Chương 308
Vũ Khúc
01/06/2024
Tài dùng nước để rửa vết máu trên mặt, sau đó để khô tự nhiên. Hắn không dám dùng khăn lau, sợ vấy bẩn.
Khi tâm trạng đã bình tĩnh trở lại, hắn đi về căn nhà đang dùng làm nơi giam lỏng Daniel.
Trước cửa căn nhà có một thiếu niên đang ngồi gác. Người đó là Damon.
Thằng bé rất trung thành với Daniel. Với nó, Daniel vừa giống như thầy, vừa giống như anh ruột.
Thấy Tài, Damon vội đứng lên chào:
- Thủ lĩnh.
Tài khẽ gật đầu:
- Mở khóa.
- Báo cáo, chìa khóa do ông Augutus cầm.
- Vậy thì tìm Augutus rồi mang chìa khóa đến đấy.
Damon vội vã chạy đi.
Một lúc sau nó trở về, mang theo một chùm chìa khóa.
Cánh cửa nhanh chóng được mở ra. Damon theo chân Tài bước vào trong nhà, vẻ mặt đầy háo hức.
Daniel đang ngồi nhìn cái lọ chứa đầu lâu của David. Căn phòng tối tăm, quang cảnh có phần ghê rợn, nhưng Damon không vì thế mà sợ hãi, ngược lại tròng mắt nó ánh lên vẻ ngưỡng mộ.
Tài kéo ghế, ngồi xuống bên cạnh Daniel.
Gương mặt Daniel gày gò, hốc hác, sức lực suy kiệt.
Ba người im lặng một lúc thật lâu, chẳng ai nói với ai điều gì.
Cuối cùng Tài lên tiếng:
- Nhìn mày thế này tao rất đau lòng, nhưng quá trình giảm lượng ma túy cần phải được tiếp diễn. Trước mắt tao vẫn cấp cho mày sáu mươi gói một ngày, từ tháng sau giảm xuống còn năm mươi gói. Tao đã dặn Damon và Augutus theo dõi chặt chẽ thể trạng của mày, nếu có diễn biến bất thường phải lập tức báo cho tao biết.
Vốn bình thường Daniel dùng bảy mươi gói ma túy mỗi ngày. Từ khi cưỡng ép gã về đây, Tài cắt khẩu phần xuống còn sáu mươi gói. Trí tuệ của Daniel ngừng thoái hóa và dường như có dấu hiệu phục hồi, nhưng tốc độ phục hồi rất chậm, ngược lại cơ thể của gã thường xuyên bị tê liệt. Các bác sĩ của Dực Long không có cách nào chữa được chứng tê liệt này.
Tài hiểu rằng ma túy Hãm Thần đang phản kháng. Cơ thể của Daniel đã bị lệ thuộc vào ma túy quá sâu, ma túy đã chiếm quyền điều khiển nhiều chức năng trong người.
Trong lịch sử chưa từng có ai cai nghiện ma túy Hãm Thần thành công.
Hắn nói với Daniel:
- Chúng ta là những sản phẩm của một loài cây quái vật, và bản thân chúng ta cũng là những con quái vật.
Daniel không phản ứng trước câu nói ấy.
- Mày đã từng gặp Sát Chúa rồi. Tao thì chưa. Tao có thể hiểu mang máng mục đích của Sát Chúa nhưng tao không đoán ra được lão ta sẽ thực hiện ý đồ của mình như thế nào? Đã mười sáu năm trôi qua kể từ ngày thế giới cũ bị hủy diệt, và ngoại trừ việc tham gia âm mưu giết chết Mc Alister thì Thần Thoại vẫn chưa làm điều gì đáng kể. Lão đang chờ đợi điều gì?
Daniel lấy ra một cái bút, viết nguệch ngoạc lên bàn:
200.
Tài nhìn con số mà Daniel vừa viết, đoán mãi không ra ý gã muốn nói gì.
Damon giải thích:
- Sư phụ Daniel cần hai trăm gói ma túy một ngày.
- Để làm gì?
- Có lẽ đó là số lượng ma túy cần thiết để sư phụ làm được điều mà sư phụ muốn làm với thằng cha Sát Chúa.
Tài lắc đầu:
- Chín mươi gói đã đủ tiễn hắn về thiên đường vài lần rồi, hai trăm để cơ thể của hắn tan thành bột à? Không được.
Daniel cầm bút, tô thật đậm con số 200.
- Tô thế chứ tô nữa cũng không được gì đâu. Mày nghĩ tao liệu có thắng nổi Sát Chúa không?
