Chương 34
Vũ Khúc
17/02/2024
Dominic nhìn tờ giấy thứ ba với vẻ căm ghét.
Thằng khốn Tài "Cao" cứ mỗi lần xuất ra một tờ giấy lại làm cho gã đảo điên. Có giời mới biết được tờ giấy này viết gì.
Nhưng gã vẫn phải cầm lên đọc.
Tờ này chỉ có mấy dòng thôi mà gã đọc mãi chưa xong. Gã đọc lâu quá, đến nỗi tất cả mọi người trong phòng trừ Tài đều nảy sinh lòng tò mò, ngay cả một người từ trước đến nay hành xử rất chuyên nghịêp như 2P cũng phải liếc xem tờ giấy ấy viết gì, chỉ có điều chưa kịp liếc thì Dominic đã nhét tờ giấy vào trong người, rồi cười ha hả đầy gượng gạo.
- Tất cả đều là anh em.
Nói rồi, gã xua tay.
- Tất cả vào trong đi, ra đây làm cái gì, định dọa những người anh em của tao sao? Đi đi, vào trong nấp, à không, vào trong chơi tiếp đi.
2P không hiểu tại sao sếp mình lại thay đổi thái độ một trăm tám mươi độ như vậy, nhưng cũng ra hiệu cho đám vệ sĩ đi vào hết. Ba mươi thằng lại lục tục đi vào bên trong, bởi vì quá đông nên mất một lúc lâu mới sạch hết người.
Đi ra rồi lại đi vào, cảnh tượng ấy thật kỳ quái.
Tờ giấy thứ ba là về Emily Hà.
Để hiểu được nội dung của nó, cần hiểu được mạng lưới buôn người ở Vùng đất Tự Do vận hành như thế nào.
Trên danh nghĩa, các tổ chức buôn người không được mua bán trẻ em khi chúng dưới mười sáu tuổi, nhưng điều đó không có nghĩa là trẻ em được an toàn. Rất nhiều đứa trẻ mồ côi cả bố lẫn mẹ từ rất sớm, trong khi lại không hề có các tổ chức xã hội nào dù là tư nhân hay nhà nước đứng ra chăm sóc chúng. Chúng trở thành những đứa trẻ vừa mồ côi vừa bơ vơ.
Trong trường hợp đó các tổ chức buôn người sẽ đóng vai các hội nhóm từ thiện để chăm sóc những đứa trẻ này. Do những đứa trẻ này đều đeo thẻ xanh nên đều nằm trong danh sách kiểm tra thường xuyên của đội Hiệp Sĩ. Nhiệm vụ của họ là đảm bảo rằng chúng sẽ không bị buôn bán, xâm phạm tình dục, đánh đập, giết hại trước khi lên tuổi mười sáu. Họ không quan tâm đến ai đang nuôi đứa trẻ này, miễn là những người đó đáp ứng được cả bốn tiêu chí trên. Những kẻ vi phạm các tiêu chí về nuôi dạy trẻ em sẽ bị đội Hiệp Sĩ giết chết và những đứa trẻ sẽ bị bỏ lại hiện trường để chờ đợi một phép màu sẽ đến với chúng.
Điều đó thật sự kỳ quái, nhưng lại là cách mà Vùng đất Tự Do vận hành.
Các tổ chức buôn người đối xử với trẻ em mà chúng nhận về cũng tốt y như các tổ chức từ thiện đích thực, vấn đề là chúng xem bọn trẻ như một món hàng chỉ chờ đến dịp thích hợp là sẽ đem bán. Những đứa trẻ mồ côi ở Vùng đất Tự Do được gọi là "Trái cây", hàm ý rằng chúng có thể được thu hoạch khi vào vụ.
Hẳn nhiên vì là trái cây nên các tổ chức buôn người chỉ giữ lại các trái cây ngon, không sứt sẹo, không xấu xí, còn những trái cây xấu chúng ném trở lại ra đường, để cuộc đời làm nốt phần việc chọn lọc tự nhiên của chúng hoặc nếu may mắn hơn thì sẽ có ai đó tốt bụng nhặt về nuôi.
Trường hợp của Emila Hà khác biệt vì cô gái này đặc biệt xinh đẹp.
