Chương 239
Vũ Khúc
06/05/2024
Midas cười nhạt:
- Mày định làm gì?
Tài còn chưa kịp trả lời, cánh cửa lớn đã mở ra. Erich dẫn hàng trăm Cấm Vệ Quân ùa vào.
Gã hét lớn:
- Tên phản nghịch Gabriel đã mượn tay Tứ Đại Sát Thần ám sát Tư Lệnh. Tư Lệnh đã chết. Người giết Tư Lệnh là Midas. Cố Vấn Tối Cao Quintus muốn lũ sát nhân phải trả giá.
Những tên Cấm Vệ Quân đầu tiên mang theo súng, đang định ngắm bắn, thì Hercules đã dậm chân nhảy vọt lên, vị trí đáp xuống của gã là ngay giữa đại quân.
Bàn tay to lớn của Hercules chộp lấy một tên quân Cấm Vệ gần đó, ném ra ngoài cửa sổ. Tên quân ấy chỉ kịp hét lên một tiếng, theo khoảng cách bay xa dần mà tiếng hét bé dần, cho đến khi văng vẳng vọng đến tiếng xương thịt va chạm với mặt đất.
Cả đội Cấm Vệ trở nên nháo nhác.
Bốn người rút kiếm, xông tới định chém. Hercules đấm bốn phát liên hoàn chết cả bốn. Gương mặt biến dạng không thể nhận ra được.
Lực lượng Cấm Vệ được tuyển mộ từ những thanh niên ưu tú trong xã hội, nên chiều cao, cân nặng và cấu trúc khung xương đều không thua kém Hercules bao nhiêu, nhưng sức mạnh tiềm ẩn bên trong cơ thể thì khác biệt như trời với đất.
Mỗi một cân cơ bắp của Hercules đều có thể tạo ra một lực mạnh gấp hai mươi lần Cấm Vệ Quân bình thường, chưa kể lực ấy còn được khuyếch đại theo tốc độ.
Các Cấm Vệ Quân có thể xem như chiến binh ưu tú, mà Hercules đấm phát nào chết phát đấy, không khác gì bị bông.
Hercules tựa như con quái thú thời cổ đại được thả vào giữa đàn gà. Gã tung hoành ngang dọc, người chết vô số.
Đánh một lúc mỏi tay, Hercules liền chuyển sang trò ném bóng như ở các hội chợ, nhưng lần này gã dùng người chứ không phải bóng thông thường. Gã tóm lấy tên Cấm Vệ Quân gần nhất, ném thẳng vào đám đông. Mấy chục người bị tên quân ấy đập trúng thi nhau đổ rạp, xương cốt gãy lìa, tiếng kêu la cất lên thảm thiết.
Trong khi trận chiến vẫn đang diễn ra ác liệt, Erich Von Daniken đã tiến lại gần chỗ của Midas.
Midas nhìn gã, cảm khái:
- Erich, còn nhớ ta chứ?
Erich gật đầu.
- Thầy.
- Ngươi muốn giết thầy ngươi sao?
- Ông chỉ dạy tôi có ba tháng đã đi mất, để lại thằng bé mười một tuổi là tôi khi ấy trong tay bọn buôn người. Trước khi đi, ông nói với tôi rằng: “Mày sẽ không bao giờ bằng nó được.“.
Erich liếc nhìn Tài:
- Tôi tự hỏi “nó” ở đây là thằng nào?
Midas thở dài:
- Chuyện đó thì quan trọng gì chứ?
- Sao không, thưa thầy? Tôi đã làm thầy thất vọng và thầy cũng đã làm tôi vô cùng thất vọng. Thầy chỉ đi tìm những đứa trẻ đạt điều kiện để phục vụ cho kế hoạch của thầy chứ không hề yêu thương gì chúng hết. Thầy còn không buồn quan tâm tới sự sống chết của tôi. Lý do duy nhất giúp tôi vẫn còn sống đến ngày hôm nay là nhờ may mắn. Vậy nên thầy đừng lôi ba tháng ngắn ngủi đó ra đây để khơi gợi lòng thương hại làm gì. Quintus là chủ nhân của tôi, ngài ấy bảo tôi phải hạ sát kẻ đã giết Tư Lệnh, tôi nhất định phải làm được điều đó.
Tài xen vào:
- Erich, theo thỏa thuận giữa ba người chúng tôi thì tôi mới là người được quyền hạ sát Midas.
Erich lạnh lùng nói:
- Bệ hạ không nói với ta về chuyện đó. Ngươi thỉnh ý kiến của Hoàng đế Quintus lần nữa rồi quay lại đây.
Ánh mắt của Tài sắt lại:
- Mày muốn mất luôn cả bàn tay phải nữa sao, Erich?
Midas nói lớn:
- Các ngươi.. Các ngươi thật là những tên phản phúc. Các ngươi cầu xin chúng ta đến đây để hạ sát Mc Alister, các ngươi cam kết đã nắm chắc Cấm Vệ Quân trong tay và đã chuẩn bị được đường rút lui toàn vẹn, nhưng hóa ra tất cả chỉ là một cái bẫy để đưa chúng ta vào chỗ chết. Hai tên phản phúc các ngươi, các ngươi không xứng làm học trò ta.
Midas không nói thì thôi, vừa nói xong cả Tài và Erich đã quay phắt sang nhìn lão với vẻ căm ghét:
- Midas, ngươi đã giết cha ta, bắt cóc em ta, phá nát gia đình ta. Nhận ngươi làm thầy chính là sai lầm và nỗi nhục nhã lớn nhất trong cuộc đời ta. Năm thành viên Thần Thoại các ngươi đã sống như vua chúa trong suốt mười năm nhờ tiền của Hiệp Hội, trong đó lại cũng có cả một phần tiền do chúng ta đóng góp. Các ngươi đến đây là vì Sát Chúa đã nhìn thấy cơ hội hạ sát đại kình địch của lão là Mc Alister chứ nào phải ngươi muốn giơ tay ra làm phước đâu? Thằng khốn kiếp này, ngày hôm nay ngươi phải chết.
Tài cầm thanh Huyết Long, định chém xuống, nhưng Adonis và Achilles đã tới cản lại.
Tài quát:
- Các vị, các vị không phải là kẻ thù của tôi. Tôi mở cho các vị đường sống, mau cùng Hercules chạy ra khỏi đây. Đừng ngu dại tìm cách chết theo Midas.
Achilles đã chột một bên mắt, máu chảy đỏ đẫm một bên mặt, vẫn trả lời một cách cứng cỏi:
- Các Sát Thần sống chết cùng nhau. Chúng mày mau tránh ra.
Tài hú lên một tiếng, mũi kiếm đâm luôn vào ngực Achilles.
- Mày định làm gì?
Tài còn chưa kịp trả lời, cánh cửa lớn đã mở ra. Erich dẫn hàng trăm Cấm Vệ Quân ùa vào.
Gã hét lớn:
- Tên phản nghịch Gabriel đã mượn tay Tứ Đại Sát Thần ám sát Tư Lệnh. Tư Lệnh đã chết. Người giết Tư Lệnh là Midas. Cố Vấn Tối Cao Quintus muốn lũ sát nhân phải trả giá.
Những tên Cấm Vệ Quân đầu tiên mang theo súng, đang định ngắm bắn, thì Hercules đã dậm chân nhảy vọt lên, vị trí đáp xuống của gã là ngay giữa đại quân.
Bàn tay to lớn của Hercules chộp lấy một tên quân Cấm Vệ gần đó, ném ra ngoài cửa sổ. Tên quân ấy chỉ kịp hét lên một tiếng, theo khoảng cách bay xa dần mà tiếng hét bé dần, cho đến khi văng vẳng vọng đến tiếng xương thịt va chạm với mặt đất.
Cả đội Cấm Vệ trở nên nháo nhác.
Bốn người rút kiếm, xông tới định chém. Hercules đấm bốn phát liên hoàn chết cả bốn. Gương mặt biến dạng không thể nhận ra được.
Lực lượng Cấm Vệ được tuyển mộ từ những thanh niên ưu tú trong xã hội, nên chiều cao, cân nặng và cấu trúc khung xương đều không thua kém Hercules bao nhiêu, nhưng sức mạnh tiềm ẩn bên trong cơ thể thì khác biệt như trời với đất.
Mỗi một cân cơ bắp của Hercules đều có thể tạo ra một lực mạnh gấp hai mươi lần Cấm Vệ Quân bình thường, chưa kể lực ấy còn được khuyếch đại theo tốc độ.
Các Cấm Vệ Quân có thể xem như chiến binh ưu tú, mà Hercules đấm phát nào chết phát đấy, không khác gì bị bông.
Hercules tựa như con quái thú thời cổ đại được thả vào giữa đàn gà. Gã tung hoành ngang dọc, người chết vô số.
Đánh một lúc mỏi tay, Hercules liền chuyển sang trò ném bóng như ở các hội chợ, nhưng lần này gã dùng người chứ không phải bóng thông thường. Gã tóm lấy tên Cấm Vệ Quân gần nhất, ném thẳng vào đám đông. Mấy chục người bị tên quân ấy đập trúng thi nhau đổ rạp, xương cốt gãy lìa, tiếng kêu la cất lên thảm thiết.
Trong khi trận chiến vẫn đang diễn ra ác liệt, Erich Von Daniken đã tiến lại gần chỗ của Midas.
Midas nhìn gã, cảm khái:
- Erich, còn nhớ ta chứ?
Erich gật đầu.
- Thầy.
- Ngươi muốn giết thầy ngươi sao?
- Ông chỉ dạy tôi có ba tháng đã đi mất, để lại thằng bé mười một tuổi là tôi khi ấy trong tay bọn buôn người. Trước khi đi, ông nói với tôi rằng: “Mày sẽ không bao giờ bằng nó được.“.
Erich liếc nhìn Tài:
- Tôi tự hỏi “nó” ở đây là thằng nào?
Midas thở dài:
- Chuyện đó thì quan trọng gì chứ?
- Sao không, thưa thầy? Tôi đã làm thầy thất vọng và thầy cũng đã làm tôi vô cùng thất vọng. Thầy chỉ đi tìm những đứa trẻ đạt điều kiện để phục vụ cho kế hoạch của thầy chứ không hề yêu thương gì chúng hết. Thầy còn không buồn quan tâm tới sự sống chết của tôi. Lý do duy nhất giúp tôi vẫn còn sống đến ngày hôm nay là nhờ may mắn. Vậy nên thầy đừng lôi ba tháng ngắn ngủi đó ra đây để khơi gợi lòng thương hại làm gì. Quintus là chủ nhân của tôi, ngài ấy bảo tôi phải hạ sát kẻ đã giết Tư Lệnh, tôi nhất định phải làm được điều đó.
Tài xen vào:
- Erich, theo thỏa thuận giữa ba người chúng tôi thì tôi mới là người được quyền hạ sát Midas.
Erich lạnh lùng nói:
- Bệ hạ không nói với ta về chuyện đó. Ngươi thỉnh ý kiến của Hoàng đế Quintus lần nữa rồi quay lại đây.
Ánh mắt của Tài sắt lại:
- Mày muốn mất luôn cả bàn tay phải nữa sao, Erich?
Midas nói lớn:
- Các ngươi.. Các ngươi thật là những tên phản phúc. Các ngươi cầu xin chúng ta đến đây để hạ sát Mc Alister, các ngươi cam kết đã nắm chắc Cấm Vệ Quân trong tay và đã chuẩn bị được đường rút lui toàn vẹn, nhưng hóa ra tất cả chỉ là một cái bẫy để đưa chúng ta vào chỗ chết. Hai tên phản phúc các ngươi, các ngươi không xứng làm học trò ta.
Midas không nói thì thôi, vừa nói xong cả Tài và Erich đã quay phắt sang nhìn lão với vẻ căm ghét:
- Midas, ngươi đã giết cha ta, bắt cóc em ta, phá nát gia đình ta. Nhận ngươi làm thầy chính là sai lầm và nỗi nhục nhã lớn nhất trong cuộc đời ta. Năm thành viên Thần Thoại các ngươi đã sống như vua chúa trong suốt mười năm nhờ tiền của Hiệp Hội, trong đó lại cũng có cả một phần tiền do chúng ta đóng góp. Các ngươi đến đây là vì Sát Chúa đã nhìn thấy cơ hội hạ sát đại kình địch của lão là Mc Alister chứ nào phải ngươi muốn giơ tay ra làm phước đâu? Thằng khốn kiếp này, ngày hôm nay ngươi phải chết.
Tài cầm thanh Huyết Long, định chém xuống, nhưng Adonis và Achilles đã tới cản lại.
Tài quát:
- Các vị, các vị không phải là kẻ thù của tôi. Tôi mở cho các vị đường sống, mau cùng Hercules chạy ra khỏi đây. Đừng ngu dại tìm cách chết theo Midas.
Achilles đã chột một bên mắt, máu chảy đỏ đẫm một bên mặt, vẫn trả lời một cách cứng cỏi:
- Các Sát Thần sống chết cùng nhau. Chúng mày mau tránh ra.
Tài hú lên một tiếng, mũi kiếm đâm luôn vào ngực Achilles.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.