Daniel vẽ một cái ngón tay bên dưới số 200. Lần này thì Tài hiểu bạn mình ám chỉ điều gì, hắn cảm thấy vừa tức vừa buồn cười.
- Tao chỉ tương đương với một ngón tay của lão thôi sao? Thật vớ vẩn. Tao chính là người đã góp công lớn giết Mc Alister đấy, tất nhiên lúc ấy lão ta đã suy kiệt lắm rồi, nhưng ngày đó tao cũng chưa được như bây giờ.
Daniel bĩu môi, tỏ vẻ khinh bỉ.
Tài nhớ là Daniel chưa từng thể hiện thái độ này với mình. Từ trước đến nay Daniel vẫn đối xử với hắn bằng sự tôn trọng. Gã bĩu môi chứng tỏ gã thấy chuyện này ngớ ngẩn lắm.
Sự thật là cả Tài lẫn Daniel đều không hiểu được Sát Chúa tài năng đến đâu. Đúng là Daniel đã gặp Sát Chúa, thậm chí còn tận mắt thấy lão giết chết David, nhưng rốt cuộc con người này bản lĩnh thế nào vẫn là một dấu hỏi lớn.
Tài chỉ đoán rằng kẻ đã tự tay hủy diệt thế giới thì không thể là kẻ tầm thường.
Sát Chúa cũng là người đặc biệt kiên nhẫn. Lão đã nấp trong bóng tối mười sáu năm trời, trong khoảng thời gian ấy chỉ công khai xuất hiện một lần, lần xuất hiện ấy là để lấy mạng David con trai lão. Đó là phát súng khởi đầu cho một chuỗi các sự kiện kinh hoàng, cuối cùng đã lấy đi tính mạng của Mc Alister, người bạn và cũng là đối thủ lớn nhất của lão.
Ngẫm lại, dường như mọi thứ vẫn đang đi theo đúng quỹ đạo mà Sát Chúa mong muốn.
Tài vỗ nhẹ vào vai Daniel:
- Ba tháng tới tao sẽ rất bận, chắc không gặp mày được. Có Damon ở đây tao cũng yên tâm. Thằng bé sẽ hỗ trợ mày nếu cần. Hy vọng sau ba tháng, cả hai chúng ta đều có chuyện vui để kể cho nhau nghe.
Khi tâm trạng đã bình tĩnh trở lại, hắn đi về căn nhà đang dùng làm nơi giam lỏng Daniel.
Trước cửa căn nhà có một thiếu niên đang ngồi gác. Người đó là Damon.
Thằng bé rất trung thành với Daniel. Với nó, Daniel vừa giống như thầy, vừa giống như anh ruột.
Thấy Tài, Damon vội đứng lên chào:
- Thủ lĩnh.
Tài khẽ gật đầu:
- Mở khóa.
- Báo cáo, chìa khóa do ông Augutus cầm.
- Vậy thì tìm Augutus rồi mang chìa khóa đến đấy.
Damon vội vã chạy đi.
Một lúc sau nó trở về, mang theo một chùm chìa khóa.
Cánh cửa nhanh chóng được mở ra. Damon theo chân Tài bước vào trong nhà, vẻ mặt đầy háo hức.
Daniel đang ngồi nhìn cái lọ chứa đầu lâu của David. Căn phòng tối tăm, quang cảnh có phần ghê rợn, nhưng Damon không vì thế mà sợ hãi, ngược lại tròng mắt nó ánh lên vẻ ngưỡng mộ.
Tài kéo ghế, ngồi xuống bên cạnh Daniel.
Gương mặt Daniel gày gò, hốc hác, sức lực suy kiệt.
Ba người im lặng một lúc thật lâu, chẳng ai nói với ai điều gì.
Cuối cùng Tài lên tiếng:
- Nhìn mày thế này tao rất đau lòng, nhưng quá trình giảm lượng ma túy cần phải được tiếp diễn. Trước mắt tao vẫn cấp cho mày sáu mươi gói một ngày, từ tháng sau giảm xuống còn năm mươi gói. Tao đã dặn Damon và Augutus theo dõi chặt chẽ thể trạng của mày, nếu có diễn biến bất thường phải lập tức báo cho tao biết.
