Chương 475
Vũ Khúc
16/08/2024
Bao quanh Max Alistar lúc đó có rất đông người. Những tưởng đó là việc
tốt, nhưng trên thực tế lại bất cập, vì càng đông người thuộc càng nhiều lực lượng độc lập lại càng khó nhận ra ai với ai.
Viên đạn của Clark Hunt đã khiến toàn quân báo động, ai cũng muốn thể hiện tinh thần lăn xả bằng cách lấy thân mình che chắn cho Đại Tướng Tập Đoàn Trưởng, thành ra quang cảnh trở nên lộn xộn.
Quãng đường từ chỗ đỗ xe đến khu vực sở chỉ huy dài đúng mười mét. Khu vực sở chỉ huy được canh phòng cẩn mật, có các cửa soát thẻ bằng máy móc. Chỉ những người được trao quyền mới sở hữu tấm thẻ ra vào khu vực có tầm quan trọng đặc biệt này. Đơn vị cảnh vệ theo sát Max Alistar như hình với bóng, còn tất cả các binh lính tiểu đoàn bộ binh đều phải dừng lại phía ngoài.
Chẳng phải ngẫu nhiên mà Max Alistar cứ ở rịt trong căn cứ. Đơn giản vì chỗ này an toàn tuyệt đối, rất ít khả năng xảy ra nguy cơ ám sát.
Mười mét bảo ngắn thì rất ngắn, nhưng trong một số trường hợp, lại dài đến vô tận.
Max Alistar vừa chạm được vào cánh cửa thì gục xuống. Ban đầu các sĩ quan cảnh vệ còn tưởng gã bị choáng, nhưng lúc đỡ gã nằm xuống, phát hiện thấy cổ đã bị vật nhọn cắt đứt.
Đòn tấn công ấy vừa nhanh vừa hiểm. Max Alistar chết ngay mà không kêu được tiếng nào. Dường như gã đã đi được thêm vài bước trước khi hệ thần kinh cảm nhận được vết thương và cơ thể từ từ gục xuống.
Cả căn cứ đều được báo động. Đúng lúc ấy từ đâu một vọng đến một chuỗi tiếng nổ dữ dội.
Những người lính lập tức liên hệ hai sự kiện lại với nhau. Họ tin rằng kẻ gây ra vụ nổ chính là kẻ ám sát đại tướng của họ. Do sự tình diễn ra quá nhanh, quá phức tạp, quá gấp gáp mà không ai dừng lại vài giây để nghĩ xem làm sao hai sự kiện cách xa nhau như vậy lại có thể do cùng một kẻ gây ra được.
Những người lính ùa đến khu vực phát sinh tiếng nổ. Họ sớm nhận ra rằng đây là một vụ nổ ở khu đất trống, không gây ra chút sát thương nào, mục đích duy nhất là để đánh lạc hướng.
Người chịu trách nhiệm ám sát Max Alistar chẳng phải ai khác mà chính là Tài. Hắn đã trà trộn vào trong đám đông, tận dụng cơ hội tiến sát lại gần Max Alistar, chỉ mất nửa giây thôi đã tiễn gã về suối vàng. Kỹ năng giết người của hắn chẳng những không hề thui chột đi, mà còn nhanh và có lực hơn hơn nhiều so với lúc trước.
Dường như ký ức về quãng thời gian làm Sát Thần đã giúp hắn nhìn nhận mọi việc một cách rõ ràng hơn. Hắn thực hiện chuỗi động tác một cách trôi chảy và mượt mà như thể đã tập dượt hàng nghìn lần.
Giết người xong, hắn không bỏ chạy ngay mà vẫn ngang nhiên lẩn giữa đám đông lúc đó đang trở nên hỗn loạn. Damon và Bertrand chịu trách nhiệm gây ra vụ nổ nhằm đánh lạc hướng đối phương. Ba người sau đó bình tĩnh rời khỏi căn cứ, vẫn mặc nguyên quần áo như vậy để trở về căn cứ ngầm.
Cái chết của Max Alistar đánh dấu thời điểm bùng phát cũng như thời điểm kết thúc của cuộc giao tranh tại Glencoe. Để trả đũa, Tập Đoàn Quân số Ba huy động đến nửa triệu người tiến hành trận càn lớn nhất từ trước đến nay. Điều mà chúng không biết là cùng thời điểm ấy, Logan đã ra lệnh cho các binh sĩ của mình ngừng kháng cự. Họ mặc những bộ quân phục đã chuẩn bị sẵn giống y như lực lượng bộ binh của Tập Đoàn Quân số Ba, sau đó trà trộn vào quân đội đối phương. Bốn mươi nghìn người là một con số rất lớn, nhưng thêm bốn mươi nghìn người vào lực lượng đông tới năm trăm nghìn người thì cũng chỉ như nhỏ thêm một giọt nước vào cốc nước đầy mà thôi, không ai nhận ra được điểm khác biệt.
