Vùng Đất Tự Do

Chương 127

Vũ Khúc

23/03/2024

Trụ sở Liên Minh được bảo vệ rất chặt chẽ, chia thành vùng ngoài và vùng trong. Vùng ngoài giống như một khu giải trí cao cấp với các quán bar, nhà hàng, rạp chiếu phim, công viên, các khu nhà ở rộng rãi và hiện đại dành cho tầng lớp Đại Biểu thượng lưu. Vùng trong là công sở, chỉ có các tòa nhà và nơi làm việc.

Các căn cứ quân sự của Liên Minh đóng rải rác ở khắp khu vực trụ sở, luôn sẵn sàng phản ứng mỗi khi có sự cố.

Mặc dù cùng nằm trên Vùng đất Tự Do nhưng thế giới bên trong trụ sở và thế giới bên ngoài khác nhau như trời với đất. Bên trong trụ sở, hài hước thay, lại kém tự do hơn bên ngoài, hiểu theo nghĩa rằng các Đại Biểu Liên Minh không được tùy tiện giết người, cướp của, trộm cắp. Tất cả các hành vi này đều bị xem là phạm pháp.

Hẳn nhiên phần lớn mọi người đang sống ở bên ngoài trụ sở Liên Minh đều muốn được mất tự do giống như các Đại Biểu, nhưng Liên Minh cứ nhất quyết trao quyền này cho họ và buộc họ chém giết nhau như thú vật.

Tài không phải là một Đại Biểu thượng lưu. Với tư cách là thủ lĩnh của một trong những băng sát thủ lớn nhất, hắn vẫn chỉ là một Đại Biểu phổ thông. Tuy nhiên đây vẫn là niềm ao ước của vô số người. Cần biết rằng băng Dực Long Mười Đầu đông đến nửa triệu người, mà cũng chỉ có mỗi hắn là Đại Biểu phổ thông mà thôi.

Tầng lớp Đại Biểu thượng lưu có thể kể đến nhà Doherty và nhà White. Họ là những người thuộc tầng lớp trên, được hưởng mọi đặc quyền và sống một cuộc đời an toàn và sung sướng.

Nhưng nhà Doherty còn thượng lưu hơn nhà White. Gabriel và Gavin nằm trong một nhóm rất nhỏ những người có sức ảnh hưởng lớn trong nền chính trị của Liên Minh.

Mỗi Đại Biểu lại được trao một tấm thẻ. Thẻ của Đại Biểu phổ thông màu vàng, còn thẻ của Đại Biểu thượng lưu màu tím. Tất cả mọi người đều phải đeo thẻ nếu muốn được bước vào trụ sở Liên Minh.

Buổi chiều hôm đó Tài đeo tấm thẻ màu vàng, một mình tiến đến căn biệt thự nơi mà Marley Valencia đang sống.

Sau một hồi chuông, có người tiến ra mở cổng cho hắn. Hắn xưng tên mình và ngỏ ý muốn được gặp quý cô Valencia.

Cuộc sống nơi đây tuân theo các quy tắc cổ xưa mà hắn tưởng rằng đã mất đi vĩnh viễn.



Một lúc sau, người quản gia mời hắn tiến vào khu vườn. Khu vườn nằm trên một ngọn đồi, từ đây có thể ngắm nhìn một phần thành phố trụ sở đang ngập chìm trong ánh tà dương. Quang cảnh vô cùng yên bình và lộng lẫy.

Marley mặc một chiếc váy màu xanh dương. Cô ngồi vắt chéo chân trên chiếc ghế tựa, để lộ đôi chân rất dài và trắng. Thấy Tài đến, cô ta vẫn ngồi yên vị, chỉ mỉm cười:

- Mời thủ lĩnh ngồi.

Tài lập tức chú ý đến tấm thẻ màu tím cô ta đeo trên ngực áo.

- Đại Biểu thượng lưu. Dực Long Mười Đầu chúng tôi thật vinh hạnh được một Đại Biểu thượng lưu hạ cố đến làm nghề dọn dẹp nhà cửa.

- Chỉ là một tấm thẻ thôi mà. Muốn xin mấy cái chả được? Anh cần không tôi xin cho một cái.

- Gavin đã xin nó cho cô?

- Đúng vậy.

- Cái giá để đổi lấy tấm thẻ chắc không phải nhỏ đâu nhỉ?

- Không dám phiền anh quan tâm. Giá lớn hay nhỏ là do tôi trả chứ đâu liên quan gì đến thủ lĩnh? Thủ lĩnh Trần Tuấn Tài, thấy anh đến đây tôi vừa mừng rỡ vừa lo lắng. Mừng vì được gặp sếp cũ. Thời gian còn phục vụ trong Dực Long tôi để mắt đến anh suốt, mỗi lần nhìn thấy anh hiện thân lại cảm thấy trái tim mình xao xuyến như cô gái mới lớn được gặp người trong mộng.

Marley làm như vô tình đá chân vào chân Tài, làm ra một cử chỉ rất khiêu khích.



Tài tảng lờ, hỏi:

- Vậy lo lắng là vì sao?

- Lo lắng là vì các anh làm việc tốt quá. Anh chẳng những biết mối quan hệ giữa tôi với Gavin, lại còn biết luôn tôi đang sống ở đâu. Lực lượng tình báo của anh thật lợi hại. Tôi thành thật khuyên anh nên tăng lương cho Adriel, người như thế không dễ kiếm đâu.

- Anh ta đã để sót mất cô.

Marley cười khúc khích:

- Không thể trách anh ta được. Thời buổi loạn lạc, mạng sống con người như cỏ rác. Tìm được người làm nghề phục vụ đã là may lắm rồi, làm sao kiểm tra được lý lịch của họ ra sao. Tôi dám chắc người bên anh cũng thâm nhập vào các băng khác, thậm chí vào Liên Minh theo cách này. Làm thế nào để thám tử của quý ngài đây biết cụ thể tôi sống ở đâu nếu không có thẻ ra vào của Liên Minh.

Tài phải thừa nhận rằng cô gái này thật sự sắc sảo và khó chơi. Cô ta có cả trí thông minh lẫn vốn sống, điều mà lẽ ra các cô gái ở độ tuổi này không thể có được.

- Hãy vào thẳng vấn đề, cô Valencia. Cô đã tự thừa nhận mình là điệp viên của Cá Voi Xanh. Có phải Quintus đã cử cô đến Dực Long và với mục đích gì?

- Xin đừng gọi tôi là điệp viên. Nghe ghê chết. Tôi chỉ là một cô gái yếu đuối đến từ Khu Bắc với một thông điệp: Hãy cẩn thận với cuộc chơi của các ngài. Tư Lệnh đang tìm mọi cách để các ngài viện dẫn đến vũ khí hạt nhân của mình là Thần Thoại. Ông ta không muốn điều gì hơn thế. Các ngài có thể chém giết nhau thế nào cũng được nhưng xin đừng đẩy đối phương đến thế không còn gì để mất. Hoặc giả, hãy xử lý những kẻ đầu sỏ có liên hệ với Thần Thoại trước khi họ kịp nhờ cậy tổ chức siêu cao cấp này.

Tài ngả người ra chiếc ghế tựa.

Hắn không tin đây là thông điệp duy nhất mà Quintus muốn gửi đến hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Vùng Đất Tự Do

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook