Chương 274
Vũ Khúc
19/05/2024
Con dao đi chậm, nhắm đến hàm dưới, mục đích là để gây tổn thương chứ không phải giết Billie.
Tài ném ra một con dao, đánh rơi con dao của Matthew.
Matthew nhìn hắn tròng trọc:
- Có chuyện gì vậy?
- Anh không được giết thằng bé.
- Ồ, đương nhiên. Tôi không định giết nó. Trước hết tôi muốn nghe kế hoạch của anh giúp hai ta thoát ra khỏi đây.
- Không có kế hoạch nào cả. Tôi không có nghĩa vụ gì với anh, nhưng tôi đã hứa với Thomas sẽ giải cứu Billie.
Quả vậy, Tài đã quyết định sẽ cứu thằng bé.
Có lẽ hắn đang làm sai, có lẽ việc cứu Billie sẽ khiến nhiều người thiệt mạng, nhưng người ta không thể biện minh cho cái thiện bằng một cái ác.
Cái thiện dựa trên cái ác là cái thiện giả dối.
Khi chân đế đã mục ruỗng rồi thì cho dù có xây dựng công trình đẹp đẽ như thế nào bên trên cuối cùng cũng sẽ sụp đổ.
Quyền sống là quyền không thể tranh cãi, cho dù là của một người, hay của một triệu người.
Màu đỏ trong mắt của Matthew đậm đến nỗi dần dần chuyển thành màu đen. Toàn bộ gương mặt của gã lúc này đã trở thành một màu đen đồng nhất, tựa như một cái mặt nạ làm bằng sắt màu đen mà người ta chỉ có thể cảm nhận sức sống qua giọng nói hung bạo.
- Anh không đến để cứu tôi.
- Tôi đến để cứu Billie.
- Vậy tôi thì sao?
- Tôi sẽ xin Thomas tha mạng cho anh. Nếu anh trả tự do cho Billie, anh ta cùng lắm sẽ nhốt anh vào trong ngục, giam vài năm rồi thả ra.
Matthew đứng dậy, dùng tay phải nhấc bổng cái ghế gã vừa ngồi lên, dùng tay còn lại bẻ chân ghế, dễ dàng còn hơn người ta bẻ gãy đồ chơi dành cho trẻ em. Chỉ một động tác ấy thôi đã cho thấy sức mạnh của gã thật khủng bố, vượt hơn Tài rất xa.
- Giam ta vào ngục? Ha ha, ngươi có biết rằng chỉ cần giam ta nửa năm mà không cho dùng ma túy Hãm Thần ta cũng sẽ chết rồi không? Đó là bản án tử hình. Ta không muốn chết trong nhà tù như một kẻ hèn mọn. Ta là Matthew Miller, đệ nhất Sát Thần, ngươi phải đưa ta ra khỏi đây.
Tài cười nhạt:
- Ta là Phó Tư Lệnh thường trực Liên Minh Trần Tuấn Tài. Ngươi là thành viên Liên Minh, ta ra lệnh cho ngươi lập tức đầu hàng để nhận được sự khoan hồng.
- Phó Tư Lệnh? Chỉ là đồ rác rưởi mà thôi. Thế giới đã thay đổi, các Sát Thần mới là người cai trị thế giới này.
- Ngươi chỉ là con rối trong tay Jackson. Lão đã thao túng ngươi vì mục đích chính trị của lão. Jackson không phải là Sát Thần, vậy ai mới là người cai trị ai đây?
- Lúc thoát ra được khỏi đây ta sẽ tính sổ với Jackson. Trước hết ta sẽ bẻ gãy chân của ngươi để trừng phạt thái độ lừa lọc. Trần Tuấn Tài, ngươi cũng là một Sát Thần, nhưng ngươi không thể nào bằng ta được.
Matthew tiến tới, thanh gỗ to cầm trên tay.
Gã đập thanh gỗ ấy vào đầu Tài, Tài nhẹ nhàng tránh được, tay trái rút ra một con dao, đâm vào cổ Matthew. Matthew chộp lấy đầu mũi dao, bẻ mất một mẩu, cách làm tương tự với Mc Alister ngày nào, sau đó bắn nó về mắt Tài.
Mảnh dao tiến vào phạm vi linh giác, tốc độ được điều chỉnh chậm lại, gần như bất động. Tài chộp lấy mảnh dao ấy, bắn ngược trở về Matthew.
Gương mặt Matthew lộ vẻ khó tin.
Động tác ấy quá nhanh, nhanh đến mức ngay cả Matthew cũng không nhìn rõ, chỉ kịp tránh mảnh dao trong gang tấc.