Quân Cộng hòa âm thầm rút về núi Absaroka, tái lập khu kháng chiến.
Các căn cứ cũ đã bị tên lửa phá hủy, họ phải lùi xa hơn nữa về phía cực Bắc của dãy núi.
Cái chết của Max Alistar, như Logan đã dự đoán, trở thành quả bom làm lung lay tận gốc sức mạnh của vương triều.
Sư Đoàn Quân Bất Tử giống như cái dằm cắm trong con ngươi mãi không nhổ ra được. Chẳng những không tiễu trừ được quân kháng chiến mà một trong các chỉ huy cao nhất của quân đội Pedius còn thiệt mạng.
Giải phóng được Glencoe trở thành việc làm vô nghĩa. Thành phố này đã hóa thành cát bụi, coi như mất một khu vực trù phú ở miền Đông, cũng là mất đi một vùng thu thuế quan trọng.
Quintus tức giận đến nỗi sắc mặt trở nên đen sì.
Gã không biết trút giận vào ai, chỉ biết ngồi im như tượng đá, hai tay túm chặt vào thành ghế như muốn bóp nó thành bột vụn. Cả đám tướng tá, quan chức cấp cao đều nín lặng, mặt cúi gằm, trong lòng cầu mong Hoàng đế đừng nhìn đến mình.
Giữa lúc ấy, Adriel bất ngờ lên tiếng:
- Thưa Hoàng đế bệ hạ, theo những gì tôi điều tra ra được thì người chỉ huy quân đội đối phương lúc này không phải là Clark Hunt mà là Logan Jay.
Quintus trợn mắt lên, nói:
- Là hắn à? Thằng con hoang chó đẻ ấy đã biến mất bao lâu lại trở lại ám ta.
- Vẫn chưa hết. Còn một người nữa mà bệ hạ cũng biết. Hắn chính là Trần Tuấn Tài. Tài đang lãnh đạo quân Cộng hòa ở núi Absaroka.
Quintus đứng phắt dậy, cơ mặt run run.
Sát Chúa đứng bên cạnh cũng quay đôi mắt mù về phía Adriel, biểu lộ vẻ kinh ngạc.
- Sao ngươi biết?
- Dạ thưa, nắm được thông tin là yêu cầu bắt buộc với một nhà lãnh đạo cơ quan tình báo. Người không nắm được thông tin làm sao đảm đương được công việc, làm sao phụ tá nổi cho bệ hạ?
Adriel nói xong câu ấy, ánh mắt tất cả mọi người đều hướng về phía Tom Dixon.
Tom rùng mình, cảm nhận được hơi thở của thần chết đang phả vào mặt.
Viên đạn của Clark Hunt đã khiến toàn quân báo động, ai cũng muốn thể hiện tinh thần lăn xả bằng cách lấy thân mình che chắn cho Đại Tướng Tập Đoàn Trưởng, thành ra quang cảnh trở nên lộn xộn.
Quãng đường từ chỗ đỗ xe đến khu vực sở chỉ huy dài đúng mười mét. Khu vực sở chỉ huy được canh phòng cẩn mật, có các cửa soát thẻ bằng máy móc. Chỉ những người được trao quyền mới sở hữu tấm thẻ ra vào khu vực có tầm quan trọng đặc biệt này. Đơn vị cảnh vệ theo sát Max Alistar như hình với bóng, còn tất cả các binh lính tiểu đoàn bộ binh đều phải dừng lại phía ngoài.
Chẳng phải ngẫu nhiên mà Max Alistar cứ ở rịt trong căn cứ. Đơn giản vì chỗ này an toàn tuyệt đối, rất ít khả năng xảy ra nguy cơ ám sát.
Mười mét bảo ngắn thì rất ngắn, nhưng trong một số trường hợp, lại dài đến vô tận.
Max Alistar vừa chạm được vào cánh cửa thì gục xuống. Ban đầu các sĩ quan cảnh vệ còn tưởng gã bị choáng, nhưng lúc đỡ gã nằm xuống, phát hiện thấy cổ đã bị vật nhọn cắt đứt.
Đòn tấn công ấy vừa nhanh vừa hiểm. Max Alistar chết ngay mà không kêu được tiếng nào. Dường như gã đã đi được thêm vài bước trước khi hệ thần kinh cảm nhận được vết thương và cơ thể từ từ gục xuống.
Cả căn cứ đều được báo động. Đúng lúc ấy từ đâu một vọng đến một chuỗi tiếng nổ dữ dội.
Những người lính lập tức liên hệ hai sự kiện lại với nhau. Họ tin rằng kẻ gây ra vụ nổ chính là kẻ ám sát đại tướng của họ. Do sự tình diễn ra quá nhanh, quá phức tạp, quá gấp gáp mà không ai dừng lại vài giây để nghĩ xem làm sao hai sự kiện cách xa nhau như vậy lại có thể do cùng một kẻ gây ra được.