Vốn bình thường Daniel dùng bảy mươi gói ma túy mỗi ngày. Từ khi cưỡng ép gã về đây, Tài cắt khẩu phần xuống còn sáu mươi gói. Trí tuệ của Daniel ngừng thoái hóa và dường như có dấu hiệu phục hồi, nhưng tốc độ phục hồi rất chậm, ngược lại cơ thể của gã thường xuyên bị tê liệt. Các bác sĩ của Dực Long không có cách nào chữa được chứng tê liệt này.
Tài hiểu rằng ma túy Hãm Thần đang phản kháng. Cơ thể của Daniel đã bị lệ thuộc vào ma túy quá sâu, ma túy đã chiếm quyền điều khiển nhiều chức năng trong người.
Trong lịch sử chưa từng có ai cai nghiện ma túy Hãm Thần thành công.
Hắn nói với Daniel:
- Chúng ta là những sản phẩm của một loài cây quái vật, và bản thân chúng ta cũng là những con quái vật.
Daniel không phản ứng trước câu nói ấy.
- Mày đã từng gặp Sát Chúa rồi. Tao thì chưa. Tao có thể hiểu mang máng mục đích của Sát Chúa nhưng tao không đoán ra được lão ta sẽ thực hiện ý đồ của mình như thế nào? Đã mười sáu năm trôi qua kể từ ngày thế giới cũ bị hủy diệt, và ngoại trừ việc tham gia âm mưu giết chết Mc Alister thì Thần Thoại vẫn chưa làm điều gì đáng kể. Lão đang chờ đợi điều gì?
Daniel lấy ra một cái bút, viết nguệch ngoạc lên bàn:
200.
Tài nhìn con số mà Daniel vừa viết, đoán mãi không ra ý gã muốn nói gì.
Damon giải thích:
- Sư phụ Daniel cần hai trăm gói ma túy một ngày.
- Để làm gì?
- Có lẽ đó là số lượng ma túy cần thiết để sư phụ làm được điều mà sư phụ muốn làm với thằng cha Sát Chúa.
Tài lắc đầu:
- Chín mươi gói đã đủ tiễn hắn về thiên đường vài lần rồi, hai trăm để cơ thể của hắn tan thành bột à? Không được.
Daniel cầm bút, tô thật đậm con số 200.
- Tô thế chứ tô nữa cũng không được gì đâu. Mày nghĩ tao liệu có thắng nổi Sát Chúa không?
Daniel vẽ một cái ngón tay bên dưới số 200. Lần này thì Tài hiểu bạn mình ám chỉ điều gì, hắn cảm thấy vừa tức vừa buồn cười.
- Tao chỉ tương đương với một ngón tay của lão thôi sao? Thật vớ vẩn. Tao chính là người đã góp công lớn giết Mc Alister đấy, tất nhiên lúc ấy lão ta đã suy kiệt lắm rồi, nhưng ngày đó tao cũng chưa được như bây giờ.
Daniel bĩu môi, tỏ vẻ khinh bỉ.
Tài nhớ là Daniel chưa từng thể hiện thái độ này với mình. Từ trước đến nay Daniel vẫn đối xử với hắn bằng sự tôn trọng. Gã bĩu môi chứng tỏ gã thấy chuyện này ngớ ngẩn lắm.
Sự thật là cả Tài lẫn Daniel đều không hiểu được Sát Chúa tài năng đến đâu. Đúng là Daniel đã gặp Sát Chúa, thậm chí còn tận mắt thấy lão giết chết David, nhưng rốt cuộc con người này bản lĩnh thế nào vẫn là một dấu hỏi lớn.
Tài chỉ đoán rằng kẻ đã tự tay hủy diệt thế giới thì không thể là kẻ tầm thường.
Sát Chúa cũng là người đặc biệt kiên nhẫn. Lão đã nấp trong bóng tối mười sáu năm trời, trong khoảng thời gian ấy chỉ công khai xuất hiện một lần, lần xuất hiện ấy là để lấy mạng David con trai lão. Đó là phát súng khởi đầu cho một chuỗi các sự kiện kinh hoàng, cuối cùng đã lấy đi tính mạng của Mc Alister, người bạn và cũng là đối thủ lớn nhất của lão.
Ngẫm lại, dường như mọi thứ vẫn đang đi theo đúng quỹ đạo mà Sát Chúa mong muốn.
Tài vỗ nhẹ vào vai Daniel:
- Ba tháng tới tao sẽ rất bận, chắc không gặp mày được. Có Damon ở đây tao cũng yên tâm. Thằng bé sẽ hỗ trợ mày nếu cần. Hy vọng sau ba tháng, cả hai chúng ta đều có chuyện vui để kể cho nhau nghe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.