Chương 117
Vũ Khúc
19/03/2024
Tài đã vượt qua Mê Cung để đến nhà Jackson, nhưng khi ấy hắn là bên chủ động.
Bây giờ lực lượng an ninh của toàn bộ cứ điểm đều đã được báo động. Thay vì bật đèn lên, quân cảnh lại tắt đèn đi, để Mê Cung chìm trong bóng tối, những tòa nhà san sát nhau, nối liền hàng cây số, tựa như cả một dãy núi màu đen đè lên người hắn, một cách tự nhiên sinh ra cảm giác uy áp nặng nề.
Tài băng qua Mê Cung, theo bản đồ chỉ dẫn của Adriel hướng đến cửa ra vào. Hắn không nhìn được đối phương, nhưng đối phương nấp trong các tòa nhà dọc hai bên đường nhìn được thấy hắn.
Một tiếng còi vang lên. Đủ loại dao và cung tên đồng loạt bắn vào người hắn, những muốn xả hắn thành muôn mảnh.
Nếu điều này xảy ra cách đây vài năm thì Tài chắc chắn đã chết. Nhưng bốn năm tập luyện không ngừng trong phòng tối đã rèn giũa thính giác cho Tài, nâng nó lên một đẳng cấp trên đời hiếm có.
Thông qua âm thanh, người bình thường có thể biết được đại khái có vật thể đang bắn đến, nhưng Tài không chỉ dừng lại ở đó, hắn còn có thể nhận biết được một cách cực kỳ chính xác và chi tiết hình dạng của vật thể, tốc độ, phương hướng và điểm xuất phát. Số lượng và sự đa dạng của vật thể không ảnh hưởng được tới năng lực nhận biết của hắn. Hắn phân biệt được từng loại vũ khí với đầy đủ đặc tính riêng biệt của các vũ khí đó, không hề nhầm lẫn chúng với nhau.
Kỹ năng của Tài thông qua rèn giũa mà có nhưng đồng thời cũng là năng khiếu triệu người có một. Cũng giống như trường hợp của các ca sĩ vĩ đại, tất cả đều phải thông qua khổ luyện mới thành tài, nhưng nếu không có thiên phú bẩm sinh thì cho dù tập nhiều đến đâu cũng chỉ đạt được các kết quả khiêm tốn.
Thiên phú của Tài đã được bộc lộ từ khi còn rất nhỏ. Chẳng phải ngẫu nhiên mà năm xưa sư phụ lại nhìn trúng hắn. Những nhân vật vĩ đại đều nhìn thấy tiềm năng khổng lồ trong con người Tài. Trong một xã hội bình thường nhiều khả năng Tài sẽ trở thành một vận động viên đạt huy chương vàng Olympic, còn ở Vùng đất Tự Do hắn đã được số phận định sẵn sẽ trở thành một sát thủ huyền thoại.
Vũ khí bắn ra bao nhiêu cũng không làm rối được bước chân của Tài, ngược lại còn tiếp thêm công cụ tấn công cho hắn.
Tài chộp lấy một con dao đang bay, xoay một vòng trên không tựa như thần ưng đảo cánh, thuận đà ném trả lại. Một tiếng hự nhỏ vang lên, sát thủ ném con dao vừa nãy cứ thế chết đi một cách ấm ức.
Cung tên bay rợp trời. Tài vừa luồn lách vừa ném trả, cứ sau mỗi cú ném lại có thêm người chết. Dần dần, những người lính bên T-rex nhận thức được điều đó. Nỗi hoảng sợ bắt đầu lan tràn.
Họ chưa từng phải đối diện với kẻ thù nào ghê gớm đến thế. Năm xưa Cá Voi Xanh đánh vào Mê Cung, cả trăm nghìn người đều thiệt mạng, vậy mà lúc này vài nghìn quân cảnh không thể làm trầy xước da của một mình Tài.
Đã thế, hắn chỉ dùng mỗi tay phải. Tay trái bị thương vẫn buông thõng bên người từ nãy đến giờ.
Hắn là Tài “Cao“. Một ai đó hét lên.
Mọi người đều biết Tài “Cao“. Một trong ngũ đại thủ lĩnh ở Vùng đất Tự Do. Người đứng đầu băng mới nổi Dực Long Mười Đầu.
Tài “Cao” được xem ngang hàng với Jackson, mà Jackson tài năng như thế nào còn ai không biết?