Khoảng cách giữa hai người lúc này cực gần, bản thân Matthew cũng đã nằm trong phạm vi điều chỉnh của linh giác. Tài có thể quan sát được tất cả các chi tiết trên gương mặt bất động của gã, chẳng khác gì khách tham quan đang ngắm nhìn một bức tượng được khắc họa theo phong cách truyền thần đặt trong viện bảo tàng, cả cái miệng nhếch lên, hàm răng đen ngòm, và cặp mắt màu đỏ đậm trông như một vũng máu đã vón cục.
Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, trong sát na ấy một tia chớp xẹt ngang qua đầu Tài, hắn kinh hoàng nhận ra rằng chiều không gian thứ tư đã biến mất.
Thanh gỗ đập vào ngực. Tài nương theo lực đánh, bay về sau, ngực ngâm ngẩm đau.
Tài sợ hãi, bàn tay không tự chủ được khẽ run lên. Hắn chớp mắt liên tục, cố khôi phục linh giác, nhưng nhất thời không làm được.
Đôi mắt của Matthew mang theo uy lực khiến thần trí đối phương trở nên hỗn loạn, điểm này có phần giống với năng lực thôi miên của Daniel.
Không phải ngẫu nhiên mà màu mắt của cả hai người đều trở nên kỳ lạ như vậy.
Linh giác đã mất. Thật đen đủi, hắn lại đánh đổi tốc độ lấy linh giác, vậy là hắn mất cả hai. Tình thế không thể tồi tệ hơn.
Matthew gầm lên một tiếng làm rung chuyển cả căn phòng. Hắn nhảy chồm tới, cây gậy vung lên, bởi vì quá nhanh mà Tài cảm giác như có tới ba cây gậy cùng lúc, hắn không phân biệt được, lúc một trong ba ảo ảnh gậy ấy chạm vào người mới lại dùng cách cũ, nương theo lực đánh mà bay ngược trở lại đằng sau, lần này đập lưng vào tường, cả lưng lẫn ngực đều ê ẩm.
Matthew ném cây gậy trong tay, chỉ thiếu chút nữa đã xuyên thủng hộp sọ của Tài, đóng đinh cơ thể hắn lên tường.
Tài nhìn cây gậy gỗ đã bị Matthew phi cắm vào tường, nhận ra khoảng cách giữa hai bên rất lớn.
Nếu không có linh giác, hắn không thắng được trận này.
Tài ném ra một con dao, đánh rơi con dao của Matthew.
Matthew nhìn hắn tròng trọc:
- Có chuyện gì vậy?
- Anh không được giết thằng bé.
- Ồ, đương nhiên. Tôi không định giết nó. Trước hết tôi muốn nghe kế hoạch của anh giúp hai ta thoát ra khỏi đây.
- Không có kế hoạch nào cả. Tôi không có nghĩa vụ gì với anh, nhưng tôi đã hứa với Thomas sẽ giải cứu Billie.
Quả vậy, Tài đã quyết định sẽ cứu thằng bé.
Có lẽ hắn đang làm sai, có lẽ việc cứu Billie sẽ khiến nhiều người thiệt mạng, nhưng người ta không thể biện minh cho cái thiện bằng một cái ác.
Cái thiện dựa trên cái ác là cái thiện giả dối.
Khi chân đế đã mục ruỗng rồi thì cho dù có xây dựng công trình đẹp đẽ như thế nào bên trên cuối cùng cũng sẽ sụp đổ.
Quyền sống là quyền không thể tranh cãi, cho dù là của một người, hay của một triệu người.
Màu đỏ trong mắt của Matthew đậm đến nỗi dần dần chuyển thành màu đen. Toàn bộ gương mặt của gã lúc này đã trở thành một màu đen đồng nhất, tựa như một cái mặt nạ làm bằng sắt màu đen mà người ta chỉ có thể cảm nhận sức sống qua giọng nói hung bạo.
- Anh không đến để cứu tôi.
- Tôi đến để cứu Billie.
- Vậy tôi thì sao?
- Tôi sẽ xin Thomas tha mạng cho anh. Nếu anh trả tự do cho Billie, anh ta cùng lắm sẽ nhốt anh vào trong ngục, giam vài năm rồi thả ra.
Matthew đứng dậy, dùng tay phải nhấc bổng cái ghế gã vừa ngồi lên, dùng tay còn lại bẻ chân ghế, dễ dàng còn hơn người ta bẻ gãy đồ chơi dành cho trẻ em. Chỉ một động tác ấy thôi đã cho thấy sức mạnh của gã thật khủng bố, vượt hơn Tài rất xa.