Sắc đẹp của Emily Hà lộ rõ khi cô bé mới hơn mười tuổi. Tất cả đều biết rằng đứa bé này sẽ trở thành một mỹ nhân, hay nói cách khác là một món hàng rất đắt tiền. Dominic cũng nhận thức được điều ấy. Emily sống với bố, và bởi vì bố của cô là một người đàn ông ốm yếu, không có chỗ dựa nào nên gã đã bí mật sai người giết ông để có thể nhận Emily Hà về nuôi khi cô mới mười ba tuổi.
Giết người không phải là tội, giết người cướp của cũng không phải là tội, nhưng giết người cướp trẻ em lại là tội, và đây là tội chết.
Trên tờ giấy mà Tài đưa cho Dominic có nêu thông tin chi tiết về việc này.
Chuyện này Joaquin không nói cho gã biết, mà là Adam White.
Adam White biết chuyện này sao không can thiệp? Điều này cũng giống như nhà chức trách địa phương biết rõ nơi nào có đánh bạc và mại dâm, thằng nào là tội phạm chuyên đi ăn trộm và móc túi nhưng phải chờ đến thời điểm thích hợp mới tung lưới. Cả Vùng đất Tự Do là một thế giới tội phạm siêu lớn, làm thế nào để căng sức ra truy bắt hết được? Những nhà lãnh đạo thông minh luôn biết chọn đúng đối tượng để xử lý.
Lúc đọc tờ giấy mà Tài đưa cho, Dominic bủn rủn cả người.
Gã giết người vì tiền, những kẻ yêu tiền thường sợ chết. Tờ giấy này chính là giấy báo tử của gã. Gã có thể chống lại tàn dư của băng Con Chó nhưng đụng vào Hiệp Sĩ lại là khái niệm khác hẳn. Đừng nói gã chỉ là một thằng buôn người tép riu, ngay cả các tổ chức sát thủ cực kỳ hùng mạnh cũng không dám công khai đối đầu với đội Hiệp Sĩ.
Tài cười nhạt:
- Tờ giấy này đổi lấy thông tin người mua em tôi.
Gương mặt của Dominic vặn vẹo, khổ sở. Chống lại đội Hiệp Sĩ là một điều rất dở nhưng chống lại người kia cũng vô cùng dở.
- Anh muốn bao nhiêu tiền? Anh cần bao nhiêu tôi cũng có thể lo được.
- Đừng nói chuyện tiền nong với tôi.
- Anh không hiểu đúng không? Tôi nói tên người này ra thì anh cũng chết mà tôi cũng chết. Chẳng để làm gì hết.
- Ông cứ nói ra, tôi cam đoan sẽ bảo vệ tính mạng của ông.
Dominic bật cười hô hố.
- Đúng là trẻ con không biết trời cao đất dày.
- Ông không chịu nói à?
Dominic xua tay, rõ ràng không muốn bàn luận thêm nữa.
Tài lạnh lùng lấy ra tờ giấy thứ tư. Cử chỉ này của hắn khiến tất cả mọi người trong phòng đều hồi hộp.
Những ánh mắt dán vào tờ giấy, tựa như cả đám đều muốn phát sinh siêu năng lực để đọc được nội dung bên trong nó viết gì. Trong căn phòng yên tĩnh, nghe rõ tiếng thở gấp gáp của Dominic.
- Con mẹ, lại một tờ nữa, còn bao nhiêu tờ nữa?
Gã cầm tờ giấy lên đọc, bàn tay run run.
Đọc xong, gã đập tay xuống bàn, thét lớn:
- Muốn làm gì đây? Chơi nhau à? Muốn chết à? 2P, gọi chúng nó ra đây.
2P không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Gã cảm thấy tất cả những việc này chẳng những quá sức khác thường mà còn ngớ ngẩn nữa, nhưng vì là người làm công ăn lương nên đành nhắm mắt nhắm mũi vỗ tay hai tiếng. Ba mươi tên vệ sĩ vừa ngồi chưa ấm chỗ lại phải lục tục bước ra, tên nào tên nấy mặt mũi xám ngoét.