Tốc độ ném dao bỗng chậm đi trông thấy. Nhiều người chỉ nấp một chỗ và hô hoán miệng chứ không dám tấn công. Ngu gì liều mình lao vào chỗ chết? Người ta cũng giỏi như sếp của mình, thằng nào ở đây dám vỗ ngực giỏi hơn sếp? Ném con dao đi vài giây tự nhiên con dao quay về, cắm thẳng vào đầu vào ngực, cơn ác mộng ấy nên cố tránh càng xa càng tốt.
Mắt Tài đã nhìn thấy cánh cổng. Thêm vài trăm mét nữa thôi là hắn được tự do. Bên ngoài hắn có lực lượng hỗ trợ, chỉ cần không ở trong Mê Cung nữa thì người của Dực Long sẽ bảo vệ hắn rút lui an toàn.
Đúng lúc ấy những lá bài bay tới như mưa rơi.
Tài biết rằng người ném các lá bài này là Jackson. Chỉ có Jackson mới dùng bài và cũng chỉ có lão mới điều khiển được các là bài đạt đến đẳng cấp này. Hắn liền rút bộ bài mang theo người, cũng ném trả lại, các lá bài chạm nhau, lần lượt rụng xuống hết.
Một phát súng nổ, rất nhỏ, dường như đã bị giảm thanh, dễ dàng chìm khuất giữa những tiếng la hét.
Súng đạn là vật cấm, nhưng không phải là của hiếm ở Vùng đất Tự Do. Một băng cỡ nhỏ cũng có thể tàng trữ một lượng lớn súng đạn. Nhưng việc sở hữu chúng giống như ôm bom trong người, chẳng biết lúc nào bom nổ. Lực lượng Hiệp Sĩ thường xuyên tấn công truy quét những kẻ tàng trữ súng đạn. Lịch sử ghi nhận đã có những cuộc truy quét ở quy mô cực lớn, giết một lúc cả nghìn người, xóa sổ nguyên cả một băng cỡ trung bình. Chính vì thế mà các tổ chức sát thủ thường hết sức ước thúc thủ hạ tuyệt đối không được sử dụng súng, trừ các trường hợp cực kỳ đặc biệt.
Hạ sát Tài là một trường hợp như thế.
Tốc độ của viên đạn không phải là thứ mà dao và cung tên có thể so sánh được. Thêm vào đó, hắn còn bị phân tâm bởi những lá bài của Jackson. Tài chỉ tỉnh ra khi viên đạn đã găm vào người hắn.
Viên đạn xuyên qua bả vai trái của Tài, đẩy hắn ngã xuống đất.
Bây giờ lực lượng an ninh của toàn bộ cứ điểm đều đã được báo động. Thay vì bật đèn lên, quân cảnh lại tắt đèn đi, để Mê Cung chìm trong bóng tối, những tòa nhà san sát nhau, nối liền hàng cây số, tựa như cả một dãy núi màu đen đè lên người hắn, một cách tự nhiên sinh ra cảm giác uy áp nặng nề.
Tài băng qua Mê Cung, theo bản đồ chỉ dẫn của Adriel hướng đến cửa ra vào. Hắn không nhìn được đối phương, nhưng đối phương nấp trong các tòa nhà dọc hai bên đường nhìn được thấy hắn.
Một tiếng còi vang lên. Đủ loại dao và cung tên đồng loạt bắn vào người hắn, những muốn xả hắn thành muôn mảnh.
Nếu điều này xảy ra cách đây vài năm thì Tài chắc chắn đã chết. Nhưng bốn năm tập luyện không ngừng trong phòng tối đã rèn giũa thính giác cho Tài, nâng nó lên một đẳng cấp trên đời hiếm có.
Thông qua âm thanh, người bình thường có thể biết được đại khái có vật thể đang bắn đến, nhưng Tài không chỉ dừng lại ở đó, hắn còn có thể nhận biết được một cách cực kỳ chính xác và chi tiết hình dạng của vật thể, tốc độ, phương hướng và điểm xuất phát. Số lượng và sự đa dạng của vật thể không ảnh hưởng được tới năng lực nhận biết của hắn. Hắn phân biệt được từng loại vũ khí với đầy đủ đặc tính riêng biệt của các vũ khí đó, không hề nhầm lẫn chúng với nhau.
Kỹ năng của Tài thông qua rèn giũa mà có nhưng đồng thời cũng là năng khiếu triệu người có một. Cũng giống như trường hợp của các ca sĩ vĩ đại, tất cả đều phải thông qua khổ luyện mới thành tài, nhưng nếu không có thiên phú bẩm sinh thì cho dù tập nhiều đến đâu cũng chỉ đạt được các kết quả khiêm tốn.