- Giam ta vào ngục? Ha ha, ngươi có biết rằng chỉ cần giam ta nửa năm mà không cho dùng ma túy Hãm Thần ta cũng sẽ chết rồi không? Đó là bản án tử hình. Ta không muốn chết trong nhà tù như một kẻ hèn mọn. Ta là Matthew Miller, đệ nhất Sát Thần, ngươi phải đưa ta ra khỏi đây.
Tài cười nhạt:
- Ta là Phó Tư Lệnh thường trực Liên Minh Trần Tuấn Tài. Ngươi là thành viên Liên Minh, ta ra lệnh cho ngươi lập tức đầu hàng để nhận được sự khoan hồng.
- Phó Tư Lệnh? Chỉ là đồ rác rưởi mà thôi. Thế giới đã thay đổi, các Sát Thần mới là người cai trị thế giới này.
- Ngươi chỉ là con rối trong tay Jackson. Lão đã thao túng ngươi vì mục đích chính trị của lão. Jackson không phải là Sát Thần, vậy ai mới là người cai trị ai đây?
- Lúc thoát ra được khỏi đây ta sẽ tính sổ với Jackson. Trước hết ta sẽ bẻ gãy chân của ngươi để trừng phạt thái độ lừa lọc. Trần Tuấn Tài, ngươi cũng là một Sát Thần, nhưng ngươi không thể nào bằng ta được.
Matthew tiến tới, thanh gỗ to cầm trên tay.
Gã đập thanh gỗ ấy vào đầu Tài, Tài nhẹ nhàng tránh được, tay trái rút ra một con dao, đâm vào cổ Matthew. Matthew chộp lấy đầu mũi dao, bẻ mất một mẩu, cách làm tương tự với Mc Alister ngày nào, sau đó bắn nó về mắt Tài.
Mảnh dao tiến vào phạm vi linh giác, tốc độ được điều chỉnh chậm lại, gần như bất động. Tài chộp lấy mảnh dao ấy, bắn ngược trở về Matthew.
Gương mặt Matthew lộ vẻ khó tin.
Động tác ấy quá nhanh, nhanh đến mức ngay cả Matthew cũng không nhìn rõ, chỉ kịp tránh mảnh dao trong gang tấc.
Khoảng cách giữa hai người lúc này cực gần, bản thân Matthew cũng đã nằm trong phạm vi điều chỉnh của linh giác. Tài có thể quan sát được tất cả các chi tiết trên gương mặt bất động của gã, chẳng khác gì khách tham quan đang ngắm nhìn một bức tượng được khắc họa theo phong cách truyền thần đặt trong viện bảo tàng, cả cái miệng nhếch lên, hàm răng đen ngòm, và cặp mắt màu đỏ đậm trông như một vũng máu đã vón cục.
Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, trong sát na ấy một tia chớp xẹt ngang qua đầu Tài, hắn kinh hoàng nhận ra rằng chiều không gian thứ tư đã biến mất.
Thanh gỗ đập vào ngực. Tài nương theo lực đánh, bay về sau, ngực ngâm ngẩm đau.
Tài sợ hãi, bàn tay không tự chủ được khẽ run lên. Hắn chớp mắt liên tục, cố khôi phục linh giác, nhưng nhất thời không làm được.
Đôi mắt của Matthew mang theo uy lực khiến thần trí đối phương trở nên hỗn loạn, điểm này có phần giống với năng lực thôi miên của Daniel.
Không phải ngẫu nhiên mà màu mắt của cả hai người đều trở nên kỳ lạ như vậy.
Linh giác đã mất. Thật đen đủi, hắn lại đánh đổi tốc độ lấy linh giác, vậy là hắn mất cả hai. Tình thế không thể tồi tệ hơn.
Matthew gầm lên một tiếng làm rung chuyển cả căn phòng. Hắn nhảy chồm tới, cây gậy vung lên, bởi vì quá nhanh mà Tài cảm giác như có tới ba cây gậy cùng lúc, hắn không phân biệt được, lúc một trong ba ảo ảnh gậy ấy chạm vào người mới lại dùng cách cũ, nương theo lực đánh mà bay ngược trở lại đằng sau, lần này đập lưng vào tường, cả lưng lẫn ngực đều ê ẩm.
Matthew ném cây gậy trong tay, chỉ thiếu chút nữa đã xuyên thủng hộp sọ của Tài, đóng đinh cơ thể hắn lên tường.
Tài nhìn cây gậy gỗ đã bị Matthew phi cắm vào tường, nhận ra khoảng cách giữa hai bên rất lớn.
Nếu không có linh giác, hắn không thắng được trận này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.