Chương 147
Vũ Khúc
01/04/2024
Dinh thự của Emanuel Feuermann không xa hoa như của Gabriel, tuy nhiên xung quanh cũng có rất nhiều hàng rào an ninh bảo vệ.
Chiếc xe chạy thẳng vào trong sân. Cảnh vệ dẫn Tài và Marley đến phòng khách nơi Emanuel đang chờ đợi hai người. Thấy Emanuel, Marley reo lên một tiếng và chạy đến định hôn.
Ngài Phó Tư Lệnh gạt phắt cô sang một bên. Ánh mắt dữ tợn nhìn Tài từ đầu đến chân như muốn ăn tươi nuốt sống.
Tài chưa từng nghĩ rằng một Phó Tư Lệnh quyền cao chức trọng lại trông võ biền như vậy. Lão ta tựa như bản vẽ đối lập của Gabriel Doherty. Gabriel lịch thiệp bao nhiêu thì con người này thô lỗ và hung tợn bấy nhiêu.
Tài tiến lên, mỉm cười nói:
- Kính chào Phó Tư Lệnh, cảm ơn ngài đã hạ cố tiếp đón.
Emanuel gầm lên:
- Tao gọi mày đến đây chỉ là để xem mặt mũi của mày thế nào thôi. Bây giờ nhìn xong rồi, mày có thể ra về.
Marley kêu lên sửng sốt:
- Ngài nói gì lạ thế? Ngài làm em mất mặt đấy.
- Cô mà cũng có mặt mũi sao, Marley?
Đó là một câu sỉ nhục tồi tệ, nhưng Marley không giống như những người con gái khác, bị người tình chửi vào mặt không khóc lóc, cũng không xuống tinh thần, ngược lại lập tức đổi sang sắc mặt lạnh lùng.
- Emanuel, em giận ngài rồi đấy. Ngày mai em sẽ cho người mang trả lại các món đồ ngài đã tặng. Từ nay xin ngài đừng tìm em nữa nhé. Thủ lĩnh Trần Tuấn Tài, chúng ta về thôi. Tôi sẽ giới thiệu anh với người khác.
Emanuel thấy cô nhân tình nhỏ bé của mình dứt khoát như vậy, không biết làm thế nào, đành xuống nước:
- Được rồi. Các người ngồi cả xuống đi.
Marley vẫn chưa hết tức giận:
- Đổi ý à? Quá muộn rồi. Tôi muốn về. Tài, anh định thế nào?
- Phó Tư Lệnh đã mời, tôi không thể không nghe.
- Tùy anh. Tôi đợi ở ngoài xe, khi nào xong việc thì ra với tôi, chúng ta cùng về.
Marley vừa nói vừa bước ra khỏi cửa. Emanuel nhìn theo dáng người uyển chuyển của cô, bất giác lắc đầu than thở:
- Thật nhục nhã cho ta.
Tài làm như không nghe thấy câu ấy.
- Nó là một con điếm, nhưng lại là một con điếm đẹp. Nó là đứa con gái đẹp nhất mà ta từng gặp trong đời, cho dù là trực tiếp hay xem ảnh. Khi sắc đẹp chạm tới một cái ngưỡng nào đó thì nó sẽ phỉ nhổ vào tất cả những thứ khác. Hương thơm mà nó tỏa ra khiến những cái đầu lý trí nhất cũng trở nên ngu muội. Ta luôn ý thức được nó là ai và tại sao nó tìm đến ta. Mỗi đêm ta đều muốn bóp nát cái cổ thon của nó, cho nó biết rằng ai mới là chủ, và nó không thể đùa cợt ta như vậy được, nhưng rốt cuộc ta không làm được. Ta không có đủ dũng khí để làm điều đó. Thật tồi tệ.
Tài tự hỏi chẳng nhẽ mình phải thực sự bàn luận về chủ đề này với Phó Tư Lệnh? Thật may Emanuel cuối cùng cũng dứt ra được, ánh mắt của lão chuyển sang nhìn hắn chằm chằm.
- Trần Tuấn Tài, ngôi sao đang nổi lên ở Vùng đất Tự Do. Ta biết cậu là ai và vì sao cậu lại đến đây tìm ta. Nhưng ta không giúp được gì cho cậu.
Thật quỷ quái, nếu Emanuel đã nói thế thì hai người còn gì để trao đổi nữa.
- Cái mà cậu cần là tiền. Nhưng ta không có tiền. Người duy nhất giúp được cậu là Gabriel, nhưng quan hệ giữa hai người đã đổ vỡ tới mức không thể khôi phục lại được. Cậu thật sự đang rơi vào một tình thế hết sức tồi tệ.
Tài khẽ gật đầu.
Emanuel tuy thô lỗ và cục súc nhưng con mắt rất sâu sắc. Đúng là không có ai lại tự nhiên leo được lên vị trí này.
- Ngài là Phó Tư Lệnh Thứ Hai của Liên Minh. Ngay cả nếu ngài không thể giúp chúng tôi, hẳn ngài cũng nhìn ra cách thức nào đó. Chỉ cần ngài chỉ bảo, Dực Long nhất định sẽ không quên ơn.
- Cậu biết ta phụ trách vấn đề nào không?
- Tôi không biết.
- Cậu không biết cũng đúng thôi. Đây là một nhiệm vụ bí mật đến nỗi ngay cả Gabriel cũng không biết. Nhưng ngày hôm nay ta sẽ tiết lộ nó cho cậu. Ta lãnh đạo một đội ngũ các sát thủ cự phách nhất mà loài người có thể hình dung được, mục tiêu của chúng ta không gì khác ngoài Thần Thoại. Sau rất nhiều năm thăm dò, cuối cùng chúng ta cũng đã xác định được vị trí của Thần Thoại, nhưng ta vẫn chần chờ chưa hành động ngay, cậu biết tại sao không?
Tài im lặng một lúc lâu. Emanuel cũng không giục hắn.
Cuối cùng Tài đưa ra một đáp án mà chính hắn cũng không chắc chắn.
- Vì Sát Chúa không có mặt ở đó?
Emanuel vừa gật, vừa lắc đầu:
- Gần đúng. Vì Sát Chúa có mặt ở đó. Sự có mặt của Sát Chúa làm thay đổi cán cân sức mạnh, chúng ta không biết hắn, cũng không hiểu rõ tài năng của hắn, nhưng biết rằng người được ca tụng làm Sát Chúa hẳn không phải là thứ mà hiện tại chúng ta có thể đối địch nổi. Tuy nhiên ngày hôm qua Sát Chúa đã rời tổ.
Tài nhìn Emanuel. Ý của lão ta là gì?
- Chúng tôi có mười sát thủ cỡ cậu. Đối phương chỉ có bốn. Chúng tôi dự định tấn công vào sào huyệt của Thần Thoại và tiêu diệt bốn tên Sát Thần rồi sau đó đợi Sát Chúa trở về cho một cuộc phục kích tổng lực.
Tài nhìn kỹ gương mặt của Emanuel lần nữa, cảm thấy người này không phải đang tìm cách thử mình.
Hắn biết rằng kế hoạch của lão nếu thực hiện thì Liên Minh từ nay sẽ chỉ còn chín Phó Tư Lệnh.
Chiếc xe chạy thẳng vào trong sân. Cảnh vệ dẫn Tài và Marley đến phòng khách nơi Emanuel đang chờ đợi hai người. Thấy Emanuel, Marley reo lên một tiếng và chạy đến định hôn.
Ngài Phó Tư Lệnh gạt phắt cô sang một bên. Ánh mắt dữ tợn nhìn Tài từ đầu đến chân như muốn ăn tươi nuốt sống.
Tài chưa từng nghĩ rằng một Phó Tư Lệnh quyền cao chức trọng lại trông võ biền như vậy. Lão ta tựa như bản vẽ đối lập của Gabriel Doherty. Gabriel lịch thiệp bao nhiêu thì con người này thô lỗ và hung tợn bấy nhiêu.
Tài tiến lên, mỉm cười nói:
- Kính chào Phó Tư Lệnh, cảm ơn ngài đã hạ cố tiếp đón.
Emanuel gầm lên:
- Tao gọi mày đến đây chỉ là để xem mặt mũi của mày thế nào thôi. Bây giờ nhìn xong rồi, mày có thể ra về.
Marley kêu lên sửng sốt:
- Ngài nói gì lạ thế? Ngài làm em mất mặt đấy.
- Cô mà cũng có mặt mũi sao, Marley?
Đó là một câu sỉ nhục tồi tệ, nhưng Marley không giống như những người con gái khác, bị người tình chửi vào mặt không khóc lóc, cũng không xuống tinh thần, ngược lại lập tức đổi sang sắc mặt lạnh lùng.
- Emanuel, em giận ngài rồi đấy. Ngày mai em sẽ cho người mang trả lại các món đồ ngài đã tặng. Từ nay xin ngài đừng tìm em nữa nhé. Thủ lĩnh Trần Tuấn Tài, chúng ta về thôi. Tôi sẽ giới thiệu anh với người khác.
Emanuel thấy cô nhân tình nhỏ bé của mình dứt khoát như vậy, không biết làm thế nào, đành xuống nước:
- Được rồi. Các người ngồi cả xuống đi.
Marley vẫn chưa hết tức giận:
- Đổi ý à? Quá muộn rồi. Tôi muốn về. Tài, anh định thế nào?
- Phó Tư Lệnh đã mời, tôi không thể không nghe.