Hết ra lại vào, hết vào lại ra, đây là sàn diễn thời trang hay sao?
Thằng khốn Tài "Cao" cứ mỗi lần xuất ra một tờ giấy lại làm cho gã đảo điên. Có giời mới biết được tờ giấy này viết gì.
Nhưng gã vẫn phải cầm lên đọc.
Tờ này chỉ có mấy dòng thôi mà gã đọc mãi chưa xong. Gã đọc lâu quá, đến nỗi tất cả mọi người trong phòng trừ Tài đều nảy sinh lòng tò mò, ngay cả một người từ trước đến nay hành xử rất chuyên nghịêp như 2P cũng phải liếc xem tờ giấy ấy viết gì, chỉ có điều chưa kịp liếc thì Dominic đã nhét tờ giấy vào trong người, rồi cười ha hả đầy gượng gạo.
- Tất cả đều là anh em.
Nói rồi, gã xua tay.
- Tất cả vào trong đi, ra đây làm cái gì, định dọa những người anh em của tao sao? Đi đi, vào trong nấp, à không, vào trong chơi tiếp đi.
2P không hiểu tại sao sếp mình lại thay đổi thái độ một trăm tám mươi độ như vậy, nhưng cũng ra hiệu cho đám vệ sĩ đi vào hết. Ba mươi thằng lại lục tục đi vào bên trong, bởi vì quá đông nên mất một lúc lâu mới sạch hết người.
Đi ra rồi lại đi vào, cảnh tượng ấy thật kỳ quái.
Tờ giấy thứ ba là về Emily Hà.
Để hiểu được nội dung của nó, cần hiểu được mạng lưới buôn người ở Vùng đất Tự Do vận hành như thế nào.
Trên danh nghĩa, các tổ chức buôn người không được mua bán trẻ em khi chúng dưới mười sáu tuổi, nhưng điều đó không có nghĩa là trẻ em được an toàn. Rất nhiều đứa trẻ mồ côi cả bố lẫn mẹ từ rất sớm, trong khi lại không hề có các tổ chức xã hội nào dù là tư nhân hay nhà nước đứng ra chăm sóc chúng. Chúng trở thành những đứa trẻ vừa mồ côi vừa bơ vơ.
Trong trường hợp đó các tổ chức buôn người sẽ đóng vai các hội nhóm từ thiện để chăm sóc những đứa trẻ này. Do những đứa trẻ này đều đeo thẻ xanh nên đều nằm trong danh sách kiểm tra thường xuyên của đội Hiệp Sĩ. Nhiệm vụ của họ là đảm bảo rằng chúng sẽ không bị buôn bán, xâm phạm tình dục, đánh đập, giết hại trước khi lên tuổi mười sáu. Họ không quan tâm đến ai đang nuôi đứa trẻ này, miễn là những người đó đáp ứng được cả bốn tiêu chí trên. Những kẻ vi phạm các tiêu chí về nuôi dạy trẻ em sẽ bị đội Hiệp Sĩ giết chết và những đứa trẻ sẽ bị bỏ lại hiện trường để chờ đợi một phép màu sẽ đến với chúng.
Điều đó thật sự kỳ quái, nhưng lại là cách mà Vùng đất Tự Do vận hành.
Các tổ chức buôn người đối xử với trẻ em mà chúng nhận về cũng tốt y như các tổ chức từ thiện đích thực, vấn đề là chúng xem bọn trẻ như một món hàng chỉ chờ đến dịp thích hợp là sẽ đem bán. Những đứa trẻ mồ côi ở Vùng đất Tự Do được gọi là "Trái cây", hàm ý rằng chúng có thể được thu hoạch khi vào vụ.
Hẳn nhiên vì là trái cây nên các tổ chức buôn người chỉ giữ lại các trái cây ngon, không sứt sẹo, không xấu xí, còn những trái cây xấu chúng ném trở lại ra đường, để cuộc đời làm nốt phần việc chọn lọc tự nhiên của chúng hoặc nếu may mắn hơn thì sẽ có ai đó tốt bụng nhặt về nuôi.
Trường hợp của Emila Hà khác biệt vì cô gái này đặc biệt xinh đẹp.
