hiểu. Tại sao lại chui đầu vào rọ?
- Tại sao như thế lại là chui đầu vào rọ? Chúng ta ít người, lại không có súng, không gian càng trống trải, rộng rãi càng bất lợi, ngược lại càng chật hẹp càng dễ làm chủ tình hình, đối phương muốn tiếp viện cũng khó. Tao nghĩ kỹ rồi, bốn trong bốn ngoài. Trừ khi nhóm Con Gà Con huy động toàn bộ lực lượng, còn chúng phái bao nhiêu sẽ chết bấy nhiêu.
- Thế nếu chúng có súng thì sao?
Tài cười nhạt:
- Mày nghĩ tại sao tao lại công khai tên tuổi với nhóm Hiệp Sĩ? Chắc chắn chúng cũng sẽ bí mật phái người theo dõi chúng ta, và những kẻ dám dùng súng sẽ bị đám Hiệp Sĩ trừng phạt.
- Mày đã tính toán xa đến thế. Vãi đái thật. Tao không hiểu. Có ai đào tạo mày không? Chẳng lẽ tất cả mọi thứ mày đều tự biết?
- Chuyện đó mày quan tâm làm gì? Thôi nhanh lên đi, cần chiếm nhà thằng Anthony trước nhóm Con Gà Con nếu không mọi chuyện sẽ hỏng bét. May mắn là tao đang giữ chìa khóa nên chúng ta có ưu thế.
Martin Mac hú lên một tiếng. Cả nhóm Con Kiến bước vào trạng thái chiến đấu. Ngay cả Daniel "Tự Hào" lẫn Brian "Đồ Tể" cũng không thoát được việc bị điều động. Mọi người đều cảm thấy căng thẳng. Ai cũng biết đây là cuộc chiến một mất một còn. Có thể tất cả sẽ chết hết, có thể ai đó sẽ tai qua nạn khỏi và được hưởng niềm vui sống thêm một thời gian nữa. Ấy là nếu họ may mắn không bị đối phương chém cho thành tàn phế.
Trong lúc nhộn nhạo, Tài đã kịp quan sát hết các phòng trong khu tập kết và hắn có thể khẳng định với độ xác tín tương đối rằng Trung không bị giam giữ ở đây. Thằng bé đã bị đưa đi chỗ khác. Chỗ khác là chỗ nào tất nhiên Martin Mac không bao giờ chịu hé răng tiết lộ. Bản thân gã cũng chỉ là tay sai của một nhân vật thần bí nào đó mà thôi.
Được rồi. Tài thầm nghĩ. Tao sẽ cách buộc mày phải cung khai.
Nhóm Con Kiến huy động tổng lực đến khu vực phố Hoa Nhài. Tài đề nghị bốn người là hắn, Martin Mac, Vincent và Victor sẽ chiếm cứ bên trong nhà Anthony, viện cớ rằng đó là chiến trường trọng điểm nên lực lượng phải càng mạnh càng tốt, tuy nhiên lúc Martin Mac phân phối, Vincent lại bảo.
- Tao nghĩ rằng phải có người bên ngoài làm nhiệm vụ thám thính.
Tài bảo:
- Để việc ấy cho Daniel và Brian lo.
- Hai thằng ăn hại ấy không xử lý nổi. Martin Mac, hãy cho Kramer vào bên trong cùng bọn mày.
Martin Mac gật đầu. Tài cũng không dám lằng nhằng thêm nữa.
Hắn cảm thấy Vincent là kẻ thâm trầm, không dễ đối phó. Thỉnh thoảng Vincent lại liếc mắt nhìn về phía hắn, khi hắn nhìn lại, thì quay mặt đi chỗ khác. Chẳng biết trong đầu gã đang nghĩ gì.
Có lẽ kế hoạch của hắn phải điều chỉnh một ít.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.