Thiên phú của Tài đã được bộc lộ từ khi còn rất nhỏ. Chẳng phải ngẫu nhiên mà năm xưa sư phụ lại nhìn trúng hắn. Những nhân vật vĩ đại đều nhìn thấy tiềm năng khổng lồ trong con người Tài. Trong một xã hội bình thường nhiều khả năng Tài sẽ trở thành một vận động viên đạt huy chương vàng Olympic, còn ở Vùng đất Tự Do hắn đã được số phận định sẵn sẽ trở thành một sát thủ huyền thoại.
Vũ khí bắn ra bao nhiêu cũng không làm rối được bước chân của Tài, ngược lại còn tiếp thêm công cụ tấn công cho hắn.
Tài chộp lấy một con dao đang bay, xoay một vòng trên không tựa như thần ưng đảo cánh, thuận đà ném trả lại. Một tiếng hự nhỏ vang lên, sát thủ ném con dao vừa nãy cứ thế chết đi một cách ấm ức.
Cung tên bay rợp trời. Tài vừa luồn lách vừa ném trả, cứ sau mỗi cú ném lại có thêm người chết. Dần dần, những người lính bên T-rex nhận thức được điều đó. Nỗi hoảng sợ bắt đầu lan tràn.
Họ chưa từng phải đối diện với kẻ thù nào ghê gớm đến thế. Năm xưa Cá Voi Xanh đánh vào Mê Cung, cả trăm nghìn người đều thiệt mạng, vậy mà lúc này vài nghìn quân cảnh không thể làm trầy xước da của một mình Tài.
Đã thế, hắn chỉ dùng mỗi tay phải. Tay trái bị thương vẫn buông thõng bên người từ nãy đến giờ.
Hắn là Tài “Cao“. Một ai đó hét lên.
Mọi người đều biết Tài “Cao“. Một trong ngũ đại thủ lĩnh ở Vùng đất Tự Do. Người đứng đầu băng mới nổi Dực Long Mười Đầu.
Tài “Cao” được xem ngang hàng với Jackson, mà Jackson tài năng như thế nào còn ai không biết?
Tốc độ ném dao bỗng chậm đi trông thấy. Nhiều người chỉ nấp một chỗ và hô hoán miệng chứ không dám tấn công. Ngu gì liều mình lao vào chỗ chết? Người ta cũng giỏi như sếp của mình, thằng nào ở đây dám vỗ ngực giỏi hơn sếp? Ném con dao đi vài giây tự nhiên con dao quay về, cắm thẳng vào đầu vào ngực, cơn ác mộng ấy nên cố tránh càng xa càng tốt.
Mắt Tài đã nhìn thấy cánh cổng. Thêm vài trăm mét nữa thôi là hắn được tự do. Bên ngoài hắn có lực lượng hỗ trợ, chỉ cần không ở trong Mê Cung nữa thì người của Dực Long sẽ bảo vệ hắn rút lui an toàn.
Đúng lúc ấy những lá bài bay tới như mưa rơi.
Tài biết rằng người ném các lá bài này là Jackson. Chỉ có Jackson mới dùng bài và cũng chỉ có lão mới điều khiển được các là bài đạt đến đẳng cấp này. Hắn liền rút bộ bài mang theo người, cũng ném trả lại, các lá bài chạm nhau, lần lượt rụng xuống hết.
Một phát súng nổ, rất nhỏ, dường như đã bị giảm thanh, dễ dàng chìm khuất giữa những tiếng la hét.
Súng đạn là vật cấm, nhưng không phải là của hiếm ở Vùng đất Tự Do. Một băng cỡ nhỏ cũng có thể tàng trữ một lượng lớn súng đạn. Nhưng việc sở hữu chúng giống như ôm bom trong người, chẳng biết lúc nào bom nổ. Lực lượng Hiệp Sĩ thường xuyên tấn công truy quét những kẻ tàng trữ súng đạn. Lịch sử ghi nhận đã có những cuộc truy quét ở quy mô cực lớn, giết một lúc cả nghìn người, xóa sổ nguyên cả một băng cỡ trung bình. Chính vì thế mà các tổ chức sát thủ thường hết sức ước thúc thủ hạ tuyệt đối không được sử dụng súng, trừ các trường hợp cực kỳ đặc biệt.
Hạ sát Tài là một trường hợp như thế.
Tốc độ của viên đạn không phải là thứ mà dao và cung tên có thể so sánh được. Thêm vào đó, hắn còn bị phân tâm bởi những lá bài của Jackson. Tài chỉ tỉnh ra khi viên đạn đã găm vào người hắn.
Viên đạn xuyên qua bả vai trái của Tài, đẩy hắn ngã xuống đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.