Những người lính ùa đến khu vực phát sinh tiếng nổ. Họ sớm nhận ra rằng đây là một vụ nổ ở khu đất trống, không gây ra chút sát thương nào, mục đích duy nhất là để đánh lạc hướng.
Người chịu trách nhiệm ám sát Max Alistar chẳng phải ai khác mà chính là Tài. Hắn đã trà trộn vào trong đám đông, tận dụng cơ hội tiến sát lại gần Max Alistar, chỉ mất nửa giây thôi đã tiễn gã về suối vàng. Kỹ năng giết người của hắn chẳng những không hề thui chột đi, mà còn nhanh và có lực hơn hơn nhiều so với lúc trước.
Dường như ký ức về quãng thời gian làm Sát Thần đã giúp hắn nhìn nhận mọi việc một cách rõ ràng hơn. Hắn thực hiện chuỗi động tác một cách trôi chảy và mượt mà như thể đã tập dượt hàng nghìn lần.
Giết người xong, hắn không bỏ chạy ngay mà vẫn ngang nhiên lẩn giữa đám đông lúc đó đang trở nên hỗn loạn. Damon và Bertrand chịu trách nhiệm gây ra vụ nổ nhằm đánh lạc hướng đối phương. Ba người sau đó bình tĩnh rời khỏi căn cứ, vẫn mặc nguyên quần áo như vậy để trở về căn cứ ngầm.
Cái chết của Max Alistar đánh dấu thời điểm bùng phát cũng như thời điểm kết thúc của cuộc giao tranh tại Glencoe. Để trả đũa, Tập Đoàn Quân số Ba huy động đến nửa triệu người tiến hành trận càn lớn nhất từ trước đến nay. Điều mà chúng không biết là cùng thời điểm ấy, Logan đã ra lệnh cho các binh sĩ của mình ngừng kháng cự. Họ mặc những bộ quân phục đã chuẩn bị sẵn giống y như lực lượng bộ binh của Tập Đoàn Quân số Ba, sau đó trà trộn vào quân đội đối phương. Bốn mươi nghìn người là một con số rất lớn, nhưng thêm bốn mươi nghìn người vào lực lượng đông tới năm trăm nghìn người thì cũng chỉ như nhỏ thêm một giọt nước vào cốc nước đầy mà thôi, không ai nhận ra được điểm khác biệt.
Quân Cộng hòa âm thầm rút về núi Absaroka, tái lập khu kháng chiến.
Các căn cứ cũ đã bị tên lửa phá hủy, họ phải lùi xa hơn nữa về phía cực Bắc của dãy núi.
Cái chết của Max Alistar, như Logan đã dự đoán, trở thành quả bom làm lung lay tận gốc sức mạnh của vương triều.
Sư Đoàn Quân Bất Tử giống như cái dằm cắm trong con ngươi mãi không nhổ ra được. Chẳng những không tiễu trừ được quân kháng chiến mà một trong các chỉ huy cao nhất của quân đội Pedius còn thiệt mạng.
Giải phóng được Glencoe trở thành việc làm vô nghĩa. Thành phố này đã hóa thành cát bụi, coi như mất một khu vực trù phú ở miền Đông, cũng là mất đi một vùng thu thuế quan trọng.
Quintus tức giận đến nỗi sắc mặt trở nên đen sì.
Gã không biết trút giận vào ai, chỉ biết ngồi im như tượng đá, hai tay túm chặt vào thành ghế như muốn bóp nó thành bột vụn. Cả đám tướng tá, quan chức cấp cao đều nín lặng, mặt cúi gằm, trong lòng cầu mong Hoàng đế đừng nhìn đến mình.
Giữa lúc ấy, Adriel bất ngờ lên tiếng:
- Thưa Hoàng đế bệ hạ, theo những gì tôi điều tra ra được thì người chỉ huy quân đội đối phương lúc này không phải là Clark Hunt mà là Logan Jay.
Quintus trợn mắt lên, nói:
- Là hắn à? Thằng con hoang chó đẻ ấy đã biến mất bao lâu lại trở lại ám ta.
- Vẫn chưa hết. Còn một người nữa mà bệ hạ cũng biết. Hắn chính là Trần Tuấn Tài. Tài đang lãnh đạo quân Cộng hòa ở núi Absaroka.
Quintus đứng phắt dậy, cơ mặt run run.
Sát Chúa đứng bên cạnh cũng quay đôi mắt mù về phía Adriel, biểu lộ vẻ kinh ngạc.
- Sao ngươi biết?
- Dạ thưa, nắm được thông tin là yêu cầu bắt buộc với một nhà lãnh đạo cơ quan tình báo. Người không nắm được thông tin làm sao đảm đương được công việc, làm sao phụ tá nổi cho bệ hạ?
Adriel nói xong câu ấy, ánh mắt tất cả mọi người đều hướng về phía Tom Dixon.
Tom rùng mình, cảm nhận được hơi thở của thần chết đang phả vào mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.