- Tùy anh. Tôi đợi ở ngoài xe, khi nào xong việc thì ra với tôi, chúng ta cùng về.
Marley vừa nói vừa bước ra khỏi cửa. Emanuel nhìn theo dáng người uyển chuyển của cô, bất giác lắc đầu than thở:
- Thật nhục nhã cho ta.
Tài làm như không nghe thấy câu ấy.
- Nó là một con điếm, nhưng lại là một con điếm đẹp. Nó là đứa con gái đẹp nhất mà ta từng gặp trong đời, cho dù là trực tiếp hay xem ảnh. Khi sắc đẹp chạm tới một cái ngưỡng nào đó thì nó sẽ phỉ nhổ vào tất cả những thứ khác. Hương thơm mà nó tỏa ra khiến những cái đầu lý trí nhất cũng trở nên ngu muội. Ta luôn ý thức được nó là ai và tại sao nó tìm đến ta. Mỗi đêm ta đều muốn bóp nát cái cổ thon của nó, cho nó biết rằng ai mới là chủ, và nó không thể đùa cợt ta như vậy được, nhưng rốt cuộc ta không làm được. Ta không có đủ dũng khí để làm điều đó. Thật tồi tệ.
Tài tự hỏi chẳng nhẽ mình phải thực sự bàn luận về chủ đề này với Phó Tư Lệnh? Thật may Emanuel cuối cùng cũng dứt ra được, ánh mắt của lão chuyển sang nhìn hắn chằm chằm.
- Trần Tuấn Tài, ngôi sao đang nổi lên ở Vùng đất Tự Do. Ta biết cậu là ai và vì sao cậu lại đến đây tìm ta. Nhưng ta không giúp được gì cho cậu.
Thật quỷ quái, nếu Emanuel đã nói thế thì hai người còn gì để trao đổi nữa.
- Cái mà cậu cần là tiền. Nhưng ta không có tiền. Người duy nhất giúp được cậu là Gabriel, nhưng quan hệ giữa hai người đã đổ vỡ tới mức không thể khôi phục lại được. Cậu thật sự đang rơi vào một tình thế hết sức tồi tệ.
Tài khẽ gật đầu.
Emanuel tuy thô lỗ và cục súc nhưng con mắt rất sâu sắc. Đúng là không có ai lại tự nhiên leo được lên vị trí này.
- Ngài là Phó Tư Lệnh Thứ Hai của Liên Minh. Ngay cả nếu ngài không thể giúp chúng tôi, hẳn ngài cũng nhìn ra cách thức nào đó. Chỉ cần ngài chỉ bảo, Dực Long nhất định sẽ không quên ơn.
- Cậu biết ta phụ trách vấn đề nào không?
- Tôi không biết.
- Cậu không biết cũng đúng thôi. Đây là một nhiệm vụ bí mật đến nỗi ngay cả Gabriel cũng không biết. Nhưng ngày hôm nay ta sẽ tiết lộ nó cho cậu. Ta lãnh đạo một đội ngũ các sát thủ cự phách nhất mà loài người có thể hình dung được, mục tiêu của chúng ta không gì khác ngoài Thần Thoại. Sau rất nhiều năm thăm dò, cuối cùng chúng ta cũng đã xác định được vị trí của Thần Thoại, nhưng ta vẫn chần chờ chưa hành động ngay, cậu biết tại sao không?
Tài im lặng một lúc lâu. Emanuel cũng không giục hắn.
Cuối cùng Tài đưa ra một đáp án mà chính hắn cũng không chắc chắn.
- Vì Sát Chúa không có mặt ở đó?
Emanuel vừa gật, vừa lắc đầu:
- Gần đúng. Vì Sát Chúa có mặt ở đó. Sự có mặt của Sát Chúa làm thay đổi cán cân sức mạnh, chúng ta không biết hắn, cũng không hiểu rõ tài năng của hắn, nhưng biết rằng người được ca tụng làm Sát Chúa hẳn không phải là thứ mà hiện tại chúng ta có thể đối địch nổi. Tuy nhiên ngày hôm qua Sát Chúa đã rời tổ.
Tài nhìn Emanuel. Ý của lão ta là gì?
- Chúng tôi có mười sát thủ cỡ cậu. Đối phương chỉ có bốn. Chúng tôi dự định tấn công vào sào huyệt của Thần Thoại và tiêu diệt bốn tên Sát Thần rồi sau đó đợi Sát Chúa trở về cho một cuộc phục kích tổng lực.
Tài nhìn kỹ gương mặt của Emanuel lần nữa, cảm thấy người này không phải đang tìm cách thử mình.
Hắn biết rằng kế hoạch của lão nếu thực hiện thì Liên Minh từ nay sẽ chỉ còn chín Phó Tư Lệnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.