Sắc đẹp của Emily Hà lộ rõ khi cô bé mới hơn mười tuổi. Tất cả đều biết rằng đứa bé này sẽ trở thành một mỹ nhân, hay nói cách khác là một món hàng rất đắt tiền. Dominic cũng nhận thức được điều ấy. Emily sống với bố, và bởi vì bố của cô là một người đàn ông ốm yếu, không có chỗ dựa nào nên gã đã bí mật sai người giết ông để có thể nhận Emily Hà về nuôi khi cô mới mười ba tuổi.
Giết người không phải là tội, giết người cướp của cũng không phải là tội, nhưng giết người cướp trẻ em lại là tội, và đây là tội chết.
Trên tờ giấy mà Tài đưa cho Dominic có nêu thông tin chi tiết về việc này.
Chuyện này Joaquin không nói cho gã biết, mà là Adam White.
Adam White biết chuyện này sao không can thiệp? Điều này cũng giống như nhà chức trách địa phương biết rõ nơi nào có đánh bạc và mại dâm, thằng nào là tội phạm chuyên đi ăn trộm và móc túi nhưng phải chờ đến thời điểm thích hợp mới tung lưới. Cả Vùng đất Tự Do là một thế giới tội phạm siêu lớn, làm thế nào để căng sức ra truy bắt hết được? Những nhà lãnh đạo thông minh luôn biết chọn đúng đối tượng để xử lý.
Lúc đọc tờ giấy mà Tài đưa cho, Dominic bủn rủn cả người.
Gã giết người vì tiền, những kẻ yêu tiền thường sợ chết. Tờ giấy này chính là giấy báo tử của gã. Gã có thể chống lại tàn dư của băng Con Chó nhưng đụng vào Hiệp Sĩ lại là khái niệm khác hẳn. Đừng nói gã chỉ là một thằng buôn người tép riu, ngay cả các tổ chức sát thủ cực kỳ hùng mạnh cũng không dám công khai đối đầu với đội Hiệp Sĩ.
Tài cười nhạt:
- Tờ giấy này đổi lấy thông tin người mua em tôi.
Gương mặt của Dominic vặn vẹo, khổ sở. Chống lại đội Hiệp Sĩ là một điều rất dở nhưng chống lại người kia cũng vô cùng dở.
- Anh muốn bao nhiêu tiền? Anh cần bao nhiêu tôi cũng có thể lo được.
- Đừng nói chuyện tiền nong với tôi.
- Anh không hiểu đúng không? Tôi nói tên người này ra thì anh cũng chết mà tôi cũng chết. Chẳng để làm gì hết.
- Ông cứ nói ra, tôi cam đoan sẽ bảo vệ tính mạng của ông.
Dominic bật cười hô hố.
- Đúng là trẻ con không biết trời cao đất dày.
- Ông không chịu nói à?
Dominic xua tay, rõ ràng không muốn bàn luận thêm nữa.
Tài lạnh lùng lấy ra tờ giấy thứ tư. Cử chỉ này của hắn khiến tất cả mọi người trong phòng đều hồi hộp.
Những ánh mắt dán vào tờ giấy, tựa như cả đám đều muốn phát sinh siêu năng lực để đọc được nội dung bên trong nó viết gì. Trong căn phòng yên tĩnh, nghe rõ tiếng thở gấp gáp của Dominic.
- Con mẹ, lại một tờ nữa, còn bao nhiêu tờ nữa?
Gã cầm tờ giấy lên đọc, bàn tay run run.
Đọc xong, gã đập tay xuống bàn, thét lớn:
- Muốn làm gì đây? Chơi nhau à? Muốn chết à? 2P, gọi chúng nó ra đây.
2P không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Gã cảm thấy tất cả những việc này chẳng những quá sức khác thường mà còn ngớ ngẩn nữa, nhưng vì là người làm công ăn lương nên đành nhắm mắt nhắm mũi vỗ tay hai tiếng. Ba mươi tên vệ sĩ vừa ngồi chưa ấm chỗ lại phải lục tục bước ra, tên nào tên nấy mặt mũi xám ngoét.
Hết ra lại vào, hết vào lại ra, đây là sàn diễn thời trang hay sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.